Sau Khi Gả Cho Phu Quân Ốm Yếu

Chương 17: Cố Trăn



"Khuôn mặt của Thế tử phi kia sẽ bị hủy dung sao?" Tần Hảo và Diệp Mạch rời khỏi Lật Dương Bá phủ, Diệp Mạch đưa nàng đến Túy Quân lâu.

Túy Quân lâu là tửu lâu tốt nhất kinh thành và rất khó tìm. Vào buổi tối, thuyền hoa đậu đầy trên mặt hồ, tiếng ca từ trong thuyền hoa truyền đến. Mà ngồi ở nhã gian của Túy Quân lâu bên bờ hồ, có thể cảm nhận rõ nhất sự phồn hoa của kinh thành về đêm. Đồng thời, dù bị đội giá lên gấp mấy lần thì nhã gian này vẫn được ưa chuộng như thường.

Tần Hảo mở cửa sổ, chống cằm tựa lên cửa sổ.

Diệp Mạch gọi mấy món điểm tâm mà Tần Hảo thích, nghe vậy trả lời: "Sẽ."

Tần Hảo than nhẹ một tiếng: "Đáng tiếc. Dung mạo Thế tử phi rất đẹp, một khuôn mặt như vậy lại bị hủy, thật sự có chút đáng tiếc. Bất quá, phu quân làm rất tốt! Bà ta nói chuyện khó nghe như vậy, cần phải giáo huấn một chút."

Ngay từ đầu, Diệp Mạch còn cảm thấy có lẽ phải thay đổi hình tượng của mình ở trong lòng Tần Hảo một chút, ai ngờ chớp mắt nàng lại thay đổi giọng điệu.

Tiểu nhị của tửu lâu mang thức ăn tiến vào, bước chân rất nhẹ, nếu không phải có tiếng đẩy cửa, Tần Hảo còn không chắc có thể phát hiện.

Thức ăn của Túy Quân lâu nhìn qua cũng rất hấp dẫn người, rất là ngon miệng. Cùng với tiếng ca trên mặt hồ truyền đến, Tần Hảo cầm thìa múc cho Diệp Mạch một chén canh trước: "Liệu sự việc của Lật Dương Bá phủ đã kết thúc? Bọn họ còn làm phiền chàng nữa không?"

"Lật Dương Bá phủ và Kì Dương Bá phủ xưa nay bất hòa, hiện giờ thật vất vả mới bắt được nhược điểm của ta, đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua."

Tần Hảo mặt mày lo lắng nhìn hắn, "Còn có phu nhân, gần đây, không phải là chàng trong ngoài đều có kẻ thù rồi sao? Ngày đó nếu ta không bảo chàng cùng ta ra ngoài, thì sẽ không gặp phải Trầm Văn Thụy, sau đó cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy."

Diệp Mạch dừng tay, cười như không cười nhìn Tần Hảo, vươn tay về phía nàng. Chờ nàng bước đến, thừa dịp Tần Hảo không chú ý, trên tay dùng sức một cái đem người đặt trên đùi mình: "Làm sao bây giờ? Mọi việc đã xảy ra, nếu không thì nương tử lại thương ta thêm một chút?"

Thình lình xảy ra tiếp xúc thân mật, làm cho Tần Hảo hết sức không thoải mái. Bên tai là giọng nói người nào đó mang theo ý cười, Tần Hảo chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên, hận không thể lập tức đứng dậy.

Bất đắc dĩ, Diệp Mạch siết chặt eo của nàng, khiến cho nàng thử vài lần cũng không thể đứng dậy.

"Vậy ta làm thêm vài kiện xiêm y cho chàng?" Tần Hảo nhìn Diệp Mạch thăm dò.

Diệp Mạch trầm mặc, cúi đầu.

"Vậy làm thêm vài bữa cơm?" Tần Hảo tiếp tục thăm dò.

Diệp Mạch tiếp tục trầm mặc, cúi đầu.

Tần Hảo cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn phi thường hồng hào, dứt khoát nhắm chặt hai mắt, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng nói: "Vậy từ hôm nay trở đi, phu quân chàng sẽ không phải ngủ ở nhuyễn tháp!"

Đôi mắt hoa đào của Diệp Mạch híp lại, ý cười trong suốt khóa chặt nữ tử vào lòng. Có tiến triển thì hãy tiếp nhận, không thể quá vội vàng.

Đầu ngón tay Diệp Mạch dừng ở trên cằm Tần Hảo: "Nương tử có nhã ý mời, vi phu sao có thể từ chối?"

Cái gì có nhã ý mời? Lời này nói giống như là nàng không thể chịu được một mình ngủ trên giường nên mới mời hắn, nhưng đây rõ ràng là Diệp Mạch đang ép nàng nhượng bộ mà! Diệp Mạch chính là con sói đuôi to, chuyên đặt sẵn bẩy rập chờ con dê con là nàng nhảy vào!

Tần Hảo bĩu môi hờn dỗi, cho đến khi ăn xong bữa tối cũng chưa nói một lời nào với Diệp Mạch. Loại chuyện đổi trắng thay đen này không thể kéo dài, tuyệt đối không thể!

Diệp Mạch không giận, suốt bữa ăn dù bận vẫn ung dung đánh giá nữ tử đối diện, thỉnh thoảng còn gắp món ăn nàng thích đưa qua.

Cho đến khi dùng cơm xong, Tần Hảo ngồi vào chỗ uống trà, Diệp Mạch cũng không quấy rầy, lấy tay áo che mặt, chống mi tâm nhắm mắt lại.

Nhã gian yên tĩnh, dường như có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ của nhau.

Tần Hảo uống xong hai chén trà, Diệp Mạch vẫn là không có động tĩnh, vẫn nghiêm mặt.

Tần Hảo mím môi lại uống thêm một ly, còn cố ý làm ra một ít tiếng động, nhưng Diệp Mạch vẫn không có động tĩnh.

Tần Hảo luống cuống!

"Phu quân, phu quân?" Tần Hảo kéo tay áo trên mặt Diệp Mạch xuống, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch khép chặt hai mắt, mày cau chặt, dường như rất khó chịu: "Trúc Hoài, Trúc Cẩm."

"Ta không sao, bảo bọn họ ra ngoài đi." Diệp Mạch ho nhẹ một tiếng, uể oải nói: "Bên hông có thuốc lão Cố bào chế, nàng lấy giúp ta."

Tần Hảo cúi đầu nhìn lại, bên hông Diệp Mạch rất ít đeo ngọc bội, hiện giờ cũng chỉ có một túi thơm nhỏ đựng thuốc.

Lấy thuốc cho Diệp Mạch uống xong, Tần Hảo lo lắng đứng bên cạnh: "Phu quân, thời gian không còn sớm, chúng ta mau quay về Hầu phủ đi?"

"Không vội." Diệp Mạch trấn an nắm tay nàng: "Nếu nàng cảm thấy nhàm chán, có thể bảo hai nha hoàn cùng nàng xuống phố đi dạo. Ta sẽ sai Trúc Hoài đi theo, cam đoan không để nàng xảy ra chuyện."

Tần Hảo dậm chân: "Ta không phải buồn chán, ta là sợ thân thể chàng không chịu được. Ta đã đến kinh thành rồi, về sau nhất định sẽ có rất nhiều cơ hội ra ngoài, tạm thời không vội."

Diệp Mạch vẫn cười nhạt lắc đầu, đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Thiếu gia, người ngài chờ đến rồi."

Nghe vậy, Tần Hảo xấu hổ xoay người, nàng tự mình đa tình. Nguyên tưởng rằng Diệp Mạch là muốn để nàng ở bên ngoài quan sát nhiều thêm một chút trước khi trở về Hầu phủ, nhưng rõ ràng là người ta có việc riêng!

"Sau bình phong có chuẩn bị nước trà và điểm tâm, nếu nàng không muốn ra ngoài dạo phố, có thể ra phía sau bình phong ngồi." Diệp Mạch mỉm cười chỉ vào bình phong vẽ tranh phong cảnh.

Tần Hảo biết mình không thể ở đây nghe Diệp Mạch và người khác bàn chuyện, nhưng nàng cũng không yên tâm thân mình Diệp Mạch, cho nên quyết định ra sau bình phong.

Phía sau bình phong không chỉ có nước trà và điểm tâm, còn có một nhuyễn tháp dựa vào cửa sổ.

Tần Hảo đặt một cái bàn nhỏ trên nhuyễn tháp, điểm tâm và trà đều đặt ở trên bàn, sau đó chống cánh tay nhìn mặt hồ náo nhiệt.

Người đến là Thái Tử Lâm Thần và Công Chúa Lâm Xu Nga.

Diệp Mạch không nói gì nhìn Lâm Xu Nga: "Sao ngươi cũng đến đây?"

"Lần này ta cũng không phải là đến tìm huynh." Lâm Xu Nga bĩu môi, "Tần Hảo đâu? Ta đến tìm nàng xuống lầu đi dạo phố."

Tần Hảo nghe được âm thanh từ sau bình phong đi ra, Lâm Xu Nga lập tức tiến lên khoác tay nàng: "Hoàng huynh và Diệp Mạch có việc cần nói, chúng ta xuống lầu dạo phố đi. Thanh Tú các mới ra một số xiêm y kiểu dáng không tệ, chúng ta cùng đi xem đi."

Tần Hảo nhìn về phía Diệp Mạch, người sau gật đầu.

Tần Hảo cùng Lâm Xu Nga ra khỏi Túy Quân lâu, nhưng nàng cũng không muốn đến Thanh Tú các. Ngày đó chuyện của Trầm Văn Thụy chính là xảy ra ở nơi này, sau đó mới có phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Lâm Xu Nga nhìn nàng không nói gì: "Ngươi đúng là mảnh mai yếu đuối, đó cũng không phải lỗi của ngươi, Trầm Văn Thụy là tự làm bậy không thể sống! Quên đi quên đi, ngươi không muốn đến chỗ đó chúng ta sẽ không đi. Vậy chúng ta ngồi thuyền hoa du hồ đi."

Tần Hảo rất thích đề nghị này.

- -

"Ta vẫn muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi khẳng định ta sẽ không bởi vì Diệp Mạch mà nhằm vào ngươi như vậy?" Lâm Xu Nga vừa ngồi xuống liền vội hỏi Tần Hảo.

Có vẻ như là thuyền hoa được đặc biệt chuẩn bị cho Lâm Xu Nga, tất cả bài trí bên trong đều rất tốt.

Các nàng vừa lên đến, còn có người bưng lên hoa quả điểm tâm và trà, thậm chí còn có một bầu rượu.

Nghe vậy, Tần Hảo cắn cắn môi, lẳng lặng nhìn Lâm Xu Nga: "Bởi vì người là công chúa, bởi vì người mới xuất hiện liền giải vây cho ta. Ta từ nhỏ lớn lên ở bên cạnh Tổ mẫu, Tổ mẫu nhìn người rất chuẩn, ta cũng học được từ bà."

"Hả?" Lâm Xu Nga tò mò nhìn nàng nói: "Nói như vậy, ngay lần đầu tiên ngươi gặp ta liền cảm thấy ta là người tốt à?"

Tần Hảo hơi nhíu mày, trầm mặc một lát mới nói: "Là người tốt. Nếu người thật sự muốn gả cho phu quân, không thể nào nhiều năm như vậy vẫn không có động tĩnh. Người là công chúa, người có thể xin Hoàng Thượng tứ hôn, như vậy phu quân cũng không thể kháng chỉ."

Lâm Xu Nga trợn tròn mắt, nếu có thể dựa vào tứ hôn cho xong việc, nàng thật sự đã sớm cùng Diệp Mạch ở bên nhau.

Nhưng việc tứ hôn này, không chỉ người Lư Dương Hầu phủ cản trở, ngay cả thân sinh phụ thân của nàng, đương kim Thánh Thượng cũng ngáng chân nàng.

Sau đó, nàng hỏi mẫu hậu mới biết được, nguyên lai mẹ đẻ của Diệp Mạch, là đích nữ của Kì Dương Bá phủ Cố Văn Ngọc, từng là người phụ thân một lòng muốn lập làm Quý phi.

"Công Chúa, bên ngoài có cô nương Kì Dương Bá phủ xin bái kiến ngài."

"Cố Trăn?" Lâm Xu Nga nhướng mày: "Là Cố Trăn hay là Cố Duyệt?"

"Là Đại cô nương."

Lâm Xu Nga khoát tay, ý bảo cho người tiến vào, sau đó dường như có chút đăm chiêu nhìn Tần Hảo: "Sau khi các ngươi thành thân, Diệp Mạch còn chưa có mang ngươi đi gặp người của Kì Dương Bá phủ nhỉ? Cố Trăn này là Đại cô nương con vợ cả của Kì Dương Bá Thế tử, còn Cố Duyệt là Nhị cô nương con vợ cả. Cố Trăn người này.."

Lâm Xu Nga dừng một chút, nhướng mày: "Một lát nữa nếu nàng nói lời gì đó không dễ nghe, ngươi cứ xem như chưa từng nghe nhé."

Tần Hảo đúng là lần đầu tiên gặp người của Kì Dương Bá phủ, không tính lão Cố.

Cố Trăn vào thuyền hoa, trước tiên hành lễ với Lâm Xu Nga, sau đó liền nhìn thẳng Tần Hảo: "Biểu ca cưới ngươi, nhưng ngươi nhìn qua có vẻ mảnh mai yếu đuối, có thể sống nổi ở Lư Dương Hầu phủ ăn tươi nuốt sống kia không? Nếu sống không nổi cũng không thể giúp biểu ca, còn không bằng sớm trở lại Hàng Châu đi."

Tần Hảo trầm mặc, vị Cố gia Đại cô nương này nói chuyện thật đúng là không dễ nghe.

Sắc mặt Lâm Xu Nga trầm xuống, không vui nhìn Cố Trăn: "Ngươi làm sao vậy? Người ta cũng là bị Lư Dương Hầu phủ buộc gả đến đây, nàng cũng không phải tự nguyện gả đến kinh thành. Hơn nữa nàng dù sao cũng là người toàn vẹn, hai chân Diệp Mạch thì không thể đi lại. Nàng ấy cũng chưa từng ghét bỏ Diệp Mạch, ngươi lại vì Diệp Mạch ghét bỏ nàng sao?"

Cố Trăn hừ lạnh một tiếng, "Ta là sợ nàng gả đến không bao lâu đã bị vị An Như Huyện chủ kia ăn sống nuốt tươi, cứ như vậy, không phải biểu ca phải cõng thêm một mạng người sao?"

"Biểu muội nói không sai." Tần Hảo nghiêm túc gật đầu, còn vô cùng chân thành nhìn Cố Trăn.

Như thế lại làm Cố Trăn rất tức giận. Người này trong lòng rõ ràng cảm thấy gả cho biểu ca là không đáng, có oán hận đây! Nếu cho nàng cơ hội, đã sớm rời khỏi biểu ca.

"Nhưng mà, nếu ta đã gả cho phu quân, cả đời này tất nhiên sẽ không để một mình chàng đối mặt những chuyện này nữa. Hôm nay nếu biểu muội đến đây, nhất định là những người khác trong Bá phủ cũng muốn biết tâm tư của ta đối với phu quân. Biểu muội có thể trở về nói với các vị trưởng bối, ta chưa bao giờ cho rằng mọi chuyện là lỗi của phu quân, ta oán nhị phòng trong nhà, cũng chưa bao giờ oán giận phu quân."

Sắc mặt Cố Trăn tốt hơn một chút, vừa muốn nói gì, thuyền hoa truyền đến một trận lay động.

Lâm Xu Nga nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy khuôn mặt của một nam tử lộ ra trong thuyền hoa lân cận, đó là Diệp Cung.

"Công chúa, nếu có duyên như vậy, không biết có thể cho phép ta lên thuyền hoa hay không?" Diệp Cung dựa cửa sổ, nụ cười tự phụ hiện lên đầy quyến rũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện