Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại
Chương 92: Tru thiên phạt đạo
Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioNụ hoa nhỏ nhắn dần dần nở rộ.
Cánh hoa nào cũng có ánh bạc lóng lánh vờn quanh, ánh sao chảy xuống men theo đường cong giãn ra của hoa sen, chiếu sáng thế giới tối tăm tù túng đen kịt dưới đáy hồ như tiên cảnh nhân gian.
Bùi Cảnh có thể cảm nhận được kiếm Lăng Trần đang run rẩy, một loại cảm giác đã từng quen biết, như đang thức tỉnh nó. Con trùng béo ăn lá nằm trên tay Bùi Cảnh, hai xúc tu vừa nhỏ vừa bén lại trong suốt đung đưa, đang chờ đến thời khắc nào đó.
Rốt cuộc, hoa sen hoàn toàn nở rộ.
Chuông bạc trong tay Bùi Cảnh bị một sức mạnh hút lấy, rời khỏi tay y, bay đến bông sen kia. Sau đó dừng lại ở một chỗ, đứng im trong hồ nước, ánh bạc ánh sao chậm rãi ngưng tụ thành một đôi tay, da trắng nõn nà, mịn màng tinh xảo, nhẹ nhàng bắt lấy chiếc chuông.
Sau đó, ngàn vạn tia sáng phác hoạ nên tóc đen, mặt mày, váy áo của nàng từ trên xuống dưới.
Vị nữ thần Doanh Châu viễn cổ này, mở bừng mắt dưới đáy hồ yên tĩnh như chết.
Đôi con ngươi khác màu, một lam một bích. Nàng mặc váy áo mềm mại xanh nhạt, tóc đen xoã trên không, ánh mắt như thở dài lại như thương xót nhìn chằm chằm chiếc chuông ấy, sau đó chậm rãi nắm nó vào lòng bàn tay.
Bùi Cảnh nổi lòng tôn kính, chào một câu: “Tiền bối.”
Vị này là người mạnh nhất y từng tiếp xúc từ trước đến giờ. Những đại năng khác, Vân Tiêu Kiếm Tôn chỉ là một sợi thần thức, Tây Vương Mẫu cũng đã luân hồi mấy đời, chỉ có người phụ nữ trước mắt, thức tỉnh dưới đáy hồ sâu thăm thăm ở Truy Hồn Cung, vẫn là bộ dáng Thần tộc viển cổ ngàn vạn năm trước. Khoé mắt nàng có hoa văn sen bạc, khiến cho khí chất cả người thêm phần thờ ơ lạnh lẽo.
Nắm chặt chuông bạc, tầm mắt của nàng lại rơi xuống tay y, ánh mắt hoảng hốt sâu sắc, mở miệng: “Tru kiếm thế mà trên tay ngươi.”
Giọng nói cũng lạnh lùng như ẩn như hiện.
Bùi Cảnh không biết nên nói gì.
Nữ thần Doanh Châu hỏi: “Ngươi là hậu duệ của Vân Tiêu?”
Bùi Cảnh: “Thưa vâng, tiền bối.” Con trùng trên lưng y vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích sau khi nữ thần thức tỉnh.
Nữ thần Doanh Châu lấy được đáp án, đôi mắt khác màu nhìn ngó xung quanh.
Chợt bừng tỉnh sau giấc mộng dài, đã là mười ngàn năm sau. Đôi mắt nàng tối tăm, lại tiếp tục đi về phía trước, váy áo lướt qua, từng bước sinh hoa.
Bùi Cảnh không biết nàng muốn làm gì, lại chỉ thấy nàng bước đi, sao đó tay chạm vào khoảng không, chạm lên con trùng nhỏ trên lưng y.
Con trùng ăn lá luôn ngoan ngoãn cuộn mình vươn vòi ra, cực kỳ thân mật.
Cọ vào đầu ngón tay nàng.
Nữ thần Doanh Châu cúi đầu, khẽ nói: “Trước kia ta hoá thành Thanh Liên Phù Thế, tự tản chân nguyên, phong ấn vực Thiên Ma. Không ngờ còn có ngày tỉnh lại.” Nàng đùa giỡn côn trùng: “Tộc của chúng mi lẫn vào với ta cả vạn năm, không ngờ, cuối cùng là mi dẫn người đến tìm được ta.”
Trùng ăn lá ngọ nguậy xúc giác.
Thần nữ Doanh Châu nói: “Là nó mang ngươi tới à?”
Bùi Cảnh không thể không biết xấu hổ mà nói là y uy hiếp được, chỉ ho một tiếng, đáp: “Vâng. Con vào Truy Hồn Cung để tìm Thanh Liên Phù Thế do được bạn bè nhờ vả. Nhìn thấy hồ sen này đã cảm thấy kỳ quái, hơn nữa hình như con trùng này có quan hệ không tầm thường với hồ sen. Con đưa nó vào đáy hồ, nó dẫn con đến nơi này.”
Nữ thần Doanh Châu nghe vậy, dịu dàng nở nụ cười: “Nguyên hình Thanh Liên của ta sinh ra từ tức nhưỡng(1), tộc trùng ăn lá này sống lâu trong tức nhưỡng, nó nhớ được hơi thở của ta, nhưng mà thời gian lâu vậy rồi cũng đã chẳng còn ký ức gì. Có lẽ bị Tru kiếm trên người ngươi ảnh hưởng, để nó tìm được ta.”
(1) một loại đất trong truyền thuyết, có thể tự sinh trưởng, không bao giờ hao đi. Theo “Sơn hải kinh”, một cuốn cổ tịch thời Tiên Tần, do nóng lòng trị lụt, ông Cổn đã lên Thiên Đình và ăn trộm bảo bối “tức nhưỡng”, vốn là một chiếc túi đựng đất ở trên trời. Khi đất trong túi được gió thổi đi thì nó sẽ nhanh chóng lan rộng và hình thành một vùng đất rộng lớn dưới hạ giới.
Bùi Cảnh nhíu mày: “Trùng trong tức nhưỡng?”
Nữ thần Doanh Châu ngừng một chút, lại nghĩ ra: “Đúng. Bây giờ tức nhưỡng khó tìm, nó sinh tồn gian nan. Ngươi tìm được nó ở đâu.”
Bùi Cảnh phát hiện điều không ổn, nói: “Tiền bối, nơi mà người ngủ say bây giờ đã biến thành một Ma cung. Con vừa vào cung đã có người lấy con trùng này ra, bảo là phải nuốt xuống bụng mới vào được bên trong.”
Nữ thần Doanh Châu thở dài: “Trùng tức nhưỡng cũng gần như mất tích từ ngàn vạn năm sau cuộc chiến của các vị thần, thứ các ngươi ăn vào hẳn là giả thể của bọn chúng. Giả thể là trứng của bọn chúng, trông giống với con trùng bình thường, nhưng chết rồi. Chỉ có tu hành thoát xác ở nơi linh lực dư thừa cực độ mới xem như sống sót được.”
Bùi Cảnh có lẽ đã biết Truy Hồn Cung muốn làm gì, bọn họ muốn dùng đan điền của người sống để nuôi trùng tức nhưỡng — cái thứ gọi là công pháp kia chắc đều chỉ khiến đan điền của tu sĩ trở thành vật chứa tốt hơn thôi. Y vốn cho rằng mình có thể để cho con trùng béo ăn lá này còn sống vì đã Nguyên Anh, có điều trải qua cách nói này của nữ thần Doanh Châu, tầm mắt Bùi Cảnh rơi xuống thân kiếm Lăng Trần, có lẽ, là do uy lực của “Tru kiếm”.
Nữ thần Doanh Châu mới tỉnh lại dưới đáy hồ này, cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng sinh ra trong Thần tộc, chưa từng vào luân hồi, có một phần cảm ứng với đất trời thiên nhiên, điềm nhiên nói: “Nếu có người muốn nuôi dưỡng trùng tức nhưỡng, vậy có lẽ là liên quan đến nguyên hình của ta.”
Bùi Cảnh: “Nguyên hình của tiền bối ở nơi nào, con đoạt lại giúp người.”
Nữ thần Doanh Châu hơi ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn nước hồ đen kịt: “Nơi ta thức tỉnh là nơi ở của Thanh Liên Phù Thế. Nhưng có người tách rời thần hồn và nguyên hình của ta, lại đặt nguyền rủa ở đây, phong ấn thần thức giác quan của ta, giam cầm ta. Giờ ta không ra được, cũng không biết nguyên hình ở nơi nào.”
Bùi Cảnh: “Kẻ nguyền rủa thuộc tộc Thiên Ma ạ?”
Nữ thần Doanh Châu nhíu mày, đôi mắt một lam một biếc loé lên ý lạnh: “Bọn chúng, cũng xứng?”
Bùi Cảnh nhìn nàng.
Vị nữ thần dung nhan dịu dàng đúng như Thanh Liên chuyển thế này lại vòng về Tru kiếm, nhẹ giọng: “Chuôi kiếm này hẳn là Vân Tiêu Kiếm Tôn thức tỉnh cho ngươi. Lúc trước Thần Ma lưỡng bại câu thương, là ông ấy một mình cầm kiếm vào Cửu U, tự bạo chân nguyên, giết chết chúa tể Thiên Ma mới cứu được thang trời sắp sụp đổ.”
“Tru kiếm lấy từ trái tim của chúa tể Thiên Ma, là căn nguyên lực lượng của hắn. Chuôi kiếm ở thế gian ngay từ thời hỗn mang này đã chẳng thấy tăm hơi từ khi đất trời bắt đầu phân tách. Chẳng ai ngờ được, cuối cùng lại gây ra cảnh tượng đẫm máu thế này.”
Nữ thần Doanh Châu nhìn vẻ mặt có phần mê man của y, chậm rãi nói: “Biết vì sao nó lấy tên Tru không. Bởi nó tồn tại trước khi thế giới hoàn thành, tồn tại trước khi quy tắc đắc đạo, nó có thể giết sạch tất cả mọi thứ trên đời này, trước kia có lẽ chúa tể Thiên Ma sử dụng nó để cắt đứt thang trời, bây giờ ngươi cũng có thể, dùng nó — “
Con mắt của nàng xinh đẹp lai mờ mịt như sương khuất lầu cao, giọng nói lại khắc nghiệt lạnh giá như vang đến từ viễn cổ, vọng từ thời hồng hoang.
“Thu thiên phạt đạo.”
Bốn chữ rơi xuống, vùng nước này như đông cứng hết thảy. Tru thiên phạt đạo?! Bùi Cảnh ngây ngẩn, tru thiên phạt đạo, đây là phát triển kiểu gì? Loại chuyện vừa nghe đã thấy liên quan đến vận mệnh của người trong thiên hạ, không nên là Quý Vô Ưu làm hay sao.
Nữ thần Doanh Châu nhìn rõ vẻ kinh ngạc của y, lại nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi sang vấn đề khác: “Phải chăng bây giờ ngươi chưa từng có cộng hưởng với Tru kiếm?”
Bùi Cảnh chậm chạp gật đầu: “Chỉ có thể cảm giác được một phần buồn vui.”
Nhưng chưa từng tồn tại sự cộng hưởng thần thức.
Nhất là sau khi nó thức tỉnh.
Nữ thần Doanh Châu mỉm cười: “Vậy cũng đủ rồi. Tru kiếm chỉ nhận một chủ. Trước kia bị Thiên Đạo đặt trong cơ thể chúa tể Thiên Ma mấy ngàn năm, đổ hết tâm huyết, thanh kiếm ơ thế giới này vốn nên thuộc về con trai của Thiên Ma. Nhưng rơi vào tay ngươi mà ngươi còn có thể cảm nhận được buồn vui của nó. Điều này có thể chứng tỏ, ngươi là người mà nó công nhận, thậm chí đã có ràng buộc.”
Bùi Cảnh cũng không biết mình mạnh như vậy.
Đợi đã, Tru kiếm vốn nên là kiếm của Quý Vô Ưu?
Nữ thần Doanh Châu nói: “Tru kiếm cực kỳ nghiêm ngặt trong việc chọn chủ, có lẽ nó đang chờ ngươi đốn ngộ đến cảnh giới nào đó.”
Bùi Cảnh nhẹ nhàng cúi xuống, nhìn kiếm Lăng Trần đã làm bạn mấy trăm năm, nhớ tới Kiếm Tôn, khẽ khàng trả lời: “Nó đang chờ con phá Vô Hận.”
Nữ thần Doanh Châu hơi ngạc nhiên, ánh mắt hơi phức tạp, nhưng lại mỉm cười: “Vô Hận, cũng được, Tru kiếm là thanh kiếm thành tâm thành ý của thiên hạ, dù chỉ một sợi tà niệm cũng không thể có. Ngươi có hận trong lòng?”
Bùi Cảnh ngẩn người: “Dĩ nhiên vãn bối không có.”
Nữ thần Doanh Châu nói: “Hận, hoặc là oán thù, hoặc là tiếc nuối. Nhưng đây là tâm pháp của ngươi, ta sẽ không hỏi nhiều. Ngươi tên gì?”
Bùi Cảnh: “Vãn bối Bùi Ngự Chi.”
Nữ thần Doanh Châu mỉm cười thuỳ mị: “Ngự Chi, ta vừa nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi hiểu rõ ý ta không?”
Bùi Cảnh: “…” Giờ y chỉ nhớ được mỗi tru thiên phạt đạo. Nhưng bốn chữ này vừa lạ lẫm vừa hoang đường.
Nữ thần Doanh Châu lại hỏi: “Trước khi ngươi gặp ta, hẳn cũng đã gặp một vị chủ nhân của núi tiên khác.”
Nàng nhắc tới Bồng Lai.
Chủ nhân của Bồng Lai, Tây Vương Mẫu.
Bùi Cảnh: “Vâng, đã gặp rồi. Nhưng nàng ta…”
Nữ thần Doanh Châu hỏi lại rất tự nhiên: “Nhưng nàng điên rồi, đúng không?”
Bùi Cảnh giật mình, gật đầu.
Nữ thần Doanh Châu mỉm cười, hoa sen dưới mắt loé lên, nhìn từ xa như một giọt nước mắt.
“Nàng không nên vào luân hồi. Vào luân hồi, sao Thiên Đạo buông tha cho nàng được chứ.”
Bùi Cảnh do dự thật lâu mới hỏi: “Tiền bối, Thiên Đạo mà người nói, là Thiên Đạo mà con đang nghĩ đến đó à?”
Ánh mắt của nữ thần Doanh Châu phức tạp xa xăm: “Thiên Đạo mà ngươi nghĩ là Thiên Đạo nào?”
Bùi Cảnh nói: “Thiên Đạo, không phải là phép tắc tự nhiên, trật tự của đất trời sao? Không chỗ nào không hiện diện, ở khắp mọi nơi.”
Nữ thần Doanh Châu im lặng thật lâu, thì thào: “Ngươi nói đúng. Có lẽ đây cũng không phải Thiên Đạo, một khi quy tắc có cảm xúc, vậy không còn là quy tắc nữa.”
Bùi Cảnh nắm chặt kiếm, không có quan niệm gì trong đầu. Cho tới giờ, y vẫn chưa từng tiếp xúc với Thiên Đạo. Thậm chí, hiểu được Thiên Đạo, ấy phải là chuyện mà Hoá Thần kỳ mới có thể làm được.
Hồi lâu sau, nữ thần Doanh Châu cười khổ, nói tiếp: “Mâu thuẫn thật. Ngươi là chủ của Tru kiếm, ta muốn ngươi tru thiên phạt đạo, ai cũng muốn ngươi tru thiên phạt đạo. Ta hẳn là nên nói hết những việc ác mà Thiên Đạo gây ra cho ngươi nghe, để ngươi oán hận muốn chết. Nhưng Tru kiếm lại cứ muốn ngươi lòng không thù hằn.”
Bùi Cảnh mờ mịt, những việc ác Thiên Đạo gây ra… Lôi kiếp đánh chết người có tính không?
“Rồi sẽ có ngày nào đó, ngươi hiểu thấu được bộ mặt thật của Thiên Đạo.”
“Ta chỉ sợ sau khi ngươi biết được chân tướng, không còn năng lực giết chết bà ta nữa.”
Nữ thần Doanh Châu nói: “Mấy đêm này, ngươi đến đáy hồ theo ta đi. Ta ra đời trễ hơn Tru kiếm một bước nhưng cũng từ thuở hồng hoang, tâm pháp Vân Tiêu của ngươi đã định sẵn không lĩnh hội được hoàn toàn, kiếm pháp cũng phế theo thôi.”
“Ta kế thừa ý chí của Thái Sơ(2), ngươi đến đây, ta dạy kiếm pháp Thái Sơ cho ngươi.”
(2) nguyên khí hỗn mang trước khi trời đất tách rời, hoặc chỉ thời kỳ viễn cổ, đại khái là chỉ những thứ từ thời sơ khai
Kiếm pháp Thái Sơ. Bùi Cảnh đứng dưới bóng ngàn vạn hoa sen, y sững sờ đưa tay ra, ánh sáng yếu ớt chậm rãi xâm nhập vào trong cơ thể, sau đó, lực lượng cực kỳ mạnh mẽ và sắc bén nổ tung trong mình, lập tức đau đến méo mặt, cả người vô thức co quắp trong đáy hồ sâu thăm thẳm.
Nữ thần Doanh Châu nói: “Ngự Chi, cảm nhận bọn chúng, sau đó, giết sạch bọn chúng.”
Cảm nhận. Bùi Cảnh chỉ thấy đầu đau muốn nứt, linh lực góp nhặt trong mấy trăm năm tu hành của y tựa như cũng đầy bụi bẩn, tràn ngập tạp chất trước mặt những bông sen này. Nguyên Anh cũng thế, hiện lên vẻ cực kỳ xấu xí trước mặt ánh sáng thượng cổ tuyệt đối của chủ Thanh Liên. Thế nhưng, sao y cảm thấy, những hoa sen này đều là ảo ảnh, thậm chí như dấu vết lưu lại từ vạn năm trước, hoàn toàn không ở thế gian này.
Nữ thần Doanh Châu nói: “Tru kiếm có thể đụng đến bọn chúng, bây giờ chỉ xem ngươi có thể cảm nhận được hay không.”
Đầu đau nhức, Bùi Cảnh muốn tách một sợi thần thức ra ngoài, lại bị cảm giác hít thở không thông chặn đứng. Thân thể đang tiếp nhận linh lực hoàn toàn khác biệt, phá vỡ kiếp sống tu hành bốn trăm năm trước đó. Giống như một hồi rửa máu thay xương mới.
Nhưng mà y, hoàn toàn không chịu nổi.
Một đêm này, cuối cùng y bất tỉnh trong ánh mắt vừa thương tiếc vừa xót xa của nữ thần Doanh Châu.
Lúc Bùi Cảnh tỉnh lại, ngày mới tờ mờ sáng, y ngủ trong hồ sen, quần áo đã khô cạn.
Trùng béo ăn lá cuộn qua cuộn lại trên mặt y. Mồm miệng khô khốc, tứ chi đau nhức, sương trên lá sen nhỏ xuống mặt y, Bùi Cảnh hơi buồn bực dùng tay áo lau mặt, thuận tiện lấy con trùng béo xuống nhét nó vào trong tay áo.
“Kiếm pháp Thái Sơ, đó là kiếm pháp gì? Không bóng không hình, toàn bằng ý chí?”
“Còn có… vì sao phải tru thiên phạt đạo.”
Khái niệm về Thiên Đạo của y bây giờ vẫn rất mơ hồ.
Lần nghe thấy gần đây nhất là từ trong miệng Tây Vương Mẫu, nàng ta nói mình kế thừa một phần sức mạnh của Thiên Đạo.
Thật ra đến giờ y đã không còn coi nơi này như thế giới trong một quyển sách nữa. Ngoài Quý Vô Ưu là nhân vật chính không thể chết ra, việc phát triển đến bây giờ đã loạn xì ngầu. Thậm chí, y cúi đầu nhìn Lăng Trần loé lên chút ánh tím trên lưỡi kiếm đang ngủ say trong tay.
Tru kiếm, lấy nó làm tên, chắc chắn là đồ vật chí cao vô thượng ở thế giới trong sách này, ban đầu thuộc về nhân vật chính, bây giờ lại nằm trong tay y. Cốt truyện… thay đổi hoàn toàn.
Bùi Cảnh thì thào: “Vậy có lẽ nào, đến nước này, Quý Vô Ưu đã không phải đi theo kịch bản nữa.”
“Sư tổ nói tộc Thiên Ma bắt đầu thức tỉnh.”
“Bây giờ tay ta cầm Tru kiếm, giết sạch tộc Thiên Ma, bóp chết ngọn nguồn tội ác. Đời này Quý Vô Ưu không buồn không lo, khỏi phải thức tỉnh huyết mạch Thiên Ma, chẳng phải mọi việc đã giải quyết xong rồi.”
Y chau mày, giọng nói rất khẽ: “Nói cách khác, Tru kiếm rơi vào tay ta, những chuyện do Quý Vô Ưu làm ban đầu, ta giúp hắn hoàn thành. Có phải thế giới này cũng coi như hoàn chỉnh?”
Nắng mai dịu nhẹ mát lạnh chiếu xuống người Bùi Cảnh, y nén cơn đau đứng dậy, sau đó ngự kiếm bay về.
Nghỉ ngơi trong phòng, ngủ một giấc thẳng tới buổi chiều. Chờ y hơi sửa sang lại một chút rồi đi ra ngoài, thấy ngay Kiều Mộ Tài ngồi xổm trước cửa phòng mình.
Bùi Cảnh: “…” Vừa thấy y ra ngoài, con mắt Kiều Mộ Tài sáng rực, cậu ta đứng lên, lại tê chân vì ngồi lâu, còn phải vịn cánh cửa mới đứng thẳng được.
Bùi Cảnh hỏi: “Ngươi tìm ta có việc?”
Kiều Mộ Tài chột dạ: “Không không không, không có việc gì, ta thấy huynh không ra khỏi cửa, sợ huynh xảy ra chuyện.”
Bùi Cảnh cũng không tin cậu ta có lòng này, nhìn xuống dưới lầu một chút cũng đoán được. Kiều Mộ Tài bị bắt nạt phía dưới. Chẳng qua bây giờ cả đám là người phàm, trên mặt Kiều Mộ Tài cũng không có vết bầm tím, chắc là đấu võ miệng thua.
Ban đêm Bùi Cảnh còn muốn đến đáy hồ luyện kiếm, định giữ lại chút thể lực, bớt gây chuyện, thế là cũng lười vỗ về trái tim thuỷ tinh của Kiều tiểu công tử.
Y nói thẳng: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi đừng uống thứ đó nữa.”
Kiều Mộ Tài: “Hả? Vậy sẽ không chết đói à?”
Bùi Cảnh lấy cành sen mà con trùng béo cắn được từ nơi đó ra cho cậu ta, “Ăn cái này.”
Kiều Mộ Tài ngây người, sau phút ngu ngơ, phấn khích suýt nhảy dựng lên, sau đó nước mắt lưng tròng: “Trương ca, huynh tốt với ta quá! Đám người kia không hiểu gì cứ nói lung tung, hu hu hu!”
Bùi Cảnh đưa đồ cho cậu ta, đuổi cậu ta về phòng, đóng cửa tu hành.
…
Buổi tối ngày thứ hai, Bùi Cảnh cảm thấy khá hơn nhiều, y vốn là người tâm tính cứng cỏi, cũng không ngại đau đớn cô độc. Giữa đáy hồ sâu thẳm không người, kinh mạch bị cắn nuốt, trong tịch mịch vô biên, ánh sáng lờ mờ của hoa sen.
Y bắt đầu quen với đau đớn.
Điều này làm cho nữ thần Doanh Châu hơi bất ngờ, đôi mắt cũng bộc lộ tán thưởng.
“Lâu rồi ta không gặp loại năng lực cùng với tâm tính như ngươi.”
Sau khi trải qua một hồi hoa sen chui vào cơ thể rửa máu thay xương, Bùi Cảnh cảm thấy máu mình cũng lạnh lẽo, mồ hôi lạnh ứa ra. Loáng thoáng, y đã có thể tóm được phương hướng cụ thể của những bông sen kia. Nữ thần Doanh Châu vung tay áo, rút những vật kia đi, váy áo xanh nhạt lướt qua cánh hoa, ngồi trên hoa sen bạc nở rộ, khẽ nói: “Ngươi nghỉ ngơi một lát đi. Chúng ta tâm sự.”
Nàng móc chiếc chuông bạc từ trong tay áo ra, đôi mắt hiện lên vẻ hoài niệm: “Ngươi nói được người ta nhờ vả tới tìm Thanh Liên Phù Thế, đó là hậu duệ Doanh Châu của ta?”
Bùi Cảnh cũng ngồi xếp bằng trong bóng đêm, ngẩn người, rồi gật đầu: “Vâng, bây giờ muội ấy là Đảo chủ Doanh Châu đời kế tiếp.”
Nữ thần Doanh Châu mỉm cười: “Trước kia ta đeo chuông, đứa nhóc ấy cũng theo ta. Con bé là người thế nào?”
Trước mặt trưởng bối của Ngu Thanh Liên, Bùi Cảnh đương nhiên phải nói mặt tốt. Hơi ngừng một lát, gian nan bịa ra vài câu hay ho: “Muội ấy rất xinh đẹp, còn rất lương thiện, rất thông minh.” Ghê hồn, những lời này mà để Ngu Thanh Liên nghe được, có khi y bị giễu cả đời mất.
Nữ thần Doanh Châu nói: “Ngươi kể ta nghe chút chuyện bên ngoài đi.”
Bùi Cảnh gật đầu: “Vâng.”
Không biết y cất tiếng tự lúc nào, trước hết bắt đầu từ Thiên Bảng, kể đến vài chuyện lý thú ở tranh đấu Vấn Thiên lần trước.
Nữ thần Doanh Châu cong miệng cười, “Tốt lắm. Ngũ kiệt thiên hạ, nếu tổ tiên các ngươi biết được dáng vẻ rực rỡ bây giờ của các ngươi cũng thấy vui mừng.”
Bùi Cảnh cũng mỉm cười, bởi lấy góc nhìn của mình, cho nên kể vài chuyện thú vị vụn vặt lẻ tẻ, kể mãi kể mãi, kể đến việc thất bại sau khi bế quan đột phá Nguyên Anh. Y vô thức co rụt ngón út của mình lại, tâm trạng chẳng hiểu ra sao.
Nữ thần Doanh Châu chống cằm, đôi mắt khác màu nhẹ nhàng nhìn từng biểu cảm của Bùi Cảnh, dịu dàng như đang nhìn hậu bối của mình.
Bùi Cảnh nói: “Thật ra con… đến thành Thiên Yển, cũng là đến để tìm chàng.”
Nữ thần Doanh Châu nói: “Sở Quân Dự?”
Bùi Cảnh: “Vâng.”
Nữ thần Doanh Châu lại cười: “Người yêu của ngươi.”
Bùi Cảnh: “…”
Sợ tới mức suýt mất thăng bằng, ngã nhào xuống.
Bùi Cảnh kinh ngạc, thậm chí thêm phần ảo não, nhìn nữ thần phía đối diện.
Nữ thần Doanh Châu cười nói: “Ngươi không tu Vô Tình Đạo, có người yêu cũng không sợ gì.”
Nụ cười của nàng chậm rãi phai dần đi, nói: “Ngươi là đứa trẻ ngoan, người được ngươi thích, hắn hẳn cũng là người rất tốt.”
Bùi Cảnh lặng thinh. Tốt đâu mà tốt!
Nữ thần Doanh Châu hơi ngẩn người, có lẽ nhớ tới rất nhiều chuyện khi trước, nhưng lại lắc đầu, nụ cười bên khoé môi vụt tắt hoà vào trong ánh sáng.
Nàng khẽ nói: “Kiếm pháp Thái Sơ, ngươi phải tự ngộ. Ngươi có thể một hơi giết sạch tất cả linh hồn Thanh Liên dưới đáy hồ này, coi như nhập môn.”
“Bây giờ, ta bắt đầu vòng tiếp theo.”
Bùi Cảnh nín lặng, nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”
…
Cùng lúc đó.
Trong Truy Hồn Cung.
Hoa văn li long(3) xoay quanh cửa đá đóng chặt, một giọt màu đỏ rỉ ra từ trong mắt, như giọt máu, lan ra mỗi khe nứt. Cuối cùng, ầm ầm, cửa đá mở toang, ánh sáng chói loà kịch liệt loá mắt, sau đó hiện ra cảnh tượng trong cửa đá —
(3) rồng không sừng
Trong cửa là một trận pháp! Hoa văn phức tạp, ghê rợn lại máu me, khí Thiên Ma uốn lượn phía trên, diệt sạch nghiền ép, giống như có thể quấn nát người.
Cung chủ Truy Hồn Cung nhìn hình ảnh phía trước, hoảng đến độ hồn phi phách tán, theo sát sau lưng Sở Quân Dự, quỳ xuống run giọng: “Thành chủ, tôi không biết gì hết, tôi không biết gì hết, tôi chỉ làm việc theo mệnh lệnh của ba vị trưởng lão. Bọn họ ép tôi bắt người nuôi trùng, bọn họ ép tôi mở lầu Luyện Thần, tôi không biết gì hết.”
Sở Quân Dự vươn tay, tay áo đen nhánh trượt xuống, để trần cánh tay tái nhợt như người chết.
Ánh sáng đỏ phía trên đầu ngón tay hắn.
Ngay lập tức, tất cả khí Thiên Ma trên trận pháp trong phòng đều thần phục, run lẩy bẩy, cuộn lại ở mắt trận.
Ánh sáng rọi vào nửa khuôn mặt của Sở Quân Dự, không cảm xúc.
Hai ngày, hắn mở căn phòng đá này ra.
Sở Quân Dự nói: “Xem ra, ba vị trưởng lão của tộc Thiên Ma kia cũng không hoàn toàn là rác rưởi. Thế mà mở được cánh cổng Cửu U.”
Khoé môi hắn cong lên nụ cười không rõ: “Thú vị thật, tưởng rằng trốn đến Cửu U là an toàn?”
Hắn vươn tay. Hồ điệp cánh đen bay vù lên không, ngược sáng, giống như dòng chảy sinh mạng mới long trọng tráng lệ. Xông thẳng vào, bao trùm trận pháp, phấn đấu liều chết với đám khí Thiên Ma kia.
Người áo đen thốt lên câu nói sau cùng, dưới vẻ thờ ơ là sát ý gió tanh mưa máu.
“Nhưng ta bế thành, vốn dĩ bởi giết cả toà thành.”
…
Thiên Tiệm Phong. Nửa đêm mưa rơi tí tách, từng giọt rơi xuống cỏ hoa. Nơi này một năm bốn mùa trong trẻo lạnh lẽo, không có một ai. Gió xuyên thay áo, vòng qua đầu ngón tay, Quý Vô Ưu bỗng cảm thấy sự lạnh lẽo thấy xương. Gã đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, trong sương mù mông lung, một trăm lẻ tám đỉnh núi của Vân Tiêu lặng yên, ớn lạnh ập đến, trái tim cũng trống rỗng, cảm giác đói bụng như bóng với hình từ khi còn nhỏ bây giờ càng nặng hơn.
Gã rất đói, nhưng không dám nói, bởi vì sẽ đối mặt với sự chế nhạo của người con gái kia. Cô bé bước ra từ trong mặt nạ, từ lần đầu tiên đã nhận định là gã, làm thế nào cũng không bỏ rơi được. Nói chuyện vừa ngạo mạn vừa cay nghiệt, nụ cười cũng như xem hài, khiến người ta chán ghét. Nhưng ngoài sự chán ghét là sợ hãi khắc sâu.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Người kia lại xuất hiện trên đầu vai gã. Có điều lần này là hình dạng bà lão.
Nàng ta nhìn về một hướng xa xôi, nói: “Ta cảm thấy thành Thiên Yển xảy ra chuyện rồi.”
Thành Thiên Yển. Miệng Quý Vô Ưu đắng ngắt, hơi mờ mịt.
Bà lão đong đưa đôi chân không có máu thịt, vừa quái dị vừa kinh hãi, chậm rãi nói: “Sư tôn của ngươi đi tìm người tình cũ của hắn, cái người tình cũ hận ngươi thấu xương. Ngươi nói xem, sau khi bọn họ tâm ý tương thông, sư tôn của ngươi có thể hận kẻ mà người yêu của hắn thù hận, bắt tay nhau giết chết ngươi?”
Quý Vô Ưu nghiến răng, bùng lên một ngọn lửa trong mắt, tức đến đỏ mắt: “Đủ rồi! Chừng nào cô mới có thể câm miệng!”
Bà lão cười hì hì: “Thẹn quá hoá giận? Hoá ra đồ bỏ đi cũng biết tức giận.”
Quý Vô Ưu siết chặt tay nghe răng rắc: “Chờ đến khi ta không còn là đồ bỏ đi nữa, đầu tiên ta giết chết cô.”
Đôi mắt của bà lão lại sạch sẽ như nước, giọng nói lanh lảnh của trẻ con, cười nói: “Quý Vô Ưu à, ngươi đáng thương quá, vừa đáng thương vừa thảm hại.”
“Có phải ngươi lại đột phá Kim Đan thất bại rồi không?”
Hai chữ Kim Đan phát ra từ miệng nàng ta mang theo trào phúng nồng nặc.
Quý Vô Ưu nghiến răng.
Bà lão nói: “Ra ngoài du lịch đi. Ngươi cũng nên ra ngoài, ta được người ta nhờ vả, chúc ngươi mạnh lên nha.”
Quý Vô Ưu nhìn nàng ta chòng chọc, mắt như rỉ máu.
Thiên Diện Nữ mỉm cười, biến hoá trăm bộ dáng, đồng thời giọng nói thay đổi khôn lường. Nam nữ già trẻ lớn bé, ngàn người ngàn tiếng.
Nàng ta nói: “Ngươi đã hứa với bà ta phải mạnh lên, ngươi quên rồi à?”
… Ánh sáng trắng thuần, bóng dáng dịu dàng ấy, kêu lên nhẹ nhàng.
“Vô Ưu, con phải mạnh lên nhé.”
Bà già xấu xí nói: “Ta sẽ giúp ngươi mạnh lên.”
Thoắt biến, trở thành thiếu nữ trẻ tuổi khẽ cười, màu đỏ như máu trong mắt.
Cũng sẽ giúp ngươi hoá Ma.
Không, ngươi vốn là Ma, chỉ là sớm, hay muộn.
Edit: FioNụ hoa nhỏ nhắn dần dần nở rộ.
Cánh hoa nào cũng có ánh bạc lóng lánh vờn quanh, ánh sao chảy xuống men theo đường cong giãn ra của hoa sen, chiếu sáng thế giới tối tăm tù túng đen kịt dưới đáy hồ như tiên cảnh nhân gian.
Bùi Cảnh có thể cảm nhận được kiếm Lăng Trần đang run rẩy, một loại cảm giác đã từng quen biết, như đang thức tỉnh nó. Con trùng béo ăn lá nằm trên tay Bùi Cảnh, hai xúc tu vừa nhỏ vừa bén lại trong suốt đung đưa, đang chờ đến thời khắc nào đó.
Rốt cuộc, hoa sen hoàn toàn nở rộ.
Chuông bạc trong tay Bùi Cảnh bị một sức mạnh hút lấy, rời khỏi tay y, bay đến bông sen kia. Sau đó dừng lại ở một chỗ, đứng im trong hồ nước, ánh bạc ánh sao chậm rãi ngưng tụ thành một đôi tay, da trắng nõn nà, mịn màng tinh xảo, nhẹ nhàng bắt lấy chiếc chuông.
Sau đó, ngàn vạn tia sáng phác hoạ nên tóc đen, mặt mày, váy áo của nàng từ trên xuống dưới.
Vị nữ thần Doanh Châu viễn cổ này, mở bừng mắt dưới đáy hồ yên tĩnh như chết.
Đôi con ngươi khác màu, một lam một bích. Nàng mặc váy áo mềm mại xanh nhạt, tóc đen xoã trên không, ánh mắt như thở dài lại như thương xót nhìn chằm chằm chiếc chuông ấy, sau đó chậm rãi nắm nó vào lòng bàn tay.
Bùi Cảnh nổi lòng tôn kính, chào một câu: “Tiền bối.”
Vị này là người mạnh nhất y từng tiếp xúc từ trước đến giờ. Những đại năng khác, Vân Tiêu Kiếm Tôn chỉ là một sợi thần thức, Tây Vương Mẫu cũng đã luân hồi mấy đời, chỉ có người phụ nữ trước mắt, thức tỉnh dưới đáy hồ sâu thăm thăm ở Truy Hồn Cung, vẫn là bộ dáng Thần tộc viển cổ ngàn vạn năm trước. Khoé mắt nàng có hoa văn sen bạc, khiến cho khí chất cả người thêm phần thờ ơ lạnh lẽo.
Nắm chặt chuông bạc, tầm mắt của nàng lại rơi xuống tay y, ánh mắt hoảng hốt sâu sắc, mở miệng: “Tru kiếm thế mà trên tay ngươi.”
Giọng nói cũng lạnh lùng như ẩn như hiện.
Bùi Cảnh không biết nên nói gì.
Nữ thần Doanh Châu hỏi: “Ngươi là hậu duệ của Vân Tiêu?”
Bùi Cảnh: “Thưa vâng, tiền bối.” Con trùng trên lưng y vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích sau khi nữ thần thức tỉnh.
Nữ thần Doanh Châu lấy được đáp án, đôi mắt khác màu nhìn ngó xung quanh.
Chợt bừng tỉnh sau giấc mộng dài, đã là mười ngàn năm sau. Đôi mắt nàng tối tăm, lại tiếp tục đi về phía trước, váy áo lướt qua, từng bước sinh hoa.
Bùi Cảnh không biết nàng muốn làm gì, lại chỉ thấy nàng bước đi, sao đó tay chạm vào khoảng không, chạm lên con trùng nhỏ trên lưng y.
Con trùng ăn lá luôn ngoan ngoãn cuộn mình vươn vòi ra, cực kỳ thân mật.
Cọ vào đầu ngón tay nàng.
Nữ thần Doanh Châu cúi đầu, khẽ nói: “Trước kia ta hoá thành Thanh Liên Phù Thế, tự tản chân nguyên, phong ấn vực Thiên Ma. Không ngờ còn có ngày tỉnh lại.” Nàng đùa giỡn côn trùng: “Tộc của chúng mi lẫn vào với ta cả vạn năm, không ngờ, cuối cùng là mi dẫn người đến tìm được ta.”
Trùng ăn lá ngọ nguậy xúc giác.
Thần nữ Doanh Châu nói: “Là nó mang ngươi tới à?”
Bùi Cảnh không thể không biết xấu hổ mà nói là y uy hiếp được, chỉ ho một tiếng, đáp: “Vâng. Con vào Truy Hồn Cung để tìm Thanh Liên Phù Thế do được bạn bè nhờ vả. Nhìn thấy hồ sen này đã cảm thấy kỳ quái, hơn nữa hình như con trùng này có quan hệ không tầm thường với hồ sen. Con đưa nó vào đáy hồ, nó dẫn con đến nơi này.”
Nữ thần Doanh Châu nghe vậy, dịu dàng nở nụ cười: “Nguyên hình Thanh Liên của ta sinh ra từ tức nhưỡng(1), tộc trùng ăn lá này sống lâu trong tức nhưỡng, nó nhớ được hơi thở của ta, nhưng mà thời gian lâu vậy rồi cũng đã chẳng còn ký ức gì. Có lẽ bị Tru kiếm trên người ngươi ảnh hưởng, để nó tìm được ta.”
(1) một loại đất trong truyền thuyết, có thể tự sinh trưởng, không bao giờ hao đi. Theo “Sơn hải kinh”, một cuốn cổ tịch thời Tiên Tần, do nóng lòng trị lụt, ông Cổn đã lên Thiên Đình và ăn trộm bảo bối “tức nhưỡng”, vốn là một chiếc túi đựng đất ở trên trời. Khi đất trong túi được gió thổi đi thì nó sẽ nhanh chóng lan rộng và hình thành một vùng đất rộng lớn dưới hạ giới.
Bùi Cảnh nhíu mày: “Trùng trong tức nhưỡng?”
Nữ thần Doanh Châu ngừng một chút, lại nghĩ ra: “Đúng. Bây giờ tức nhưỡng khó tìm, nó sinh tồn gian nan. Ngươi tìm được nó ở đâu.”
Bùi Cảnh phát hiện điều không ổn, nói: “Tiền bối, nơi mà người ngủ say bây giờ đã biến thành một Ma cung. Con vừa vào cung đã có người lấy con trùng này ra, bảo là phải nuốt xuống bụng mới vào được bên trong.”
Nữ thần Doanh Châu thở dài: “Trùng tức nhưỡng cũng gần như mất tích từ ngàn vạn năm sau cuộc chiến của các vị thần, thứ các ngươi ăn vào hẳn là giả thể của bọn chúng. Giả thể là trứng của bọn chúng, trông giống với con trùng bình thường, nhưng chết rồi. Chỉ có tu hành thoát xác ở nơi linh lực dư thừa cực độ mới xem như sống sót được.”
Bùi Cảnh có lẽ đã biết Truy Hồn Cung muốn làm gì, bọn họ muốn dùng đan điền của người sống để nuôi trùng tức nhưỡng — cái thứ gọi là công pháp kia chắc đều chỉ khiến đan điền của tu sĩ trở thành vật chứa tốt hơn thôi. Y vốn cho rằng mình có thể để cho con trùng béo ăn lá này còn sống vì đã Nguyên Anh, có điều trải qua cách nói này của nữ thần Doanh Châu, tầm mắt Bùi Cảnh rơi xuống thân kiếm Lăng Trần, có lẽ, là do uy lực của “Tru kiếm”.
Nữ thần Doanh Châu mới tỉnh lại dưới đáy hồ này, cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng sinh ra trong Thần tộc, chưa từng vào luân hồi, có một phần cảm ứng với đất trời thiên nhiên, điềm nhiên nói: “Nếu có người muốn nuôi dưỡng trùng tức nhưỡng, vậy có lẽ là liên quan đến nguyên hình của ta.”
Bùi Cảnh: “Nguyên hình của tiền bối ở nơi nào, con đoạt lại giúp người.”
Nữ thần Doanh Châu hơi ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn nước hồ đen kịt: “Nơi ta thức tỉnh là nơi ở của Thanh Liên Phù Thế. Nhưng có người tách rời thần hồn và nguyên hình của ta, lại đặt nguyền rủa ở đây, phong ấn thần thức giác quan của ta, giam cầm ta. Giờ ta không ra được, cũng không biết nguyên hình ở nơi nào.”
Bùi Cảnh: “Kẻ nguyền rủa thuộc tộc Thiên Ma ạ?”
Nữ thần Doanh Châu nhíu mày, đôi mắt một lam một biếc loé lên ý lạnh: “Bọn chúng, cũng xứng?”
Bùi Cảnh nhìn nàng.
Vị nữ thần dung nhan dịu dàng đúng như Thanh Liên chuyển thế này lại vòng về Tru kiếm, nhẹ giọng: “Chuôi kiếm này hẳn là Vân Tiêu Kiếm Tôn thức tỉnh cho ngươi. Lúc trước Thần Ma lưỡng bại câu thương, là ông ấy một mình cầm kiếm vào Cửu U, tự bạo chân nguyên, giết chết chúa tể Thiên Ma mới cứu được thang trời sắp sụp đổ.”
“Tru kiếm lấy từ trái tim của chúa tể Thiên Ma, là căn nguyên lực lượng của hắn. Chuôi kiếm ở thế gian ngay từ thời hỗn mang này đã chẳng thấy tăm hơi từ khi đất trời bắt đầu phân tách. Chẳng ai ngờ được, cuối cùng lại gây ra cảnh tượng đẫm máu thế này.”
Nữ thần Doanh Châu nhìn vẻ mặt có phần mê man của y, chậm rãi nói: “Biết vì sao nó lấy tên Tru không. Bởi nó tồn tại trước khi thế giới hoàn thành, tồn tại trước khi quy tắc đắc đạo, nó có thể giết sạch tất cả mọi thứ trên đời này, trước kia có lẽ chúa tể Thiên Ma sử dụng nó để cắt đứt thang trời, bây giờ ngươi cũng có thể, dùng nó — “
Con mắt của nàng xinh đẹp lai mờ mịt như sương khuất lầu cao, giọng nói lại khắc nghiệt lạnh giá như vang đến từ viễn cổ, vọng từ thời hồng hoang.
“Thu thiên phạt đạo.”
Bốn chữ rơi xuống, vùng nước này như đông cứng hết thảy. Tru thiên phạt đạo?! Bùi Cảnh ngây ngẩn, tru thiên phạt đạo, đây là phát triển kiểu gì? Loại chuyện vừa nghe đã thấy liên quan đến vận mệnh của người trong thiên hạ, không nên là Quý Vô Ưu làm hay sao.
Nữ thần Doanh Châu nhìn rõ vẻ kinh ngạc của y, lại nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi sang vấn đề khác: “Phải chăng bây giờ ngươi chưa từng có cộng hưởng với Tru kiếm?”
Bùi Cảnh chậm chạp gật đầu: “Chỉ có thể cảm giác được một phần buồn vui.”
Nhưng chưa từng tồn tại sự cộng hưởng thần thức.
Nhất là sau khi nó thức tỉnh.
Nữ thần Doanh Châu mỉm cười: “Vậy cũng đủ rồi. Tru kiếm chỉ nhận một chủ. Trước kia bị Thiên Đạo đặt trong cơ thể chúa tể Thiên Ma mấy ngàn năm, đổ hết tâm huyết, thanh kiếm ơ thế giới này vốn nên thuộc về con trai của Thiên Ma. Nhưng rơi vào tay ngươi mà ngươi còn có thể cảm nhận được buồn vui của nó. Điều này có thể chứng tỏ, ngươi là người mà nó công nhận, thậm chí đã có ràng buộc.”
Bùi Cảnh cũng không biết mình mạnh như vậy.
Đợi đã, Tru kiếm vốn nên là kiếm của Quý Vô Ưu?
Nữ thần Doanh Châu nói: “Tru kiếm cực kỳ nghiêm ngặt trong việc chọn chủ, có lẽ nó đang chờ ngươi đốn ngộ đến cảnh giới nào đó.”
Bùi Cảnh nhẹ nhàng cúi xuống, nhìn kiếm Lăng Trần đã làm bạn mấy trăm năm, nhớ tới Kiếm Tôn, khẽ khàng trả lời: “Nó đang chờ con phá Vô Hận.”
Nữ thần Doanh Châu hơi ngạc nhiên, ánh mắt hơi phức tạp, nhưng lại mỉm cười: “Vô Hận, cũng được, Tru kiếm là thanh kiếm thành tâm thành ý của thiên hạ, dù chỉ một sợi tà niệm cũng không thể có. Ngươi có hận trong lòng?”
Bùi Cảnh ngẩn người: “Dĩ nhiên vãn bối không có.”
Nữ thần Doanh Châu nói: “Hận, hoặc là oán thù, hoặc là tiếc nuối. Nhưng đây là tâm pháp của ngươi, ta sẽ không hỏi nhiều. Ngươi tên gì?”
Bùi Cảnh: “Vãn bối Bùi Ngự Chi.”
Nữ thần Doanh Châu mỉm cười thuỳ mị: “Ngự Chi, ta vừa nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi hiểu rõ ý ta không?”
Bùi Cảnh: “…” Giờ y chỉ nhớ được mỗi tru thiên phạt đạo. Nhưng bốn chữ này vừa lạ lẫm vừa hoang đường.
Nữ thần Doanh Châu lại hỏi: “Trước khi ngươi gặp ta, hẳn cũng đã gặp một vị chủ nhân của núi tiên khác.”
Nàng nhắc tới Bồng Lai.
Chủ nhân của Bồng Lai, Tây Vương Mẫu.
Bùi Cảnh: “Vâng, đã gặp rồi. Nhưng nàng ta…”
Nữ thần Doanh Châu hỏi lại rất tự nhiên: “Nhưng nàng điên rồi, đúng không?”
Bùi Cảnh giật mình, gật đầu.
Nữ thần Doanh Châu mỉm cười, hoa sen dưới mắt loé lên, nhìn từ xa như một giọt nước mắt.
“Nàng không nên vào luân hồi. Vào luân hồi, sao Thiên Đạo buông tha cho nàng được chứ.”
Bùi Cảnh do dự thật lâu mới hỏi: “Tiền bối, Thiên Đạo mà người nói, là Thiên Đạo mà con đang nghĩ đến đó à?”
Ánh mắt của nữ thần Doanh Châu phức tạp xa xăm: “Thiên Đạo mà ngươi nghĩ là Thiên Đạo nào?”
Bùi Cảnh nói: “Thiên Đạo, không phải là phép tắc tự nhiên, trật tự của đất trời sao? Không chỗ nào không hiện diện, ở khắp mọi nơi.”
Nữ thần Doanh Châu im lặng thật lâu, thì thào: “Ngươi nói đúng. Có lẽ đây cũng không phải Thiên Đạo, một khi quy tắc có cảm xúc, vậy không còn là quy tắc nữa.”
Bùi Cảnh nắm chặt kiếm, không có quan niệm gì trong đầu. Cho tới giờ, y vẫn chưa từng tiếp xúc với Thiên Đạo. Thậm chí, hiểu được Thiên Đạo, ấy phải là chuyện mà Hoá Thần kỳ mới có thể làm được.
Hồi lâu sau, nữ thần Doanh Châu cười khổ, nói tiếp: “Mâu thuẫn thật. Ngươi là chủ của Tru kiếm, ta muốn ngươi tru thiên phạt đạo, ai cũng muốn ngươi tru thiên phạt đạo. Ta hẳn là nên nói hết những việc ác mà Thiên Đạo gây ra cho ngươi nghe, để ngươi oán hận muốn chết. Nhưng Tru kiếm lại cứ muốn ngươi lòng không thù hằn.”
Bùi Cảnh mờ mịt, những việc ác Thiên Đạo gây ra… Lôi kiếp đánh chết người có tính không?
“Rồi sẽ có ngày nào đó, ngươi hiểu thấu được bộ mặt thật của Thiên Đạo.”
“Ta chỉ sợ sau khi ngươi biết được chân tướng, không còn năng lực giết chết bà ta nữa.”
Nữ thần Doanh Châu nói: “Mấy đêm này, ngươi đến đáy hồ theo ta đi. Ta ra đời trễ hơn Tru kiếm một bước nhưng cũng từ thuở hồng hoang, tâm pháp Vân Tiêu của ngươi đã định sẵn không lĩnh hội được hoàn toàn, kiếm pháp cũng phế theo thôi.”
“Ta kế thừa ý chí của Thái Sơ(2), ngươi đến đây, ta dạy kiếm pháp Thái Sơ cho ngươi.”
(2) nguyên khí hỗn mang trước khi trời đất tách rời, hoặc chỉ thời kỳ viễn cổ, đại khái là chỉ những thứ từ thời sơ khai
Kiếm pháp Thái Sơ. Bùi Cảnh đứng dưới bóng ngàn vạn hoa sen, y sững sờ đưa tay ra, ánh sáng yếu ớt chậm rãi xâm nhập vào trong cơ thể, sau đó, lực lượng cực kỳ mạnh mẽ và sắc bén nổ tung trong mình, lập tức đau đến méo mặt, cả người vô thức co quắp trong đáy hồ sâu thăm thẳm.
Nữ thần Doanh Châu nói: “Ngự Chi, cảm nhận bọn chúng, sau đó, giết sạch bọn chúng.”
Cảm nhận. Bùi Cảnh chỉ thấy đầu đau muốn nứt, linh lực góp nhặt trong mấy trăm năm tu hành của y tựa như cũng đầy bụi bẩn, tràn ngập tạp chất trước mặt những bông sen này. Nguyên Anh cũng thế, hiện lên vẻ cực kỳ xấu xí trước mặt ánh sáng thượng cổ tuyệt đối của chủ Thanh Liên. Thế nhưng, sao y cảm thấy, những hoa sen này đều là ảo ảnh, thậm chí như dấu vết lưu lại từ vạn năm trước, hoàn toàn không ở thế gian này.
Nữ thần Doanh Châu nói: “Tru kiếm có thể đụng đến bọn chúng, bây giờ chỉ xem ngươi có thể cảm nhận được hay không.”
Đầu đau nhức, Bùi Cảnh muốn tách một sợi thần thức ra ngoài, lại bị cảm giác hít thở không thông chặn đứng. Thân thể đang tiếp nhận linh lực hoàn toàn khác biệt, phá vỡ kiếp sống tu hành bốn trăm năm trước đó. Giống như một hồi rửa máu thay xương mới.
Nhưng mà y, hoàn toàn không chịu nổi.
Một đêm này, cuối cùng y bất tỉnh trong ánh mắt vừa thương tiếc vừa xót xa của nữ thần Doanh Châu.
Lúc Bùi Cảnh tỉnh lại, ngày mới tờ mờ sáng, y ngủ trong hồ sen, quần áo đã khô cạn.
Trùng béo ăn lá cuộn qua cuộn lại trên mặt y. Mồm miệng khô khốc, tứ chi đau nhức, sương trên lá sen nhỏ xuống mặt y, Bùi Cảnh hơi buồn bực dùng tay áo lau mặt, thuận tiện lấy con trùng béo xuống nhét nó vào trong tay áo.
“Kiếm pháp Thái Sơ, đó là kiếm pháp gì? Không bóng không hình, toàn bằng ý chí?”
“Còn có… vì sao phải tru thiên phạt đạo.”
Khái niệm về Thiên Đạo của y bây giờ vẫn rất mơ hồ.
Lần nghe thấy gần đây nhất là từ trong miệng Tây Vương Mẫu, nàng ta nói mình kế thừa một phần sức mạnh của Thiên Đạo.
Thật ra đến giờ y đã không còn coi nơi này như thế giới trong một quyển sách nữa. Ngoài Quý Vô Ưu là nhân vật chính không thể chết ra, việc phát triển đến bây giờ đã loạn xì ngầu. Thậm chí, y cúi đầu nhìn Lăng Trần loé lên chút ánh tím trên lưỡi kiếm đang ngủ say trong tay.
Tru kiếm, lấy nó làm tên, chắc chắn là đồ vật chí cao vô thượng ở thế giới trong sách này, ban đầu thuộc về nhân vật chính, bây giờ lại nằm trong tay y. Cốt truyện… thay đổi hoàn toàn.
Bùi Cảnh thì thào: “Vậy có lẽ nào, đến nước này, Quý Vô Ưu đã không phải đi theo kịch bản nữa.”
“Sư tổ nói tộc Thiên Ma bắt đầu thức tỉnh.”
“Bây giờ tay ta cầm Tru kiếm, giết sạch tộc Thiên Ma, bóp chết ngọn nguồn tội ác. Đời này Quý Vô Ưu không buồn không lo, khỏi phải thức tỉnh huyết mạch Thiên Ma, chẳng phải mọi việc đã giải quyết xong rồi.”
Y chau mày, giọng nói rất khẽ: “Nói cách khác, Tru kiếm rơi vào tay ta, những chuyện do Quý Vô Ưu làm ban đầu, ta giúp hắn hoàn thành. Có phải thế giới này cũng coi như hoàn chỉnh?”
Nắng mai dịu nhẹ mát lạnh chiếu xuống người Bùi Cảnh, y nén cơn đau đứng dậy, sau đó ngự kiếm bay về.
Nghỉ ngơi trong phòng, ngủ một giấc thẳng tới buổi chiều. Chờ y hơi sửa sang lại một chút rồi đi ra ngoài, thấy ngay Kiều Mộ Tài ngồi xổm trước cửa phòng mình.
Bùi Cảnh: “…” Vừa thấy y ra ngoài, con mắt Kiều Mộ Tài sáng rực, cậu ta đứng lên, lại tê chân vì ngồi lâu, còn phải vịn cánh cửa mới đứng thẳng được.
Bùi Cảnh hỏi: “Ngươi tìm ta có việc?”
Kiều Mộ Tài chột dạ: “Không không không, không có việc gì, ta thấy huynh không ra khỏi cửa, sợ huynh xảy ra chuyện.”
Bùi Cảnh cũng không tin cậu ta có lòng này, nhìn xuống dưới lầu một chút cũng đoán được. Kiều Mộ Tài bị bắt nạt phía dưới. Chẳng qua bây giờ cả đám là người phàm, trên mặt Kiều Mộ Tài cũng không có vết bầm tím, chắc là đấu võ miệng thua.
Ban đêm Bùi Cảnh còn muốn đến đáy hồ luyện kiếm, định giữ lại chút thể lực, bớt gây chuyện, thế là cũng lười vỗ về trái tim thuỷ tinh của Kiều tiểu công tử.
Y nói thẳng: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi đừng uống thứ đó nữa.”
Kiều Mộ Tài: “Hả? Vậy sẽ không chết đói à?”
Bùi Cảnh lấy cành sen mà con trùng béo cắn được từ nơi đó ra cho cậu ta, “Ăn cái này.”
Kiều Mộ Tài ngây người, sau phút ngu ngơ, phấn khích suýt nhảy dựng lên, sau đó nước mắt lưng tròng: “Trương ca, huynh tốt với ta quá! Đám người kia không hiểu gì cứ nói lung tung, hu hu hu!”
Bùi Cảnh đưa đồ cho cậu ta, đuổi cậu ta về phòng, đóng cửa tu hành.
…
Buổi tối ngày thứ hai, Bùi Cảnh cảm thấy khá hơn nhiều, y vốn là người tâm tính cứng cỏi, cũng không ngại đau đớn cô độc. Giữa đáy hồ sâu thẳm không người, kinh mạch bị cắn nuốt, trong tịch mịch vô biên, ánh sáng lờ mờ của hoa sen.
Y bắt đầu quen với đau đớn.
Điều này làm cho nữ thần Doanh Châu hơi bất ngờ, đôi mắt cũng bộc lộ tán thưởng.
“Lâu rồi ta không gặp loại năng lực cùng với tâm tính như ngươi.”
Sau khi trải qua một hồi hoa sen chui vào cơ thể rửa máu thay xương, Bùi Cảnh cảm thấy máu mình cũng lạnh lẽo, mồ hôi lạnh ứa ra. Loáng thoáng, y đã có thể tóm được phương hướng cụ thể của những bông sen kia. Nữ thần Doanh Châu vung tay áo, rút những vật kia đi, váy áo xanh nhạt lướt qua cánh hoa, ngồi trên hoa sen bạc nở rộ, khẽ nói: “Ngươi nghỉ ngơi một lát đi. Chúng ta tâm sự.”
Nàng móc chiếc chuông bạc từ trong tay áo ra, đôi mắt hiện lên vẻ hoài niệm: “Ngươi nói được người ta nhờ vả tới tìm Thanh Liên Phù Thế, đó là hậu duệ Doanh Châu của ta?”
Bùi Cảnh cũng ngồi xếp bằng trong bóng đêm, ngẩn người, rồi gật đầu: “Vâng, bây giờ muội ấy là Đảo chủ Doanh Châu đời kế tiếp.”
Nữ thần Doanh Châu mỉm cười: “Trước kia ta đeo chuông, đứa nhóc ấy cũng theo ta. Con bé là người thế nào?”
Trước mặt trưởng bối của Ngu Thanh Liên, Bùi Cảnh đương nhiên phải nói mặt tốt. Hơi ngừng một lát, gian nan bịa ra vài câu hay ho: “Muội ấy rất xinh đẹp, còn rất lương thiện, rất thông minh.” Ghê hồn, những lời này mà để Ngu Thanh Liên nghe được, có khi y bị giễu cả đời mất.
Nữ thần Doanh Châu nói: “Ngươi kể ta nghe chút chuyện bên ngoài đi.”
Bùi Cảnh gật đầu: “Vâng.”
Không biết y cất tiếng tự lúc nào, trước hết bắt đầu từ Thiên Bảng, kể đến vài chuyện lý thú ở tranh đấu Vấn Thiên lần trước.
Nữ thần Doanh Châu cong miệng cười, “Tốt lắm. Ngũ kiệt thiên hạ, nếu tổ tiên các ngươi biết được dáng vẻ rực rỡ bây giờ của các ngươi cũng thấy vui mừng.”
Bùi Cảnh cũng mỉm cười, bởi lấy góc nhìn của mình, cho nên kể vài chuyện thú vị vụn vặt lẻ tẻ, kể mãi kể mãi, kể đến việc thất bại sau khi bế quan đột phá Nguyên Anh. Y vô thức co rụt ngón út của mình lại, tâm trạng chẳng hiểu ra sao.
Nữ thần Doanh Châu chống cằm, đôi mắt khác màu nhẹ nhàng nhìn từng biểu cảm của Bùi Cảnh, dịu dàng như đang nhìn hậu bối của mình.
Bùi Cảnh nói: “Thật ra con… đến thành Thiên Yển, cũng là đến để tìm chàng.”
Nữ thần Doanh Châu nói: “Sở Quân Dự?”
Bùi Cảnh: “Vâng.”
Nữ thần Doanh Châu lại cười: “Người yêu của ngươi.”
Bùi Cảnh: “…”
Sợ tới mức suýt mất thăng bằng, ngã nhào xuống.
Bùi Cảnh kinh ngạc, thậm chí thêm phần ảo não, nhìn nữ thần phía đối diện.
Nữ thần Doanh Châu cười nói: “Ngươi không tu Vô Tình Đạo, có người yêu cũng không sợ gì.”
Nụ cười của nàng chậm rãi phai dần đi, nói: “Ngươi là đứa trẻ ngoan, người được ngươi thích, hắn hẳn cũng là người rất tốt.”
Bùi Cảnh lặng thinh. Tốt đâu mà tốt!
Nữ thần Doanh Châu hơi ngẩn người, có lẽ nhớ tới rất nhiều chuyện khi trước, nhưng lại lắc đầu, nụ cười bên khoé môi vụt tắt hoà vào trong ánh sáng.
Nàng khẽ nói: “Kiếm pháp Thái Sơ, ngươi phải tự ngộ. Ngươi có thể một hơi giết sạch tất cả linh hồn Thanh Liên dưới đáy hồ này, coi như nhập môn.”
“Bây giờ, ta bắt đầu vòng tiếp theo.”
Bùi Cảnh nín lặng, nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”
…
Cùng lúc đó.
Trong Truy Hồn Cung.
Hoa văn li long(3) xoay quanh cửa đá đóng chặt, một giọt màu đỏ rỉ ra từ trong mắt, như giọt máu, lan ra mỗi khe nứt. Cuối cùng, ầm ầm, cửa đá mở toang, ánh sáng chói loà kịch liệt loá mắt, sau đó hiện ra cảnh tượng trong cửa đá —
(3) rồng không sừng
Trong cửa là một trận pháp! Hoa văn phức tạp, ghê rợn lại máu me, khí Thiên Ma uốn lượn phía trên, diệt sạch nghiền ép, giống như có thể quấn nát người.
Cung chủ Truy Hồn Cung nhìn hình ảnh phía trước, hoảng đến độ hồn phi phách tán, theo sát sau lưng Sở Quân Dự, quỳ xuống run giọng: “Thành chủ, tôi không biết gì hết, tôi không biết gì hết, tôi chỉ làm việc theo mệnh lệnh của ba vị trưởng lão. Bọn họ ép tôi bắt người nuôi trùng, bọn họ ép tôi mở lầu Luyện Thần, tôi không biết gì hết.”
Sở Quân Dự vươn tay, tay áo đen nhánh trượt xuống, để trần cánh tay tái nhợt như người chết.
Ánh sáng đỏ phía trên đầu ngón tay hắn.
Ngay lập tức, tất cả khí Thiên Ma trên trận pháp trong phòng đều thần phục, run lẩy bẩy, cuộn lại ở mắt trận.
Ánh sáng rọi vào nửa khuôn mặt của Sở Quân Dự, không cảm xúc.
Hai ngày, hắn mở căn phòng đá này ra.
Sở Quân Dự nói: “Xem ra, ba vị trưởng lão của tộc Thiên Ma kia cũng không hoàn toàn là rác rưởi. Thế mà mở được cánh cổng Cửu U.”
Khoé môi hắn cong lên nụ cười không rõ: “Thú vị thật, tưởng rằng trốn đến Cửu U là an toàn?”
Hắn vươn tay. Hồ điệp cánh đen bay vù lên không, ngược sáng, giống như dòng chảy sinh mạng mới long trọng tráng lệ. Xông thẳng vào, bao trùm trận pháp, phấn đấu liều chết với đám khí Thiên Ma kia.
Người áo đen thốt lên câu nói sau cùng, dưới vẻ thờ ơ là sát ý gió tanh mưa máu.
“Nhưng ta bế thành, vốn dĩ bởi giết cả toà thành.”
…
Thiên Tiệm Phong. Nửa đêm mưa rơi tí tách, từng giọt rơi xuống cỏ hoa. Nơi này một năm bốn mùa trong trẻo lạnh lẽo, không có một ai. Gió xuyên thay áo, vòng qua đầu ngón tay, Quý Vô Ưu bỗng cảm thấy sự lạnh lẽo thấy xương. Gã đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, trong sương mù mông lung, một trăm lẻ tám đỉnh núi của Vân Tiêu lặng yên, ớn lạnh ập đến, trái tim cũng trống rỗng, cảm giác đói bụng như bóng với hình từ khi còn nhỏ bây giờ càng nặng hơn.
Gã rất đói, nhưng không dám nói, bởi vì sẽ đối mặt với sự chế nhạo của người con gái kia. Cô bé bước ra từ trong mặt nạ, từ lần đầu tiên đã nhận định là gã, làm thế nào cũng không bỏ rơi được. Nói chuyện vừa ngạo mạn vừa cay nghiệt, nụ cười cũng như xem hài, khiến người ta chán ghét. Nhưng ngoài sự chán ghét là sợ hãi khắc sâu.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Người kia lại xuất hiện trên đầu vai gã. Có điều lần này là hình dạng bà lão.
Nàng ta nhìn về một hướng xa xôi, nói: “Ta cảm thấy thành Thiên Yển xảy ra chuyện rồi.”
Thành Thiên Yển. Miệng Quý Vô Ưu đắng ngắt, hơi mờ mịt.
Bà lão đong đưa đôi chân không có máu thịt, vừa quái dị vừa kinh hãi, chậm rãi nói: “Sư tôn của ngươi đi tìm người tình cũ của hắn, cái người tình cũ hận ngươi thấu xương. Ngươi nói xem, sau khi bọn họ tâm ý tương thông, sư tôn của ngươi có thể hận kẻ mà người yêu của hắn thù hận, bắt tay nhau giết chết ngươi?”
Quý Vô Ưu nghiến răng, bùng lên một ngọn lửa trong mắt, tức đến đỏ mắt: “Đủ rồi! Chừng nào cô mới có thể câm miệng!”
Bà lão cười hì hì: “Thẹn quá hoá giận? Hoá ra đồ bỏ đi cũng biết tức giận.”
Quý Vô Ưu siết chặt tay nghe răng rắc: “Chờ đến khi ta không còn là đồ bỏ đi nữa, đầu tiên ta giết chết cô.”
Đôi mắt của bà lão lại sạch sẽ như nước, giọng nói lanh lảnh của trẻ con, cười nói: “Quý Vô Ưu à, ngươi đáng thương quá, vừa đáng thương vừa thảm hại.”
“Có phải ngươi lại đột phá Kim Đan thất bại rồi không?”
Hai chữ Kim Đan phát ra từ miệng nàng ta mang theo trào phúng nồng nặc.
Quý Vô Ưu nghiến răng.
Bà lão nói: “Ra ngoài du lịch đi. Ngươi cũng nên ra ngoài, ta được người ta nhờ vả, chúc ngươi mạnh lên nha.”
Quý Vô Ưu nhìn nàng ta chòng chọc, mắt như rỉ máu.
Thiên Diện Nữ mỉm cười, biến hoá trăm bộ dáng, đồng thời giọng nói thay đổi khôn lường. Nam nữ già trẻ lớn bé, ngàn người ngàn tiếng.
Nàng ta nói: “Ngươi đã hứa với bà ta phải mạnh lên, ngươi quên rồi à?”
… Ánh sáng trắng thuần, bóng dáng dịu dàng ấy, kêu lên nhẹ nhàng.
“Vô Ưu, con phải mạnh lên nhé.”
Bà già xấu xí nói: “Ta sẽ giúp ngươi mạnh lên.”
Thoắt biến, trở thành thiếu nữ trẻ tuổi khẽ cười, màu đỏ như máu trong mắt.
Cũng sẽ giúp ngươi hoá Ma.
Không, ngươi vốn là Ma, chỉ là sớm, hay muộn.
Bình luận truyện