Chương 153: 153: Nhanh Lên!!! Giết Nó Đi!!! Thời An Là Rồng Đó!!!
Đồng tử Thời Thụy co rụt lại, máu trên gương mặt rút đi hết.
Thiếu niên ngoài cửa cất bước tiến vào một cách tự nhiên, nói:
"Thời Tắc Thuần có ở đây không?"
Thời Thụy như bị người đánh một cú thật mạnh, hai chân cậu ta mềm nhũn chậm rãi lùi về sau một bước, miệng há ra nhưng cổ họng lại như bị bóp chặt, chỉ có thể phát ra âm tiết đơn điệu:
"Anh...!anh..."
Thấy Thời Thụy lắp bắp không nói nên lời, Thời An hơi nhíu mày, lộ ra vẻ mặt phiền não, khẽ nói:
"Cậu biết tôi không thích lãng phí thời gian mà."
"!!!"
Chuyện phát sinh vào đêm hôm nọ vốn đã bị Thời Thụy cưỡng ép quên đi, nhưng hiện tại nó lại như thủy triều tràn vào trong đầu cậu ta, hình ảnh rõ ràng, không bỏ sót bất kì chi tiết nào.
Thời Thụy chợt run lên một cái, lắp bắp đáp:
"Cha, cha không có ở đây."
Trên thực tế, đã ba ngày rồi Thời Tắc Thuần không về nhà.
Thời Thụy không biết cụ thể đã xảy ra việc gì, cũng không biết rốt cuộc Thời Tắc Thuần đang ở nơi nào.
Nhưng căn cứ vào vẻ mặt xanh mét trước khi rời nhà của Thời Tắc Thuần vào ba ngày trước, cậu ta đoán rằng việc nọ có lẽ rất khó để giải quyết.
Lúc này, Thời An đã vô cùng tự nhiên bước vào phòng khách.
Cậu lười biếng vùi người vào trong ghế sofa, sau đó giương cằm nói với Thời Thụy: "Gọi điện cho ông ta đi."
Đúng lúc này, quản gia ở nhà chính Thời gia nghe được động tĩnh, nghĩ rằng khách tới nên vội vàng bước ra từ phòng trong.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông không khỏi sững sốt.
Cậu thiếu niên không được coi trọng biến mất đã lâu lúc này lại đang thả lỏng vùi người trong ghế sofa, vẻ mặt vui sướng, tư thế lười biếng.
Còn người con trai thứ được ông chủ xem trọng thì lại đứng xa xa ở một bên, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, hiện tại đang run rẩy lấy điện thoại từ trong túi áo ra.
Việc này còn ra thể thống gì nữa hả!
Quản gia chợt nhíu mày, chuẩn bị tiến tới răn dạy.
Đúng lúc này, thiếu niên ngồi trên sofa nhẹ nhàng quét mắt nhìn về phía quản gia.
Màu mắt thiếu niên đen như màn đêm, mang theo chút ý cười thờ ơ, sâu trong con ngươi có một đốm lửa rực cháy im lặng bùng lên.
Trong nháy mắt, quản gia cảm thấy mình bị một loại áp lực vô hình đè lại tại chỗ, ngực như bị tảng đá ngàn cân đè lên, mồ hôi lạnh vô thức chảy xuống từ trên trán, run rẩy phảng phất như lá cây trong gió.
Như bị mãnh thú nhìn chằm chằm, ngoại trừ chạy trốn thì không thể sinh ra suy nghĩ nào khác.
Quản gia cứng đờ, lảo đảo lùi về sau.
Thời An thu tầm mắt lại, vô cùng buồn chán ngáp một cái, nhìn Thời Thụy:
"Xong chưa?"
"..."
Thời Thụy siết chặt điện thoại đang phát ra âm thanh trong tay, yếu ớt nói:
"Không, không gọi được."
"Thế à." Thời An suy nghĩ một lát, cậu đứng dậy từ trên ghế sofa: "Thôi vậy."
Động tác đột nhiên xuất hiện của Thời An khiến Thời Thụy càng hoảng sợ hơn, cậu ta chợt nhảy lùi về sau như thỏ con bị dọa giật mình, Thời Thụy vẫn chưa tỉnh táo nhìn Thời An đứng đối diện mình.
Chỉ nghe thấy thiếu niên hời hợt nói:
"Cậu biết lái xe không?"
Thời Thụy: "..."
Cậu ta ngây người vài giây: "Sao, sao cơ?"
Thời An đã đi qua phía bên này, Thời Thụy vô thức lui về sau, nhưng lưng lại đập vào vách tường.
"Tôi không biết lái."
Thiếu niên vươn tay, giữa ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn kẹp một tờ giấy, cậu ra lệnh một cách đương nhiên:
"Chở tôi đến nơi này."
***
Xe đã đến một ngọn núi hoang ít người lui tới.
Thời Thụy biết nơi này.
Tuy quyền sở hữu khu vực này thuộc về Thời gia, nhưng bản thân cậu ta lại chưa từng tới nơi này — Hoặc nên nói, Thời Tắc Thuần không cho phép cậu ta, cũng không cho phép bất kì kẻ nào đến gần khu vực thần bí này.
Thời Thụy nuốt một ngụm nước miếng, giương mắt nhìn ngọn núi hoang cách đó không xa.
Không biết có phải là ảo giác của cậu ta hay không, Thời Thụy luôn cảm thấy trong không khí dường như đang tràn ngập một loại hơi thở chẳng lành, khiến cậu ta theo bản năng cảm thấy nguy hiểm và khủng hoảng.
"Đi thôi." Giọng lười biếng của thiếu niên vang lên sau lưng cậu ta.
Thời Thụy giật thót, chỉ có thể cắn răng đi thẳng về phía trước.
Càng tiến về phía trước, ánh mặt trời trên đỉnh đầu lại càng có vẻ ảm đạm và rét lạnh, như bị một tầng sương mù xám xịt che khuất, trong không khí loáng thoáng có thể ngửi được một ít mùi máu tươi.
Bọn họ càng tiến về phía trước, mùi máu tươi càng trở nên nồng nặc.
Cách đó không xa, cậu ta mơ hồ nghe được tiếng đánh nhau.
Tiếng nhân loại la hét và tiếng ma vật gào rú hòa vào nhau, vũ khí lạnh va chạm dấy lên ma lực chấn động mãnh liệt.
Phía trước đang...!đang chiến đấu ư?
Thời Thụy sững sờ.
Đột nhiên, trong sương mù dày đặc bên cạnh xông tới một con ma vật khổng lồ.
Trên người nó đầy vết thương, nó đã giết đến đỏ cả mắt, thoạt nhìn vừa đáng sợ lại điên cuồng, không hề phân biệt tấn công mọi vật sống mà nó nhìn thấy.
Con ma vật gầm thét vọt tới chỗ họ.
Quá gần.
Thời Thụy gần như có thể ngửi được mùi vị tanh hôi phả ra từ trong miệng nó, hình ảnh lắc lư không cố định.
Cậu ta có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi do tử vong cận kề, vô thức hét thảm một tiếng:
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaa —"
"Ken két!"
Tiếng hàm răng nghiến lại vang lên trước mặt cậu ta.
Thế nhưng, cơn đau trong dự liệu lại không hề ập đến.
Thời Thụy chậm rãi mở hai mắt ra.
Chỉ thấy con ma vật kia nằm bò trước người cậu ta, như thể nhìn thấy thiên địch.
Nó cuộn người lại theo bản năng động vật, đầu dán sát lên mặt đất, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào nức nở đầy sợ hãi, thân thể to lớn run rẩy dữ dội.
"..." Thời Thụy hồi lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Đây, đây là tình huống gì?
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm.
Thời An đã đi tới.
Ma vật khổng lồ xấu xí lập tức run lên, nó phát ra tiếng rú như bị đánh bầm dập, kêu thảm thiết như đang bị cưỡng chế đàn áp.
Nó run lẩy bẩy trước thân hình mảnh khảnh của thiếu niên trước mặt.
"Đừng có cản đường."
Giọng thiếu niên dịu dàng, mềm nhẹ: "Mau cút đi."
"Hú grào gràooo —"
Ma vật như nghe hiểu được lời của thiếu niên, nó lập tức run lên một cái rồi vội vàng hấp tấp đứng dậy, cụp đuôi chạy thục mạng về trong sương mù dày đặc.
Thời Thụy: "..."
Cậu ta hoảng sợ nhìn Thời An.
...!Quái vật.
Quả nhiên là quái vật.
Ngoài trừ hai chữ này, không còn từ ngữ nào khác có thể hình dung thiếu niên trước mặt.
Cách đó không xa, năng lực giả được thuê đến đang gian nan chiến đấu với ma vật sau khi bị biến dị.
Đám ma vật này giống như cỗ máy giết chóc không hề biết mệt mỏi.
Sau khi giết chết một con, con thứ hai lại lần nữa nhào lên lấp đầy chỗ trống, khiến bọn họ phải mệt mỏi chống trả.
Thời Tắc Thuần đứng ở phía sau, ông ta cắn chặt răng, hung dữ trừng mắt nhìn đám ma vật, sợ hãi và căm hận đan xen hỗn loạn dưới đáy mắt.
Ông ta khàn giọng hô:
"Còn bao lâu nữa mới có thể xử lí sạch bọn nó hả!"
"Con mẹ nó! Mấy con này giết kiểu gì cũng không hết!"
Một năng lực giả trong số đó lớn tiếng mắng.
"Tôi trả tiền cho các người chính là để các người thanh lí đám ma vật đó." Thời Tắc Thuần không khách khí trả lời, vẻ mặt có chút nôn nóng: "Các người tốn nhiều thời gian quá rồi đấy!"
Đúng lúc này, đám ma vật đang nhốn nháo trước mặt bỗng trở nên yên tĩnh.
Chúng nó đồng loạt nhìn về một hướng ở sau lưng, trong mắt lướt qua sự sợ hãi.
Ngay sau đó, như đã đạt thành hiệp nghị, sau giây phút tạm dừng ngắn ngủi, đám ma vật dùng tốc độ nhanh nhất xoay người chạy thục mạng về hướng ngược lại.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, đám ma vật lúc nãy vẫn còn vây quanh nhân loại đã biến mất không thấy bóng dáng, chỉ còn lại nhóm người cầm vũ khí trong tay vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, ngớ người đứng ở đằng xa.
"..."
Nhóm người vẻ mặt tràn đầy mờ mịt liếc nhìn nhau.
Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, trong sương mù nhàn nhạt cách đó không xa, bóng người mơ hồ dần hiện lên rõ ràng.
Khi nhìn thấy người dẫn dầu, Thời Tắc Thuần chợt sững sờ, ông ta có chút khó có thể tin kêu thành tiếng:
"Tiểu Thụy?"
Thời Tắc Thuần uy nghiêm nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Con tới đây làm gì? Không phải cha đã nói rồi à, nơi này..."
Thế nhưng, Thời Tắc Thuần vẫn chưa nói xong thì ông ta đã thấy người đứng sau Thời Thụy.
Thiếu niên thân hình nhỏ nhắn, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm tĩnh mịch, rõ ràng gương mặt vẫn như cũ, nhưng không hiểu sao lại khiến Thời Tắc Thuần cảm thấy vô cùng xa lạ.
"...!Thời An?"
Nhìn thấy con trai trưởng đã lâu không gặp của mình, lúc đầu Thời Tắc Thuần kinh ngạc, nhưng một giây sau, sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống:
"Sao cậu lại tới đây?"
Năng lực giả đứng bên cạnh phục hồi tinh thần từ trong khoảnh khắc sửng sốt khi nãy.
Người dẫn đầu chùi vệt máu tươi còn sót lại trên mặt, người nọ tiến lên phía trước nhổ một ngụm nước bọt về phía Thời Tắc Thuần, lạnh lùng nói: "Con mẹ nó, chúng tôi không cần chút thù lao kia của ông.
Chút tiền đó không đáng để chúng tôi bán mạng.
Chúng tôi không nhận nhiệm vụ này nữa, ông mời người nào giỏi hơn đi."
Nói xong, người nọ vung tay với mấy người đứng sau: "Chúng ta đi thôi."
Thời Tắc Thuần nóng nảy:
"Đợi đã! Các người không thể cứ vậy bỏ tôi ở nơi này chứ!"
Thế nhưng những năng lực giả kia lại như không hề nghe thấy.
Rất nhanh sau đó, trong sương mù không còn một bóng người.
Trước mặt chỉ còn lại chiến trường trống trải hỗn loạn, trên mặt đất toàn là máu tươi màu đen đen đỏ đỏ, và cả thi thể ngổn ngang của ma vật.
Mùi máu tươi nồng đậm trong không khí khiến người ta muốn ói.
Bốn phía im lặng như một vùng đất chết, khiến người ta theo bản năng cảm thấy khủng hoảng.
Thời Tắc Thuần nhìn chằm chằm hướng nhóm năng lực giả biến mất, vẻ mặt càng trở nên âm trầm hơn:
"Con mẹ nó, một đám rác rưởi."
Ông ta xoay người bước về phía hai đứa con trai của mình, nóng nảy tức giận mắng: "Hai đứa tới đây gây cản trở làm gì hả? Lẽ nào cha chưa nói với hai đứa là tuyệt đối không được đến nơi này à?"
Đúng lúc này, Thời An trực tiếp lướt qua người ông ta, đi về phía xa xa.
Ban đầu Thời Tắc Thuần sửng sốt, sau đó ông ta lập tức giận dữ mắng:
"Thời An! Thái độ đó của cậu là thế nào hả!"
Thời An lại như không nghe thấy tiếng mắng chửi đó, cậu vẫn như cũ không nhanh không chậm đi thẳng về phía trước.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, sương mù xám đã tản đi đôi chút.
Trước mắt là một vách đá rất cao, vách đá bóng loáng đột nhiên dốc đứng, kéo dài vào sâu trong sương mù, trên vách đá có một hang động cực lớn.
Hang động đang bị đóng kín bởi một cánh cửa sắt.
Sắt thép đặc chế có thể chống đỡ gần như tất cả công kích bằng ma lực, trên cánh cửa dày nặng được trang bị một khóa mật mã có độ chính xác cao nhất, bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Thiếu niên đứng trước cánh cửa sắt, thoạt hình cậu vô cùng nhỏ bé.
Thời An xoay đầu lại, nhìn Thời Tắc Thuần.
Cậu chớp mắt vài cái, dùng giọng tò mò hỏi: "Trong này có gì vậy?"
"Không liên quan tới cậu!"
Thời Tắc Thuần sắc mặt tái xanh:
"Cậu lại đây cho tôi! Đừng tưởng rằng hiện tại cậu trưởng thành rồi thì tôi không dám đánh cậu!"
Mặt Thời Thụy trắng bệch.
Cậu ta vội vàng níu tay Thời Tắc Thuần, điên cuồng lắc đầu với ông ta, dùng ánh mắt vẫn chưa hết hoảng sợ ra hiệu với Thời Tắc Thuần: "Cha à, đừng..."
Nó, nó là quái vật đó!
Nó không phải là nhân loại Thời An bọn họ có thể tùy ý xoa tròn bóp dẹp như trước kia nữa rồi.
Thế nhưng, dường như Thời Tắc Thuần hoàn toàn không nhận ra được ám chí từ đứa con trai nhỏ của mình.
Ông ta mặt lạnh gạt tay Thời Thụy xuống, đi về phía Thời An:
"Con mẹ nó cậu có nghe không —"
Nhưng Thời Tắc Thuần còn chưa dứt lời thì đã thấy Thời An cách đó không xa đứng đưa lưng về phía ông ta, tay cậu đã đặt lên trên cửa sắt.
Sắt thép đen nhánh cứng rắn lại lạnh như băng, còn tay thiếu niên thì lại mềm mại trắng nõn, hai bên đối lập tạo thành cú đánh cực mạnh vào thị giác.
Một giây sau, sắt thép đen nhánh đột nhiên bắt đầu sáng và đỏ lên.
Nó như bị thiêu đốt từ bên trong, bắt đầu dùng một tốc độ khó có thể tưởng tượng hòa tan và biến dạng, một lỗ hỏng màu đỏ thẫm xuất hiện trên cửa sắt, chất lỏng nóng hổi hỗn hợp giữa màu đen và bạc giống như dung nham chảy dọc xuống dưới.
Chỉ trong một cái chớp mắt, trên cánh cửa sắt uy nghiêm sừng sững khi nãy đã xuất hiện một cái lỗ lớn đỏ rực.
Thời Tắc Thuần sửng sốt, bước chân vô thức dừng lại.
Hơn nữa, dựa theo miêu tả của Thời Thụy thì chẳng phải Thời An là năng lực giả hệ sức mạnh à?
Mà điều quan trọng hơn là...!sao có thể làm thế được?
Cánh cửa cứ vậy mà bị nung chảy?
Nhưng rõ ràng ông ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua nó mà.
Cánh cửa đó làm từ chất liệu có thể ngăn cản được công kích ma lực cường độ cao, sao lại có thể không chịu nổi một đòn?
Ngay trước khi Thời Tắc Thuần kịp phản ứng, Thời An đã đi vào trong hang động, bóng lưng thẳng tắp bị bóng tối cắn nuốt.
Đệt mẹ.
Thời Tắc Thuần thầm mắng một câu trong lòng.
Hiện tại ông ta cũng không thèm đoái hoài suy nghĩ tới những vấn đề khác, vội vàng đuổi theo Thời An.
"Cha ơi, đợi —"
Thời Thụy vẫn chưa nói xong thì Thời Tắc Thuần cũng đã biến mất trong cái hang lớn trên cửa sắt.
Rất nhanh sau đó, trên vùng đất hoang vắng chỉ còn lại một mình Thời Thụy.
Phía sau là sương mù mỏng manh và ma vật chưa biết, dưới chân là máu tươi sền sệt đã khô một nửa và thi thể ma vật.
Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng cành khô bị đạp gãy.
"Á!"
Thời Thụy vô thức hét lên một tiếng, cậu ta hoảng sợ quay đầu nhìn về phía tiếng động vang lên nhưng tầm mắt lại bị làn sương mù dày đặc che khuất, không nhìn thấy được gì.
Nghĩ tới ma vật bản thân vừa gặp khi nãy, trong mắt Thời Thụy hiện lên vẻ sợ hãi.
Cậu ta khẽ cắn môi, hít sâu một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm chậm rãi đi vào trong hang núi.
Tuy chỉ qua vài giây ngắn ngủi nhưng nước thép nóng chảy trên cửa đã đông lại, chỉ còn lại một cái lỗ lớn hình dạng vặn vẹo.
Ngay cả như thế, lúc Thời Thụy cẩn thận dè dặt đi qua, cậu ta vẫn cảm nhận được nhiệt độ còn sót lại trên khung cửa sắt.
Ánh sáng trong hang động lờ mờ, không khí vẩn đục, tràn ngập mùi sắt thép nóng chảy.
Thời Thụy lần mò trong bóng đêm.
Cậu ta có thể nghe được tiếng bước chân của mình quanh quẩn trong vách núi trống rỗng.
Mỗi một bước chân hạ xuống, cậu ta đều cảm thấy dường như trái tim của mình cũng đập mạnh theo, cảm giác khủng hoảng dữ dội giống như có một bàn tay đang bóp chặt trái tim.
Theo thời gian trôi qua, bàn tay ấy càng siết chặt hơn một chút.
May mắn là hang động tối tăm không thấy ánh mặt trời này khá ngắn.
Rất nhanh sau đó, Thời Thụy đã thấy phía trước truyền đến một tia sáng.
Ánh sáng mang đến một loại cảm giác an toàn đã lâu không gặp.
Thời Thụy nhẹ nhàng thở ra, gần như bước nhanh theo bản năng, xông ra khỏi bóng tối giơ tay không thấy được năm ngón —
Một giây sau, Thời Thụy hít vào một ngụm khí lạnh.
Thời Thụy nín thở theo bản năng, cậu ta kinh ngạc giương mắt nhìn chằm chằm về phía ánh sáng truyền đến.
Hoàng kim rực rỡ chất đống, bề mặt kim loại màu vàng tươi phản xạ ánh sáng êm dịu lóa mắt.
Ngọc trai lớn chừng nắm đấm chảy xuống giống như không cần tiền.
Bên trong còn có rất nhiều châu báu cậu ta không biết tên, bảo thạch ẩn chứa lực lượng thần bí và cả kim cương phản xạ ra vầng sáng ngũ sắc.
Bên tai dường như còn nghe được tiếng châu báu va vào nhau phát ra tiếng leng keng.
Cảnh tượng trước mặt tựa như sẽ chỉ xuất hiện trong giấc mơ.
Truyện Kiếm Hiệp
Bất kì một món đồ nào trong này đều có thể gợi lên lòng tham mãnh liệt ẩn giấu trong lòng mỗi người.
Lúc này, Thời Thụy mới chậm chạp kịp phản ứng lại, tia sáng cậu ta vừa thấy trong đường hầm khi nãy không phải là ánh mặt trời, mà là ánh sáng phản xạ từ trong núi châu báu chất đống này.
Dưới sự mê hoặc của tài phú, cậu ta không khống chế nổi sự kích động, bắt đầu run rẩy.
Lẽ nào...!những thứ này đều là của Thời gia?
Vậy, là người thừa kế của Thời gia, chẳng lẽ cậu ta cũng thừa kế những tài bảo này?
Đúng lúc này, Thời Thụy nghe được một tiếng quát lớn cách đó không xa: "Thời An!!!"
Thời Thụy bị dọa hoảng sợ, cậu ta quay đầu nhìn về phía tiếng quát vang lên.
Chỉ thấy người anh trai trên danh nghĩa của cậu ta đang đứng trước mặt đống tài bảo, đặt tay lên bên ngoài đống tài bảo trân quý hiếm thấy.
Còn cha của cậu ta đang đứng sau lưng cách Thời An một khoảng, ánh mắt đáng sợ, vẻ mặt nhăn nhó:
"Cậu muốn làm gì?"
Thời Tắc Thuần tiến lên một bước, âm u nói:
"Tôi cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng.
Hiện tại lập tức theo tôi ra ngoài, bằng không tôi sẽ không khách khí nữa đâu!"
Thời An phớt lờ lời cảnh cáo của ông ta, cậu dùng ngón tay chậm rãi mơn trớn bảo tàng chồng chất trước mặt, kim loại quý trơn bóng lướt qua dưới lòng bàn tay cậu.
Cậu cầm một viên hồng bảo thạch lên.
"Ông biết nó từng thuộc về ai không?"
Giọng thiếu niên bình tĩnh và ôn hòa, dường như không mang theo chút cảm xúc phập phồng.
Bảo thạch trên chiếc nhẫn lóe lên vầng sáng bảy màu.
Thời An: "Nó đến từ một vương quốc chuyên tinh luyện, họ khai thác nó rồi còn đánh bóng.
Về sau, nó bị một con Hắc Long cướp mất, trở thành một món đồ trong hang động của Hắc Long.
Mãi đến trăm năm sau, một con rồng mạnh mẽ đã đốt trụi hang động, cướp đi tất cả bảo vật của Hắc Long."
Không biết vì sao, Thời Tắc Thuần đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.
Thế nhưng, ông ta nhanh chóng tỏ thái độ cương quyết hơn: "Tôi không quan tâm nó từng thuộc về ai, dù sao hiện tại nó thuộc về tôi!"
"Thuộc về ông?"
Thời An chậm rãi hỏi ngược lại.
Cậu xòe hai bàn tay ra, để mặc hồng bảo thạch rớt xuống khỏi tay mình, nó leng keng rơi vào trong đống tài bảo.
Thiếu niên xoay người lại, cặp mắt đen nhánh bị ánh lửa thay thế.
Đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng kinh khủng bùng lên trong bóng đêm, màu mắt gần như biến thành màu vàng ròng chói mắt, đồng tử dựng thẳng nhỏ hẹp, không chút kiêng nể phóng ra lực uy hiếp và kinh khủng không thuộc về nhân loại:
"Thuộc về ông?"
Tim Thời Tắc Thuần khẽ giật thót.
Ông ta lùi về sau theo bản năng, chân vấp phải mặt đất gồ ghề, trọng tâm không vững ngã nhào xuống đất.
"Các người là một đám trộm cắp."
Thời An từng bước tiến về phía trước, đôi mắt đỏ vàng nhìn chằm chằm nhân loại trước mặt, hơi thở kinh khủng phóng ra từ trong thân thể mảnh khảnh, cảm giác áp bách mạnh mẽ gần như khiến người ta không thể hít thở:
"Đám trộm vô liêm sỉ!"
Thiếu niên hung dữ mắng.
Mỗi một chữ nói ra, ngọn lửa trong mắt càng cháy mạnh hơn, cơn bạo nộ mãnh liệt nổi lên dưới đáy mắt cậu.
"Mày, rốt cuộc mày là thứ gì?!"
Thời Tắc Thuần hoảng sợ khàn giọng hỏi.
"Tôi?" Thời An hỏi ngược lại.
Lớp vảy màu trắng bạc hiện lên trên gương mặt, như ánh trăng chiếu xuống mặt hồ gợi lên sóng gợn lăn tăn, phản xạ ánh sáng rét lạnh như kim loại.
Ánh mắt Thời Tắc Thuần rơi lên trên mặt Thời An, sau giây phút khiếp sợ ngắn ngủi, vẻ hoảng hốt lo sợ hiện lên trên mặt ông ta, ông ta bắt đầu cuồng loạn hét ầm lên:
"Ma vật! Mày là ma vật!!!"
"Ma vật?" Thời An dừng bước, cậu suy nghĩ một lát rồi trả lời:
"Ông muốn nói thế cũng được."
Trên mặt thiếu niên lộ ra nụ cười đơn thuần, trong đáy mắt lại không có chút tình cảm.
Một ngọn lửa rồng hiện lên trên đầu ngón tay cậu, ánh lửa đỏ vàng nhảy nhót bên trong hang động mờ tối, nó phóng ra ngoài sức mạnh đáng sợ:
"Có điều, tôi thích ông gọi tôi là chủ nhân của những tài bảo này hơn."
"Không, không thể nào!!!"
Thời Tắc Thuần khàn giọng, gần như không thể nghe ra giọng nói ban đầu: "Rồng đã biến mất rồi! Trên đại lục này đã không còn rồng nữa!"
...!Rồng?!
Đồng tử Thời Thụy co rụt lại, cậu ta gần như không thể tin vào tai mình.
...!Thời An, là rồng?
Kết luận này không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng lại khớp với logic, gần như không thể phản bác.
Dù là sức mạnh gần như kinh khủng kia, lực uy hiếp với ma vật, và cả pháp thuật hỏa diễm vượt quá sức tưởng tượng của nhân loại.
Trong đầu Thời Thụy nhớ lại đêm hôm nọ, vấn đề cậu ta muốn hỏi khi bản thân rơi vào trong sợ hãi và tuyệt vọng.
— Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Lúc ấy Thời An trả lời:
"Tôi chỉ lấy lại những thứ thuộc về bản thân mà thôi."
"Chúng ta chơi một trò chơi nhé."
Thời An ngồi xổm xuống trước mặt Thời Tắc Thuần, thấp giọng nói: "Nói cho tôi biết ông đã sử dụng, buôn bán và tiêu xài bao nhiêu tài bảo rồi?"
Cậu nheo mắt, nở nụ cười vô tội, âm cuối thoáng giương cao, phảng phất như đang làm nũng:
"Nếu ông nói dối, tôi sẽ thiêu chết ông, thế nào?"
Thừa dịp Thời An không chú ý tới bên này, Thời Thụy chầm chậm nhích về phía cửa động, trái tim cậu ta như treo ngay cổ họng, nó điên cuồng nhảy loạn trong lồng ngực.
Nhanh lên, nhanh lên, sắp thoát khỏi nơi này rồi.
Chỉ cần ra khỏi nơi này, cậu ta sẽ lập tức cầu viện.
Những tài bảo này là của Thời gia, cũng là của cậu ta!
Đúng lúc này, tại cửa động cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân rõ nét.
Thời Thụy giật mình, vội nhìn về hướng tiếng động truyền tới.
Người đàn ông thân hình cao lớn bước ra từ trong bóng tối.
Người nọ tóc bạc, lông mi màu bạc, đôi mắt xanh thẫm, trên bàn tay thon dài đeo găng tay chiến thuật đen nhánh, gương mặt lập thể lạnh lùng, hờ hững nhìn vào trong hang động.
— Mục Hành?!
Trong nháy mắt, đáy lòng Thời Thụy dâng lên niềm hi vọng.
Vị này là Đồ Long Giả trong truyền thuyết đó!
Ánh mắt Mục Hành lướt qua Thời Tắc Thuần đang xụi lơ trên mặt đất, cuối cùng rơi lên trên người Thời An.
Anh bước không nhanh không chậm, đế giày cứng rắn gõ lên mặt đất, phát ra âm thanh dứt khoát.
Lúc này, Thời Tắc Thuần co quắp trên mặt đất cũng chú ý tới người đang bước đến, trong mắt ông ta tỏa ra ánh sáng của hi vọng.
Gương mặt chảy mồ hôi lạnh ròng ròng trở nên vặn vẹo vì sợ hãi và vui mừng tột độ.
Ông ta hét lên như nhìn thấy vị cứu tinh:
"Mục trưởng quan!!! Nhanh lên!!! Giết nó đi!!! Thời An là rồng đó!!! Nó là rồng ngụy trang thành nhân loại!!!"
Thời An chớp mắt vài cái, nhìn qua.
Cậu hơi ngạc nhiên: "Em tốn nhiều thời gian đến vậy rồi à?"
Mục Hành: "Không có."
Anh dừng lại bên cạnh Thời An, rũ mắt xuống, dùng giọng trầm tĩnh nói: "Chỉ là anh nhớ em rồi."
Thời Thụy: "..."
Thời Tắc Thuần: "..."
Hả?
Đợi đã?
Xảy ra chuyện gì vậy?
Phẫn nộ trong đôi đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng của thiếu niên dần lụi tàn, đôi mắt trở nên sạch sẽ và thuần túy, như bảo thạch xinh đẹp trong suốt, cảm giác tàn nhẫn khiến người ta sởn hết cả gai ốc đều rút đi hết.
Cậu giang hai tay, giọng nói mềm mại và dịu dàng như lúc nãy, nhưng lần này lại thật sự là đang làm nũng:
"Em mệt quá à, muốn ôm."
Hết chương 118..
Bình luận truyện