Sau Khi Kết Hôn Cùng Đại Gia Che Dấu Thân Phận
Chương 41
Đến lúc có người phát hiện thì đã hai ngày trôi qua.
Tiểu Lê bị trói trên ghế đã hôn mê bất tỉnh.
Cậu bé vừa sợ vừa đói.
Sau khi tỉnh lại, cậu nghe nói là Kỷ Diệc Thần đã cứu mình, thậm chí còn vì cứu cậu mà bị kính cứa đứt tay.
Kỷ lão thái thái và Kỷ lão gia tử không ngừng khen ngợi nó.
Cũng lúc ấy, cậu mới biết Kỷ phu nhân chỉ được chôn cất rất qua loa.
Tiểu Lê nghe xong chỉ rũ mắt, bản thân bé cũng không biết mình có thương tâm hay không. Nhưng từ khi Kỷ phu nhân không còn, thương tích trên người cậu bé đã ít hẳn.
Sau khi Kỷ phu nhân đi, Kỷ gia lại có hỉ.
Kỷ Phong cưới mẹ của Kỷ Diệc Thần, cũng chính là người phụ nữ dịu dàng kia.
Người phụ nữ dịu dàng kia có vẻ trí nhớ không tốt lắm, cứ cách mấy ngày cô ta lại quên cho tiểu Lê ăn cơm.
Có mấy lần bị đói đến mức không ngủ được, tiểu Lê sẽ nhớ mẹ, tuy mẹ bé đánh bé, nhưng cũng chưa giờ không cho bé ăn.
……
Chờ đến khi Kỷ lão thái thái cho tiểu Lê đi học tiểu học, khẩu phần của tiểu Lê cũng bị cắt đứt hoàn toàn.
Cậu bé không có đồ ăn, chỉ đành bứt mấy nhánh cỏ trước sân ăn cho đỡ đói.
Sau đó có một ngày, tình cờ Kỷ Diệc Thần trông thấy, liền mang cho tiểu Lê chút đồ ăn.
Chỉ là một bát cơm nguội với ít xì dầu, không hề có đồ ăn kèm nhưng tiểu Lê vẫn ăn một cách ngon lành.
……
Ngày tháng trôi qua, có một ngày, một vị khách của Kỷ gia tới, nhìn thấy tiểu Lê ăn mặc rách rưới.
Từ đó cứ cách ngày tiểu Lê sẽ có đồ ăn, mỗi tháng có hai trăm đồng tiền tiêu vặt.
Cuối cùng thì cuộc sống của tiểu Lê cũng tốt lên, Kỷ Diệc Thần cũng không đưa đồ ăn cho cậu nữa.
……
Cho đến khi tiểu Lê mười sáu tuổi, khẩu phần cùng hai trăm đồng tiêu vặt cũng bị cắt đứt hoàn toàn.
Tiểu Lê bắt đầu đi làm thêm, kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Cũng có hôm cậu đi làm thêm về muộn, đại môn Kỷ gia đã khóa lại.
Hôm đó trời mưa phùn, tiểu Lê tìm được chỗ hơi có thể trú mưa, sau đó ngồi chờ tới hừng đông.
Vì trời mưa cùng ban ngày mệt nhọc nên ban đêm tiểu Lê phát sốt. Chờ khi đại môn Kỷ gia lại mở ra, người hầu trông thấy sắc mặt tiểu Lê không tốt, giống như bị bệnh, nên mới nói với Kỷ Phong đang ngồi trong xe.
Vốn còn nghĩ ít nhiều gì Kỷ Phong cũng sẽ quan tâm, ai ngờ ông ta chỉ nói mỗi một câu.
“Bệnh thì đừng có lượn lờ ở cửa nữa, bảo nó đi ra xa chút.”
Đám người hầu nghe vậy liền không quan tâm đến tiểu Lê nữa, tiểu Lê cứ nằm ngoài cửa như vậy cả ngày, chờ đến khi tỉnh táo lại chút, cậu thất tha thất thểu tự quay về phòng nhỏ của mình.
……
Cũng may cơn sốt cũng không quá nghiêm trọng, vài ngày sau tiểu Lê đã đỡ rồi.
Đó cũng là lúc tiểu Lê liều mạng kiếm tiền, chỉ mong rời khỏi Kỷ gia.
Sau khi rời khỏi Kỷ gia, cuộc sống chỉ có một mình cậu chưa bao giờ tốt như thế, tiền kiếm được cũng có thể tự mình tiêu.
Thật hạnh phúc.
Cho đến một ngày, không hiểu sao quan hệ giữa tiểu Lê và Kỷ Diệc Thần bị người khác biết.
Ai cũng nói tiểu Lê là đứa con riêng bị ghét bỏ.
Con riêng là gì cậu không biết. Nhưng bị ghét bỏ thì cậu hiểu rất rõ.
Cậu nhìn Kỷ Diệc Thần ngày nào cũng ăn mặc sạch sẽ đẹp đẽ đi học, trong lòng có chút khát vọng.
Cậu cũng muốn người nhà đối xử tốt với mình, cũng muốn được mọi người hoan nghênh như Kỷ Diệc Thần.
Vì thế cậu bắt chước Kỷ Diệc Thần, lấy tiền làm thêm mình kiếm được mua hàng nhái loại 1.
Ngày hôm ấy, cậu có cảm giác vui chưa từng có.
Mặc những bộ đồ đó khiến cậu cũng có cảm giác như gia đình mình cũng rất yêu quý mình.
Tuy mua xong đồ, sinh hoạt của cậu túng quẫn vô cùng, nhưng dù sao cũng đã khổ sở nhiều năm như vậy rồi nên tiểu Lê cũng chẳng để ý.
Vì thế, cậu mua được bộ thứ nhất rồi, sẽ lại mua tiếp bộ thứ hai, thứ ba, thứ tư……
……
Thẩm Thuật Bạch nghe vậy thì đau lòng vô cùng.
Những gì Kỷ Lê đã trải qua chỉ được tóm tắt lại trong vài tờ báo cáo, chỉ sơ lược vậy thôi cũng đã khiến người khác đau lòng, nghe cậu kể chi tiết lại càng thấy thương cảm.
Nhưng khi kể lại những chuyện này, khuôn mặt Kỷ Lê không hề buồn bã, cậu luôn nở nụ cười lạc quan trên môi.
Thẩm Thuật Bạch ôm chặt lấy cậu.
“Sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt.” Đây không chỉ là đau lòng nữa rồi, nếu chỉ có đau lòng, hẳn anh sẽ không làm vậy.
“Bây giờ anh đã đối xử rất tốt với em rồi.” Kỷ Lê vừa nghĩ đến những gì Thẩm Thuật Bạch đã làm cho mình vừa đáp lời.
Thẩm Thuật Bạch dịu dàng nhìn Kỷ Lê, khẽ sửa lại mái tóc bị rối của cậu.
Anh biết Kỷ Lê còn một chuyện chưa nói.
Chính là việc cậu bị mẹ đẻ mình bắt ăn ớt cay kia.
Nhưng dù sao anh cũng không muốn nghe, anh sợ trái tim mình sẽ không chịu nổi.
Đời này Thẩm Thuật Bạch không sợ gì cả, nhưng anh lại sợ nghe về quá khứ của Kỷ Lê.
Anh sợ nếu đoạn thời gian đó nhiều hơn một chút, Lê của anh sẽ không chịu nổi.
“Còn chưa đủ tốt đâu.” Thẩm Thuật Bạch nhẹ giọng trả lời.
- ------ Anh còn chưa mang cả thế giới đến trước mặt Lê mà.
Kỷ Lê chớp chớp mắt nhìn anh: “À, hình như em quên chưa kể cho anh một việc, năm em mười một tuổi, lúc ấy là sinh nhật Kỷ Diệc Thần, cả nhà em đến thủ đô, khi đó em cũng được tới công viên giải trí, chỉ là sau này em đã quên. Lần đó em gặp một người lang thang bị sốt, rõ rành anh ấy ăn mặc rất đẹp, nhưng biết vì sao lại đi lang thang, cho nên em đã đưa anh ấy tới bệnh viện, lúc đó chỉ mỗi mình em dìu anh ấy, mệt muốn chết.”
Có lẽ là do cậu đã đưa một người vô gia cư tới bệnh viện, cho nên khi Thẩm Thuật Bạch không gượng dậy được vì biến cố gia đình cũng đã có người đưa anh tới bệnh viện.
Nghĩ như vậy, cậu sẽ không còn thấy tiếc nuối vì đã không gặp Thẩm Thuật Bạch ở tỉnh G để đưa anh đi bệnh viện.
Trái tim Thẩm Thuật Bạch dịu lại.
Anh cong môi bế Kỷ Lê lên, còn thơm thơm cậu.
“Mình về thôi.” Kỷ Lê tuy gầy nhưng cũng là người trưởng thành nên không hề nhẹ, vậy mà Thẩm Thuật Bạch lại có thể bế cậu như bế một đứa bé vậy.
Kỷ Lê hơi động: “Em tự đi được mà.”
“Hoàng tử bé sẽ không phải tự mình đi đường.” Thẩm Thuật Bạch đáp.
Kỷ Lê nghe xưng hô đó liền đỏ bừng cả mặt, vùi đầu vào cổ anh.
Thẩm Thuật Bạch học ở đâu cái câu hoàng tử bé này vậy……
Ngại quá đi à.
……
Đường núi rất dốc, nhưng bước đi của Thẩm Thuật Bạch vẫn rất ổn, thậm chí lúc bế cậu còn không cảm thấy mệt.
Thể lực y như quái vật vậy.
Kỷ Lê không nhịn được cảm thán.
Trong lúc đó, cơm tối đã được chuẩn bị xong.
Rất nhiều món trước đây Kỷ Lê còn chưa từng thấy, càng kích thích cơn thèm ăn của cậu.
Thẩm Thuật Bạch vẫn luôn gắp cho cậu, Kỷ Lê ăn đến no căng.
Cậu cũng thầm ghi nhớ mấy món này, chờ lúc về cậu sẽ nấu cho Thẩm Thuật Bạch ăn.
……
Ăn xong hai người lại chơi game để tiêu thực.
Nhìn nhìn sắc trời.
Kỷ Lê chợt nghĩ lát nữa ngâm suối nước nóng hình như còn phải cởi quần áo….
Suối nước nóng họ đặt là khu vực riêng, không phải dùng chung với những người khác, cho nên chỉ có cậu và Thẩm Thuật Bạch?
Hai người họ thôi…..
Càng nghĩ, Kỷ Lê càng cảm thấy mặt mình đỏ như phát sốt.
Nhìn Kỷ Lê đỏ mặt, Thẩm Thuật Bạch biết ngay cậu đang nghĩ gì.
Cất điện thoại cho Kỷ Lê, anh nói: “Mình đi ngâm suối nước nóng thôi.”
Kỷ Lê hơi hồi hộp: “Vâng, vâng!”
Thẩm Thuật Bạch đứng dậy đi tới trước.
Cánh cửa lùa bằng gỗ nhẹ nhàng đóng lại, khi quần áo rơi xuống, Kỷ Lê trông thấy cơ bắp trên vai Thẩm Thuật Bạch…..
Kỷ Lê vỗ vỗ mặt mình, không thể nhìn lén nha!! Nếu nhìn chẳng phải mình sẽ là một quả lê háo sắc sao!
Cậu miễn cưỡng dời mắt sang chỗ khác.
Do dự mãi mới đứng lên, rồi lại đi tới đi lui.
- -----Mình nên cởi quần áo rồi qua đó? Hay là qua đó rồi cởi quần áo?
Tiểu Lê bị trói trên ghế đã hôn mê bất tỉnh.
Cậu bé vừa sợ vừa đói.
Sau khi tỉnh lại, cậu nghe nói là Kỷ Diệc Thần đã cứu mình, thậm chí còn vì cứu cậu mà bị kính cứa đứt tay.
Kỷ lão thái thái và Kỷ lão gia tử không ngừng khen ngợi nó.
Cũng lúc ấy, cậu mới biết Kỷ phu nhân chỉ được chôn cất rất qua loa.
Tiểu Lê nghe xong chỉ rũ mắt, bản thân bé cũng không biết mình có thương tâm hay không. Nhưng từ khi Kỷ phu nhân không còn, thương tích trên người cậu bé đã ít hẳn.
Sau khi Kỷ phu nhân đi, Kỷ gia lại có hỉ.
Kỷ Phong cưới mẹ của Kỷ Diệc Thần, cũng chính là người phụ nữ dịu dàng kia.
Người phụ nữ dịu dàng kia có vẻ trí nhớ không tốt lắm, cứ cách mấy ngày cô ta lại quên cho tiểu Lê ăn cơm.
Có mấy lần bị đói đến mức không ngủ được, tiểu Lê sẽ nhớ mẹ, tuy mẹ bé đánh bé, nhưng cũng chưa giờ không cho bé ăn.
……
Chờ đến khi Kỷ lão thái thái cho tiểu Lê đi học tiểu học, khẩu phần của tiểu Lê cũng bị cắt đứt hoàn toàn.
Cậu bé không có đồ ăn, chỉ đành bứt mấy nhánh cỏ trước sân ăn cho đỡ đói.
Sau đó có một ngày, tình cờ Kỷ Diệc Thần trông thấy, liền mang cho tiểu Lê chút đồ ăn.
Chỉ là một bát cơm nguội với ít xì dầu, không hề có đồ ăn kèm nhưng tiểu Lê vẫn ăn một cách ngon lành.
……
Ngày tháng trôi qua, có một ngày, một vị khách của Kỷ gia tới, nhìn thấy tiểu Lê ăn mặc rách rưới.
Từ đó cứ cách ngày tiểu Lê sẽ có đồ ăn, mỗi tháng có hai trăm đồng tiền tiêu vặt.
Cuối cùng thì cuộc sống của tiểu Lê cũng tốt lên, Kỷ Diệc Thần cũng không đưa đồ ăn cho cậu nữa.
……
Cho đến khi tiểu Lê mười sáu tuổi, khẩu phần cùng hai trăm đồng tiêu vặt cũng bị cắt đứt hoàn toàn.
Tiểu Lê bắt đầu đi làm thêm, kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Cũng có hôm cậu đi làm thêm về muộn, đại môn Kỷ gia đã khóa lại.
Hôm đó trời mưa phùn, tiểu Lê tìm được chỗ hơi có thể trú mưa, sau đó ngồi chờ tới hừng đông.
Vì trời mưa cùng ban ngày mệt nhọc nên ban đêm tiểu Lê phát sốt. Chờ khi đại môn Kỷ gia lại mở ra, người hầu trông thấy sắc mặt tiểu Lê không tốt, giống như bị bệnh, nên mới nói với Kỷ Phong đang ngồi trong xe.
Vốn còn nghĩ ít nhiều gì Kỷ Phong cũng sẽ quan tâm, ai ngờ ông ta chỉ nói mỗi một câu.
“Bệnh thì đừng có lượn lờ ở cửa nữa, bảo nó đi ra xa chút.”
Đám người hầu nghe vậy liền không quan tâm đến tiểu Lê nữa, tiểu Lê cứ nằm ngoài cửa như vậy cả ngày, chờ đến khi tỉnh táo lại chút, cậu thất tha thất thểu tự quay về phòng nhỏ của mình.
……
Cũng may cơn sốt cũng không quá nghiêm trọng, vài ngày sau tiểu Lê đã đỡ rồi.
Đó cũng là lúc tiểu Lê liều mạng kiếm tiền, chỉ mong rời khỏi Kỷ gia.
Sau khi rời khỏi Kỷ gia, cuộc sống chỉ có một mình cậu chưa bao giờ tốt như thế, tiền kiếm được cũng có thể tự mình tiêu.
Thật hạnh phúc.
Cho đến một ngày, không hiểu sao quan hệ giữa tiểu Lê và Kỷ Diệc Thần bị người khác biết.
Ai cũng nói tiểu Lê là đứa con riêng bị ghét bỏ.
Con riêng là gì cậu không biết. Nhưng bị ghét bỏ thì cậu hiểu rất rõ.
Cậu nhìn Kỷ Diệc Thần ngày nào cũng ăn mặc sạch sẽ đẹp đẽ đi học, trong lòng có chút khát vọng.
Cậu cũng muốn người nhà đối xử tốt với mình, cũng muốn được mọi người hoan nghênh như Kỷ Diệc Thần.
Vì thế cậu bắt chước Kỷ Diệc Thần, lấy tiền làm thêm mình kiếm được mua hàng nhái loại 1.
Ngày hôm ấy, cậu có cảm giác vui chưa từng có.
Mặc những bộ đồ đó khiến cậu cũng có cảm giác như gia đình mình cũng rất yêu quý mình.
Tuy mua xong đồ, sinh hoạt của cậu túng quẫn vô cùng, nhưng dù sao cũng đã khổ sở nhiều năm như vậy rồi nên tiểu Lê cũng chẳng để ý.
Vì thế, cậu mua được bộ thứ nhất rồi, sẽ lại mua tiếp bộ thứ hai, thứ ba, thứ tư……
……
Thẩm Thuật Bạch nghe vậy thì đau lòng vô cùng.
Những gì Kỷ Lê đã trải qua chỉ được tóm tắt lại trong vài tờ báo cáo, chỉ sơ lược vậy thôi cũng đã khiến người khác đau lòng, nghe cậu kể chi tiết lại càng thấy thương cảm.
Nhưng khi kể lại những chuyện này, khuôn mặt Kỷ Lê không hề buồn bã, cậu luôn nở nụ cười lạc quan trên môi.
Thẩm Thuật Bạch ôm chặt lấy cậu.
“Sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt.” Đây không chỉ là đau lòng nữa rồi, nếu chỉ có đau lòng, hẳn anh sẽ không làm vậy.
“Bây giờ anh đã đối xử rất tốt với em rồi.” Kỷ Lê vừa nghĩ đến những gì Thẩm Thuật Bạch đã làm cho mình vừa đáp lời.
Thẩm Thuật Bạch dịu dàng nhìn Kỷ Lê, khẽ sửa lại mái tóc bị rối của cậu.
Anh biết Kỷ Lê còn một chuyện chưa nói.
Chính là việc cậu bị mẹ đẻ mình bắt ăn ớt cay kia.
Nhưng dù sao anh cũng không muốn nghe, anh sợ trái tim mình sẽ không chịu nổi.
Đời này Thẩm Thuật Bạch không sợ gì cả, nhưng anh lại sợ nghe về quá khứ của Kỷ Lê.
Anh sợ nếu đoạn thời gian đó nhiều hơn một chút, Lê của anh sẽ không chịu nổi.
“Còn chưa đủ tốt đâu.” Thẩm Thuật Bạch nhẹ giọng trả lời.
- ------ Anh còn chưa mang cả thế giới đến trước mặt Lê mà.
Kỷ Lê chớp chớp mắt nhìn anh: “À, hình như em quên chưa kể cho anh một việc, năm em mười một tuổi, lúc ấy là sinh nhật Kỷ Diệc Thần, cả nhà em đến thủ đô, khi đó em cũng được tới công viên giải trí, chỉ là sau này em đã quên. Lần đó em gặp một người lang thang bị sốt, rõ rành anh ấy ăn mặc rất đẹp, nhưng biết vì sao lại đi lang thang, cho nên em đã đưa anh ấy tới bệnh viện, lúc đó chỉ mỗi mình em dìu anh ấy, mệt muốn chết.”
Có lẽ là do cậu đã đưa một người vô gia cư tới bệnh viện, cho nên khi Thẩm Thuật Bạch không gượng dậy được vì biến cố gia đình cũng đã có người đưa anh tới bệnh viện.
Nghĩ như vậy, cậu sẽ không còn thấy tiếc nuối vì đã không gặp Thẩm Thuật Bạch ở tỉnh G để đưa anh đi bệnh viện.
Trái tim Thẩm Thuật Bạch dịu lại.
Anh cong môi bế Kỷ Lê lên, còn thơm thơm cậu.
“Mình về thôi.” Kỷ Lê tuy gầy nhưng cũng là người trưởng thành nên không hề nhẹ, vậy mà Thẩm Thuật Bạch lại có thể bế cậu như bế một đứa bé vậy.
Kỷ Lê hơi động: “Em tự đi được mà.”
“Hoàng tử bé sẽ không phải tự mình đi đường.” Thẩm Thuật Bạch đáp.
Kỷ Lê nghe xưng hô đó liền đỏ bừng cả mặt, vùi đầu vào cổ anh.
Thẩm Thuật Bạch học ở đâu cái câu hoàng tử bé này vậy……
Ngại quá đi à.
……
Đường núi rất dốc, nhưng bước đi của Thẩm Thuật Bạch vẫn rất ổn, thậm chí lúc bế cậu còn không cảm thấy mệt.
Thể lực y như quái vật vậy.
Kỷ Lê không nhịn được cảm thán.
Trong lúc đó, cơm tối đã được chuẩn bị xong.
Rất nhiều món trước đây Kỷ Lê còn chưa từng thấy, càng kích thích cơn thèm ăn của cậu.
Thẩm Thuật Bạch vẫn luôn gắp cho cậu, Kỷ Lê ăn đến no căng.
Cậu cũng thầm ghi nhớ mấy món này, chờ lúc về cậu sẽ nấu cho Thẩm Thuật Bạch ăn.
……
Ăn xong hai người lại chơi game để tiêu thực.
Nhìn nhìn sắc trời.
Kỷ Lê chợt nghĩ lát nữa ngâm suối nước nóng hình như còn phải cởi quần áo….
Suối nước nóng họ đặt là khu vực riêng, không phải dùng chung với những người khác, cho nên chỉ có cậu và Thẩm Thuật Bạch?
Hai người họ thôi…..
Càng nghĩ, Kỷ Lê càng cảm thấy mặt mình đỏ như phát sốt.
Nhìn Kỷ Lê đỏ mặt, Thẩm Thuật Bạch biết ngay cậu đang nghĩ gì.
Cất điện thoại cho Kỷ Lê, anh nói: “Mình đi ngâm suối nước nóng thôi.”
Kỷ Lê hơi hồi hộp: “Vâng, vâng!”
Thẩm Thuật Bạch đứng dậy đi tới trước.
Cánh cửa lùa bằng gỗ nhẹ nhàng đóng lại, khi quần áo rơi xuống, Kỷ Lê trông thấy cơ bắp trên vai Thẩm Thuật Bạch…..
Kỷ Lê vỗ vỗ mặt mình, không thể nhìn lén nha!! Nếu nhìn chẳng phải mình sẽ là một quả lê háo sắc sao!
Cậu miễn cưỡng dời mắt sang chỗ khác.
Do dự mãi mới đứng lên, rồi lại đi tới đi lui.
- -----Mình nên cởi quần áo rồi qua đó? Hay là qua đó rồi cởi quần áo?
Bình luận truyện