Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 22
【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 78℃】
641
Sau khi tôi trở lại máy tính xử lý công việc một lúc thì Hứa Tri Niên thức dậy.
Cậu ấy có vẻ bần thần, lắc lắc đầu rồi mới phản ứng được mình đang ở đâu.
Hứa Tri Niên không phải người ồn ào, dù đã tỉnh nhưng vẫn làm bộ như mình không tồn tại.
Cậu ấy dè dặt ngồi xuống rồi cầm lấy điểm tâm bên cạnh, liếc nhìn tôi một chút.
Tôi vờ như không biết gì cả.
642
Ăn xong điểm tâm, Hứa Tri Niên không nói không rằng, cứ thế an tĩnh nhìn tôi.
Cậu ấy không nhìn chằm chằm mà cứ mấy giây lại lén lút liếc tôi một cái, sau đó quay đi.
Mấy giây sau lại nhìn một cái.
Rồi mấy giây sau nữa lại nhìn một cái.
Cứ thế lặp đi lặp lại khiến tôi nhớ tới một loài chim không biết tên.
643
Cậu ấy tưởng mình nhìn trộm sẽ không bị phát hiện, nhưng không hề biết trong mắt tôi rõ ràng đến mức nào.
Giống như học sinh ngồi dưới lớp vụng trộm làm việc riêng, cứ tưởng không bị phát hiện nhưng nào biết thầy giáo đã thu hết vào mắt, chỉ là không muốn vạch trần mà thôi.
Tôi cố nén để không cười ra tiếng.
644
Cầm văn bản đã xử lý xong, tôi đi đến bên cạnh Hứa Tri Niên hỏi cậu ấy: "Chán lắm rồi đúng không?"
Hứa Tri Niên vội vàng lắc đầu: "Không có."
"Cậu ráng đợi thêm chút nữa đi." Tôi nói, "Tôi sắp tan sở rồi."
Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Mỗi ngày anh đều bận rộn như bây giờ sao?"
Tôi cười: "Dĩ nhiên không phải rồi."
Hứa Tri Niên nói: "À."
Tôi nói tiếp: "Hôm nay đâu đã bận lắm, lúc bận rộn nhất tôi bôn ba khắp nơi, còn phải ngủ trên máy bay nữa kìa."
Hứa Tri Niên nhìn tôi, đáy mắt toát lên vẻ đau lòng.
645
"Giờ thấy sao rồi?" Tôi hỏi cậu ấy.
Hứa Tri Niên nói: "Ngủ một giấc cảm giác đã tốt hơn nhiều."
Tôi khẽ vuốt cằm, do dự một chút rồi hỏi: "Có thể nói chuyện không?"
Hứa Tri Niên nghiêng đầu, có chút mờ mịt: "Sao ạ?"
"...... Chứng sợ giam cầm của cậu." Tôi nói.
Hứa Tri Niên lập tức im bặt.
646
Tôi hỏi: "Có liên quan đến Nghiêm Chi Triết sao?"
Hứa Tri Niên cúi đầu, nhỏ giọng nói: "...... Vâng."
Tôi xoa tóc cậu ấy: "Không muốn nói cũng không sao, tôi không muốn ép cậu."
Tôi vừa định đứng dậy thì tay áo bị Hứa Tri Niên kéo lại.
"Thật ra cũng chẳng có gì." Hứa Tri Niên ngước nhìn tôi.
Tôi nói: "Không muốn nói thì đừng nói, đừng ép buộc mình."
"Nếu là Khương tiên sinh......" Hứa Tri Niên mỉm cười sửa lời, "Tôi muốn nói cho Khương tiên sinh nghe."
645
Hứa Tri Niên nói: "Đây là một kiểu trừng phạt của Nghiêm Chi Triết dành cho tôi."
Tôi nhíu mày: "Trừng phạt?"
"Vâng." Hứa Tri Niên nói, "Mỗi khi tôi tìm cách chạy trốn nhưng thất bại hoặc chọc giận anh ta thì anh ta sẽ nhốt tôi vào gác xép."
Tôi hiểu ý: "Gác xép rất nhỏ?"
Hứa Tri Niên nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, rất nhỏ, xây dưới cầu thang, chất đầy đồ đạc linh tinh, chỗ trống còn không đủ cho tôi nằm."
"Gác rất tối, không có cửa sổ, ánh sáng cũng không lọt vào nổi. Có một cái đèn nhưng tiếc là bị hỏng rồi."
655
Tôi thương tiếc sờ mặt cậu ấy hỏi: "Cậu bị nhốt mấy lần?"
"Quên mất rồi." Hứa Tri Niên trả lời, "Tôi thường xuyên chọc giận anh ta, có khi anh ta sẽ mau chóng thả tôi ra, có khi sẽ nhốt rất lâu."
Tôi nhất thời im lặng, thế là Hứa Tri Niên nói tiếp.
"Ở trên gác tôi không biết được ngày đêm, không cảm nhận được thời gian trôi qua, tôi thậm chí còn không biết trôi qua bao lâu, nhiều khi tôi cảm thấy thời gian rất dài nhưng thật ra lại rất ngắn."
"Tôi nhớ có một lần anh ta cực kỳ tức giận nên nhốt tôi vào đó rồi bỏ ra ngoài, vài ngày sau cũng chưa về."
"Buổi tối trên gác cực kỳ lạnh, trên người tôi quần áo rất mỏng, thế là tôi co người lại nhưng vẫn rất lạnh. Tôi nghĩ mình phát sốt rồi, nhưng lúc đó tôi không hề hay biết, chẳng qua chỉ thấy rất tối, rất lạnh, bên trong cái gì cũng không có, cũng không thấy được sao trời."
656
Tôi khẽ gọi tên cậu ấy: "Hứa Tri Niên."
Cậu ấy không phản ứng, như thể không nghe thấy, như thể đang chìm vào cảm xúc nào đó.
Cậu ấy nói: "Không có lệnh của anh ta thì những người khác không dám thả tôi ra, có người đưa thức ăn và nước uống cho tôi nhưng tôi đều quên ăn."
"Tôi quá sợ hãi."
"Những ngày đó dài như cả một đời vậy. Cuối cùng ý thức của tôi trở nên mơ hồ, trong đầu cái gì cũng không có."
Cậu ấy dừng một chút rồi thốt ra câu cuối cùng: "...... Tôi cứ nghĩ mình sẽ chết ở đó."
657
Cậu ấy chìm vào hồi ức, vừa nói thân thể vừa chậm chạp co lại, run lên nhè nhẹ.
Tôi nghiêng qua đặt tay lên lưng cậu ấy, ôm cậu ấy vào lòng.
Hứa Tri Niên vẫn rất gầy, nuôi lâu như vậy mà chẳng mập lên được bao nhiêu, tôi có thể dễ dàng ôm trọn cậu ấy.
Cậu ấy bắt lấy bàn tay kia của tôi rồi nắm chặt, sức lực rất lớn, xương ngón tay đều nhô lên.
Tựa như trong tuyệt vọng níu được khúc gỗ cuối cùng, có thế nào cũng không muốn buông tay.
658
"Đều đã qua rồi." Tôi vỗ lưng cậu ấy nói, "Hứa Tri Niên, cậu đã được cứu ra."
Hứa Tri Niên lấy lại tinh thần.
Cậu ấy không nói chuyện, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, cậu ấy mới ngẩng lên nhìn tôi rồi nhẹ gật đầu: "Tôi biết, là Khương tiên sinh đã cứu tôi."
659
Chờ cậu ấy bình ổn cảm xúc, tôi mới buông cậu ấy ra.
"Thật xin lỗi." Cậu ấy đỏ mặt nói, "Nãy giờ hình như tôi đã mất khống chế."
Tôi chậm rãi lắc đầu.
660
Tôi nói: "Thật ra tôi có một món quà muốn tặng cậu."
Hứa Tri Niên thoáng sửng sốt: "Gì ạ?"
Tôi nói: "Lúc đầu định tối nay mới đưa, nhưng cậu đã đến đây thì giờ đưa cho cậu luôn."
Tôi lấy bức ảnh ra đưa cho cậu ấy.
Mới đầu cậu ấy còn có chút nghi hoặc, đến khi nhìn thấy chữ ký phía trên thì ánh mắt sáng lên: "Là chữ ký của Diệp Tử An!"
Tôi khẽ gật đầu: "Ừ."
661
Hứa Tri Niên thích thú vuốt vuốt bức ảnh không chịu buông tay, cậu ấy nhìn một lúc rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi tôi: "Sao Khương tiên sinh biết tôi rất muốn có chữ ký của Diệp Tử An?"
Tôi điềm nhiên trả lời: "Cậu rất muốn có à? Thật ra tôi không biết đâu, nhưng Khương Sênh Sênh theo đuổi thần tượng đến tẩu hỏa nhập ma, trước mặt tôi mà cứ Diệp Tử An thế này Diệp Tử An thế nọ. Tôi thấy cậu hình như đi theo nó nên đoán cậu cũng thích Diệp Tử An."
Dừng lại một chút, tôi hỏi cậu ấy: "Thích món quà này không?"
Cậu ấy cười nói: "Thích ạ, rất thích."
662
Tôi hoài nghi Hứa Tri Niên đã bỏ thuốc cho tôi.
Nếu không thì tại sao khi thấy cậu ấy hết buồn bã để lộ nụ cười thì tôi lại có cảm giác như trút được gánh nặng vậy chứ.
663
Sau khi tan sở, chú Dương đưa tôi và Hứa Tri Niên cùng về.
Hứa Tri Niên vừa tới cửa liền lao vào bếp.
Mặc dù lúc chiều xảy ra chút chuyện không vui nhưng cậu ấy vẫn nhớ làm cho tôi món chân gà nấu tôm tươi.
"Hôm nay tôi cố ý nhờ chị Vương mua nguyên liệu nấu ăn." Cậu ấy nhẹ nhàng nói, "Còn tươi lắm, cũng không thể lãng phí được."
Chị Vương ở bên cạnh cười nói: "Tôi biết ngay là Niên Niên vừa về chắc chắn sẽ cướp bếp của tôi mà."
664
Niên Niên?
Tôi nhíu mày không vui.
Hình như ngoại trừ tôi thì người chung quanh đều thân cận với Hứa Tri Niên như vậy.
665
Tôi nhớ lại lần trước Khương Sênh Sênh nói chuyện với tôi.
Nó nói trên người Hứa Tri Niên có một sức hút đặc biệt khiến người ta bất tri bất giác bị cậu ấy hấp dẫn.
Hiện giờ tôi rất đồng tình.
666
Cơm tối hôm nay vô cùng phong phú, chị Vương biết tôi và Hứa Tri Niên tối nay đều ở nhà ăn cơm nên làm thêm mấy món ăn.
Hứa Tri Niên cũng vào bếp làm mấy món, không ngờ cuối cùng bày đầy cả bàn.
Chị Vương lôi kéo Hứa Tri Niên nói chuyện, chủ đề xoay quanh chuyện cậu ấy ở trường học ăn ngon không ở tốt không tốt có chỗ nào chưa quen không.
Hứa Tri Niên hàn huyên một lát rồi quay sang nhìn tôi.
667
Món chân gà nấu tôm tươi được đặt ở vị trí gần tôi nhất.
Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Có phải thơm lắm không?"
Tôi nhẹ gật đầu.
Hứa Tri Niên còn nói: "Khương tiên sinh nếm thử đi, đây là lần đầu tôi làm đó."
Tôi cầm đũa gắp một miếng.
Trong mắt Hứa Tri Niên càng toát lên vẻ chờ mong: "Thế nào, ngon không ạ?"
Tôi nói: "Hình như không cay lắm."
Hứa Tri Niên nói: "Tôi cố ý bỏ ớt ít lại, chẳng phải dạ dày Khương tiên sinh không khỏe sao? Ăn cay quá tôi sợ không chịu nổi."
Nói đến đây cậu ấy khẩn trương nhìn tôi hỏi: "Có phải là...... mùi vị quá nhạt nhẽo không?"
Tôi lắc đầu: "Không có, rất vừa ăn."
Hứa Tri Niên thở phào rồi lại hỏi tôi: "Khương tiên sinh có thích không?"
Tôi nhìn cậu ấy rồi dè dặt nói: "Thích."
Hứa Tri Niên tươi cười: "Tôi biết chắc chắn anh sẽ thích mà!"
668
Tôi không biết cậu ấy lấy đâu ra tự tin.
Nhưng cậu ấy nói không sai.
Tôi quả thực rất thích.
669
À, ý tôi là món chân gà nấu tôm tươi.
Đừng nghĩ sai lệch nhé.
670
Buổi tối tắm rửa xong, tôi vừa cầm khăn lau tóc vừa đi đến bên giường.
Màn hình điện thoại sáng lên, có mấy Wechat do bạn bè làm ăn gửi tới.
Tôi nhìn lướt qua, không có tin tức gì quan trọng nên cũng chẳng cần trả lời.
Đóng Wechat, tôi mở Weibo ra.
671
Nửa tiếng trước Hứa Tri Niên đăng một bức ảnh lên Weibo, chính là bức ảnh có chữ ký mà tôi đưa cho cậu ấy.
Chú thích là: "Hôm nay có được một sự bất ngờ lớn, thật là vui!"
Hầu hết bình luận bên dưới đều tỏ ý ghen tị, có người còn hỏi cậu ấy có bán không.
Hứa Tri Niên trả lời: "Không bán, giá cao mấy cũng không bán!"
672
Cậu ấy thích Diệp Tử An vậy sao?
Tôi nhíu mày, càng thêm ngứa mắt ba chữ Diệp Tử An trên Weibo của cậu ấy.
673
Một lát sau, Khương Sênh Sênh gửi Wechat tới.
Gừng Đường Đỏ: Ca!
Tôi:?
Gừng Đường Đỏ: Niên Niên nói tấm ảnh có chữ ký Diệp Tử An là anh tặng anh ấy!
Tôi: Đúng.
Gừng Đường Đỏ: Sao em không có?!
Gừng Đường Đỏ: Em có phải là em ruột của anh không thế?!
Tôi: Không phải.
Gừng Đường Đỏ:???
Tôi: Nhặt trong thùng rác.
Gừng Đường Đỏ:......
Gừng Đường Đỏ: Ca! Anh không thể qua cầu rút ván như thế được, Weibo của Niên Niên là do em tiết lộ cho anh mà!
674
Tôi bị nó bám riết không có cách nào, cuối cùng đành nói với nó.
Tôi: Còn một tấm giữ lại cho em đó, có rảnh thì tới lấy.
Gừng Đường Đỏ: A a a a a a a a a a! Ca! Anh thân yêu! Yêu anh nhiều! Moa moa moa!
Tôi: Biến.
675
Kết thúc đối thoại với Khương Sênh Sênh, tôi cầm điện thoại ngẩn ra một hồi.
Cuối cùng vẫn gọi điện cho bác sĩ Diêu.
676
"Khương Minh Ý." Giọng nói lười biếng của bác sĩ Diêu vang lên trong điện thoại, "Giờ mà gọi điện rất dễ quấy rầy người khác sinh hoạt tình dục đấy, cậu biết không hả?"
Tôi hỏi anh ta: "Tôi đang quấy rầy anh à?"
Bác sĩ Diêu nói: "Hôm nay thì không. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì, phí tư vấn tính theo giây, tôi tự động tính gấp đôi cho cậu."
Tôi im lặng mấy giây rồi mới lên tiếng: "Tôi muốn hỏi anh...... tình trạng tâm lý hiện tại của Hứa Tri Niên."
641
Sau khi tôi trở lại máy tính xử lý công việc một lúc thì Hứa Tri Niên thức dậy.
Cậu ấy có vẻ bần thần, lắc lắc đầu rồi mới phản ứng được mình đang ở đâu.
Hứa Tri Niên không phải người ồn ào, dù đã tỉnh nhưng vẫn làm bộ như mình không tồn tại.
Cậu ấy dè dặt ngồi xuống rồi cầm lấy điểm tâm bên cạnh, liếc nhìn tôi một chút.
Tôi vờ như không biết gì cả.
642
Ăn xong điểm tâm, Hứa Tri Niên không nói không rằng, cứ thế an tĩnh nhìn tôi.
Cậu ấy không nhìn chằm chằm mà cứ mấy giây lại lén lút liếc tôi một cái, sau đó quay đi.
Mấy giây sau lại nhìn một cái.
Rồi mấy giây sau nữa lại nhìn một cái.
Cứ thế lặp đi lặp lại khiến tôi nhớ tới một loài chim không biết tên.
643
Cậu ấy tưởng mình nhìn trộm sẽ không bị phát hiện, nhưng không hề biết trong mắt tôi rõ ràng đến mức nào.
Giống như học sinh ngồi dưới lớp vụng trộm làm việc riêng, cứ tưởng không bị phát hiện nhưng nào biết thầy giáo đã thu hết vào mắt, chỉ là không muốn vạch trần mà thôi.
Tôi cố nén để không cười ra tiếng.
644
Cầm văn bản đã xử lý xong, tôi đi đến bên cạnh Hứa Tri Niên hỏi cậu ấy: "Chán lắm rồi đúng không?"
Hứa Tri Niên vội vàng lắc đầu: "Không có."
"Cậu ráng đợi thêm chút nữa đi." Tôi nói, "Tôi sắp tan sở rồi."
Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Mỗi ngày anh đều bận rộn như bây giờ sao?"
Tôi cười: "Dĩ nhiên không phải rồi."
Hứa Tri Niên nói: "À."
Tôi nói tiếp: "Hôm nay đâu đã bận lắm, lúc bận rộn nhất tôi bôn ba khắp nơi, còn phải ngủ trên máy bay nữa kìa."
Hứa Tri Niên nhìn tôi, đáy mắt toát lên vẻ đau lòng.
645
"Giờ thấy sao rồi?" Tôi hỏi cậu ấy.
Hứa Tri Niên nói: "Ngủ một giấc cảm giác đã tốt hơn nhiều."
Tôi khẽ vuốt cằm, do dự một chút rồi hỏi: "Có thể nói chuyện không?"
Hứa Tri Niên nghiêng đầu, có chút mờ mịt: "Sao ạ?"
"...... Chứng sợ giam cầm của cậu." Tôi nói.
Hứa Tri Niên lập tức im bặt.
646
Tôi hỏi: "Có liên quan đến Nghiêm Chi Triết sao?"
Hứa Tri Niên cúi đầu, nhỏ giọng nói: "...... Vâng."
Tôi xoa tóc cậu ấy: "Không muốn nói cũng không sao, tôi không muốn ép cậu."
Tôi vừa định đứng dậy thì tay áo bị Hứa Tri Niên kéo lại.
"Thật ra cũng chẳng có gì." Hứa Tri Niên ngước nhìn tôi.
Tôi nói: "Không muốn nói thì đừng nói, đừng ép buộc mình."
"Nếu là Khương tiên sinh......" Hứa Tri Niên mỉm cười sửa lời, "Tôi muốn nói cho Khương tiên sinh nghe."
645
Hứa Tri Niên nói: "Đây là một kiểu trừng phạt của Nghiêm Chi Triết dành cho tôi."
Tôi nhíu mày: "Trừng phạt?"
"Vâng." Hứa Tri Niên nói, "Mỗi khi tôi tìm cách chạy trốn nhưng thất bại hoặc chọc giận anh ta thì anh ta sẽ nhốt tôi vào gác xép."
Tôi hiểu ý: "Gác xép rất nhỏ?"
Hứa Tri Niên nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, rất nhỏ, xây dưới cầu thang, chất đầy đồ đạc linh tinh, chỗ trống còn không đủ cho tôi nằm."
"Gác rất tối, không có cửa sổ, ánh sáng cũng không lọt vào nổi. Có một cái đèn nhưng tiếc là bị hỏng rồi."
655
Tôi thương tiếc sờ mặt cậu ấy hỏi: "Cậu bị nhốt mấy lần?"
"Quên mất rồi." Hứa Tri Niên trả lời, "Tôi thường xuyên chọc giận anh ta, có khi anh ta sẽ mau chóng thả tôi ra, có khi sẽ nhốt rất lâu."
Tôi nhất thời im lặng, thế là Hứa Tri Niên nói tiếp.
"Ở trên gác tôi không biết được ngày đêm, không cảm nhận được thời gian trôi qua, tôi thậm chí còn không biết trôi qua bao lâu, nhiều khi tôi cảm thấy thời gian rất dài nhưng thật ra lại rất ngắn."
"Tôi nhớ có một lần anh ta cực kỳ tức giận nên nhốt tôi vào đó rồi bỏ ra ngoài, vài ngày sau cũng chưa về."
"Buổi tối trên gác cực kỳ lạnh, trên người tôi quần áo rất mỏng, thế là tôi co người lại nhưng vẫn rất lạnh. Tôi nghĩ mình phát sốt rồi, nhưng lúc đó tôi không hề hay biết, chẳng qua chỉ thấy rất tối, rất lạnh, bên trong cái gì cũng không có, cũng không thấy được sao trời."
656
Tôi khẽ gọi tên cậu ấy: "Hứa Tri Niên."
Cậu ấy không phản ứng, như thể không nghe thấy, như thể đang chìm vào cảm xúc nào đó.
Cậu ấy nói: "Không có lệnh của anh ta thì những người khác không dám thả tôi ra, có người đưa thức ăn và nước uống cho tôi nhưng tôi đều quên ăn."
"Tôi quá sợ hãi."
"Những ngày đó dài như cả một đời vậy. Cuối cùng ý thức của tôi trở nên mơ hồ, trong đầu cái gì cũng không có."
Cậu ấy dừng một chút rồi thốt ra câu cuối cùng: "...... Tôi cứ nghĩ mình sẽ chết ở đó."
657
Cậu ấy chìm vào hồi ức, vừa nói thân thể vừa chậm chạp co lại, run lên nhè nhẹ.
Tôi nghiêng qua đặt tay lên lưng cậu ấy, ôm cậu ấy vào lòng.
Hứa Tri Niên vẫn rất gầy, nuôi lâu như vậy mà chẳng mập lên được bao nhiêu, tôi có thể dễ dàng ôm trọn cậu ấy.
Cậu ấy bắt lấy bàn tay kia của tôi rồi nắm chặt, sức lực rất lớn, xương ngón tay đều nhô lên.
Tựa như trong tuyệt vọng níu được khúc gỗ cuối cùng, có thế nào cũng không muốn buông tay.
658
"Đều đã qua rồi." Tôi vỗ lưng cậu ấy nói, "Hứa Tri Niên, cậu đã được cứu ra."
Hứa Tri Niên lấy lại tinh thần.
Cậu ấy không nói chuyện, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, cậu ấy mới ngẩng lên nhìn tôi rồi nhẹ gật đầu: "Tôi biết, là Khương tiên sinh đã cứu tôi."
659
Chờ cậu ấy bình ổn cảm xúc, tôi mới buông cậu ấy ra.
"Thật xin lỗi." Cậu ấy đỏ mặt nói, "Nãy giờ hình như tôi đã mất khống chế."
Tôi chậm rãi lắc đầu.
660
Tôi nói: "Thật ra tôi có một món quà muốn tặng cậu."
Hứa Tri Niên thoáng sửng sốt: "Gì ạ?"
Tôi nói: "Lúc đầu định tối nay mới đưa, nhưng cậu đã đến đây thì giờ đưa cho cậu luôn."
Tôi lấy bức ảnh ra đưa cho cậu ấy.
Mới đầu cậu ấy còn có chút nghi hoặc, đến khi nhìn thấy chữ ký phía trên thì ánh mắt sáng lên: "Là chữ ký của Diệp Tử An!"
Tôi khẽ gật đầu: "Ừ."
661
Hứa Tri Niên thích thú vuốt vuốt bức ảnh không chịu buông tay, cậu ấy nhìn một lúc rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi tôi: "Sao Khương tiên sinh biết tôi rất muốn có chữ ký của Diệp Tử An?"
Tôi điềm nhiên trả lời: "Cậu rất muốn có à? Thật ra tôi không biết đâu, nhưng Khương Sênh Sênh theo đuổi thần tượng đến tẩu hỏa nhập ma, trước mặt tôi mà cứ Diệp Tử An thế này Diệp Tử An thế nọ. Tôi thấy cậu hình như đi theo nó nên đoán cậu cũng thích Diệp Tử An."
Dừng lại một chút, tôi hỏi cậu ấy: "Thích món quà này không?"
Cậu ấy cười nói: "Thích ạ, rất thích."
662
Tôi hoài nghi Hứa Tri Niên đã bỏ thuốc cho tôi.
Nếu không thì tại sao khi thấy cậu ấy hết buồn bã để lộ nụ cười thì tôi lại có cảm giác như trút được gánh nặng vậy chứ.
663
Sau khi tan sở, chú Dương đưa tôi và Hứa Tri Niên cùng về.
Hứa Tri Niên vừa tới cửa liền lao vào bếp.
Mặc dù lúc chiều xảy ra chút chuyện không vui nhưng cậu ấy vẫn nhớ làm cho tôi món chân gà nấu tôm tươi.
"Hôm nay tôi cố ý nhờ chị Vương mua nguyên liệu nấu ăn." Cậu ấy nhẹ nhàng nói, "Còn tươi lắm, cũng không thể lãng phí được."
Chị Vương ở bên cạnh cười nói: "Tôi biết ngay là Niên Niên vừa về chắc chắn sẽ cướp bếp của tôi mà."
664
Niên Niên?
Tôi nhíu mày không vui.
Hình như ngoại trừ tôi thì người chung quanh đều thân cận với Hứa Tri Niên như vậy.
665
Tôi nhớ lại lần trước Khương Sênh Sênh nói chuyện với tôi.
Nó nói trên người Hứa Tri Niên có một sức hút đặc biệt khiến người ta bất tri bất giác bị cậu ấy hấp dẫn.
Hiện giờ tôi rất đồng tình.
666
Cơm tối hôm nay vô cùng phong phú, chị Vương biết tôi và Hứa Tri Niên tối nay đều ở nhà ăn cơm nên làm thêm mấy món ăn.
Hứa Tri Niên cũng vào bếp làm mấy món, không ngờ cuối cùng bày đầy cả bàn.
Chị Vương lôi kéo Hứa Tri Niên nói chuyện, chủ đề xoay quanh chuyện cậu ấy ở trường học ăn ngon không ở tốt không tốt có chỗ nào chưa quen không.
Hứa Tri Niên hàn huyên một lát rồi quay sang nhìn tôi.
667
Món chân gà nấu tôm tươi được đặt ở vị trí gần tôi nhất.
Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Có phải thơm lắm không?"
Tôi nhẹ gật đầu.
Hứa Tri Niên còn nói: "Khương tiên sinh nếm thử đi, đây là lần đầu tôi làm đó."
Tôi cầm đũa gắp một miếng.
Trong mắt Hứa Tri Niên càng toát lên vẻ chờ mong: "Thế nào, ngon không ạ?"
Tôi nói: "Hình như không cay lắm."
Hứa Tri Niên nói: "Tôi cố ý bỏ ớt ít lại, chẳng phải dạ dày Khương tiên sinh không khỏe sao? Ăn cay quá tôi sợ không chịu nổi."
Nói đến đây cậu ấy khẩn trương nhìn tôi hỏi: "Có phải là...... mùi vị quá nhạt nhẽo không?"
Tôi lắc đầu: "Không có, rất vừa ăn."
Hứa Tri Niên thở phào rồi lại hỏi tôi: "Khương tiên sinh có thích không?"
Tôi nhìn cậu ấy rồi dè dặt nói: "Thích."
Hứa Tri Niên tươi cười: "Tôi biết chắc chắn anh sẽ thích mà!"
668
Tôi không biết cậu ấy lấy đâu ra tự tin.
Nhưng cậu ấy nói không sai.
Tôi quả thực rất thích.
669
À, ý tôi là món chân gà nấu tôm tươi.
Đừng nghĩ sai lệch nhé.
670
Buổi tối tắm rửa xong, tôi vừa cầm khăn lau tóc vừa đi đến bên giường.
Màn hình điện thoại sáng lên, có mấy Wechat do bạn bè làm ăn gửi tới.
Tôi nhìn lướt qua, không có tin tức gì quan trọng nên cũng chẳng cần trả lời.
Đóng Wechat, tôi mở Weibo ra.
671
Nửa tiếng trước Hứa Tri Niên đăng một bức ảnh lên Weibo, chính là bức ảnh có chữ ký mà tôi đưa cho cậu ấy.
Chú thích là: "Hôm nay có được một sự bất ngờ lớn, thật là vui!"
Hầu hết bình luận bên dưới đều tỏ ý ghen tị, có người còn hỏi cậu ấy có bán không.
Hứa Tri Niên trả lời: "Không bán, giá cao mấy cũng không bán!"
672
Cậu ấy thích Diệp Tử An vậy sao?
Tôi nhíu mày, càng thêm ngứa mắt ba chữ Diệp Tử An trên Weibo của cậu ấy.
673
Một lát sau, Khương Sênh Sênh gửi Wechat tới.
Gừng Đường Đỏ: Ca!
Tôi:?
Gừng Đường Đỏ: Niên Niên nói tấm ảnh có chữ ký Diệp Tử An là anh tặng anh ấy!
Tôi: Đúng.
Gừng Đường Đỏ: Sao em không có?!
Gừng Đường Đỏ: Em có phải là em ruột của anh không thế?!
Tôi: Không phải.
Gừng Đường Đỏ:???
Tôi: Nhặt trong thùng rác.
Gừng Đường Đỏ:......
Gừng Đường Đỏ: Ca! Anh không thể qua cầu rút ván như thế được, Weibo của Niên Niên là do em tiết lộ cho anh mà!
674
Tôi bị nó bám riết không có cách nào, cuối cùng đành nói với nó.
Tôi: Còn một tấm giữ lại cho em đó, có rảnh thì tới lấy.
Gừng Đường Đỏ: A a a a a a a a a a! Ca! Anh thân yêu! Yêu anh nhiều! Moa moa moa!
Tôi: Biến.
675
Kết thúc đối thoại với Khương Sênh Sênh, tôi cầm điện thoại ngẩn ra một hồi.
Cuối cùng vẫn gọi điện cho bác sĩ Diêu.
676
"Khương Minh Ý." Giọng nói lười biếng của bác sĩ Diêu vang lên trong điện thoại, "Giờ mà gọi điện rất dễ quấy rầy người khác sinh hoạt tình dục đấy, cậu biết không hả?"
Tôi hỏi anh ta: "Tôi đang quấy rầy anh à?"
Bác sĩ Diêu nói: "Hôm nay thì không. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì, phí tư vấn tính theo giây, tôi tự động tính gấp đôi cho cậu."
Tôi im lặng mấy giây rồi mới lên tiếng: "Tôi muốn hỏi anh...... tình trạng tâm lý hiện tại của Hứa Tri Niên."
Bình luận truyện