Sau Khi Kết Hôn Cùng Đại Gia Che Dấu Thân Phận
Chương 49
Tan học xong Kỷ Lê đi luôn.
An Tuyên cùng Phạm Thanh biết Kỷ Lê ngại về ký túc nên cũng không giữ cậu lại.
Kỷ Lê bước nhanh ra khỏi cổng trường, ở một góc khuất, có người bước ra chặn đường Kỷ Lê.
“Tiểu Lê……” Kỷ Diệc Thần nhìn Kỷ Lê, muốn nói lại thôi.
Kỷ Lê không biết Kỷ Diệc Thần tìm mình có chuyện gì, mà cậu cũng chẳng muốn biết: “Phiền anh tránh ra, giờ tôi không muốn nói chuyện.”
Cậu muốn tránh Kỷ Diệc Thần, nhưng Kỷ Diệc Thần vẫn đuổi theo chặn đường cậu.
“Tiểu Lê, bà nội có hơi nhớ em……” Cậu ta ra vẻ tủi thân nhìn Kỷ Lê.
Kỷ Lê không kiên nhẫn: “Bà nhớ tôi thì nhớ, còn anh tới tìm tôi làm gì?”
Kỷ Diệc Thần ra vẻ đau lòng: “Tiểu Lê…..sao dạo này em nói chuyện hung dữ vậy….”
Kỷ Lê đã khổ sở mười mấy năm, từng tự ti, từng sa đọa, nhưng gần đây cậu mới phát hiện hóa ra Kỷ Diệc Thần không biết xẩu hổ tới mức này!
“Bỏ cái vẻ mặt này của anh đi.” Kỷ Lê lạnh giọng, “Tôi chẳng làm gì có lỗi với anh cả, ngược lại là anh, anh không thấy thẹn với lương tâm sao?”
Vụ việc hôm sinh nhật cậu vẫn nhớ rõ, nếu không phải đã gặp Thẩm Thuật Bạch, cậu thực sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
Sắc mặt Kỷ Diệc Thần tái nhợt: “Tiểu Lê, em đã hiểu lầm anh chuyện gì sao?”
Kỷ Lê cau mày: "Trong lòng anh không có số AC sao?" (ai biết số AC là gì ko chỉ tôi với =)))))
Nhìn Kỷ Lê đang lạnh lùng nói chuyện với chính mình, Kỷ Diệc Thần cảm thấy ớn lạnh: "Tiểu Lê, sao em có thể nói chuyện với anh như vậy? Anh đã từng lén mang đồ ăn cho em khi em không có đồ ăn mà....."
Trước kia không có cơm ăn……
Kỷ Lê vẫn nhớ, cậu cũng muốn báo ân.
Trước kia lúc còn nhỏ, cậu là quả hồng mềm, nhưng giờ lớn lên cậu không muốn làm quả hồng mềm như vậy nữa, dù có muốn báo ân cũng không có nghĩa là sẽ mặc người nắn bóp!
“Vậy anh muốn nói cái gì?” Ánh mắt Kỷ Lê lạnh lẽo, cậu không hiểu mình có ma lực gì mà có thể khiến Kỷ Diệc Thần cứ đi tìm mình hết lần này tới lần khác, giờ trừ Thẩm Thuật Bạch, cậu chẳng còn gì nữa cả, tìm cậu ngoài vũ nhục ra thì làm gì còn chuyện gì khác chứ?
“Tiểu Lê…..” Hốc mắt Kỷ Diệc Thần đỏ lên, “Anh không muốn nói gì cả, nhưng chúng ta đã biết nhau nhiều năm như vậy, em nhất định phải lạnh lùng thế sao?”
Dáng vẻ này của Kỷ Diệc Thần chắc ai không biết còn tưởng Kỷ Lê bắt nạt cậu ta.
Nhưng cậu đã thoáng trông thấy bóng dáng chiếc xe quen thuộc – Thẩm Thuật Bạch đã tới.
Kỷ Lê không muốn để ý tới cậu ta nữa: “Tôi không muốn diễn kịch với anh đâu, giờ tôi phải đi rồi, nhường đường chút!”
Kỷ Diệc Thần hơi dừng lại.
Sau đó cậu ta mới mất mát cúi đầu, chậm rì rì tránh đường.
Cậu ta nhìn Kỷ Lê đi vài bước, giãy dụa một hồi, cuối cùng mới nói: “Tiểu Lê, em có biết công ty nhà chúng ta đang gặp khủng hoảng không?”
Khủng hoảng à?
Lấy cái đức hạnh của Kỷ lão gia tử và Kỷ Phong thì cái này chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Cậu bước nhanh về hướng chiếc xe: “Tôi không muốn biết.”
Kỷ Diệc Thần không cam lòng: “Sao em lại máu lạnh như vậy? Kỷ gia tốt với em như thế, vậy mà em cũng không hỏi thăm một câu!”
Tốt?
Kỷ Lê không muốn đáp lại.
Cậu bước nhanh tới chỗ chiếc xe màu xanh lam, Thẩm Thuật Bạch xuống xe mở cửa ghế phụ cho cậu.
Kỷ Diệc Thần ngây ngẩn cả người.
Cậu ta nhìn người đàn ông mới gặp hai lần đang mở cửa xe cho Kỷ Lê, Kỷ Lê đang ngồi trên một chiếc siêu xe.
Đây là xe Trần gia sao?
Đó là suy nghĩ đầu tiên trong lòng cậu ta.
Mẫu xem Lamborghini này trước đây cậu ta chưa từng gặp qua, có thể hiểu đây là phiên bản giới hạn, phỏng chừng tốn không ít tiền, Trần gia gần đây làm ăn tốt thật.
Cậu ta tức giận nhìn Kỷ Lê ngồi trên siêu xe: “Kỷ Lê, cậu tình nguyện ở bên một tên tài xế chẳng có thứ gì cũng không muốn về lại Kỷ gia phải không, sớm muộn gì cậu cũng sẽ hối hận!!”
Kỷ Lê liếc cậu ta, chẳng buồn đáp lại.
“Đi thôi anh.” Cậu nói với Thẩm Thuật Bạch.
Chiếc xe khởi động rồi lướt nhanh qua mặt Kỷ Diệc Thần.
Kỷ Lê tựa đầu vào cửa sổ nhìn khung cảnh đang lướt nhanh bên ngoài.
Trước đây cậu nghe họ nói Thẩm Thuật Bạch là một tài xế nên mới quyết tâm đi theo anh! Ai biết người ta đâu phải, ngược lại cậu mới là đồ ngốc!!
……
Thẩm Thuật Bạch đang lái xe nhìn thoáng qua Kỷ Lê, thấy Kỷ Lê vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ, anh liền thu hồi tầm mắt, trong lòng lộp bộp một tiếng – Lê vẫn đang giận mình…..
Không biết lát nữa tặng hoa cậu có nguôi giận chút nào không……
……
Kỷ Lê cứ nhìn mãi ngoài cửa sổ đến mức cảm thấy hơi chóng mặt, cậu nhắm mắt lại một lúc.
Thẩm Thuật Bạch nhìn thoáng qua, trong lòng anh càng luống cuống.
……
Xe ngừng, Kỷ Lê mở mắt, nhưng cậu thấy không phải về nhà mà lại tới một khách sạn, cậu nghi hoặc nhìn sang Thẩm Thuật Bạch.
Chỉ thấy Thẩm Thuật Bạch tháo đai an toàn, chân dài bước xuống xe. Anh vòng ra trước, tri kỷ mở cửa xe cho Kỷ Lê.
“Xuống xe thôi, vương tử của anh.” Giọng anh rất dịu dàng, giơ một tay về phía Kỷ Lê, giống như một kỵ sĩ thực thụ.
Kỷ Lê bất đắc dĩ đặt tay mình vào tay Thẩm Thuật Bạch: “Đi thôi anh.”
Thẩm Thuật Bạch siết chặt tay cậu, từ lúc Kỷ Lê xuống xe, hai người họ vẫn nắm chặt tay nhau.
Kỷ Lê không nhịn được nghĩ, một kỵ sĩ mà lại nắm chặt tay vương tử như vậy thì có tính là phạm thượng không?
……
Thẩm Thuật Bạch nắm tay Kỷ Lê bước vào khách sạn được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, nhân viên phục vụ dẫn họ lên nhà hàng trên tầng hai.
Nhà hàng vắng tanh, trừ hoa đầy xung quanh cùng nhạc công chơi piano thì chẳng còn ai cả.
Toàn bộ lầu hai chỉ có tiếng đàn.
Khi phục vụ dẫn họ tới chỗ ngồi, Kỷ Lê vẫn đang bối rối, đây là đang làm gì vậy?
Phục vụ rời đi, Thẩm Thuật Bạch cầm sữa trên bàn rót vào ly chân dài cho Kỷ Lê: “Em uống một chút nhé?”
“Vâng.” Kỷ Lê chống cằm nhìn Thẩm Thuật Bạch rót sữa.
Thẩm Thuật Bạch ngừng tay rồi rót một chút rượu vang đỏ vào ly của mình.
Một trắng một đỏ.
Kỷ Lê chun mũi, sao ly của mình lại là sữa chứ?
“Em uống ly của anh.” Kỷ Lê kỳ kèo đòi đổi với Thẩm Thuật Bạch.
Như vậy mới là người lớn chứ! Rõ ràng Thẩm Thuật Bạch đang coi cậu là trẻ con rồi! Cậu có nhỏ đâu, chỉ nhỏ hơn Thẩm Thuật Bạch có chút xíu thôi!
Thẩm Thuật Bạch nhìn ly chân dài đựng sữa trước mặt, lại nhìn ly rượu đỏ trong tay Kỷ Lê, có hơi bất đắc dĩ, “Em uống ít một chút, lát nữa ăn tối xong còn có hoạt động.”
Kỷ Lê khó hiểu, hoạt động gì nhỉ? Khách sạn tổ chức rút thăm trúng thưởng à?
Kỷ Lê nhìn ly chân dài chỉ có chút rượu vang đỏ, có chút xíu thế này say làm sao được.
“Tửu lượng em tốt lắm, ít thế này không say được đâu.” Kỷ Lê tự hào.
Thấy Kỷ Lê tự tin như vậy, Thẩm Thuật Bạch chỉ có thể trông coi cậu hơn chút.
Kỷ Lê lắc lắc ly chân dài, rượu đỏ sánh sánh trong ly có vẻ rất sành điệu.
Cậu uống một ngụm, rồi nhăn hết cả mặt lại.
Sao khó uống vậy……
Cậu liếc nhìn Thẩm Thuật Bạch, cảm thấy không thể để anh xem thường mình được, lập tức giả bộ bình tĩnh.
“Rượu này rất ngon đó anh!”
Thẩm Thuật Bạch cũng đồng ý với lời này của Kỷ Lê, rượu này anh lấy từ chỗ của ba Trần, nghe nói ông đã sưu tầm rất nhiều năm, nghe Thẩm Thuật Bạch muốn chỉ đành cắn răng đưa ra.
Thẩm Thuật Bạch để ly chân dài đựng sữa gần chỗ Kỷ Lê: “Em uống ít rượu thôi, uống nhiều sữa chút đi.”
Kỷ Lê nhìn sữa, lại mạnh mẽ uống thêm một ngụm rượu vang.
Đầu óc cậu hơi choáng váng, lại còn giơ ngón cái lên nói: “Ngon lắm!”
An Tuyên cùng Phạm Thanh biết Kỷ Lê ngại về ký túc nên cũng không giữ cậu lại.
Kỷ Lê bước nhanh ra khỏi cổng trường, ở một góc khuất, có người bước ra chặn đường Kỷ Lê.
“Tiểu Lê……” Kỷ Diệc Thần nhìn Kỷ Lê, muốn nói lại thôi.
Kỷ Lê không biết Kỷ Diệc Thần tìm mình có chuyện gì, mà cậu cũng chẳng muốn biết: “Phiền anh tránh ra, giờ tôi không muốn nói chuyện.”
Cậu muốn tránh Kỷ Diệc Thần, nhưng Kỷ Diệc Thần vẫn đuổi theo chặn đường cậu.
“Tiểu Lê, bà nội có hơi nhớ em……” Cậu ta ra vẻ tủi thân nhìn Kỷ Lê.
Kỷ Lê không kiên nhẫn: “Bà nhớ tôi thì nhớ, còn anh tới tìm tôi làm gì?”
Kỷ Diệc Thần ra vẻ đau lòng: “Tiểu Lê…..sao dạo này em nói chuyện hung dữ vậy….”
Kỷ Lê đã khổ sở mười mấy năm, từng tự ti, từng sa đọa, nhưng gần đây cậu mới phát hiện hóa ra Kỷ Diệc Thần không biết xẩu hổ tới mức này!
“Bỏ cái vẻ mặt này của anh đi.” Kỷ Lê lạnh giọng, “Tôi chẳng làm gì có lỗi với anh cả, ngược lại là anh, anh không thấy thẹn với lương tâm sao?”
Vụ việc hôm sinh nhật cậu vẫn nhớ rõ, nếu không phải đã gặp Thẩm Thuật Bạch, cậu thực sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
Sắc mặt Kỷ Diệc Thần tái nhợt: “Tiểu Lê, em đã hiểu lầm anh chuyện gì sao?”
Kỷ Lê cau mày: "Trong lòng anh không có số AC sao?" (ai biết số AC là gì ko chỉ tôi với =)))))
Nhìn Kỷ Lê đang lạnh lùng nói chuyện với chính mình, Kỷ Diệc Thần cảm thấy ớn lạnh: "Tiểu Lê, sao em có thể nói chuyện với anh như vậy? Anh đã từng lén mang đồ ăn cho em khi em không có đồ ăn mà....."
Trước kia không có cơm ăn……
Kỷ Lê vẫn nhớ, cậu cũng muốn báo ân.
Trước kia lúc còn nhỏ, cậu là quả hồng mềm, nhưng giờ lớn lên cậu không muốn làm quả hồng mềm như vậy nữa, dù có muốn báo ân cũng không có nghĩa là sẽ mặc người nắn bóp!
“Vậy anh muốn nói cái gì?” Ánh mắt Kỷ Lê lạnh lẽo, cậu không hiểu mình có ma lực gì mà có thể khiến Kỷ Diệc Thần cứ đi tìm mình hết lần này tới lần khác, giờ trừ Thẩm Thuật Bạch, cậu chẳng còn gì nữa cả, tìm cậu ngoài vũ nhục ra thì làm gì còn chuyện gì khác chứ?
“Tiểu Lê…..” Hốc mắt Kỷ Diệc Thần đỏ lên, “Anh không muốn nói gì cả, nhưng chúng ta đã biết nhau nhiều năm như vậy, em nhất định phải lạnh lùng thế sao?”
Dáng vẻ này của Kỷ Diệc Thần chắc ai không biết còn tưởng Kỷ Lê bắt nạt cậu ta.
Nhưng cậu đã thoáng trông thấy bóng dáng chiếc xe quen thuộc – Thẩm Thuật Bạch đã tới.
Kỷ Lê không muốn để ý tới cậu ta nữa: “Tôi không muốn diễn kịch với anh đâu, giờ tôi phải đi rồi, nhường đường chút!”
Kỷ Diệc Thần hơi dừng lại.
Sau đó cậu ta mới mất mát cúi đầu, chậm rì rì tránh đường.
Cậu ta nhìn Kỷ Lê đi vài bước, giãy dụa một hồi, cuối cùng mới nói: “Tiểu Lê, em có biết công ty nhà chúng ta đang gặp khủng hoảng không?”
Khủng hoảng à?
Lấy cái đức hạnh của Kỷ lão gia tử và Kỷ Phong thì cái này chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Cậu bước nhanh về hướng chiếc xe: “Tôi không muốn biết.”
Kỷ Diệc Thần không cam lòng: “Sao em lại máu lạnh như vậy? Kỷ gia tốt với em như thế, vậy mà em cũng không hỏi thăm một câu!”
Tốt?
Kỷ Lê không muốn đáp lại.
Cậu bước nhanh tới chỗ chiếc xe màu xanh lam, Thẩm Thuật Bạch xuống xe mở cửa ghế phụ cho cậu.
Kỷ Diệc Thần ngây ngẩn cả người.
Cậu ta nhìn người đàn ông mới gặp hai lần đang mở cửa xe cho Kỷ Lê, Kỷ Lê đang ngồi trên một chiếc siêu xe.
Đây là xe Trần gia sao?
Đó là suy nghĩ đầu tiên trong lòng cậu ta.
Mẫu xem Lamborghini này trước đây cậu ta chưa từng gặp qua, có thể hiểu đây là phiên bản giới hạn, phỏng chừng tốn không ít tiền, Trần gia gần đây làm ăn tốt thật.
Cậu ta tức giận nhìn Kỷ Lê ngồi trên siêu xe: “Kỷ Lê, cậu tình nguyện ở bên một tên tài xế chẳng có thứ gì cũng không muốn về lại Kỷ gia phải không, sớm muộn gì cậu cũng sẽ hối hận!!”
Kỷ Lê liếc cậu ta, chẳng buồn đáp lại.
“Đi thôi anh.” Cậu nói với Thẩm Thuật Bạch.
Chiếc xe khởi động rồi lướt nhanh qua mặt Kỷ Diệc Thần.
Kỷ Lê tựa đầu vào cửa sổ nhìn khung cảnh đang lướt nhanh bên ngoài.
Trước đây cậu nghe họ nói Thẩm Thuật Bạch là một tài xế nên mới quyết tâm đi theo anh! Ai biết người ta đâu phải, ngược lại cậu mới là đồ ngốc!!
……
Thẩm Thuật Bạch đang lái xe nhìn thoáng qua Kỷ Lê, thấy Kỷ Lê vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ, anh liền thu hồi tầm mắt, trong lòng lộp bộp một tiếng – Lê vẫn đang giận mình…..
Không biết lát nữa tặng hoa cậu có nguôi giận chút nào không……
……
Kỷ Lê cứ nhìn mãi ngoài cửa sổ đến mức cảm thấy hơi chóng mặt, cậu nhắm mắt lại một lúc.
Thẩm Thuật Bạch nhìn thoáng qua, trong lòng anh càng luống cuống.
……
Xe ngừng, Kỷ Lê mở mắt, nhưng cậu thấy không phải về nhà mà lại tới một khách sạn, cậu nghi hoặc nhìn sang Thẩm Thuật Bạch.
Chỉ thấy Thẩm Thuật Bạch tháo đai an toàn, chân dài bước xuống xe. Anh vòng ra trước, tri kỷ mở cửa xe cho Kỷ Lê.
“Xuống xe thôi, vương tử của anh.” Giọng anh rất dịu dàng, giơ một tay về phía Kỷ Lê, giống như một kỵ sĩ thực thụ.
Kỷ Lê bất đắc dĩ đặt tay mình vào tay Thẩm Thuật Bạch: “Đi thôi anh.”
Thẩm Thuật Bạch siết chặt tay cậu, từ lúc Kỷ Lê xuống xe, hai người họ vẫn nắm chặt tay nhau.
Kỷ Lê không nhịn được nghĩ, một kỵ sĩ mà lại nắm chặt tay vương tử như vậy thì có tính là phạm thượng không?
……
Thẩm Thuật Bạch nắm tay Kỷ Lê bước vào khách sạn được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, nhân viên phục vụ dẫn họ lên nhà hàng trên tầng hai.
Nhà hàng vắng tanh, trừ hoa đầy xung quanh cùng nhạc công chơi piano thì chẳng còn ai cả.
Toàn bộ lầu hai chỉ có tiếng đàn.
Khi phục vụ dẫn họ tới chỗ ngồi, Kỷ Lê vẫn đang bối rối, đây là đang làm gì vậy?
Phục vụ rời đi, Thẩm Thuật Bạch cầm sữa trên bàn rót vào ly chân dài cho Kỷ Lê: “Em uống một chút nhé?”
“Vâng.” Kỷ Lê chống cằm nhìn Thẩm Thuật Bạch rót sữa.
Thẩm Thuật Bạch ngừng tay rồi rót một chút rượu vang đỏ vào ly của mình.
Một trắng một đỏ.
Kỷ Lê chun mũi, sao ly của mình lại là sữa chứ?
“Em uống ly của anh.” Kỷ Lê kỳ kèo đòi đổi với Thẩm Thuật Bạch.
Như vậy mới là người lớn chứ! Rõ ràng Thẩm Thuật Bạch đang coi cậu là trẻ con rồi! Cậu có nhỏ đâu, chỉ nhỏ hơn Thẩm Thuật Bạch có chút xíu thôi!
Thẩm Thuật Bạch nhìn ly chân dài đựng sữa trước mặt, lại nhìn ly rượu đỏ trong tay Kỷ Lê, có hơi bất đắc dĩ, “Em uống ít một chút, lát nữa ăn tối xong còn có hoạt động.”
Kỷ Lê khó hiểu, hoạt động gì nhỉ? Khách sạn tổ chức rút thăm trúng thưởng à?
Kỷ Lê nhìn ly chân dài chỉ có chút rượu vang đỏ, có chút xíu thế này say làm sao được.
“Tửu lượng em tốt lắm, ít thế này không say được đâu.” Kỷ Lê tự hào.
Thấy Kỷ Lê tự tin như vậy, Thẩm Thuật Bạch chỉ có thể trông coi cậu hơn chút.
Kỷ Lê lắc lắc ly chân dài, rượu đỏ sánh sánh trong ly có vẻ rất sành điệu.
Cậu uống một ngụm, rồi nhăn hết cả mặt lại.
Sao khó uống vậy……
Cậu liếc nhìn Thẩm Thuật Bạch, cảm thấy không thể để anh xem thường mình được, lập tức giả bộ bình tĩnh.
“Rượu này rất ngon đó anh!”
Thẩm Thuật Bạch cũng đồng ý với lời này của Kỷ Lê, rượu này anh lấy từ chỗ của ba Trần, nghe nói ông đã sưu tầm rất nhiều năm, nghe Thẩm Thuật Bạch muốn chỉ đành cắn răng đưa ra.
Thẩm Thuật Bạch để ly chân dài đựng sữa gần chỗ Kỷ Lê: “Em uống ít rượu thôi, uống nhiều sữa chút đi.”
Kỷ Lê nhìn sữa, lại mạnh mẽ uống thêm một ngụm rượu vang.
Đầu óc cậu hơi choáng váng, lại còn giơ ngón cái lên nói: “Ngon lắm!”
Bình luận truyện