Sau Khi Kết Hôn Cùng Đại Gia Che Dấu Thân Phận

Chương 2



Đèn trong phòng khi mờ khi tỏ.

Cậu không chú ý nổi tới tiếng nước trong phòng tắm, cũng như ánh sáng nhạt nhòa từ cửa kính pha lê kia.

Cậu bước đến giường lớn, cơn nóng trên người dường như được chiếc giường lạnh lẽo này giảm đi một chút, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng điều này dường như vẫn chưa đủ, ngay sau đó, trên trán cậu còn toát mồ hôi nhiều hơn khi nãy, quần áo trên người cũng trở nên dính dấp.

Nhiệt độ cơ thể càng lúc càng nóng đến mãnh liệt, cậu dụi dụi hạ thân vào tấm chăn bông những mong giảm nhiệt, ánh mắt cũng dần dần trở nên không rõ ràng.

……

Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại, cửa mở ra.

Một người đàn ông cao lớn đứng ở ngưỡng cửa dưới ánh đèn phòng tắm.

Những vệt nước nhỏ giọt từ phần xương hàm đẹp đẽ của người đàn ông ấy, chảy xuống xương quai xanh, đến cơ bụng hoàn hảo, và cuối cùng là chảy vào chiếc khăn tắm bao quanh hông anh ta.

Anh lấy tay xoa xoa trán mình, sắc mặt có hơi không bình thường.

Trong chốc lát.

Anh bước đến bên giường, mỗi vết chân trên sàn đều lưu lại vệt nước ẩm ướt.

Sau khi đến gần liền nhìn thấy người trên giường, lông mày anh hơi cau lại, đôi môi mím chặt có chút không kiên nhẫn.

“Ai cho cậu vào đây?” Anh lạnh lùng hỏi, nhưng giọng nói lại có chút ám ách.

Người trên giường nghe thấy tiếng động liền hơi khựng lại, cậu chậm rãi xoay người, một khuôn mặt trắng bệch hiện ra trước mắt anh.

Thẩm Thuật Bạch hơi dừng lại.

Một người xa lạ đột nhiên xuất hiện trong phòng, ánh mắt tan rã của Kỷ Lê thoáng chốc trở nên thanh tỉnh, cậu lúng túng thả lỏng đôi chân đang kẹp chăn bông.

Cậu đang định hỏi tại sao người đàn ông này lại đột nhiên xông vào, nhưng trước khi kịp phát ra âm thanh, cơ thể cậu lại cảm thấy khô nóng và trống rỗng, ánh mắt thanh tỉnh vừa rồi lại dần tan ra.

Khuôn mặt cậu đỏ bừng, quần áo ướt đẫm mồ hôi thật khó chịu, chiếc giường bị cậu tỏa nhiệt cũng chẳng còn hơi lạnh như lúc mới vào nữa.

Cậu muốn cởi quần áo ------

“Nóng quá…….”

Ánh mắt Thẩm Thuật Bạch tối sầm lại, anh sải bước tới kéo chăn bông đắp lên người Kỷ Lê.

Kỷ Lê cố gắng đẩy chiếc chăn bông trên người mình ra, nhưng cậu không biết người đàn ông kia đã lại gần quấn chặt chăn lên người cậu. Khi nãy người đàn ông này đã tắm nước lạnh, trên người còn mang theo hơi nước mát mẻ khiến Kỷ Lê rất muốn lại gần anh, nhưng Thẩm Thuật Bạch đã ấn chặt chăn bông, Kỷ Lê vốn đang nóng vô cùng giờ lại càng cau mày nhếch miệng không thoải mái.

“Nóng quá…..” Hai mắt cậu đỏ bừng, như thể ngay giây tiếp theo sẽ rơi lệ vậy.

Có gì đó không ổn với người này rồi, Thẩm Thuật Bạch đương nhiên đã nhìn ra, kẹt nỗi anh cũng đang bị như cậu, trên người cũng đang nóng như lửa đốt, anh tắm nước lạnh là vì muốn thoát khỏi cảm giác khô nóng như lửa này, nhưng bây giờ…..

“Đừng nhúc nhích, tôi sẽ gọi điện thoại.” Giọng anh ám ách.

Nói xong, Kỷ Lê liền nằm im.

Thẩm Thuật Bạch thấy cậu đã ngoan ngoãn nghe lời, liền thả lỏng cảnh giác.

Bàn tay đang ghì chặt chăn bông chậm rãi buông ra để cầm di động, Kỷ Lê vốn đang nằm im liền nhân cơ hội này nhào đến.

Lý trí cố gắng chịu đựng nãy giờ tức khắc vỡ tan tành.

Chút lửa cuối cùng đã rực cháy.

……

Ngày hôm sau.

Kỷ Lê mệt mỏi mở mắt, cơ thể cậu như đã kiệt sức, thắt lưng cũng đau nhức vô cùng.

Người đêm qua cũng không còn ở đây nữa, cậu sờ sờ tấm đệm bên cạnh, vẫn còn ấm, hẳn là vừa rời đi không lâu.

Kỷ Lê không biết mình nên vui vẻ hay thất vọng nữa, nhưng dù sao cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không cần phải khó xử đối mặt, dù gì thì đêm qua….

Nghĩ đến đó cậu liền trùm chăn bông lên, cố gắng che đi sự nóng bỏng trên khuôn mặt - đêm qua thật sự quá điên rồ!

Tuy đã đánh mất đi lý trí, nhưng ký ức thì vẫn còn nguyên, hơn nữa cậu nhớ rõ bản thân đã chủ động đến mức nào! Chính vì vậy mà cậu cơ hồ không thể tin được bản thân lại có thể làm ra loại chuyện này.

Đêm qua cậu đã ngồi trên người người đàn ông đó……

Nghĩ tới đây, ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân ồn ào.

Cảm xúc của cậu bị kéo trở về thực tại.

“Có chắc chắn là nó ở trong này không?”

Giọng nói ngoài cửa có phần quen thuộc.

Mặt Kỷ Lê tái đi.

“Hôm qua cậu ấy đã vào đây…..” Giọng nói này là của nhân viên phục vụ đã đi cùng cậu tối qua.

"Ba, có lẽ chỉ là hiểu lầm…..trong đó cũng có thể không phải là Tiểu Lê....."

Đó là giọng của Kỷ Diệc Thần.

“Mở cửa!” Giọng nói này rất tức giận.

Âm thanh của thẻ cảm ứng vang lên, ngay sau đó âm thanh của khóa cửa bật mở.

Một tia hoảng sợ hiện lên trong mắt Kỷ Lê, cậu muốn đứng dậy ra khỏi giường tìm chỗ trốn, nhưng giờ cậu đang đau đến mềm nhũn cả chân, tốc độ đứng dậy không theo kịp tốc độ mở cửa của đối phương.

Kỷ Diệc Thần và những người còn lại của Kỷ gia, bao gồm cả những người đã tham gia tiệc sinh nhật của Kỷ Diệc Thần đều đứng ở cửa.

Mà nhân viên phục vụ đã dẫn cậu đi nhầm phòng kia thì chột dạ cúi đầu.

Tình huống trong phòng chính là cánh tay đầy dấu vết ái muội của Kỷ Lê, còn cả tấm chăn chưa kịp che khuất phần cổ trần trụi của cậu, tất cả đều thuyết minh đêm qua đã kịch liệt đến như nào.

Mặt cha Kỷ xanh mét, còn không đợi Kỷ Lê tạm gác lại cảm giác xấu hổ này, ông ta đã đứng ngoài cửa chửi ầm lên: “Kỷ gia có lỗi gì với mày mà mày lại làm cái việc này ngay trong tiệc sinh nhật của Diệc Thần hả!? Mày làm vậy không sợ Diệc Thần thất vọng sau, nó rất quan tâm đến mày có biết không hả? Nó đã phải tra camera giám sát cả buổi mới tìm được mày! Thế mà mày lại ở đây lêu lổng, lại còn ngủ với một tên đàn ông! Mày đúng là vứt hết thể diện của Kỷ gia đi rồi!”

Vẻ mặt Kỷ Diệc Thần cũng ra vẻ thương tâm: “Tiểu Lê, sao em…..sao em lại làm cái việc này…..”

“Được rồi, mọi người nói ít một chút đi.” Mẹ Kỷ ra vẻ dịu dàng thuyết phục, “Tiểu Lê cũng không có ý, việc này…..nó còn trẻ cũng không tránh khỏi có lúc xúc động….”

“Xúc động!?” Cha Kỷ hừ lạnh, “Dù còn trẻ với xúc động đến đâu thì cũng không thể làm loại chuyện này được, nếu không phải bạn bè của Diệc Thần nói nó đi cùng với một người đàn ông thì giờ tôi cũng vẫn không biết gì cả, bảo cái mặt già này của tôi phải giấu vào đâu đây!”

Giọng nói tức giận của cha Kỷ rơi vào tai Kỷ Lê, trái tim cậu như rơi xuống đáy cốc.

“Ba cảm thấy mất mặt sao?” Cậu túm lấy tấm chăn, túm chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch, giọng nói vì chuyện đêm qua mà giờ vẫn còn ám ách.

Cha Kỷ cảm thấy ghê tởm, hai người đàn ông!

“Cái đồ rác rưởi, chẳng lẽ mày không thấy mất mặt sao?”

“Đáng lẽ khi mày ra đời tao phải bóp chết mày rồi, hoặc mày chết theo bà mẹ thần kinh của mày nữa thì càng tốt!!!”

Đồ rác rưởi, bóp chết……

Kỷ Lê cười chua xót: “Nếu ba cảm thấy mất mặt sao còn dẫn nhiều người tới như vậy làm gì? Ngại chưa đủ mất mặt sao?”

Câu hỏi này dường như đã chạm đến điểm cấm kỵ nào đó của cha Kỷ, ông ta tức giận đến mức đập vỡ bình hoa trang trí trên bàn: “Mày còn dám hỏi, mọi người còn không phải vì lo lắng nên mới đi khắp nơi tìm mày sao?”

“Lo lắng?” Kỷ Lê ngẩng đầu nhìn đám người ngoài cửa, trong mắt bọn họ có đủ thứ cảm xúc, nhưng tuyệt nhiên không có lo lắng.

Cha Kỷ lại muốn gào lên, mẹ Kỷ đứng cạnh nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Được rồi ông xã, đừng giận nữa, dù sao cũng là con mình, giận làm gì chứ.”

“Kỷ gia chúng ta không có đứa con nào như nó hết, nó kinh tởm hệt như mẹ nó vậy!”

Không có đứa con nào như nó hết…..

“Nếu kinh tởm như vậy, chi bằng xóa tên tôi khỏi Kỷ gia đi.”

Cậu nâng mắt nhìn cha Kỷ.

Tất cả mọi người đều im lặng, trừ ông ta.

“Vậy thì vừa lúc!” Cha Kỷ cười lạnh, “Nếu mày muốn rời khỏi Kỷ gia thì cứ đi đi! Tao xem rời khỏi cái nhà này thì mày có thể làm được cái gì!”

Cha Kỷ nhìn Kỷ Lê như thể nhìn một thứ ký sinh trùng, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có thể ném đi, chuẩn bị giẫm chết. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện