Satan’s Diyu
Chương 22: Thuốc độc
Mưa vẫn rơi, giữa đất trời nối liền thành một mảnh màu xám.
“Đính đong ——”
Cửa được mở ra, người phụ nữ mở cửa thấy hai người ngoài cửa, phát ra một tiếng kêu ngắn mà cao vút.
“Tiểu Huy! Sao lại ướt thành thế này? Dù của con đâu?”
Hạ Diệu Huy ướt hơn nửa người bị kéo qua, mẹ lải nhải chạy tới phòng tắm lấy khăn, không chia một phần chú ý dư thừa cho Hạ Nhị như mới trồi lên từ dưới nước bên cạnh.
Hạ Diệu Huy đưa dù của mình cho thiếu niên tóc bạc trong mưa rồi xoay người chạy. Phảng phất như lấy được cớ trốn đi, Hạ Nhị hầu như lập tức đuổi theo, bóng dáng thiếu niên tóc bạc bị màn mưa màu xám làm cho phai nhòa. Đến lúc đuổi kịp Hạ Diệu Huy, Hạ Nhị trầm lặng đưa dù của mình cho em trai, lại bị em trai hất rơi xuống đất. Dù bị cự tuyệt, nhưng Hạ Nhị vẫn chỉ không nói một lời tiếp tục miễn cưỡng bung dù đi bên cạnh Hạ Diệu Huy, che dù cho em trai, bản thân lại bị bao phủ trong màn mưa màu xám, như thiếu niên tóc bạc trước đó.
Mẹ lấy khăn đến, lại chỉ có một cái —— đây là trong dự kiến, dịu dàng bọc lấy Hạ Diệu Huy. Hạ Diệu Huy đá giầy ướt đẫm qua một bên, bị mẹ có chút ép buộc kéo vào phòng tắm.
Thiếu niên tóc đen gần như tê liệt nhìn chăm chăm mọi thứ, chỉ là lúc này đây, cậu không thừa sức để ý những thứ đó, mệt mỏi vô tận lan tràn sâu trong thân thể. Hạ Nhị cúi người gom đôi giầy em trai đá lăn lóc lại, sau đó cẩn thận đổi giày đứng ở trước cửa, không cho nước nhỏ xuống sàn nhà.
Vội vàng chuẩn bị quần áo cho Hạ Diệu Huy, người phụ nữ được gọi là mẹ lúc này mới chú ý tới thiếu niên toàn thân ướt đẫm.
“Dù của Tiểu Huy đâu?” Mẹ đứng ở ranh giới giữa hành lang cùng trước cửa, giọng điệu gần như sắc nhọn.
“… Nó cho người ta mượn!”
“Vậy mày phải càng chú ý hơn chứ, mày làm anh trai thế nào? Lỡ Tiểu Huy bị cảm thì sao đây?” Phảng phất như không nhìn thấy quần áo ướt đẫm của thiếu niên, mày mẹ vẫn nhíu chặt.
“… Con xin lỗi!” Hạ Nhị cúi đầu, tóc ngắn ướt sũng che khuất nét mặt.
“Mày…! … Bỏ đi!” Dường như không muốn nói thêm gì với thiếu niên nữa, mẹ cau mày xoay người muốn rời đi.
“……., … Mẹ!”
Một tiếng kêu khẽ khàng, bé nhỏ.
“Gì?” Mẹ quay đầu lại, vẻ mặt tràn đầy sốt ruột.
“……” Môi Hạ Nhị mấp máy mấy cái, cuối cùng kéo ra một nụ cười tái nhợt lại tươi sáng. “… Nước tương.”
Trong ngực thiếu niên tóc đen, một chai nước tương được ôm cẩn thận. Dù thiếu niên hầu như ướt sũng toàn thân, nhưng chai nước tương kia lại chỉ hơi âm ẩm, nhãn vẫn còn bằng phẳng. Mày mẹ dường như càng cau chặt hơn, mẹ phiền chán và cẩn thận rút nước tương qua từ trong tay thiếu niên, cẩn thận đến mức phảng phất như thiếu niên mang vi khuẩn khủng khiếp gì đó, không muốn chạm vào.
Sau khi người phụ nữ được gọi là mẹ rời đi, thiếu niên chỗ cửa cúi cái đầu ướt sũng, chỉ đang cười, cười.
—————————— [Satan’s Diyu by Đồi] ——————————
Thay quần áo sạch sẽ, Hạ Nhị tiến vào ổ chăn, muốn xua đi rét lạnh thấm vào xương tủy.
Lúc này, lại truyền đến âm thanh gõ cửa.
Hạ Nhị ngẩn người, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
Cửa mở, Hạ Diệu Huy vừa mới tắm xong mang hơi nóng đứng ở cửa, nhíu mày, vẻ mặt hờ hững.
“Ăn cơm!”
Hạ Nhị triệt để ngây người. Ở trong nhà này, mọi người đều áp dụng thái độ không màng đến cậu, cho nên cậu rút trong phòng ngủ chính là điều làm họ vui nhất, dù cậu không ra ăn cơm thì cũng chẳng có ai để ý, lại càng không có người đi kêu cậu.
Hạ Diệu Huy lại liếc cậu, sau đó xoay người rời đi.
Thiếu niên tóc đen dừng một chút, quyết định đuổi theo.
Trên bàn cơm, khung cảnh đầm ấm trước sau như một, ngoại trừ Hạ Nhị ở bên ngoài. Mẹ lải nhải thuyết phục Hạ Diệu Huy cơm nước xong uống thuốc, ba hết sức chăm chú nhìn trận bóng trong TV. Hạ Nhị yên lặng ăn cơm, lúc này, lại có một đôi đũa gắp đồ ăn đưa vào trong chén cậu, là em trai.
Mọi người sững sờ.
Không thể không biết mình vừa rồi làm ra một chuyện không có khả năng, Hạ Diệu Huy rút đũa về, mỉm cười với Hạ Nhị.
“Ăn nhiều chút đi!”
Thiếu niên tóc đen sững sờ nhìn con tôm trong chén, thân thể từng chút lạnh đi.
Rõ ràng là sự đối xử khao khát hơn ngàn lần, lại là thuốc độc bọc đường.
Dị ứng hải sản.
Mọi người ở đây đều biết thể chất này của Hạ Nhị, em trai chỉ cười, mang ác ý.
Em trai làm ra hành vi nhắm vào mình như vậy, là… vì cậu ấy sao?
Bóng dáng thiếu niên tóc bạc lóe lên trong màu xám. Hạ Nhị ngẩng đầu lên, cong mắt trong mảnh tĩnh lặng này.
“Được!”
Không chút do dự gắp lên ăn hết.
“Thêm một con nữa nhé?” Rõ ràng là hỏi lại, nhưng động tác gắp tôm bỏ vào trong chén Hạ Nhị không chút tạm dừng.
“Được!” Vẫn mỉm cười ăn.
Bên kia là ác ý liên tục đưa tới thuốc độc, bên này là nụ cười khô khan máy móc, nhận lấy, ăn hết. Trên bàn cơm một mảnh trầm lặng, đũa của ba mẹ treo giữa không trung, như trúng pháp thuật đình chỉ thời gian.
Cảm giác buồn nôn không quá quen thuộc liên tục nảy lên, thiếu niên tóc đen vẫn lộ ra nụ cười tươi sáng, mở đũa, cùng nuốt xuống dịch đắng buồn nôn.
“Ăn ngon không?” Em trai nheo mắt lại, cười cong cong hai mắt.
“Ăn ngon lắm…”
Chưa từng nếm qua loại thuốc độc nào ngọt ngào như vậy…
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán, sắc mặt thiếu niên tái nhợt như tờ giấy. Tôm trong bụng phảng phất như sắp phá bụng bò ra, cậu nhẹ thở gấp, nuốt xuống con tôm cuối cùng.
“Ăn no rồi!”
Trên khuôn mặt không có huyết sắc là nụ cười tươi đẹp. Hạ Nhị đứng dậy, xoay người rời khỏi bàn ăn yên lặng. Con mắt đen của Hạ Diệu Huy sâu không thấy đáy, sau đó phảng phất như không có việc gì gọi ba mẹ đang trầm lặng ăn cơm.
“Ăn cơm đi, sâu bọ đi rồi mà?”
—————————— [Alice’s Land] ——————————
Hạ Nhị đi tới phòng tắm, nơi họ không nhìn thấy.
“Um… Ọe ——”
Phảng phất như tới cả ruột cũng phải nôn ra, thiếu niên tóc đen ngay cả sức để đứng vững cũng không có, ghé sấp bên toilet nôn mửa, gạch men sứ trắng nõn cùng màu với sắc mặt thiếu niên.
“Um… Um, ọe…”
Nôn đến mức ngay cả nước mắt cũng phải chảy ra, xen lẫn cùng vật nôn mửa. Cổ và tai Hạ Nhị bắt đầu đỏ lên, là triệu chứng nổi mẩn đỏ, tai trái cũng bắt đầu đau đớn nóng bỏng.
“Ọe… Hơ…”
Phảng phất như chỉ còn lại một hơi thở, Hạ Nhị dựa lên tường phòng tắm thở hổn hển, vách tường lạnh lẽo dường như làm dịu đi một chút đau đớn và ngứa ngáy.
—— Mẹ?
Đứa trẻ tóc vàng mắt xanh bé nhỏ thử gọi người phụ nữ, người phụ nữ lạnh lùng trả về một tiếng.
—— Ừm.
Đứa trẻ dường như được khích lệ, thế giới của nó chỉ có cái đó, căn hộ được gọi là nhà. Nó không biết cái gì là “thế giới”, trong “thế giới” có cái gì. Đứa trẻ hơn ba tuổi hầu như ngay cả nói cũng không thông thạo —— vì gần như chưa từng có ai nói chuyện với nó. Nó chỉ biết, “nhà” là thế giới của nó; mà hai người vẫn chuyển động trước mắt nó là “thần” của nó.
Nó hầu như trước giờ chưa từng được dẫn ra ngoài —— lần ra ngoài duy nhất, hình như là lúc phải bị mang đến nhà trẻ, nhưng hầu như chỉ mới được một ngày, “thần” đã không chịu đựng nổi ánh mắt khác thường của người khác mà thở hổn hển dẫn nó về, cho nên nó bắt đầu ôm một cảm giác sợ hãi và bài xích đối với thế giới bên ngoài, bên ngoài ra sao cũng chẳng quan tâm, chỉ cần có “nhà”, là đủ.
Sau đó nó có “em trai”. Ba mẹ từ vị trí thứ nhất rơi xuống vị trí thứ hai, “em trai” là “thần” trong “nhà”.
Sau đó nó liền từ “em trai” mà học được “ba” và “mẹ”, ý nghĩa của sự vật trước giờ nó có thể thấy nhưng lại không hiểu.
Nó thỏa mãn nghĩ. Chỉ cần cứ duy trì như vậy là được, chỉ cần vẫn để nó ở “nhà”, là được.
Nó chỉ cần ngoan ngoãn, ngoan ngoãn, không bị “nhà” vứt bỏ.
Phải ngoan ngoãn, ngoan ngoãn…
Hết lần này đến lần khác lặp đi lặp lại phảng phất như tự thôi miên mình, thiếu niên tóc đen chôn đầu ở khuỷu tay, bị bóng tối nhấn chìm.
Tác giả có chuyện muốn nói: Tình huống của Hạ Nhị là thế này, hồi nhỏ được ba mẹ chăm sóc như nhiệm vụ, nhưng cơ bản ba mẹ đều không nói chuyện với cậu ta, cậu ta hầu như không được dẫn ra ngoài (cho đến lúc vào tiểu học), thế là liền sinh ra ngăn cách, ngăn cách là điều kiện tiên nghiệm của tẩy não, bất kể cố ý hay vô ý, khiến cậu ta chỉ có thể tiếp nhận một giá trị quan, chính là: nhà là thứ quan trọng nhất, không thể rời khỏi nhà (xin liên tưởng đến một vài phần tử tôn giáo), bản thân Hạ Nhị quả thật tương đương không khí, sau khi Hạ Diệu Huy sinh ra, cậu ta mới bắt đầu học lóm một vài “kiến thức cơ bản”, vì bản thân không có ý thức tồn tại, cũng không có hệ thống giá trị, cho nên cậu ấy sẽ gần như cố chấp thờ phụng “nhà”.
Cho nên nói, Hạ Nhị hồi nhỏ đã tương đương bị tẩy não OTL.
Cho nên một vài hành vi trước đó gần như chính là vì nguyên nhân này.
Cho nên mới nói, cậu ta là “ngụy” học sinh cấp ba bình thường… *Nhìn xa*…
“Đính đong ——”
Cửa được mở ra, người phụ nữ mở cửa thấy hai người ngoài cửa, phát ra một tiếng kêu ngắn mà cao vút.
“Tiểu Huy! Sao lại ướt thành thế này? Dù của con đâu?”
Hạ Diệu Huy ướt hơn nửa người bị kéo qua, mẹ lải nhải chạy tới phòng tắm lấy khăn, không chia một phần chú ý dư thừa cho Hạ Nhị như mới trồi lên từ dưới nước bên cạnh.
Hạ Diệu Huy đưa dù của mình cho thiếu niên tóc bạc trong mưa rồi xoay người chạy. Phảng phất như lấy được cớ trốn đi, Hạ Nhị hầu như lập tức đuổi theo, bóng dáng thiếu niên tóc bạc bị màn mưa màu xám làm cho phai nhòa. Đến lúc đuổi kịp Hạ Diệu Huy, Hạ Nhị trầm lặng đưa dù của mình cho em trai, lại bị em trai hất rơi xuống đất. Dù bị cự tuyệt, nhưng Hạ Nhị vẫn chỉ không nói một lời tiếp tục miễn cưỡng bung dù đi bên cạnh Hạ Diệu Huy, che dù cho em trai, bản thân lại bị bao phủ trong màn mưa màu xám, như thiếu niên tóc bạc trước đó.
Mẹ lấy khăn đến, lại chỉ có một cái —— đây là trong dự kiến, dịu dàng bọc lấy Hạ Diệu Huy. Hạ Diệu Huy đá giầy ướt đẫm qua một bên, bị mẹ có chút ép buộc kéo vào phòng tắm.
Thiếu niên tóc đen gần như tê liệt nhìn chăm chăm mọi thứ, chỉ là lúc này đây, cậu không thừa sức để ý những thứ đó, mệt mỏi vô tận lan tràn sâu trong thân thể. Hạ Nhị cúi người gom đôi giầy em trai đá lăn lóc lại, sau đó cẩn thận đổi giày đứng ở trước cửa, không cho nước nhỏ xuống sàn nhà.
Vội vàng chuẩn bị quần áo cho Hạ Diệu Huy, người phụ nữ được gọi là mẹ lúc này mới chú ý tới thiếu niên toàn thân ướt đẫm.
“Dù của Tiểu Huy đâu?” Mẹ đứng ở ranh giới giữa hành lang cùng trước cửa, giọng điệu gần như sắc nhọn.
“… Nó cho người ta mượn!”
“Vậy mày phải càng chú ý hơn chứ, mày làm anh trai thế nào? Lỡ Tiểu Huy bị cảm thì sao đây?” Phảng phất như không nhìn thấy quần áo ướt đẫm của thiếu niên, mày mẹ vẫn nhíu chặt.
“… Con xin lỗi!” Hạ Nhị cúi đầu, tóc ngắn ướt sũng che khuất nét mặt.
“Mày…! … Bỏ đi!” Dường như không muốn nói thêm gì với thiếu niên nữa, mẹ cau mày xoay người muốn rời đi.
“……., … Mẹ!”
Một tiếng kêu khẽ khàng, bé nhỏ.
“Gì?” Mẹ quay đầu lại, vẻ mặt tràn đầy sốt ruột.
“……” Môi Hạ Nhị mấp máy mấy cái, cuối cùng kéo ra một nụ cười tái nhợt lại tươi sáng. “… Nước tương.”
Trong ngực thiếu niên tóc đen, một chai nước tương được ôm cẩn thận. Dù thiếu niên hầu như ướt sũng toàn thân, nhưng chai nước tương kia lại chỉ hơi âm ẩm, nhãn vẫn còn bằng phẳng. Mày mẹ dường như càng cau chặt hơn, mẹ phiền chán và cẩn thận rút nước tương qua từ trong tay thiếu niên, cẩn thận đến mức phảng phất như thiếu niên mang vi khuẩn khủng khiếp gì đó, không muốn chạm vào.
Sau khi người phụ nữ được gọi là mẹ rời đi, thiếu niên chỗ cửa cúi cái đầu ướt sũng, chỉ đang cười, cười.
—————————— [Satan’s Diyu by Đồi] ——————————
Thay quần áo sạch sẽ, Hạ Nhị tiến vào ổ chăn, muốn xua đi rét lạnh thấm vào xương tủy.
Lúc này, lại truyền đến âm thanh gõ cửa.
Hạ Nhị ngẩn người, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
Cửa mở, Hạ Diệu Huy vừa mới tắm xong mang hơi nóng đứng ở cửa, nhíu mày, vẻ mặt hờ hững.
“Ăn cơm!”
Hạ Nhị triệt để ngây người. Ở trong nhà này, mọi người đều áp dụng thái độ không màng đến cậu, cho nên cậu rút trong phòng ngủ chính là điều làm họ vui nhất, dù cậu không ra ăn cơm thì cũng chẳng có ai để ý, lại càng không có người đi kêu cậu.
Hạ Diệu Huy lại liếc cậu, sau đó xoay người rời đi.
Thiếu niên tóc đen dừng một chút, quyết định đuổi theo.
Trên bàn cơm, khung cảnh đầm ấm trước sau như một, ngoại trừ Hạ Nhị ở bên ngoài. Mẹ lải nhải thuyết phục Hạ Diệu Huy cơm nước xong uống thuốc, ba hết sức chăm chú nhìn trận bóng trong TV. Hạ Nhị yên lặng ăn cơm, lúc này, lại có một đôi đũa gắp đồ ăn đưa vào trong chén cậu, là em trai.
Mọi người sững sờ.
Không thể không biết mình vừa rồi làm ra một chuyện không có khả năng, Hạ Diệu Huy rút đũa về, mỉm cười với Hạ Nhị.
“Ăn nhiều chút đi!”
Thiếu niên tóc đen sững sờ nhìn con tôm trong chén, thân thể từng chút lạnh đi.
Rõ ràng là sự đối xử khao khát hơn ngàn lần, lại là thuốc độc bọc đường.
Dị ứng hải sản.
Mọi người ở đây đều biết thể chất này của Hạ Nhị, em trai chỉ cười, mang ác ý.
Em trai làm ra hành vi nhắm vào mình như vậy, là… vì cậu ấy sao?
Bóng dáng thiếu niên tóc bạc lóe lên trong màu xám. Hạ Nhị ngẩng đầu lên, cong mắt trong mảnh tĩnh lặng này.
“Được!”
Không chút do dự gắp lên ăn hết.
“Thêm một con nữa nhé?” Rõ ràng là hỏi lại, nhưng động tác gắp tôm bỏ vào trong chén Hạ Nhị không chút tạm dừng.
“Được!” Vẫn mỉm cười ăn.
Bên kia là ác ý liên tục đưa tới thuốc độc, bên này là nụ cười khô khan máy móc, nhận lấy, ăn hết. Trên bàn cơm một mảnh trầm lặng, đũa của ba mẹ treo giữa không trung, như trúng pháp thuật đình chỉ thời gian.
Cảm giác buồn nôn không quá quen thuộc liên tục nảy lên, thiếu niên tóc đen vẫn lộ ra nụ cười tươi sáng, mở đũa, cùng nuốt xuống dịch đắng buồn nôn.
“Ăn ngon không?” Em trai nheo mắt lại, cười cong cong hai mắt.
“Ăn ngon lắm…”
Chưa từng nếm qua loại thuốc độc nào ngọt ngào như vậy…
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán, sắc mặt thiếu niên tái nhợt như tờ giấy. Tôm trong bụng phảng phất như sắp phá bụng bò ra, cậu nhẹ thở gấp, nuốt xuống con tôm cuối cùng.
“Ăn no rồi!”
Trên khuôn mặt không có huyết sắc là nụ cười tươi đẹp. Hạ Nhị đứng dậy, xoay người rời khỏi bàn ăn yên lặng. Con mắt đen của Hạ Diệu Huy sâu không thấy đáy, sau đó phảng phất như không có việc gì gọi ba mẹ đang trầm lặng ăn cơm.
“Ăn cơm đi, sâu bọ đi rồi mà?”
—————————— [Alice’s Land] ——————————
Hạ Nhị đi tới phòng tắm, nơi họ không nhìn thấy.
“Um… Ọe ——”
Phảng phất như tới cả ruột cũng phải nôn ra, thiếu niên tóc đen ngay cả sức để đứng vững cũng không có, ghé sấp bên toilet nôn mửa, gạch men sứ trắng nõn cùng màu với sắc mặt thiếu niên.
“Um… Um, ọe…”
Nôn đến mức ngay cả nước mắt cũng phải chảy ra, xen lẫn cùng vật nôn mửa. Cổ và tai Hạ Nhị bắt đầu đỏ lên, là triệu chứng nổi mẩn đỏ, tai trái cũng bắt đầu đau đớn nóng bỏng.
“Ọe… Hơ…”
Phảng phất như chỉ còn lại một hơi thở, Hạ Nhị dựa lên tường phòng tắm thở hổn hển, vách tường lạnh lẽo dường như làm dịu đi một chút đau đớn và ngứa ngáy.
—— Mẹ?
Đứa trẻ tóc vàng mắt xanh bé nhỏ thử gọi người phụ nữ, người phụ nữ lạnh lùng trả về một tiếng.
—— Ừm.
Đứa trẻ dường như được khích lệ, thế giới của nó chỉ có cái đó, căn hộ được gọi là nhà. Nó không biết cái gì là “thế giới”, trong “thế giới” có cái gì. Đứa trẻ hơn ba tuổi hầu như ngay cả nói cũng không thông thạo —— vì gần như chưa từng có ai nói chuyện với nó. Nó chỉ biết, “nhà” là thế giới của nó; mà hai người vẫn chuyển động trước mắt nó là “thần” của nó.
Nó hầu như trước giờ chưa từng được dẫn ra ngoài —— lần ra ngoài duy nhất, hình như là lúc phải bị mang đến nhà trẻ, nhưng hầu như chỉ mới được một ngày, “thần” đã không chịu đựng nổi ánh mắt khác thường của người khác mà thở hổn hển dẫn nó về, cho nên nó bắt đầu ôm một cảm giác sợ hãi và bài xích đối với thế giới bên ngoài, bên ngoài ra sao cũng chẳng quan tâm, chỉ cần có “nhà”, là đủ.
Sau đó nó có “em trai”. Ba mẹ từ vị trí thứ nhất rơi xuống vị trí thứ hai, “em trai” là “thần” trong “nhà”.
Sau đó nó liền từ “em trai” mà học được “ba” và “mẹ”, ý nghĩa của sự vật trước giờ nó có thể thấy nhưng lại không hiểu.
Nó thỏa mãn nghĩ. Chỉ cần cứ duy trì như vậy là được, chỉ cần vẫn để nó ở “nhà”, là được.
Nó chỉ cần ngoan ngoãn, ngoan ngoãn, không bị “nhà” vứt bỏ.
Phải ngoan ngoãn, ngoan ngoãn…
Hết lần này đến lần khác lặp đi lặp lại phảng phất như tự thôi miên mình, thiếu niên tóc đen chôn đầu ở khuỷu tay, bị bóng tối nhấn chìm.
Tác giả có chuyện muốn nói: Tình huống của Hạ Nhị là thế này, hồi nhỏ được ba mẹ chăm sóc như nhiệm vụ, nhưng cơ bản ba mẹ đều không nói chuyện với cậu ta, cậu ta hầu như không được dẫn ra ngoài (cho đến lúc vào tiểu học), thế là liền sinh ra ngăn cách, ngăn cách là điều kiện tiên nghiệm của tẩy não, bất kể cố ý hay vô ý, khiến cậu ta chỉ có thể tiếp nhận một giá trị quan, chính là: nhà là thứ quan trọng nhất, không thể rời khỏi nhà (xin liên tưởng đến một vài phần tử tôn giáo), bản thân Hạ Nhị quả thật tương đương không khí, sau khi Hạ Diệu Huy sinh ra, cậu ta mới bắt đầu học lóm một vài “kiến thức cơ bản”, vì bản thân không có ý thức tồn tại, cũng không có hệ thống giá trị, cho nên cậu ấy sẽ gần như cố chấp thờ phụng “nhà”.
Cho nên nói, Hạ Nhị hồi nhỏ đã tương đương bị tẩy não OTL.
Cho nên một vài hành vi trước đó gần như chính là vì nguyên nhân này.
Cho nên mới nói, cậu ta là “ngụy” học sinh cấp ba bình thường… *Nhìn xa*…
Bình luận truyện