Sau Khi Hai Nam Thần Kết Hôn
Chương 88
Diệp Diễm Thanh phải về nhà, đương nhiên là Văn Dữ không vui. Không phải hắn không thích Diệp Diễm Thanh đi làm mà là có chút mất mát, Diệp Diễm Thanh một khi bận rộn rồi thì không biết chừng nào hai người mới gặp lại nhau.
“Sao lại nhận công việc bên Đinh Tri Nhã hả em?” Hai chữ ‘bất mãn’ viết rõ trên mặt Văn Dữ, vừa tỉnh dậy là nghe được tin động trời này thì ai còn có tâm tình gì nữa.
Diệp Diễm Thanh bất đắc dĩ nói: “Cô ấy tìm tới em mà, không ảnh hưởng tới lịch trình đặt sẵn nên giúp một chút. Hồi trước cũng nhờ có cô ấy mà em mới lên được sân khấu đó thôi, phải trả nhân tình cho người ta chứ.”
Văn Dữ kéo hắn lên giường: “Em nói xem, anh sai khi nói công việc của em không quan trọng, nhưng Đinh Tri Nhã cướp em từ tay anh trước mà, em hiểu hôn?”
“Bậy bạ.” Diệp Diễm Thanh tát yêu, “Đinh Tri Nhã cướp em hồi nào hả? Cô ấy vừa lúc cần người giúp đỡ, mà chương trình kia lại có danh tiếng, em nhân tiện lộ mặt kiếm chút danh tiếng thôi. Cô ấy có thể kiếm người khác mà, nếu đã tìm tới em, thì tất nhiên chương trình này có lợi với em, phần tâm ý này em hiểu được.”
“Không, không cho em cảm kích. Tại không giống với mong muốn của anh.”
Diệp Diễm Thanh trở mình đối mặt hắn: “Vậy anh đã nghĩ thế nào?”
Văn Dữ dán sát vào lỗ tai hắn, nhẹ giọng nói: “Anh nghĩ rằng em sẽ ở đây cho tới khi anh đóng máy, có lịch thì đi quay, không có cảnh thì về phòng lăn giường với em, cuộc sống quá hoàn hảo.”
Diệp Diễm Thanh xấu hổ, tức giận đá hắn: “Em là búp bê tình dục à?”
“Đương nhiên không phải, em có thể nói chuyện yêu đương với anh, cũng chỉ được nói chuyện yêu đương mà thôi.”
Diệp Diễm Thanh liếc hắn một cái, không biết có phải áp lực đóng phim quá lớn hay không, cần phải phóng thích năng lượng, mà lần này hắn tới thăm ban phát hiện Văn Dữ thật sự rất coi trọng tình dục, ít khi nào khống chế như lúc ở nhà, có đôi khi không đi đến bước cuối cùng, chỉ giúp đỡ nhau phóng tiết mà thôi. Hơn nữa, thể lực và tinh thần của Văn Dữ rất tốt, sáng hôm sau tinh thần sáng láng tới đoàn phim là chuyện bình thường, còn hắn lại là người nằm trên giường dưỡng sức.
Mấy ngày ba mẹ tới thăm, Văn Dữ ngoan ngoãn kiềm chế. Lúc Lộ Ngôn Chi và Lâm Kỳ Vũ tới, có đôi khi hai người họ làm một lần, không đến mức không rời khỏi giường. May mắn là Lâm Kỳ Vũ không phải là người dậy sớm, không phát hiện gì cả.
Diệp Diễm Thanh ôm lấy Văn Dữ: “Em cũng luyến tiếc lắm, nhưng công việc vẫn là công việc, dù trở lại sớm hơn dự định, nhưng rãnh rỗi quá dài làm em cũng buồn chán.”
Một khi Diệp Diễm Thanh làm nũng thì Văn Dữ cũng chỉ còn cách giơ tay đầu hàng: “Ờ, vậy thôi, chờ đến khi em quay xong cũng là lúc bắt đầu tiệc cuối năm từ các nhà đài. Đến khi em qua đây tìm anh thì chắc là năm sau rồi.”
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Không đâu, rãnh là em qua đây liền.” Lời hứa hẹn không biết thực hiện được bao nhiêu lần, nhưng việc Diệp Diễm Thanh muốn làm thì khẳng định sẽ không thành vấn đề.
“Nói là phải làm đó, làm không được thì đừng trách anh về nhà bắt cóc em qua đây.”
“Em biết mà.” Diệp Diễm Thanh nào không dám tới? Để Văn Dữ nghẹn lâu thì có khi hắn phải vào bệnh viện nằm chơi vài ngày đó chứ.
Hôm nay, Văn Dữ không có cảnh quay, Diệp Diễm Thanh sắp về nên dứt khoát không tìm Lâm Kỳ Vũ nữa, ở trong phòng với Văn Dữ cả ngày, vừa lúc tạo thế giới hai người cho Lâm Kỳ Vũ và Lộ Ngôn Chi.
Diệp Diễm Thanh xem mấy kỳ quay trước của 《 Idol Producer 》, đúng là làm rất hay. Bây giờ có khá nhiều chương trình tuyển chọn tài năng, dễ làm khán giả nhàm chán. Mà 《 Idol Producer 》 thêm vào rất nhiều nội dung hay ho, không chỉ có ca hát nhảy múa, tập thứ hai và ba là tạo dáng trước màn ảnh, để người xem nhận thức được các thí sinh, tập thứ tư là lên gameshow, nhóm huấn luyện viên dựa vào quan hệ liên lạc với các gameshow khác nhau, mang theo các thí sinh của nhóm mình để họ cọ sát với chương trình thực tế.
Mấy cái này là điều kiện cần có của một idol, từ đây nhìn ra được thí sinh có đủ tố chất hay chưa, họ không cần phải hoàn hảo, dù sao thực tập sinh có đầy đủ tốt chất có đầy rẫy ngoài kia, thực tập sinh muốn được khán giả chú ý thì phải có biểu hiện xuất sắc, kế đến được bồi dưỡng thêm để thu hút fans.
Buổi sáng trôi qua trong êm đềm, đến giữa trưa Diệp Diễm Thanh bị Văn Dữ kéo lên giường. Lúc này Văn Dữ không còn dịu dàng như trước nữa, chắc là trong lòng đầy bất mãn, nên làm Diệp Diễm Thanh vừa bị đau vừa sảng khoái. Hai cảm xúc đan xen không biết cái nào hơn cái nào, chờ đến khi hoàn hồn, cũng chỉ có thể mắng một câu “Không phải người” để chốt đơn, mà đó chỉ là kết quả của một lần, không phải một đêm.
Lâm Kỳ Vũ tỉnh dậy vào giữa trưa. Ngày hôm qua, hắn xem Văn Dữ đóng phim có hơi hưng phấn, Lộ Ngôn Chi còn nói Văn Dữ sẽ giúp hắn tranh thủ một nhân vật, làm hắn càng thêm vui vẻ, nên uống rượu cùng Lộ Ngôn Chi cả đêm, ngủ rất say. Nhắn tin cho Diệp Diễm Thanh mà không thấy ai trả lời gì cả.
Lâm Kỳ Vũ không yên tâm: “Em có nên gọi hỏi thăm không nhỉ?”
Lộ Ngôn Chi đưa tách cà phê cho hắn: “Văn Dữ mang theo hai người trợ lý, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lâm Kỳ Vũ vẫn không yên tâm, sáng nay Diệp Diễm Thanh còn gửi tin cho hắn, bây giờ lại im re, hắn vẫn nên gọi qua hỏi thăm một chút mới được.
Lộ Ngôn Chi khẽ thở dài: “Kỳ Vũ à, Diệp Diễm Thanh và Văn Dữ ở bên nhau, không trả lời tin nhắn của em chỉ có một khả năng thôi.”
Lâm Kỳ Vũ chớp chớp mắt, đột nhiên thông suốt, mất tự nhiên ho khan một tiếng: “Ờ thì em tùy tiện nói thôi, không gọi thật đâu.”
Lộ Ngôn Chi cười, bẹo má hắn, không nói gì thêm. Hắn và Lâm Kỳ Vũ ngủ chung, ngoại trừ ôm hôn vẫn chưa làm gì khác, bọn họ mới vừa ở chung được mấy ngày, vượt quá mức sẽ làm Lâm Kỳ Vũ cảm thấy mình không được tôn trọng, mà hắn cũng không hy vọng Lâm Kỳ Vũ cảm thấy mình bị coi thường.
Lúc Lâm Kỳ Vũ ở cùng Diệp Diễm Thanh, hai người ngẫu nhiên sẽ nói bậy vài câu, chỉ nói ngoài miệng, không có kinh nghiệm thực tiễn. Hắn không bài xích với việc thân cận với Lộ Ngôn Chi, nếu không tiếp thu được, thì hắn đã không đồng ý sống chung với Lộ Ngôn Chi rồi. Mà mấy ngày nay bọn họ ở cùng một chỗ, Lộ Ngôn Chi hành xử rất tôn trọng mình, làm hắn cảm thấy quyết định của mình rất đúng đắn.
Chủ động phủ tay mình lên tay Ngôn Chi, Lâm Kỳ Vũ cười nói: “Hôm nay anh có bận không?”
Lộ Ngôn Chi dịu dàng nhìn hắn: “Không bận.”
Mấy ngày trước hắn bận rộn là do Lâm Kỳ Vũ không ở bên cạnh.
Lâm Kỳ Vũ nói: “Chúng ta đi xem phim đi? Em mua vé. Ăn tối xong bọn mình hẳn về.”
Lộ Ngôn Chi bên ngoài tinh anh thế nào thì trước mặt Lâm Kỳ Vũ cũng buông xuống hết: “Được.”
Ngày hôm nay, Văn Dữ có cơ hội được thỏa mãn, Lộ Ngôn Chi cũng được tận hưởng thế giới hai người, Lâm Kỳ Vũ thì vui sướng, chỉ có Diệp Diễm Thanh là muốn ngủ thôi.
Bị Văn Dữ trêu chọc một đêm, Diệp Diễm Thanh nằm cả hai ngày. Bởi vì dấu hôn trên cổ quá rõ ràng, hắn ngại gặp người, cũng không đứng dậy nổi, nên không hẹn gặp Lâm Kỳ Vũ.
Việc này trùng hợp tạo không gian riêng tư cho Lộ Ngôn Chi và Lâm Kỳ Vũ, xem ra chuyến đi này không phải trở về tay không rồi.
Mấy ngày sau, Lộ Ngôn Chi và Lâm Kỳ Vũ cũng trở về. Lúc tới nơi là hai người, lúc trở về có thêm Diệp Diễm Thanh. Lộ Ngôn Chi tự nhiên ôm chăn bơ vơ ở khoang hạng nhất, chỉ có thể than thầm Văn Dữ không bản lĩnh, không thể giữ Diệp Diễm Thanh ở lại thêm một ngày.
Nhân vật mà Văn Dữ tranh thủ giúp Lâm Kỳ Vũ đã định hình, chưa có lịch quay cụ thể, Lâm Kỳ Vũ tranh thủ lúc này trở về học khóa diễn xuất cấp tốc, nghiên cứu nhân vật để vào đoàn thuận lợi hơn. Vậy là trong khoảng thời gian này Lâm Kỳ Vũ không thể ở cạnh Lộ Ngôn Chi rồi, đúng là trước hay sau xác định mối quan hệ, ngoại trừ ôm hôn, thì cũng chẳng có thêm bước tiến triển nào mới cả.
Diệp Diễm Thanh và Lâm Kỳ Vũ đang cùng nhau tham thảo 《 Idol Producer 》. Lâm Kỳ Vũ chưa từng xem qua chương trình này, Diệp Diễm Thanh vừa mở ứng dụng xem vừa thảo luận.
“Anh biết Ứng Hâm Nguyên.” Lâm Kỳ Vũ nói.
Diệp Diễm Thanh kinh ngạc hỏi: “Cậu ta từng debut à?”
“Không có, cậu ta là thực tập sinh trong công ty cũ, tuổi xêm xêm với cậu, làm thực tập sinh năm năm rồi, vẫn chưa được debut.” Lâm Kỳ Vũ nói, “Anh không thân với cậu ta, nhưng mà vẫn nghe nói về cậu ta. Cậu ta có thực lực mà vào sai công ty thôi. Hình như hợp đồng giữa cậu ta và công ty sắp hết hạn rồi thì phải, hèn chi phải tham gia chương trình tìm kiếm tài năng thế này.”
Công ty giải trí ở trong nước không có nhiều thực tập sinh, đa số được bồi dưỡng từ một đến ba năm, nếu không đạt được tiêu chuẩn debut thì sẽ bị từ bỏ. Không ai được quyền lãng phí tài nguyên và nhân lực của người khác cả. Ứng Hâm Nguyên làm thực tập sinh đã năm năm, có thể nói là đã bỏ qua độ tuổi tốt nhất của idol.
“Em xem chương trình cũng để ý tới Ứng Hâm Nguyên, ca hát nhảy múa đều cân được hết, ngoại hình cũng đủ tuấn tú, có điều độ nhạy cảm không bằng Cung Nhạc. Có điều Cung Nhạc vừa hát vừa nhảy không bằng Ứng Hâm Nguyên.” Diệp Diễm Thanh đánh giá nói.
“Ứng Hâm Nguyên tính tình ôn hòa, độ nhạy cảm thì có thể bồi dưỡng thêm, chỉ cần EQ không thiếu hụt là được.” Lâm Kỳ Vũ nói, “Đáng lẽ Ứng Hâm Nguyên có cơ hội debut từ trước, không ngờ người đại diện mà công ty chỉ đạo dẫn cậu ta đi bồi rượu, gặp phải một quý bà đòi bao dưỡng. Cậu ta sống chết không đồng ý, quý bà kia bị mất mặt, rút hết đầu tư, ông chủ tức giận không cho cậu ta debut, tuy không nói rõ, nhưng chẳng khác nào là tuyệt đường sống.”
Diệp Diễm Thanh trợn tròn mắt: “Bây giờ còn có chuyện đi bồi rượu nữa á?”
Việc này mấy năm trước không hiếm thấy, đặc biệt là những nghệ sĩ dưới tuyến ba, muốn bắt được tài nguyên thì nhất định phải tham gia các loại xã giao, nhưng lúc mạng xã hội lên ngôi, thì không còn công ty nào dám ép nghệ sĩ nữa, lỡ như gặp phải người cứng đầu tung lên mạng, thì ngày tàn của công ty sẽ đến, cho nên bây giờ phần lớn đều là do nghệ sĩ tự nguyện, mà một khi đã tự nguyện, thì cũng đừng nói đến việc từ chối chuyện bao dưỡng.
“Chuyện bốn năm trước rồi, cũng do số Ứng Hâm Nguyên đen đủi thôi. Vốn dĩ người đại diện đó không tính dẫn cậu ta đi, kết quả là nghệ sĩ đã móc nối nhất thời bị nóng sốt tiêu chảy, phải bùng kèo. Lúc này mới kéo cậu ta đi để cho đủ nhân số, ai dè đi một lần đã bị để ý.” Một người nghệ sĩ muốn thành công thì đối đầu với công ty chủ quản sẽ không có kết cục tốt, Ứng Hâm Nguyên lúc ấy nhỏ tuổi không biết nhìn xa trông rộng, nên mới bị vùi dập.
Diệp Diễm Thanh không khỏi cảm thấy may mắn là mình được Ngải Trừng bảo vệ, cô chưa từng đề cập tới chuyện đi xã giao vào lúc hắn sa sút nhất.
Diệp Diễm Thanh: “Lấy nhân khí hiện giờ của Ứng Hâm Nguyên, nếu không có gì bất trắc, thì chắc là cậu ta sẽ được debut thôi.”
Lâm Kỳ Vũ nói: “Chỉ hy vọng như thế, nếu lần này không được nữa, thì với tuổi tác của mình, cậu ta chỉ còn nước từ bỏ.”
Có bao nhiêu người vì để trở thành thần tượng mà đã đánh đổi biết bao nhiêu thứ quan trọng? Rồi có bao nhiêu người kịch liệt luyện tập để được tỏa sáng trong giới nghệ sĩ đầy rẫy cạnh tranh này? Câu trả lời là có rất nhiều. Một số thực tập sinh không có cơ hội ra mắt; số còn lại dù được debut thì cũng chỉ đứng ở tuyến thứ ba, không người hỏi thăm, cuối cùng chỉ còn nước im lặng về vườn. Người có thể tỏa sáng ở trên đỉnh tháp đã hiếm có, mà sau khi tách khỏi nhóm nhạc thần tượng, vẫn được hâm mộ chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Lâm Kỳ Vũ đôi khi sẽ thở dài vì con đường nghệ sĩ đầy gian truân của mình, nhưng vẫn cảm thấy mình may mắn hơn vô số người. Cả hắn lẫn Diệp Diễm Thanh đều là một trong số những người đang đứng trên đỉnh tháp, có thể tiếp tục sự nghiệp mà mình yêu thích là một chuyện vô cùng khó khăn. Mặc dù đứng ở trên đỉnh, nhưng họ không thể lơ là, mất cảnh giác, không thể kiêu ngạo, không thể trở thành bọt biển biến mất trong tích tắc.
Về đến nhà, Diệp Diễm Thanh nghỉ ngơi một ngày, rồi vùi đầu vào công việc.
Hôm nay, hắn sẽ đến studio chụp ảnh, chủ đề kỳ này là, “Giải bỏ ấn tượng xấu với người đồng tính”, một vấn đề mà xã hội luôn quan tâm. Mặc dù hiện giờ vẫn chưa được nhiều người chấp nhận, nhưng không thể không tuyên truyền. Có lẽ một ngày nào đó, ấn tượng xấu này sẽ hoàn toàn bị loại bỏ, tin rằng khi đó nền văn minh đã được tiến bộ, cũng như nhận thức của mọi người.
Stylist đẩy dàn treo quần áo vào, Diệp Diễm Thanh đứng hình ngay—— Gì đây? Váy dạ hội hả? Chị Trừng tính mở hố cho mình hả trời?!
“Sao lại nhận công việc bên Đinh Tri Nhã hả em?” Hai chữ ‘bất mãn’ viết rõ trên mặt Văn Dữ, vừa tỉnh dậy là nghe được tin động trời này thì ai còn có tâm tình gì nữa.
Diệp Diễm Thanh bất đắc dĩ nói: “Cô ấy tìm tới em mà, không ảnh hưởng tới lịch trình đặt sẵn nên giúp một chút. Hồi trước cũng nhờ có cô ấy mà em mới lên được sân khấu đó thôi, phải trả nhân tình cho người ta chứ.”
Văn Dữ kéo hắn lên giường: “Em nói xem, anh sai khi nói công việc của em không quan trọng, nhưng Đinh Tri Nhã cướp em từ tay anh trước mà, em hiểu hôn?”
“Bậy bạ.” Diệp Diễm Thanh tát yêu, “Đinh Tri Nhã cướp em hồi nào hả? Cô ấy vừa lúc cần người giúp đỡ, mà chương trình kia lại có danh tiếng, em nhân tiện lộ mặt kiếm chút danh tiếng thôi. Cô ấy có thể kiếm người khác mà, nếu đã tìm tới em, thì tất nhiên chương trình này có lợi với em, phần tâm ý này em hiểu được.”
“Không, không cho em cảm kích. Tại không giống với mong muốn của anh.”
Diệp Diễm Thanh trở mình đối mặt hắn: “Vậy anh đã nghĩ thế nào?”
Văn Dữ dán sát vào lỗ tai hắn, nhẹ giọng nói: “Anh nghĩ rằng em sẽ ở đây cho tới khi anh đóng máy, có lịch thì đi quay, không có cảnh thì về phòng lăn giường với em, cuộc sống quá hoàn hảo.”
Diệp Diễm Thanh xấu hổ, tức giận đá hắn: “Em là búp bê tình dục à?”
“Đương nhiên không phải, em có thể nói chuyện yêu đương với anh, cũng chỉ được nói chuyện yêu đương mà thôi.”
Diệp Diễm Thanh liếc hắn một cái, không biết có phải áp lực đóng phim quá lớn hay không, cần phải phóng thích năng lượng, mà lần này hắn tới thăm ban phát hiện Văn Dữ thật sự rất coi trọng tình dục, ít khi nào khống chế như lúc ở nhà, có đôi khi không đi đến bước cuối cùng, chỉ giúp đỡ nhau phóng tiết mà thôi. Hơn nữa, thể lực và tinh thần của Văn Dữ rất tốt, sáng hôm sau tinh thần sáng láng tới đoàn phim là chuyện bình thường, còn hắn lại là người nằm trên giường dưỡng sức.
Mấy ngày ba mẹ tới thăm, Văn Dữ ngoan ngoãn kiềm chế. Lúc Lộ Ngôn Chi và Lâm Kỳ Vũ tới, có đôi khi hai người họ làm một lần, không đến mức không rời khỏi giường. May mắn là Lâm Kỳ Vũ không phải là người dậy sớm, không phát hiện gì cả.
Diệp Diễm Thanh ôm lấy Văn Dữ: “Em cũng luyến tiếc lắm, nhưng công việc vẫn là công việc, dù trở lại sớm hơn dự định, nhưng rãnh rỗi quá dài làm em cũng buồn chán.”
Một khi Diệp Diễm Thanh làm nũng thì Văn Dữ cũng chỉ còn cách giơ tay đầu hàng: “Ờ, vậy thôi, chờ đến khi em quay xong cũng là lúc bắt đầu tiệc cuối năm từ các nhà đài. Đến khi em qua đây tìm anh thì chắc là năm sau rồi.”
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Không đâu, rãnh là em qua đây liền.” Lời hứa hẹn không biết thực hiện được bao nhiêu lần, nhưng việc Diệp Diễm Thanh muốn làm thì khẳng định sẽ không thành vấn đề.
“Nói là phải làm đó, làm không được thì đừng trách anh về nhà bắt cóc em qua đây.”
“Em biết mà.” Diệp Diễm Thanh nào không dám tới? Để Văn Dữ nghẹn lâu thì có khi hắn phải vào bệnh viện nằm chơi vài ngày đó chứ.
Hôm nay, Văn Dữ không có cảnh quay, Diệp Diễm Thanh sắp về nên dứt khoát không tìm Lâm Kỳ Vũ nữa, ở trong phòng với Văn Dữ cả ngày, vừa lúc tạo thế giới hai người cho Lâm Kỳ Vũ và Lộ Ngôn Chi.
Diệp Diễm Thanh xem mấy kỳ quay trước của 《 Idol Producer 》, đúng là làm rất hay. Bây giờ có khá nhiều chương trình tuyển chọn tài năng, dễ làm khán giả nhàm chán. Mà 《 Idol Producer 》 thêm vào rất nhiều nội dung hay ho, không chỉ có ca hát nhảy múa, tập thứ hai và ba là tạo dáng trước màn ảnh, để người xem nhận thức được các thí sinh, tập thứ tư là lên gameshow, nhóm huấn luyện viên dựa vào quan hệ liên lạc với các gameshow khác nhau, mang theo các thí sinh của nhóm mình để họ cọ sát với chương trình thực tế.
Mấy cái này là điều kiện cần có của một idol, từ đây nhìn ra được thí sinh có đủ tố chất hay chưa, họ không cần phải hoàn hảo, dù sao thực tập sinh có đầy đủ tốt chất có đầy rẫy ngoài kia, thực tập sinh muốn được khán giả chú ý thì phải có biểu hiện xuất sắc, kế đến được bồi dưỡng thêm để thu hút fans.
Buổi sáng trôi qua trong êm đềm, đến giữa trưa Diệp Diễm Thanh bị Văn Dữ kéo lên giường. Lúc này Văn Dữ không còn dịu dàng như trước nữa, chắc là trong lòng đầy bất mãn, nên làm Diệp Diễm Thanh vừa bị đau vừa sảng khoái. Hai cảm xúc đan xen không biết cái nào hơn cái nào, chờ đến khi hoàn hồn, cũng chỉ có thể mắng một câu “Không phải người” để chốt đơn, mà đó chỉ là kết quả của một lần, không phải một đêm.
Lâm Kỳ Vũ tỉnh dậy vào giữa trưa. Ngày hôm qua, hắn xem Văn Dữ đóng phim có hơi hưng phấn, Lộ Ngôn Chi còn nói Văn Dữ sẽ giúp hắn tranh thủ một nhân vật, làm hắn càng thêm vui vẻ, nên uống rượu cùng Lộ Ngôn Chi cả đêm, ngủ rất say. Nhắn tin cho Diệp Diễm Thanh mà không thấy ai trả lời gì cả.
Lâm Kỳ Vũ không yên tâm: “Em có nên gọi hỏi thăm không nhỉ?”
Lộ Ngôn Chi đưa tách cà phê cho hắn: “Văn Dữ mang theo hai người trợ lý, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lâm Kỳ Vũ vẫn không yên tâm, sáng nay Diệp Diễm Thanh còn gửi tin cho hắn, bây giờ lại im re, hắn vẫn nên gọi qua hỏi thăm một chút mới được.
Lộ Ngôn Chi khẽ thở dài: “Kỳ Vũ à, Diệp Diễm Thanh và Văn Dữ ở bên nhau, không trả lời tin nhắn của em chỉ có một khả năng thôi.”
Lâm Kỳ Vũ chớp chớp mắt, đột nhiên thông suốt, mất tự nhiên ho khan một tiếng: “Ờ thì em tùy tiện nói thôi, không gọi thật đâu.”
Lộ Ngôn Chi cười, bẹo má hắn, không nói gì thêm. Hắn và Lâm Kỳ Vũ ngủ chung, ngoại trừ ôm hôn vẫn chưa làm gì khác, bọn họ mới vừa ở chung được mấy ngày, vượt quá mức sẽ làm Lâm Kỳ Vũ cảm thấy mình không được tôn trọng, mà hắn cũng không hy vọng Lâm Kỳ Vũ cảm thấy mình bị coi thường.
Lúc Lâm Kỳ Vũ ở cùng Diệp Diễm Thanh, hai người ngẫu nhiên sẽ nói bậy vài câu, chỉ nói ngoài miệng, không có kinh nghiệm thực tiễn. Hắn không bài xích với việc thân cận với Lộ Ngôn Chi, nếu không tiếp thu được, thì hắn đã không đồng ý sống chung với Lộ Ngôn Chi rồi. Mà mấy ngày nay bọn họ ở cùng một chỗ, Lộ Ngôn Chi hành xử rất tôn trọng mình, làm hắn cảm thấy quyết định của mình rất đúng đắn.
Chủ động phủ tay mình lên tay Ngôn Chi, Lâm Kỳ Vũ cười nói: “Hôm nay anh có bận không?”
Lộ Ngôn Chi dịu dàng nhìn hắn: “Không bận.”
Mấy ngày trước hắn bận rộn là do Lâm Kỳ Vũ không ở bên cạnh.
Lâm Kỳ Vũ nói: “Chúng ta đi xem phim đi? Em mua vé. Ăn tối xong bọn mình hẳn về.”
Lộ Ngôn Chi bên ngoài tinh anh thế nào thì trước mặt Lâm Kỳ Vũ cũng buông xuống hết: “Được.”
Ngày hôm nay, Văn Dữ có cơ hội được thỏa mãn, Lộ Ngôn Chi cũng được tận hưởng thế giới hai người, Lâm Kỳ Vũ thì vui sướng, chỉ có Diệp Diễm Thanh là muốn ngủ thôi.
Bị Văn Dữ trêu chọc một đêm, Diệp Diễm Thanh nằm cả hai ngày. Bởi vì dấu hôn trên cổ quá rõ ràng, hắn ngại gặp người, cũng không đứng dậy nổi, nên không hẹn gặp Lâm Kỳ Vũ.
Việc này trùng hợp tạo không gian riêng tư cho Lộ Ngôn Chi và Lâm Kỳ Vũ, xem ra chuyến đi này không phải trở về tay không rồi.
Mấy ngày sau, Lộ Ngôn Chi và Lâm Kỳ Vũ cũng trở về. Lúc tới nơi là hai người, lúc trở về có thêm Diệp Diễm Thanh. Lộ Ngôn Chi tự nhiên ôm chăn bơ vơ ở khoang hạng nhất, chỉ có thể than thầm Văn Dữ không bản lĩnh, không thể giữ Diệp Diễm Thanh ở lại thêm một ngày.
Nhân vật mà Văn Dữ tranh thủ giúp Lâm Kỳ Vũ đã định hình, chưa có lịch quay cụ thể, Lâm Kỳ Vũ tranh thủ lúc này trở về học khóa diễn xuất cấp tốc, nghiên cứu nhân vật để vào đoàn thuận lợi hơn. Vậy là trong khoảng thời gian này Lâm Kỳ Vũ không thể ở cạnh Lộ Ngôn Chi rồi, đúng là trước hay sau xác định mối quan hệ, ngoại trừ ôm hôn, thì cũng chẳng có thêm bước tiến triển nào mới cả.
Diệp Diễm Thanh và Lâm Kỳ Vũ đang cùng nhau tham thảo 《 Idol Producer 》. Lâm Kỳ Vũ chưa từng xem qua chương trình này, Diệp Diễm Thanh vừa mở ứng dụng xem vừa thảo luận.
“Anh biết Ứng Hâm Nguyên.” Lâm Kỳ Vũ nói.
Diệp Diễm Thanh kinh ngạc hỏi: “Cậu ta từng debut à?”
“Không có, cậu ta là thực tập sinh trong công ty cũ, tuổi xêm xêm với cậu, làm thực tập sinh năm năm rồi, vẫn chưa được debut.” Lâm Kỳ Vũ nói, “Anh không thân với cậu ta, nhưng mà vẫn nghe nói về cậu ta. Cậu ta có thực lực mà vào sai công ty thôi. Hình như hợp đồng giữa cậu ta và công ty sắp hết hạn rồi thì phải, hèn chi phải tham gia chương trình tìm kiếm tài năng thế này.”
Công ty giải trí ở trong nước không có nhiều thực tập sinh, đa số được bồi dưỡng từ một đến ba năm, nếu không đạt được tiêu chuẩn debut thì sẽ bị từ bỏ. Không ai được quyền lãng phí tài nguyên và nhân lực của người khác cả. Ứng Hâm Nguyên làm thực tập sinh đã năm năm, có thể nói là đã bỏ qua độ tuổi tốt nhất của idol.
“Em xem chương trình cũng để ý tới Ứng Hâm Nguyên, ca hát nhảy múa đều cân được hết, ngoại hình cũng đủ tuấn tú, có điều độ nhạy cảm không bằng Cung Nhạc. Có điều Cung Nhạc vừa hát vừa nhảy không bằng Ứng Hâm Nguyên.” Diệp Diễm Thanh đánh giá nói.
“Ứng Hâm Nguyên tính tình ôn hòa, độ nhạy cảm thì có thể bồi dưỡng thêm, chỉ cần EQ không thiếu hụt là được.” Lâm Kỳ Vũ nói, “Đáng lẽ Ứng Hâm Nguyên có cơ hội debut từ trước, không ngờ người đại diện mà công ty chỉ đạo dẫn cậu ta đi bồi rượu, gặp phải một quý bà đòi bao dưỡng. Cậu ta sống chết không đồng ý, quý bà kia bị mất mặt, rút hết đầu tư, ông chủ tức giận không cho cậu ta debut, tuy không nói rõ, nhưng chẳng khác nào là tuyệt đường sống.”
Diệp Diễm Thanh trợn tròn mắt: “Bây giờ còn có chuyện đi bồi rượu nữa á?”
Việc này mấy năm trước không hiếm thấy, đặc biệt là những nghệ sĩ dưới tuyến ba, muốn bắt được tài nguyên thì nhất định phải tham gia các loại xã giao, nhưng lúc mạng xã hội lên ngôi, thì không còn công ty nào dám ép nghệ sĩ nữa, lỡ như gặp phải người cứng đầu tung lên mạng, thì ngày tàn của công ty sẽ đến, cho nên bây giờ phần lớn đều là do nghệ sĩ tự nguyện, mà một khi đã tự nguyện, thì cũng đừng nói đến việc từ chối chuyện bao dưỡng.
“Chuyện bốn năm trước rồi, cũng do số Ứng Hâm Nguyên đen đủi thôi. Vốn dĩ người đại diện đó không tính dẫn cậu ta đi, kết quả là nghệ sĩ đã móc nối nhất thời bị nóng sốt tiêu chảy, phải bùng kèo. Lúc này mới kéo cậu ta đi để cho đủ nhân số, ai dè đi một lần đã bị để ý.” Một người nghệ sĩ muốn thành công thì đối đầu với công ty chủ quản sẽ không có kết cục tốt, Ứng Hâm Nguyên lúc ấy nhỏ tuổi không biết nhìn xa trông rộng, nên mới bị vùi dập.
Diệp Diễm Thanh không khỏi cảm thấy may mắn là mình được Ngải Trừng bảo vệ, cô chưa từng đề cập tới chuyện đi xã giao vào lúc hắn sa sút nhất.
Diệp Diễm Thanh: “Lấy nhân khí hiện giờ của Ứng Hâm Nguyên, nếu không có gì bất trắc, thì chắc là cậu ta sẽ được debut thôi.”
Lâm Kỳ Vũ nói: “Chỉ hy vọng như thế, nếu lần này không được nữa, thì với tuổi tác của mình, cậu ta chỉ còn nước từ bỏ.”
Có bao nhiêu người vì để trở thành thần tượng mà đã đánh đổi biết bao nhiêu thứ quan trọng? Rồi có bao nhiêu người kịch liệt luyện tập để được tỏa sáng trong giới nghệ sĩ đầy rẫy cạnh tranh này? Câu trả lời là có rất nhiều. Một số thực tập sinh không có cơ hội ra mắt; số còn lại dù được debut thì cũng chỉ đứng ở tuyến thứ ba, không người hỏi thăm, cuối cùng chỉ còn nước im lặng về vườn. Người có thể tỏa sáng ở trên đỉnh tháp đã hiếm có, mà sau khi tách khỏi nhóm nhạc thần tượng, vẫn được hâm mộ chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Lâm Kỳ Vũ đôi khi sẽ thở dài vì con đường nghệ sĩ đầy gian truân của mình, nhưng vẫn cảm thấy mình may mắn hơn vô số người. Cả hắn lẫn Diệp Diễm Thanh đều là một trong số những người đang đứng trên đỉnh tháp, có thể tiếp tục sự nghiệp mà mình yêu thích là một chuyện vô cùng khó khăn. Mặc dù đứng ở trên đỉnh, nhưng họ không thể lơ là, mất cảnh giác, không thể kiêu ngạo, không thể trở thành bọt biển biến mất trong tích tắc.
Về đến nhà, Diệp Diễm Thanh nghỉ ngơi một ngày, rồi vùi đầu vào công việc.
Hôm nay, hắn sẽ đến studio chụp ảnh, chủ đề kỳ này là, “Giải bỏ ấn tượng xấu với người đồng tính”, một vấn đề mà xã hội luôn quan tâm. Mặc dù hiện giờ vẫn chưa được nhiều người chấp nhận, nhưng không thể không tuyên truyền. Có lẽ một ngày nào đó, ấn tượng xấu này sẽ hoàn toàn bị loại bỏ, tin rằng khi đó nền văn minh đã được tiến bộ, cũng như nhận thức của mọi người.
Stylist đẩy dàn treo quần áo vào, Diệp Diễm Thanh đứng hình ngay—— Gì đây? Váy dạ hội hả? Chị Trừng tính mở hố cho mình hả trời?!
Bình luận truyện