Sất Trá Phong Vân
Chương 85: Cửa phòng ta không khóa
Ầm!
Chiếc chén rượu không được đặt xuống bàn, Cổ Nguyệt Gia Anh đi ra khỏi cửa phòng thản nhiên nói:
- Lầu hai có không ít phòng trống.
- A, được rồi.
Cổ Nguyệt Gia Anh đi ra khỏi cửa phòng quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Càn Kình thản nhiên nói:
- Cửa phòng ta không khóa. Tối nay không cần nhảy cửa sổ vào.
Phụt...
Càn Kình vừa uống được một hớp rượu đỏ đang ngậm trong miệng, thoáng cái phun ra toàn bộ. Hắn kinh ngạc nhìn theo bóng dáng Cổ Nguyệt Gia Anh toàn thân mặc áo lụa trắng chậm rãi rời đi.
Mỹ nữ lạnh lùng như vậy, không ngờ lại nói ra những lời này? Càn Kình thở dài lắc đầu, đồng thời lau rượu đỏ còn vương trên khóe miệng. Thân là một người nam nhân bị nữ nhân đùa giỡn, điều này không biết nên cảm thấy vinh hạnh hay nói thật là mất mặt?
Ngọn đèn trong phòng chứa rượu chập chờn. Càn Kình nhìn ánh trắng bên ngoài cửa sổ hơi nhíu mày.
Ngày hôm nay ngủ ở chỗ này sao? Vậy còn thế giới vô tận thì phải làm sao bây giờ? Vì một chuyện nho nhỏ như thế cũng không dám quay về học viện sao? Vậy mình tính là gì? Nếu như bên ngoài thật sự có mai phục, cùng lắm thì chạy trở về là được.
Trên đường phố thành Áo Khắc Lan chẳng lẽ còn có thể nguy hiểm hơn so sánh nơi quỷ dị như dãy núi phía tây trong thế giới vô tận sao? Càn Kình mở cửa sổ ra, xoay người từ trên lầu hai nhảy xuống sân. Sau khi nhìn xung quanh, xác định quả thực không có bất kỳ nguy hiểm nào, hắn nhanh chóng chạy lấy đà nhảy. Hai cánh tay giơ lên thật cao bám lấy bức tường vây, bàn chân đồng thời đạp một cái vào tường, mượn phản lực xoay người bay qua bức tường.
- Có chút ý tứ.
Lôi Địch đứng ở phía trước cửa sổ, tỏ ra hứng thú nhìn theo bóng dáng Càn Kình biến mất ở trong bóng đêm. Nếu như hắn không đi, chỉ là một chiến sĩ thông minh. Lần này đi lại cần không ít dũng khí.
- Đồ ngốc.
Cổ Nguyệt Gia Anh dựa vào cửa sổ, quay đầu lại nhìn cửa phòng khép hờ lộ ra nụ cười hiếm có. Chỉ là nụ cười này vẫn cho người một loại cảm giác rất tốt.
Một con dơi bay trong đêm đen, liên tục bay về phía ánh trăng mọc lên.
Càn Kình không có qua cửa chính của học viện, mà trực tiếp sử dụng phương pháp rời khỏi nhà của Lôi Địch, leo lên tường vây của học viện trèo vào.
Ngồi thiền là việc Càn Kình vĩnh viễn không bao giờ quên. Cho dù biết rõ ngồi thiền như vậy là chuyện vô nghĩa, nhưng trước sau hắn vẫn duy trì thói quen này đã nhiều năm.
- Vẫn không có chút cảm giác nào. Càn Kình không có gì bất ngờ, mở mắt cười khổ vài tiếng. Đã nhiều năm ngồi thiên như vậy, mỗi lần đều không có chút cảm giác nào. Theo lý thuyết hẳn là đã sớm thành thói quen, nhưng mình vẫn có thể cảm thấy thất vọng.
Đấu ma song tu, nghe cách nói đặc biệt quê mùa, lại vĩnh viễn là mộng tưởng của gần như tất cả chiến sĩ! Tuy rằng đấu ma song tu, không nhất thiết có thể khiến đấu khí ma pháp đều đạt đến đỉnh điểm, nhưng trong lúc chiến đấu đồng cấp, không thể nghi ngờ người đấu ma song tu vẫn chiếm ưu thế trời cho.
Càn gia có thể là một phương hùng bá, trở thành một trong ba thế gia trụ cột lớn cho hoàng triều Chân Sách. Cũng bởi vì huyết mạch Tinh Linh Vương một ngày thức tỉnh, như vậy nhất định có thể trở thành chiến sĩ đấu ma song tu, dựa vào phát động huyết mạch Tinh Linh Vương tiến vào trạng biến thân Tinh Linh Vương để chiến đấu, chiến lực còn có thể thăng cấp thêm.
- Cho dù không cách nào đấu ma song tu...
Càn Kình cầm mũ pháp sư lên tự tin nói:
- Ta vẫn có thể trở thành chiến sĩ vĩ đại.
Thôn trang trong thế giới vô tận vẫn yên tĩnh như vậy trước. Bố Lai Khắc thấy Càn Kình xuất hiện ở cửa, đôi mắt chợt có thêm một điểm sáng:
- Nơi đó có ba đơn đặt hàng. Trước hết, ngươi hoàn thành những đơn đặt hàng này, đổi ít tiền mua thuốc giảm mệt nhọc đã.
Đơn đặt hàng?
Càn Kình tò mò đi tới bên cạnh lò lửa cầm lấy ba tấm da trâu thoáng sững sờ. Chuyện làm ăn này hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của hắn. Hắn vốn tưởng là chế tạo vũ khí gì đó. Thật không nghĩ tới Vương đại thẩm ở đầu thôn cần một con dao làm bếp. Khắc đại thúc ở đầu thôn phía tây cần một cái cuốc, và một liêm đao.
- Yêu cầu của bọn họ cũng rất cao. Ngươi đi đọc sách trước đi.
Bố Lai Khắc chỉ vào gian nhà lá:
- Vào cửa, giá sách đầu tiên bên trái, phía dưới cùng tay phải.
“ Kỹ năng cần thiết khi rèn”
Càn Kình thổi bay bụi phía trên, mở ra phát hiện đây là một quyển sách tập hợp các kỹ năng rèn.
Đao cũng có, thương cũng có, khôi giáp cũng có, có lẽ các loại gia dụng như dao làm bếp cũng có. Chỉ cần là dụng cụ bằng sắt, đều có chỗ cơ bản tương thông. Căn cứ vào các vị trí khác nhau để hạ búa nặng nhẹ. Đồng thời có những yêu cầu khác nhau như độ dày, chiều dài, độ rộng, còn có độ nặng cùng với chất liệu gỗ, để tính toán phân lượng búa rơi ở mỗi chỗ...
“Hình học?”
Càn Kình có chút sững sờ. Bố Lai Khắc miêu tả đối với cách rèn, rất giống với yêu cầu của ngành nghề xây phòng tại hoàng triều Chân Sách. Đây là ngành học do Hoắc Nhĩ Phu Tư tổng kết ra từ mấy trăm năm trước. Nắm giữ được ngành học này, là yêu cầu bắt buộc của phần lớn những công tượng. Nếu như không phải trong lúc vô ý, hắn ở trong kho sách của Càn gia xem qua một chút, thật sự không cách nào hiểu trong quyển sách của Bố Lai Khắc đang nói cái gì.
- Kỹ năng cần thiết khi rèn so sánh với cơ sở hình học của Hoắc Nhĩ Phu, giảng giải càng thêm đơn giản, nội dung sâu sắc, lời lẽ hình chế tạo dễ hiểu.
Càn Kình cũng không phải là thợ mộc, vẫn có thể rất nhanh hiểu rõ được Bố Lai Khắc nói tới định luật gì trong đó.
Bố Lai Khắc dùng tẩu thuốc lá trong tay gõ cửa, thúc giục nói:
- Xem xong chưa? Xem xong thì đi ra làm đi. Quyển sách kia, sau này mỗi lần tới đây, ngươi đều phải xem hai giờ...
- Oh oh, biết rồi.
Càn Kình có chút cảm giác không nỡ bỏ quyển sách ra. Kỹ năng cần thiết khi rèn hoàn toàn lật đổ những nhận thức về rèn sắt của hắn trước đây. Vũ khí không phải là rèn ra theo một hình dạng là được, cũng không phải chỉ cần dùng tinh sắt thượng đẳng hoặc là sắt tinh, có lẽ phải dùng cả kim loại khác ép lại dưới mật độ cao, mới có thể chân chính rèn ra được một vũ khí.
Một vũ khí khi chế tạo cần suy tính rất nhiều điều. Ví dụ như cản gió khi chém vũ khí,cản gió khi chém ngang, cản gió lúc vung lên cùng với các góc độ khác nhau ngăn trở công kích của đối phương, làm sao mới có thể chịu lực nhỏ hơn, phát huy ra uy lực lớn hơn...
Phức tạp! Đây là một ngành học siêu cấp phức tạp, vượt xa với sự hiểu biết của đám người Phất Lan Lâm.
Càn Kình lại cầm lấy bản vẽ của một con dao làm bếp đơn giản. Hắn chợt phát hiện trên bản vẽ, mỗi vị trí của con dao làm bếp đều có điểm sáng khác nhau. Điểm sáng này mạnh yếu khác nhau, đều đại biểu cho lực búa đánh xuống khác nhau.
Đây không phải là năng lực đặc biệt của bản vẽ, mà là sau khi Càn Kình xem qua kỹ năng cần thiết khi rèn, theo bản năng cảm giác được.
Chiếc chén rượu không được đặt xuống bàn, Cổ Nguyệt Gia Anh đi ra khỏi cửa phòng thản nhiên nói:
- Lầu hai có không ít phòng trống.
- A, được rồi.
Cổ Nguyệt Gia Anh đi ra khỏi cửa phòng quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Càn Kình thản nhiên nói:
- Cửa phòng ta không khóa. Tối nay không cần nhảy cửa sổ vào.
Phụt...
Càn Kình vừa uống được một hớp rượu đỏ đang ngậm trong miệng, thoáng cái phun ra toàn bộ. Hắn kinh ngạc nhìn theo bóng dáng Cổ Nguyệt Gia Anh toàn thân mặc áo lụa trắng chậm rãi rời đi.
Mỹ nữ lạnh lùng như vậy, không ngờ lại nói ra những lời này? Càn Kình thở dài lắc đầu, đồng thời lau rượu đỏ còn vương trên khóe miệng. Thân là một người nam nhân bị nữ nhân đùa giỡn, điều này không biết nên cảm thấy vinh hạnh hay nói thật là mất mặt?
Ngọn đèn trong phòng chứa rượu chập chờn. Càn Kình nhìn ánh trắng bên ngoài cửa sổ hơi nhíu mày.
Ngày hôm nay ngủ ở chỗ này sao? Vậy còn thế giới vô tận thì phải làm sao bây giờ? Vì một chuyện nho nhỏ như thế cũng không dám quay về học viện sao? Vậy mình tính là gì? Nếu như bên ngoài thật sự có mai phục, cùng lắm thì chạy trở về là được.
Trên đường phố thành Áo Khắc Lan chẳng lẽ còn có thể nguy hiểm hơn so sánh nơi quỷ dị như dãy núi phía tây trong thế giới vô tận sao? Càn Kình mở cửa sổ ra, xoay người từ trên lầu hai nhảy xuống sân. Sau khi nhìn xung quanh, xác định quả thực không có bất kỳ nguy hiểm nào, hắn nhanh chóng chạy lấy đà nhảy. Hai cánh tay giơ lên thật cao bám lấy bức tường vây, bàn chân đồng thời đạp một cái vào tường, mượn phản lực xoay người bay qua bức tường.
- Có chút ý tứ.
Lôi Địch đứng ở phía trước cửa sổ, tỏ ra hứng thú nhìn theo bóng dáng Càn Kình biến mất ở trong bóng đêm. Nếu như hắn không đi, chỉ là một chiến sĩ thông minh. Lần này đi lại cần không ít dũng khí.
- Đồ ngốc.
Cổ Nguyệt Gia Anh dựa vào cửa sổ, quay đầu lại nhìn cửa phòng khép hờ lộ ra nụ cười hiếm có. Chỉ là nụ cười này vẫn cho người một loại cảm giác rất tốt.
Một con dơi bay trong đêm đen, liên tục bay về phía ánh trăng mọc lên.
Càn Kình không có qua cửa chính của học viện, mà trực tiếp sử dụng phương pháp rời khỏi nhà của Lôi Địch, leo lên tường vây của học viện trèo vào.
Ngồi thiền là việc Càn Kình vĩnh viễn không bao giờ quên. Cho dù biết rõ ngồi thiền như vậy là chuyện vô nghĩa, nhưng trước sau hắn vẫn duy trì thói quen này đã nhiều năm.
- Vẫn không có chút cảm giác nào. Càn Kình không có gì bất ngờ, mở mắt cười khổ vài tiếng. Đã nhiều năm ngồi thiên như vậy, mỗi lần đều không có chút cảm giác nào. Theo lý thuyết hẳn là đã sớm thành thói quen, nhưng mình vẫn có thể cảm thấy thất vọng.
Đấu ma song tu, nghe cách nói đặc biệt quê mùa, lại vĩnh viễn là mộng tưởng của gần như tất cả chiến sĩ! Tuy rằng đấu ma song tu, không nhất thiết có thể khiến đấu khí ma pháp đều đạt đến đỉnh điểm, nhưng trong lúc chiến đấu đồng cấp, không thể nghi ngờ người đấu ma song tu vẫn chiếm ưu thế trời cho.
Càn gia có thể là một phương hùng bá, trở thành một trong ba thế gia trụ cột lớn cho hoàng triều Chân Sách. Cũng bởi vì huyết mạch Tinh Linh Vương một ngày thức tỉnh, như vậy nhất định có thể trở thành chiến sĩ đấu ma song tu, dựa vào phát động huyết mạch Tinh Linh Vương tiến vào trạng biến thân Tinh Linh Vương để chiến đấu, chiến lực còn có thể thăng cấp thêm.
- Cho dù không cách nào đấu ma song tu...
Càn Kình cầm mũ pháp sư lên tự tin nói:
- Ta vẫn có thể trở thành chiến sĩ vĩ đại.
Thôn trang trong thế giới vô tận vẫn yên tĩnh như vậy trước. Bố Lai Khắc thấy Càn Kình xuất hiện ở cửa, đôi mắt chợt có thêm một điểm sáng:
- Nơi đó có ba đơn đặt hàng. Trước hết, ngươi hoàn thành những đơn đặt hàng này, đổi ít tiền mua thuốc giảm mệt nhọc đã.
Đơn đặt hàng?
Càn Kình tò mò đi tới bên cạnh lò lửa cầm lấy ba tấm da trâu thoáng sững sờ. Chuyện làm ăn này hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của hắn. Hắn vốn tưởng là chế tạo vũ khí gì đó. Thật không nghĩ tới Vương đại thẩm ở đầu thôn cần một con dao làm bếp. Khắc đại thúc ở đầu thôn phía tây cần một cái cuốc, và một liêm đao.
- Yêu cầu của bọn họ cũng rất cao. Ngươi đi đọc sách trước đi.
Bố Lai Khắc chỉ vào gian nhà lá:
- Vào cửa, giá sách đầu tiên bên trái, phía dưới cùng tay phải.
“ Kỹ năng cần thiết khi rèn”
Càn Kình thổi bay bụi phía trên, mở ra phát hiện đây là một quyển sách tập hợp các kỹ năng rèn.
Đao cũng có, thương cũng có, khôi giáp cũng có, có lẽ các loại gia dụng như dao làm bếp cũng có. Chỉ cần là dụng cụ bằng sắt, đều có chỗ cơ bản tương thông. Căn cứ vào các vị trí khác nhau để hạ búa nặng nhẹ. Đồng thời có những yêu cầu khác nhau như độ dày, chiều dài, độ rộng, còn có độ nặng cùng với chất liệu gỗ, để tính toán phân lượng búa rơi ở mỗi chỗ...
“Hình học?”
Càn Kình có chút sững sờ. Bố Lai Khắc miêu tả đối với cách rèn, rất giống với yêu cầu của ngành nghề xây phòng tại hoàng triều Chân Sách. Đây là ngành học do Hoắc Nhĩ Phu Tư tổng kết ra từ mấy trăm năm trước. Nắm giữ được ngành học này, là yêu cầu bắt buộc của phần lớn những công tượng. Nếu như không phải trong lúc vô ý, hắn ở trong kho sách của Càn gia xem qua một chút, thật sự không cách nào hiểu trong quyển sách của Bố Lai Khắc đang nói cái gì.
- Kỹ năng cần thiết khi rèn so sánh với cơ sở hình học của Hoắc Nhĩ Phu, giảng giải càng thêm đơn giản, nội dung sâu sắc, lời lẽ hình chế tạo dễ hiểu.
Càn Kình cũng không phải là thợ mộc, vẫn có thể rất nhanh hiểu rõ được Bố Lai Khắc nói tới định luật gì trong đó.
Bố Lai Khắc dùng tẩu thuốc lá trong tay gõ cửa, thúc giục nói:
- Xem xong chưa? Xem xong thì đi ra làm đi. Quyển sách kia, sau này mỗi lần tới đây, ngươi đều phải xem hai giờ...
- Oh oh, biết rồi.
Càn Kình có chút cảm giác không nỡ bỏ quyển sách ra. Kỹ năng cần thiết khi rèn hoàn toàn lật đổ những nhận thức về rèn sắt của hắn trước đây. Vũ khí không phải là rèn ra theo một hình dạng là được, cũng không phải chỉ cần dùng tinh sắt thượng đẳng hoặc là sắt tinh, có lẽ phải dùng cả kim loại khác ép lại dưới mật độ cao, mới có thể chân chính rèn ra được một vũ khí.
Một vũ khí khi chế tạo cần suy tính rất nhiều điều. Ví dụ như cản gió khi chém vũ khí,cản gió khi chém ngang, cản gió lúc vung lên cùng với các góc độ khác nhau ngăn trở công kích của đối phương, làm sao mới có thể chịu lực nhỏ hơn, phát huy ra uy lực lớn hơn...
Phức tạp! Đây là một ngành học siêu cấp phức tạp, vượt xa với sự hiểu biết của đám người Phất Lan Lâm.
Càn Kình lại cầm lấy bản vẽ của một con dao làm bếp đơn giản. Hắn chợt phát hiện trên bản vẽ, mỗi vị trí của con dao làm bếp đều có điểm sáng khác nhau. Điểm sáng này mạnh yếu khác nhau, đều đại biểu cho lực búa đánh xuống khác nhau.
Đây không phải là năng lực đặc biệt của bản vẽ, mà là sau khi Càn Kình xem qua kỹ năng cần thiết khi rèn, theo bản năng cảm giác được.
Bình luận truyện