Sau Khi Kết Hôn Cùng Đại Gia Che Dấu Thân Phận
Chương 76
Thấy thái độ của các cư dân mạng, Kỷ Lê cũng cười tươi.
Nhưng mà mai làm món gì bây giờ nhỉ?
Kỷ Lê nghĩ nghĩ, hay là làm thịt lợn luộc cho ngon nhỉ, là cái loại bỏ thêm rất nhiều ớt ấy…..
À mà Thẩm Thuật Bạch không ăn được cay, vậy bỏ ít ớt thôi vậy.
……
Thẩm Thuật Bạch bước ra.
Anh thấy Lê của mình đang nằm ôm điện thoại cười cười, liền tới lấy điện thoại ra khỏi tay cậu: “Đến giờ ngủ rồi.”
Bị tịch thu điện thoại, Kỷ Lê còn chưa chơi đủ ôm chăn lăn lăn: “Không ngủ đâu, đêm nay em sẽ thức.”
Thẩm Thuật Bạch nhướng mày: “Chơi game hả?”
Kỷ Lê dừng lại: “Cũng được nha…..”
Cậu cảm giác hình như đã lâu mình không chơi game rồi.
Thẩm Thuật Bạch đè xuống, Kỷ Lê cảm giác được nguy hiểm: “Khoan, khoan đã nào! Anh nói chơi game là chơi cái này sao?”
Thẩm Thuật Bạch hơi hơi mỉm cười: “Em cảm thấy sao?”
Kỷ Lê: “………” Cậu cảm thấy không phải nha…..
Kỷ Lê cuộn chăn lại tránh đi: “Em, chỗ đó của em còn chưa tốt đâu!”
“Hả?” Giọng Thẩm Thuật Bạch khàn khàn, “Chỗ nào không tốt? Để anh xem xem.”
“!!” Thấy Thẩm Thuật Bạch đến gần, Kỷ Lê lại tiếp tục xê dịch, “Không cần xem! Anh xem thì sẽ tốt lên sao?”
Ánh mắt Thẩm Thuật Bạch mất mát: “Thôi được rồi.”
Giọng anh tràn đầy tiếc nuối.
Trong nháy mắt, Kỷ Lê lại thấy mềm lòng, nhưng nghĩ đến đầu sỏ làm mình bị thương chính là anh, chút mềm lòng cũng biến mất luôn.
Cái này cũng không phải Đại Bạch cứ giả vờ đáng thương là xong đâu! Nếu muốn đền bù thì phải cho cậu chơi điện thoại một tiếng!! Không, phải một tiếng rưỡi!!
Cuối cùng Đại Bạch không làm gì cả, mà Kỷ Lê cũng không được chơi điện thoại nữa, họ tắt đèn, Kỷ Lê cho Thẩm Thuật Bạch một nửa chăn rồi lăn vào ngực anh.
Thẩm Thuật Bạch ôm lấy cậu rồi hôn nhẹ lên trán cậu: “Ngủ ngon.”
Kỷ Lê vùi đầu vào ngực Thẩm Thuật Bạch, nhỏ giọng đáp lại: “Ngủ ngon.”
Ánh trăng mờ ảo, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
……
Kỷ Lê và Thẩm Thuật Bạch đã ngủ ngon lành, nhưng Trần Tuấn Hoành bên kia lại không dễ chịu.
“Kỷ Lê?” Lớp trưởng đã biết thân phận của Trần Tuấn Hoành lại một lần nữa hỏi lại để xác nhận.
“Đúng thế.” Giám đốc trả lời.
Một lần nữa nghe thấy đáp án, cả đám đều ngây ra.
“Cậu, cậu ấy có việc nên về trước rồi.” Lớp trưởng phản ứng lại rồi trả lời.
“Vậy sao.” Giám đốc có hơi thất vọng, nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đón họ, “Vậy để tôi dẫn các bạn vào.”
“Vâng.”
Giám đốc quay người dẫn mọi người lên lầu.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, cẩn thận nhìn nhìn Trần Tuấn Hoành, không phải cậu ta là thiếu gia tập đoàn Trần thị sao? Tại sao giám đốc lại tìm Kỷ Lê mà không tìm cậu ta?
Trần Tuấn Hoành sao có thể không biết ánh mắt của những người xung quanh, không chỉ bọn họ thắc mắc, chính cậu ta cũng đang thắc mắc đây, sao giám đốc lại tìm Kỷ Lê?
Cậu ta nghĩ mãi mà không ra.
Nhưng nếu cứ như vậy chắc mọi người đều sẽ nghi ngờ thân phận của cậu ta mất, dưới ánh mắt của mọi người, cậu ta căng da đầu bước tới chỗ giám đốc.
Vẻ mặt còn rất tự tin: “Giờ này mà vẫn làm việc, anh thực sự rất chuyên nghiệp.”
Thấy người kia tự dưng nói thế với mình, giám đốc có vẻ không sao hiểu nổi, nhưng cấp trên đã dặn dò hắn phải cẩn thận tiếp đãi các sinh viên khoa tài chính này nên hắn cũng không để ý, chỉ cười cười đáp lời: “Chúng tôi là dân kinh doanh mà, này có gì đâu, tối hay ban ngày cũng không khác mấy.”
“Thấy anh chuyên nghiệp như vậy, tôi đây cũng yên tâm rồi.” Trần Tuấn Hoành nói.
Giám đốc: “???”
“Nói mới nhớ, tôi ở cùng phòng ký túc xá với Kỷ Lê, có ấn tượng khá tốt với cậu ấy, hôm nay cậu ấy còn đi bê đồ giúp tôi nữa, quan hệ giữa bọn tôi rất tốt, đã làm phiền anh quan tâm rồi.”
Nghe tên Kỷ Lê đã được cấp trên nhắc qua, giám đốc lập tức nhiệt tình.
“Không phiền không phiền, là tôi nên làm!” Hắn đáp, tuy hắn rất không hiểu vì sao người này lại nói những lời kia với hắn, nhưng ai bảo cậu ta là bạn của Kỷ Lê chứ?
Cảnh tượng này rơi vào mắt người khác lại thành Trần Tuấn Hoành đang kiểm tra công việc của giám đốc, còn dặn dò hắn ít việc.
Giờ họ hiểu cả rồi, chắc giám đốc nể mặt Trần Tuấn Hoành nên mới nhắc đến Kỷ Lê, có lẽ quà tặng cũng là do Trần Tuấn Hoành tặng rồi đúng không?
Cả đám người đang chờ ăn dưa lập tức yên tâm lại, đúng vậy, bình thường Trần Tuấn Hoành luôn có vẻ rất có tiền, nghĩ sao cũng thấy cậu ta quả thực là thiếu gia tập đoàn Trần thị, chứ nếu không cả cái tỉnh G này làm gì có nhà nào có con chi tiêu đến mấy trăm ngàn hoặc hơn triệu một ngày chứ?
Trần Tuấn Hoành vẫn đang nói vài câu chuyện phiếm với giám đốc, những người kia cũng không dám quấy rầy.
An Tuyên cùng Phạm Thanh quỷ dị liếc nhau, hai người đều thấy nét kinh ngạc trong mắt đối phương – lẽ nào Trần Tuấn Hoành thực sự là con trai Tập đoàn Trần thị sao?
Chuyện đó…….
……
Giám đốc dẫn họ lên phòng, sau khi giao thẻ phòng liền rời đi.
Xuống lầu xong, giám đốc mới nhẹ nhàng thở ra, bạn cùng phòng của Kỷ Lê nói nhiều quá, hơn nữa toàn nói những thứ không thể hiểu nổi, cuối cùng giờ cũng yên tĩnh rồi.
……
Nhận phòng xong, mấy người nói muốn đánh bài khi nãy cũng vào phòng Trần Tuấn Hoành.
Ban đầu Trần Tuấn Hoành nói muốn chơi bài chơi mạt chược gì đó chẳng qua cũng vì tiết kiệm chút tiền khách sạn, tránh phải ở một mình thôi, ai ngờ họ lại tưởng thật, giờ không cần tốn tiền nữa rồi, nhưng Trần Tuấn Hoành lại ngượng ngùng không muốn nói lời từ chối.
Họ gọi lễ tân mang cho một bộ bài.
Vừa đánh vừa nói chuyện phiếm.
“Ít nhiều gì cũng nhờ có Trần Tuấn Hoành nên đêm nay chúng ta mới có phòng ở, nghe đâu chỗ này rẻ mất cũng phải mấy trăm đồng một phòng, sinh hoạt phí một tuần của tôi cũng chỉ có 500 đồng thôi, tiêu nhiều hơn nữa thì chẳng biết lấy đâu mà bù vào.”
“500 đồng một tuần?” Trần Tuấn Hoành hỏi lại.
“Đúng đó.” Người kia hâm mộ nhìn cậu ta, “Thực ra so với những người khác thì sinh hoạt phí của tôi cũng tạm ổn rồi đó, nhưng so với cậu thì ít đến đáng thương, có khi còn chẳng đủ một bữa ăn của cậu đúng không?”
Trần Tuấn Hoành nghe xong, vẻ mặt hơi ghét bỏ: “Bữa cơm 500 đồng mà cũng ăn được sao?”
Nói vậy nhưng các bạn cùng lớp cũng không bực tức gì, dù sao người ta cũng nói sự thật, chắc Trần Tuấn Hoành ăn một bữa cơm cũng phải mất mấy ngàn đúng không?
“Dạ dày bọn tôi tốt, chủ yếu là cũng quen rồi, cho nên 500 đồng là có thể ăn thoải mái.” Lăng Huyên cảm thán, “Dù sao chúng tôi cũng xuất thân từ gia đình bình dân mà, đâu có biết những gì khác đâu, cũng rất đáng thương.”
Trần Tuấn Hoành nhìn cậu ta: “Quả thực cũng hơi hơi, trước đây tôi chưa từng thấy người đáng thương như vậy.”
Lăng Huyên không để bụng lời Trần Tuấn Hoành, dù sao trên mạng cũng có vài câu nói rất đúng, có một vài người, bạn cho rằng họ giả vờ chẳng qua là vì bạn không cùng thế giới với họ, mà thế giới của họ lại lớn hơn của bạn rất nhiều, mỗi ngày họ đều mặc toàn đồ hiệu, bạn cho rằng họ ham hư vinh, nhưng thực ra đó chỉ là cuộc sống hàng ngày của họ mà thôi.
Đối với Trần Tuấn Hoành, có lẽ những lời kia đều là thật, dù sao Tập đoàn Trần thị cũng lớn như vậy, chắc sẽ chẳng mấy khi tiếp xúc với những người thuộc gia đình bình dân như họ.
“Trần Tuấn Hoành, ba cậu kinh doanh giỏi như vậy, cậu lại mỗi ngày mưa dầm thấm đất, có kinh nghiệm gì có thể chia sẻ với bọn tôi không?” Có người hỏi.
Trần Tuấn Hoành khựng lại, kinh nghiệm? Cậu ta có kinh nghiệm gì đâu mà kể?
Nhưng mà mai làm món gì bây giờ nhỉ?
Kỷ Lê nghĩ nghĩ, hay là làm thịt lợn luộc cho ngon nhỉ, là cái loại bỏ thêm rất nhiều ớt ấy…..
À mà Thẩm Thuật Bạch không ăn được cay, vậy bỏ ít ớt thôi vậy.
……
Thẩm Thuật Bạch bước ra.
Anh thấy Lê của mình đang nằm ôm điện thoại cười cười, liền tới lấy điện thoại ra khỏi tay cậu: “Đến giờ ngủ rồi.”
Bị tịch thu điện thoại, Kỷ Lê còn chưa chơi đủ ôm chăn lăn lăn: “Không ngủ đâu, đêm nay em sẽ thức.”
Thẩm Thuật Bạch nhướng mày: “Chơi game hả?”
Kỷ Lê dừng lại: “Cũng được nha…..”
Cậu cảm giác hình như đã lâu mình không chơi game rồi.
Thẩm Thuật Bạch đè xuống, Kỷ Lê cảm giác được nguy hiểm: “Khoan, khoan đã nào! Anh nói chơi game là chơi cái này sao?”
Thẩm Thuật Bạch hơi hơi mỉm cười: “Em cảm thấy sao?”
Kỷ Lê: “………” Cậu cảm thấy không phải nha…..
Kỷ Lê cuộn chăn lại tránh đi: “Em, chỗ đó của em còn chưa tốt đâu!”
“Hả?” Giọng Thẩm Thuật Bạch khàn khàn, “Chỗ nào không tốt? Để anh xem xem.”
“!!” Thấy Thẩm Thuật Bạch đến gần, Kỷ Lê lại tiếp tục xê dịch, “Không cần xem! Anh xem thì sẽ tốt lên sao?”
Ánh mắt Thẩm Thuật Bạch mất mát: “Thôi được rồi.”
Giọng anh tràn đầy tiếc nuối.
Trong nháy mắt, Kỷ Lê lại thấy mềm lòng, nhưng nghĩ đến đầu sỏ làm mình bị thương chính là anh, chút mềm lòng cũng biến mất luôn.
Cái này cũng không phải Đại Bạch cứ giả vờ đáng thương là xong đâu! Nếu muốn đền bù thì phải cho cậu chơi điện thoại một tiếng!! Không, phải một tiếng rưỡi!!
Cuối cùng Đại Bạch không làm gì cả, mà Kỷ Lê cũng không được chơi điện thoại nữa, họ tắt đèn, Kỷ Lê cho Thẩm Thuật Bạch một nửa chăn rồi lăn vào ngực anh.
Thẩm Thuật Bạch ôm lấy cậu rồi hôn nhẹ lên trán cậu: “Ngủ ngon.”
Kỷ Lê vùi đầu vào ngực Thẩm Thuật Bạch, nhỏ giọng đáp lại: “Ngủ ngon.”
Ánh trăng mờ ảo, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
……
Kỷ Lê và Thẩm Thuật Bạch đã ngủ ngon lành, nhưng Trần Tuấn Hoành bên kia lại không dễ chịu.
“Kỷ Lê?” Lớp trưởng đã biết thân phận của Trần Tuấn Hoành lại một lần nữa hỏi lại để xác nhận.
“Đúng thế.” Giám đốc trả lời.
Một lần nữa nghe thấy đáp án, cả đám đều ngây ra.
“Cậu, cậu ấy có việc nên về trước rồi.” Lớp trưởng phản ứng lại rồi trả lời.
“Vậy sao.” Giám đốc có hơi thất vọng, nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đón họ, “Vậy để tôi dẫn các bạn vào.”
“Vâng.”
Giám đốc quay người dẫn mọi người lên lầu.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, cẩn thận nhìn nhìn Trần Tuấn Hoành, không phải cậu ta là thiếu gia tập đoàn Trần thị sao? Tại sao giám đốc lại tìm Kỷ Lê mà không tìm cậu ta?
Trần Tuấn Hoành sao có thể không biết ánh mắt của những người xung quanh, không chỉ bọn họ thắc mắc, chính cậu ta cũng đang thắc mắc đây, sao giám đốc lại tìm Kỷ Lê?
Cậu ta nghĩ mãi mà không ra.
Nhưng nếu cứ như vậy chắc mọi người đều sẽ nghi ngờ thân phận của cậu ta mất, dưới ánh mắt của mọi người, cậu ta căng da đầu bước tới chỗ giám đốc.
Vẻ mặt còn rất tự tin: “Giờ này mà vẫn làm việc, anh thực sự rất chuyên nghiệp.”
Thấy người kia tự dưng nói thế với mình, giám đốc có vẻ không sao hiểu nổi, nhưng cấp trên đã dặn dò hắn phải cẩn thận tiếp đãi các sinh viên khoa tài chính này nên hắn cũng không để ý, chỉ cười cười đáp lời: “Chúng tôi là dân kinh doanh mà, này có gì đâu, tối hay ban ngày cũng không khác mấy.”
“Thấy anh chuyên nghiệp như vậy, tôi đây cũng yên tâm rồi.” Trần Tuấn Hoành nói.
Giám đốc: “???”
“Nói mới nhớ, tôi ở cùng phòng ký túc xá với Kỷ Lê, có ấn tượng khá tốt với cậu ấy, hôm nay cậu ấy còn đi bê đồ giúp tôi nữa, quan hệ giữa bọn tôi rất tốt, đã làm phiền anh quan tâm rồi.”
Nghe tên Kỷ Lê đã được cấp trên nhắc qua, giám đốc lập tức nhiệt tình.
“Không phiền không phiền, là tôi nên làm!” Hắn đáp, tuy hắn rất không hiểu vì sao người này lại nói những lời kia với hắn, nhưng ai bảo cậu ta là bạn của Kỷ Lê chứ?
Cảnh tượng này rơi vào mắt người khác lại thành Trần Tuấn Hoành đang kiểm tra công việc của giám đốc, còn dặn dò hắn ít việc.
Giờ họ hiểu cả rồi, chắc giám đốc nể mặt Trần Tuấn Hoành nên mới nhắc đến Kỷ Lê, có lẽ quà tặng cũng là do Trần Tuấn Hoành tặng rồi đúng không?
Cả đám người đang chờ ăn dưa lập tức yên tâm lại, đúng vậy, bình thường Trần Tuấn Hoành luôn có vẻ rất có tiền, nghĩ sao cũng thấy cậu ta quả thực là thiếu gia tập đoàn Trần thị, chứ nếu không cả cái tỉnh G này làm gì có nhà nào có con chi tiêu đến mấy trăm ngàn hoặc hơn triệu một ngày chứ?
Trần Tuấn Hoành vẫn đang nói vài câu chuyện phiếm với giám đốc, những người kia cũng không dám quấy rầy.
An Tuyên cùng Phạm Thanh quỷ dị liếc nhau, hai người đều thấy nét kinh ngạc trong mắt đối phương – lẽ nào Trần Tuấn Hoành thực sự là con trai Tập đoàn Trần thị sao?
Chuyện đó…….
……
Giám đốc dẫn họ lên phòng, sau khi giao thẻ phòng liền rời đi.
Xuống lầu xong, giám đốc mới nhẹ nhàng thở ra, bạn cùng phòng của Kỷ Lê nói nhiều quá, hơn nữa toàn nói những thứ không thể hiểu nổi, cuối cùng giờ cũng yên tĩnh rồi.
……
Nhận phòng xong, mấy người nói muốn đánh bài khi nãy cũng vào phòng Trần Tuấn Hoành.
Ban đầu Trần Tuấn Hoành nói muốn chơi bài chơi mạt chược gì đó chẳng qua cũng vì tiết kiệm chút tiền khách sạn, tránh phải ở một mình thôi, ai ngờ họ lại tưởng thật, giờ không cần tốn tiền nữa rồi, nhưng Trần Tuấn Hoành lại ngượng ngùng không muốn nói lời từ chối.
Họ gọi lễ tân mang cho một bộ bài.
Vừa đánh vừa nói chuyện phiếm.
“Ít nhiều gì cũng nhờ có Trần Tuấn Hoành nên đêm nay chúng ta mới có phòng ở, nghe đâu chỗ này rẻ mất cũng phải mấy trăm đồng một phòng, sinh hoạt phí một tuần của tôi cũng chỉ có 500 đồng thôi, tiêu nhiều hơn nữa thì chẳng biết lấy đâu mà bù vào.”
“500 đồng một tuần?” Trần Tuấn Hoành hỏi lại.
“Đúng đó.” Người kia hâm mộ nhìn cậu ta, “Thực ra so với những người khác thì sinh hoạt phí của tôi cũng tạm ổn rồi đó, nhưng so với cậu thì ít đến đáng thương, có khi còn chẳng đủ một bữa ăn của cậu đúng không?”
Trần Tuấn Hoành nghe xong, vẻ mặt hơi ghét bỏ: “Bữa cơm 500 đồng mà cũng ăn được sao?”
Nói vậy nhưng các bạn cùng lớp cũng không bực tức gì, dù sao người ta cũng nói sự thật, chắc Trần Tuấn Hoành ăn một bữa cơm cũng phải mất mấy ngàn đúng không?
“Dạ dày bọn tôi tốt, chủ yếu là cũng quen rồi, cho nên 500 đồng là có thể ăn thoải mái.” Lăng Huyên cảm thán, “Dù sao chúng tôi cũng xuất thân từ gia đình bình dân mà, đâu có biết những gì khác đâu, cũng rất đáng thương.”
Trần Tuấn Hoành nhìn cậu ta: “Quả thực cũng hơi hơi, trước đây tôi chưa từng thấy người đáng thương như vậy.”
Lăng Huyên không để bụng lời Trần Tuấn Hoành, dù sao trên mạng cũng có vài câu nói rất đúng, có một vài người, bạn cho rằng họ giả vờ chẳng qua là vì bạn không cùng thế giới với họ, mà thế giới của họ lại lớn hơn của bạn rất nhiều, mỗi ngày họ đều mặc toàn đồ hiệu, bạn cho rằng họ ham hư vinh, nhưng thực ra đó chỉ là cuộc sống hàng ngày của họ mà thôi.
Đối với Trần Tuấn Hoành, có lẽ những lời kia đều là thật, dù sao Tập đoàn Trần thị cũng lớn như vậy, chắc sẽ chẳng mấy khi tiếp xúc với những người thuộc gia đình bình dân như họ.
“Trần Tuấn Hoành, ba cậu kinh doanh giỏi như vậy, cậu lại mỗi ngày mưa dầm thấm đất, có kinh nghiệm gì có thể chia sẻ với bọn tôi không?” Có người hỏi.
Trần Tuấn Hoành khựng lại, kinh nghiệm? Cậu ta có kinh nghiệm gì đâu mà kể?
Bình luận truyện