Sau Khi Kết Hôn Cùng Đại Gia Che Dấu Thân Phận
Chương 39
“Thật tốt quá.” Tình ý trong mắt Kỷ Lê như sắp trào ra.
“Về sau em cũng có thể tùy ý xem.” Thẩm Thuật Bạch nói.
Tim Kỷ Lê bỗng lệch nhịp.
Cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Thuật Bạch, cười dịu dàng với anh rồi nói: “Vâng.”
Ngày đó cùng Thẩm Thuật Bạch đi lĩnh chứng, cậu không nghĩ hai người có thể ở chung hòa hợp như vậy, cậu cảm thấy ở bên Thẩm Thuật Bạch rất thoải mái, hy vọng cả đời họ vẫn luôn như thế.
Trong mắt hai người họ chỉ có lẫn nhau.
……
Còn hơn một tiếng nữa mới đến bữa tối, Kỷ Lê muốn lên núi ngắm hoàng hôn.
Thẩm Thuật Bạch dẫn cậu đi leo núi.
Họ cầm theo chai nước ở khách sạn rồi xuất phát.
Kỷ Lê rất hiếm khi có cơ hội leo núi, bình thường cậu không đi học thì cũng đi làm thêm, chẳng mấy khi được thả lỏng như bây giờ.
Đỉnh núi cũng không quá xa, hai người họ một đường leo tới nơi. Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống chỉ toàn là cây, thỉnh thoảng mới đan xen vài ngôi nhà.
Từ trên cao nhìn xuống có cảm giác như bản thân đang đứng giữa không trung vậy.
Thẩm Thuật Bạch trải luôn áo khoác tây trang của mình xuống đất: “Em ngồi xuống chút đi.”
Anh nói với Kỷ Lê.
Kỷ Lê quay lại, thấy áo khoác tây trang của Thẩm Thuật Bạch dưới đất, cậu đần người ra.
Rồi nhanh chóng nhặt áo lên cho Thẩm Thuật Bạch: “Ui sao lại phí phạm như vậy chứ!” Kỷ Lê xót ruột nói, bộ đồ này cắt may thủ công cực đẹp, thế mà Thẩm Thuật Bạch lại định trải xuống đất cho cậu lót mông. (ôi xời gối chà neo còn lót mông được nữa là =))))
Không tiết kiệm chút nào cả!
“Ừ, là anh sai.” Thẩm Thuật Bạch cúi đầu, ra vẻ anh biết sai rồi.
Nói xong, đột nhiên anh bế Kỷ Lê lên, một tay móc lấy chân cậu, tay kia quàng qua vai cậu.
Khi Kỷ Lê vẫn còn ngây ngốc, anh đã ôm cậu ngồi xuống, phía dưới Kỷ Lê là đôi chân rắn chắc của Thẩm Thuật Bạch, cậu nghe thấy anh nói…..
“Mặt đất quá cứng mà áo lại quá mỏng, dùng anh làm ghế dựa mới là đúng nhất này.”
Mặt Kỷ Lê nóng bừng lên.
Nửa ngày sau cậu mới đỡ thẹn thùng hơn chút.
Thẩm Thuật Bạch hoàn toàn không hiểu ý cậu nha!
Trọng điểm có phải ghế dựa đâu, là quần áo cơ mà!
Cậu đấm nhẹ lên người anh, hơi tức giận lại bất đắc dĩ: “Anh đúng là! Giờ thì quần cũng bẩn rồi!”
Kỷ Lê đấm không đau chẳng ngứa, trong mắt Thẩm Thuật Bạch mang ý cười: “Để phục vụ cho hoàng tử bé của anh, tất cả đều đáng giá.”
Thẩm Thuật Bạch nhìn mình như vậy, Kỷ Lê cũng thấy tim mình mềm nhũn.
“Tùy, tùy anh đó!” Cậu né tránh ánh mắt Thẩm Thuật Bạch.
Tâm tình Thẩm Thuật Bạch rất tốt, còn cầm lấy tay cậu nghịch chơi.
“Lê.”
“Dạ?”
“Anh muốn nghe chuyện trước kia của em, có thể không?”
Kỷ Lê sửng sốt.
Một vài hình ảnh tái hiện trong tâm trí cậu.
Cậu vô cùng sợ hãi và khó chịu, nhưng trong vòng tay của Thẩm Thuật Bạch, mọi thứ đều như đã rời xa.
“Được ạ.”
Cậu đáp.
……
Tiếng mắng chửi điên cuồng của một người phụ nữ vang lên trong căn phòng tối tăm.
“Tại sao! Tại sao ngày nào anh ấy cũng ra ngoài tìm con hồ ly tinh đó!?”
Cô ta đang mắng mỏ một bé trai, còn dùng sức véo mạnh lên người cậu bé.
Môi cậu bé bốn tuổi ấy trắng bệch, không dám nói một lời dù đang rất đau đớn.
Người phụ nữ kia không được đáp lại, càng mắng chửi điên cuồng hơn: “Tại sao mày không nói tiếng nào? Mày bị câm rồi à? Cũng tại mày bị câm nên anh ấy mới không quay lại! Mày chính là đồ tai họa! Từ ngày có mày nên anh ấy mới không tới, tất cả là tại mày!”
Cô ta càng thô bạo nhéo cậu bé, cơn đau khiến cậu bé nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn không nói một lời.
“Sao mày không thể khiến người ta thích một chút chứ!?”
Người phụ nữ vẫn mắng mỏ.
Nhưng cậu bé mới gần bốn tuổi, không hiểu gì cả, càng không dám cãi lại người phụ nữ đó, vì nếu vậy sẽ càng bị cô ta hành hạ nhiều hơn.
Người phụ nữ kia đổi tát thành đánh, bàn tay đánh mạnh lên lưng cậu bé, đánh liên tục, âm thanh vang dội.
Lưng cậu bé nóng rát, đau đến toát mồ hôi.
Bàn tay cô ta đang hạ xuống bỗng dừng lại, cả người cậu bé đều run rẩy.
Người phụ nữ bỗng dừng lại.
“Tao nghe có tiếng xe, có phải anh ấy đã về không?” Người phụ nữ chợt kích động, vẻ mặt lẫn ánh mắt đều vui vẻ.
Tiếng xe rất nhỏ, phòng này của họ cách nhà chính rất xa, nhưng người phụ nữ vẫn nghe rõ.
Cô ta chợt nhìn lại đứa bé đang ngồi trên đất.
Bé trai cuộn tròn người, mặt mũi tái nhợt. Cô ta ngồi xổm xuống ôm lấy bé, trên mặt đầy vẻ dịu dàng, ánh mắt đong đầy hối hận.
“Xin lỗi tiểu Lê, đều là mẹ sai, mẹ không nên đánh con.”
Nước mắt cô ta chảy ra như vỡ đê.
Cậu bé nhìn mẹ mình đang thay đổi sắc mặt, cả người không ngừng run rẩy, nhưng khi những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên vai, cậu lại run rẩy vươn tay ra vỗ nhẹ vào lưng người phụ nữ để an ủi.
Cảm nhận được con mình đang an ủi, người phụ nữ kia càng rơi nước mắt.
Cô ta đã mất lý trí biết bao nhiêu lần rồi.
Cô ta lau nước mắt, dịu dàng kéo đứa bé dậy: “Lại đây, mẹ thay quần áo cho con.”
Cô ta nhẹ nhàng nói.
Bé trai tùy ý để cô ta dẫn đi, lưng cậu bé rất thẳng, lưng rất đau nhưng không dám hạ xuống, trên tay cũng đang run rẩy, bé rất sợ người phụ nữ này.
Người phụ nữ cảm thấy hối hận nhưng không thay đổi được, đành giả vờ không biết, dẫn cậu bé vào nhà tắm rồi tìm quần áo sạch cho cậu.
Cởi quần áo xong, trên người bé trai đầy những vết xanh xanh tím tím, nhưng nếu mặc đồ sẽ không hề thấy một vết thương nào cả.
Nước mắt người phụ nữ lại trào ra.
Cô ta lại xin lỗi cậu bé.
“Xin lỗi, xin lỗi, mẹ xin lỗi con……”
……
Cậu bé đã được thay quần áo sạch sẽ.
Có tiếng gõ cửa.
Một người hầu đứng ở cửa: "Phu nhân, thiếu gia đã trở lại, lão phu nhân bảo cô đưa thiếu gia đi ăn tối."
Người hầu nhìn người phụ nữ kia bằng ánh mắt không hề tôn trọng, giọng điệu cũng rất lạnh lùng.
Nhưng người phụ nữ không quan tâm đến người hầu, trên mặt cô ta chỉ toàn niềm vui.
"Được, chúng ta sẽ tới ngay!"
Nghe thấy câu trả lời của người phụ nữ, người hầu lập tức rời đi, không hề có ý muốn chờ đợi.
Người phụ nữ vui vẻ nắm lấy tay cậu bé, còn nói với cậu: "Ba con về rồi, anh ấy về rồi, sau này con phải biểu hiện tốt hơn, chỉ cần con biểu hiện tốt thì anh ấy sẽ thích con."
Cậu bé rũ mắt: “Vâng.”
Cậu bé cũng muốn biểu hiện tốt, như vậy thì mẹ sẽ không đánh bé nữa.
……
Người phụ nữ dẫn cậu bé đi về phía biệt thự chính.
Người phụ nữ bước rất nhanh, cậu bé bị dắt đi cũng phải bước nhanh theo, điều này ảnh hưởng đến vết thương trên cơ thể cậu bé, mỗi bước đi đều rất đau.
Mặt cậu bé tái mét, mồ hôi lạnh túa ra.
Cuối cùng thì người phụ nữ cũng đến nơi, cô ta dẫn theo cậu bé đẩy cửa bước vào.
Bên trong ngoài người đàn ông vừa trở về, Kỷ lão gia tử và Kỷ lão phu nhân thì còn một người phụ nữ cùng một bé trai bốn tuổi khác.
Người phụ nữ kia luôn có vẻ dịu dàng và nhân hậu, nụ cười luôn nở trên môi.
Bé trai kia cũng đang ngồi trong lòng Kỷ lão phu nhân nói gì đó, khiến lão phu nhân và lão gia tử vui vẻ cười to.
Người phụ nữ dẫn theo bé trai vừa đến sa sầm mặt khi chứng kiến cảnh này, tay cô ta siết chặt khiến cậu bé tái mặt vì đau đớn.
“Về sau em cũng có thể tùy ý xem.” Thẩm Thuật Bạch nói.
Tim Kỷ Lê bỗng lệch nhịp.
Cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Thuật Bạch, cười dịu dàng với anh rồi nói: “Vâng.”
Ngày đó cùng Thẩm Thuật Bạch đi lĩnh chứng, cậu không nghĩ hai người có thể ở chung hòa hợp như vậy, cậu cảm thấy ở bên Thẩm Thuật Bạch rất thoải mái, hy vọng cả đời họ vẫn luôn như thế.
Trong mắt hai người họ chỉ có lẫn nhau.
……
Còn hơn một tiếng nữa mới đến bữa tối, Kỷ Lê muốn lên núi ngắm hoàng hôn.
Thẩm Thuật Bạch dẫn cậu đi leo núi.
Họ cầm theo chai nước ở khách sạn rồi xuất phát.
Kỷ Lê rất hiếm khi có cơ hội leo núi, bình thường cậu không đi học thì cũng đi làm thêm, chẳng mấy khi được thả lỏng như bây giờ.
Đỉnh núi cũng không quá xa, hai người họ một đường leo tới nơi. Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống chỉ toàn là cây, thỉnh thoảng mới đan xen vài ngôi nhà.
Từ trên cao nhìn xuống có cảm giác như bản thân đang đứng giữa không trung vậy.
Thẩm Thuật Bạch trải luôn áo khoác tây trang của mình xuống đất: “Em ngồi xuống chút đi.”
Anh nói với Kỷ Lê.
Kỷ Lê quay lại, thấy áo khoác tây trang của Thẩm Thuật Bạch dưới đất, cậu đần người ra.
Rồi nhanh chóng nhặt áo lên cho Thẩm Thuật Bạch: “Ui sao lại phí phạm như vậy chứ!” Kỷ Lê xót ruột nói, bộ đồ này cắt may thủ công cực đẹp, thế mà Thẩm Thuật Bạch lại định trải xuống đất cho cậu lót mông. (ôi xời gối chà neo còn lót mông được nữa là =))))
Không tiết kiệm chút nào cả!
“Ừ, là anh sai.” Thẩm Thuật Bạch cúi đầu, ra vẻ anh biết sai rồi.
Nói xong, đột nhiên anh bế Kỷ Lê lên, một tay móc lấy chân cậu, tay kia quàng qua vai cậu.
Khi Kỷ Lê vẫn còn ngây ngốc, anh đã ôm cậu ngồi xuống, phía dưới Kỷ Lê là đôi chân rắn chắc của Thẩm Thuật Bạch, cậu nghe thấy anh nói…..
“Mặt đất quá cứng mà áo lại quá mỏng, dùng anh làm ghế dựa mới là đúng nhất này.”
Mặt Kỷ Lê nóng bừng lên.
Nửa ngày sau cậu mới đỡ thẹn thùng hơn chút.
Thẩm Thuật Bạch hoàn toàn không hiểu ý cậu nha!
Trọng điểm có phải ghế dựa đâu, là quần áo cơ mà!
Cậu đấm nhẹ lên người anh, hơi tức giận lại bất đắc dĩ: “Anh đúng là! Giờ thì quần cũng bẩn rồi!”
Kỷ Lê đấm không đau chẳng ngứa, trong mắt Thẩm Thuật Bạch mang ý cười: “Để phục vụ cho hoàng tử bé của anh, tất cả đều đáng giá.”
Thẩm Thuật Bạch nhìn mình như vậy, Kỷ Lê cũng thấy tim mình mềm nhũn.
“Tùy, tùy anh đó!” Cậu né tránh ánh mắt Thẩm Thuật Bạch.
Tâm tình Thẩm Thuật Bạch rất tốt, còn cầm lấy tay cậu nghịch chơi.
“Lê.”
“Dạ?”
“Anh muốn nghe chuyện trước kia của em, có thể không?”
Kỷ Lê sửng sốt.
Một vài hình ảnh tái hiện trong tâm trí cậu.
Cậu vô cùng sợ hãi và khó chịu, nhưng trong vòng tay của Thẩm Thuật Bạch, mọi thứ đều như đã rời xa.
“Được ạ.”
Cậu đáp.
……
Tiếng mắng chửi điên cuồng của một người phụ nữ vang lên trong căn phòng tối tăm.
“Tại sao! Tại sao ngày nào anh ấy cũng ra ngoài tìm con hồ ly tinh đó!?”
Cô ta đang mắng mỏ một bé trai, còn dùng sức véo mạnh lên người cậu bé.
Môi cậu bé bốn tuổi ấy trắng bệch, không dám nói một lời dù đang rất đau đớn.
Người phụ nữ kia không được đáp lại, càng mắng chửi điên cuồng hơn: “Tại sao mày không nói tiếng nào? Mày bị câm rồi à? Cũng tại mày bị câm nên anh ấy mới không quay lại! Mày chính là đồ tai họa! Từ ngày có mày nên anh ấy mới không tới, tất cả là tại mày!”
Cô ta càng thô bạo nhéo cậu bé, cơn đau khiến cậu bé nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn không nói một lời.
“Sao mày không thể khiến người ta thích một chút chứ!?”
Người phụ nữ vẫn mắng mỏ.
Nhưng cậu bé mới gần bốn tuổi, không hiểu gì cả, càng không dám cãi lại người phụ nữ đó, vì nếu vậy sẽ càng bị cô ta hành hạ nhiều hơn.
Người phụ nữ kia đổi tát thành đánh, bàn tay đánh mạnh lên lưng cậu bé, đánh liên tục, âm thanh vang dội.
Lưng cậu bé nóng rát, đau đến toát mồ hôi.
Bàn tay cô ta đang hạ xuống bỗng dừng lại, cả người cậu bé đều run rẩy.
Người phụ nữ bỗng dừng lại.
“Tao nghe có tiếng xe, có phải anh ấy đã về không?” Người phụ nữ chợt kích động, vẻ mặt lẫn ánh mắt đều vui vẻ.
Tiếng xe rất nhỏ, phòng này của họ cách nhà chính rất xa, nhưng người phụ nữ vẫn nghe rõ.
Cô ta chợt nhìn lại đứa bé đang ngồi trên đất.
Bé trai cuộn tròn người, mặt mũi tái nhợt. Cô ta ngồi xổm xuống ôm lấy bé, trên mặt đầy vẻ dịu dàng, ánh mắt đong đầy hối hận.
“Xin lỗi tiểu Lê, đều là mẹ sai, mẹ không nên đánh con.”
Nước mắt cô ta chảy ra như vỡ đê.
Cậu bé nhìn mẹ mình đang thay đổi sắc mặt, cả người không ngừng run rẩy, nhưng khi những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên vai, cậu lại run rẩy vươn tay ra vỗ nhẹ vào lưng người phụ nữ để an ủi.
Cảm nhận được con mình đang an ủi, người phụ nữ kia càng rơi nước mắt.
Cô ta đã mất lý trí biết bao nhiêu lần rồi.
Cô ta lau nước mắt, dịu dàng kéo đứa bé dậy: “Lại đây, mẹ thay quần áo cho con.”
Cô ta nhẹ nhàng nói.
Bé trai tùy ý để cô ta dẫn đi, lưng cậu bé rất thẳng, lưng rất đau nhưng không dám hạ xuống, trên tay cũng đang run rẩy, bé rất sợ người phụ nữ này.
Người phụ nữ cảm thấy hối hận nhưng không thay đổi được, đành giả vờ không biết, dẫn cậu bé vào nhà tắm rồi tìm quần áo sạch cho cậu.
Cởi quần áo xong, trên người bé trai đầy những vết xanh xanh tím tím, nhưng nếu mặc đồ sẽ không hề thấy một vết thương nào cả.
Nước mắt người phụ nữ lại trào ra.
Cô ta lại xin lỗi cậu bé.
“Xin lỗi, xin lỗi, mẹ xin lỗi con……”
……
Cậu bé đã được thay quần áo sạch sẽ.
Có tiếng gõ cửa.
Một người hầu đứng ở cửa: "Phu nhân, thiếu gia đã trở lại, lão phu nhân bảo cô đưa thiếu gia đi ăn tối."
Người hầu nhìn người phụ nữ kia bằng ánh mắt không hề tôn trọng, giọng điệu cũng rất lạnh lùng.
Nhưng người phụ nữ không quan tâm đến người hầu, trên mặt cô ta chỉ toàn niềm vui.
"Được, chúng ta sẽ tới ngay!"
Nghe thấy câu trả lời của người phụ nữ, người hầu lập tức rời đi, không hề có ý muốn chờ đợi.
Người phụ nữ vui vẻ nắm lấy tay cậu bé, còn nói với cậu: "Ba con về rồi, anh ấy về rồi, sau này con phải biểu hiện tốt hơn, chỉ cần con biểu hiện tốt thì anh ấy sẽ thích con."
Cậu bé rũ mắt: “Vâng.”
Cậu bé cũng muốn biểu hiện tốt, như vậy thì mẹ sẽ không đánh bé nữa.
……
Người phụ nữ dẫn cậu bé đi về phía biệt thự chính.
Người phụ nữ bước rất nhanh, cậu bé bị dắt đi cũng phải bước nhanh theo, điều này ảnh hưởng đến vết thương trên cơ thể cậu bé, mỗi bước đi đều rất đau.
Mặt cậu bé tái mét, mồ hôi lạnh túa ra.
Cuối cùng thì người phụ nữ cũng đến nơi, cô ta dẫn theo cậu bé đẩy cửa bước vào.
Bên trong ngoài người đàn ông vừa trở về, Kỷ lão gia tử và Kỷ lão phu nhân thì còn một người phụ nữ cùng một bé trai bốn tuổi khác.
Người phụ nữ kia luôn có vẻ dịu dàng và nhân hậu, nụ cười luôn nở trên môi.
Bé trai kia cũng đang ngồi trong lòng Kỷ lão phu nhân nói gì đó, khiến lão phu nhân và lão gia tử vui vẻ cười to.
Người phụ nữ dẫn theo bé trai vừa đến sa sầm mặt khi chứng kiến cảnh này, tay cô ta siết chặt khiến cậu bé tái mặt vì đau đớn.
Bình luận truyện