Satan’s Diyu

Chương 31: Lễ Đen



Lễ Đen/lễ Quỷ: buổi lễ cầu xin quỷ Satan thay vì cầu xin Chúa)

“——!”

Bông hoa huyết sắc lại nở rộ trong đêm tối, đêm tối nhảy múa reo hò, Sophie nả một phát rồi bắt đầu thở dốc từng hơi, phảng phất như sắp bị bóng tối bóp ngạt. Bóng tối nghiêng đầu nhìn lỗ hổng màu đỏ ở vai phải, vẫn mỉm cười giống như không hề gì. Chỉ là, có vài đóa huyết hoa bắn lên mặt thiếu niên dường như đang ngủ say trong ngực hắn, bóng tối cau mày, vươn tay cẩn thận lau đi màu đỏ như đang lau chùi đồ sứ quý giá nhất, sau đó mới lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Ánh mắt Sophie cũng rơi vào thiếu niên trong ngực bóng tối, mở to hai mắt như mới vừa chú ý tới thiếu niên, một chút hỗn loạn hiện lên. Cô lại giơ súng lên, lạnh lùng nói.

“Buông Hạ Nhị ra, nếu không…”

Lời nói dở dang bị nuốt xuống, biên độ run rẩy của thân thể Sophie tăng mạnh, nếu nói vừa rồi run nhẹ là vì căng thẳng hoặc hưng phấn kích động, thì bây giờ lại chỉ còn sợ hãi. Rét lạnh vô biên vô hạn bắt đầu khuếch tán từ trên người kẻ kia, bóng tối sôi trào yên tĩnh lại, bắt đầu như hổ rình mồi nhìn con mồi bước vào lãnh địa. Chỉ là thời khắc này, bóng tối phảng phất như bị đụng vào chỗ cấm kỵ, rõ ràng nụ cười của kẻ kia vẫn rất diễm lệ, nhưng Sophie biết hắn đang tức giận, nỗi bất an muốn thoát khỏi sự sợ hãi như kim băng đâm vào da thịt, dù là súng trên tay cũng không thể mang đến cho cô nhiều cảm giác an toàn hơn.

Bóng tối cúi đầu, đẩy tóc mái của thiếu niên ra, in xuống một nụ hôn. Hắn ôm chặt thiếu niên, máu chảy ra từ vết thương lại nhỏ lên sơmi trắng của thiếu niên, nhuộm mảnh trắng kia thành màu đỏ sậm, có một ảo giác máu dung hòa hai người thành một thể.

“Không được!” Bóng tối bướng bỉnh như một đứa trẻ bốc đồng ôm chặt món đồ chơi mình yêu thích nhất. “Hắn là của ta! Là của ta!”

Con ngươi đen nổi ánh đỏ lạnh lùng trừng cô gái.

“Không ai có thể cướp hắn đi từ trong tay ta!” Như một đứa trẻ sợ hãi bị cướp mất đồ chơi, bóng tối tuyên bố, nụ cười hắn thuần khiết ngây thơ, lại ngập tràn tàn khốc. “Này, nếu hủy diệt thế giới có thể xích hắn lại trong ngực của ta, ta sẽ không chút chần chừ. Nếu hắn muốn chạy trốn, thì cứ việc trốn đi!” Giọng nói trầm thấp cười to phảng phất như nói ra nguyền rủa. “Nhưng trốn không thoát đâu, trốn không thoát đâu, trốn không thoát đâu, hắn là của ta!”

Bóng tối cúi đầu dịu dàng nhìn thiếu niên, dịu dàng thỏ thẻ như tình nhân thân mật nhất.

“Này, Angel, đã nói rồi đó nhé! Dù em có chết đi, tới cả xương em ta cũng phải ăn sạch, ăn cả người em vào trong thân thể ta, cứ như vậy, em liền có thể trở thành máu của ta, thịt của ta, khiến em… vĩnh viễn chỉ thuộc về ta, vĩnh viễn không thể rời khỏi ta được…”

Đó là lời nói thuần khiết, không chứa bất cứ tà niệm nào, tựa như nói ra từ miệng một đứa trẻ ngây thơ…

Thật đáng sợ thật đáng sợ thật đáng sợ… Tại sao trên thế giới lại tồn tại một thứ như vậy. Rốt cuộc, tay giơ súng của Sophie cũng mang một chút run rẩy, cô cắn chặt môi, răng mới có thể ngưng run cầm cập. Đó là một loại ham muốn độc chiếm như thế nào đây…

Sophie chuyển ánh mắt run rẩy qua gương mặt thiếu niên, lúc này mới phát hiện thiếu niên chỉ khép hờ lông mi nửa ngủ, cũng không mê man như trong tưởng tượng, Sophie bất chấp tất cả hét to.

“Hạ Nhị ——! Nhìn tôi!”

Thiếu niên tóc đen nghe lời nâng mắt lên, như thế, trong nhà thờ u ám liền bốc lên một mảnh màu thủy lam, đây là lần đầu tiên Sophie nhìn thấy con mắt bị nguyền rủa kia của Hạ Nhị, không khỏi bị màu sắc càng diễm lệ hơn màu xanh thẳm kia hầu như đoạt đi hơi thở, chết chìm trong mảnh thủy sắc kia.

“Mau rời khỏi kẻ đó, kẻ đó là ác quỷ giết chết cha mẹ ruột của cậu…” Nữ cảnh sát đỏ tươi dừng một chút, sau đó có chút trốn tránh mảnh thủy lam kia, một hơi nói tiếp. “Tôi lén giúp cậu làm kiểm tra DNA, Hạ Quần Thông và Dư Hà quả thật là, cha mẹ ruột của cậu…”

Thiếu niên tóc đen yên lặng nhìn nữ cảnh sát đỏ tươi mang chút kinh hoảng áy náy, dường như đơn giản là vì trả lời mà lên tiếng đáp lại.

“Ờ.”

Mắt Sophie đột ngột mở to, cô không thể tin được nhìn thiếu niên hờ hững kia, môi giật giật, dường như muốn nói gì đó, lại hoàn toàn không tổ hợp được ngôn ngữ.

Thấy Sophie như vậy, Hạ Nhị dường như thở dài. Cậu hình như muốn xuống khỏi người bóng tối, lại bị bóng tối ôm chặt. Bóng tối nhíu mày, cuối cùng chỉ đổi thành ôm lấy từ phía sau, làm thiếu niên tóc đen quay mặt lại với nữ cảnh sát, sau đó tựa đầu chôn ở hõm vai Hạ Nhị, cọ cọ làm nũng như một con mèo đen biếng nhác, lộ ra nụ cười diễm lệ hài lòng.

“Sophie.” Tiếng nói trong trẻo của Hạ Nhị phảng phất như cũng bị hắc ám đè thành trầm thấp. “Đã không cần thiết nữa!”

Cậu chậm rãi nói, phảng phất như đang nói một việc không chút liên can. “Tôi cũng đã từng giãy giụa, đã từng xác nhận. Nhưng bất luận là bị bọn họ đuổi đi, hay thấy bọn họ bị làm thành bữa tối, hoặc nghe thấy mọi chuyện chỉ là một hiểu lầm, chỗ này của tôi…” Cậu chỉ vào tim mình. “Tôi sẽ không lừa cô, đã không chút cảm giác… Phải nói, chưa bao giờ từng tồn tại cảm giác!”

“Không, không không, cậu chỉ là quá mức sợ hãi và bi thương, cho nên mới niêm phong cảm giác của mình…”

Hạ Nhị mỉm cười. “Không có cảm giác, thật sự một chút cảm giác cũng không có. Bất luận là bị cô xem như quân cờ để dùng, hay bị hắn xem như đồ chơi để chơi. Tôi biết cô giấu giếm tôi, tôi cũng biết đây có lẽ là trò chơi hứng khởi nhất thời của hắn. Trước đó, tôi đã từng thích một cô bé, đây có lẽ là tình cảm mãnh liệt nhất của tôi trong quá khứ, nhưng bây giờ tôi nghĩ lại, tôi thật sự thích cô ấy hay sao, không phải là vì thông qua tính toán thông tin và hoàn cảnh xung quanh mà cho ra kết quả đó sao, không phải vì “à, bọn họ tình cảm thật tốt” mà thuận theo đó lý giải thành kết quả lúc này tôi nên thích cô ấy?… Không biết, không biết!”

“Làm sao được đây?” Hạ Nhị dùng hai tay che mắt mình lại. “Tất cả mọi thứ đều “không quan trọng”, tất cả mọi thứ đều hóa thành ký hiệu trong mắt của tôi…”

“Vậy hắn thì sao, hắn cũng là “ký hiệu”?” Phảng phất như muốn đánh gãy câu nói chẳng lành kia của Hạ Nhị, Sophie vội vàng hất cằm với bóng tối.

“Đúng.” Hạ Nhị cong mắt lên, phảng phất như đang nói: chuyện rõ ràng như vậy tại sao còn muốn hỏi.

Bóng tối cười trầm trầm, tiến đến bên cái cổ trắng nõn của thiếu niên, thân mật cắn cho một cái, cười vui vẻ lại thỏa mãn.

“Tôi thích câu trả lời này!”

Điên rồi, điên rồi! Mọi thứ đều điên hết cả rồi! Là cô không bình thường sao, hay thế giới này mới không bình thường? Lần đầu tiên, Sophie cảm thấy cô và thế giới bình thường cách xa nhau đến thế. Nhà thờ đóng kín đầy áp chế ngăn cách thế giới bình thường và bóng tối thành hai đầu, chỉ có một mình Sophie lẻ loi giằng co cùng bóng tối.

“Cho nên, trở về đi!” Hạ Nhị hạ mắt xuống, phảng phất như mệt mỏi. “Sophie, màu xám không thích hợp với cô, màu đen lại càng không xứng với cô.”

“… Không!” Sophie nắm chặt súng, cười thảm. “Tất cả mọi thứ đều đã không thể xoay chuyển lại, dù là không hợp, tôi cũng chỉ có thể khiến mình lây nhiễm màu đen.” Cô vươn tay với thiếu niên, bướng bỉnh. “Phải có được sự cứu chuộc chính là cậu, Hạ Nhị!”

Hạ Nhị im lặng không nói, phảng phất như đã ngủ, sau đó cất tiếng cực nhẹ.

“Satan with us.” (Tội ác cùng tồn tại với chúng ta. P/S: Satan ở đây nghĩa gốc là Satan, nhưng lúc này ám chỉ tội ác và bóng tối)

Phảng phất như đọc ra câu cuối cùng của thần chú hắc ám, bóng tối bắt đầu reo hò, bắt đầu sôi sục. Satan mỉm cười giúp thiếu niên sửa lại y phục, điều chỉnh tư thế bế thiếu niên lên, đi về phía cửa nhà thờ. Bóng tối tránh ra thành một con đường nhỏ như kính sợ đức vua, máu cô gái phun ra nhuộm sàn nhà thành thảm đỏ thắm. Lúc đi qua cô gái ngã trong vũng máu, Satan ném ra một câu nói trầm thấp như thương hại lại như vui vẻ.

“Xin thay tôi gửi lời thăm hỏi đến Michael Dileita!”

Ánh mắt dần mất đi bóng sáng của Sophie đột ngột khuếch trương, Satan đã lách người, trong bóng đêm vụn nhỏ truyền đến âm thanh đuổi theo, sau đó Sophie thấy người vừa rồi lặng lẽ từ phía sau chặt đứt một nửa xương cổ của cô —— không không, đó phải là búp bê.

Khuôn mặt hoàn mỹ như búp bê sứ Nhật Bản cô đọng nhất, hai mắt thật to nhắm nghiền, gương mặt tương tự càng mơ hồ giới tính, khiến người ta kinh ngạc. Trên vai một người trong cặp song sinh có một con sóc bông lông đen đang nằm sấp, con mắt như quả nho khúc xạ ánh sáng trắng đục.

“Đừng tới tìm ta nữa, ta không có kiên nhẫn đối với đồ bỏ đi!”

Cặp song sinh nao núng một chút, như con mèo nhỏ bị ức hiếp khiến lòng người thương tiếc. Sóc bông nhảy xuống từ trên vai cặp song sinh, ngửi ngửi Sophie trong vũng máu, sau đó cùng cặp song sinh biến mất trong bóng tối.

Thế giới bóng tối chỉ còn lại Sophie tựa như búp bê vỡ nát, cô muốn cười, nhưng đã cười không nổi.

Father, không có sai, hắn chính là “ác quỷ” đích thực…

Cô cảm thấy thỏa mãn, lại mệt mỏi muôn phần.

Mười hai tuổi hoặc sớm hơn đã có thể phạm tội, đây chứng tỏ cái gì, cô thả chạy một quái vật thế nào, cô cũng không có sức mà suy nghĩ. Cô chỉ biết, cô rốt cuộc thấy được “ác quỷ” đích thực.

Con mắt dần mất đi tiêu cự chằm chằm nhìn sàn nhà trước mắt, chỗ đó, ngoại trừ màu đỏ, chính là một mảnh bóng tối.

Cuối cùng của cuối cùng, cô chỉ mơ hồ nghĩ.

Bình minh, tại sao lại lâu tới như vậy?

———————— [Satan’s Diyu by Đồi] ————————

« What are you doing? (Đang làm gì vậy hả?)

Spinning counterclockwise (Ngược chiều kim đồng hồ, tôi xoay tròn liên tục)

Each turn robs the planet of angular momentum (Mỗi lần xoay một vòng, momen động lượng của hành tinh này sẽ giảm đi chút ít)

Slowing its spin the tiniest bit (Như vậy lúc nó tự quay, có thể xoay chậm hơn một chút ít)

Lengthening the night, pushing back the dawn (Kéo dài màn đêm và trì hoãn bình minh)

Giving me a little more time here (Để tôi có thêm một chút thời gian ở đây)

WITH YOU (Với em). »

Satan ôm Angel yêu dấu của hắn, hát khúc trấn hồn hắc ám như ngâm ca bài hát ru yên tĩnh nhất trên thế gian, thong thả tan vào bóng tối vĩnh hằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện