Sát Tương Tư
Chương 84
Đường Chuyết trong lòng ấm áp, nghiêm túc mà chân thành nói: “Ngươi yên tâm, A Ly sướng nhất rồi, trên dưới Đường gia, không ai không thương hắn chiều hắn.”
Tô Thác Đao chăm chú nhìn Đường Chuyết, mục quang sáng rực, đột nhiên nói: “Quay về Đường gia bảo, ta muốn dọn đến Đồng Tiếu cư, ở chung với A Ly.”
Đường Chuyết ngẩn ra, thoáng lưỡng lự: “E rằng tiểu cô cô không cho.”
Tô Thác Đao cặp mắt điểm sơn thâm tình như thiên hà, ẩn chứa niềm mong mỏi mãnh liệt, nhẹ giọng khẩn cầu: “Ta chỉ muốn cùng A Ly sớm tối bên nhau, vui vẻ sống hết những ngày cuối cùng, chỉ mỗi ước nguyện này thôi, mong Chuyết ca thành toàn.”
Có lẽ là hắn dùng tà thuật, hoặc giả là mình quá mệt mỏi, dù sao Đường Chuyết trước khi phản ứng lại, đã hàm hàm hồ hồ chắc nịch nhận lời, đợi bò lên giường, trở mình hai phen, rốt cục mới nghiệm ra chút ý vị không hợp lý, bật dậy chỉ thấy ánh trăng xuyên qua cửa sổ như đao quang, bỗng nhiên tỉnh ngộ, tên ác ôn vô lại Tô Thác Đao này từng là cung chủ Thất Tinh Hồ đã đành, hắn còn là đệ tử duy nhất được ngôn truyền thân giáo của lão ác ôn vô lại Tạ Thiên Bích!
Gì mà mềm lòng, gì mà tùy ý A Ly muốn làm Đường Ly thì làm, gì mà vui vẻ sống hết những ngày cuối cùng, thảy đều phải căn cứ vào một giả thiết nền tảng, chính là Tô Thác Đao sẽ chết, bằng không nói tới nói lui, đều là lâu đài trên cát, có cảm thiên động địa mắt khóc ra máu cỡ nào, thái dương ló dạng gió thổi qua, mọi thứ đều tiêu tan không đáng nhắc đến.
Nhưng nếu hắn không chết thì sao? Lỡ như người xấu ác ngàn năm, Tô Thác Đao há chẳng phải được ở lại Đồng Tiếu cư cả đời? Hay là dứt khoát tóm cổ Đường Ly về Thất Tinh Hồ?
Về phần các loại hậu sự nếu hắn không chết, Tô Thác Đao một câu hứa hẹn cũng chả có, còn mình trái lại gánh nguyên khối áp lực mang tên Đường Phi Hùng, hào phóng cắt nhượng Đồng Tiếu cư tặng kèm một tiểu ngốc tử.
Đường Chuyết bừng tỉnh đại ngộ thì hối hận đã muộn, qua hai ngày tức giận chạy về Đường gia bảo, vừa đối mặt liền thấy Đường Phi Hùng nửa kinh ngạc nửa tò mò: “A Chuyết, thất khiếu của ngươi đều đang đằng đằng bốc khói xanh!”
Đường Chuyết không dám hé răng, cũng may đám người Đường Phượng đã về nhà trước, bằng không lỗ tai báo thần của Đường Phi Hùng linh mẫn bậc nào? Chỉ sợ mình táng quyền nhục gia, đã sớm bị cô cô đóng đinh trên giá sỉ vả.
Đường Nhất Tinh đích thân an trí Đường Sửu, nghe như quở trách thực chất là khen thầm, nói: “Đức hạnh khiếm khuyết, nhưng không đọa gia phong, tài không bằng người, mất một tay vẫn còn một tay, sau này nỗ lực, chưa hẳn không thể thành tựu.”
Đường Sửu trái tim treo lơ lửng rốt cục được thả xuống, còn có chút hổ thẹn, Đường Chuyết vỗ vỗ vai hắn, huynh đệ nhìn nhau cười, trái lại thêm vài phần thân thiết hơn xưa.
Khí phách chưởng môn cử trọng nhược khinh cùng phong thái ẩn dật thanh nhàn như trúc của Đường Nhất Tinh, đợi đảo mắt thấy Đường Ly, lập tức hóa thành một mảnh từ ái đến Tán Cốt đinh cũng phải nhũn, hàng mày giãn ra, nở một nụ cười như hoa xuất phát từ nội tâm, nói: “Yêu nhi, mừng con về nhà!” (chữ “yêu” này là từ Hán Việt, không phải chuyển từ chữ “ái”, giống như tên truyện Yêu nhi của Phi Thiên Dạ Tường, đây là cách gọi trìu mến của phụ huynh với con trẻ ^^)
Đường Ly miệng lưỡi tẩm mật: “Cha ơi, suốt dọc đường con luôn nhớ cha, sợ cha ăn ít mà uống rượu quá nhiều.”
Đường Nhất Tinh ha hả cười híp cả mắt, thỏa mãn thở dài: “Biết ngay yêu nhi sẽ lo lắng cho ta! Ai ai, con gầy đi rồi! A Chuyết không chăm sóc con sao?”
Đường Chuyết len lén trợn tròng trắng mắt lên tới đỉnh đầu, oán thầm: Lão gia tử nhìn kiểu gì vậy? Đường Ly mà gầy? Không thấy hắn tươi tắn đến mặt đầy xuân sắc giấu cũng giấu không được sao? Cho dù gầy thật, cũng phải trách bản thân hắn trước, rồi tới trách Tô Thác Đao.
Một bên hờn dỗi, ngẩng đầu nhìn quanh, đã không thấy bóng dáng Tô Thác Đao.
Tô Thác Đao giỏi nhất là nắm bắt cơ hội, cho hắn một cây sào, hắn có thể leo lên hái trăng, mắt thấy phụ tử Đường gia ấm cúng trùng phùng, lúc này thừa loạn trèo tường, ý đồ làm Hàn Thọ thâu hương (1), im hơi lặng tiếng trực tiếp dọn vào Đồng Tiếu.
Đường Phi Hùng là một người tinh ý, bám sát một mạch, lạnh lùng nhìn hắn mặt người dạ thú đẩy cửa vào phòng, thậm chí nhất phái ung dung tự nhiên phân phó hạ nhân: “Thay một cặp gối khác đi, không cần bằng ngọc hay bằng sứ, gối mây là được rồi.”
Đường Phi Hùng nhướn hàng mày thưa dài, dưới khóm trúc La Hán truyền gặp đám người Đường Phượng: “Mau nghĩ cách, trong vòng mười ngày, phải khiến Tô Thác Đao dọn ra khỏi Đồng Tiếu cư.”
Đám người Đường Phượng trao đổi nhau bằng ánh mắt, không ai trong họ tình nguyện nhận nhiệm vụ này…
Lớp trẻ hiện nay ở Đường gia, những người này thực sự là xuất sắc trong xuất sắc.
Đường Phượng thông minh chững chạc, công phu ám khí cực kỳ xảo diệu uyển chuyển, còn am hiểu đạo lí đối nhân xử thế, đặc biệt giỏi y độc thuật; Đường Đường ngọc diện tu thân tướng mạo tuấn nhất, thiên tư võ học cũng cao nhất, trong cốt cách ắt có chút kiêu căng ngông cuồng; Đường Độ tuổi còn nhỏ, tính tình bộc trực thật thà, ám khí sử dụng tuy mắc tỳ vết, nhưng rất có độ thâm hậu linh cơ, mơ hồ thấy được phong phạm bậc thầy tương lai; lại có Đường Lệ dốc lòng chế khí, cực thích phác họa cải tiến các loại ám khí, trong phòng hắn ngay cả trên giường cũng chất đống bản vẽ công cụ, si mê vũ khí, nên nhãn quang độc nhất chuẩn nhất; còn một Đường Báo không hiện diện, người này bằng giao tứ hải, có phong phạm du hiệp, một năm hết mười tháng không ở nhà.
Quần anh hội tụ muôn màu muôn vẻ như vậy, cư nhiên không ai chịu đi bóp quả hồng giòn Tô Thác Đao.
Đường Phi Hùng nghiến răng nghiến lợi, cho mỗi người một cái cốc đầu: “Đứa này đùn đẩy sang đứa kia thì thôi đi, còn toàn là mấy trái bí ngốc hề hề!”
Đường Phượng a một tiếng, như có lĩnh ngộ: “Ý của tiểu cô cô là…”
Đường Phi Hùng cười tủm tỉm vươn ngón tay xỉa xỉa trán Đường Độ đang thừ ra, nói: “Tô Thác Đao thân phận tôn chủ một phái ngang ngửa chưởng môn Đường gia bảo, Chuyết ca của các ngươi so ra còn kém hắn một cấp bậc, hắn lý nào lại hơn thua từng li từng tí với các ngươi?”
Đường Độ cười hắc hắc, hăng hái hẳn lên: “Vậy ta gọi thêm A Hoãn yêu muội, muội ấy thích nhất là náo nhiệt!”
Đường Phi Hùng gật đầu, ôn tồn nhắc nhở: “Đừng đùa quá dai, Tô Thác Đao tuy ác, nhưng dù sao cũng tôn quý… Tốt xấu gì cũng nên chừa hắn một hơi tàn.”
Đường Lệ vốn luôn cúi đầu nghiền ngẫm làm sao thiết kế lò xo bên trong thiết tật lê, lúc này như sực tỉnh khỏi mộng, mờ mịt hỏi: “Sao không gọi A Ly? Ngộ tính linh cơ dùng ám khí của A Ly là tốt nhất trong chúng ta.”
Đường Đường mím đôi môi mỏng, Báo Vĩ cước đá tới, sau đó ngẩng cao đầu bỏ đi một nước.
Đường Phượng trơ mắt nhìn Đường Phi Hùng vặn xoắn lỗ tai Đường Lệ, vội bắt chuyện với Đường Độ, nói: “Chúng ta mau đi thôi, tiểu cô cô sắp đánh người rồi… Ngươi vừa đổi giày mới, dính máu thì không hay.”
Hẹn Tô Thác Đao ra bắn liễu là chủ ý của Đường Độ, lý do của hắn đầy đủ mà quang minh: “Muốn cướp người Đường gia, thì phải thi ám khí.”
Thấy mọi người nín thinh, lại bổ sung: “Hắn thua phải dọn khỏi Đồng Tiếu cư.”
Đường Đường cười nhạt: “Lỡ hắn thắng thì sao? Gả ngươi cho hắn luôn?”
Đường Độ chớp chớp mắt, chung thân đại sự chớ hồ đồ, nói ngay: “Không!”
Đường Hoãn với hắn là cùng một mẹ sinh ra, năm nay mới mười lăm, xinh đẹp yêu kiều, còn có khí khái khăn lụa không nhường mày râu, rất trượng nghĩa xen mồm vào: “Độ ca, nếu các huynh thua, cứ tặng muội cho hắn là được!”
Đường Độ quát: “Cút!”
Mắt thấy hai huynh muội sắp tương tàn, Đường Phượng đứng dậy nói: “Đủ rồi đủ rồi! A Độ chủ ý không tệ, thi bắn liễu, dừng tay đúng lúc, không tổn hòa khí, với thân phận của Tô Thác Đao, chúng ta dùng ngôn từ bức bách hắn, tự nhiên có thể khiến hắn thỏa hiệp, thua thì dọn khỏi Đồng Tiếu cư… Nếu hắn thắng…”
Trầm mặc chốc lát, phi thường bi tráng tuyên bố: “Chúng ta đáng bị tiểu cô cô gia pháp.”
Đường Lệ đột nhiên mở miệng: “Nhìn tay Tô Thác Đao, có lẽ không biết dùng ám khí.”
Đường Hoãn vỗ tay hoan hô: “Lệ ca nói hắn không biết, tất nhiên là không biết!”
Vì vậy cả đám người ngay hôm sau liền giễu võ dương oai hẹn Tô Thác Đao ra bờ hồ bắn liễu.
Đường Phượng mỉm cười nói: “A Ly, hôm nay đệ tử Đường gia cùng Tô cung chủ luận bàn tỷ thí, ngươi đứng về bên nào?”
Lúc hắn hỏi câu này, may mắn thay, Đường Phi Hùng mặc quần thạch lựu rực rỡ, nhưng ống quần bó cực chặt, đang dẫn theo mười mấy viên quản gia lớn nhỏ nghênh ngang chạm trán bọn họ, bàn tay nàng to hơn cũng dài hơn hẳn nữ tử tầm thường, chuẩn xác gác trên túi da hươu bên hông.
Đường Ly lập tức quay phắt mông, đứng song song với Đường Phượng, cách Tô Thác Đao đủ ba trượng, nhu thuận hỏi: “Tiểu cô cô, người cũng muốn nhập cuộc?”
Đường Phi Hùng tươi cười: “Các ngươi chơi trước đi, ta còn bận chút việc…”
Không chỉ Đường Ly, cả Đường Phượng đều thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe Đường Phi Hùng nói tiếp: “Đợi xong việc, sẽ đến xem các ngươi.”
Tới bờ hồ, một hàng liễu rũ xanh mát mắt, Đường Phượng ghìm ngựa đứng nghiêm, chỉ chỉ một cây cách đó mười trượng: “Cây đằng kia thế nào?”
Đường Hoãn cao giọng cười nói: “Tốt lắm! Tinh Đình châm của ta cũng không thể xa hơn.”
Đoạn phi ngựa nhiễu nửa vòng, ngón tay thon thon duỗi thẳng, chỉ nghe tiếng động nhẹ liên tục, cây liễu kia đã lác đác rụng lá, mười mấy phiến nửa rơi xuống hồ, nửa vùi cát bụi, đều bị đứt ngay cuống lá.
Nàng ra đòn phủ đầu, Tô Thác Đao gật gù nói: “Với niên kỷ của cô nương, có được lực đạo chính xác như vậy, cũng coi như không tệ.”
Khẩu khí điềm nhiên, hoàn toàn là trưởng bối ban lời khích lệ hậu bối, Đường Hoãn sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đã tức giận đến đỏ bừng.
Đường Đường ngạo nghễ nói thẳng: “Tô cung chủ có nguyện đánh cược?”
Tô Thác Đao cười hỏi: “Cược cái gì? Cược thế nào?”
Đường Đường nói: “Cây liễu đằng kia, mỗi người chọn một nhánh, lá trên đó đều xấp xỉ một trăm mười phiến, mỗi người hai chân bất động, chỉ được phép sử ám khí một lần, phi đao phi châm phi câu phi tiêu không giới hạn, phải đánh rơi toàn bộ số lá trên nguyên nhánh, mà không được hư hại đến cành… Thi xem ai đánh rơi sạch sẽ đồng đều hơn, thế nào?”
Tô Thác Đao trầm ngâm nói: “Thắng thua do ai phân xử?”
Đường Phượng suy nghĩ một lát, cười nói: “Yêu muội đã lộ một tay, cho nên không thể thi nữa, để muội ấy giúp chúng ta làm phán quan vậy!”
Tô Thác Đao mỉm cười: “Tốt lắm!”
Tốt thật đấy, Đường Hoãn đã họ Đường, lại vừa bị mình đắc tội, ván cược kiểu này, chưa đánh đã thua hết chín phần, người của Đường gia quả thực ai nấy đều khó chơi.
Đường Ly xen mồm: “Tiền đặt cược đâu? Nếu Thác Đao thắng, Phượng ca chúng ta thua hắn cái gì?”
Đường Đường liếc xéo Đường Ly, chỉ cảm thấy hắn hí hửng muốn thử, rõ ràng hận không thể nhảy lên bàn cược đem mình làm phần thưởng cho đi, nhất thời có chút điên tiết, nhưng không đợi Đường Phượng mở miệng, Đường Độ đã dứt khoát nói: “Tô cung chủ nếu thua, làm ơn dọn khỏi Đồng Tiếu, còn nếu thắng… cứ việc ở lại.”
Tô Thác Đao cũng không chấp nhặt ván cược này bất công bằng cỡ nào, chỉ nói: “Hiếm khi được chơi vui như vậy, thêm vài điều kiện nữa đi!”
Đường Phượng cả kinh, thận trọng hỏi: “Ngươi muốn thêm cái gì?”
Tô Thác Đao thần thái phi dương, nói: “Nếu ta thắng, ngoài ở lại Đồng Tiếu, các vị huynh đệ phải tặng ta với A Ly trọn bộ gối uyên ương chăn long phượng và cả giày mới tất mới.”
Cân nhắc một hồi, cười nói: “Còn phải may cho A Ly một chiếc áo choàng gấm Thục mới màu đỏ, hoa văn càng cát tường càng cao quý càng tốt… Ta cũng muốn một cái, kiểu dáng hoa văn đơn giản hơn, cổ điển mà phóng khoáng là được, nhưng màu sắc cũng phải là đỏ sẫm.”
Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Đường Lệ thả hồn vào cõi thần tiên, ngay cả Đường Hoãn thân nữ nhi xưa nay mạnh mẽ bạo dạn cũng đỏ mặt, phi một tiếng: “Đúng là không biết xấu hổ!”
Đường Ly lại tâm hoa nộ phóng, chỉ cảm thấy Tô Thác Đao thật sự quá chu đáo: “Thác Đao, ngươi phải thắng! Cái áo choàng bảo tướng hoa (2) của ta trên đường đi bị bẩn rồi, không mặc được nữa… Ngươi giúp ta thắng một chiếc áo mới, tối nay ta cái gì cũng…”
Tô Thác Đao cuống cuồng bịt miệng hắn: “Chuyện của hai ta, đợi về phòng rồi nói.”
Đường Phượng giận cực phản cười: “Vậy nếu Tô cung chủ thua?”
Tô Thác Đao dù bận vẫn ung dung: “Ta mặc người xử trí.”
Đường Phượng đầu mày khóa chặt, thầm nghĩ lời này nói đến phi thường vô lại, mặc người xử trí? Chẳng lẽ Đường gia sẽ băm ngươi trộn thịt bò đem bán? Hay giúp ngươi thu gom của hồi môn sảng khoái ở rể?
Đường Ly cùng Tô Thác Đao nhìn nhau, tâm ý tương thông, một người muốn gả một người ở rể, hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh, quả là trời sinh một đôi.
Một người trong mắt chói ngời vẻ mê đắm ái mộ: Thác Đao sẽ không thua, Thác Đao lợi hại nhất!
Người còn lại ánh mắt càng nóng bỏng: Làm hiền tế! Thao A Ly! A Ly đẹp chết được!
Bên kia Đường Độ cực kỳ khuynh đảo trước khí phách của Tô Thác Đao, đã lớn tiếng nói: “Tốt! Hào sảng! Cứ quyết định vậy đi!”
Đường Phượng sâu sắc cảm thấy mình nhân trung long phượng, thế nhưng Đường Độ nên đổi tên thành Đường Trư, cục diện đã vô pháp xoay chuyển.
——-
(1)Hàn Thọ thâu hương: Điển cố, trong Tấn thư quyển bốn mươi “Cổ Sung liệt truyện”, Cổ Sung có một cô con gái tên Cổ Ngọ thích nhìn trộm mỗi lần cha tiếp khách, tình cờ nhìn thấy Hàn Thọ, người Nam Dương Đổ Dương, phong thần tuấn lãng, bèn đem lòng yêu mến, ngày đêm tương tư. Một tì nữ thấy vậy đến nhà Hàn Thọ, nói ra tâm ý của Cổ Ngọ, còn bảo nữ tử này diễm lệ đoan trang. Hàn Thọ nghe xong hơi động tâm, bèn nhờ tì nữ chuyển đạt ân cần của mình. Cổ Ngọ liền âm thầm lấy thân hứa hẹn, tặng lễ vật kết giao, mời Hàn Thọ đến chỗ mình. Hàn Thọ sức bật hơn người, leo tường đột nhập. Trong nhà không ai hay biết, chỉ có Cổ Sung phát giác con gái mình đột nhiên mơ mộng vui vẻ lạ thường. Khi ấy Tây Vực tiến cống kỳ hương, một khi tiếp xúc, hương thơm hơn một tháng vẫn không phai. Võ Đế ban thưởng cho Cổ Sung, Cổ Ngọ lén trộm cho Hàn Thọ. Đồng liêu của Cổ Sung trong tiệc rượu đối ẩm với Hàn Thọ, từ trên người Hàn Thọ ngửi được mùi hương này, sau lại đến nhà Cổ Sung khen nức nở. Từ đó Cổ Sung hoài nghi con gái mình tư thông với Hàn Thọ, nhưng phủ mình gia môn canh gác nghiêm ngặt, không biết Hàn Thọ lẻn vào bằng cách nào. Cổ Sung khảo vấn tì nữ hầu hạ tiểu thư, các nàng liền khai thật hết thảy. Cổ Sung nghe xong, chỉ đành ém nhẹm chuyện này, gả luôn con gái cho Hàn Thọ. Về sau điển cố “Hàn Thọ thâu hương” này dùng để chỉ việc nam nữ thông gian, mà trong đam mỹ tự nhiên là nam nam thông gian ^^
(2) Bảo tướng hoa: Là loại hoa văn tượng trưng cho điềm lành, hồi nhỏ học mỹ thuật chúng ta thường bị bắt vẽ ấy ^^
Tô Thác Đao chăm chú nhìn Đường Chuyết, mục quang sáng rực, đột nhiên nói: “Quay về Đường gia bảo, ta muốn dọn đến Đồng Tiếu cư, ở chung với A Ly.”
Đường Chuyết ngẩn ra, thoáng lưỡng lự: “E rằng tiểu cô cô không cho.”
Tô Thác Đao cặp mắt điểm sơn thâm tình như thiên hà, ẩn chứa niềm mong mỏi mãnh liệt, nhẹ giọng khẩn cầu: “Ta chỉ muốn cùng A Ly sớm tối bên nhau, vui vẻ sống hết những ngày cuối cùng, chỉ mỗi ước nguyện này thôi, mong Chuyết ca thành toàn.”
Có lẽ là hắn dùng tà thuật, hoặc giả là mình quá mệt mỏi, dù sao Đường Chuyết trước khi phản ứng lại, đã hàm hàm hồ hồ chắc nịch nhận lời, đợi bò lên giường, trở mình hai phen, rốt cục mới nghiệm ra chút ý vị không hợp lý, bật dậy chỉ thấy ánh trăng xuyên qua cửa sổ như đao quang, bỗng nhiên tỉnh ngộ, tên ác ôn vô lại Tô Thác Đao này từng là cung chủ Thất Tinh Hồ đã đành, hắn còn là đệ tử duy nhất được ngôn truyền thân giáo của lão ác ôn vô lại Tạ Thiên Bích!
Gì mà mềm lòng, gì mà tùy ý A Ly muốn làm Đường Ly thì làm, gì mà vui vẻ sống hết những ngày cuối cùng, thảy đều phải căn cứ vào một giả thiết nền tảng, chính là Tô Thác Đao sẽ chết, bằng không nói tới nói lui, đều là lâu đài trên cát, có cảm thiên động địa mắt khóc ra máu cỡ nào, thái dương ló dạng gió thổi qua, mọi thứ đều tiêu tan không đáng nhắc đến.
Nhưng nếu hắn không chết thì sao? Lỡ như người xấu ác ngàn năm, Tô Thác Đao há chẳng phải được ở lại Đồng Tiếu cư cả đời? Hay là dứt khoát tóm cổ Đường Ly về Thất Tinh Hồ?
Về phần các loại hậu sự nếu hắn không chết, Tô Thác Đao một câu hứa hẹn cũng chả có, còn mình trái lại gánh nguyên khối áp lực mang tên Đường Phi Hùng, hào phóng cắt nhượng Đồng Tiếu cư tặng kèm một tiểu ngốc tử.
Đường Chuyết bừng tỉnh đại ngộ thì hối hận đã muộn, qua hai ngày tức giận chạy về Đường gia bảo, vừa đối mặt liền thấy Đường Phi Hùng nửa kinh ngạc nửa tò mò: “A Chuyết, thất khiếu của ngươi đều đang đằng đằng bốc khói xanh!”
Đường Chuyết không dám hé răng, cũng may đám người Đường Phượng đã về nhà trước, bằng không lỗ tai báo thần của Đường Phi Hùng linh mẫn bậc nào? Chỉ sợ mình táng quyền nhục gia, đã sớm bị cô cô đóng đinh trên giá sỉ vả.
Đường Nhất Tinh đích thân an trí Đường Sửu, nghe như quở trách thực chất là khen thầm, nói: “Đức hạnh khiếm khuyết, nhưng không đọa gia phong, tài không bằng người, mất một tay vẫn còn một tay, sau này nỗ lực, chưa hẳn không thể thành tựu.”
Đường Sửu trái tim treo lơ lửng rốt cục được thả xuống, còn có chút hổ thẹn, Đường Chuyết vỗ vỗ vai hắn, huynh đệ nhìn nhau cười, trái lại thêm vài phần thân thiết hơn xưa.
Khí phách chưởng môn cử trọng nhược khinh cùng phong thái ẩn dật thanh nhàn như trúc của Đường Nhất Tinh, đợi đảo mắt thấy Đường Ly, lập tức hóa thành một mảnh từ ái đến Tán Cốt đinh cũng phải nhũn, hàng mày giãn ra, nở một nụ cười như hoa xuất phát từ nội tâm, nói: “Yêu nhi, mừng con về nhà!” (chữ “yêu” này là từ Hán Việt, không phải chuyển từ chữ “ái”, giống như tên truyện Yêu nhi của Phi Thiên Dạ Tường, đây là cách gọi trìu mến của phụ huynh với con trẻ ^^)
Đường Ly miệng lưỡi tẩm mật: “Cha ơi, suốt dọc đường con luôn nhớ cha, sợ cha ăn ít mà uống rượu quá nhiều.”
Đường Nhất Tinh ha hả cười híp cả mắt, thỏa mãn thở dài: “Biết ngay yêu nhi sẽ lo lắng cho ta! Ai ai, con gầy đi rồi! A Chuyết không chăm sóc con sao?”
Đường Chuyết len lén trợn tròng trắng mắt lên tới đỉnh đầu, oán thầm: Lão gia tử nhìn kiểu gì vậy? Đường Ly mà gầy? Không thấy hắn tươi tắn đến mặt đầy xuân sắc giấu cũng giấu không được sao? Cho dù gầy thật, cũng phải trách bản thân hắn trước, rồi tới trách Tô Thác Đao.
Một bên hờn dỗi, ngẩng đầu nhìn quanh, đã không thấy bóng dáng Tô Thác Đao.
Tô Thác Đao giỏi nhất là nắm bắt cơ hội, cho hắn một cây sào, hắn có thể leo lên hái trăng, mắt thấy phụ tử Đường gia ấm cúng trùng phùng, lúc này thừa loạn trèo tường, ý đồ làm Hàn Thọ thâu hương (1), im hơi lặng tiếng trực tiếp dọn vào Đồng Tiếu.
Đường Phi Hùng là một người tinh ý, bám sát một mạch, lạnh lùng nhìn hắn mặt người dạ thú đẩy cửa vào phòng, thậm chí nhất phái ung dung tự nhiên phân phó hạ nhân: “Thay một cặp gối khác đi, không cần bằng ngọc hay bằng sứ, gối mây là được rồi.”
Đường Phi Hùng nhướn hàng mày thưa dài, dưới khóm trúc La Hán truyền gặp đám người Đường Phượng: “Mau nghĩ cách, trong vòng mười ngày, phải khiến Tô Thác Đao dọn ra khỏi Đồng Tiếu cư.”
Đám người Đường Phượng trao đổi nhau bằng ánh mắt, không ai trong họ tình nguyện nhận nhiệm vụ này…
Lớp trẻ hiện nay ở Đường gia, những người này thực sự là xuất sắc trong xuất sắc.
Đường Phượng thông minh chững chạc, công phu ám khí cực kỳ xảo diệu uyển chuyển, còn am hiểu đạo lí đối nhân xử thế, đặc biệt giỏi y độc thuật; Đường Đường ngọc diện tu thân tướng mạo tuấn nhất, thiên tư võ học cũng cao nhất, trong cốt cách ắt có chút kiêu căng ngông cuồng; Đường Độ tuổi còn nhỏ, tính tình bộc trực thật thà, ám khí sử dụng tuy mắc tỳ vết, nhưng rất có độ thâm hậu linh cơ, mơ hồ thấy được phong phạm bậc thầy tương lai; lại có Đường Lệ dốc lòng chế khí, cực thích phác họa cải tiến các loại ám khí, trong phòng hắn ngay cả trên giường cũng chất đống bản vẽ công cụ, si mê vũ khí, nên nhãn quang độc nhất chuẩn nhất; còn một Đường Báo không hiện diện, người này bằng giao tứ hải, có phong phạm du hiệp, một năm hết mười tháng không ở nhà.
Quần anh hội tụ muôn màu muôn vẻ như vậy, cư nhiên không ai chịu đi bóp quả hồng giòn Tô Thác Đao.
Đường Phi Hùng nghiến răng nghiến lợi, cho mỗi người một cái cốc đầu: “Đứa này đùn đẩy sang đứa kia thì thôi đi, còn toàn là mấy trái bí ngốc hề hề!”
Đường Phượng a một tiếng, như có lĩnh ngộ: “Ý của tiểu cô cô là…”
Đường Phi Hùng cười tủm tỉm vươn ngón tay xỉa xỉa trán Đường Độ đang thừ ra, nói: “Tô Thác Đao thân phận tôn chủ một phái ngang ngửa chưởng môn Đường gia bảo, Chuyết ca của các ngươi so ra còn kém hắn một cấp bậc, hắn lý nào lại hơn thua từng li từng tí với các ngươi?”
Đường Độ cười hắc hắc, hăng hái hẳn lên: “Vậy ta gọi thêm A Hoãn yêu muội, muội ấy thích nhất là náo nhiệt!”
Đường Phi Hùng gật đầu, ôn tồn nhắc nhở: “Đừng đùa quá dai, Tô Thác Đao tuy ác, nhưng dù sao cũng tôn quý… Tốt xấu gì cũng nên chừa hắn một hơi tàn.”
Đường Lệ vốn luôn cúi đầu nghiền ngẫm làm sao thiết kế lò xo bên trong thiết tật lê, lúc này như sực tỉnh khỏi mộng, mờ mịt hỏi: “Sao không gọi A Ly? Ngộ tính linh cơ dùng ám khí của A Ly là tốt nhất trong chúng ta.”
Đường Đường mím đôi môi mỏng, Báo Vĩ cước đá tới, sau đó ngẩng cao đầu bỏ đi một nước.
Đường Phượng trơ mắt nhìn Đường Phi Hùng vặn xoắn lỗ tai Đường Lệ, vội bắt chuyện với Đường Độ, nói: “Chúng ta mau đi thôi, tiểu cô cô sắp đánh người rồi… Ngươi vừa đổi giày mới, dính máu thì không hay.”
Hẹn Tô Thác Đao ra bắn liễu là chủ ý của Đường Độ, lý do của hắn đầy đủ mà quang minh: “Muốn cướp người Đường gia, thì phải thi ám khí.”
Thấy mọi người nín thinh, lại bổ sung: “Hắn thua phải dọn khỏi Đồng Tiếu cư.”
Đường Đường cười nhạt: “Lỡ hắn thắng thì sao? Gả ngươi cho hắn luôn?”
Đường Độ chớp chớp mắt, chung thân đại sự chớ hồ đồ, nói ngay: “Không!”
Đường Hoãn với hắn là cùng một mẹ sinh ra, năm nay mới mười lăm, xinh đẹp yêu kiều, còn có khí khái khăn lụa không nhường mày râu, rất trượng nghĩa xen mồm vào: “Độ ca, nếu các huynh thua, cứ tặng muội cho hắn là được!”
Đường Độ quát: “Cút!”
Mắt thấy hai huynh muội sắp tương tàn, Đường Phượng đứng dậy nói: “Đủ rồi đủ rồi! A Độ chủ ý không tệ, thi bắn liễu, dừng tay đúng lúc, không tổn hòa khí, với thân phận của Tô Thác Đao, chúng ta dùng ngôn từ bức bách hắn, tự nhiên có thể khiến hắn thỏa hiệp, thua thì dọn khỏi Đồng Tiếu cư… Nếu hắn thắng…”
Trầm mặc chốc lát, phi thường bi tráng tuyên bố: “Chúng ta đáng bị tiểu cô cô gia pháp.”
Đường Lệ đột nhiên mở miệng: “Nhìn tay Tô Thác Đao, có lẽ không biết dùng ám khí.”
Đường Hoãn vỗ tay hoan hô: “Lệ ca nói hắn không biết, tất nhiên là không biết!”
Vì vậy cả đám người ngay hôm sau liền giễu võ dương oai hẹn Tô Thác Đao ra bờ hồ bắn liễu.
Đường Phượng mỉm cười nói: “A Ly, hôm nay đệ tử Đường gia cùng Tô cung chủ luận bàn tỷ thí, ngươi đứng về bên nào?”
Lúc hắn hỏi câu này, may mắn thay, Đường Phi Hùng mặc quần thạch lựu rực rỡ, nhưng ống quần bó cực chặt, đang dẫn theo mười mấy viên quản gia lớn nhỏ nghênh ngang chạm trán bọn họ, bàn tay nàng to hơn cũng dài hơn hẳn nữ tử tầm thường, chuẩn xác gác trên túi da hươu bên hông.
Đường Ly lập tức quay phắt mông, đứng song song với Đường Phượng, cách Tô Thác Đao đủ ba trượng, nhu thuận hỏi: “Tiểu cô cô, người cũng muốn nhập cuộc?”
Đường Phi Hùng tươi cười: “Các ngươi chơi trước đi, ta còn bận chút việc…”
Không chỉ Đường Ly, cả Đường Phượng đều thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe Đường Phi Hùng nói tiếp: “Đợi xong việc, sẽ đến xem các ngươi.”
Tới bờ hồ, một hàng liễu rũ xanh mát mắt, Đường Phượng ghìm ngựa đứng nghiêm, chỉ chỉ một cây cách đó mười trượng: “Cây đằng kia thế nào?”
Đường Hoãn cao giọng cười nói: “Tốt lắm! Tinh Đình châm của ta cũng không thể xa hơn.”
Đoạn phi ngựa nhiễu nửa vòng, ngón tay thon thon duỗi thẳng, chỉ nghe tiếng động nhẹ liên tục, cây liễu kia đã lác đác rụng lá, mười mấy phiến nửa rơi xuống hồ, nửa vùi cát bụi, đều bị đứt ngay cuống lá.
Nàng ra đòn phủ đầu, Tô Thác Đao gật gù nói: “Với niên kỷ của cô nương, có được lực đạo chính xác như vậy, cũng coi như không tệ.”
Khẩu khí điềm nhiên, hoàn toàn là trưởng bối ban lời khích lệ hậu bối, Đường Hoãn sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đã tức giận đến đỏ bừng.
Đường Đường ngạo nghễ nói thẳng: “Tô cung chủ có nguyện đánh cược?”
Tô Thác Đao cười hỏi: “Cược cái gì? Cược thế nào?”
Đường Đường nói: “Cây liễu đằng kia, mỗi người chọn một nhánh, lá trên đó đều xấp xỉ một trăm mười phiến, mỗi người hai chân bất động, chỉ được phép sử ám khí một lần, phi đao phi châm phi câu phi tiêu không giới hạn, phải đánh rơi toàn bộ số lá trên nguyên nhánh, mà không được hư hại đến cành… Thi xem ai đánh rơi sạch sẽ đồng đều hơn, thế nào?”
Tô Thác Đao trầm ngâm nói: “Thắng thua do ai phân xử?”
Đường Phượng suy nghĩ một lát, cười nói: “Yêu muội đã lộ một tay, cho nên không thể thi nữa, để muội ấy giúp chúng ta làm phán quan vậy!”
Tô Thác Đao mỉm cười: “Tốt lắm!”
Tốt thật đấy, Đường Hoãn đã họ Đường, lại vừa bị mình đắc tội, ván cược kiểu này, chưa đánh đã thua hết chín phần, người của Đường gia quả thực ai nấy đều khó chơi.
Đường Ly xen mồm: “Tiền đặt cược đâu? Nếu Thác Đao thắng, Phượng ca chúng ta thua hắn cái gì?”
Đường Đường liếc xéo Đường Ly, chỉ cảm thấy hắn hí hửng muốn thử, rõ ràng hận không thể nhảy lên bàn cược đem mình làm phần thưởng cho đi, nhất thời có chút điên tiết, nhưng không đợi Đường Phượng mở miệng, Đường Độ đã dứt khoát nói: “Tô cung chủ nếu thua, làm ơn dọn khỏi Đồng Tiếu, còn nếu thắng… cứ việc ở lại.”
Tô Thác Đao cũng không chấp nhặt ván cược này bất công bằng cỡ nào, chỉ nói: “Hiếm khi được chơi vui như vậy, thêm vài điều kiện nữa đi!”
Đường Phượng cả kinh, thận trọng hỏi: “Ngươi muốn thêm cái gì?”
Tô Thác Đao thần thái phi dương, nói: “Nếu ta thắng, ngoài ở lại Đồng Tiếu, các vị huynh đệ phải tặng ta với A Ly trọn bộ gối uyên ương chăn long phượng và cả giày mới tất mới.”
Cân nhắc một hồi, cười nói: “Còn phải may cho A Ly một chiếc áo choàng gấm Thục mới màu đỏ, hoa văn càng cát tường càng cao quý càng tốt… Ta cũng muốn một cái, kiểu dáng hoa văn đơn giản hơn, cổ điển mà phóng khoáng là được, nhưng màu sắc cũng phải là đỏ sẫm.”
Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Đường Lệ thả hồn vào cõi thần tiên, ngay cả Đường Hoãn thân nữ nhi xưa nay mạnh mẽ bạo dạn cũng đỏ mặt, phi một tiếng: “Đúng là không biết xấu hổ!”
Đường Ly lại tâm hoa nộ phóng, chỉ cảm thấy Tô Thác Đao thật sự quá chu đáo: “Thác Đao, ngươi phải thắng! Cái áo choàng bảo tướng hoa (2) của ta trên đường đi bị bẩn rồi, không mặc được nữa… Ngươi giúp ta thắng một chiếc áo mới, tối nay ta cái gì cũng…”
Tô Thác Đao cuống cuồng bịt miệng hắn: “Chuyện của hai ta, đợi về phòng rồi nói.”
Đường Phượng giận cực phản cười: “Vậy nếu Tô cung chủ thua?”
Tô Thác Đao dù bận vẫn ung dung: “Ta mặc người xử trí.”
Đường Phượng đầu mày khóa chặt, thầm nghĩ lời này nói đến phi thường vô lại, mặc người xử trí? Chẳng lẽ Đường gia sẽ băm ngươi trộn thịt bò đem bán? Hay giúp ngươi thu gom của hồi môn sảng khoái ở rể?
Đường Ly cùng Tô Thác Đao nhìn nhau, tâm ý tương thông, một người muốn gả một người ở rể, hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh, quả là trời sinh một đôi.
Một người trong mắt chói ngời vẻ mê đắm ái mộ: Thác Đao sẽ không thua, Thác Đao lợi hại nhất!
Người còn lại ánh mắt càng nóng bỏng: Làm hiền tế! Thao A Ly! A Ly đẹp chết được!
Bên kia Đường Độ cực kỳ khuynh đảo trước khí phách của Tô Thác Đao, đã lớn tiếng nói: “Tốt! Hào sảng! Cứ quyết định vậy đi!”
Đường Phượng sâu sắc cảm thấy mình nhân trung long phượng, thế nhưng Đường Độ nên đổi tên thành Đường Trư, cục diện đã vô pháp xoay chuyển.
——-
(1)Hàn Thọ thâu hương: Điển cố, trong Tấn thư quyển bốn mươi “Cổ Sung liệt truyện”, Cổ Sung có một cô con gái tên Cổ Ngọ thích nhìn trộm mỗi lần cha tiếp khách, tình cờ nhìn thấy Hàn Thọ, người Nam Dương Đổ Dương, phong thần tuấn lãng, bèn đem lòng yêu mến, ngày đêm tương tư. Một tì nữ thấy vậy đến nhà Hàn Thọ, nói ra tâm ý của Cổ Ngọ, còn bảo nữ tử này diễm lệ đoan trang. Hàn Thọ nghe xong hơi động tâm, bèn nhờ tì nữ chuyển đạt ân cần của mình. Cổ Ngọ liền âm thầm lấy thân hứa hẹn, tặng lễ vật kết giao, mời Hàn Thọ đến chỗ mình. Hàn Thọ sức bật hơn người, leo tường đột nhập. Trong nhà không ai hay biết, chỉ có Cổ Sung phát giác con gái mình đột nhiên mơ mộng vui vẻ lạ thường. Khi ấy Tây Vực tiến cống kỳ hương, một khi tiếp xúc, hương thơm hơn một tháng vẫn không phai. Võ Đế ban thưởng cho Cổ Sung, Cổ Ngọ lén trộm cho Hàn Thọ. Đồng liêu của Cổ Sung trong tiệc rượu đối ẩm với Hàn Thọ, từ trên người Hàn Thọ ngửi được mùi hương này, sau lại đến nhà Cổ Sung khen nức nở. Từ đó Cổ Sung hoài nghi con gái mình tư thông với Hàn Thọ, nhưng phủ mình gia môn canh gác nghiêm ngặt, không biết Hàn Thọ lẻn vào bằng cách nào. Cổ Sung khảo vấn tì nữ hầu hạ tiểu thư, các nàng liền khai thật hết thảy. Cổ Sung nghe xong, chỉ đành ém nhẹm chuyện này, gả luôn con gái cho Hàn Thọ. Về sau điển cố “Hàn Thọ thâu hương” này dùng để chỉ việc nam nữ thông gian, mà trong đam mỹ tự nhiên là nam nam thông gian ^^
(2) Bảo tướng hoa: Là loại hoa văn tượng trưng cho điềm lành, hồi nhỏ học mỹ thuật chúng ta thường bị bắt vẽ ấy ^^
Bình luận truyện