Sau Khi Kết Hôn Chóng Vánh Cùng Ảnh Đế

Chương 4: 4:



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bữa tối là món gà nướng như Tiêu Lạc đã lên kế hoạch.


Lò nướng này so với lò nướng Tiêu Lạc thường dùng thì nhiệt độ có hơi khác nhau, cho nên nướng hơi bị khô vàng một chút, nhưng ngược lại hương vị lại càng giòn, lúc dùng tay xe da gà còn có thể nghe rõ được âm thanh giòn rụm.


Đỗ Vũ ăn ngon tới mức hận không thể liếm luôn ngón tay mình lần nữa, sau khi ăn xong cả người ngồi phịch trên ghế sô pha, vừa vỗ bụng vừa bày tỏ muôn vàn cảm xúc với Tiêu Lạc: " Lạc Lạc, về sau ai mà cưới được cô thì tuyệt đối là do phần mộ tổ tiên có phước.
Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, nấu ăn lại còn ngon nữa..."

Tiêu Lạc khẽ cười, chỉ với một bữa gà nướng mà Đỗ Vũ đã đổi từ cách gọi khách sáo "Tiêu tiểu thư" thành "Lạc Lạc" rồi, quả là quen rất nhanh.


Ăn xong bữa tối Tiêu Lạc liền chuẩn bị xuống núi, cô cứ nghĩ rằng Đỗ Vũ sẽ ở lại trên núi cùng Lương Diễm, ai ngờ Đỗ Vũ lại chủ động muốn đi nhờ xe cô cùng quay về nội thành, lý do là khi lên núi hôm nay đã quên không đổ xăng.


Tiêu Lạc không phải là người thích xen vào việc của người khác, nhưng nghĩ đến việc Lương Diễm còn ngồi xe lăn, bên cạnh ngay cả một người giúp đỡ còn không có, lúc lên xe vẫn không nhịn được lắm miệng hỏi một câu: " Lương tiên sinh có thể ở lại một mình vào ban đêm không?"

Đỗ Vũ tiến vào ghế phụ ngồi rồi thắt dây an toàn xong, mới không chút để ý nói: " Không có việc gì đâu, dù sao cho dù tôi có ở lại, Lương ca cũng không muốn tôi hầu hạ."

Tiêu Lạc cho Đỗ Vũ xuống gần ga tàu điện ngầm xong và chuẩn bị về nhà.
Kết quả đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Túc Tiểu Mễ, vì thế cô quay lại đi đến nơi Túc Tiểu Mễ hẹn ăn khuya.


Gần đây Túc Tiểu Mễ vừa thay đổi công việc mới, tiền lương hay đãi ngộ so với bất kì công việc nào trước kia cũng đều cao hơn, điều tiếc nuối duy nhất của cô ấy chính là cấp trên mới nhậm chức lại là nam thần crush thời trung học.


Lúc Tiêu Lạc đến quán thịt nướng mà hai người hay tới thì Túc Tiểu Mễ đã gọi đồ nướng xong rồi.
Ăn cơm cùng bạn thân quả nhiên là rất tuyệt, vì biết rõ khẩu vị của nhau nên lúc gọi đồ ăn tuyệt đối không có vấn đề gì.


Tiêu Lạc đem áo khoác cởi ra tùy tiện khoát lên lưng ghế dựa xong, mới ngồi xuống đồi diện Túc Tiểu Mễ.


Túc Tiểu Mễ thuận tay mở một chai bia rót đầy cái chén trước mặt Tiêu Lạc, sau đó nâng chén rượu trước mặt mình lên chạm cốc với Tiêu Lạc.


Tiêu Lạc phối hợp cùng cô ấy uống mấy chén, lại ăn mấy xiên thịt nướng, mới xoay ly rượu rỗng trong tay hỏi Túc Tiểu Mễ: " Cậu với cái vị cấp trên đó, có phải có xảy ra chuyện gì tớ không biết không đấy?"

Túc Tiểu Mễ cúi đầu lật vỉ thịt nướng, rất lâu không nói gì.


Trên thực tế, quả thực là có!


Năm đó Túc Tiểu Mễ khổ sở theo đuổi đối phương nhiều năm, đối phương từ đầu đến cuối đều lãnh đạm, Túc Tiểu Mễ sốt ruột, trực tiếp chờ dưới lầu kí túc xá nam sinh, sau đó cưỡng hôn đối phương.


Qua nhiều năm như vậy, Túc Tiểu Mễ cứ nghĩ bản thân đã sớm quên hết rồi, nhưng khi gặp lại nhau, trong nháy mặt Túc Tiểu Mễ bỗng nhớ lại đêm đó.
Cô nhớ rõ đêm đó ánh trăng rất dịu dàng, còn nhớ rõ xúc cảm lúc chạm môi Khương Yển, cái loại cảm giác ướt át ngọt ngào này, giờ nhớ lại vẫn có thể làm người ta mặt đỏ tim đập như cũ....


Tiêu Lạc trơ mắt nhìn Túc Tiểu Mễ nướng thịt của mình chín, nhịn không được ý vị thâm trường hỏi: "Xem ra đúng là có rồi.
Sao rồi, cậu ngủ với người ta rồi à?|

Túc Tiểu Mễ đỏ mặt trừng mắt liếc Tiêu Lạc một cái: "......Thật ra tớ cũng muốn lắm chứ!"

Tiêu Lạc trêu chọc: " Muốn cái gì mà muốn, trực tiếp tới luôn đi."

Túc Tiểu Mễ mặt vẫn đỏ bừng, "...
Làm gì mà làm, tớ mới không thèm yêu đương với cấp trên đâu! Tớ lại không có ngốc nhé.
Được rồi, đừng nói về anh ta nữa, nói về ông chủ mới của cậu đi! Cậu đã gặp anh ta chưa? Trông bộ dạng như thế nào?"

Tiêu Lạc vốn định nói cho Túc Tiểu Mễ rằng ông chủ mới của cô có thể là thần tượng Lương Diễm của cô ấy, nhưng nghĩ đến chính mình đã kí vào cái " Hiệp ước ba điều" kia, lại yên lặng đem lời muốn nói trong cổ họng nuốt trở vào: " Mới nhìn được bóng dáng, cũng không biết anh ta trông như thế nào nữa."

"Vậy khẩu vị anh ta có kén chọn không? Có khó phục vụ không?"

Tiêu Lạc mặt không chút thay đổi nói: "Không khó hầu hạ lắm, anh ta chỉ thích gà."

- ------------

Chưa đầy một tuần sau khi Tiêu lạc nói câu này, đã bị thực lực của Lương Diễm vả mặt.


Khi ấy Tiêu lạc đã cho Lương Diễm ăn gà suốt một tuần, nào là gà nước bọt*, gà muối, gà om vàng, gà hầm thịt lợn, gà tấm Tân cương....
Rốt cục một ngày nào đó, Đỗ Vũ nói với Tiêu Lạc: " Lương ca ngày mai muốn thay đổi khẩu vị."

Tiêu Lạc cầm dao phay sung sướng đến phát khóc; "......
Thật vậy sao? Thế anh ấy muốn ăn gì?"

Đỗ Vũ: "Gà Cung Bảo Đinh!"

Tiểu Lạc: "..."

Đỗ Vũ: "Tôi nói đùa chút thôi, cô chả hiểu sự hài hước của tôi chút nào cả."

Tiêu Lạc yên lặng giơ con dao phay trong tay, Đỗ Vũ thấy thế ngay lập tức ăn ngay nói thật: " Lương ca cũng không nói cụ thể là ăn cái gì, chỉ nói là muốn thay đổi khẩu vị, bằng không thì cô làm món sở trường đi?"


Tiêu Lạc nghĩ nghĩ, đề nghị: " Nếu không thì ăn cà tím hầm đi?"

Đỗ Vũ do dự một lúc, rốt cục cái gì cũng chưa có nói.


Quả nhiên ngày hôm sau lên núi, Tiêu Lạc xách theo một giỏ cà tím tươi.


Sau khi rửa sạch cà tím, cắt nhẹ chéo vài đường, sau khi băm thịt thì thêm chút rượu, nước tương và gia vị khác để ướp một lát, rồi trải đều thịt lên trên cà tím.


Đun nóng dầu trong chảo, thêm hành lá, gừng, tỏi xào cho đến khi có mùi thơm.
Cho cà tím nhồi thịt vào và từ từ chiên trên lửa nhỏ cho đến khi vỏ mềm ra.
Cuối cùng, cho cà tím vào hầm, thêm nước và đun trên lửa nhỏ trong mười phút, sau đó lại mở lửa to để nước bay hơi bớt đi.


Kết quả sau khi đưa lên, Lương Diễm vừa nghe nói đến cà thì ngay cả quay đầu liếc mắt lại một cái cùng không thèm liền từ chối: " Mang đi, tôi không ăn cái này."

Đỗ Vũ tận tình khuyên nhủ: ".....Anh nếm thử một chút xem, món này là Lạc Lạc cố ý làm cho anh đấy nhé."

Lương Diễm cuối cùng cũng quay đầu lại liếc Đỗ Vũ một cái: " Lạc Lạc? Tôi nhớ rõ trước kia cậu còn gọi người ta là Tiêu tiểu thư cơ mà?"

Đỗ Vũ: " Mối quan hệ của em với cô ấy đã sớm xưa đâu bằng nay."

Lương Diễm: "Ha ha."

Đỗ Vũ hao hết võ mồm cũng không có biện pháp lay động Lương Diễm nếm thử một miếng cà nấu, cuối cùng đành mang đồ ăn còn nguyên vẹn đi xuống.
Tiêu Lạc đang ngồi trong phòng khách chuẩn bị ăn trưa, thấy cà tím vẫn còn nguyên trong nồi, liền biết Lương Diễm không hài lòng với món ăn này.
Đỗ Vũ sợ cô sẽ suy nghĩ quá nhiều, ngay lập tức giải thích: " Tiêu tiểu thư, đừng lo lắng, không phải là Lương ca không hài lòng với món này đâu, là do anh ấy đang kiêng ăn thôi."

Tiêu lạc nhẹ nhàng nói: " Không có việc gì, để tôi làm cho anh ấy...
một món khác đi! Ngoài thịt gà ra anh ấy còn thích ăn gì nữa không?"

Đỗ Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua cơm trưa Tiêu Lạc mang tới.
Đó là một món thịt lợn chiên tự làm.
Ớt xanh và đỏ được cắt thành lát mỏng rồi chiên cùng với thịt thái lát.
Nhìn qua màu sắc xanh mướt, khiến cho người khác cũng muốn ăn.
Đỗ Vũ gợi ý: "Hay là chúng ta đổi món thịt chiên của cô này với cà tím hầm đi?"

Tiêu Lạc vừa mới chuẩn bị từ chối, Đỗ Vũ đã nhanh chóng bưng đồ ăn, ba bước thành hai bước chạy lên lầu.



Lương Diễm thấy Đỗ Vũ nhanh như vậy đã chạy lên đây, nghĩ rằng cậu ta quay lại là muốn tiếp tục khuyên anh ăn thử nồi cà tím đó, đang chuẩn bị từ chối thì chợt nghe Đỗ Vũ nói: " Lương ca, ăn một chút thịt lợn chiên không?"

Lương Diễm nhìn thoáng qua món thịt rán trước mặt, nhanh chóng nuốt lời từ chối trong miệng trở vào.
Lúc trước làm nghệ sĩ, bởi vì sợ nổi mụn ảnh hưởng đến quay phim, cho nên chế độ ăn uống vẫn đều theo hướng thanh đạm, để vết thương mau chóng lành lại, ăn uống lại càng thanh đạm đến mức ngay cả một chút vị cay cũng không có.
Cho nên tính ra thì đã rất lâu anh đã không ăn món thịt xào ớt cay với cơm như này rồi.


Đỗ Vũ vừa thấy vẻ mặt của Lương Diễm liền biết anh đã bị lay động rồi, lập tức đưa đũa qua cho Lương Diễm, nửa dỗ dành nửa khuyên nhủ:" Ăn đi ăn đi, em cam đoan là không nói cho Hoa tỷ đâu."

Hoa tỷ là người đại diện của Lương Diễm, không chỉ Đỗ Vũ sợ, mà ngay cả Lương Diễm cũng cực kì sợ cô ấy.
Hầu hết thời gian Đỗ Vũ đều ở cùng với Hoa tỷ, dù sao Đỗ Vũ ưu điểm nào khác thì không có, chỉ có ưu điểm lớn nhất chính là thức thời, cậu ta so với bất kì ai khác đều rõ ràng, khi Lương Diễm ra mắt, vị Hoa tỷ này càng thêm không dễ chọc.
Nhưng cũng có lúc cậu ta sẽ đứng về phe Lương Diễm, tỷ như hiện tại, đứa trẻ nghịch ngợm Lương Diễm này kén ăn, Đỗ Vũ sẽ gạt Hoa tỷ một chút cho Lương Diễm một chút phúc lợi.


Lương Diễm vừa nghe Đỗ Vũ nói như vây, lập tức cầm lấy đôi đũa.
Kết quả ăn được một nửa mới phát hiện ra hộp giữ nhiệt đựng thịt rán có chút là lạ.
Dù sao đồ vật ở căn biệt thự này đều do Đỗ Vũ hỗ trợ mua giùm, mà loại hộp giữ nhiệt hình hoa anh đào này tuyệt đối không phải là phong cách của thẳng nam sắt thép Đỗ Vũ.


Nghĩ đến một khả năng nào đó, tốc độ ăn cơm của Lương Diễm rõ ràng đã chậm lại.


Đỗ Vũ: " Làm sao vậy?"

Lương Diễm: " Hộp giữ nhiệt này..."

Đỗ Vũ: " À, này nhá, đó là đồ Lạc Lạc tự mang tới đấy.
Cơm trưa vừa rồi anh ăn đó, cũng là đồ Lạc Lạc tự chuẩn bị cho mình luôn."

Lương Diễm lẳng lặng nhìn chằm chằm Đỗ Vũ, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là Đỗ Vũ lỗ mãng trực tiếp chộp trên tay người ta mang tới.
Bằng không thì sao Tiêu Lạc lại có thể đưa cơm hộp cùng đồ ăn của mình cho một người đàn ông xa lạ ăn được? Hành vi dùng chung hộp cơm đối với hai người nam nữ xa lạ mà nói, thật sự là hơi quá mức thân mật một chút, việc này với việc gián tiếp hôn môi thì có gì khác nhau đâu?

Đỗ Vũ bị ánh mắt Lương Diễm nhìn tới mức sợ hãi, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: "....Cái gì....
Có chuyện gì vậy...? Anh không có mắc bệnh sạch sẽ cơ mà?"

Lương Diễm trong lòng thở dài một cái, cuối cùng bất đắc dĩ nói: " Lát nữa cậu đi xuống, bí mật đặt 100 tệ trong xe Tiêu tiểu thư, nếu như cô ấy có hỏi, thì cứ nói là tiền cậu mua hộp cơm.
Đừng có hỏi tại sao, cứ nói làm theo lời tôi nói là được."

Lúc Đỗ Vũ xuống là xuống tay không, Tiêu Lạc không hỏi đến chuyện hộp cơm, anh ta cũng không đề cập tới.
Điều này làm cho Tiêu Lạc không khỏi thở phào một cái.


Tiêu Lạc ở biệt thự đợi xong bữa tối xuống núi như thường lệ, sau khi xe chạy đến gần nhà, cô cố ý đi vòng một chút đến trạm xăng dầu gần đó để tiếp nhiên liệu.
Lúc trả tiền mới phát hiện trong ngăn kéo trên xe từ bao giờ thì có hơn 100 tệ ở đó.


Tiêu Lạc cầm tiền suy nghĩ một chút, liền đoán được đây là trả tiền cơm hộp, hơn nữa tiền này khẳng định là do Lương Diễm bày mưu cho Đỗ Vũ bỏ ở đó.
Dù sao dựa trên hiểu biết của Tiêu Lạ với Đỗ Vũ trong khoảng thời gian này, thì Đỗ Vũ hẳn là không bao giờ nghĩ đến chi tiết trả tiền cơm cho cô.



Tiêu Lạc lấy di động ra gửi cho Túc Tiểu Mễ một đoạn tin nhắn: " Idol nhà cậu là gay à?"

30 giây sau, Túc Tiểu Mễ gửi lại một cái tin

Idol nhà cậu là gay à?

- --- Phi!!



Cà tím hầm niêu - 茄子煲



Thịt lợn chiên - 小炒肉



Gà nước bọt - 口水鸡



Gà muối - 盐酥鸡



Gà hầm thịt lợn - 猪肚鸡



Gà tấm Tân Cương - 大盘鸡

- ---------------------

Editor có lời muốn nói: Đây là truyện đầu tiên mình tập tành edit nên còn nhiều sai sót, hi vọng mọn người giúp đỡ chỉ ra lỗi sai để mình sửa nhaa.


Cảm ơn bạn đã ghé thăm và đọc truyện.


Have a nice day!!????????

Spoil: Chương sau chị được nhìn mặt anh rồi đó.



.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện