Chương 312
Chương 312: Quá khứ của Cơ Tưởng Thừa
Nhìn một lượt xung quanh, thấy mấy căn nhà đều bỏ trống cả Phong Thần Nam không nhin được mà thở dài.
“Phí công đi một chuyến rồi”
Ban đầu còn tưởng rằng nơi này sẽ có người ở hoặc là có thể tìm thấy một chút manh mối của chuyện năm đó nhưng bây giờ xem ra là tất cả manh mối đều đứt đoạn rồi Cô nhướng mày, muốn đi vào trong căn phòng đổ nát kia nhưng lại bị anh cản lại.
“Đừng đi lung tung, căn nhà đổ nát này kết cấu không vững rất nguy hiểm”
Cô mím môi nói: “Lỡ như bên trong có manh mối gì đó thì sao?
“Cho dù là có thì cũng đều đã bị cháy hết rồi. Căn phòng này rõ ràng là do bị lửa thiêu rụi mới dẫn đến sụp đổ”
Cô nhìn nhìn thấy quả thật giống những gì anh nói.
Căn phòng bị hủy thành như vậy chỉ sợ muốn tìm cũng không thể tìm thấy cái gì nữa “Vậy chúng ta vẫn nên đi về thôi”
“Đợi đã”
Anh đột nhiên kéo cô lại, bên cạnh căn nhà có một con ngõ dẫn đến đằng sau.
Đúng như dự đoán, sau nhà cũng có một hộ gia định khác, có một bà lão đang ngồi dệt vải thêu thùa trước cửa, mắt không được tốt lắm nên động tác rất chậm, thêu thùa cũng khá tốn công.
Anh và cô nhìn nhau.
Cô ngay lập tức hiểu ý anh, thế là cô nhẹ nhàng gật đầu, đi về phía bà cụ để bắt chuyện.
“Cháu chào cụ, cháu muốn hỏi thăm một chút chuyện về hộ gia đình phía trước này”
Thính lực của bà cụ hình như không được tốt mấy, bà cụ không hiểu gì mà nhìn cô.
“Cháu nói cái gì?”
Cô liền tăng âm lượng giọng nói của mình lên kết hợp với những động tác khua tay múa chân mà nói: “Cháu muốn hỏi thăm về hộ gia đình kia”
Bà cụ nghe xong lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Các người là người của nhà họ Cơ sao?”
“Không phải, chúng cháu chỉ là bạn cũ của họ”
Từ “bạn cũ” này cũng thật dễ sử dụng, đặc biệt là lúc thăm dò người khác, bình thường rất hay dùng, Nhưng bà cụ dường như khá thông minh tháo vắt.
Bà đánh giá qua một lượt Hoäc Băng Tâm và Phong Thần Nam, nhìn thấy bộ đồ họ mặc trên người được may một cách tinh tế, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
“Các người lừa người, đi đi, ta mới không thèm nói cho các người biết”
Bà cụ khua tay muốn đuổi người, khiến cô đơ mất mấy giây.
Cô vô cùng nhanh trí lập tức bịa ra lời nói dối.
“Bà cụ, chồng cháu quen biết bà Cơ Tuyết Hoa, bà ấy đã từng làm bảo mẫu chăm sóc anh ấy. Chúng cháu đến lần này là để thăm bà ấy”
“Người đã chết nhiều năm vậy rồi còn thăm cái gì nữa chứ!”
Bà cụ tiếp tục khua tay đuổi người Lúc này, cô ngoảnh mặt đưa mắt ra hiểu về phía anh, hai người không hẹn mà cùng lộ ra bộ mặt kinh ngạc “Bà cụ, bà nói bà ấy chết rồi sao? Chuyện này sao có thế?”
Diễn xuất của anh cũng rất ổn.
Chỉ thấy anh đi đến trước mặt bà cụ, dùng giọng nói kinh ngạc mà tiếp tục hỏi: “Cháu nhớ là tuổi tác bà ấy cũng không lớn, sức khỏe cũng rất tốt, sao có thể còn trẻ như vậy mà đã chết chứ? Bà cụ, bà đang lừa cháu có đúng không?
Bà cụ nghe thấy anh nói bà lừa người, tức giận mà đem cây kéo trong tay đập xuống ghế phát ra tiếng bốp, ngẩng đầu lên nhìn anh và bắt đầu tức giận la mắng; “Có gì đáng để lừa chứ! Không lẽ ta còn có thể thu tiền của cậu hay sao! Hai mươi mấy năm trước bà ta đã bị bệnh chết, căn nhà đó là do về sau người nhà quay lại đốt, cái gì cũng không còn”
Khá lắm.
Bà lão cuối cùng cũng mắc bẫy rồi.
Anh tiếp tục truy hỏi: “Bà ấy mắc phải bệnh gì vậy?”
“Khi đó nghe nói trong não có cái gì đó, luôn nói bản thân có thể nhìn thấy những gì mà người khác không thấy, mỗi ngày đều nói chuyện với không khí, mọi người nhìn thấy bà ấy đều trốn đi thật xa”
Câu này của bà cụ khiến cô nhướng mài Cô nhớ là trên tư liệu mà anh tra được viết là bà ta mắc bệnh ung thư não, theo lời bà cụ miêu tả người mắc bệnh quả thật là có triệu chứng này đó chính là sẽ sinh ra ảo giác, tinh thần rối loạn thất thường.
“Hai người thật sự là bạn cũ của bà ấ Anh mặt không biến sắc trả lời: “Chúng cháu với Cơ Tưởng Thừa rất thân”
Bà cụ nghe thấy anh có thể nói ra tên con trai của Cơ Tuyết Hoa, cuối cùng cũng tin lời của hai người, lúc này mới bỏ đi sự cảnh giác.
trong lòng mà thở ra một hơi “Hai mẹ con họ quả thật là số khổ. Ta sống ở vùng nông thôn nghèo này cũng đã rất nhiều năm, chưa thấy nhà nào khổ hơn nhà của hai mẹ con họ”
Cô như đánh hơi ra được là sẽ moi ra manh mối nào đó nên liền tiếp tục hỏi.
“Tại sao lại nói như vậy? Rốt cuộc bọn họ đã trải qua những gì?”
“Chồng của bà ấy là một tên nghiện rượu, ngày ngày đều say xỉn, đã vậy còn cờ bạc, mỗi lần uống rượu về đánh bạc thua tiền thì liền đánh đập bà ấy. Ta sống ở đây ngày ngày đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bà ấy, nghe vô cùng thê lương.”
“Vậy sau này bà ấy như thế nào?”
“Sau này đứa trẻ đó đã gi3t chết ba mình.”
Giọng nói của bà cụ lúc này vô cũng bình thản giống như đang thuật lại một câu chuyện hết sức bình thường, nhưng trong mắt vẫn không thể che giấu sự sợ hãi “Ta chưa từng thấy hành động giết người của một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy. tên nghiện rượu đó chết rồi, mọi người đều không cảm thấy bất ngờ, dù sao hắn ta ở ngoài ngày ngày.
cũng bị chủ nợ đánh đập, chỉ là không ngờ cuối cùng lại chết trong chính tay của con trai mình”
Cô nghe đến đây bất giác hít vào một hơi.
Cơ Tưởng Thừa quả nhiên là người độc ác tàn nhẫn.
Tuổi còn nhỏ như vậy đã ra tay gi3t chết ba ruột của mình Tâm lý bất thường này rốt cuộc là đã trải qua những gì mà tạo thành?
“Sau đó thì sao? Bà ấy bị bệnh lúc nào vậy?”
Anh tiếp tục hỏi vì anh vẫn còn muốn moi thêm nhiều manh mối hơn.
Bà cụ càng nói càng hứng thú, kể hết tất cả mọi chuyện.
“Có một năm bà ấy nói là đến nơi khác.
làm việc, mới đi không đến hai nằm thì đã đem theo đứa con trai về, không bao lâu thì bắt đầu phát bệnh, ngày nào cũng ở trong nhà la hét: “Lan, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi”
“Người tên Lan là ai?”
“Ta cũng không biết, có lẽ là lúc bà ta ra ngoài đi làm bị người ta bắt nạt”
Cô không hề chú ý đến sắc mặt của Phong Thần Nam có chút thay đổi khi nghe thấy cái tên “Lan” mà tiếp tục hỏi: “Bà ấy không đến bệnh viện để chữa trị sao?”
“Lúc đầu hình như có đi nhưng sau đó bác sĩ nói phải làm phẫu thuật nhưng bà ấy không có tiền nên sau không đi nữa. Lúc đó con bà ấy cũng chỉ mới khoảng mười mấy tuổi, mỗi ngày đều đi nhặt phế liệu bán, lấy tiền mua thuốc cho bà ấy uống. Có lúc không mua nổi thuốc, thì nó đi cướp đồ của người khác, mấy lần bị người ta đánh đến suýt mất mạng, Nhắc đến Cơ Tưởng Thừa, bà cụ không nhịn được thở dài “Đứa bé đó đúng thật là số khổ, ta còn nhớ có một ngày, Tuyết Hoa nhậm nhầm nó là tên nát rượu kia thế là liền bóp lấy cổ nó nói muốn giết nó. Hai mẹ con liền xảy ra tranh chấp cuối cùng đứa bé đó cũng giết luôn mẹ ruột của nó: Cô nghe đến đây không nhịn được mà dùng tay che miệng của mình trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và sợ hãi.
Anh nheo mắt lại, không nhìn ra được tâm trạng của anh là gì Bà cụ cười khổ nói: “Có phải nghe rất đáng sợ? Một đứa trẻ chưa được mười tám tuổi mà đã ra tay gi3t chết cả bố mẹ, hai người vừa nấy nói rất thân với nó. Tôi thấy hai người nên cẩn thận chút thì hơn.
“Không lẽ anh ta không chịu bất cứ trừng phạt nào của pháp luật sao?”
“Ta vừa nói rồi ở đây là khu ổ chuột ngày nào cũng sẽ có người chết, tùy tiện đem chôn ở đằng sau bãi tha ma thì xong chuyện rồi. Sẽ không có ai đến đây để điều tra đâu Có thể nói là bà cụ đã quen chứng kiến với những chuyện này, đối với cái chết bà cũng cảm thấy rất bình thường.
Bà cụ nói một cách bình thường giống như đang nói về thời tiết vậy.
Cuối cùng cô và anh chào tạm biệt bà cụ rồi rời đi.
Lúc rời khỏi, cô cẩn thận suy nghĩ về những manh mối vừa thu thập được.
“Em cho rằng lúc nấy bà cụ nhắc đến người tên “Lan” kia có khả năng là manh mối quan trọng. Anh thấy thế nào?”
Bình luận truyện