Sau Khi Gả Cho Ông Cha Có Phong Cách Thời Trang Smart Của Tra Công

Chương 32



Chương 32

Chương này có chỗ diễn kịch hơi lố nên sẽ xưng hô hơi khác nha, còn lại mấy chương sau vẫn xưng hô như thường.

Tình huống bây giờ rất rõ ràng, Thiệu Sanh Tinh đã bị sâu răng được một thời gian, hơn nữa đương sự còn âm thầm giấu kín bí mật. Mãi cho tới tận lúc này, khi chân tướng được phơi bày thì nó vẫn đang cố gắng tránh né trả lời câu hỏi trên.

Bác sĩ kiểm tra rồi nói nên trám răng trước.

Ngạn Hi nhéo nhéo lỗ tai Thiệu Sanh Tinh, rút phắt tay mình ra khỏi tay thằng nhỏ: "Bác sĩ, bác cứ mạnh tay một chút, mấy đứa nít ranh nói dối không cần thương tiếc gì đâu."

Thiệu Sanh Tinh vội vàng lắc đầu: "Không được, không được mạnh tay!"

Ngạn Hi bị nó chọc cười, cũng may nhờ dáng vẻ đáng thương kia của nó gánh còng lưng, chứ không tối nay về no đòn. Đau răng không thèm nói với phụ huynh, cũng không ăn cơm, thằng gấu con này giỏi thật.


Chẳng qua Ngạn Hi cũng hiểu, bữa trước khi cậu bắt được quả tang Thiệu Sanh Tinh trộm uống nước cam buổi tối đã cảnh cáo nó, lúc ấy miệng thằng nhóc này còn dẩu lên cao, hiển nhiên chẳng phục tẹo nào. Cho nên nó đau răng mà nói cho cậu chẳng phải sẽ rất mất mặt hay sao?

Nhà này không chỉ người lớn sĩ diện mà trẻ con cũng biết, hơn nữa còn là một chín một mười.

Tất nhiên bác sĩ sẽ không coi lời nói đùa của Ngạn Hi thành thật. Hắn dùng kìm mở miệng Thiệu Sanh Tinh ra: "Cậu bạn nhỏ thả lỏng chút nào. Hầy, sẽ hơi đau nha, nhịn chút là ổn rồi."

Rì, rì, rì...

Mũi khoan bằng máy lóe lên thứ ánh sáng lạnh. Bác sĩ nha khoa tà ác cầm chiếc khoan điện trong tay, chậm rãi di chuyển tới chỗ răng sâu của Thiệu Sanh Tinh. Mũi khoan vừa đụng vào răng đã phát ra tiếng ma sát, hai giây sau, phòng khám nha khoa vang vọng tiếng gào la thảm thiết! 


Thiệu Chí Thần giật khóe miệng, nhớ lại dù cho người nhà họ Thiệu có đứng trước nạn lớn cũng không thèm biến sắc, ấy thế mà sao lại lòi ra thằng nhóc Thiệu Sanh Tinh lạc quẻ này?

Thấy Thiệu Sanh Tinh luôn nhìn về phía Thiệu Chí Thần và Ngạn Hi, không muốn phối hợp điều trị, bác sĩ đành phải nói: "Mời phụ huynh ra bên ngoài chờ một chút."

Ngạn Hi không muốn ra ngoài, cậu sợ ra ngoài sẽ gặp phải bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho mình. Nha khoa và chỗ khám sức khỏe kia ở cùng một tầng, xác suất gặp mặt cao biết cỡ nào cơ chứ?!

"Bác sĩ, bên ngoài hành lang lạnh lắm, chúng tôi có thể..."

Chưa kịp để cậu dứt lời thì Thiệu Chí Thần đã cởϊ áσ khoác lông chồn trên người khoác cho cậu, ôm cậu ra khỏi phòng khám nha khoa. 

Ngạn Hi: "???"

Cậu đẩy tay Thiệu Chí Thần đang đặt trên vai ra, muốn cởϊ áσ khoác trả lại cho hắn: "Tôi không cần."


"Không phải cậu thấy lạnh à?" Thiệu Chí Thần thuận tay đóng cửa lại, mạnh mẽ túm chặt cổ áo khoác, thắt nút đến tận trên cùng.

Quả thực hành lang lạnh hơn bên trong phòng nhiều, Ngạn Hi vừa ra đã cảm thấy được. Áo khoác trên người giống như một chiếc chăn bông bao bọc lấy cả người cậu, bên trong còn vương hơi ấm của chủ nhân ban đầu.

Cậu ngại ngùng sờ lông tơ trên mặt áo, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh không lạnh sao?"

Không biết Thiệu Chí Thần đang ngẩn người vì điều gì, nghe cậu nói vậy, đột nhiên nheo mắt lại, nâng tay đặt bên khóe miệng ho khan hai tiếng. Giọng hắn khàn khàn: "Không lạnh."

"Thôi để tôi cởi trả anh." Ngạn Hi đang định cởϊ áσ trả Thiệu Chí Thần, bỗng thấy một bóng người nhỏ đứng bên cạnh mình.

Nhã Thư đi tới trước mặt bọn họ tò mò nghiêng đầu, vươn tay về phía Ngạn Hi: "Anh ơi..."
"Nhã Thư đã kiểm tra sức khỏe xong chưa? Sao em lại chạy ra ngoài một mình?" Ngạn Hi theo bản năng muốn ngồi xổm xuống ôm bé, kết quả bị áo khoác trên người làm cộm tay, lúc này cậu mới nhớ ra mình định trả áo cho người đàn ông. Nhưng cậu còn chưa kịp làm gì thì đã thấy Thiệu Chí Thần quắp chặt đứa nhỏ dưới nách rồi ôm lên.

Nhã Thư co người trong ngực cái chú có khuôn mặt rất hung dữ trong ấn tượng của bé, ánh mắt hoảng sợ bất an nhìn vào Ngạn Hi đối diện. Nhã Thư có chút sợ Thiệu Chí Thần, cũng không phải vì hắn từng quát mắng bé, mà chỉ bởi vì khí thế trên người của Thiệu Chí Thần quá mạnh, trẻ con bình thường không có mấy đứa dám chủ động tới gần hắn.

Ngạn Hi nâng tay sờ mặt Nhã Thư, chỉ vào Thiệu Chí Thần: "Gọi chú."

Thiệu Chí Thần không hài lòng: "Tại sao tôi lại là chú?"
"Anh sắp đầu ba rồi, chẳng lẽ còn muốn thằng bé gọi là anh ơi anh à? Anh không biết hai chữ xấu hổ viết thế nào sao?" Ngạn Hi cạn lời, lại cúi đầu hỏi Nhã Thư: "Người dẫn em đi khám bác sĩ đâu?"

Hai ngón tay Nhã Thư chỉ chỉ vào nhau: "Ở kia, xong xong rồi... em em... tự mình..."

Nơi đó không có người bé quen biết, nhưng Nhã Thư hiểu Ngạn Hi bảo mình đi kiểm tra sức khỏe là vì muốn tốt cho bé, bởi vậy Nhã Thư hết sức nghe lời phối hợp mặc cho bác sĩ kiểm tra. Đợi bác sĩ kiểm tra xong, bé nhân lúc không ai để ý lén chuồn từ phòng bệnh ra ngoài.

Nhã Thư nói không thành câu hoàn chỉnh, lập tức có chút sốt ruột, cánh tay không ngừng lắc lư.

"Được rồi." Ngạn Hi cũng hiểu đại khái, cậu thở dài một hơi, "Để chờ lát nữa anh qua hỏi bác sĩ."

Bỗng nhiên, từ trong căn phòng phía sau vang lên một tiếng thét gào thảm thiết. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Thư tràn đầy lo lắng: "Em trai, em trai!"
Ngạn Hi bật cười thành tiếng nói với Nhã Thư: "Em có muốn vào thăm em trai không?"

Tất nhiên Nhã Thư đồng ý, Ngạn Hi nháy mắt cho Thiệu Chí Thần, bảo hắn buông đứa bé xuống rồi đẩy cửa cho Nhã Thư vào.

Quả nhiên chẳng mấy chốc bên trong đã không còn tiếng gào.

Thiệu Chí Thần hơi kinh ngạc: "Thiệu Sanh Tinh rất thích thằng bé?"

Này còn không nhìn ra chắc?

Ngạn Hi liếc hắn một cái: "Thế nào? Đây là gen nhà họ Thiệu mấy người à?"

Trước mặt người mình yêu đều siêu sĩ diện.

Thiệu Chí Thần đáp: "Mọi người đều giống nhau thôi."

Ngạn Hi chưa từng thích người nào nên không biết: "Ví dụ như?"

Đột nhiên, Thiệu Chí Thần khoanh hai tay nhìn về phía cậu: "Không phải lúc nãy tôi đã làm sao?"

Lúc đầu Ngạn Hi không hiểu ý hắn, sau đó lần theo ánh mắt Thiệu Chí Thần, cậu nhìn áo khoác lông chồn trên người mình.
Phụt, đỉnh đầu bốc lên một làn khói!

Cậu cắn chặt răng, mặt mũi đỏ bừng cởi cúc áo, ném áo khoác lên người Thiệu Chí Thần rồi xoay người rời đi.

Thế nào, chọc không nổi thì tôi đây còn không trốn được chắc?

Nhưng mà anh ta vừa nói gì cơ? Coi kìa coi kìa, bắt đầu mấy lời tán tỉnh phèn ói phèn ỉa rồi kìa?!

Ngạn Hi buồn bực gõ đầu, vội vàng lao vọt qua hành lang bên kia, tính tìm bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Nhã Thư hỏi kết quả. Tuy nhiên khi cậu vừa tới ngã ba đã thấy một y tá cầm tệp hồ sơ bệnh án trên tay, từ phía hành lang đối diện bước qua bên này.

Giời ạ! Đấy còn không phải chị gái y tá ngày đó bảo cậu về nhà giải quyết sao?!

Cậu híp mắt lại, một giây sau lập tức xoay người rẽ vào đoạn hành lang khác.

Nhưng Ngạn Hi còn chưa lết được hai bước đã thấy một ông chú bác sĩ từ cuối hành lang đi qua. Mặt mày ông chú hớn hở, bước chân lâng lâng, quả đầu Địa Trung Hải khúc xạ dưới ánh sáng mặt trời làm lóa hết cả mắt cậu.
Kia không phải là ông bác sĩ làm siêu âm B cho cậu sao?!

Ngạn Hi quên cả hô hấp, lui nhanh về sau hai bước, đụng người vào một bức tường.

Cậu quay đầu lại, thấy Thiệu Chí Thần đã đứng sau mình lúc nào không hay.

Ngạn Hi tức giận đẩy hắn một cái: "Anh theo qua đây làm gì?"

Ngạn Hi sắp chết rồi!

Thiệu Chí Thần cảm thấy có thể là do cách nói chuyện của mình có chút vấn đề, nên mới khiến Ngạn Hi không bị cảm động bởi những lời đường mật của bản thân, trái lại còn bày vẻ mặt tức hộc máu. 

Nhưng rõ ràng quyển "365 ngày" kia đã viết vậy mà, chẳng nhẽ là hắn nhớ nhầm?

"Lúc nãy coi như tôi chưa nói gì." Mặt Thiệu Chí Thần không đổi sắc, khoác áo lông chồn lên người Ngạn Hi.

"Chúng ta qua chỗ khác nói chuyện được không? Cứ rời khỏi đây trước đã." Lúc ngày Ngạn Hi không phản kháng nữa, muốn đẩy tên kia tránh khỏi trận Tu La tràng này.
Thiệu Chí Thần nhíu mày. Theo như sách nói, cho một quả táo ngọt rồi thì phải cho thêm phát vả, làm thế mới khiến đối phương buồn bã mất mát, muốn ngừng mà không được. Thế nhưng ban nãy hắn dùng giọng điệu lạnh lùng nói chuyện mà Ngạn Hi chẳng có chút xi nhê gì là sao?!

"Tại sao không đứng ở đây nói chuyện?" Giám đốc Thiệu rất không vui, chắc chắn giám đốc Thiệu sẽ không để cho Ngạn Hi vui vẻ.

Hắn chặn trước mặt Ngạn Hi, không thèm nhúc nhích. Ngạn Hi muốn chuồn thì lại bị hắn túm về.

Ngạn Hi bị hắn túm không thể chạy, chỉ đành liên tục nhìn qua hàng lang, cũng không chú ý Thiệu Chí Thần đang nói gì. Thấy ánh sáng trên quả đầu ông bác sĩ ngày càng chói mắt, tiếng giày cao gót của chị y tá ngày càng vang to, hai mắt cậu dần cứng đờ. Ngạn Hi vươn tay túm chiếc cà vạt xanh màu xanh huỳnh quang không ngừng lắc lư của Thiệu Chí Thần: "Tôi thật sự rất muốn..."
Tống con mẹ nó anh xuống lỗ!

"A, anh bên kia ơi!"

Thiệu Chí Thần cao to đứng giữa ngã ba, chị gái y tá liếc mắt một cái đã thấy hắn, lập tức vội vàng chạy qua.

Ngạn Hi nức nở một tiếng, đột nhiên vươn tay mở toang áo vest của Thiệu Chí Thần ra, hai tay ôm lấy eo hắn, lập tức vùi đầu vào trong!

Thiệu Chí Thần: "???"

Chị y tá vừa mới đến: "!!!"

Thiệu Chí Thần hoàn hồn, duỗi tay ôm chặt Ngạn Hi. Hắn cúi đầu thì thầm bên tai cậu: "Miệng chê nhưng cơ thể mê tít nhỉ."

Mê cái mả mẹ nhà anh...

Ngạn Hi thẳng chân cho hắn một đạp.

"Xin lỗi, đã quấy rầy hai anh sao?"

"Không quấy rầy, em ấy chỉ sợ tôi lạnh." Thiệu Chí Thần điều chỉnh tư thế một chút, lập tức ôm chặt Ngạn Hi hơn.

Chỉ thấy trên mông hơi nặng, sắc mặt Ngạn Hi đen như đít nồi.

Cái móng chó của con cầm thú này đang để ở đâu?!
Trong mắt chị gái y tá, kích thước chiếc áo trên người thanh niên không đúng lắm, chắc hẳn là người đàn ông đã khoác cho cậu. Tuy nhiên thanh niên lại sợ hắn lạnh nên đã dùng cách ôm ấp này để giúp đối phương ấm hơn một chút.

Cái tình yêu kia ngọt chết mất!

Y tá cảm động che miệng: "Hai người thật sự yêu nhau quá."

Thiệu Chí Thần không màng hơn thua, thản nhiên gật đầu với cô y tá: "Xin hỏi cô có chuyện gì sao?"

Lúc này chị gái y tá mới nhớ: "À, chuyện là hai anh có thấy một cậu bé chạy qua đây không? Cậu bé mặc đồng phục học sinh tiểu học, cao cỡ chừng này. Lúc nãy cậu bé nhân lúc tôi không chú ý trốn ra ngoài, bây giờ đi tìm khắp nơi vẫn chưa thấy."

Thiệu Chí Thần ra hiệu về phía phòng nha khoa: "Ở bên trong."

Mặc dù chị y tá nghi ngờ tại sao đứa trẻ có thể chạy vào trong đó, nhưng cô vẫn gật đầu bước vào phòng nha khoa. Ngạn Hi trốn trong áo vest Thiệu Chí Thần hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Ô, Chí Thần, sao cháu lại ở chỗ này?" Lại là một giọng nói khác vang lên, Ngạn Hi lập tức nhận ra đó là của ông chú bác sĩ Địa Trung Hải!

Tình huống lần này còn tệ hơn, đối phương vậy mà lại có quen biết với Thiệu Chí Thẩn!

Hiển nhiên bác sĩ cũng chú ý tới tư thế của hai người, giọng điệu mập mờ hỏi: "Chú nghe nói cháu đã kết hôn rồi? Xem ra rất tốt đấy nhỉ, khi nào mới tính tổ chức hôn lễ?"

Thiệu Chí Thần vuốt gáy Ngạn Hi: "Cái này phải hỏi em ấy. Ý em thế nào?"

Ngạn Hi chỉ hận không thể một phát cắn nát tay hắn!

Hỏi cái cứt ông! Rõ ràng chuyện kết hôn là anh nói trước mà?

Cậu tức nghiến răng nghiến lợi, càng nghĩ càng tức, càng tức lại càng ngứa răng. Thế là Ngạn Hi thẳng răng phập một phát mạnh lên áo sơ mi trước mặt. 

Thiệu Chí Thần bỗng cau mày, bác sĩ hỏi: "Làm sao vậy?"
Người đàn ông im lặng khoảng hai giây rồi đáp: "Không có gì, em ấy đang dỗi."

Bác sĩ lập tức bật cười: "Hiểu hiểu, hai đứa vừa mới kết hôn, giận dỗi mới thú vị, nào giống như mấy ông bà già các chú, đã sớm không còn tình cảm mãnh liệt như trước kia!"

"À, đúng rồi hai đứa..." Bác sĩ nhướng mày với Thiệu Chí Thần, "Có tính tới việc sinh thêm đứa nữa không?"

Ngạn Hi giấu đầu trong áo người đàn ông sững sờ, vểnh tai ra ngoài hóng hớt. Tuy nhiên chính cậu cũng không phát hiện, bàn tay đang nắm lấy áo Thiệu Chí Thần đã dùng thêm sức lúc nào không hay.

Tác giả có lời muốn nói:

Giám đốc Thiệu: Shhhhhh.... Nhóc mèo hoang chết tiệt này! (Ngực hơi nhoi nhói .jpg)

Hết chương 32


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện