Sau Khi Hai Nam Thần Kết Hôn
Chương 20
Cái người còn đang giả vờ điềm tĩnh lúc này đứng cứng ngắc —— nước, nước hoa của Văn, Văn Dữ?!
Văn Dữ cười, còn nói ra tên nước hoa cùng hình dáng lọ nước hoa.
Diệp Diễm Thanh đột nhiên không nhúc nhích nổi, hắn có rất nhiều nước hoa, nhưng không có loại nào hắn đặc biệt thích, hơn nữa phần lớn không phải là do nhãn hiệu đại ngôn tặng, cũng chính là do Ngải Trừng chuẩn bị, ngày thường trước khi ra cửa hắn sẽ đưa lên mũi ngửi một chút, đúng cảm giác thì dùng, mỗi ngày một mùi khác nhau.
Khi hắn dọn đến nhà Văn Dữ, mấy thứ nước hoa đều do Ngải Trừng lấy giúp, lúc ấy Văn Dữ cũng chưa có phòng riêng cho hắn nên cả hai dùng chung phòng thay đồ, còn quầy nước hoa, Ngải Trừng nói với hắn bên trái là Văn Dữ, của hắn được đặt ở bên phải, Diệp Diễm Thanh thật sự cầm lên một lọ ở bên phải mà, sao lại sai được chứ?
Văn Dữ cười nói: “Cái chai nước hoa này mấy ngày hôm trước anh có dùng, chắc là để sai vị trí rồi.”
Mỗi ngày ở nhà đều có dì giúp việc quét dọn, nhưng không phải lúc nào cũng dọn dẹp phòng giữ quần áo, đồ vật để lộn xộn cũng là chuyện bình thường.
Diệp Diễm Thanh xấu hổ, trong ý thức của hắn, trừ bỏ sữa tắm, chỉ có người yêu mới dùng chung nước hoa. Mùi hương đồng hóa là một loại thân mật bí ẩn, thậm chí chỉ có hai người mới biết được.
Văn Dữ thấy vẻ mặt rối rắm giống như đã làm sai chuyện gì của hắn, liền kéo người ngồi xuống: “Em hợp với mùi hương này lắm, anh có quá nhiều nước hoa cũng không dùng hết, sau này quầy nước hoa cũng chẳng cần phân biệt nữa, thích thì cứ lấy xài, anh cũng sẽ thử nước hoa của em xem, thích hợp thì sẽ dùng.”
Diệp Diễm Thanh giảm bớt xấu hổ một chút, Văn Dữ không ngại thì tốt, sở dĩ Văn Dữ thích hắn hát, làm hắn cảm thấy rất kiêu ngạo, nhưng bây giờ hắn có chút bối rối, muốn đứng dậy bỏ chạy.
Người đã tới làm sao Văn Dữ có thể dễ dàng để hắn đi? Vậy thì cũng quá tra rồi, liền nói: “Một tiếng nữa là anh xong việc rồi, em ở đây chờ anh, rồi mình đi ăn cơm.”
“Không cần đi.” Hắn chỉ nghĩ muốn về nhà.
“Nghe lời, anh mang em đi ăn thịt nướng.”
Diệp Diễm Thanh liếm liếm môi, thật ra hắn không thèm món này, chính là mỗi lần cùng Văn Dữ ra cửa ăn cơm, bất kể là hoàn cảnh hay là hương vị, đều làm hắn có cảm giác rất ngon miệng. Vốn dĩ tâm tình của hắn hôm nay khá tốt, lại không bị mấy người Five1 kia ảnh hưởng, nếu ra ngoài ăn cơm cùng Văn Dữ hẳn là sẽ tốt hơn ha? Hơn nữa nếu Văn Dữ thật sự thích hắn hát thì đây có tính là hắn đang bán nghệ không? Hẳn là tính chứ ha?
Văn Dữ cũng không cho hắn có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp bảo trợ lý đặt chỗ, sau đó đưa ipad của mình cho hắn: “Ngoan, ở đây chơi, anh đi kiếm tiền đây.”
Ra khỏi phòng nghỉ, trợ lý nhỏ giọng kể chuyện Diệp Diễm Thanh gặp được Five1 cho Văn Dữ nghe.
Văn Dữ cười cười nói: “Hắn không bị thương là được, nếu có anh đây ra mặt cho.”
Văn Dữ bênh vực người mình, trợ lý biết, cũng là vì biết, nên chuyện nhỏ chuyện lớn của người nhà mình đều phải báo cho Văn Dữ biết.
Ipad của Văn Dữ chưa bao giờ thiếu phim điện ảnh, Diệp Diễm Thanh còn chưa xem xong một bộ thì Văn Dữ đã trở lại. Chuyên viên trang điểm giúp hắn tháo trang sức, Diệp Diễm Thanh lại đợi nửa giờ, mới cùng Văn Dữ rời khỏi đài truyền hình.
Đã được đặt chỗ ở nhà hàng, lại còn là phòng riêng, cho dù là dùng cơm văn phòng cũng không cần xếp hàng, hoan hoan hỉ hỉ.
Thịt ở trên mâm sắt vang lên xèo xèo, mỡ xuôi theo vành chảy xuống phía dưới, mặc dù là tận lực giảm bớt phần ăn, nhưng đối với nghệ sĩ mà nói đây vẫn là bữa ăn nhiều calorie, còn với Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh thì đây không phải là chuyện đáng lo lắng, vì họ chính là tuýp người ăn bao nhiêu cũng không mập trong truyền thuyết.
Giữa bữa ăn thì di động của Văn Dữ vang lên, tiếng chuông vẫn là giọng hát của Diệp Diễm Thanh, Diệp Diễm Thanh nhìn di động của hắn vài lần, làm bộ không thèm để ý, nhưng trong lòng lại đặc biệt muốn xác nhận với Văn Dữ có phải là fan của mình hay không.
Không phải chuyện quan trọng, Văn Dữ cũng không đi ra ngoài tiếp, cúp điện thoại thì nhìn thấy Diệp Diễm Thanh có chút thất thần đảo thịt nướng, bộ dáng có chuyện muốn hỏi nhưng lại đang ngại ngùng, cười nói: “Muốn nói cái gì thì nói, nghẹn một bụng khó chịu lắm đấy?”
Diệp Diễm Thanh thấy tâm tư của mình đã bị vạch trần, đoán Văn Dữ biết mình muốn hỏi điều gì, thay vì giả bộ thì cứ hỏi thẳng đi, đâu có chết ai đâu, nói: “Anh, tiếng chuông di động của anh sao lại đổi thành bài hát của em rồi?”
Văn Dữ bình tĩnh lại thong dong nói: “Dễ nghe, anh thích.”
“Thật, thật á?” Diệp Diễm Thanh cảm thấy mình hỏi thật sự dư thừa, Văn Dữ không cần phải lừa hắn.
Văn Dữ không giống với loại fans có dục vọng mãnh liệt muốn biểu đạt lòng yêu thích với giọng hát của Diệp Diễm Thanh, chỉ nói sự thật: “Ừ, anh biết tới em từ xưa rồi, giọng hát của em rất đặt biệt, đầy nội lực, không cần nhiều nhạc cụ mà vẫn nổi bật, là thiên phú trời ban. Hồi trước không dám để nhạc chuông của em là để tránh người khác truyền ra, các fans lại nổi loạn. Giờ thì chúng ta đã kết hôn, không sợ người ta dị nghị.”
Văn Dữ làm như không phát hiện hắn đã thấy mini album trong ngăn kéo, cũng không chủ động nhắc tới, nhưng Diệp Diễm Thanh lại vui vẻ, xác định Văn Dữ là thích nhạc mình sáng tác, bên cạnh có người hâm mộ cũng làm tăng ý chí chiến đấu.
“Cảm ơn anh, anh Văn Dữ.” Diệp Diễm Thanh trịnh trọng nói, Văn Dữ thích có lẽ cũng không giúp gì cho bệnh tình của hắn, nhưng loại cảm giác có người có thực lực tán thành vẫn là phi thường tốt.
“Anh không dám nhận lời cảm ơn này đâu.” Văn Dữ không thuần thục lật mặt thịt nướng, “Sau này có bài hát mới thì cho anh nghe trước, coi như anh mưu cầu phúc lợi.”
Diệp Diễm Thanh không dám chắc mình sẽ hát ra tiếng trước mặt người khác, còn đối với Văn Dữ vẫn là OK, liền sảng khoái đáp ứng.
Dưới tình huống này mà vẫn hát được thì Diệp Diễm Thanh đã rất thỏa mãn, cho dù sau này bệnh tình có tệ hơn đi chăng nữa thì đây sẽ là kí ức đáng nhớ nhất trong lòng hắn.
Mấy ngày sau đó, Diệp Diễm Thanh vẫn giữ tâm tình tốt, Văn Dữ bận rộn hơn, hai người mặc dù sinh hoạt ở bên nhau, nhưng thời gian gặp nhau cũng giảm bớt.
Buổi tối, dì giúp việc xin nghỉ, Văn Dữ không ở nhà, Diệp Diễm Thanh lại lười vào bếp, liền nấu một phần mì gói, học theo Văn Dữ bỏ thêm các loại cá viên vào, thật sự phong phú.
Mở TV, Diệp Diễm Thanh tùy tiện chọn đài, vừa ăn vừa xem.
8 giờ rưỡi, chương trình 《 Hữu Thực Hữu Cảm 》 tập mới nhất bắt đầu, đây là tiết mục người chủ trì và khách mời cùng nhau nấu cơm, nói chuyện phiếm. Người nấu cơm đương nhiên là khách mời, hơn nữa rất chân thật, khách mời biết làm được thức ăn có sắc có vị, còn có thể tạo thêm nhân thiết mới, cũng có khách mời không biết làm, nhiều nhất chỉ học trước khi quay chương trình, thành quả không được đẹp mắt, nhưng có người chủ trì giúp đỡ, cũng sẽ không quá kém, ngược lại sẽ tạo thêm tiếng cười ngẫu nhiên nhận thêm một số fans.
Chương trình này Diệp Diễm Thanh chưa bao giờ tham gia, nhưng đã xem qua mấy kỳ, lúc nói chuyện phiếm không ngượng ngùng, cũng không lừa tình, gặp được khách mời vui tính thậm chí sẽ rất sung sướng, là loại hình mà người trẻ tuổi thích xem, hơn nữa người chủ trì là cấp bậc quốc dân, chất lượng tự nhiên có bảo đảm.
Mà khác mời kỳ này không ai khác ngoài Văn Dữ.
Làm một minh tinh nổi tiếng, Văn Dữ đương nhiên không có khả năng giống người mới vào nghề, mình lên chương trình gì sẽ thông báo cho người nhà, nếu không phải Diệp Diễm Thanh vừa lúc mở ra TV, thì khả năng cũng không biết Văn Dữ tham gia tiết mục này. Mà nhìn quần áo của Văn Dữ, đúng là ngày hắn đưa văn kiện đến đài truyền hình cho Văn Dữ, lúc này Diệp Diễm Thanh mới biết ngày đó Văn Dữ đi quay chương trình này.
Diện mạo của MC quốc dân Lý Viễn Tân không tính soái khí, thậm chí không thể nói là đẹp, tuổi cũng khoảng bốn mươi, nhưng người xem nhìn vào cảm thấy rất bình dân, hơn nữa nói năng uyển chuyển, tính cách cũng thân thiện, rất được lòng công chúng.
Chương trình đang chiếu tới đoạn minh tinh làm đồ ăn, các minh tinh không nhất định là thành thạo việc bếp núc, món ăn cũng có thể là dựa vào trí nhớ, hoặc là món ăn mình yêu thích.
Mà món Văn Dữ làm chính là hoành thánh nhân tôm tươi và thịt heo, vỏ bánh có sẵn, nhân được chuẩn bị xong, quá trình thập phần hoàn chỉnh, cũng sẽ không cho người xem cảm giác cái gì cũng theo kịch bản.
Văn Dữ gói hoành thánh không quá thuần thục, nhưng vẫn có thẩm mỹ, Lý Viễn Tân vốn dĩ là người nấu cơm nhưng cũng qua trợ giúp, vậy nên gói hoành thánh cũng có chút hình dáng dễ coi.
Lý Viễn Tân: “Nghe nói cậu không hay vào bếp lắm phải không?”
Lý Viễn Tân không phải cố ý cà khịa, mà điều này không phải là bí mật gì với fans Văn Dữ, không cần thiết hại người.
Văn Dữ vẫn duy trì nụ cười mê người: “Đúng vậy, hoàn mỹ di truyền từ mẹ của em.”
Đem Tống ảnh hậu ra làm bia đỡ đạn, cũng chỉ có con trai mới dám.
Lý Viễn Tân làm vẻ mặt đau khổ: “Cậu nói tôi nên cười hay là nên làm trò đây?”
“Không cần làm gì hết, chỉ cần gật đầu là được.” Văn Dữ đang rất thả lỏng, mặc dù là tay mơ, nhưng nhất cử nhất động vẫn ưu nhã, dù thủ pháp không tốt cũng không làm ai phàn nàn.
Lý Viễn Tân: “Anh đây hỏi một chút, cậu nghĩ gì mà đi gói hoành thánh? Lúc tổ biên kịch mời cậu, anh còn đoán cậu sẽ mời anh ăn lẩu đó chứ.”
Văn Dữ vừa nghiêm túc nặn hoành thánh, vừa nói: “Là do có lần Diệp Diễm Thanh làm cho em ăn, hương vị rất ngon.”
“À ——” Lý Viễn Tân phát ra âm thanh ý vị sâu xa.
Văn Dữ liếc anh ta một cái: “Có cần phải khoa trương vậy không, bọn em có phải là lén lút quen nhau đâu, anh đừng làm như bọn em bị người ta phanh phui chuyện tình cảm không bằng.”
Văn Dữ có khiếu hài hước, không phải loại người giả bộ bày trò, cũng sẽ không chơi trội, ổn trọng ưu nhã rất được lòng fans và người qua đường. Có rất nhiều chương trình giải trí mời hắn tham gia, chỉ chờ hắn gật đầu mà thôi.
“Không phải, là do hai người bất ngờ kết hôn đó mà.” Nguyên nhân Lý Viễn Tân được người yêu thích còn là dám nói thật, sẽ không cố tình nịnh hót ai, cũng sẽ không có ý định đắc tội.
“Đối với người ngoài thì đúng là bất ngờ, nhưng với bọn em chính là nước chảy thành sông.” Văn Dữ tuy không thành thục gói hoành thánh, nhưng chỉnh tề, nhìn như đã được làm sẵn.
“Vì sao lại điệu thấp? Nói thật cậu và Diệp Diễm Thanh đều có nhân khí cao, nói chuyện yêu đương mà không bị ai phát hiện thì quả là ngoài dự đoán.”
“Anh cũng nói hai đứa em quá nổi tiếng mà, còn tung hô chuyện tình cảm nữa thì có lẽ sẽ không có ngày hôm nay đâu.” Văn Dữ cười nhạt, “Bởi vì quá thích, cho nên càng hy vọng được ổn định, không bị quấy nhiễu.”
Lý Viễn Tân đồng cảm nói: “Chính xác, càng để ý sẽ càng dụng tâm che chở. Nói tóm lại anh vẫn nên chúc bọn em tu thành chính quả.”
“Cảm ơn.”
Lý Viễn Tân lại hỏi: “Cậu chọn làm hoành thánh, trừ bỏ là Diệp Diễm Thanh làm cho cậu ăn, còn có ý nghĩa gì khác không?”
Văn Dữ không tìm máy quay, đều là máy quay tìm tới hắn, dù sao cũng là chương trình nấu ăn, trước đây có nhiều minh tinh cố tình tìm máy quay, quá mức chú trọng mị lực cá nhân, cũng không phải lựa chọn tốt, thậm chí sẽ làm người xem cảm thấy hắn không phải tới nấu cơm, mà tới làm cảnh.
“Em và Diễm Thanh đều rất bận, lúc mới quen nhau cũng không dám đi đến nhà người kia vì sợ bị tóm, chỉ có thể gặp mặt ở bên ngoài. Cho nên từ yêu đương đến kết hôn, Diễm Thanh cũng chưa có cơ hội làm cơm cho em ăn, đương nhiên, em cũng chưa nấu cho em ấy. Sau khi kết hôn bọn em cũng ai bận việc nấy, trong nhà có dì nấu cơm, em cũng sẽ không yêu cầu em ấy xuống bếp, cho nên trong một khoảng thời gian dài em không biết em ấy biết nấu cơm. Cho đến ngày nọ dì xin nghỉ, em ấy nhìn tủ lạnh rồi nói có nhiều nguyên liệu nấu ăn quá này, chúng ta không nên lãng phí, lúc đó mới làm bữa cơm cho em. Đối với người khác mà nói một chén hoành thánh sẽ không có nhiều mỹ vị, nhưng ký ức đó vẫn còn mới mẻ trong đầu em.” Văn Dữ vẫn luôn mang theo nụ cười, tốc độ nói chuyện cũng không nhanh không chậm, làm người nghe không phản cảm, lại đặc biệt thoải mái.
“Thì ra là thế.” Lý Viễn Tân gật đầu, “Vậy hôm nay cậu thấy mình làm được giống mấy phần?”
Văn Dữ cân nhắc một chút, đột nhiên cười: “Chắc ba phần.”
“Thấp vậy á?”
“Một phần là nguyên liệu nấu ăn do em chuẩn bị, một phần là bảo đảm sẽ nấu chín, còn lại là tâm ý, em chỉ làm được nhiêu đó thôi.” Văn Dữ không ngượng ngùng, cũng không cố tình nâng bốc bản thân, đặc biệt thật thành.
Lý Viễn Tân hốt hoảng nói: “Vậy anh đây là vật thí nghiệm cho cậu hả?”
Văn Dữ gật đầu: “Có thể nói như vậy, nếu hương vị ngon thì em sẽ làm cho Diễm Thanh ăn.”
“Vậy đi.” Lý Viễn Tân làm vẻ mặt thỏa hiệp, “Anh đây cam tâm tình nguyện làm vật thí nghiệm cho hai đứa.”
Diệp Diễm Thanh cũng không nhịn được giơ lên khóe miệng, tình yêu của hai người đều là do Văn Dữ bịa đặt, nhưng nếu Văn Dữ có thể lấy chuyện hoành thánh lên chương trình, thì có thể thấy được quan hệ của bọn họ cũng không hoàn toàn dựa trên hợp tác, nếu không sao Văn Dữ có thể đi làm hoành thánh, tùy tiện làm món gì đó là được rồi.
Rất nhiều người nói càng lớn càng khó kiếm được bạn thân như lúc còn nhỏ, hắn nhập vòng nhiều năm cũng tràn đầy cảm xúc, nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy chưa chắc, nếu có thể, cho dù bọn họ có ly hôn thì Diệp Diễm Thanh vẫn nguyện ý làm bạn với Văn Dữ, bởi vì Văn Dữ không giả tạo, ít nhất không giả tạo với hắn.
Văn Dữ cười, còn nói ra tên nước hoa cùng hình dáng lọ nước hoa.
Diệp Diễm Thanh đột nhiên không nhúc nhích nổi, hắn có rất nhiều nước hoa, nhưng không có loại nào hắn đặc biệt thích, hơn nữa phần lớn không phải là do nhãn hiệu đại ngôn tặng, cũng chính là do Ngải Trừng chuẩn bị, ngày thường trước khi ra cửa hắn sẽ đưa lên mũi ngửi một chút, đúng cảm giác thì dùng, mỗi ngày một mùi khác nhau.
Khi hắn dọn đến nhà Văn Dữ, mấy thứ nước hoa đều do Ngải Trừng lấy giúp, lúc ấy Văn Dữ cũng chưa có phòng riêng cho hắn nên cả hai dùng chung phòng thay đồ, còn quầy nước hoa, Ngải Trừng nói với hắn bên trái là Văn Dữ, của hắn được đặt ở bên phải, Diệp Diễm Thanh thật sự cầm lên một lọ ở bên phải mà, sao lại sai được chứ?
Văn Dữ cười nói: “Cái chai nước hoa này mấy ngày hôm trước anh có dùng, chắc là để sai vị trí rồi.”
Mỗi ngày ở nhà đều có dì giúp việc quét dọn, nhưng không phải lúc nào cũng dọn dẹp phòng giữ quần áo, đồ vật để lộn xộn cũng là chuyện bình thường.
Diệp Diễm Thanh xấu hổ, trong ý thức của hắn, trừ bỏ sữa tắm, chỉ có người yêu mới dùng chung nước hoa. Mùi hương đồng hóa là một loại thân mật bí ẩn, thậm chí chỉ có hai người mới biết được.
Văn Dữ thấy vẻ mặt rối rắm giống như đã làm sai chuyện gì của hắn, liền kéo người ngồi xuống: “Em hợp với mùi hương này lắm, anh có quá nhiều nước hoa cũng không dùng hết, sau này quầy nước hoa cũng chẳng cần phân biệt nữa, thích thì cứ lấy xài, anh cũng sẽ thử nước hoa của em xem, thích hợp thì sẽ dùng.”
Diệp Diễm Thanh giảm bớt xấu hổ một chút, Văn Dữ không ngại thì tốt, sở dĩ Văn Dữ thích hắn hát, làm hắn cảm thấy rất kiêu ngạo, nhưng bây giờ hắn có chút bối rối, muốn đứng dậy bỏ chạy.
Người đã tới làm sao Văn Dữ có thể dễ dàng để hắn đi? Vậy thì cũng quá tra rồi, liền nói: “Một tiếng nữa là anh xong việc rồi, em ở đây chờ anh, rồi mình đi ăn cơm.”
“Không cần đi.” Hắn chỉ nghĩ muốn về nhà.
“Nghe lời, anh mang em đi ăn thịt nướng.”
Diệp Diễm Thanh liếm liếm môi, thật ra hắn không thèm món này, chính là mỗi lần cùng Văn Dữ ra cửa ăn cơm, bất kể là hoàn cảnh hay là hương vị, đều làm hắn có cảm giác rất ngon miệng. Vốn dĩ tâm tình của hắn hôm nay khá tốt, lại không bị mấy người Five1 kia ảnh hưởng, nếu ra ngoài ăn cơm cùng Văn Dữ hẳn là sẽ tốt hơn ha? Hơn nữa nếu Văn Dữ thật sự thích hắn hát thì đây có tính là hắn đang bán nghệ không? Hẳn là tính chứ ha?
Văn Dữ cũng không cho hắn có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp bảo trợ lý đặt chỗ, sau đó đưa ipad của mình cho hắn: “Ngoan, ở đây chơi, anh đi kiếm tiền đây.”
Ra khỏi phòng nghỉ, trợ lý nhỏ giọng kể chuyện Diệp Diễm Thanh gặp được Five1 cho Văn Dữ nghe.
Văn Dữ cười cười nói: “Hắn không bị thương là được, nếu có anh đây ra mặt cho.”
Văn Dữ bênh vực người mình, trợ lý biết, cũng là vì biết, nên chuyện nhỏ chuyện lớn của người nhà mình đều phải báo cho Văn Dữ biết.
Ipad của Văn Dữ chưa bao giờ thiếu phim điện ảnh, Diệp Diễm Thanh còn chưa xem xong một bộ thì Văn Dữ đã trở lại. Chuyên viên trang điểm giúp hắn tháo trang sức, Diệp Diễm Thanh lại đợi nửa giờ, mới cùng Văn Dữ rời khỏi đài truyền hình.
Đã được đặt chỗ ở nhà hàng, lại còn là phòng riêng, cho dù là dùng cơm văn phòng cũng không cần xếp hàng, hoan hoan hỉ hỉ.
Thịt ở trên mâm sắt vang lên xèo xèo, mỡ xuôi theo vành chảy xuống phía dưới, mặc dù là tận lực giảm bớt phần ăn, nhưng đối với nghệ sĩ mà nói đây vẫn là bữa ăn nhiều calorie, còn với Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh thì đây không phải là chuyện đáng lo lắng, vì họ chính là tuýp người ăn bao nhiêu cũng không mập trong truyền thuyết.
Giữa bữa ăn thì di động của Văn Dữ vang lên, tiếng chuông vẫn là giọng hát của Diệp Diễm Thanh, Diệp Diễm Thanh nhìn di động của hắn vài lần, làm bộ không thèm để ý, nhưng trong lòng lại đặc biệt muốn xác nhận với Văn Dữ có phải là fan của mình hay không.
Không phải chuyện quan trọng, Văn Dữ cũng không đi ra ngoài tiếp, cúp điện thoại thì nhìn thấy Diệp Diễm Thanh có chút thất thần đảo thịt nướng, bộ dáng có chuyện muốn hỏi nhưng lại đang ngại ngùng, cười nói: “Muốn nói cái gì thì nói, nghẹn một bụng khó chịu lắm đấy?”
Diệp Diễm Thanh thấy tâm tư của mình đã bị vạch trần, đoán Văn Dữ biết mình muốn hỏi điều gì, thay vì giả bộ thì cứ hỏi thẳng đi, đâu có chết ai đâu, nói: “Anh, tiếng chuông di động của anh sao lại đổi thành bài hát của em rồi?”
Văn Dữ bình tĩnh lại thong dong nói: “Dễ nghe, anh thích.”
“Thật, thật á?” Diệp Diễm Thanh cảm thấy mình hỏi thật sự dư thừa, Văn Dữ không cần phải lừa hắn.
Văn Dữ không giống với loại fans có dục vọng mãnh liệt muốn biểu đạt lòng yêu thích với giọng hát của Diệp Diễm Thanh, chỉ nói sự thật: “Ừ, anh biết tới em từ xưa rồi, giọng hát của em rất đặt biệt, đầy nội lực, không cần nhiều nhạc cụ mà vẫn nổi bật, là thiên phú trời ban. Hồi trước không dám để nhạc chuông của em là để tránh người khác truyền ra, các fans lại nổi loạn. Giờ thì chúng ta đã kết hôn, không sợ người ta dị nghị.”
Văn Dữ làm như không phát hiện hắn đã thấy mini album trong ngăn kéo, cũng không chủ động nhắc tới, nhưng Diệp Diễm Thanh lại vui vẻ, xác định Văn Dữ là thích nhạc mình sáng tác, bên cạnh có người hâm mộ cũng làm tăng ý chí chiến đấu.
“Cảm ơn anh, anh Văn Dữ.” Diệp Diễm Thanh trịnh trọng nói, Văn Dữ thích có lẽ cũng không giúp gì cho bệnh tình của hắn, nhưng loại cảm giác có người có thực lực tán thành vẫn là phi thường tốt.
“Anh không dám nhận lời cảm ơn này đâu.” Văn Dữ không thuần thục lật mặt thịt nướng, “Sau này có bài hát mới thì cho anh nghe trước, coi như anh mưu cầu phúc lợi.”
Diệp Diễm Thanh không dám chắc mình sẽ hát ra tiếng trước mặt người khác, còn đối với Văn Dữ vẫn là OK, liền sảng khoái đáp ứng.
Dưới tình huống này mà vẫn hát được thì Diệp Diễm Thanh đã rất thỏa mãn, cho dù sau này bệnh tình có tệ hơn đi chăng nữa thì đây sẽ là kí ức đáng nhớ nhất trong lòng hắn.
Mấy ngày sau đó, Diệp Diễm Thanh vẫn giữ tâm tình tốt, Văn Dữ bận rộn hơn, hai người mặc dù sinh hoạt ở bên nhau, nhưng thời gian gặp nhau cũng giảm bớt.
Buổi tối, dì giúp việc xin nghỉ, Văn Dữ không ở nhà, Diệp Diễm Thanh lại lười vào bếp, liền nấu một phần mì gói, học theo Văn Dữ bỏ thêm các loại cá viên vào, thật sự phong phú.
Mở TV, Diệp Diễm Thanh tùy tiện chọn đài, vừa ăn vừa xem.
8 giờ rưỡi, chương trình 《 Hữu Thực Hữu Cảm 》 tập mới nhất bắt đầu, đây là tiết mục người chủ trì và khách mời cùng nhau nấu cơm, nói chuyện phiếm. Người nấu cơm đương nhiên là khách mời, hơn nữa rất chân thật, khách mời biết làm được thức ăn có sắc có vị, còn có thể tạo thêm nhân thiết mới, cũng có khách mời không biết làm, nhiều nhất chỉ học trước khi quay chương trình, thành quả không được đẹp mắt, nhưng có người chủ trì giúp đỡ, cũng sẽ không quá kém, ngược lại sẽ tạo thêm tiếng cười ngẫu nhiên nhận thêm một số fans.
Chương trình này Diệp Diễm Thanh chưa bao giờ tham gia, nhưng đã xem qua mấy kỳ, lúc nói chuyện phiếm không ngượng ngùng, cũng không lừa tình, gặp được khách mời vui tính thậm chí sẽ rất sung sướng, là loại hình mà người trẻ tuổi thích xem, hơn nữa người chủ trì là cấp bậc quốc dân, chất lượng tự nhiên có bảo đảm.
Mà khác mời kỳ này không ai khác ngoài Văn Dữ.
Làm một minh tinh nổi tiếng, Văn Dữ đương nhiên không có khả năng giống người mới vào nghề, mình lên chương trình gì sẽ thông báo cho người nhà, nếu không phải Diệp Diễm Thanh vừa lúc mở ra TV, thì khả năng cũng không biết Văn Dữ tham gia tiết mục này. Mà nhìn quần áo của Văn Dữ, đúng là ngày hắn đưa văn kiện đến đài truyền hình cho Văn Dữ, lúc này Diệp Diễm Thanh mới biết ngày đó Văn Dữ đi quay chương trình này.
Diện mạo của MC quốc dân Lý Viễn Tân không tính soái khí, thậm chí không thể nói là đẹp, tuổi cũng khoảng bốn mươi, nhưng người xem nhìn vào cảm thấy rất bình dân, hơn nữa nói năng uyển chuyển, tính cách cũng thân thiện, rất được lòng công chúng.
Chương trình đang chiếu tới đoạn minh tinh làm đồ ăn, các minh tinh không nhất định là thành thạo việc bếp núc, món ăn cũng có thể là dựa vào trí nhớ, hoặc là món ăn mình yêu thích.
Mà món Văn Dữ làm chính là hoành thánh nhân tôm tươi và thịt heo, vỏ bánh có sẵn, nhân được chuẩn bị xong, quá trình thập phần hoàn chỉnh, cũng sẽ không cho người xem cảm giác cái gì cũng theo kịch bản.
Văn Dữ gói hoành thánh không quá thuần thục, nhưng vẫn có thẩm mỹ, Lý Viễn Tân vốn dĩ là người nấu cơm nhưng cũng qua trợ giúp, vậy nên gói hoành thánh cũng có chút hình dáng dễ coi.
Lý Viễn Tân: “Nghe nói cậu không hay vào bếp lắm phải không?”
Lý Viễn Tân không phải cố ý cà khịa, mà điều này không phải là bí mật gì với fans Văn Dữ, không cần thiết hại người.
Văn Dữ vẫn duy trì nụ cười mê người: “Đúng vậy, hoàn mỹ di truyền từ mẹ của em.”
Đem Tống ảnh hậu ra làm bia đỡ đạn, cũng chỉ có con trai mới dám.
Lý Viễn Tân làm vẻ mặt đau khổ: “Cậu nói tôi nên cười hay là nên làm trò đây?”
“Không cần làm gì hết, chỉ cần gật đầu là được.” Văn Dữ đang rất thả lỏng, mặc dù là tay mơ, nhưng nhất cử nhất động vẫn ưu nhã, dù thủ pháp không tốt cũng không làm ai phàn nàn.
Lý Viễn Tân: “Anh đây hỏi một chút, cậu nghĩ gì mà đi gói hoành thánh? Lúc tổ biên kịch mời cậu, anh còn đoán cậu sẽ mời anh ăn lẩu đó chứ.”
Văn Dữ vừa nghiêm túc nặn hoành thánh, vừa nói: “Là do có lần Diệp Diễm Thanh làm cho em ăn, hương vị rất ngon.”
“À ——” Lý Viễn Tân phát ra âm thanh ý vị sâu xa.
Văn Dữ liếc anh ta một cái: “Có cần phải khoa trương vậy không, bọn em có phải là lén lút quen nhau đâu, anh đừng làm như bọn em bị người ta phanh phui chuyện tình cảm không bằng.”
Văn Dữ có khiếu hài hước, không phải loại người giả bộ bày trò, cũng sẽ không chơi trội, ổn trọng ưu nhã rất được lòng fans và người qua đường. Có rất nhiều chương trình giải trí mời hắn tham gia, chỉ chờ hắn gật đầu mà thôi.
“Không phải, là do hai người bất ngờ kết hôn đó mà.” Nguyên nhân Lý Viễn Tân được người yêu thích còn là dám nói thật, sẽ không cố tình nịnh hót ai, cũng sẽ không có ý định đắc tội.
“Đối với người ngoài thì đúng là bất ngờ, nhưng với bọn em chính là nước chảy thành sông.” Văn Dữ tuy không thành thục gói hoành thánh, nhưng chỉnh tề, nhìn như đã được làm sẵn.
“Vì sao lại điệu thấp? Nói thật cậu và Diệp Diễm Thanh đều có nhân khí cao, nói chuyện yêu đương mà không bị ai phát hiện thì quả là ngoài dự đoán.”
“Anh cũng nói hai đứa em quá nổi tiếng mà, còn tung hô chuyện tình cảm nữa thì có lẽ sẽ không có ngày hôm nay đâu.” Văn Dữ cười nhạt, “Bởi vì quá thích, cho nên càng hy vọng được ổn định, không bị quấy nhiễu.”
Lý Viễn Tân đồng cảm nói: “Chính xác, càng để ý sẽ càng dụng tâm che chở. Nói tóm lại anh vẫn nên chúc bọn em tu thành chính quả.”
“Cảm ơn.”
Lý Viễn Tân lại hỏi: “Cậu chọn làm hoành thánh, trừ bỏ là Diệp Diễm Thanh làm cho cậu ăn, còn có ý nghĩa gì khác không?”
Văn Dữ không tìm máy quay, đều là máy quay tìm tới hắn, dù sao cũng là chương trình nấu ăn, trước đây có nhiều minh tinh cố tình tìm máy quay, quá mức chú trọng mị lực cá nhân, cũng không phải lựa chọn tốt, thậm chí sẽ làm người xem cảm thấy hắn không phải tới nấu cơm, mà tới làm cảnh.
“Em và Diễm Thanh đều rất bận, lúc mới quen nhau cũng không dám đi đến nhà người kia vì sợ bị tóm, chỉ có thể gặp mặt ở bên ngoài. Cho nên từ yêu đương đến kết hôn, Diễm Thanh cũng chưa có cơ hội làm cơm cho em ăn, đương nhiên, em cũng chưa nấu cho em ấy. Sau khi kết hôn bọn em cũng ai bận việc nấy, trong nhà có dì nấu cơm, em cũng sẽ không yêu cầu em ấy xuống bếp, cho nên trong một khoảng thời gian dài em không biết em ấy biết nấu cơm. Cho đến ngày nọ dì xin nghỉ, em ấy nhìn tủ lạnh rồi nói có nhiều nguyên liệu nấu ăn quá này, chúng ta không nên lãng phí, lúc đó mới làm bữa cơm cho em. Đối với người khác mà nói một chén hoành thánh sẽ không có nhiều mỹ vị, nhưng ký ức đó vẫn còn mới mẻ trong đầu em.” Văn Dữ vẫn luôn mang theo nụ cười, tốc độ nói chuyện cũng không nhanh không chậm, làm người nghe không phản cảm, lại đặc biệt thoải mái.
“Thì ra là thế.” Lý Viễn Tân gật đầu, “Vậy hôm nay cậu thấy mình làm được giống mấy phần?”
Văn Dữ cân nhắc một chút, đột nhiên cười: “Chắc ba phần.”
“Thấp vậy á?”
“Một phần là nguyên liệu nấu ăn do em chuẩn bị, một phần là bảo đảm sẽ nấu chín, còn lại là tâm ý, em chỉ làm được nhiêu đó thôi.” Văn Dữ không ngượng ngùng, cũng không cố tình nâng bốc bản thân, đặc biệt thật thành.
Lý Viễn Tân hốt hoảng nói: “Vậy anh đây là vật thí nghiệm cho cậu hả?”
Văn Dữ gật đầu: “Có thể nói như vậy, nếu hương vị ngon thì em sẽ làm cho Diễm Thanh ăn.”
“Vậy đi.” Lý Viễn Tân làm vẻ mặt thỏa hiệp, “Anh đây cam tâm tình nguyện làm vật thí nghiệm cho hai đứa.”
Diệp Diễm Thanh cũng không nhịn được giơ lên khóe miệng, tình yêu của hai người đều là do Văn Dữ bịa đặt, nhưng nếu Văn Dữ có thể lấy chuyện hoành thánh lên chương trình, thì có thể thấy được quan hệ của bọn họ cũng không hoàn toàn dựa trên hợp tác, nếu không sao Văn Dữ có thể đi làm hoành thánh, tùy tiện làm món gì đó là được rồi.
Rất nhiều người nói càng lớn càng khó kiếm được bạn thân như lúc còn nhỏ, hắn nhập vòng nhiều năm cũng tràn đầy cảm xúc, nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy chưa chắc, nếu có thể, cho dù bọn họ có ly hôn thì Diệp Diễm Thanh vẫn nguyện ý làm bạn với Văn Dữ, bởi vì Văn Dữ không giả tạo, ít nhất không giả tạo với hắn.
Bình luận truyện