Sát Thủ Vương Phi

Chương 73: (h)



Mắt thấy vẻ mặt không cam lòng của nàng, Phong Thần nở nụ cười đến gian tà:" Nguyệt nhi, nếu không có Thực Tâm Đan này a, nàng định dấu ta đến chừng nào? Tối nay, ta phải hảo hảo trừng phạt nàng để nàng không tái phạm nữa mới được!"

Không để nàng trả lời, hắn liền ôm nàng đến chỗ lều trại của mình. Đẩy nàng xuống ngay trên tấm chăn bông mỏng, nằm đè lên nàng.

Thấy nguy hiểm cận kề trước mắt, nàng dùng hết sức lực bình sinh đẩy hắn ra. Gương mặt đỏ hồng, giọng nói vương chút ý cầu xin:" Ngươi... cút xuống.... khỏi bản lâu chủ! Nếu không..."

Hắn cười hắc, bàn tay không yên phận bắt đầu sờ loạn, ghé sát miệng đến gần tai nàng thổi hơi, cắt đứt lời nàng:" Nếu không thì sao? Nguyệt nhi, cả người nàng, lồi lõm như thế nào, ngọt hay không ta đều chạm qua, nếm qua... Chưa nói nàng bỏ đói ta lâu như vậy a, bây giờ phải cho ta ăn no đã!"

Hắn bắt đầu thoát đi "chướng ngại vật", mặc cho nàng cự tuyệt thế nào đi nữa. Trên người nàng còn độc nhất một chiếc yếm nhỏ, che đi cặp tuyết lê, nàng càng cự quậy dữ dội hơn:" Chết tiệt, ngươi mau cút ra, mau cút ra!! Tên đại vô sỉ trơ trẽn này!!"

Do chống cự quá mãnh liệt, chiếc yếm còn sót lại cũng bay xuống đất. Cơ thể xinh đẹp của nàng hoàn toàn hiện rõ trước mặt hắn.

Hô hấp của hắn lại càng trầm đục, cúi thấp đầu xuống mút lấy viên ngọc đỏ hồng trên nhũ phong, một tay xoa nắn bên còn lại.

"Um.... ah.... đừng.... ah...... dừng lại.... ah... uma m... ah.... d... dừng... la... lại...!" Nàng không tự chủ được cất tiếng rên rỉ. Hắn thả viên ngọc ra, dùng giọng nói khàn đục dùng bên tai nàng:" Dừng? Đừng dừng lại? Nàng nói rõ xem." Dùng tay khẽ ngắt nhéo nhũ phong, nhìn vào nàng.

Nàng mở một cặp mắt mơ hồ ra nhìn hắn, mở miệng khẽ rên lên:" ah.... um.... ah.... đừng..... uh~..... á... um... nh.... um~.... như...... v.... ah... vậy....~"

Một tay của hắn xấu xa bóp chặt lấy viên trân châu trên ngực nàng, một tay lần xuống phía dưới thăm dò u cốc của nàng:" Nguyệt nhi, nàng đã ướt như vậy.... còn muốn dừng lại? Hử..." Hắn xấu xa nhấn vào điểm nhạy cảm phía dưới.

"Um..... đừng....... um.....ah..... kh..... không.... un..... đừng...... ah.... um.... là..... ch.... ah..... um..... đó~" Giọng nàng yêu kiều rên rỉ.

Chết tiệt! Hắn thầm chửi. Hạ thân của hắn đã trướng lên, dục vọng trong cơ thể đang không ngừng kêu gào đòi hắn giải thoát. Bỏ ngón tay đang thăm dò bên trong nàng ra, hắn đặt nhục bổng đang trướng đau ở trước cửa huyệt, đẩy quy đầu vào trong, giọng nói trầm khàn vì bị dục vọng che lấp cất lên:" Nguyệt nhi, muốn không? Hửm?"

Cả người nàng cảm thấy khô nóng, hạ thân trống rỗng, nhưng vẫn cố chấp:" Không.... un.... ah.... m..... mu...... ưm ah.... muốn....!"

Phong Thần nhịn xuống dục vọng đang căng phồng, trút quy đầu ra, nhẹ ma sát trước u cốc:" Nàng chắc chắn, hử?"

Lần này, nàng không nhịn được nữa, khẽ cầu xin:" Um...... mu... muốn..... ah......" Hắn cười tà, dùng gậy th*t ma sát mạnh hơn:" Muốn gì?" Nàng vặn vẹo " ah...... um.... mu.... muốn..... ng.... ngươi...."

Nghe được đáp án như ý, hắn lập tức thúc mạnh côn th*t vào trong u cốc sâu. Hắn hừ nhẹ rồi nhanh chóng ra vào hoa huy*t.

Một đêm xuân khều diễm diễn ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện