Sất Trá Phong Vân

Chương 92: Chém gẫy trấn điếm chi bảo của ngươi!



Tất cả mọi người nín thở, mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm vào hộp gỗ trên tay Lỗ Tạp Tư đang được mở ra. Bọn họ đã sớm nghe nói cửa hàng rèn của Lỗ Tạp Tư có một thanh vũ khí đặc biệt sắc bén, nhưng gần như chưa có người nào nhìn thấy. Ngày hôm nay cuối cùng bọn họ có thể nhìn một chút xem đó rốt cuộc là cái gì.

Một thanh chiến kiếm!

Bàn tay Lỗ Tạp Tư nắm chặt chuôi kiếm dùng sức rút trường kiếm ra. Trường kiếm lướt nhanh ra khỏi vỏ kiếm, vang lên tiếng ma sát. Trường kiếm đã lâu mới được ra khỏi vỏ, vừa ra, dưới ánh mặt trời chiếu xuống liền phát ra quang mang phản xạ khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại!

- Đây!

Một tay Lỗ Tạp Tư giơ cao trường kiếm, kiêu ngạo nhìn Càn Kình nói:

- Là một thanh Đấu Binh! Hàn Sương Kiếm!

Đấu Binh?

Mấy người thám hiểm đều khiếp sợ nhìn vũ khí trong tay Lỗ Tạp Tư. Đấu Binh! Ở chỗ này không ngờ lại nhìn thấy Đấu Binh! Đám người vây xem không rõ chân tướng, nghe thấy tên vũ khí như vậy, mơ hồ có cảm giác đây là một thanh kiếm bất phàm.

Mấy người đứng xung quanh từng nghe qua Đấu Binh là cái gì đều ném về phía Càn Kình ánh mắt thông cảm. Bất luận con dao làm bếp này rốt cuộc có lai lịch thế nào, khi chân chính mặt đối mặt với Đấu Binh, sợ rằng...

- Đấu Binh?

Càn Kình thoáng rướn mày, chân phải bỗng nhiên đạp xuống đất giống như mãnh hổ nhào tới. Con dao làm bếp trong tay tương tự như lúc đầu khi chém những vũ khí khác, hiện tại cũng hung hăng chém lên trên thân Hàn Sương Kiếm.

Keng!

Thân kiếm và con dao làm bếp đồng thời phát ra một tiếng chấn động. Tia lửa chói mắt giống như pháo hoa bắn ra bốn phía!

Lỗ Tạp Tư không nghĩ tới lực tay của Càn Kình lại cường đại như vậy. Cổ tay hắn cảm thấy đau nhức, máu tươi từ trong chảy ra cũng không cầm được thanh Hàn Sương Kiếm được nữa. Hắn nhìn thanh Hàn Sương Kiếm bay trên không trung.

Càn Kình lại dùng dao làm bếp đánh bay Hàn Sương Kiếm, đầu gối kể cả cổ chân cũng bắn mạnh, đuổi theo, lại một đao chém vào trên thân Hàn Sương Kiếm.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm thứ hai còn chưa dừng lại, Càn Kình theo sát, chém xuống đao thứ ba, đao thứ tư, đao thứ năm!

Lỗ Tạp Tư khiếp sợ nhìn con dao làm bếp trong tay Càn Kình. Không ngờ con dao làm bếp này cũng là Đấu Binh! Không phải, tuyệt đối không có khả năng va chạm cùng thanh Đấu Binh Hàn Sương Kiếm mấy lần còn không gãy!

Trời ạ! Đây rốt cuộc là người điên từ đâu tới vậy? Không ngờ hắn làm Đấu Binh thành dạng dao làm bếp? Lẽ nào hắn không biết, Đấu Binh trong dạng dao làm bếp, trong khi chiến đấu chân chính, căn bản không thể phát huy được toàn bộ uy lực của Đấu Binh sao?

Tên này... tên này quá phá của?

Trong lòng Lỗ Tạp Tư còn đang khiển trách người chế tạo con dao làm bếp, con ngươi bỗng nhiên co lại! Sau khi Đấu Binh phát ra tiếng va chạm kim loại lần thứ chín, Đấu Binh Hàn Sương Kiếm... bị chặt đứt! Bị con dao làm bếp chém đứt!

Tất cả mọi người ngây người. Phất Lan Lâm nhìn thấy cũng choáng váng...

Trong lúc nhất thời, đầu mỗi người đều không thể suy nghĩ được. Bọn họ đều đang kêu gào trong đầu, đây chính là Đấu Binh Hàn Sương Kiếm! Không ngờ đã bị chặt đứt? Dao làm bếp cũng quá hung mãnh? Đây không phải là nằm mơ chứ?

Càn Kình cầm theo dao làm bếp, chân đạp Đấu Binh Hàn Sương Kiếm đã gãy cười lạnh:

- Cái này cũng gọi là Đấu Binh sao? Thứ phẩm! Ta nói chưa từng sai một điểm nào. Tất cả những thứ ngươi bán ở đây đều là thứ phẩm! Kể cả Hàn Sương Kiếm cũng là thứ phẩm!

- Làm sao có thể? Làm sao có thể? Tuyệt đối không có khả năng...

Lỗ Tạp Tư không cách nào tiếp nhận nhìn Hàn Sương Kiếm đã gãy lắc đầu liên tục. Rèn tạo sư bình thường không thể rèn ra được thanh Đấu Binh như vậy! Đây là do rèn tạo sư Nhĩ Tra Xán đồ đệ của đại sư A Lỗ Ba, tự tay chế tạo ra một thanh Đấu Binh!

Phù phù...

Lỗ Tạp Tư bất lực ngồi dưới đất, thất thần nhìn con dao làm bếp trong tay Càn Kình.

Sao có thể như vậy được? Rèn tạo sư Nhĩ Tra Xán chế tạo Đấu Binh, đừng nói là va chạm với vũ khí bình thường, cho dù là va chạm phải Đấu Binh, cũng có thể chém đứt Đấu Binh của người khác mới đúng! Làm sao có thể thua bởi một con dao làm bếp được?

- Thứ phẩm!

Càn Kình nhẹ nhàng đung đưa dao làm bếp trong tay xoay người nói với mọi người:

- Mọi người thấy chưa? Vừa nãy không sử dụng bất kỳ đấu lực nào để trợ giúp vũ khí của ta!

- Cái này...

Lỗ Tạp Tư vẫn lắc đầu:

- Tuyệt đối không thể như vậy...

- Không có gì là không thể.

Càn Kình nhìn Hàn Sương Kiếm dưới chân thản nhiên nói:

- Ngươi nói thanh vũ khí này là Đấu Binh. Bản thân nó có khả năng truyền đấu lực rất tốt. Nhưng không thể nói nó là một thanh Đấu Binh. Chất liệu không phải toàn bộ đều là chất liệu của Đấu Binh, hơn nữa thủ pháp rèn thô sơ. Người sáng suốt vừa nhìn đã biết thanh kiếm này có ba điểm dễ dàng chịu lực. May là ngươi không bán nó cho chiến sĩ. Nếu không chiến sĩ Hàng Ma nào đó cầm thanh vũ khí này lên chiến trường Nhân Ma, kết quả rất có thể sẽ biến thành quân công cho ma vũ sĩ.

- Các vị.

Càn Kình lại nhìn về phía những người khác:

- Trang bị vũ khí là sinh mạng thứ hai của chiến sĩ. Phiền mọi người hỗ trợ tuyên truyền một chút. Cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư đều là hàng thứ phẩm. Mọi người cũng muốn bảo vệ chiến sĩ, chung quy không hy vọng chiến sĩ ở trên chiến trường, bởi vì trang bị vũ khí nát mà chết ở trong tay ma vũ sĩ.

- A, được rồi! Còn có mấy người các ngươi.

Càn Kình quay đầu lại nhìn người thám hiểm:

- Các ngươi mỗi lần ra ngoài thám hiểm, đều thường xuyên gặp nguy hiểm. Hẳn là sẽ có tránh nhiệm đối với tính mạng của mình. Ngàn vạn lần không nên mua loại thứ phẩm. Bởi vì cầm thứ phẩm có thể chết bởi dã thú, hoặc ma thú. So với chết ở trong tay ma vũ sĩ cùng với dũng sĩ Man tộc, cách chết như vậy thật mất thể diện. Biến thành vong linh, cũng sẽ không ngủ yên được.

Phất Lan Lâm ngây người đi theo Càn Kình xuyên qua đám người, đờ đẫn hỏi:

- Càn Kình, chuyện vừa phát sinh đều là thật?

- Đương nhiên.

Càn Kình quay đầu lại thoáng nhìn qua vô số người đang đứng đầy trước cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư, thoáng cầm dao làm bếp trong tay. Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tối nay Lỗ Tạp Tư sẽ đứng ngồi không yên! Đến lúc đó, chính là thời cơ phản kích tốt nhất!

Tuyệt không thể để cho bất kỳ điều gì biết rõ là uy hiếp tính mạng mình tồn tại. Tiếp tục sống! Xuất thủ! Giành xuất thủ trước! Giết chết hắn! Tiêu diệt hắn! —— “Quy tắc chiến sĩ”

Là một chiến sĩ, hơn nữa còn là người từ trước tới giờ luôn đứng trước ba trong các kỳ thi viết chiến sĩ của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, Càn Kình tuyệt đối sẽ không quên mỗi lời danh ngôn trong “Quy tắc chiến sĩ”.

Nếu Lỗ Tạp Tư đã từng ra tay tiến hành ám sát một lần, như vậy Lỗ Tạp Tư là kẻ địch! Kẻ địch uy hiếp mình! Tiêu diệt nó, đây là chỉ đạo của “quy tắc chiến sĩ”.

- Càn Kình...

Phất Lan Lâm có chút ngượng ngùng nhìn Càn Kình:

- Cái này... Ta biết yêu cầu của mình là rất quá đáng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện