Chương 278: Lâm Lộc Cậu Ấy Vẫn Chưa Tỉnh Lại
- - Tồn tại, mới quan trọng nhất?
Dường như lời nói của bác sĩ ảnh hưởng tới Ninh Trí Viễn.
Vốn dĩ ánh mắt mê man của hắn lại chớp mắt thanh minh, ngay sau đó thần thái kiên định, dường như là hạ quyết tâm.
"Tôi hiểu rồi.
Ông nói không sai.
Tồn tại, chỉ có thật sự tồn tại, mới có ý nghĩa......"
Ninh Trí Viễn nặng nề mà gật gật đầu, sau đó gọi Tiểu Chu, dặn dò vài câu.
Rất nhanh, Tiểu Chu liền vội vàng rời đi.
Ninh Trí Viễn trở lại bên giường bệnh, ôm Lâm Lộc đã mất đi ý thức vào trong ngực.
Hắn cúi đầu, ngơ ngác nhìn mặt Lâm Lộc.
Hắn đã quyết định.
Nhưng hắn vẫn không yên như cũ.
Trong cuộc đời hắn, chuyện hung hiểm gấp trăm lần bây giờ cũng không phải chưa từng làm qua.
Đặc biệt lúc ban đầu gây dựng sự nghiệp, bao nhiêu lần lấy mệnh, không phải là hắn đều bình đạm đối mặt, núi Thái Sơn sập ngay trước mặt cũng không nháy mắt một chút sao?
Nhưng lần này không giống như vậy.
Người đưa ra quyết định là hắn.
Nhưng tất cả hậu quả lại là Lâm Lộc gánh vác.
Sau khi Lâm Lộc tỉnh lại sẽ có phản ứng gì? Có trách hắn không? Trong lòng hắn không có một chút tự tin.
"Hy vọng em không trách tôi......"
Ninh Trí Viễn ôm chặt lấy Lâm Lộc, gương mặt dán ở trên gương mặt tái nhợt kia.
"Càng hy vọng, tôi vĩnh viễn sẽ không hối hận với quyết định hôm nay."......!
Đất rừng ở công quốc Slavic, tọa lạc một kiến trúc lớn.
Đây là trung tâm chữa trị tốt nhất trên tinh cầu này, phòng thí nghiệm chữa bệnh của Dr.F.
So sánh vị trí của nó với toàn cầu, trung tâm này không khỏi hẻo lánh quá mức -- Mười bảy độ vĩ bắc, bên cạnh là một bờ hồ xanh lam, bốn phía còn lại là rừng cây lá rộng cao lớn thẳng tắp.
Nghe nói, quyền đất rừng và tài sản khắp ao hồ đều thuộc về bác sĩ Fred.
Nhưng y xây dựng bệnh viện này, lại giống như căn bản không suy xét đến vấn đề giao thông.
Không chỉ có cách xa sân bay quốc tế, cũng cách xa đầu mối giao thông then chốt.
Đi chỗ nào cách đó một trăm km đều là cây cối rừng rậm trống trải, chỉ có một đường quốc lộ bốn làn xe chạy đột ngột kéo dài đi ra ngoài, nửa ngày cũng không thấy một chiếc xe chạy qua.
Quả thực là chim không thèm ỉa có phải không?
Hơn nữa điểm chết người chính là một vùng đất rộng như vậy, một sân bay nhỏ cũng không có!
Những tên thế gia có tiền đó, ngày thường đừng nói nghỉ phép hưu nhàn, ngay cả cuối tuần tham gia party cũng phải ngồi máy bay tư nhân.
Hiện tại lại ngược lại, ngồi ô tô chính là hai tiếng, quả thực là muốn mạng của bọn họ! Xuống xe vừa nhìn bốn phía, muốn nghiến răng nghiến lợi -- Đúng là phong cảnh như vẽ, nhưng xung quanh ngay cả một câu lạc bộ đêm cũng không có? Ngoại trừ cây chính là hồ, đây là cái mảnh đất hoang vu đại nông thôn gì đây?
Cũng có thổ hào quý tộc muốn tạo dựng mối quan hệ với bác sĩ Fred, chủ động đưa tới cửa, hỏi y có muốn xây dựng thêm sân bay hay không, lại làm chút phương tiện giải trí gì đó? Đương nhiên, vấn đề tiền không cần lo lắng, tùy tiện kéo mấy cái kẻ có tiền vào -- Rốt cuộc bác sĩ Fred có trình độ y học cao siêu như thế, đây chính là tay nghề có thể cứu mạng.
Càng có tiền càng sợ chết, ai mà không muốn có quan hệ tốt với y?
Bác sĩ Fred nghe xong, hơi hơi mỉm cười, ha hả một tiếng.
Sau đó, liền bày ra một gương mặt lễ phép lạnh lùng như Monalisa mỉm cười, đuổi những tên quý tộc này đi.
- - Vì cái gì?
Quý tộc không rõ, những người bệnh cũng không rõ.
Quá nhiều người hỏi, rốt cuộc làm phiền bác sĩ Fred, nghe được một tiếng rít gào: Vợ của tôi không thích máy bay, không thích ồn ào, càng không thích ngu xuẩn!
Nói không cần chính là không cần, thích ngồi máy bay? Vậy đến nơi có sân bay mà khám! Đi đi, nhanh cút đi!
- - Hả? Bác sĩ Fred có vợ sao?
- - Cho dù thật sự có, người ở đâu vậy? Chưa từng thấy vị "phu nhân của bác sĩ Fred" xuất hiện ở DR.F, vợ bác sĩ Fred quản nhiêm như vậy sao, vợ không ở đây y cũng không làm trái nửa điểm yêu thích của vợ?
Không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra.
Có người bệnh tò mò đi tìm bác sĩ khác nhiều chuyện, cũng chỉ nghe được một tiếng thở dài ý vị sâu xa, cùng một lời khuyên: "Khuyên ngài không nên dùng vấn đề này đi làm phiền bác sĩ Fred.
Ngài ấy sẽ hoàn toàn tức giận.
Hơn nữa tôi đảm bảo, cuộc đời này ngài và người nhà của ngài không bao giờ có khả năng vào bệnh viện của chúng tôi."
Lời khuyên rất hiệu quả.
Sau này, không còn có tên nào ngu xuẩn dám lấy vấn đề có xây dựng sân bay hay không làm phiền bác sĩ Fred nữa, mà xung quanh DR.F, cũng bảo trì sự im lặng mãi mãi.
Kiến trúc cao thấp đan xen, thường thường vội vàng chữa bệnh và chăm sóc cũng sẽ không lớn tiếng.
Mở cửa sổ ra, trước nay chỉ có thể nghe được tiếng chim hót cùng gió thổi qua lá cây.
- - Cho đến hôm nay.
Sáng tinh mơ, bác sĩ Fred đã bị một trận đinh tai nhức óc nổ vang đánh thức.
"What the fu*k!"
Y mở ra sổ nhìn ra bên ngoài, chính là nhìn thấy một cánh quạt máy bay trực thăng chợt lóe qua.
Bác sĩ Fred nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng, mặc áo khoác lên liền lao ra ngoài.
"Ngươi là đang làm gì? Ai cho phép ngươi lái máy bay đến đây? Ở đây mỗi một thân cây, mỗi một ngọn cỏ, bao gồm không trung này đều là tài sản tư nhân -- Lái mấy cái máy bay ngu xuẩn đó của ngươi đi đi!"
Máy bay trực thăng bay lên trời.
Bác sĩ Fred phun ra ác khí, huy động nắm tay hung tợn đến tận trời.
- - Cho dù là khách không mời mà đến, tốt xấu gì cũng cút.
Hy vọng Vladimir không tức giận, cậu ấy ghét nhất tiếng máy móc gầm rú thô lỗ này......!
Vladimir của y.
Thích thơ ca, thích thiên nhiên, thích đất rừng và ao hồ đặc sắc của công quốc Slavic......Cho nên y mới có thể chọn vị trí mới của DR.F là bên hồ này, bởi vì hồ nước này thanh triệt như đôi mắt của Vladimir.
Hôm nay không có chuyện gì, người bệnh cũng rất ít.
Không bằng qua bên hồ một chút, đêm nay cắm trại trong rừng đi.
Lúc trước vì chuyện của Lâm Lộc bận lâu như vậy, lại bay đến đế quốc.
Đã rất lâu rồi cũng không đến bồi Vladimir.
Chính cậu lẻ loi ngủ ở trong rừng, có thể cảm thấy tịch mịch không?
Phiền muộn mà đưa mắt nhìn về nơi xa, bác sĩ Fred đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Từ từ, đó là cái gì?
Xa xa bay lại đây......Là máy bay? Nhưng xung quanh nơi này cũng không có đường hàng không quốc tế đi qua? Vì không muốn ầm ĩ đến Vladimir, y mới cố ý chọn nơi này!
Chẳng lẽ là máy bay tư nhân sao? Nhưng mà ai lại mua máy bay quân dụng lớn như vậy làm máy bay tư nhân chứ? Hai động cơ động lực, thế nhưng còn có đạn? Quả thực có thể xem như pháo đài bay!
Tạp âm của động cơ càng ngày càng vang, nghênh diện mà đến là gió mạnh táo bạo, cơ hồ thổi bay mũ của bác sĩ Fred.
Một tay y đè chặt vành nón, một tay che cổ áo, trừng lớn mắt nhìn kia máy bay kia càng ngày càng gần, ầm ầm đáp xuống ở đường quốc lộ.
Bốn đường xe chạy, lại trống trải không người.
Chỉ có mấy máy bay trực thăng phiền phức kia -- Bác sĩ Fred cho rằng có thể đuổi chúng nó đi, quả thực sai mười phần.
Thì ra chúng nó dừng ở đường quốc lộ, chuẩn bị chặn lại xe lui tới, để cho máy bay an toàn đáp xuống.
Vốn dĩ nơi này rất thanh tịnh.
Nhưng hiện tại, thanh tịnh đã không còn sót lại chút gì.
Nếu nói mới vừa rồi bác sĩ Fred đối mặt với máy bay trực thăng và người điều khiển xa lạ, còn có hơi không hiểu được.
Nhưng hiện tại, đối mặt mới máy bay tràn ngập khí bá vương này, y không có khả năng không thể nghĩ có liên quan đến ai -- Rốt cuộc, người bệnh hẹn trước hôm nay sẽ đến, chỉ có vị này mà thôi.
Lâm Lộc.
Đương nhiên, làm ra chuyện này, không có khả năng là Lâm Lộc.
Cho nên......!
"Ai cho phép anh lái chiếc máy bay vừa to vừa ngu của anh đến bên hồ của Vladimir vậy, anh tên ngốc này! Anh có ý gì, khoe anh có máy bay tư nhân sao -- Bạn trai cũ của Lâm Lộc?"
Cửa khoang máy bay mở ra.
Bác sĩ Fred đã chuẩn bị tốt để cãi nhau.
Nhưng mà rất lâu cũng không có người ra ngoài.
Bác sĩ Fred càng giận, tiếng rống cũng lớn hơn.
"Trốn cũng vô dụng! Anh đi ra cho tôi! Còn có Lâm Lộc -- Sao cậu lại thế này? Không phải tôi đã nói với cậu không được ngồi máy bay tới, hoặc là đáp máy bay ở sân bay công cộng sao? Vladimir ghét tạp âm, cũng không phải cậu không biết!"
Một tiếng rống này cực kỳ to.
Theo lý thuyết, người bên trong người sẽ không thể không nghe không được.
Nhưng kỳ quái chính là đợi hồi lâu cũng không có động tĩnh.
- - Nếu là tên bạn trai cũ một thân toàn khí lạnh kia, y làm gì bác sĩ Fred cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Nhưng bên cạnh hắn còn có Lâm Lộc.
Với tính cách của Lâm Lộc, nghe lời nói như vậy nhất định sẽ ngoi đầu ra xin lỗi trước tiên, tuyệt đối sẽ không làm bộ không nghe thấy.
Có hơi không thích hợp.
Dù sao cũng là trung tâm trị liệu nổi danh toàn cầu, cái dạng tình huống nguy cấp gì y cũng đã từng gặp qua -- Mang theo dưỡng khí, xuống xe liền trực tiếp đẩy mạnh vào phòng cấp cứu bệnh cũng không phải y chưa tiếp một hai trường hợp.
Ở chỗ này, từ trước đến nay chuyện khác thường đều không phải là chuyện tốt.
Không xong! Thân thể của Lâm Lộc......Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện rồi?
Sắc mặt bác sĩ Fred thay đổi.
"Xe cứu thương đâu, lấy xe cứu thương cho bọn họ, mang theo dưỡng khí và phương tiện cấp cứu! Mau!"
Một bên rống, một bên y chạy dọc theo cầu thang.
Xông vào cửa khoang, một chân đạp trên tấm thảm lông dê mềm mại.
Cabin cực kỳ trống trải.
Ngoài trừ tấm thảm lông dê và một chiếc sofa cực lớn, thế nhưng còn lại trống không.
Một mình Ninh Trí Viễn ngồi ở ghế sofa.
Tay đáp đặt ở trên tay vịn, hơi hơi cúi đầu.
Gạt tàn thuốc trong tầm tay hắn là đầu mẩu thuốc lá cắm tứ tung ngang dọc.
Mùi khói sặc người ập đến trước mặt, sặc đến bác sĩ Fred ho khan vài tiếng, thiếu chút nữa cay mắt.
"Lâm Lộc đâu?"
Dường như Ninh Trí Viễn không nghe được.
Hãm ở trong suy nghĩ của mình, hắn không nhúc nhích, ngay cả tròng mắt cũng xoay chuyển hết sức thong thả -- Quả thực, giống như là một người không còn linh hồn.
"Tôi hỏi anh Lâm Lộc đâu! Cậu ấy làm sao vậy? Ngày hôm qua cậu ấy gửi tin nhắn cho tôi, nói hôm nay muốn tới tái khám -- Anh nói chuyện đi? Người khác ở đâu!"
"Tiểu Lộc......Còn chưa có tỉnh."
Mơ mơ màng màng nói một câu, Ninh Trí Viễn ngẩng đầu.
Ngược lại Bác sĩ Fred hút một ngụm khí lạnh.
Không chữa trị hồi lâu, bệnh nguy kịch cũng gặp qua không ít.
Khả năng tự làm mình đến nông nỗi như vậy, cũng đúng là hiếm thấy.
Người đàn ông trước mắt này trong ánh mắt che kín tơ máu, vành mắt cũng là sắc than chì, trên mặt càng là không có một chút huyết sắc.
Ngay cả hai má cũng hãm sâu xuống, so với lần trước nhìn thấy hắn lại gầy hơn một vòng.
.
Ngôn Tình Hay
"Anh làm gì vậy? Lâm Lộc cậu ấy......Lần trước anh ngủ là khi nào?"
"Không có gì.
Có hơi đau đầu......!Lâm Lộc còn ngủ.
Tôi kêu cậu ấy không tỉnh.
Cho nên tôi đang đợi."
Ninh Trí Viễn mệt mỏi ngước mắt lên, lắc lắc đầu.
"......Tôi chỉ có thể chờ."
Là mơ mơ màng màng như cũ, nói năng lộn xộn.
Nhưng bác sĩ Fred đã nhạy bén bắt được trọng điểm.
"Anh đang đợi cái gì? Chờ Lâm Lộc tỉnh lại? Ý của anh là anh không thể kêu cậu ấy tỉnh -- Cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại?!"
(Còn hai mấy chương mà bỏ thì ác độc, nhưng mà oải vcđ????).
Bình luận truyện