Sau Khi Bị Vị Băng Sơn Cách Vách Coi Trọng

Chương 4: Không Thể Nói Ra Bí Mật





Thẩm Tri Ngôn không thích qua người nào, nhưng thời điểm sơ trung đã biết mình cùng người khác tính hướng không giống nhau, lúc ấy đại đa số nam sinh đều bắt đầu rồi tình đậu sơ khai, Thẩm Tri Ngôn “Tình đậu” không khai, nhưng đồng dạng có mộng làm người thẹn thùng, trong mộng đều là không thấy rõ mặt đồng tính, Thẩm Tri Ngôn không ngốc, hai lần nhiều hơn tự nhiên liền minh bạch.

Cậu thật ra không cảm thấy chuyện này khó tiếp thu gì, đại khái là lúc ấy cậu cũng không có thích nam nhân cụ thể nào.

Sau lại gặp được Giang Dữ An, cậu đã biết chính mình tính hướng không giống người thường đã nhiều năm, nên không cảm thấy khó có thể tiếp nhận.

Huống chi Giang Dữ An là người như vậy, thích hay không thích, với cậu mà nói cũng không có khác nhau gì lớn, chung quy là cái bí mật không thể nói.

Giang Dữ An tắm rửa xong, trên chân dán băng thuốc, đã tiêu sưng không ít, hắn phun dược Đào lão sư cấp, dược mùi rất nồng, Giang Dữ An nhíu nhíu mi, đem chân đặt trên ghế chờ phơi khô.

Di động có tin tức nhảy lên, vẫn là Từ Khanh.

—— Chưa cho ba cậu gọi điện thoại?
—— Không.

Hắn trả lời, từ lưng ghế lấy áo khoác, cầm điếu thuốc ra, bậc lửa.

Điện thoại bên kia gọi lại, Giang Dữ An dựa vào sô pha, hút điếu thuốc thật sâu, phun ra vòng khói, chờ màu trắng sương khói chậm rãi tản ra mới tiếp điện thoại.

“Cố ý đi?” Bên kia hỏi.

“ Ân?”
Giang Dữ An nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.

“Lâu như vậy mới tiếp.


” Bên kia nói: “ Tôi cho rằng đến vang đến khi tắt.


“ Ồn.

” Giang Dữ An lời ít mà ý nhiều.

Bên kia Từ Khanh tựa hồ bị nghẹn một chút, hơn nửa ngày mới nói: “…… Tôi nếu không phải chị cậu, tôi phải đánh chết cậu.


“ Chị đánh không lại, hết hy vọng đi.

” Giang Dữ An ở gạt tàn thuốc, khói thuốc run run mà bay lên.

“Tính, nói không lại cậu.

” Từ Khanh nói, thở dài, mới đi vào vấn đề chính: “…… chuyện của mợ, đều qua hai năm, Dữ An, cậu kỳ thật……”
“Còn có chuyện khác không?” Giang Dữ An đánh gãy lời cô.

Từ Khanh không nói chuyện.

“ Đang vội, tắt.

” Giang Dữ An treo điện thoại,ném tới một bên, trên mặt không có biểu tình gì ấn diệt trong tay yên.

Di động lại vang lên, là âm thanh nhắc nhở của WeChat, hắn không quản, nằm ngửa dựa vào sô pha, nhìn chằm chằm trần nhà sạch sẽ.


Di động liên tiếp vang lên mười mấy thanh, Giang Dữ An mới duỗi tay lấy lại đây, trên mặt mang theo biểu tình không kiên nhẫn.

—— ca!
—— ca!
—— ca!
Liên tiếp mười mấy chữ “Ca”, tất cả đều là Đàm Tùng Lâm nhắn tới.

—— Mày tốt nhất là có chính sự.

Giang Dữ An nhắn lại cho hắn.

—— có có có!
—— Ninh Giai có yêu thích một người, ngọa tào! Giang ca,tau thật là khó chịu!
Giang Dữ An mắt trợn trắng, mới vừa tính toán tắt di động, di động lại không an phận liên tiếp vang lên vài thanh.

—— Người kia chính là ở trường học chúng ta.

—— Mẹ nó, cùng lão tử đoạt bạn gái!
—— Xem lão tử thu thập hắn!
Giang Dữ An mặc kệ hắn, mặt vô biểu tình đóng giao diện click mở trò chơi.

Đàm Tùng Lâm đợi trong chốc lát, không chờ Giang Dữ An phản hồi, lại gửi phát tới vài tin.

Di động không ngừng bắn ra tin nhắn, trong nhân vật trò chơi rốt cuộc bị người một người bắn chết.

Giang Dữ An giữa mày nhảy nhảy, một lần nữa click mở WeChat, nhìn đến mấy tấm ảnh chụp Đàm Tùng Lâm gửi.

Ảnh chụp rõ ràng là chụp lén, bất quá chụp khá tốt, ít nhất Giang Dữ An liếc mắt một cái liền nhận ra đây là “tiểu hài nhi” hôm nay ở phòng y tế gặp được.

—— Chính là người đó!Đẹp không?!!! Đẹp không?!!!
—— Một đám người nhắn lại, rất đẹp, rất đẹp, Giai Giai xông lên!
—— Đẹp cái rắm! Còn không có đẹp bằng lão tử!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện