Sát Tương Tư
Chương 61
Hai người đi tới dưới chân núi Bạch Lộc Sơn, Nhậm Tẫn Vọng thanh y vừa ánh vào mắt, liền có một con ngựa như sấm sét phi nhanh mà đến, kỵ thủ lăn xuống ngựa quỳ gối, chính là Tích Mộc của Thiên Sàm quân, thanh âm hắn khản đặc khô khốc: “Cung chủ, Âm Chúc Long cấu kết Cát Thiên Lâu phản cung bội chủ, trong cung đại loạn!”
Diệp Chậm Ly xông lên một bước, vội hỏi: “Hoàng đường chủ đâu? Hoành Địch đâu?”
Nhưng căn bản không hỏi Việt Tê Kiến và Nội đường.
Tích Mộc cúi đầu, bẩm: “Hai vị đường chủ đang bình định nội loạn, nhưng đệ tử trong cung đã tử thương gần ba phần… Nội đường tổn thất càng thảm trọng, Việt tổng quản xin cung chủ cấp tốc quay về, chủ trì đại cục.”
Thất Tinh Hồ xưa nay lấy Nội đường làm đầu, Ngoại tam đường đường chủ phó đường chủ tuy ở trong hồ, nhưng chỉ chừa một đội cận vệ, các phân đà dưới đường, tự nhiên phân bố các nơi, không có phụng mệnh không được hồi cung, như vậy trái lại có lợi lẫn hại, một khi trong cung náo động, Ngoại đường tuy không kịp làm loạn, nhưng chỉ cần chặt đứt thủy lộ vào hồ, muốn cứu viện cũng không kịp.
Hiện giờ xem ra Hoàng Ngâm Xung cùng Thương Hoành Địch vẫn còn xoay sở được, e rằng nhờ công Diệp Chậm Ly đã sớm âm thầm điều về một nhánh tinh nhuệ của Vô Lậu đường, mới có sức đánh một trận với họa từ tâm phúc.
Tô Thác Đao thần sắc bình tĩnh, trong tay áo đột nhiên phóng ra ngân quang, xoát một tiếng, Tích Mộc không kịp phòng bị, một đao đoạn cổ.
Diệp Chậm Ly cũng không kinh ngạc, chỉ cuống quýt nói: “Sao lại giết hắn ngay lúc này, ta còn muốn giữ lại mạng hắn tra hỏi!”
Tô Thác Đao thản nhiên nói: “Hắn đã phản bội, không cần hỏi nữa, chúng ta về thôi!”
Thất Tinh Hồ cách Bạch Lộc Sơn ngàn dặm, chiếu theo quy củ người truyền tin thay ngựa không thay người, Tích Mộc đáy mắt tuy giăng tơ máu, râu ria cũng lún phún một mảnh, nhưng đế giày hắn không đủ bẩn, chỉ bám bụi mà không dính bùn đất cỏ cây, mùi ngựa trên người cũng quá nhạt, có lẽ vẫn luôn mai phục ở lân cận Bạch Lộc Sơn chờ đợi, mà sơ hở trí mạng của hắn chính là, Diệp Chậm Ly chưa hỏi Nội đường, hắn đã nóng lòng thưa gởi Nội đường, nên biết trong cung nội loạn, Nội đường không cần nhiều lời tất nhiên đứng mũi chịu sào, vào thời điểm căn bản không cần dong dài lại đi dong dài, không gì ngoài nguyên do chột dạ.
Tích Mộc trẻ tuổi, nhạy bén, võ công cao, thiện đột kích, giỏi dịch dung, nhưng bị xếp chót trong Thập Bát Thiên Sàm quân, Diệp Chậm Ly từng hay đùa rằng Thương Hoành Địch cũng có khi hoa mắt, quá đánh giá thấp Tích Mộc, nhưng đến hôm nay, mới biết Tích Mộc đích xác không đủ năng lực gánh vác đại sự, Thương Hoành Địch nhãn quang quả xứng với ngôi thủ tọa hắn ngồi nhiều năm.
Tô Thác Đao phi thân lên ngựa, lại quay đầu nhìn Nhậm Tẫn Vọng, ánh mắt chính là một đao bổ thẳng vào thiên linh cái (hộp sọ), nhất chùy định âm: “Mạnh Tự Tại không nên chọn ngươi kế nhiệm Bạch Lộc Sơn… Ngươi không kham nổi.”
Dứt lời cùng Diệp Chậm Ly sóng vai thúc ngựa bỏ đi.
Nhậm Tẫn Vọng nụ cười bên khóe miệng không giữ được nữa, hồi lâu lắc đầu thở dài, thấp giọng nói: “Thất Tinh Hồ dưới tay ngươi và Diệp Chậm Ly, Bạch Lộc Sơn mới kham không nổi… Chỉ là giúp nó đổi chủ mà thôi, về phần hiệp ước ba mươi năm với Bạch Lộc Sơn, ta chung quy nên châm chước đắn đo nhiều hơn.”
Khi đi nhàn hạ, khi về vội vã, trên đường về Tô Thác Đao cực kiệm lời, Diệp Chậm Ly cũng không nói, hai người che tung giấu tích, chỉ liều mạng chạy.
Đầu hạ chính là mùa đẹp nhất ở Thất Tinh Hồ, núi như thúy mi, hồ như bảo kính, cây rừng xanh um như dệt từ lông công, ngay cả không khí cũng mang sắc thái sáng sủa mà không chói mắt, mỗi một sự vật, đều tươi mát đến thổi bay lòng trần.
Chưa vào Mi Gian Phù Đồ, Diệp Chậm Ly đã nghe được mùi máu tanh, Tô Thác Đao nắm tay Diệp Chậm Ly, không kịp lên thuyền, mượn hoa cỏ lả lướt cùng đá nổi trên mặt hồ, thi triển khinh công trực tiếp vượt qua.
Hai chân vừa đáp trên thạch cơ (đá chắn giữa hồ làm tức nước) liền có người vừa kinh vừa hỷ gọi một tiếng: “Cung chủ…”
Người đến một câu chưa hết, trong miệng tiên huyết phun trào, là Lập Đông của Trảm Kinh Sở, Tô Thác Đao một phen tiếp lấy thân thể đã rã rời của hắn: “Trong cung sao rồi?”
Lập Đông cổ họng lục sục toàn máu bọt, vẫn kiệt lực nói: “Việt tổng quản… Bị vây ở Tây Nhất Phong, Hoàng đường chủ bọn họ… ở… ở bên suối Tiết Tuyết…”
Dứt lời sinh cơ đã tuyệt, sau lưng trũng xuống một mảng lớn, hiển nhiên là bị cao thủ nội lực một kích trí mạng, nhưng trước ngực cũng có một đạo kiếm thương, sâu tận xương.
Diệp Chậm Ly im lặng chốc lát, nói: “Bọn họ có lẽ phái ít nhất hai cao thủ đối phó Lập Đông…”
Tô Thác Đao quyết định thật nhanh: “Ngươi đến Nội đường trợ Hoàng đường chủ, ta đi Tây Nhất Phong trước.”
Diệp Chậm Ly biết giờ không phải lúc nổi giận, nhưng vẫn nhịn không được vừa tức vừa đau: “Tại sao còn phải lo sự sống chết của hắn? Ngươi chẳng lẽ còn nhìn không ra…”
Tô Thác Đao ngắt lời: “Ta phải đi.”
Về tình về lý, vô luận là cung chủ Thất Tinh Hồ hay là tình nhân, Tô Thác Đao đều phải đi gặp Việt Tê Kiến, bồi hắn cho dù là diễn một màn kịch tương thân tương ái cuối cùng, chỉ cần đây là điều hắn muốn.
Thất Tinh Hồ không thể từ nay tứ phân ngũ liệt sụp đổ như băng sơn, Việt Tê Kiến nếu đã có thể dồn Thất Tinh Hồ vào tình cảnh này, tự nhiên cũng có thể một tay xoay chuyển càn khôn, huống chi mình nợ hắn, mà mình động chân tâm với hắn, cũng không giả.
Diệp Chậm Ly đột nhiên hỏi: “Thác Đao, cho dù hắn hủy nơi này… Ngươi cũng sẽ không trách hắn?”
Tô Thác Đao không đáp, chỉ đăm đăm nhìn Tây Nhất Phong, trong quang ảnh rực rỡ sau rặng núi trùng điệp xanh như tụ, đường cong khúc khuỷu nhưng ôn nhu như nước chảy qua, một chóp núi hình ngón tay đột ngột cắm thẳng lên trời, lại một hõm núi cực đại, sinh ra một dãy sơn mạch, trên tiếp mây trôi, dưới soi vực thẳm, lơ lưng trên bầu trời như phi ưng.
Nửa hư nửa thực, lồng lộng xa xăm, Tô Thác Đao như nghe thấy chuông đồng, nháy mắt nan đề khó giải tồn đọng trong đầu bấy lâu, đột nhiên thông suốt vụt sáng, thất thanh gọi: “A Ly!”
Diệp Chậm Ly cả kinh, lập tức khóe miệng nở một nụ cười, vừa chờ mong lại có vài phần khẩn trương nhìn về phía hắn.
“Thiên Ma… Ta nghĩ ra rồi!” Tô Thác Đao hai mắt lẫm liệt như kiếm rời vỏ: “Như hư như thực, vừa hư vừa thực, Thiên Ma cũng không hoàn toàn là tà thuật, tự có điểm kỳ quỷ tinh diệu, chỉ bất quá từ Bách Hội tới Thiên Trung lại sang Thủ Tam Âm Tam Dương là sai rồi, trong đó chú ý chân khí chuyển giao rồi phát tán, như vậy sẽ không khiến kinh mạch tắc nghẽn, dẫn tới hiểm họa mất hết thần trí…”
Diệp Chậm Ly lắc đầu, xoay người liền vẽ ra một vòng cung như lá rụng, lao vút đi.
Đằng sau truyền đến thanh âm Tô Thác Đao: “A Ly, nếu tình thế không thể vãn hồi, ngươi không được tùy hứng, tứ phong ngũ sơn tự tìm một nơi ẩn náo… Chờ ta!”
Một câu chờ ta, Diệp Chậm Ly đi trên tiên huyết hài cốt chất chồng, lòng mang hoa khai đón nắng, con đường phía trước chông gai mà lâu dài, tuy kinh hoàng nhưng không phải sợ.
Mãi đến khi nhìn thấy Thương Hoành Địch.
Chính xác mà nói, người Diệp Chậm Ly nhìn thấy, chỉ là một nửa Thương Hoành Địch chỉnh chỉnh tề tề, nửa còn lại, đã là xương trắng.
Nhưng hắn cư nhiên còn sống, sống để đối chọi Âm Chúc Long.
Một tròng mắt treo trong hốc mắt, hắc bạch phân minh, phảng phất vẫn thấy được phần đuôi mắt hẹp dài hơi xếch tao nhã phong lưu ngày nào, nhưng lúc này dù không có mí mắt lông mi, còn đong đưa qua lại, nhưng một điểm cũng không xấu xí.
Diệp Chậm Ly bật khóc.
Thương Hoành Địch mỉm cười, ôn nhu nói: “Công tử, đừng qua đây, nơi này đang dàn cổ trận.”
Không đành lòng nhìn hắn rơi lệ, vội chuyển đề tài phân tâm hắn, lại nói: “Âm sư cùng Sở Lục Yêu, có con rồi…”
Bất luận bày mưu bố cục thế nào, đoạt ngôi ở Thất Tinh Hồ vẫn cần thực lực để giẫm đạp nghiền nát, Việt Tê Kiến tạo được thời cơ tốt nhất, điều động nhân tài thích hợp nhất, xuất hiện tại nơi nên xuất hiện nhất, ý đồ lấy nhiều thắng ít, lấy mạnh địch yếu, chuẩn bị chu đáo đánh úp bất ngờ.
Nhưng bước cuối cùng trước khi lên đỉnh, vẫn cần nhân mạng để lót đường.
Muốn sang bên kia sông, phải đắp thây làm thuyền.
Cũng như Âm Chúc Long ôm mộng tưởng quay lại chính đạo thê tử đoàn viên, cũng cần qua ải đồ sát Vô Lậu đường chủ đệ tử thân truyền của mình Thương Hoành Địch mới thực hiện được.
Trong cung vừa loạn, Thương Hoành Địch liền biết sẽ có một trận khổ chiến, đợi thấy đám người Nội đường, Giáng Cung đường, rồi xa xa thấy một số cao thủ thậm chí sát thủ hoặc chỉ nghe danh hoặc từng gặp mặt, liền biết đây căn bản là một trường tử chiến.
Tầng lớp phòng bị Diệp Chậm Ly sớm sắp đặt trước đó, chung quy vẫn quá yếu ớt quá mong manh.
Âm Chúc Long đối mặt Thương Hoành Địch cũng không nói không rằng, liền dàn Âm Dương Cổ Đồng trận, trong màn sương mù màu sữa lượn lờ, Thương Hoành Địch có thời gian mười tức để đào thoát. (một tức là một lần hít vào thở ra)
Âm Chúc Long bản tính lãnh đạm trầm uất, nhưng với Thương Hoành Địch luôn dốc lòng truyền thụ, Thương Hoành Địch cũng cực tôn sư trọng đạo, hồi còn học nghệ ngày ngày nấu nước dâng trà, sau khi nhậm chức thủ tọa Thiên Sàm quân tuy sự vụ đầy mình, nhưng cứ vài ba hôm lại đến Giáng Cung đường cầu kiến vấn an, thành thử tình sư đồ dù nhạt, nhưng chân chân thật thật cũng có vài phần.
Âm Dương Cổ Đồng trận được xưng là vua của cổ trận, một khi đã vào trận, thần tiên khó thoát, nhưng Thương Hoành Địch xuất từ môn hạ Âm sư, tự nhiên nhận biết cơ hội đào mệnh khi thế trận sơ khởi.
Âm Chúc Long cố ý buông tha mình.
Nhưng Âm Chúc Long không buông tha Vô Lậu đường, không buông tha Thất Tinh Hồ.
Trớ trêu là mình đã lấy tính mạng ra đảm bảo với Diệp Chậm Ly, rằng đợi hắn trở về, Thất Tinh Hồ trời trong nắng ấm vạn sự êm đẹp.
Lúc này nếu mình lâm trận bỏ chạy, sẽ không còn ai có thể đối phó Âm Chúc Long, đệ tử Vô Lậu đường tử nạn khó thoát, Thất Tinh Hồ thế cục càng thêm trụy lạc.
Nhưng nếu mình không chạy… Công tử, liệu thuộc hạ có còn được thấy người cười nữa chăng?
Thương Hoành Địch do dự suốt mười tức, cuối cùng hạ quyết định, cả đời này của mình, chưa bao giờ thất hứa với Diệp Chậm Ly, ải quan trọng trước mắt, càng không có lý do nào nuốt lời.
Hắn mục quang thanh minh, y sam như hạc vũ: “Âm sư, xin chỉ giáo.”
Vì vậy tự tìm đường chết.
Âm Chúc Long không thủ hạ lưu tình nữa, hai tay vung lên, thân hình như con quay xoay chuyển không ngừng, tay áo xoát xoát liên thanh, không trung sương khói biến ảo, mà Âm Dương Cổ Đồng một đôi thân thể nhỏ bé như thoi đưa như tên bắn, lui tới vòng quanh, những nơi đi qua, tất cả sinh linh đều tránh xa tam xá (1 xá = 30 dặm), Thương Hoành Địch phi thân nhảy lên, cả người bao phủ một lớp huỳnh quang nhàn nhạt, do cổ trùng hộ thân ngưng tụ, giữa không trung nhuyễn tiên xuất thủ, uyển chuyển như linh xà, quất hướng Âm Chúc Long.
Hai người này vừa giao thủ, trong phương viên mấy trượng đều không ai có thể xen vào.
Âm Dương Cổ Đồng danh bất hư truyền, trận một khi kết thành, hàng trăm hàng ngàn loại độc tố tựa như quỷ hỏa ào ạt lưu động, không khí bị nhàu nát đến gần như nhớp nháp, Thương Hoành Địch rõ ràng cảm giác được vô số cổ trùng thẩm thấu da thịt, lẻn vào kinh mạch, chân khí chảy trong cơ thể dần vẩn đục thành bùn, nội tạng càng đau đớn như bị nung nấu.
Đợi sử xong ba chiêu, hai chân chạm đất, Thương Hoành Địch thở hổn hển, cánh tay phải huyết nhục đã khô quắp tan rã.
Âm Chúc Long trên khuôn mặt gần như thối rữa không một tia biểu tình, thanh âm khàn đặc: “Hảo nhân tài, thật phí hoài.”
Thương Hoành Địch cười khổ.
Tự mình biết mình, bản thân thiên tư có thể coi như xuất sắc, nhưng từ lúc vào Nội đường hiệp trợ Diệp Chậm Ly, liền phân tâm cho sự vụ trong cung, thiếu chuyên chú với võ học cổ thuật, tự nhiên không thể là địch thủ của Âm Chúc Long.
Sau cánh tay, liền là chân, đùi, bụng, ngực…
Cuối cùng, Âm Chúc Long giơ tay, một luồng sáng xanh biếc từ đó thẳng tắp bắn ra, Thương Hoành Địch má phải tức khắc hư thối, xương cốt đẫm máu, nhưng thân hình vẫn bất di bất dịch, giãy dụa giữa ranh giới sinh tử, phóng ra từng đạo cổ khí loãng yếu ớt.
Âm Chúc Long dừng tay, rất lấy làm khó hiểu.
Thương Hoành Địch thương thế đã trí mạng từ lâu ắt không cần phải nói, chỉ mỗi đau đớn do cổ độc rữa thịt thôi, cũng đủ cho mười bảy mười tám hán tử sắt đá trực tiếp đập đầu vào tường đến chết, đồ nhi này xưa nay không tồn ngạo khí không thấy ngạo cốt, thích nhất là sống những ngày tháng an nhàn hưởng thụ, rốt cuộc là động lực gì chống đỡ hắn cắn nát răng cũng muốn kéo dài hơi tàn không chịu gục ngã?
Thương Hoành Địch miễn cưỡng ngẩng đầu, dùng nửa khuôn mặt xấu xí mà thống khổ cười nói: “Âm sư, trận này… Người cũng không ra được.”
Âm Chúc Long thầm rùng mình, đột nhiên kinh hoảng, vừa rồi cổ khí do Thương Hoành Địch phát tán có vẻ như vô kết cấu, nhưng đã dung nhập vào trận, Âm Dương Cổ Đồng đã biến tướng thành cùng tĩnh cùng diệt!
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, cổ độc thấm vào nhục thể cơ cốt, Âm Chúc Long bàng hoàng thất thố: “Ngươi… Ngươi cư nhiên biết sửa trận?”
Thương Hoành Địch mở miệng, phân nửa hàm răng trắng hếu lộ ra, thanh âm mơ hồ tan vỡ: “Âm sư không phải luôn khen đệ tử cực có thiên phú với cổ thuật sao? Âm Dương Cổ Đồng trận đệ tử không giải nổi, nhưng từ ba năm trước tình cờ khám phá ra phương pháp sửa trận… Ở hai cửa sinh tử phân biệt rót vào Kim Sí cổ cùng Thai Tàng cổ, Âm Dương Cổ Đồng liền thành Âm Dương Nhị Hỏa, trong trận mọi vật tịch diệt.”
“Âm sư, đệ tử xưa nay thích suy bụng ta ra bụng người, luôn nguyện ý nghĩ tới mặt xấu nhất của người khác, bởi vậy phương pháp sửa trận không nói cho sư phụ biết, nhưng lòng riêng chỉ mong vĩnh viễn không phải dùng tới chiêu này, hôm nay… Đệ tử hầu người lên hoàng tuyền lộ vậy.”
Âm Chúc Long hận thấu Thương Hoành Địch, hận độc thiên ý cao xanh.
Mình nửa đầu đời đã hủy, chưa vào nửa sau nhưng thấy được dương quang tươi sáng, mà ranh giới mong manh giữa sáng và tối, vốn dĩ có thể dễ dàng vượt qua, lại bị Thương Hoành Địch ngang nhiên xé thành nhược thủy vạn dặm.
Còn Sở Lục Yêu với hài tử… Làm sao bây giờ?
Nhưng Thương Hoành Địch lại cảm kích thần linh, bởi vì nhìn thấy Diệp Chậm Ly đang phi thân lao tới… Tinh khôi thuần mỹ, A Ly như giọt sương mai trong khay pha lê, mình ngay phút lâm chung có thể gặp mặt hắn lần cuối, trời xanh hậu đãi, còn gì bằng!
Diệp Chậm Ly cũng tinh thông cổ thuật, tình cảnh trước mắt vừa nhìn liền hiểu, lập tức ngấn lệ, lạnh lùng nói: “Âm Chúc Long! Ngươi yên tâm đi đi… Ả dâm phụ Sở Lục Yêu đó, bổn tọa sẽ để ả sinh hạ tiện chủng của các ngươi rồi đem chế thành cổ nhân thiêu xuống dưới cho ngươi! Tìm một ngàn tám trăm gã đàn ông dơ bẩn nhất thối tha nhất, nếu thiếu còn có bảy lừa tám ngựa chín la, một khắc cũng không để ả nhàn rỗi, thay ngươi hảo hảo chiếu cố ả suốt đời!”
Thương Hoành Địch thần sắc chỉ còn mang ý cười, nghĩ thầm công tử nói chuyện vẫn thô tục bất kham như thế, quả thực quá khó nghe, nhưng vẫn chân tâm thành ý bao dung khen ngợi: “Công tử cao kiến.”
Âm Chúc Long triệt để phát điên, a a gào thét liều mạng muốn thoát trận giết Diệp Chậm Ly, mặt đẫm nước mắt, nhưng tay chân trong cổ khí từng đoạn từng đoạn khô cằn thối rữa.
Diệp Chậm Ly chẳng mảy mảy đếm xỉa tới hắn, lấy một thanh chủy thủ cắt cổ tay, máu tươi nhuốm lưỡi dao, theo chủy thủ phá vòng vào trận.
Xèo xèo âm hưởng, cổ độc thiêu đốt hết máu trên lưỡi dao, nhưng vẫn còn một giọt ít ỏi, giọt máu ấy nhỏ xuống mi tâm Thương Hoành Địch, nửa thấm vào da, nửa vùi xương trắng, Diệp Chậm Ly tiếu ý lưu quang dật thải, ngân hà khuynh thiên: “Hoành Địch, mau đầu thai chuyển thế, chờ ngươi lớn lên… dựa vào nốt ruồi son ngay mi tâm này, ta sẽ song tu với ngươi!”
Một con cổ trùng từ trong miệng Âm Chúc Long vút một tiếng bắn thẳng vào thân thể Thương Hoành Địch, rạch ra một đường máu, từng li từng li gặm nhấm trái tim hắn.
Nhưng một điểm cũng không đau, trái lại rất ngọt ngào, Thương Hoành Địch mỉm cười ấm áp, nói: “Đa tạ công tử… Công tử mau đến tương trợ Hoàng lão đầu, đợi ta nghỉ ngơi lát đã.”
Nghỉ ngơi một lát, sẽ nhanh lắm… Hoàng tuyền một chuyến luân hồi mà thôi, nhưng canh Mạnh bà ta sẽ không uống, công tử, đến chừng đó Hoành Địch trở về, không chừng có thể thấy người mái đầu bạc mỉm cười, đẹp biết bao, tốt biết bao.
—–
Chương này tớ chảy biết bao nhiêu nước mắt mà nói, đã lâu rồi không vừa làm vừa khóc sướt mướt thế này, kể từ sau khi hoàn Nhất đao. Dẫu biết rằng theo truyện của Tiểu Thái đại nhân cần có một trái tim kim cương, nhưng đôi khi đại nhân quá tàn khốc, đến kim cương cũng nứt, huống chi là trái tim tầm thường. Một câu “công tử cao kiến” cuối cùng của Hoành Địch, làm tớ phát hiện tớ thích người này quá chừng, cũng thương người này quá đỗi. Sẽ không còn bạch hạc Hoành Địch nữa rồi.
—–
Tác giả: Ai có lòng muốn đốt vàng mã thiêu nội y cho Hoành Địch, mau lên đi! (= =)
Diệp Chậm Ly xông lên một bước, vội hỏi: “Hoàng đường chủ đâu? Hoành Địch đâu?”
Nhưng căn bản không hỏi Việt Tê Kiến và Nội đường.
Tích Mộc cúi đầu, bẩm: “Hai vị đường chủ đang bình định nội loạn, nhưng đệ tử trong cung đã tử thương gần ba phần… Nội đường tổn thất càng thảm trọng, Việt tổng quản xin cung chủ cấp tốc quay về, chủ trì đại cục.”
Thất Tinh Hồ xưa nay lấy Nội đường làm đầu, Ngoại tam đường đường chủ phó đường chủ tuy ở trong hồ, nhưng chỉ chừa một đội cận vệ, các phân đà dưới đường, tự nhiên phân bố các nơi, không có phụng mệnh không được hồi cung, như vậy trái lại có lợi lẫn hại, một khi trong cung náo động, Ngoại đường tuy không kịp làm loạn, nhưng chỉ cần chặt đứt thủy lộ vào hồ, muốn cứu viện cũng không kịp.
Hiện giờ xem ra Hoàng Ngâm Xung cùng Thương Hoành Địch vẫn còn xoay sở được, e rằng nhờ công Diệp Chậm Ly đã sớm âm thầm điều về một nhánh tinh nhuệ của Vô Lậu đường, mới có sức đánh một trận với họa từ tâm phúc.
Tô Thác Đao thần sắc bình tĩnh, trong tay áo đột nhiên phóng ra ngân quang, xoát một tiếng, Tích Mộc không kịp phòng bị, một đao đoạn cổ.
Diệp Chậm Ly cũng không kinh ngạc, chỉ cuống quýt nói: “Sao lại giết hắn ngay lúc này, ta còn muốn giữ lại mạng hắn tra hỏi!”
Tô Thác Đao thản nhiên nói: “Hắn đã phản bội, không cần hỏi nữa, chúng ta về thôi!”
Thất Tinh Hồ cách Bạch Lộc Sơn ngàn dặm, chiếu theo quy củ người truyền tin thay ngựa không thay người, Tích Mộc đáy mắt tuy giăng tơ máu, râu ria cũng lún phún một mảnh, nhưng đế giày hắn không đủ bẩn, chỉ bám bụi mà không dính bùn đất cỏ cây, mùi ngựa trên người cũng quá nhạt, có lẽ vẫn luôn mai phục ở lân cận Bạch Lộc Sơn chờ đợi, mà sơ hở trí mạng của hắn chính là, Diệp Chậm Ly chưa hỏi Nội đường, hắn đã nóng lòng thưa gởi Nội đường, nên biết trong cung nội loạn, Nội đường không cần nhiều lời tất nhiên đứng mũi chịu sào, vào thời điểm căn bản không cần dong dài lại đi dong dài, không gì ngoài nguyên do chột dạ.
Tích Mộc trẻ tuổi, nhạy bén, võ công cao, thiện đột kích, giỏi dịch dung, nhưng bị xếp chót trong Thập Bát Thiên Sàm quân, Diệp Chậm Ly từng hay đùa rằng Thương Hoành Địch cũng có khi hoa mắt, quá đánh giá thấp Tích Mộc, nhưng đến hôm nay, mới biết Tích Mộc đích xác không đủ năng lực gánh vác đại sự, Thương Hoành Địch nhãn quang quả xứng với ngôi thủ tọa hắn ngồi nhiều năm.
Tô Thác Đao phi thân lên ngựa, lại quay đầu nhìn Nhậm Tẫn Vọng, ánh mắt chính là một đao bổ thẳng vào thiên linh cái (hộp sọ), nhất chùy định âm: “Mạnh Tự Tại không nên chọn ngươi kế nhiệm Bạch Lộc Sơn… Ngươi không kham nổi.”
Dứt lời cùng Diệp Chậm Ly sóng vai thúc ngựa bỏ đi.
Nhậm Tẫn Vọng nụ cười bên khóe miệng không giữ được nữa, hồi lâu lắc đầu thở dài, thấp giọng nói: “Thất Tinh Hồ dưới tay ngươi và Diệp Chậm Ly, Bạch Lộc Sơn mới kham không nổi… Chỉ là giúp nó đổi chủ mà thôi, về phần hiệp ước ba mươi năm với Bạch Lộc Sơn, ta chung quy nên châm chước đắn đo nhiều hơn.”
Khi đi nhàn hạ, khi về vội vã, trên đường về Tô Thác Đao cực kiệm lời, Diệp Chậm Ly cũng không nói, hai người che tung giấu tích, chỉ liều mạng chạy.
Đầu hạ chính là mùa đẹp nhất ở Thất Tinh Hồ, núi như thúy mi, hồ như bảo kính, cây rừng xanh um như dệt từ lông công, ngay cả không khí cũng mang sắc thái sáng sủa mà không chói mắt, mỗi một sự vật, đều tươi mát đến thổi bay lòng trần.
Chưa vào Mi Gian Phù Đồ, Diệp Chậm Ly đã nghe được mùi máu tanh, Tô Thác Đao nắm tay Diệp Chậm Ly, không kịp lên thuyền, mượn hoa cỏ lả lướt cùng đá nổi trên mặt hồ, thi triển khinh công trực tiếp vượt qua.
Hai chân vừa đáp trên thạch cơ (đá chắn giữa hồ làm tức nước) liền có người vừa kinh vừa hỷ gọi một tiếng: “Cung chủ…”
Người đến một câu chưa hết, trong miệng tiên huyết phun trào, là Lập Đông của Trảm Kinh Sở, Tô Thác Đao một phen tiếp lấy thân thể đã rã rời của hắn: “Trong cung sao rồi?”
Lập Đông cổ họng lục sục toàn máu bọt, vẫn kiệt lực nói: “Việt tổng quản… Bị vây ở Tây Nhất Phong, Hoàng đường chủ bọn họ… ở… ở bên suối Tiết Tuyết…”
Dứt lời sinh cơ đã tuyệt, sau lưng trũng xuống một mảng lớn, hiển nhiên là bị cao thủ nội lực một kích trí mạng, nhưng trước ngực cũng có một đạo kiếm thương, sâu tận xương.
Diệp Chậm Ly im lặng chốc lát, nói: “Bọn họ có lẽ phái ít nhất hai cao thủ đối phó Lập Đông…”
Tô Thác Đao quyết định thật nhanh: “Ngươi đến Nội đường trợ Hoàng đường chủ, ta đi Tây Nhất Phong trước.”
Diệp Chậm Ly biết giờ không phải lúc nổi giận, nhưng vẫn nhịn không được vừa tức vừa đau: “Tại sao còn phải lo sự sống chết của hắn? Ngươi chẳng lẽ còn nhìn không ra…”
Tô Thác Đao ngắt lời: “Ta phải đi.”
Về tình về lý, vô luận là cung chủ Thất Tinh Hồ hay là tình nhân, Tô Thác Đao đều phải đi gặp Việt Tê Kiến, bồi hắn cho dù là diễn một màn kịch tương thân tương ái cuối cùng, chỉ cần đây là điều hắn muốn.
Thất Tinh Hồ không thể từ nay tứ phân ngũ liệt sụp đổ như băng sơn, Việt Tê Kiến nếu đã có thể dồn Thất Tinh Hồ vào tình cảnh này, tự nhiên cũng có thể một tay xoay chuyển càn khôn, huống chi mình nợ hắn, mà mình động chân tâm với hắn, cũng không giả.
Diệp Chậm Ly đột nhiên hỏi: “Thác Đao, cho dù hắn hủy nơi này… Ngươi cũng sẽ không trách hắn?”
Tô Thác Đao không đáp, chỉ đăm đăm nhìn Tây Nhất Phong, trong quang ảnh rực rỡ sau rặng núi trùng điệp xanh như tụ, đường cong khúc khuỷu nhưng ôn nhu như nước chảy qua, một chóp núi hình ngón tay đột ngột cắm thẳng lên trời, lại một hõm núi cực đại, sinh ra một dãy sơn mạch, trên tiếp mây trôi, dưới soi vực thẳm, lơ lưng trên bầu trời như phi ưng.
Nửa hư nửa thực, lồng lộng xa xăm, Tô Thác Đao như nghe thấy chuông đồng, nháy mắt nan đề khó giải tồn đọng trong đầu bấy lâu, đột nhiên thông suốt vụt sáng, thất thanh gọi: “A Ly!”
Diệp Chậm Ly cả kinh, lập tức khóe miệng nở một nụ cười, vừa chờ mong lại có vài phần khẩn trương nhìn về phía hắn.
“Thiên Ma… Ta nghĩ ra rồi!” Tô Thác Đao hai mắt lẫm liệt như kiếm rời vỏ: “Như hư như thực, vừa hư vừa thực, Thiên Ma cũng không hoàn toàn là tà thuật, tự có điểm kỳ quỷ tinh diệu, chỉ bất quá từ Bách Hội tới Thiên Trung lại sang Thủ Tam Âm Tam Dương là sai rồi, trong đó chú ý chân khí chuyển giao rồi phát tán, như vậy sẽ không khiến kinh mạch tắc nghẽn, dẫn tới hiểm họa mất hết thần trí…”
Diệp Chậm Ly lắc đầu, xoay người liền vẽ ra một vòng cung như lá rụng, lao vút đi.
Đằng sau truyền đến thanh âm Tô Thác Đao: “A Ly, nếu tình thế không thể vãn hồi, ngươi không được tùy hứng, tứ phong ngũ sơn tự tìm một nơi ẩn náo… Chờ ta!”
Một câu chờ ta, Diệp Chậm Ly đi trên tiên huyết hài cốt chất chồng, lòng mang hoa khai đón nắng, con đường phía trước chông gai mà lâu dài, tuy kinh hoàng nhưng không phải sợ.
Mãi đến khi nhìn thấy Thương Hoành Địch.
Chính xác mà nói, người Diệp Chậm Ly nhìn thấy, chỉ là một nửa Thương Hoành Địch chỉnh chỉnh tề tề, nửa còn lại, đã là xương trắng.
Nhưng hắn cư nhiên còn sống, sống để đối chọi Âm Chúc Long.
Một tròng mắt treo trong hốc mắt, hắc bạch phân minh, phảng phất vẫn thấy được phần đuôi mắt hẹp dài hơi xếch tao nhã phong lưu ngày nào, nhưng lúc này dù không có mí mắt lông mi, còn đong đưa qua lại, nhưng một điểm cũng không xấu xí.
Diệp Chậm Ly bật khóc.
Thương Hoành Địch mỉm cười, ôn nhu nói: “Công tử, đừng qua đây, nơi này đang dàn cổ trận.”
Không đành lòng nhìn hắn rơi lệ, vội chuyển đề tài phân tâm hắn, lại nói: “Âm sư cùng Sở Lục Yêu, có con rồi…”
Bất luận bày mưu bố cục thế nào, đoạt ngôi ở Thất Tinh Hồ vẫn cần thực lực để giẫm đạp nghiền nát, Việt Tê Kiến tạo được thời cơ tốt nhất, điều động nhân tài thích hợp nhất, xuất hiện tại nơi nên xuất hiện nhất, ý đồ lấy nhiều thắng ít, lấy mạnh địch yếu, chuẩn bị chu đáo đánh úp bất ngờ.
Nhưng bước cuối cùng trước khi lên đỉnh, vẫn cần nhân mạng để lót đường.
Muốn sang bên kia sông, phải đắp thây làm thuyền.
Cũng như Âm Chúc Long ôm mộng tưởng quay lại chính đạo thê tử đoàn viên, cũng cần qua ải đồ sát Vô Lậu đường chủ đệ tử thân truyền của mình Thương Hoành Địch mới thực hiện được.
Trong cung vừa loạn, Thương Hoành Địch liền biết sẽ có một trận khổ chiến, đợi thấy đám người Nội đường, Giáng Cung đường, rồi xa xa thấy một số cao thủ thậm chí sát thủ hoặc chỉ nghe danh hoặc từng gặp mặt, liền biết đây căn bản là một trường tử chiến.
Tầng lớp phòng bị Diệp Chậm Ly sớm sắp đặt trước đó, chung quy vẫn quá yếu ớt quá mong manh.
Âm Chúc Long đối mặt Thương Hoành Địch cũng không nói không rằng, liền dàn Âm Dương Cổ Đồng trận, trong màn sương mù màu sữa lượn lờ, Thương Hoành Địch có thời gian mười tức để đào thoát. (một tức là một lần hít vào thở ra)
Âm Chúc Long bản tính lãnh đạm trầm uất, nhưng với Thương Hoành Địch luôn dốc lòng truyền thụ, Thương Hoành Địch cũng cực tôn sư trọng đạo, hồi còn học nghệ ngày ngày nấu nước dâng trà, sau khi nhậm chức thủ tọa Thiên Sàm quân tuy sự vụ đầy mình, nhưng cứ vài ba hôm lại đến Giáng Cung đường cầu kiến vấn an, thành thử tình sư đồ dù nhạt, nhưng chân chân thật thật cũng có vài phần.
Âm Dương Cổ Đồng trận được xưng là vua của cổ trận, một khi đã vào trận, thần tiên khó thoát, nhưng Thương Hoành Địch xuất từ môn hạ Âm sư, tự nhiên nhận biết cơ hội đào mệnh khi thế trận sơ khởi.
Âm Chúc Long cố ý buông tha mình.
Nhưng Âm Chúc Long không buông tha Vô Lậu đường, không buông tha Thất Tinh Hồ.
Trớ trêu là mình đã lấy tính mạng ra đảm bảo với Diệp Chậm Ly, rằng đợi hắn trở về, Thất Tinh Hồ trời trong nắng ấm vạn sự êm đẹp.
Lúc này nếu mình lâm trận bỏ chạy, sẽ không còn ai có thể đối phó Âm Chúc Long, đệ tử Vô Lậu đường tử nạn khó thoát, Thất Tinh Hồ thế cục càng thêm trụy lạc.
Nhưng nếu mình không chạy… Công tử, liệu thuộc hạ có còn được thấy người cười nữa chăng?
Thương Hoành Địch do dự suốt mười tức, cuối cùng hạ quyết định, cả đời này của mình, chưa bao giờ thất hứa với Diệp Chậm Ly, ải quan trọng trước mắt, càng không có lý do nào nuốt lời.
Hắn mục quang thanh minh, y sam như hạc vũ: “Âm sư, xin chỉ giáo.”
Vì vậy tự tìm đường chết.
Âm Chúc Long không thủ hạ lưu tình nữa, hai tay vung lên, thân hình như con quay xoay chuyển không ngừng, tay áo xoát xoát liên thanh, không trung sương khói biến ảo, mà Âm Dương Cổ Đồng một đôi thân thể nhỏ bé như thoi đưa như tên bắn, lui tới vòng quanh, những nơi đi qua, tất cả sinh linh đều tránh xa tam xá (1 xá = 30 dặm), Thương Hoành Địch phi thân nhảy lên, cả người bao phủ một lớp huỳnh quang nhàn nhạt, do cổ trùng hộ thân ngưng tụ, giữa không trung nhuyễn tiên xuất thủ, uyển chuyển như linh xà, quất hướng Âm Chúc Long.
Hai người này vừa giao thủ, trong phương viên mấy trượng đều không ai có thể xen vào.
Âm Dương Cổ Đồng danh bất hư truyền, trận một khi kết thành, hàng trăm hàng ngàn loại độc tố tựa như quỷ hỏa ào ạt lưu động, không khí bị nhàu nát đến gần như nhớp nháp, Thương Hoành Địch rõ ràng cảm giác được vô số cổ trùng thẩm thấu da thịt, lẻn vào kinh mạch, chân khí chảy trong cơ thể dần vẩn đục thành bùn, nội tạng càng đau đớn như bị nung nấu.
Đợi sử xong ba chiêu, hai chân chạm đất, Thương Hoành Địch thở hổn hển, cánh tay phải huyết nhục đã khô quắp tan rã.
Âm Chúc Long trên khuôn mặt gần như thối rữa không một tia biểu tình, thanh âm khàn đặc: “Hảo nhân tài, thật phí hoài.”
Thương Hoành Địch cười khổ.
Tự mình biết mình, bản thân thiên tư có thể coi như xuất sắc, nhưng từ lúc vào Nội đường hiệp trợ Diệp Chậm Ly, liền phân tâm cho sự vụ trong cung, thiếu chuyên chú với võ học cổ thuật, tự nhiên không thể là địch thủ của Âm Chúc Long.
Sau cánh tay, liền là chân, đùi, bụng, ngực…
Cuối cùng, Âm Chúc Long giơ tay, một luồng sáng xanh biếc từ đó thẳng tắp bắn ra, Thương Hoành Địch má phải tức khắc hư thối, xương cốt đẫm máu, nhưng thân hình vẫn bất di bất dịch, giãy dụa giữa ranh giới sinh tử, phóng ra từng đạo cổ khí loãng yếu ớt.
Âm Chúc Long dừng tay, rất lấy làm khó hiểu.
Thương Hoành Địch thương thế đã trí mạng từ lâu ắt không cần phải nói, chỉ mỗi đau đớn do cổ độc rữa thịt thôi, cũng đủ cho mười bảy mười tám hán tử sắt đá trực tiếp đập đầu vào tường đến chết, đồ nhi này xưa nay không tồn ngạo khí không thấy ngạo cốt, thích nhất là sống những ngày tháng an nhàn hưởng thụ, rốt cuộc là động lực gì chống đỡ hắn cắn nát răng cũng muốn kéo dài hơi tàn không chịu gục ngã?
Thương Hoành Địch miễn cưỡng ngẩng đầu, dùng nửa khuôn mặt xấu xí mà thống khổ cười nói: “Âm sư, trận này… Người cũng không ra được.”
Âm Chúc Long thầm rùng mình, đột nhiên kinh hoảng, vừa rồi cổ khí do Thương Hoành Địch phát tán có vẻ như vô kết cấu, nhưng đã dung nhập vào trận, Âm Dương Cổ Đồng đã biến tướng thành cùng tĩnh cùng diệt!
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, cổ độc thấm vào nhục thể cơ cốt, Âm Chúc Long bàng hoàng thất thố: “Ngươi… Ngươi cư nhiên biết sửa trận?”
Thương Hoành Địch mở miệng, phân nửa hàm răng trắng hếu lộ ra, thanh âm mơ hồ tan vỡ: “Âm sư không phải luôn khen đệ tử cực có thiên phú với cổ thuật sao? Âm Dương Cổ Đồng trận đệ tử không giải nổi, nhưng từ ba năm trước tình cờ khám phá ra phương pháp sửa trận… Ở hai cửa sinh tử phân biệt rót vào Kim Sí cổ cùng Thai Tàng cổ, Âm Dương Cổ Đồng liền thành Âm Dương Nhị Hỏa, trong trận mọi vật tịch diệt.”
“Âm sư, đệ tử xưa nay thích suy bụng ta ra bụng người, luôn nguyện ý nghĩ tới mặt xấu nhất của người khác, bởi vậy phương pháp sửa trận không nói cho sư phụ biết, nhưng lòng riêng chỉ mong vĩnh viễn không phải dùng tới chiêu này, hôm nay… Đệ tử hầu người lên hoàng tuyền lộ vậy.”
Âm Chúc Long hận thấu Thương Hoành Địch, hận độc thiên ý cao xanh.
Mình nửa đầu đời đã hủy, chưa vào nửa sau nhưng thấy được dương quang tươi sáng, mà ranh giới mong manh giữa sáng và tối, vốn dĩ có thể dễ dàng vượt qua, lại bị Thương Hoành Địch ngang nhiên xé thành nhược thủy vạn dặm.
Còn Sở Lục Yêu với hài tử… Làm sao bây giờ?
Nhưng Thương Hoành Địch lại cảm kích thần linh, bởi vì nhìn thấy Diệp Chậm Ly đang phi thân lao tới… Tinh khôi thuần mỹ, A Ly như giọt sương mai trong khay pha lê, mình ngay phút lâm chung có thể gặp mặt hắn lần cuối, trời xanh hậu đãi, còn gì bằng!
Diệp Chậm Ly cũng tinh thông cổ thuật, tình cảnh trước mắt vừa nhìn liền hiểu, lập tức ngấn lệ, lạnh lùng nói: “Âm Chúc Long! Ngươi yên tâm đi đi… Ả dâm phụ Sở Lục Yêu đó, bổn tọa sẽ để ả sinh hạ tiện chủng của các ngươi rồi đem chế thành cổ nhân thiêu xuống dưới cho ngươi! Tìm một ngàn tám trăm gã đàn ông dơ bẩn nhất thối tha nhất, nếu thiếu còn có bảy lừa tám ngựa chín la, một khắc cũng không để ả nhàn rỗi, thay ngươi hảo hảo chiếu cố ả suốt đời!”
Thương Hoành Địch thần sắc chỉ còn mang ý cười, nghĩ thầm công tử nói chuyện vẫn thô tục bất kham như thế, quả thực quá khó nghe, nhưng vẫn chân tâm thành ý bao dung khen ngợi: “Công tử cao kiến.”
Âm Chúc Long triệt để phát điên, a a gào thét liều mạng muốn thoát trận giết Diệp Chậm Ly, mặt đẫm nước mắt, nhưng tay chân trong cổ khí từng đoạn từng đoạn khô cằn thối rữa.
Diệp Chậm Ly chẳng mảy mảy đếm xỉa tới hắn, lấy một thanh chủy thủ cắt cổ tay, máu tươi nhuốm lưỡi dao, theo chủy thủ phá vòng vào trận.
Xèo xèo âm hưởng, cổ độc thiêu đốt hết máu trên lưỡi dao, nhưng vẫn còn một giọt ít ỏi, giọt máu ấy nhỏ xuống mi tâm Thương Hoành Địch, nửa thấm vào da, nửa vùi xương trắng, Diệp Chậm Ly tiếu ý lưu quang dật thải, ngân hà khuynh thiên: “Hoành Địch, mau đầu thai chuyển thế, chờ ngươi lớn lên… dựa vào nốt ruồi son ngay mi tâm này, ta sẽ song tu với ngươi!”
Một con cổ trùng từ trong miệng Âm Chúc Long vút một tiếng bắn thẳng vào thân thể Thương Hoành Địch, rạch ra một đường máu, từng li từng li gặm nhấm trái tim hắn.
Nhưng một điểm cũng không đau, trái lại rất ngọt ngào, Thương Hoành Địch mỉm cười ấm áp, nói: “Đa tạ công tử… Công tử mau đến tương trợ Hoàng lão đầu, đợi ta nghỉ ngơi lát đã.”
Nghỉ ngơi một lát, sẽ nhanh lắm… Hoàng tuyền một chuyến luân hồi mà thôi, nhưng canh Mạnh bà ta sẽ không uống, công tử, đến chừng đó Hoành Địch trở về, không chừng có thể thấy người mái đầu bạc mỉm cười, đẹp biết bao, tốt biết bao.
—–
Chương này tớ chảy biết bao nhiêu nước mắt mà nói, đã lâu rồi không vừa làm vừa khóc sướt mướt thế này, kể từ sau khi hoàn Nhất đao. Dẫu biết rằng theo truyện của Tiểu Thái đại nhân cần có một trái tim kim cương, nhưng đôi khi đại nhân quá tàn khốc, đến kim cương cũng nứt, huống chi là trái tim tầm thường. Một câu “công tử cao kiến” cuối cùng của Hoành Địch, làm tớ phát hiện tớ thích người này quá chừng, cũng thương người này quá đỗi. Sẽ không còn bạch hạc Hoành Địch nữa rồi.
—–
Tác giả: Ai có lòng muốn đốt vàng mã thiêu nội y cho Hoành Địch, mau lên đi! (= =)
Bình luận truyện