Sất Trá Phong Vân

Chương 57: Quét Ngang! Vô Địch!



Viện trưởng Phỉ Khắc nhìn tất cả mọi người bất động, đột nhiên vung tay lên quát:

- Bắt đầu!

Giọng nói của hắn vẫn còn vang vọng chưa dứt trong sân trường, Càn Kính đã xuất thủ trước.

Chân trước và chân sau của hắn phối hợp với nhau, hắn liên tục đi chuyển nhanh như chớp, cánh tay thuận thế giơ cao qua đỉnh đầu, cổ tay bỗng nhiên giống như chiến đao chém về phía đầu Đạt Khắc.

Tay áo Càn Kính tương đối rộng đại, như vậy có thể chờ tới lúc thân thể cao điểm vẫn có thể tiếp tục mặc được. Lúc này cánh tay áo ma sát với không khí, phát sinh những tiếng gió thổi lồng lộng không ngừng, giống như tiếng giấy bay trong không khí.

Tốc độ di động nhanh, tốc độ xuất thủ nhanh, đấu lực và lực lượng phối hợp không lãng phí nửa phần. Có thể luyện đao trảm thuật cơ bản nhất do học viện truyền thụ cho đến trình độ như vậy, cũng không phải chỉ một ngày ba ngày là có thể làm được. Không ngờ được một đòn đơn giản hắn cũng bỏ nhiều công phu như vậy.

Càn Kính vừa ra tay, viện trưởng Phỉ Khắc híp mắt lộ vẻ vui mừng. Một đòn như vậy ngoại trừ thiếu phần sát khí đẫm máu ra, đã có thể nói là hoàn mỹ.

Đạt Khắc thân ở trong chiến đoàn, sắc mặt nhất thời trở nên thận trọng. Một đòn này, Càn Kính lấy cánh tay thay chiến đao chém xuống, lại tạo ra kình phong đập vào mặt, gần như muốn cắt đứt nhịp hít thở của mình.

Ban đầu cho rằng hắn có đấu kỹ gì đặc biệt, không nghĩ tới kỹ năng cơ sở chiến sĩ lại đạt tới mức độ thuần thục như vậy! Xem ra ta đã xem thường hắn...

Ầm!

Hai cánh tay Đạt Khắc giao nhau, cổ tay hướng về phía trước đỉnh đầu, lập tức va chạm với cánh tay của Càn Kính. Hắn không nghe thấy tiếng va chạm mãnh liệt như trong sự tưởng tượng của mình. Hắn chỉ cảm thấy Càn Kính chém xuống, năm ngón tay bỗng nhiên giang ra, nắm lấy cổ tay đang giao nhau của hắn chợt kéo về phía trước!

Hai chân Đạt Khắc rời khỏi mặt đất! Hắn cảm giác được mình bay trong không trung, nhìn khoảng cách giữa mình và Càn Kính càng ngày càng xa. Rất rõ ràng hắn đã bị Càn Kính nắm lấy ném ra ngoài!

Lúc trước hắn dự định cứng rắn đỡ lấy công kích của Càn Kính, đổi lấy thời gian cho ba người kia bàn tính cách công kích, trong nháy mắt hoàn toàn rơi vào khoảng không.

Mắt Phỉ Khắc đang híp lại, lập tức sáng lên:

- Có thể khiến đấu lực đã bạo phát đến mức mạnh nhất đột nhiên hoàn toàn thu hồi, lực khống chế này không tầm thường! Lẽ nào không phải ngày hôm nay hắn mới có đấu lực lục cấp sao?

Ba người kia cũng không ngờ được Càn Kính lại đột nhiên trực tiếp dùng sức ném đối thủ ra ngoài. Càn Kính lại bước thêm nửa bước đánh tới trước mặt Tháp Ngõa Lôi Tư.

Chân phải hắn trực tiếp xen vào giữa hai chân Tháp Ngõa Lôi Tư, bỗng nhiên dao động trái phải, trong chớp mắt phá vỡ sự cân bằng thân thể của đối thủ. Tiếp đó thân thể vọt tới trước. Vai hơi nghiêng chợt phát lực, giống như một man ngưu bị ngăn cản, trực tiếp thúc Tháp Ngõa Lôi Tư bay lên thật cao.

Lực va chạm thô bạo còn có thể sử dụng như thế sao?

Đám người xem chiến đồng thời kinh sợ. Lực va chạm thô bạo này phối hợp với kỹ năng chiến đấu giết địch không tính là gì. Tác dụng của nó chính là đẩy lùi quân địch lại, biến nơi đó trở thành nơi an toàn cho mình. Một khi gặp phải đám bình dân tụ tập gây chuyện, vừa không đả thương đến bình dân, lại có thể bị đẩy lùi công kích của bọn họ.

Bất kỳ ai cũng không ngờ được, thời điểm then chốt khi trong lúc Càn Kính chiến đấu một mình đánh bốn người, không ngờ lại ném người đứng đầu trong mười học viên chiến sĩ mạnh nhất năm nhất, dùng phương pháp đánh bình dân, lại lấy được kết quả vô cùng tốt! Chuyện này nếu không phải tận mắt thấy được, dù thế nào bọn họ cũng sẽ không tin là thật.

Còn lại hai người, lúc này đã kịp phản ứng. Hầu như quyền cước đồng thời đsnh tới đầu và bụng của Càn Kính. Hai cánh tay hắn chống đỡ một trái một phải, năm ngón tay mở ra nắm lấy tay chân bọn họ, trực tiếp dùng sức ném hai người về phía đám người vây quanh.

Bịch bịch bịch.

Bốn tiếng động nặng nề vang lên. Bốn người khiêu chiến đều ngã sấp trên mặt đất. Những tiếng động nặng nề kia đánh thẳng vào năng lực chịu đựng của những người xem chiến.

- Đánh xong rồi? Chỉ như vậy đã đánh xong rồi?

Mọi người nhìn bằng hữu đối diện mình, không thể tin một trận đánh một chọi bốn vốn phải là trận đánh kịch liệt đặc sắc lại kết thúc trong chớp mắt như vậy! Bọn họ đều là chiến sĩ năm nhất sao? Tại sao lại kém nhiều như vậy? Tên Càn Kính này trước đây vẫn luôn khiêm tốn, lại mạnh mẽ như vậy sao?

Càn Kính vỗ tay một cái đứng ở giữa vòng chiến, nhìn bốn đối thủ bị ném ra, hoặc là bị va chạm hất ra thản nhiên hỏi:

- Còn cần đánh nữa không?

- Đánh? Đánh cái gì mà đánh?

Đạt Khắc xoay người nhảy lên. Mặc dù một trận chiến này không có bất kỳ thương tổn gì, nhưng còn mất mặt hơn là bị đánh phải vào y viện. Bọn họ đều là chiến sĩ mạnh nhất của năm nhất, không ngờ trong nháy mắt Càn Kính rất tùy ý đã kết thúc một trận chiến một chọi bốn.

- Vô địch! Cùng một cấp, một người đánh bốn người hơn nữa đều là những người đứng đầu!

Trong đầu mọi người đứng ngoài xem đồng thời xuất hiện một ý niệm. Hôm nay Càn Kính hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu vô địch của hệ chiến sĩ năm nhất!

Trong lịch sử học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan chưa từng xuất hiện học viên chiến sĩ nào như vậy vô địch một cấp như vậy!

Mấy học viên chiến sĩ năm hai sắc mặt xám xịt. Chiến sĩ đấu lực lục cấp hơn nữa còn có sức mạnh cổ quái. Nếu quả thật tên Càn Kính này toàn lực xuất thủ khai chiến với người khác, sợ rằng biểu hiệu càng cường đại hơn bây giờ?

Lần đầu tiên, buổi sáng tại học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan lại yên tĩnh như vậy. Mọi người bao gồm cả các lão sư đều khiếp sợ nhìn Càn Kính. Hắn vẫn chỉ là học viên hệ chiến sĩ năm nhất thôi sao?

- Lần sau, ta sẽ không xuất thủ nhẹ nhàng như vậy.

Càn Kính vẫn nhìn mọi người xung quanh, trên mặt mỉm cười hòa ái. Nhưng trong ánh mắt hắn lại lộ ra một sự lạnh lùng.

- Nếu ai nghĩ có thể đánh thắng ta?

Càn Kính nhún vai:

- Ta tiếp nhận khiêu chiến bất kỳ lúc nào. Chỉ có điều...

Giọng nói Càn Kính đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng:

- Phải chuẩn bị tốt. Chuẩn bị cùng nhau trọng thương tiến vào y viện! Đến lúc đó làm chậm trễ tiền đồ rộng lớn của bản thân, vậy đừng trách ta là được rồi.

Sắc mặt mấy người thứ hạng đầu năm ba nhất thời lạnh lẽo. Lời này hiển nhiên là nói với bọn họ. Trong đại hội Tứ Hải Anh Hùng, bọn họ đại biện tham gia thi đấu dự tuyển của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, rất có thể nhờ biểu hiện tốt trong đại hội, sẽ được các học viện cao cấp coi trọng trực tiếp mời vào không cần phải đi thi. Nếu như bởi vì đối chiến với Càn Kính bị thương ảnh hưởng đến khả năng phát huy lúc đó, thật sự quá thua thiệt.

Viện trưởng Phỉ Khắc cười híp mắt, biểu tình giống như hồ ly. Trong ánh mắt lộ vẻ thưởng thức nhìn Càn Kính, trong lòng thầm nói tiểu tử này không chỉ có thực lực không tồi, hơn nữa suy nghĩ vẫn đặc biệt rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện