Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại
Chương 30: Dạy dỗ
Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioMặc dù đã bị Sở Quân Dự cảnh cáo tránh xa Quý Vô Ưu nhưng thân phận của nhân vật chính vẫn còn sờ sờ ra đó, cho nên thi thoảng Bùi Cảnh vẫn sẽ lưu ý đến nó.
Quý Vô Ưu ở Thượng Dương Phong hoàn toàn xa lạ như một người ngoài, bị xa lánh lạnh nhạt, nguyên nhân có rất nhiều.
Một trong số đó cực kỳ giống với Bùi Cảnh lúc còn ở Nghênh Huy Phong, bởi nó nhập môn không hề danh chính ngôn thuận, từ đâu bay vào Thượng Dương Phong, sao có thể không khiến người ta ghen ghét. Còn nguyên nhân khác là do chính nó, nhóc mập chất phác ngu đần, trông thực sự quá dễ để ức hiếp.
Sau khi cơm nước xong, ở kho sách của Thượng Dương Phong.
Bùi Cảnh và Hứa Kính ngồi đối diện nhau.
Từ trên cửa sổ lầu hai, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng phía dưới.
Chỉ thấy Quý Vô Ưu ăn nói khép nép lẽo đẽo theo chân một đệ tử Luyện Khí tầng bốn, nửa bước cũng không rời, chỉ đâu đánh đó.
Lúc mọi người hỏi Quý Vô Ưu là ai, người nọ vênh mặt đáp lại: “Nó hả! Là con chó ta mới nuôi, ta chỉ hướng đông nó không dám lệch sang hướng tây, nghe lời lắm đấy.”
Mọi người ồn ào: “Ái chà, vậy ngươi bảo nó sủa hai tiếng xem nào.”
Đệ tử nọ quay đầu, thay đổi sắc mặt, đầy ý cười cợt: “Nhiều người nhìn thế này, ngươi có muốn sủa hai tiếng không, coi như làm trò vui ấy, đùa giỡn giữa bạn bè thôi mà.”
Quý Vô Ưu mờ mịt nhìn người nọ. Trong ấn tượng của nó, việc sủa theo chó là chuyện quá sỉ nhục người ta, nhưng mà người trước mắt này là người bạn mà nó mới quen được, cũng là người duy nhất nói chuyện với nó từ đó đến giờ, giữa bạn bè sao có thể tồn tại sỉ nhục được chứ.
Vả lại, ánh mắt của rất nhiều người đều đặt lên mình, nó khẩn trương lắm, muốn lấy lòng người khác cực kỳ, do dự thật lâu, ngón tay cuộn lại, cúi đầu lí nhí “gâu” một tiếng.
Mọi người giật mình, sau đó cười sằng sặc.
“Mẹ kiếp, kêu thật luôn?”
“Thượng Dương Phong thế mà tuyển được hẳn một thằng ngu vào.”
“Sủa to hơn tí nữa coi.”
Quý Vô Ưu gãi đầu, thấy bọn họ cười, nó cũng cười theo.
Hứa Kính là kiểu người rảnh rỗi hết việc làm lại thêm lòng dạ lương thiện, cậu ta liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, lầm bầm: “Quá đáng thật đó.” Mặc dù cậu ta chưa có thiện cảm gì lắm với Quý Vô Ưu, nhưng việc sỉ nhục tôn nghiêm người khác như vậy thì vẫn không nhìn nổi.
Nhưng mà không nhìn được thì cũng đành lực bất tòng tâm.
“Quý Vô Ưu sao lại lẫn vào với cái đám đó rồi.”
Bọn chúng là một đám rác rưởi khét tiếng ở Thượng Dương Phong, cà lơ phất phơ, tâm tư không đặt lên việc tu hành, không có hy vọng vào phong, lại càng không có hy vọng đạt được Trúc Cơ, chỉ có thể đần độn u mê sống qua ngày. Nói đạo lý với đám người này có khác gì đàn gảy tai trâu.
Bùi Cảnh đang cầm bút, trên giấy là chữ của Thư Diêm trong trí nhớ, viết “Thất Sát ca”, nhưng chép kiểu gì cũng chỉ thấy phóng khoáng tiêu sái, không thể nào bắt chước được cái loại cảm giác vặn vẹo xấu xí ma chê quỷ hờn kia, dứt khoát từ bỏ.
Nghe thấy lời Hứa Kính, y nhìn xuống theo, phát hiện Quý Vô Ưu đang đứng trong đống người, xung quanh đều là những ánh mắt ác ý giễu cợt, nhưng nó không phát hiện ra, chỉ ngu ngơ cười theo bọn chúng, coi như hoà đồng, vừa khôi hài vừa lố bịch.
Hứa Kính hỏi: “Cái đám kia tu vi cao nhất cũng chẳng quá tầng năm, một đứa cũng không phải đối thủ của hắn. Hắn bị gì đấy?”
Bùi Cảnh suy nghĩ, đáp: “Ngươi để ý đến ánh mắt của Quý Vô Ưu ấy. Ta cảm thấy trí tuệ của hắn chỉ như đứa trẻ con, có thể chỉ đơn giản là muốn tìm người chơi cùng thôi.”
Hứa Kính lo nước thương dân, thở dài: “Đây đâu phải là chơi đùa chứ, chính xác phải là sỉ nhục người khác mới đúng. Ngay cả thiện ác của người khác mà hắn cũng không nhận ra được à?” Quan sát tỉ mỉ hơn, Hứa Kính không nỡ nhìn thêm nữa: “Ê, huynh nhìn cái bộ dáng ngờ nghệch ngu si của hắn kìa!”
Bùi Cảnh chỉ trích cậu ta: “Có biết lựa lời không thế, người ta rõ là không rành thế sự mà.”
Hứa Kính: “… Được rồi, vậy huynh nhìn bộ dáng không rành thế sự của hắn kìa.”
Bùi Cảnh xoay bút, ánh mắt sâu xa: “Sao ngươi không thấy bộ dáng một lòng muốn chết của những kẻ kia.”
“Gì cơ?”
Bùi Cảnh: “Lúc còn cười được thì cứ để bọn chúng cười đi, sớm thôi, chỉ sợ bọn chúng muốn cười cũng không nổi nữa.”
Y sẽ không đứng ra giải quyết giúp Quý Vô Ưu, nhưng lén lút dạy dỗ đám cặn bã thối nát này thì vẫn dư sức.
Hứa Kính nói: “Ta nhớ tình huống của huynh lúc còn ở Nghênh Huy Phong cũng gần giống như hắn ấy, ai cũng cảm thấy huynh vào được nhờ có chống lưng, rồi xem thường huynh, cô lập huynh, xảy ra chút việc thôi là có cả đám người sẵn lòng móc mỉa trào phúng. Nhưng sao ta lại cảm thấy phản ứng của hai người các huynh gặp chuyện không hề giống nhau nhỉ.”
Bùi Cảnh buông bút: “Vốn không hề giống nhau. Lúc ta ở Nghênh Huy Phong căn bản không thèm để ý đến bọn chúng, là từng đứa một mò đến cửa tự tìm đường chết. Mà bây giờ Quý Vô Ưu thì ngược lại, chân tâm thật ý muốn kết giao bạn bè, tự dâng mình đến trước mặt đám người cặn bã này cơ mà.”
Hứa Kính: “Đáng thương quá đi thôi, nhưng mà sao huynh bênh vực hắn thế?”
Bùi Cảnh mỉm cười: “Hắn còn nhỏ quá, không biết rằng có mấy đứa nhãi nhép vậy thôi thì đánh một trận là xong việc rồi.”
Hứa Kính: “…”
Ban đêm ở Thượng Dương Phong, sương lạnh trĩu cành.
Một đám đệ tử vô công rỗi nghề trải qua một ngày, trên đường đi về động phủ, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
“Huynh nghĩ nó ngu thật hay là giả ngu?”
“Chắc là ngu thật, bảo nó sủa theo chó nó cũng sủa, lần sau kêu nó nằm rạp trên đất như chó thử xem.”
“Thôi khỏi đi, đổi cách khác được không thế. Đó là ông lớn Luyện Khí tầng bảy đó, huynh chỉ dùng để bắt nạt thôi à?”
“Đúng vậy, cho dù coi nó như chó săn rất hãnh diện, nhưng suy xét về lâu về dài, ta cảm thấy sau này chúng ta có thể đến lầu nhận việc lãnh thêm vài nhiệm vụ nữa rồi ném cho nó làm, còn linh thạch thì phần mình giữ.”
“Ha ha ha, ta thấy được đó.”
Bùi Cảnh đi theo phía sau bọn họ, thầm nghĩ, vẫn thông minh lắm nhỉ, trải luôn đường tương lai rồi cơ.
Trong đám đệ tử có một người rất trẻ vẫn luôn lặng im không chịu lên tiếng.
Chờ mọi người đắc ý bàn tán xong xuôi, người nọ mới ngẩng đầu, nói: “Các huynh đều cảm thấy hắn ngu thật à, vì sao đôi khi ta nhìn hắn đều cảm thấy là lạ.”
Một người quay đầu, hỏi: “Lạ gì chứ, bởi vì nó ngu vượt mức tưởng tượng hả?”
Mọi người cười ầm lên.
Đệ tử trẻ tuổi giật giật khoé miệng, nhíu mày, nghiêm túc nói: “Không phải đâu. Hắn đã lớn như vậy mà trí tuệ vẫn như đứa trẻ con, mấu chốt là tu vi còn cao thế nữa, các huynh không cảm thấy kỳ lạ à? Nhất là lúc hắn nhìn ta ấy, lúc nào ta cũng sợ hết hồn.”
“E là ngươi chưa tỉnh ngủ ha. Quý Vô Ưu này á, cả ngày trừ ăn ra thì vẫn là ăn, béo như lợn mà vẫn còn ăn, có gì phải sợ.”
Bùi Cảnh ở phía sau nhếch môi giễu cợt, nghĩ thầm, chàng trai, trực giác của ngươi nhạy cảm thật.
Bọn chúng đi một hồi, chợt cảm thấy không thích hợp. Đường núi xuyên suốt cánh rừng, sương mù càng đi càng dày, gió mát thổi vù vù, quạ đen kêu một tiếng, đều doạ bọn chúng hãi hùng, liên tục quay đầu, bóng cây nghiêng ngả, ánh trăng lượn vòng.
“Sao lại cảm thấy kỳ kỳ quái quái thế nhỉ?”
Một kẻ ôm lấy cánh tay mình, thì thầm lẩm bẩm.
Người đi đầu lên tiếng: “Đừng đoán mò nữa được không vậy, huynh làm ta hoảng theo đây này.”
Bỗng dưng có kẻ cứng đờ người, chỉ về phía trước: “Nhìn kìa! Đó là gì thế?”
Mọi người giương mắt nhìn, chỉ thấy một luồng sương trắng xuất hiện nơi cuối đường, thêm một lớp hơi máu xung quanh sương mù, giữa đêm hôm khuya khoắt có vẻ quái dị cực kỳ. Ngay sau đó, bọn chúng nghe được từng tiếng chó sủa. Sương mù tản đi, chỉ thấy mấy con chó hung dữ cao cỡ nửa người chạy ra khỏi rừng rậm, chó dữ sủa inh ỏi, răng nhe ra, sắc bén như có thể cắn nát người.
“Gâu gâu gâu—!”
“Cái gì đấy!”
“Á á á!”
Bọn chúng sợ hãi tột độ, thét lên một tiếng rồi vắt chân lên cổ chạy ra phía sau.
Bị đám chó này cắn một miếng thôi, có khi ruột gan phèo phổi gì cũng lòi ra hết.
Cảm giác bị chó đuổi cũng chẳng khác gì với bị quỷ theo. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lòng thầm kêu cha gọi mẹ, nổi hết da gà, vừa nghĩ đến cảnh tượng thi thể mình bị chó gặm nuốt đã cảm thấy sụp đổ.
Đời này cũng không muốn nghe thấy tiếng chó sủa thêm lần nào nữa.
Nhưng ngày nào bọn chúng cũng ăn không ngồi rồi, tu vi đều như thùng rỗng kêu to, dĩ nhiên không thoát khỏi những con chó dữ này. Chẳng bao lâu, cả đám bị đuổi kịp, một con chó tóm được một kẻ, đùi cậu ta bị cắn chảy máu, đau không chạy nổi, chỉ có thể lăn xuống đất rên la. Chó màu xám đen, nanh vuốt cứng rắn, mắt lộ ra tia sáng hung tàn, rơi xuống cổ bọn chúng, xem chừng một giây sau muốn nhào đến cắn nát.
Mọi người bị doạ cho tè ra quần.
“Đừng ăn thịt ta đừng ăn thịt ta mà.”
“Đừng ăn thịt ta mà a a a! Ông, ông chó à, đừng ăn con mà!”
Tiếng cười khẽ của thiếu niên vọng tới, uể oải, trong lành như suối nguồn len lỏi qua khe đá: “Các ngươi vô dụng đến thế à? Chỉ vậy thôi mà đã gọi ông rồi?”
Mọi người ôm đầu, rúc lại thành đống, nghe được giọng nói thì ngơ ngác ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy một người áo trắng chậm rãi bước ra từ phía cuối đường, y đeo mặt nạ, khuôn mặt không thấy rõ, nhưng nhìn dáng dấp vẫn là thiếu niên. Dáng đứng thẳng tắp, tu vi khó lường, lúc đi đến, uy áp y phóng ra khiến tất cả mọi người kinh hồn bạt vía.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi là người phương nào?” Chó dữ nghiến răng kèn kẹt cũng không sánh nổi với kinh khủng mà người này mang đến cho bọn họ.
Thiếu niên áo trắng là Bùi Cảnh.
Y suy nghĩ một lát, mỉm cười: “Các ngươi đã nhận chó là ông nội rồi, ta là chủ của đám chó, vậy cái ngươi gọi ta một tiếng tổ tông đi.”
Edit: FioMặc dù đã bị Sở Quân Dự cảnh cáo tránh xa Quý Vô Ưu nhưng thân phận của nhân vật chính vẫn còn sờ sờ ra đó, cho nên thi thoảng Bùi Cảnh vẫn sẽ lưu ý đến nó.
Quý Vô Ưu ở Thượng Dương Phong hoàn toàn xa lạ như một người ngoài, bị xa lánh lạnh nhạt, nguyên nhân có rất nhiều.
Một trong số đó cực kỳ giống với Bùi Cảnh lúc còn ở Nghênh Huy Phong, bởi nó nhập môn không hề danh chính ngôn thuận, từ đâu bay vào Thượng Dương Phong, sao có thể không khiến người ta ghen ghét. Còn nguyên nhân khác là do chính nó, nhóc mập chất phác ngu đần, trông thực sự quá dễ để ức hiếp.
Sau khi cơm nước xong, ở kho sách của Thượng Dương Phong.
Bùi Cảnh và Hứa Kính ngồi đối diện nhau.
Từ trên cửa sổ lầu hai, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng phía dưới.
Chỉ thấy Quý Vô Ưu ăn nói khép nép lẽo đẽo theo chân một đệ tử Luyện Khí tầng bốn, nửa bước cũng không rời, chỉ đâu đánh đó.
Lúc mọi người hỏi Quý Vô Ưu là ai, người nọ vênh mặt đáp lại: “Nó hả! Là con chó ta mới nuôi, ta chỉ hướng đông nó không dám lệch sang hướng tây, nghe lời lắm đấy.”
Mọi người ồn ào: “Ái chà, vậy ngươi bảo nó sủa hai tiếng xem nào.”
Đệ tử nọ quay đầu, thay đổi sắc mặt, đầy ý cười cợt: “Nhiều người nhìn thế này, ngươi có muốn sủa hai tiếng không, coi như làm trò vui ấy, đùa giỡn giữa bạn bè thôi mà.”
Quý Vô Ưu mờ mịt nhìn người nọ. Trong ấn tượng của nó, việc sủa theo chó là chuyện quá sỉ nhục người ta, nhưng mà người trước mắt này là người bạn mà nó mới quen được, cũng là người duy nhất nói chuyện với nó từ đó đến giờ, giữa bạn bè sao có thể tồn tại sỉ nhục được chứ.
Vả lại, ánh mắt của rất nhiều người đều đặt lên mình, nó khẩn trương lắm, muốn lấy lòng người khác cực kỳ, do dự thật lâu, ngón tay cuộn lại, cúi đầu lí nhí “gâu” một tiếng.
Mọi người giật mình, sau đó cười sằng sặc.
“Mẹ kiếp, kêu thật luôn?”
“Thượng Dương Phong thế mà tuyển được hẳn một thằng ngu vào.”
“Sủa to hơn tí nữa coi.”
Quý Vô Ưu gãi đầu, thấy bọn họ cười, nó cũng cười theo.
Hứa Kính là kiểu người rảnh rỗi hết việc làm lại thêm lòng dạ lương thiện, cậu ta liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, lầm bầm: “Quá đáng thật đó.” Mặc dù cậu ta chưa có thiện cảm gì lắm với Quý Vô Ưu, nhưng việc sỉ nhục tôn nghiêm người khác như vậy thì vẫn không nhìn nổi.
Nhưng mà không nhìn được thì cũng đành lực bất tòng tâm.
“Quý Vô Ưu sao lại lẫn vào với cái đám đó rồi.”
Bọn chúng là một đám rác rưởi khét tiếng ở Thượng Dương Phong, cà lơ phất phơ, tâm tư không đặt lên việc tu hành, không có hy vọng vào phong, lại càng không có hy vọng đạt được Trúc Cơ, chỉ có thể đần độn u mê sống qua ngày. Nói đạo lý với đám người này có khác gì đàn gảy tai trâu.
Bùi Cảnh đang cầm bút, trên giấy là chữ của Thư Diêm trong trí nhớ, viết “Thất Sát ca”, nhưng chép kiểu gì cũng chỉ thấy phóng khoáng tiêu sái, không thể nào bắt chước được cái loại cảm giác vặn vẹo xấu xí ma chê quỷ hờn kia, dứt khoát từ bỏ.
Nghe thấy lời Hứa Kính, y nhìn xuống theo, phát hiện Quý Vô Ưu đang đứng trong đống người, xung quanh đều là những ánh mắt ác ý giễu cợt, nhưng nó không phát hiện ra, chỉ ngu ngơ cười theo bọn chúng, coi như hoà đồng, vừa khôi hài vừa lố bịch.
Hứa Kính hỏi: “Cái đám kia tu vi cao nhất cũng chẳng quá tầng năm, một đứa cũng không phải đối thủ của hắn. Hắn bị gì đấy?”
Bùi Cảnh suy nghĩ, đáp: “Ngươi để ý đến ánh mắt của Quý Vô Ưu ấy. Ta cảm thấy trí tuệ của hắn chỉ như đứa trẻ con, có thể chỉ đơn giản là muốn tìm người chơi cùng thôi.”
Hứa Kính lo nước thương dân, thở dài: “Đây đâu phải là chơi đùa chứ, chính xác phải là sỉ nhục người khác mới đúng. Ngay cả thiện ác của người khác mà hắn cũng không nhận ra được à?” Quan sát tỉ mỉ hơn, Hứa Kính không nỡ nhìn thêm nữa: “Ê, huynh nhìn cái bộ dáng ngờ nghệch ngu si của hắn kìa!”
Bùi Cảnh chỉ trích cậu ta: “Có biết lựa lời không thế, người ta rõ là không rành thế sự mà.”
Hứa Kính: “… Được rồi, vậy huynh nhìn bộ dáng không rành thế sự của hắn kìa.”
Bùi Cảnh xoay bút, ánh mắt sâu xa: “Sao ngươi không thấy bộ dáng một lòng muốn chết của những kẻ kia.”
“Gì cơ?”
Bùi Cảnh: “Lúc còn cười được thì cứ để bọn chúng cười đi, sớm thôi, chỉ sợ bọn chúng muốn cười cũng không nổi nữa.”
Y sẽ không đứng ra giải quyết giúp Quý Vô Ưu, nhưng lén lút dạy dỗ đám cặn bã thối nát này thì vẫn dư sức.
Hứa Kính nói: “Ta nhớ tình huống của huynh lúc còn ở Nghênh Huy Phong cũng gần giống như hắn ấy, ai cũng cảm thấy huynh vào được nhờ có chống lưng, rồi xem thường huynh, cô lập huynh, xảy ra chút việc thôi là có cả đám người sẵn lòng móc mỉa trào phúng. Nhưng sao ta lại cảm thấy phản ứng của hai người các huynh gặp chuyện không hề giống nhau nhỉ.”
Bùi Cảnh buông bút: “Vốn không hề giống nhau. Lúc ta ở Nghênh Huy Phong căn bản không thèm để ý đến bọn chúng, là từng đứa một mò đến cửa tự tìm đường chết. Mà bây giờ Quý Vô Ưu thì ngược lại, chân tâm thật ý muốn kết giao bạn bè, tự dâng mình đến trước mặt đám người cặn bã này cơ mà.”
Hứa Kính: “Đáng thương quá đi thôi, nhưng mà sao huynh bênh vực hắn thế?”
Bùi Cảnh mỉm cười: “Hắn còn nhỏ quá, không biết rằng có mấy đứa nhãi nhép vậy thôi thì đánh một trận là xong việc rồi.”
Hứa Kính: “…”
Ban đêm ở Thượng Dương Phong, sương lạnh trĩu cành.
Một đám đệ tử vô công rỗi nghề trải qua một ngày, trên đường đi về động phủ, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
“Huynh nghĩ nó ngu thật hay là giả ngu?”
“Chắc là ngu thật, bảo nó sủa theo chó nó cũng sủa, lần sau kêu nó nằm rạp trên đất như chó thử xem.”
“Thôi khỏi đi, đổi cách khác được không thế. Đó là ông lớn Luyện Khí tầng bảy đó, huynh chỉ dùng để bắt nạt thôi à?”
“Đúng vậy, cho dù coi nó như chó săn rất hãnh diện, nhưng suy xét về lâu về dài, ta cảm thấy sau này chúng ta có thể đến lầu nhận việc lãnh thêm vài nhiệm vụ nữa rồi ném cho nó làm, còn linh thạch thì phần mình giữ.”
“Ha ha ha, ta thấy được đó.”
Bùi Cảnh đi theo phía sau bọn họ, thầm nghĩ, vẫn thông minh lắm nhỉ, trải luôn đường tương lai rồi cơ.
Trong đám đệ tử có một người rất trẻ vẫn luôn lặng im không chịu lên tiếng.
Chờ mọi người đắc ý bàn tán xong xuôi, người nọ mới ngẩng đầu, nói: “Các huynh đều cảm thấy hắn ngu thật à, vì sao đôi khi ta nhìn hắn đều cảm thấy là lạ.”
Một người quay đầu, hỏi: “Lạ gì chứ, bởi vì nó ngu vượt mức tưởng tượng hả?”
Mọi người cười ầm lên.
Đệ tử trẻ tuổi giật giật khoé miệng, nhíu mày, nghiêm túc nói: “Không phải đâu. Hắn đã lớn như vậy mà trí tuệ vẫn như đứa trẻ con, mấu chốt là tu vi còn cao thế nữa, các huynh không cảm thấy kỳ lạ à? Nhất là lúc hắn nhìn ta ấy, lúc nào ta cũng sợ hết hồn.”
“E là ngươi chưa tỉnh ngủ ha. Quý Vô Ưu này á, cả ngày trừ ăn ra thì vẫn là ăn, béo như lợn mà vẫn còn ăn, có gì phải sợ.”
Bùi Cảnh ở phía sau nhếch môi giễu cợt, nghĩ thầm, chàng trai, trực giác của ngươi nhạy cảm thật.
Bọn chúng đi một hồi, chợt cảm thấy không thích hợp. Đường núi xuyên suốt cánh rừng, sương mù càng đi càng dày, gió mát thổi vù vù, quạ đen kêu một tiếng, đều doạ bọn chúng hãi hùng, liên tục quay đầu, bóng cây nghiêng ngả, ánh trăng lượn vòng.
“Sao lại cảm thấy kỳ kỳ quái quái thế nhỉ?”
Một kẻ ôm lấy cánh tay mình, thì thầm lẩm bẩm.
Người đi đầu lên tiếng: “Đừng đoán mò nữa được không vậy, huynh làm ta hoảng theo đây này.”
Bỗng dưng có kẻ cứng đờ người, chỉ về phía trước: “Nhìn kìa! Đó là gì thế?”
Mọi người giương mắt nhìn, chỉ thấy một luồng sương trắng xuất hiện nơi cuối đường, thêm một lớp hơi máu xung quanh sương mù, giữa đêm hôm khuya khoắt có vẻ quái dị cực kỳ. Ngay sau đó, bọn chúng nghe được từng tiếng chó sủa. Sương mù tản đi, chỉ thấy mấy con chó hung dữ cao cỡ nửa người chạy ra khỏi rừng rậm, chó dữ sủa inh ỏi, răng nhe ra, sắc bén như có thể cắn nát người.
“Gâu gâu gâu—!”
“Cái gì đấy!”
“Á á á!”
Bọn chúng sợ hãi tột độ, thét lên một tiếng rồi vắt chân lên cổ chạy ra phía sau.
Bị đám chó này cắn một miếng thôi, có khi ruột gan phèo phổi gì cũng lòi ra hết.
Cảm giác bị chó đuổi cũng chẳng khác gì với bị quỷ theo. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lòng thầm kêu cha gọi mẹ, nổi hết da gà, vừa nghĩ đến cảnh tượng thi thể mình bị chó gặm nuốt đã cảm thấy sụp đổ.
Đời này cũng không muốn nghe thấy tiếng chó sủa thêm lần nào nữa.
Nhưng ngày nào bọn chúng cũng ăn không ngồi rồi, tu vi đều như thùng rỗng kêu to, dĩ nhiên không thoát khỏi những con chó dữ này. Chẳng bao lâu, cả đám bị đuổi kịp, một con chó tóm được một kẻ, đùi cậu ta bị cắn chảy máu, đau không chạy nổi, chỉ có thể lăn xuống đất rên la. Chó màu xám đen, nanh vuốt cứng rắn, mắt lộ ra tia sáng hung tàn, rơi xuống cổ bọn chúng, xem chừng một giây sau muốn nhào đến cắn nát.
Mọi người bị doạ cho tè ra quần.
“Đừng ăn thịt ta đừng ăn thịt ta mà.”
“Đừng ăn thịt ta mà a a a! Ông, ông chó à, đừng ăn con mà!”
Tiếng cười khẽ của thiếu niên vọng tới, uể oải, trong lành như suối nguồn len lỏi qua khe đá: “Các ngươi vô dụng đến thế à? Chỉ vậy thôi mà đã gọi ông rồi?”
Mọi người ôm đầu, rúc lại thành đống, nghe được giọng nói thì ngơ ngác ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy một người áo trắng chậm rãi bước ra từ phía cuối đường, y đeo mặt nạ, khuôn mặt không thấy rõ, nhưng nhìn dáng dấp vẫn là thiếu niên. Dáng đứng thẳng tắp, tu vi khó lường, lúc đi đến, uy áp y phóng ra khiến tất cả mọi người kinh hồn bạt vía.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi là người phương nào?” Chó dữ nghiến răng kèn kẹt cũng không sánh nổi với kinh khủng mà người này mang đến cho bọn họ.
Thiếu niên áo trắng là Bùi Cảnh.
Y suy nghĩ một lát, mỉm cười: “Các ngươi đã nhận chó là ông nội rồi, ta là chủ của đám chó, vậy cái ngươi gọi ta một tiếng tổ tông đi.”
Bình luận truyện