Chương 8: Thẩm Tu Trúc
Hàng giả.
Anh là....hàng giả?
Hứa Thừa Yến nhìn người thanh niên xa lạ, càng nhìn càng cảm thấy họ giống nhau.
Nếu che đi đôi mắt, chỉ nhìn thân hình và cách ăn mặc, bọn họ gần như giống hệt nhau.
Mà thứ khác biệt lớn nhất giữa hai người, chính là khuôn mặt.
Ngũ quan của thanh niên kia vô cùng nhu hòa, giống một tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa, mọi cử chỉ đều rất tao nhã.
Hứa Thừa Yến nghiêng đầu, nhìn vào cửa kính của khoang thuyền, trên đó phản chiếu một đôi mắt hoa đào.
So với người thanh niên kia, ngũ quan của anh có phần sắc bén hơn, chẳng qua do đang đeo thêm kính nên nhìn qua có vẻ nhu hòa hơn.
Hứa Thừa Yến chậm rãi nhấc tay, gần như là run rẩy tháo mắt kinh xuống.
Có một số việc, anh không truy đến cùng, không có nghĩa là anh không biết.
Tình nguyện giả vờ lừa mình dối người, không muốn đánh vỡ sự yên ổn này.
"Hàng giả không thể so sánh với hàng thật đâu...." Trì Dật giả vờ lẩm bẩm nhận xét, chẳng qua âm lượng thì đủ cho Hứa Thừa Yến nghe được.
Trì Dật cầm ly rượu, xoay người đi về phía Hạ Dương.
"Tu Trúc!" Trì Dật chào hỏi người thanh niên, "Sao đến muộn vậy?"
"Bị tắc đường, cho nên đến hơi muộn." Thanh niên nở nụ cười dịu dàng, lại nhìn qua Hạ Dương, "Nhưng vẫn còn may, kịp đến sinh nhật."
Hứa Thừa Yến nhìn người thanh niên xa lạ, trong đầu gần như trống rỗng.
Tu Trúc.
Thẩm Tu Trúc...
Hứa Thừa Yến thu lại ánh mắt, xoay người, nhìn mặt biển xanh thẫm, cố gắng xua đi suy nghĩ của mình.
Bình tĩnh.
Phải bình tĩnh.
Thẩm Tu Trúc cũng chỉ là người bạn cũ của tiên sinh thôi, đã nhiều năm không quay về.
Dù sao đó là người bạn quen biết đã lâu.
Không sao cả.
Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Anh và Thẩm Tu Trúc chỉ trùng hợp có cùng phong cách.
Đâu quan trọng.
Không quan trọng.
Hứa Thừa Yến cảm nhận gió biển, dần bình tĩnh lại.
Giang Lâm đứng cách đó không xa, nhìn Hạ Dương và Thẩm Tu Trúc bên kia, lại nhìn Hứa Thừa Yến đứng một mình cạnh lan can hứng gió lạnh, cuối cùng vẫn đi về phía Hứa Thừa Yến.
"Anh dâu?" Giang Lâm ngó mặt nhìn, thật cẩn thận hỏi, "Không sao chứ?"
Hứa Thừa Yến tỉnh táo lại, trên mặt lộ ra nụ cười thật tươi, "Anh không sao?"
Giang Lâm nhìn Hứa Thừa Yến như vậy, vẫn không yên tâm, lại hỏi, "Ngoài này gió lớn lắm, anh có muốn đi vào trong nghỉ ngơi chút không?"
"Không sao mà." Hứa Thừa Yến cầm cái kính, tiện tay bỏ vào trong túi áo khoác.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, Hứa Thừa Yến xoay người, từng bước đi về phía Hạ Dương.
Mặc kệ ra sao, hôm nay Thẩm Tu Trúc là khách dự tiệc, anh phải đi đón tiếp khách.
Hứa Thừa Yến bước lại gần, gọi một tiếng, "Tiên sinh."
Hạ Dương ngoái đầu nhìn, đối diện với ánh mắt của Hứa Thừa Yến.
Hứa Thừa Yến nở nụ cười lịch sự, đi tới cạnh Hạ Dương.
Mà khi Hứa Thừa Yến đi về phía này, anh có thể cảm nhận được có đủ loại ánh mắt xung quanh đều đang nhìn anh.
Có vui sướng khi thấy người gặp họa, có cả chê bai chế giễu....
Đám thiếu gia khác đang nói chuyện sôi nổi đều dừng lại, ánh mắt đầy hứng thú nhìn ba người đứng giữa, chờ trò hay bắt đầu.
Hứa Thừa Yến khống chế cảm xúc, trên mặt vẫn giữ nụ cười lịch sự, đứng cạnh Hạ Dương, lại nhìn Thẩm Tu Trúc ở phía đối diện, chào hỏi, "Xin chào."
Thẩm Tu Trúc cũng để ý thấy Hứa Thừa Yến, cười gật đầu, "Xin chào."
Thẩm Tu Trúc đưa tay ra, "Thẩm Tu Trúc."
"Hứa Thừa Yến." Hứa Thừa Yến cũng đưa tay.
Mà trong nháy mắt khi hai người bắt tay nhau, Hứa Thừa Yến thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay Thẩm Tu Trúc.
Giống hệt chiếc đồng hồ trên tay anh.
Hứa Thừa Yến rũ mắt xuống, thu tay lại, nhìn người đàn ông bên cạnh hỏi, "Tiên sinh, anh muốn đi cắt bánh kem không?"
Hạ Dương không đáp lại, chỉ nhìn Thẩm Tu Trúc ở phía đối diện, nhẹ giọng hỏi, "Là bánh kem do thầy Chu làm, muốn thử không?"
"Bây giờ thầy Chu vẫn còn làm bánh kem sao?" Đôi mắt Thẩm Tu Trúc sáng rực, "Chắc chắn phải thử rồi, đã lâu không được ăn."
Bàn đặt bánh kem nằm phía bên kia boong tàu, mọi người bắt đầu đi về phía bàn bánh.
Thẩm Tu Trúc đi bên trái Hạ Dương, còn Hứa Thừa Yến đi bên phải.
Hứa Thừa Yến cầm ly rượu, im lặng nhìn hai ngườiiđi bên cạnh.
Buổi tối có gió, thổi lên boong tàu có chút lạnh.
Cơ thể Thẩm Tu Trúc vốn không tốt lắm, cúi đầu, không chịu được quấn áo khoác chặt thêm.
Hạ Dương nhìn thấy động tác của y, cơ thể hơi nhích về bên trái một chút, giúp y chắn bớt gió.
Hứa Thừa Yến nhìn động tác của Hạ Dương, trên mặt vẫn không có gì thay đổi, giống như không hề để ý vậy, uống một ngụm rượu vang.
Không sao cả.
Hứa Thừa Yến ép bản thân phải bình tĩnh lại, đi tới bàn tiệc ngoài trời.
Bàn tiệc dài bày đủ loại đồ ngọt, bánh kem thì đặt ở chính giữa.
Hạ Dương là chủ nhân bữa tiệc, cầm dao đi tới trước cái bánh.
Thế nhưng Hạ Dương không cắt bánh ngay, mà đưa dao cắt bánh cho người bên cạnh.
"Đưa cho em?" Thẩm Tu Trúc ngạc nhiên.
"Không phải em thích sao?" Hạ Dương nhàn nhạt đáp.
"Hóa ra anh vẫn còn nhớ." Giọng điệu của Thẩm Tu Trúc có chút cô đơn, nhận dao cắt bánh, nhấn một cái.
Mà ngay ở cạnh đó, Hứa Thừa Yến nhìn việc vừa xảy ra, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Rõ ràng anh là người bên cạnh tiên sinh, nhưng tiên sinh lại đưa dao cắt bánh cho người khác.
Hứa Thừa Yến nhìn góc nghiêng của người đàn ông, đột nhiên cảm thấy người trước mặt thật xa lạ.
Từ trước đến nay anh chưa từng thấy dáng vẻ này của tiên sinh.
Giống như trong mắt của tiên sinh chỉ còn mỗi người kia, thậm chí không để ý đến sự tồn tại của anh.
Hứa Thừa Yến không nhịn được lại nhìn Thẩm Tu Trúc.
Thẩm Tu Trúc đang bắt đầu chia bánh kem, đám thiếu gia kia cười đùa lại gần, nói mấy câu gì đó với Thẩm Tu Trúc.
Có thể thấy được, Thẩm Tu Trúc rất có tiếng trong đám trâm anh thế phiệt này.
Dù sao thì Thẩm Tu Trúc cũng từng là thiếu gia của Thẩm gia.
Kể cả Thẩm gia đã phá sản, tiểu thiếu gia của nhà đó cũng khốn đốn, nhưng sau khi về nước vẫn giữ được sức hút như cũ.
Xung quanh bàn bánh kem vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người đều vây quanh người Thẩm Tu Trúc và Hạ Dương.
Chỉ có một mình Hứa Thừa Yến là lạnh lẽo, bị đám thiếu gia này cố tình xa lánh.
Hứa Thừa Yến không chịu nổi nữa, xoay người đi vào một góc đợi, hít thở sâu.
Bình luận truyện