Sau Khi Kết Hôn Cùng Đại Gia Che Dấu Thân Phận
Chương 29
Thẩm Thuật Bạch thành thạo nhặt rương đồ rồi đưa vũ khí cùng cơ giáp cấp ba cho Kỷ Lê: “Cho em này, em dẫn anh mà.”
Kỷ Lê: “……….” Cảm giác trước đó mình y như một tên hề vậy……
“Anh thực sự chưa từng chơi sao?” Kỷ Lê nhàn nhạt nhìn Thẩm Thuật Bạch.
“Từng chơi vài lần rồi.” Thẩm Thuật Bạch đáp.
“Mấy lần?”
“À, tầm bốn năm lần gì đấy.”
Bốn năm lần á? Thế thì vừa chơi thôi mà…..
Giờ thì Kỷ Lê đã hiểu, Thẩm Thuật Bạch phát huy vượt xa người thường rồi.
“Vậy anh đi theo em đi, em sẽ bảo vệ anh!” Kỷ Lê quyết định phải thể hiện một chút, không thể để anh ấy coi thường được!
Suy nghĩ của Kỷ Lê có hơi bốc đồng.
Nếu muốn thể hiện thực lực của mình thì phải đến chỗ nào có nhiều người, có tên tuổi chút mới được!
Vì thế, cậu dẫn theo Thẩm Thuật Bạch đi tới mấy nơi nổi tiếng.
Cậu muốn mang Mộc Thương đi đánh người!!
Còn muốn đi nơi nơi cướp đoạt vật tư nữa.
Sau đó cậu tới một nơi ngập tràn tiếng súng, xem túi trang bị một chút, Kỷ Lê bỗng cảm thấy mình thực lợi hại, chuẩn bị xông lên đánh nhau, để Thẩm Thuật Bạch chiêm ngưỡng động tác của cậu.
Cậu bảo Thẩm Thuật Bạch trốn trong phòng, còn mình thì chạy đến nơi đang phát ra tiếng súng kia.
“Em sẽ cho anh xem thế nào là kỹ thuật nha!” Kỷ Lê kiêu ngạo nói, còn kéo Thẩm Thuật Bạch sang xem màn hình di động của mình.
Ấy thế mà lúc Thẩm Thuật Bạch nhìn qua, không biết ở đâu có người chơi khác chạy tới đánh một phát Kỷ Lê đã mất nửa thanh máu, cậu đờ người ra muốn chạy nhưng vẫn bị oánh cho nằm bò ra.
Lại mất mặt nữa rồi huhu!
Lại nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, Kỷ Lê nghĩ thôi chuyến này xong rồi, game over, nhưng bên tai cậu lại vang lên thanh âm của Mộc Thương.
Cậu quay lại nhìn, liền thấy Thẩm Thuật Bạch đang cầm súng lục hạ gục người kia.
Kỷ Lê càng bối rối hơn.
Sao mà thao tác thuần thục quá vậy……
Chờ khi rương đồ của người kia rơi ra, Thẩm Thuật Bạch mới bước tới chỗ Kỷ Lê rồi trị liệu cho cậu.
Kỷ Lê mờ mịt nhìn anh: “Anh thực sự mới chơi có bốn năm lần thôi sao?”
“Ừ, đúng vậy.”
Âm thanh kiên định cực kỳ, chẳng có chút dấu hiệu gì là đang nói dối cả.
Kỷ Lê thầm nghĩ xem mình đã chơi bao nhiêu lần, rồi lại nghĩ những lời Thẩm Thuật Bạch nói.
Sau đó chẳng thèm phân vân nữa: “Em cùi bắp quá, anh dẫn em nha!!”
“Ừ.” Thẩm Thuật Bạch bật cười.
Kỷ Lê cảm thấy hôm nay mình quả thật đã ném sạch mặt mũi đi rồi.
Cậu không nói chuyện nữa, chỉ yên lặng đi theo Thẩm Thuật Bạch.
Một lát sau, Kỷ Lê thấy mình quả nhiên đã quyết định đúng đắn.
Cậu phát hiện đi theo Thẩm Thuật Bạch đúng là tốt ghê, lần nào anh cũng có thể dùng Mộc Thương hạ gục người khác, nhìn thấy số người chết ở góc bên trái khiến cậu phấn khích cực kỳ, cứ như thể do cậu tự đánh vậy.
Mà dù không phải do cậu đánh thì cậu cũng đã vào được chung kết rồi, cảm giác hệt như tự mình đánh vậy.
Vui thế cơ chứ!
……
Thời gian chơi cùng Thẩm Thuật Bạch qua nhanh ghê, thế cho nên lúc Thẩm Thuật Bạch ném bom tạc chính mình và Kỷ Lê, cậu mới đần ra nhìn giao diện game over.
“11h rồi, nên đi ngủ thôi.” Thẩm Thuật Bạch nhắc nhở.
Kỷ Lê nhìn giờ xong mới phát hiện đã 11h thật!
Cũng khá muộn rồi, nhưng bình thường giờ này cậu mới đi làm thêm về nên cũng thấy bình thường.
Cậu còn muốn rủ rê Thẩm Thuật Bạch chơi thêm chút nữa, nhưng Thẩm Thuật Bạch đã offline luôn không hề chần chờ.
Kỷ Lê nhìn anh đã out game, rồi lại nhìn giờ, cuối cùng cũng đành phải out theo.
Chơi game có chỗ dựa quen rồi, chơi một mình thì còn ý nghĩa gì nữa.
Kỷ Lê vừa cất điện thoại thì Thẩm Thuật Bạch đã tắt đèn.
“Ngủ sớm đi, mai em còn phải đi học.” Thẩm Thuật Bạch nói.
“Vâng, anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Trước khi ngủ, Kỷ Lê còn mơ màng nghĩ, sao mối quan hệ giữa cậu với Thẩm Thuật Bạch càng lúc càng giống cha con thế nhỉ.
Nhưng chưa nghĩ được bao lâu cậu đã ngủ mất tiêu rồi.
……
Hôm sau, Kỷ Lê ăn sáng xong liền vội vàng đi học nên cũng chẳng có thời gian suy nghĩ lung tung.
Đi tới cổng trường, cậu trông thấy một cặp đôi rất thân thiết, tuy thấy hơi quen mắt nhưng thời gian cũng không còn sớm nữa nên cậu vội vàng chạy vào lớp.
Lúc Kỷ Lê bước vào thì ba người bạn ký túc kia cũng vừa tới, cả bốn người gặp nhau ở cửa lớp.
An Tuyên thấy Kỷ Lê thì vui lắm.
Nhưng Trần Tuấn Hoành thì không, cậu ta chen vào giữa hai người rồi bước vào lớp, còn va mạnh vào vai họ.
Bả vai Kỷ Lê bị đụng có hơi đau, An Tuyên và Phạm Thanh cũng không vui.
Phạm Thanh hơi giận: “Cậu ta làm sao vậy chứ!”
Nhập học lâu vậy rồi mà đây là lần đầu tiên Phạm Thanh bực mình với người khác.
An Tuyên cũng không vui, bả vai cũng hơi đau nhưng vẫn nhịn xuống: “Thôi bỏ đi, dù sao cũng ở cùng ký túc, chắc cậu ấy cũng không thực sự có ý xấu đâu….nhỉ?”
“Nhỉ?” Phạm Thanh cười cười nhìn cậu ta.
An Tuyên cũng cười không nói.
Kỷ Lê xoa xoa bả vai mình rồi nói: “Thôi, vào lớp đi các cậu.”
Không nhắc thì hai người kia sẽ thực sự đứng tán gẫu ở cửa mất.
Mà hai người này thân nhau thật ấy chứ, sở thích tính tình cũng giống nhau, có đôi khi cậu còn cảm thấy ghen tị với họ.
Kỷ Lê nhắc xong, cả hai mới vội vã đi vào lớp.
Cũng có không ít sinh viên giống như bọn họ, chuông gần reo mới vội vã lao vào phòng học.
Mà kể cả khi chuông reo xong, giáo sư vào rồi thì cũng vẫn có vài bạn lén vào bằng cửa sau.
Bọn Kỷ Lê không ngồi chung tới Trần Tuấn Hoành nữa, Trần Tuấn Hoành ngồi ghế sau, ba người họ ngồi dãy ghế trước.
Một mình cậu ta ngồi đằng sau nhìn có vẻ rất cô đơn.
……
Đến giờ ra chơi, có người vỗ vai An Tuyên hỏi: “Sao hôm nay các cậu không ngồi cùng Trần Tuấn Hoành vậy?”
An Tuyên cùng Phạm Thanh tương đối hoạt bát nên cũng giao thiệp với các bạn cùng lớp nhiều hơn.
An Tuyên nhìn Trần Tuấn Hoành đang có vẻ thực tủi thân ngồi một mình ở đằng kia.
“À, vì bọn tôi chịu khó học hơn nha.” An Tuyên cười đáp lời.
Khuôn mặt baby của An Tuyên khiến người ta luôn có cảm giác cậu ấy rất đơn thuần, cũng rất có sức thuyết phục.
Ai chả biết Trần Tuấn Hoành không thích học lại thường xuyên lên bar quẩy, vòng bạn bè của cậu ta toàn đăng mấy cái ảnh hàng hiệu rồi đi bar các kiểu.
Nghe An Tuyên nói xong, ít nhiều họ cũng không nghi ngờ gì nữa.
Tuy ký túc của bọn họ có thể không đoàn kết nhưng nguyên nhân chưa chắc đã là vì hàng giả gì gì đó, mà có thể là do việc học tập thôi.
Điều kiện gia đình của mỗi người đều chỉ ở mức trung bình, không chịu khó học thì sao mà tìm công việc tốt được chứ? Chỉ có mỗi nhà Trần Tuấn Hoành có vẻ có điều kiện nơi không thích học thôi.
“Thì ra là vậy nha.” Bạn học vừa hỏi thăm kia nói.
Nói xong lại buôn chuyện với An Tuyên và Phạm Thanh.
Kỷ Lê ngồi một bên buồn chán cầm điện thoại lướt vòng bạn bè.
Trong vòng bạn bè, Trần Tuấn Hoành vừa đăng ảnh, cũng đã rời khỏi nhóm ký túc xá.
Caption: [Ký túc xá bốn người thì chắc chắn sẽ có một người không thể hòa đồng được *thở dài*]
Kỷ Lê: “…………”
Kỷ Lê lại giở Wechat ra xem lại, phát hiện Trần Tuấn Hoành thực sự đã rời nhóm.
Làm cậu cũng bắt đầu tự hỏi có phải ký túc của mình cứ nhắm vào Trần Tuấn Hoành không nữa.
Trong lớp cũng đang có rất nhiều bạn chơi di động, vài người lướt vòng bạn bè xong cũng nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ. Nhưng Phạm Thanh và An Tuyên vẫn đang mải buôn chuyện nên chẳng để ý gì khác nữa.
Kỷ Lê: “……….” Cảm giác trước đó mình y như một tên hề vậy……
“Anh thực sự chưa từng chơi sao?” Kỷ Lê nhàn nhạt nhìn Thẩm Thuật Bạch.
“Từng chơi vài lần rồi.” Thẩm Thuật Bạch đáp.
“Mấy lần?”
“À, tầm bốn năm lần gì đấy.”
Bốn năm lần á? Thế thì vừa chơi thôi mà…..
Giờ thì Kỷ Lê đã hiểu, Thẩm Thuật Bạch phát huy vượt xa người thường rồi.
“Vậy anh đi theo em đi, em sẽ bảo vệ anh!” Kỷ Lê quyết định phải thể hiện một chút, không thể để anh ấy coi thường được!
Suy nghĩ của Kỷ Lê có hơi bốc đồng.
Nếu muốn thể hiện thực lực của mình thì phải đến chỗ nào có nhiều người, có tên tuổi chút mới được!
Vì thế, cậu dẫn theo Thẩm Thuật Bạch đi tới mấy nơi nổi tiếng.
Cậu muốn mang Mộc Thương đi đánh người!!
Còn muốn đi nơi nơi cướp đoạt vật tư nữa.
Sau đó cậu tới một nơi ngập tràn tiếng súng, xem túi trang bị một chút, Kỷ Lê bỗng cảm thấy mình thực lợi hại, chuẩn bị xông lên đánh nhau, để Thẩm Thuật Bạch chiêm ngưỡng động tác của cậu.
Cậu bảo Thẩm Thuật Bạch trốn trong phòng, còn mình thì chạy đến nơi đang phát ra tiếng súng kia.
“Em sẽ cho anh xem thế nào là kỹ thuật nha!” Kỷ Lê kiêu ngạo nói, còn kéo Thẩm Thuật Bạch sang xem màn hình di động của mình.
Ấy thế mà lúc Thẩm Thuật Bạch nhìn qua, không biết ở đâu có người chơi khác chạy tới đánh một phát Kỷ Lê đã mất nửa thanh máu, cậu đờ người ra muốn chạy nhưng vẫn bị oánh cho nằm bò ra.
Lại mất mặt nữa rồi huhu!
Lại nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, Kỷ Lê nghĩ thôi chuyến này xong rồi, game over, nhưng bên tai cậu lại vang lên thanh âm của Mộc Thương.
Cậu quay lại nhìn, liền thấy Thẩm Thuật Bạch đang cầm súng lục hạ gục người kia.
Kỷ Lê càng bối rối hơn.
Sao mà thao tác thuần thục quá vậy……
Chờ khi rương đồ của người kia rơi ra, Thẩm Thuật Bạch mới bước tới chỗ Kỷ Lê rồi trị liệu cho cậu.
Kỷ Lê mờ mịt nhìn anh: “Anh thực sự mới chơi có bốn năm lần thôi sao?”
“Ừ, đúng vậy.”
Âm thanh kiên định cực kỳ, chẳng có chút dấu hiệu gì là đang nói dối cả.
Kỷ Lê thầm nghĩ xem mình đã chơi bao nhiêu lần, rồi lại nghĩ những lời Thẩm Thuật Bạch nói.
Sau đó chẳng thèm phân vân nữa: “Em cùi bắp quá, anh dẫn em nha!!”
“Ừ.” Thẩm Thuật Bạch bật cười.
Kỷ Lê cảm thấy hôm nay mình quả thật đã ném sạch mặt mũi đi rồi.
Cậu không nói chuyện nữa, chỉ yên lặng đi theo Thẩm Thuật Bạch.
Một lát sau, Kỷ Lê thấy mình quả nhiên đã quyết định đúng đắn.
Cậu phát hiện đi theo Thẩm Thuật Bạch đúng là tốt ghê, lần nào anh cũng có thể dùng Mộc Thương hạ gục người khác, nhìn thấy số người chết ở góc bên trái khiến cậu phấn khích cực kỳ, cứ như thể do cậu tự đánh vậy.
Mà dù không phải do cậu đánh thì cậu cũng đã vào được chung kết rồi, cảm giác hệt như tự mình đánh vậy.
Vui thế cơ chứ!
……
Thời gian chơi cùng Thẩm Thuật Bạch qua nhanh ghê, thế cho nên lúc Thẩm Thuật Bạch ném bom tạc chính mình và Kỷ Lê, cậu mới đần ra nhìn giao diện game over.
“11h rồi, nên đi ngủ thôi.” Thẩm Thuật Bạch nhắc nhở.
Kỷ Lê nhìn giờ xong mới phát hiện đã 11h thật!
Cũng khá muộn rồi, nhưng bình thường giờ này cậu mới đi làm thêm về nên cũng thấy bình thường.
Cậu còn muốn rủ rê Thẩm Thuật Bạch chơi thêm chút nữa, nhưng Thẩm Thuật Bạch đã offline luôn không hề chần chờ.
Kỷ Lê nhìn anh đã out game, rồi lại nhìn giờ, cuối cùng cũng đành phải out theo.
Chơi game có chỗ dựa quen rồi, chơi một mình thì còn ý nghĩa gì nữa.
Kỷ Lê vừa cất điện thoại thì Thẩm Thuật Bạch đã tắt đèn.
“Ngủ sớm đi, mai em còn phải đi học.” Thẩm Thuật Bạch nói.
“Vâng, anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Trước khi ngủ, Kỷ Lê còn mơ màng nghĩ, sao mối quan hệ giữa cậu với Thẩm Thuật Bạch càng lúc càng giống cha con thế nhỉ.
Nhưng chưa nghĩ được bao lâu cậu đã ngủ mất tiêu rồi.
……
Hôm sau, Kỷ Lê ăn sáng xong liền vội vàng đi học nên cũng chẳng có thời gian suy nghĩ lung tung.
Đi tới cổng trường, cậu trông thấy một cặp đôi rất thân thiết, tuy thấy hơi quen mắt nhưng thời gian cũng không còn sớm nữa nên cậu vội vàng chạy vào lớp.
Lúc Kỷ Lê bước vào thì ba người bạn ký túc kia cũng vừa tới, cả bốn người gặp nhau ở cửa lớp.
An Tuyên thấy Kỷ Lê thì vui lắm.
Nhưng Trần Tuấn Hoành thì không, cậu ta chen vào giữa hai người rồi bước vào lớp, còn va mạnh vào vai họ.
Bả vai Kỷ Lê bị đụng có hơi đau, An Tuyên và Phạm Thanh cũng không vui.
Phạm Thanh hơi giận: “Cậu ta làm sao vậy chứ!”
Nhập học lâu vậy rồi mà đây là lần đầu tiên Phạm Thanh bực mình với người khác.
An Tuyên cũng không vui, bả vai cũng hơi đau nhưng vẫn nhịn xuống: “Thôi bỏ đi, dù sao cũng ở cùng ký túc, chắc cậu ấy cũng không thực sự có ý xấu đâu….nhỉ?”
“Nhỉ?” Phạm Thanh cười cười nhìn cậu ta.
An Tuyên cũng cười không nói.
Kỷ Lê xoa xoa bả vai mình rồi nói: “Thôi, vào lớp đi các cậu.”
Không nhắc thì hai người kia sẽ thực sự đứng tán gẫu ở cửa mất.
Mà hai người này thân nhau thật ấy chứ, sở thích tính tình cũng giống nhau, có đôi khi cậu còn cảm thấy ghen tị với họ.
Kỷ Lê nhắc xong, cả hai mới vội vã đi vào lớp.
Cũng có không ít sinh viên giống như bọn họ, chuông gần reo mới vội vã lao vào phòng học.
Mà kể cả khi chuông reo xong, giáo sư vào rồi thì cũng vẫn có vài bạn lén vào bằng cửa sau.
Bọn Kỷ Lê không ngồi chung tới Trần Tuấn Hoành nữa, Trần Tuấn Hoành ngồi ghế sau, ba người họ ngồi dãy ghế trước.
Một mình cậu ta ngồi đằng sau nhìn có vẻ rất cô đơn.
……
Đến giờ ra chơi, có người vỗ vai An Tuyên hỏi: “Sao hôm nay các cậu không ngồi cùng Trần Tuấn Hoành vậy?”
An Tuyên cùng Phạm Thanh tương đối hoạt bát nên cũng giao thiệp với các bạn cùng lớp nhiều hơn.
An Tuyên nhìn Trần Tuấn Hoành đang có vẻ thực tủi thân ngồi một mình ở đằng kia.
“À, vì bọn tôi chịu khó học hơn nha.” An Tuyên cười đáp lời.
Khuôn mặt baby của An Tuyên khiến người ta luôn có cảm giác cậu ấy rất đơn thuần, cũng rất có sức thuyết phục.
Ai chả biết Trần Tuấn Hoành không thích học lại thường xuyên lên bar quẩy, vòng bạn bè của cậu ta toàn đăng mấy cái ảnh hàng hiệu rồi đi bar các kiểu.
Nghe An Tuyên nói xong, ít nhiều họ cũng không nghi ngờ gì nữa.
Tuy ký túc của bọn họ có thể không đoàn kết nhưng nguyên nhân chưa chắc đã là vì hàng giả gì gì đó, mà có thể là do việc học tập thôi.
Điều kiện gia đình của mỗi người đều chỉ ở mức trung bình, không chịu khó học thì sao mà tìm công việc tốt được chứ? Chỉ có mỗi nhà Trần Tuấn Hoành có vẻ có điều kiện nơi không thích học thôi.
“Thì ra là vậy nha.” Bạn học vừa hỏi thăm kia nói.
Nói xong lại buôn chuyện với An Tuyên và Phạm Thanh.
Kỷ Lê ngồi một bên buồn chán cầm điện thoại lướt vòng bạn bè.
Trong vòng bạn bè, Trần Tuấn Hoành vừa đăng ảnh, cũng đã rời khỏi nhóm ký túc xá.
Caption: [Ký túc xá bốn người thì chắc chắn sẽ có một người không thể hòa đồng được *thở dài*]
Kỷ Lê: “…………”
Kỷ Lê lại giở Wechat ra xem lại, phát hiện Trần Tuấn Hoành thực sự đã rời nhóm.
Làm cậu cũng bắt đầu tự hỏi có phải ký túc của mình cứ nhắm vào Trần Tuấn Hoành không nữa.
Trong lớp cũng đang có rất nhiều bạn chơi di động, vài người lướt vòng bạn bè xong cũng nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ. Nhưng Phạm Thanh và An Tuyên vẫn đang mải buôn chuyện nên chẳng để ý gì khác nữa.
Bình luận truyện