Chương 2: Gia pháp (2)
Chương 2: gia pháp (2)
"Ngươi ngược lại có tự mình biết mình, thật không biết ta làm sao sẽ sinh ra phế vật như ngươi vậy!" kỹ thuật bắn súng của Lạc Vũ quá tệ, cơ hồ không làm sao trúng tâm, kiếm thuật cũng tệ, múa mai loạn xạ, hoàn toàn không bắt được trọng điểm, đánh nhau tay đôi càng tệ, thường thường một chiêu liền bị đối phương bắt. Càng trí mạng chính là, nàng không dám giết người, thấy máu thì ngất. Ở trong sát thủ thế gia lấy thực lực làm chủ đạo, nàng xác thực triệt triệt để để chính là một phế vật
Lạc Vũ tựa hồ bị đâm tới chỗ đau, lập tức trả đũa, "Thực sự là ngại quá, phá hủy một đời lẫy lừng của nữ vương trong giới sát thủ người" Lạc Vũ vào giờ phút này, sớm thì đem mấy câu nói của Lạc Thập Tứ trước đó quên ngoài chín tầng mây
Roi mây nhất thời tràn đầy trời đất vung mạnh đến trên người nàng, thanh âm lốp bốp lốp bốp quật ở trên da thịt, ở trong đêm an tĩnh đặc biệt là khiến lòng người phát lạnh, chỉ là thanh âm kia, cũng làm cho người cảm thấy toàn thân phát đau
Lạc Vũ tự nhiên cũng đau dữ dội, chỉ là vì mặt mũi, quật cường không chịu phát ra một tia rên rỉ. Tay của nàng chặt chẽ nắm lấy mặt đất, mồ hôi lạnh từ trên mặt của nàng lăn xuống, té ngã trên đất, toàn thân trên dưới không tự chủ được run rẩy cầm cập
Trên đời này lại có thể có chuyện người vì không chịu giết người mà bị ăn đòn, hoàn toàn là một chuyện nực cười, nhưng ở trong nhà này, Lạc Vũ lại không thể không tiếp nhận sự thật này, với thế giới bên ngoài sự thật tuyệt nhiên bất đồng, nhân từ là tội lỗi, mềm yếu càng là tội ngập trời tuyệt không được tha thứ. Giết người là không phạm tội, không giết người mới là lý do bị đánh
Lạc Vũ cảm thấy tất cả của tất cả đều là hoang đường buồn cười như vậy, nhưng nàng lúc này, đã đau đến không cười được rồi
Phương diện ưu tú khác của Lạc Vũ không di truyền được, tính bướng bỉnh này vô cùng giống vời Lạc Hàn, có lúc ngay cả Lạc Hàn cũng không cách tóm được nàng. dù sao cũng là cốt nhục thân sinh của cô, cũng không thể đánh chết tươi
Lạc Hàn vung hai mươi mấy roi, rốt cục cũng đã ngừng tay, chỉ vào Lạc Tứ Thập Thất phân phó nói, "Đem hắn dẫn đi, dùng nước sôi dội lên người hắn, rồi dùng bàn chải sắt đem thịt của hắn cạo xuống"
Mới vừa rồi còn Lạc Tứ Thập Thất còn một mặt bình tĩnh nhất thời bùng nổ ra một tiếng hét thảm, tuyệt vọng mà hoảng sợ, một gương mặt chết. Có lúc chết cũng không phải là một chuyện đáng sợ, chung quy chết như thế nào mới là mấu chốt, hình luật của Lạc gia luôn luôn có thể khiến người ta sống không bằng chết, đau đến không muốn sống
"Thiếu chủ, van xin người, thiếu chủ..." Bên tai là cầu xin bi thương mà thê lương, Lạc Vũ cắn cắn môi, ánh mắt có mấy phần dao động. Lẽ nào hôm nay rốt cục phải phá vỡ lời thề sao? Lẽ nào đôi tay này rốt cục phải nhiễm máu, mãi mãi cũng rửa không sạch sao?
"Ngươi cho rằng đây là nhân từ sao? Không, đây là tâm địa sắt đá, là tàn nhẫn vô tình" Lạc Hàn thưởng thức cây súng tinh xảo, sắc mặt lạnh lẽo, "Bởi vì sự khiếp nhược của ngươi, hắn sẽ chết đến mức rất thảm rất khó coi"
"Đừng nói nữa!" Lạc Vũ tức giận rống to lên, ngay sau đó một tiếng súng vang lên, giữa thái dương của Lạc Tứ Thập Thất, ồ ồ chảy ra máu tươi
Lạc Vũ nhắm mắt lại, nàng không muốn thấy được máu tươi đầy đất này. Nhưng trước mắt vẫn cứ hiện ra, thảm trải nền màu trắng nhuộm đầy máu tươi kia, đầu ngón tay lạnh lẽo như nước, trong đầu một mảng trống rỗng
Đây là lần đầu nàng giết người, không có hoảng sợ, hoảng loạn của đại đa số người, chỉ có lửa giận đầy trời và phẫn nộ. Lửa giận không lý do, giống như là lửa rừng lan tràn cả người nàng
Lạc Vũ đột nhiên đem cây súng ném ra ngoài, cây súng nện ở trên bình hoa cổ, bình hoa nhất thời nát tan, mảnh vỡ rơi ra một chỗ. Lửa giận để nàng mất đi lý trí, Lạc Vũ cũng không biết lá gan đến từ đâu, đem toàn bộ đồ vật trên bàn sách đùa xuống đất, ly trà vỡ vụn ở trên đá cẩm thạch, phát ra tiếng vang lanh lảnh, văn kiện cơ mật trên bàn càng là giống như thiên nữ rãi hoa, rơi rãi ở xung quanh thư phòng. Trong phòng khắp nơi bừa bộn, dường như mới vừa bị người đánh cướp
"Ngươi phát điên cho ta cái gì!" Lạc Hàn cũng nổi giận rồi. Lạc Hàn luôn luôn rất ít nổi giận, cho nên hậu quả sau khi cô nổi giận cũng thường thường rất nghiêm trọng
"Các ngươi đều đi ra ngoài cho ta, đóng cửa lại, ai cũng không cho phép cầu xin cho nó!" Lạc Hàn nắm roi mây chỉ hướng ngoài cửa, đám người Lạc Nhất lập tức thức thời lui xuống. Lạc Thập Tam khá là lo lắng hướng đến phương hướng của Lạc Vũ nhìn rồi nhìn, nhưng không thể làm gì
"Đem quần áo cởi đi!" Lạc Hàn ra lệnh
Câu nói này mang ý nghĩa chân chính trừng phạt bây giờ mới bắt đầu, vừa rồi chẳng qua là gãi ngứa thôi. Lạc Vũ cũng không phải lần đầu tiên bị phạt, dưới ý tứ lời này nàng đương nhiên biết. Sau khi không quan tâm phát tiết một lần, nàng cũng chầm chậm tỉnh táo lại, một mặt vì chính mình kích động mà hối hận, một mặt lại vì trừng phạt tiếp theo kinh hồn bạt vía
Lạc Vũ cắn răng, đem quần áo cả người đều cởi xuống, lá gan của nàng to lớn hơn nữa, cũng không dám chống lại mệnh lệnh của mẫu thân. Ở trong nhà này, lời của mẫu thân chính là uy quyền, nàng chẳng qua là cá nằm trên thớt mặc người làm thịt
Lạc Vũ quỳ gối ở trên đất, tiếng xé gió phía sau vang lên, roi mây nhất thời không chút lưu tình đánh trên mông nàng, lưu lại một đạo vết máu
Hô hấp của Lạc Vũ nhất thời trở nên nặng nề lên, vẫn chưa đợi nàng thở ra hơi, lại là một loạt roi rơi xuống, nặng nề quật ở trên mông nàng. Lạc Vũ cảm thấy tê cả da đầu, đau, đau của xát muối, đau đến muốn khóc, lại không thể không nhịn, ở trong mắt Lạc Hàn, nước mắt là biểu hiện mềm yếu vô dụng, nếu như khi xử phạt, Lạc Vũ dám to gan khóc đến kêu khóc om sòm, chỉ sợ Lạc Hàn càng là sẽ đem nàng đánh đến da tróc thịt bong, một tháng cũng không thể xuống giường
"Bản thân ngươi nói, tối nay phạm sai cái gì" Thanh âm của Lạc Hàn vẫn cứ lạnh lùng đến không có một tia nhiệt độ
"Dù sao ta làm cái gì, ở trong mắt người đều là sai!" Lạc Vũ cũng không phải tính khí tốt, giờ khắc này dứt khoác phá vỡ tan nát, dù sao trận đánh này là tránh không qua rồi
Nếu như nói vừa rồi Lạc Hàn chỉ dùng hai phần lực, mười mấy roi bây giờ thì lại ít nhất có sáu phần, đầy đủ so với vừa rồi nặng gấp ba, tốc độ lại so với vừa rồi nhanh hơn gấp đôi, chi chít rơi ở trên đỉnh mông của Lạc Vũ, roi roi thấy máu, máu tươi phá da mà ra, dọc theo đùi trắng như tuyết của Lạc Vũ chảy xuống
Lạc Vũ cắn răng trên dưới phát run, đùi càng là run dữ dội hơn, nếu không phải gắt gao cắn vào cánh tay, sớm thì kêu thảm ra ngoài. Mỗi một tế bào trên cơ thể đều kêu to đau đớn, mỗi một thần kinh trong đầu đều reo hò chạy trốn. Lạc Vũ muốn chạy trốn, quá đau rồi, không thể chịu đựng rồi, muốn trốn đến xa xa. Nhưng mà nàng không dám chạy trốn, trốn cũng trốn không thoát, trốn đi chỉ sẽ dẫn đến hậu quả càng thêm nghiêm trọng. Khi còn bé nàng cũng không phải không có chạy trốn qua, kết quả thì sao, loại thống khổ ghi lòng tạc dạ kia, đau nhức đào tâm đào phổi, nàng mãi mãi cũng sẽ không quên
"Ta nói một câu, ngươi liền muốn cãi lại một câu. Ta thật không rõ làm ta tức giận đối với ngươi có ích lợi gì"
Lạc Vũ đương nhiên biết làm tức giận mẫu thân là không có lợi ích gì, chỉ sẽ để chính mình gặp nhiều hơn nỗi khổ da thịt, nhưng mà đạo lý hiểu rõ là một chuyện, hành động lại là một chuyện khác
"Ngươi biết người lần trước tranh luận với ta là kết cục gì không?"
"Người đem lưỡi của hắn cắt rồi" Lạc Tứ năm đó, nhất thời kích động mạo phạm Lạc Hàn một câu, thì bị cắt lưỡi tại chỗ, mất máu quá nhiều mà chết.
"Nếu ngươi đã biết, thì thu liễm một chút cho ta" Lạc Hàn bóp lấy cầm của Lạc Vũ, lực đạo mạnh đến sắp đem cằm bóp nát
Ta lại không phải mấy con chó người nuôi dưỡng! Lạc Vũ rất muốn trả lời lại một câu như thế, có điều rốt cục nhịn lại không có mở miệng. Lạc Vũ đương nhiên không phải sợ mẫu thân đem lưỡi của mình cắt xuống, chẳng qua là muốn chịu ít một phen đau khổ da thịt, dù sao đêm nay còn có chính sự phải làm
"Quỳ gối ở đây cho ta, không có sự cho phép của ta, không được phép đứng dậy" Lạc Hàn bỏ lại một câu nói, quay người rời khỏi, chỉ để lại Lạc Vũ một mình phạt quỳ gối trên đá cẩm thạch lạnh lẽo
Sau khi Lạc Hàn rời khỏi, Lạc Vũ quỳ trên mặt đất vểnh tai lên nghe động tĩnh bên ngoài, xác định Lạc Hàn đã đi xa, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại
Bóng đêm yên tĩnh, kim giờ đã chỉ về bốn giờ rạng sáng. Cửa sổ đen kịt một mảnh, chỉ có bóng cây thưa thớt khi thì theo gió lay động, phát ra tiếng vang xào xạc
Lạc Vũ từng cái từng cái lật xem những văn kiện cơ mật kia tán loạn trên đất, nhìn như thu dọn chỉnh tề, lại giống như đang tìm cái gì, thỉnh thoảng còn sẽ móc điện thoại ra đem nội dung của văn kiện chụp lại. Không có ai biết nàng đang làm gì, nàng chưa bao giờ để ý tới mấy nghiệp vụ giết người kia của Lạc gia, mà hành vi cử chỉ bây giờ lại có vẻ có mấy phần quỷ dị. Đợi đem tất cả văn kiện cơ mật tán loạn trên mặt đất thu thập xong, Lạc Vũ không có đem nó chỉnh chỉnh tề tề để lại trên bàn, mà là hướng lên trời ném một cái lần thứ hai đem văn kiện rãi ở bốn bên trong phòng, khôi phục thành dạng như ban đầu. Lạc Vũ trở lại vị trí ban đầu, uốn gối quỳ xuống, giống như hành vi quỷ dị trước đó cũng không có phát sinh qua
Trời lờ mờ sáng, đã tám giờ rồi...Lạc Vũ đã ròng rã quỳ bốn tiếng rồi, đầu gối từ đau nhức, đến lúc sau đau đớn khó nhịn, rồi tê dại đến bây giờ, không hề có cảm giác. Đá cẩm thạch lạnh lẽo cứng rắn, quỳ gối phía trên cực kì không dễ chịu, toàn thân đau đớn bị đầu gối cướp đi, vết roi trên lưng, trên mông ngược lại không có đau đến lợi hại như trước đó như vậy. Lạc Vũ thầm nghĩ, lần sau trang trí sàn gỗ vẫn là tốt hơn, tốt nhất mỗi phòng đều trải lên thảm đất Ba Tư
Cửa phòng đẩy ra, Lạc Hàn cuối cùng đi vào rồi
"Đứng lên đi"
Cuối cùng kết thúc rồi, Lạc Vũ trong lòng thở một hơi dài nhẹ nhõm, đỡ vách tường đứng dậy, đầu gối vốn dĩ tê dại nhất thời giống như ngàn vạn cây kim đâm tới, đau đến nàng không đứng thẳng được
"Đau không?"
"Đau" Đây không phải lời nhảm sao? Nếu không người thử xem! Đương nhiên những câu nói này Lạc Vũ chỉ dám chỉ dám oán thầm
"Vậy thì nhớ kỹ cơn đau này cho ta. Làm sát thủ, đối với người khác nhân từ, tuyệt đối sẽ đau ngàn lần vạn lần hơn cái đau này"
Trưa hôm đó, Lạc Vũ liền về trường học. Thân phận ở bên ngoài của nàng chỉ là sinh viên đại học năm nhất bình thường, không khác biệt gì với nữ sinh bình thường lòng tràn đầy hy vọng đi vào trường đại học, không có ai biết bối cảnh hắc ám và gia thế hiển hách của nàng
Ngày hôm qua một đêm không ngủ, lại bị phạt lại bị ép giết người, cả người đều mỏi mệt, cho nên Lạc Vũ vừa về tới phòng ngủ, vừa mới dính vào giường liền mê man ngủ đi, đợi đến khi tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối lại
"Cậu trở về rồi" Lạc Vũ nói với nữ sinh giường đối diện
Tóc nữ sinh đối diện đen thui thẳng tắp, tóc cắt ngang trán, vóc người cao gầy, chân vừa nhỏ vừa dài, cô giờ khắc này, môi mỏng mím thật chặc, toàn thân trên dưới đều tản ra khí chất lãnh diễm
Cô nữ sinh này là bạn cùng phòng của Lạc Vũ, Tịch Thất. Phòng ngủ này cũng chỉ có hai người các nàng ở. Nửa năm trước, Lạc Vũ ở bên biển nhặt được Tịch Thất hôn mê bất tỉnh, sốt cao không lùi, vào lúc ấy, trên người của Tịch Thất có bảy tám vết dao, ngực còn trúng một viên đạn, tính mạng hấp hối. Lạc Vũ thấy không nổi người chết đi, đặc biệt là chết ở trước mặt mình, cho nên cho dù biết thân phận của đối phương không rõ, cũng có lẽ sẽ trêu chọc tới phiền phức, vẫn cứ là cứu lấy Tịch Thất
Nửa năm tiếp theo, hai người sớm chiều ở chung, cùng sống chung một phòng, Tịch Thất cũng không có tiết lộ một câu thân phận và lai lịch của chính mình. Tịch Thất không nói, Lạc Vũ cũng không có đào bới, chung quy ai mà không có bí mật chứ, nàng cũng không ẩn giấu đi thân phận của chính mình sao?
"Cậu bị thương?" mũi của Tịch Thất rất nhạy, cô ấy vừa vào phòng thì ngửi được một cổ mùi máu tanh nồng nặc
"Một chút vết thương nhỏ, không đáng ngại" Lạc Vũ nói tới nhẹ như mây gió, chút vết thương nhỏ này đối với nàng mà nói xác thực không tính là cái gì, xưa nay nàng cũng không phải được nuông chiều từ bé mà nuôi lớn
Hết chương 2
Bình luận truyện