Chương 336
Chương 336: Ngủ đi, anh sẽ làm
Sau khi Công Tôn Thanh và Thời Văn Nghĩa rời đi, Thời Ngọc Diệp không mất nhiều thời gian để suy nghĩ về ý nghĩa của người bạn cũ đó, cô vào phòng và đi tắm, sau đó ngủ thiếp đi.
Mấy ngày nay có thực sự kiệt sức.
Trong phòng mổ mấy lần cũng cứu được nhiều người.
Thêm vào đó, cô đã không ngủ cả đêm qua, nên bây giờ ngay khi cô vừa nằm xuống chiếc giường thì cô đã ngủ thiếp đi.
Khi Phong Thần Nam bước vào nhìn thấy cô thì anh không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ vì nhìn thấy cô đã ngủ mà không lau khô tóc.
Anh vào phòng tắm lấy máy sấy tóc ra, đặt Thời Ngọc Diệp nằm lên đùi bắt đầu cẩn thận dùng nhiệt độ nhỏ mà sấy khô tóc cho cô.
Thời Ngọc Diệp đã bị anh đánh thức.
Nhưng sự mệt mỏi quá độ khiến cô không muốn mở mắt, chỉ có thể làm nũng vài tiếng rồi lại ngủ tiếp.
Phong Thần Nam nở nụ cười hư hỏng.
“Em ngủ đi, anh sẽ làm”
“Ừm..”
Cô em một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Phong Thần Nam rốt cục tắt máy sấy tóc, ôm Thời Ngọc Diệp trở lại giường.
Anh cũng hơi buồn ngủ.
Nhưng mà sau khi đi ra khỏi phòng tắm thì anh đột nhiên nhìn thấy bóng dáng nóng bỏng trên giường thì ngay lập tức trở nên tỉnh táo.
Thời Ngọc Diệp nhỏ giọng bất mãn khi cảm thấy ai đó đang đè lên người mình.
Người đàn ông dựa vào bên tai cô, giọng nói khàn khàn quyến rũ nói: “Em ngủ đi, anh sẽ làm”
Cô lại ậm ừ rồi chìm vào giấc ngủ.
Cho đến khi nhiệt độ trong không khí càng ngày càng nóng, dưới người như có lửa đốt, Thời Ngọc Diệp mới không tự chủ được mà thở ra một hơi.
Dường như là trong một giấc mơ, nhưng mà có một chút tỉnh táo. Cô đã quá mệt mỏi để có thể nói chuyện, chứ đừng nói là mở mắt.
Cô cảm giác như mình đang lênh đênh trên biển, bồng bềnh ngược xuôi, cảm giác toàn thân nóng như thiêu đốt, nhưng lại khiến người ta dễ chịu.
Sau khi kết thúc thì Phong Thần Nam thỏa mãn hôn lên xương quai xanh của cô một cái.
Giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ yếu ớt vang lên.
“Đừng lo lắng, lần này nhất định sẽ là con gái”
Vừa ngủ một giấc thì đã là sáng hôm sau nữa.
Cô đã bỏ bữa trưa và bữa tối, khi tỉnh lại lần nữa thì đã đến bữa sáng.
Các con trai đã chuẩn bị bữa sáng và đang đợi ở tầng dưới để ăn.
Khi đi xuống nhà, cô thấy chân mình đang run. “Mẹ bị sao vậy? Có phải là bị thương ở mắt cá chân không?”
“Không sao đâu”
Thời Ngọc Diệp giả vờ bình tĩnh xuống tầng hầm và thấy Phong Thần Nam đang ngồi ở bàn ăn, nhìn cô với nụ cười trên môi.
Ngay lúc đó cô muốn tiến tới và xé nát nụ cười của người đàn ông kia.
Đáng ghét.
Sao mà anh có thể làm ác như vậy.
Ngày hôm qua đã làm bao nhiêu lần chủ? Tại sao cô không ấn tượng chút nào? Cái chân này muốn bỏ luôn rồi!
“Mẹ, cổ của mẹ bị sao vậy?”
Không bao lâu sau khi ngồi xuống, Bé Sáu đột nhiên mở to mắt hỏi cô.
Thời Ngọc Diệp kinh ngạc vươn tay sờ cổ mình: “Không có gì hết”
“Mẹ có một vết bầm nhỏ trên xương quai xanh kìa. Có phải là mẹ đã ngã xuống giường khi đang ngủ không, mẹ có đau không?”
Phong Thần Nam mặt không thay đổi ăn cháo, làm ngơ trước ánh mắt như dao găm của Thời Ngọc Diệp.
Cô âm thầm nắm chặt bàn tay mình.
Tốt lắm.
Tổi này nhất định phải để anh vào kho để ngủ!
Sau khi âm thầm đưa ra quyết định thì cô quay đầu lại và phát hiện ánh mắt vài đứa trẻ nhìn mình có phần ý tứ.
Thời Ngọc Diệp họ nhẹ và đổi chủ đề.
“Mau ăn sáng đi, lát nữa đưa các con đi học”
“Được ạ”.
Sau bữa sáng, Phong Thần Nam đi làm còn Thời Ngọc Diệp đưa bọn trẻ đến trường.
Một giáo viên rất xinh đẹp đi ra chào đón bọn họ.
Thời Ngọc Diệp chưa bao giờ nhìn thấy cô ta trước đây. “Cô có phải là mẹ của mấy đứa trẻ nhà họ Phong không? Xin chào mợ Phong, tôi là giáo viên mới, tôi họ Diệp”
“Xin chào cô giáo Diệp, con của tôi gần đây ở trường thế nào?”
“Tất cả đều rất tốt. Các cháu thông minh quá, mới 5 tuổi đã có thể học bảng cửu chương chín và có rất nhiều bài thơ cổ hay. Chắc hẳn là lúc ở nhà cô đã phải bỏ ra rất nhiều công sức”
Trước lời khen ngợi của cô giáo Diệp thì Thời Ngọc Diệp chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười.
Vì bọn nhỏ biết điều nên không để quá nhiều người biết rằng mình là những đứa trẻ có chỉ số IQ cao, mấy đứa trẻ đều che đậy tốt.
Ở trường mẫu giáo, chúng học tập và vui chơi như những đứa trẻ bình thường, không thấy dấu hiệu gì khác người bình thường, nhưng đôi khi sơ ý thì chúng sẽ khiến cô giáo kinh ngạc bởi sự thông minh của mình.
“Tuy nhiên, các em còn quá nhỏ, dù ở độ tuổi này các em có khả năng lĩnh hội rất tốt, nhưng mà học quá nhiều sẽ khiến các em cảm thấy căng thẳng và nặng nề. Mợ Phong có thể để các em vui chơi nhiều hơn, đặc biệt là Bé Lớn và Bé Ba, hai đứa trẻ không thích chơi với những đứa trẻ khác, cả ngày chỉ ngồi đọc sách và làm bài tập thôi, nhìn rất cô đơn. Điều này sẽ gây ra những khiếm khuyết nhất định trong sự phát triển tính cách của trẻ”.
Thời Ngọc Diệp chỉ có thể mỉm cười và nói đồng ý. “Cảm ơn cô Diệp đã quan tâm, sau này tôi sẽ chú ý nhiều hơn”
Có trời mới biết cô đã rất dung túng cho bọn trẻ rồi.
Về việc học này cô chưa bao giờ ép buộc con cái, nhưng mà lão tổ tông và bố cô rất nghiêm khắc trong vấn đề này. Mấy đứa trẻ ưu tú như vậy, cô một mặt vừa lòng, mặt khác lại lo lắng.
Đặc biệt là Bé Ba.
Bé Ba được các bác sĩ chẩn đoán có xu hướng tự kỷ, những năm gần đây chắc đã khá hơn nhưng cậu bé vẫn sống rất nội tâm và ngại nói. Tính cách của Bé Lớn cũng còn tốt, là một anh cả chính chắn, tính cách của cậu bé có hơi cổ hủ và nghiêm túc, luôn là bộ dáng ông cụ non.
Thời Ngọc Diệp thực sự là không còn cách nào khác.
Sau khi trò chuyện với cô giáo Diệp, cô trở về nhà trong bối rối.
Trong lớp học, ở cửa sổ cuối cùng nhìn thấy một bé gái với hai bím tóc nhỏ trên đầu.
Đôi mắt to như chuông đồng chớp chớp mấy cái.
Nhìn thấy phụ huynh vừa rời đi thì cô giáo Diệp cũng từ từ bước vào, cô bé đó lại cúi đầu, ngồi xuống và quay đầu nói với Bé Ba bên cạnh.
“Ngôn Việt, mẹ cậu đi rồi, sao cậu không khóc?” Bé Ba im lặng cúi đầu viết bài, mặc kệ cô bé.
Cô gái nhỏ tiếp tục tự nói chuyện.
“Cũng đúng thôi, bây giờ cũng đã năm tuổi rồi nên sẽ không khóc nữa”
“Cậu đang viết gì vậy, Ngôn Việt?”
Khóe miệng Bé Ba giật giật: “Toán học”
“Toán học có gì tốt đâu chứ? Không phải chỉ là một, hai, ba, bốn, năm… cái gì vậy, cậu viết cái gì thế, tại sao Ngọc Nhi chưa từng thấy bao giờ thế?” Cậu bé lại đáp lại bằng khoảng im lặng.
Đường Ngọc Nhi cảm thấy như thể mình đang nói chuyện với một hòn đá, và ngay lập tức nản lòng, cô bé nằm nhoài trên bàn bĩu môi.
Nhưng mà ngay sau đó cô bé bật dậy vì sợ hãi.
Bé Ba vẫn ngồi yên và tiếp tục giải các bài toán Olympic.
Đường Ngọc Nhi đưa tay kéo góc áo, vẻ mặt xấu hổ.
“Ngôn Việt, mình quên làm bài tập rồi. Cô giáo Diệp nói hôm nay em sẽ kiểm tra bài tập, cậu có thể viết giúp mình được không?”
“Không”
“Hu hu, đừng mà, giúp Ngọc Nhi đi, tương lai Ngọc Nhi sẽ giúp lại cậu!”
Cô bé bắt đầu làm nũng và giọng nói dễ thương của cô bé khiến người nào nghe thấy cũng sẽ tê dại.
Tuy nhiên, Bé Ba vẫn bất động.
“Mình đã giúp đã giúp cậu năm lần rồi và cậu chưa giúp mình một lần nào cả”
Đường Ngọc Nhi, người bị từ chối thì trong lòng cảm thấy rất oan ức, miệng đã vểnh lên đến mức đụng mũi rồi.
“Đó là bởi vì lần nào cậu cũng hoàn thành bài tập về nhà nên mình không có cơ hội giúp cậu!”
“Mình không cần giúp, mình có thể tự mình làm”
“Vậy thì cậu làm cho mình nhé, cô giáo khen nét chữ cậu viết rất đẹp, viết nhanh thì một cái nháy mắt là xong. Nhanh lên, cô giáo sắp tới rồi. Nếu cậu không giúp mình thì mình sẽ bị cô giáo phạt!”
Các góc quần áo của Bé Ba gần như đã bị Đường Ngọc Nhi làm nhăn nhó.
Khi cô bé đang nói chuyện thì sương mù bắt đầu đọng lại dưới đôi mắt to của cô bé và giọng nói của cô bé như nghẹn lại, như thể cô bé có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Trái tim Bé Ba run lên.
Khóe miệng cậu bé khẽ giật giật.
Vài giây sau thì chỉ nghe thấy tiếng cậu bé thở dài bất lực, rồi đưa tay về phía Đường Ngọc Nhi.
“Đưa đây”
“Được! Ngôn Việt, cậu là người tốt nhất đối với mình”
Bình luận truyện