Sau Khi Kết Hôn Cùng Đại Gia Che Dấu Thân Phận
Chương 99
Lôi: [Tôi không có ý đó.]
Lôi: [Còn nữa, cậu không giúp thì thôi, đừng có nói chuyện khó nghe như vậy.]
Kỷ Lê hoàn toàn không muốn nói gì nữa.
Dứt khoát đặt điện thoại sang một bên.
……
Ngày hôm sau Kỷ Lê kiểm tra, đối phương vẫn chưa đi làm, mãi đến tận trưa mới thấy tới.
Giờ thì Kỷ Lê không nhịn nổi nữa rồi.
Cậu mở giao diện chat với An Tuyên, gửi toàn bộ lịch sử chat cùng lịch sử kiểm tra văn phòng cho bạn mình.
Lịch sử kiểm tra này là vì trong văn phòng có lắp camera, nhưng thường thì Kỷ Lê không hay tới văn phòng, cũng không nói gì nên đối phương vẫn tưởng đó chỉ là vật trang trí.
Cậu vốn không muốn nói những chuyện này với An Tuyên, nhưng giờ thực sự không nhịn nổi nữa.
Lê: [Người này rất không ổn, có khả năng tôi sẽ cho anh ta nghỉ việc.]
Vì là người do An Tuyên giới thiệu nên Kỷ Lê cũng muốn nói với cậu ta một tiếng.
Xem xong mấy thứ Kỷ Lê gửi, An Tuyên cũng không ngờ người kia lại như vậy.
An Tuyên: [Ngại quá, tôi thật không ngờ anh ta lại như thế, trước kia tôi đi làm thêm ở công ty anh ta, ông chủ ở đó rất hung dữ nên có thể anh ta không dám làm vậy.]
An Tuyên: [Chờ khi nào anh ta nghỉ việc, tôi nhất định phải nói anh ta chút, anh ta khiến tôi mất mặt quá!!]
Kỷ Lê nhìn câu này, lại nghĩ đến nhân viên kia, trong lòng vô cùng hụt hẫng, chẳng nhẽ người tốt tính, không hung dữ thì đáng bị vậy sao?
Lê: [Ừm.]
Trả lời xong, Kỷ Lê vào khung chat với Lôi Kiều Vân rồi gửi giám sát sang cho anh ta.
Lê: [Anh thu dọn đồ đạc rồi đi đi.]
Gửi xong, Kỷ Lê cũng không chờ anh ta trả lời, chỉ nhìn anh ta đang kinh ngạc mở to mắt nhìn camera giám sát.
Có lẽ chính anh ta cũng không ngờ thực sự có camera.
Sau đó Kỷ Lê thấy anh ta gõ chữ, xoá xoá gõ gõ một hồi lâu rồi mới gửi lại tin nhắn.
Lôi: [Cậu……có ý gì?]
Lê: [Ý trên mặt chữ, anh bị đuổi việc.]
Lôi: [Chỉ vì hôm nay tôi đến muộn ư?]
Lôi: [Tôi làm việc cẩn thận, suy nghĩ cho ông chủ, cống hiến hết mình vì công ty, tôi không hề đi muộn về sớm một ngày, thậm chí còn tình nguyện tăng ca, tôi không hiểu vì sao mình bị sa thải!]
Lê: [Anh làm việc thế nào chính anh không biết sao?]
Lôi: [Nhà tôi xảy ra nhiều chuyện, nhưng việc đó đâu có nghĩa là tôi không làm việc được.]
Lôi: [Nếu là vì tôi vay tiền cậu thì sau này tôi không vay nữa, thế được chưa?]
Kỷ Lê nhíu mày nhìn hai tin nhắn này.
Lê: [Lười nói với anh, mau dọn đồ đi, tôi còn trả nhà.]
Nói xong cũng không thèm nhìn tin nhắn nữa, nhắn luôn sang cho An Tuyên.
Lê: [Cho cậu một cơ hội lập công chuộc tội này, qua phòng làm việc dọn giùm tôi rồi mang máy tính về hộ tôi nhé.]
An Tuyên: [Ok nha!!]
……
Cuối cùng cũng đuổi việc được ông nhân viên kia rồi, Kỷ Lê thở phào nhẹ nhõm, nhân viên này thực sự khiến cậu mệt mỏi quá.
Cậu còn sửa lại pass đăng nhập của shop, nhân viên cũ nghỉ rồi, không đổi pass không được, tiện tay còn huỷ luôn tài khoản phụ của Lôi Kiều Vân.
Xong xuôi, cậu mở giao diện chat với Thẩm Thuật Bạch ra cầu an ủi.
Lê: [Đại Bạch, em cho nhân viên chăm sóc khách hàng kia nghỉ rồi.]
Đại Bạch (● –– ●): [Ừ.]
Đại Bạch (● –– ●): [Lẽ ra phải cho nghỉ lâu rồi.]
Lê: [Khổ sở tới khóc thút thít.jpg]
Đại Bạch (● –– ●): [Chúng ta chẳng hiếm lạ gì một nhân viên chăm sóc khách hàng, cho anh ta nghỉ việc còn tiết kiệm tiền hơn.]
Lê: [Lau nước mắt cố gắng kiên cường.jpg]
Đại Bạch (● –– ●): [Ôm ôm.jpg]
Lê: [Anh đừng lén trốn việc nữa, mau đi làm đi.]
Đại Bạch (● –– ●): [Thương tâm.jpg]
Lê: [Đi rồi.jpg]
……
Trần gia.
Ba của Trần Hàm đã biết chuyện, ông giận tới mức muốn đánh con gái mình một trận.
“Học ở đâu mà dám mua thuỷ quân!?” Ba Trần tức đến run người.
Bộ dáng hung ác của ba Trần khiến Trần Hàm sợ tới phát khóc.
“Khóc? Mày vẫn còn mặt mũi mà khóc à? Tao sắp tức chết vì mày rồi!” Ba Trần nghĩ tới hành vi ngu xuẩn của con gái mình mà tức gần chết.
“Ba giận cái gì chứ! Con có làm sai gì đâu!” Trần Hàm khóc lóc.
Thấy con gái mình không hề biết bản thân đã làm sai chuyện gì, ba Trần tức điên: “Nếu mày vẫn không biết bản thân đã làm sai chuyện gì thì đừng về nữa! Tao sẽ đóng băng hết thẻ của mày lại, chờ mày biết sai mới được về.”
Đứa con gái này của ông từ nhỏ đã được chiều chuộng quá mức nên mới không có đầu óc đến mức độ này, nó không hề hiểu nỗi khó khăn của người khác.
Trần Hàm uất nghẹn: “Khoá thì khoá, con cần gì!”
Khoá thẻ thì sao? Cô còn có Dịch Ý, cô có thể tìm Dịch Ý vay tiền, cũng có thể tới đó ở nhờ.
Ba Trần thấy vậy tức đến không thèm để ý đến cô nữa, ông bước thẳng ra cửa gọi người hầu: “Thu dọn hành lý cho tiểu thư.”
Trần Hàm nghe ba mình nói, nước mắt rơi không ngừng.
Ba mình lại đối xử với mình như vậy, coi như mình không có ba đi!!
Cô tức đến thở phì phì, vừa lau nước mắt vừa dọn đồ.
Người hầu tiến vào cũng giúp cô dọn.
Trần Hàm càng tủi thân, những người hầu này chỉ biết nghe lời ba, cũng không biết ngăn cản chút…..
Cô ta khóc nức nở, tiếp tục dọn đồ.
……
Kéo hành lý ra khỏi nhà, cô gọi điện cho Đỗ Dịch Ý.
“Alo, Dịch Ý, tôi bị đuổi ra khỏi nhà rồi, tôi tới nhà cậu ở nhờ một thời gian được không?”
“Hàm Hàm, sao cậu lại cãi nhau với người nhà rồi?” Đỗ Dịch Ý vô cùng quan tâm, “Cậu như vậy là không được đâu, phải vui vẻ ở cùng người nhà mới tốt chứ, nhưng nếu cậu giận họ thì tới nhà tôi ở mấy hôm cũng được, tôi luôn hoan nghênh cậu.”
Trần Hàm cảm động muốn chết.
Thật sự là rất may mắn mới có một người bạn tốt như vậy! Đỗ Dịch Ý thực sự rất tốt, lại còn quan tâm đến cô hơn cả ba và anh trai cô.
“Dịch Ý, cậu thật tốt.” Trần Hàm cảm động nói.
“Chuyện này có gì đâu.” Đỗ Dịch Ý cười cười, “Đúng rồi, Hàm Hàm này, cậu đang ở đâu? Có cần tôi tới đón không? Lần trước tôi thấy một chiếc túi xách đẹp lắm, chúng ta cùng đi xem nhé?”
Nhắc tới đây, Trần Hàm hơi khó xử: “Dịch Ý, ba tôi đóng băng hết thẻ của tôi rồi…..”
Đầu kia ngừng một lát rồi mới nói: “Ôi chao, đóng băng thì thôi, vậy chắc cậu vẫn còn tiền mặt chứ?”
“Không còn…..” Nói tới đây, Trần Hàm lại muốn khóc, không hiểu sao tiền tiêu vặt tháng nào cũng hết sạch, còn bị âm nữa.
Giờ trên người cũng chỉ còn có mấy trăm đồng.
“Vậy à.” Giọng nói đầu kia có hơi mất mát, nhưng một lát sau lại nói, “Không sao, Hàm Hàm, cậu cứ qua nhà tôi trước, chờ ba cậu hết giận thì cậu lại về, đương nhiên cậu muốn ở cả đời cũng được, nhưng tiền đề là cậu phải hoà thuận với người nhà mình nhé, họ mới là những người tốt nhất với cậu.”
Trần Hàm nghe Đỗ Dịch Ý nói có thể ở cả đời cũng được liền cảm động rơi nước mắt: “Dịch Ý, cậu thật tốt!”
Gió: tuy tôi thích đọc tin phích mất não, nhưng tôi cực ghét những nhân vật mất não kiểu này, ghét tới mức type chương này tôi phải ngừng gần 1 tiếng cho đỡ bực. Nhân vật có thể ngạo kiều, biệt nữu, biến thái, độc ác, nhưng tuyệt đối không được ngu, ok????
Lôi: [Còn nữa, cậu không giúp thì thôi, đừng có nói chuyện khó nghe như vậy.]
Kỷ Lê hoàn toàn không muốn nói gì nữa.
Dứt khoát đặt điện thoại sang một bên.
……
Ngày hôm sau Kỷ Lê kiểm tra, đối phương vẫn chưa đi làm, mãi đến tận trưa mới thấy tới.
Giờ thì Kỷ Lê không nhịn nổi nữa rồi.
Cậu mở giao diện chat với An Tuyên, gửi toàn bộ lịch sử chat cùng lịch sử kiểm tra văn phòng cho bạn mình.
Lịch sử kiểm tra này là vì trong văn phòng có lắp camera, nhưng thường thì Kỷ Lê không hay tới văn phòng, cũng không nói gì nên đối phương vẫn tưởng đó chỉ là vật trang trí.
Cậu vốn không muốn nói những chuyện này với An Tuyên, nhưng giờ thực sự không nhịn nổi nữa.
Lê: [Người này rất không ổn, có khả năng tôi sẽ cho anh ta nghỉ việc.]
Vì là người do An Tuyên giới thiệu nên Kỷ Lê cũng muốn nói với cậu ta một tiếng.
Xem xong mấy thứ Kỷ Lê gửi, An Tuyên cũng không ngờ người kia lại như vậy.
An Tuyên: [Ngại quá, tôi thật không ngờ anh ta lại như thế, trước kia tôi đi làm thêm ở công ty anh ta, ông chủ ở đó rất hung dữ nên có thể anh ta không dám làm vậy.]
An Tuyên: [Chờ khi nào anh ta nghỉ việc, tôi nhất định phải nói anh ta chút, anh ta khiến tôi mất mặt quá!!]
Kỷ Lê nhìn câu này, lại nghĩ đến nhân viên kia, trong lòng vô cùng hụt hẫng, chẳng nhẽ người tốt tính, không hung dữ thì đáng bị vậy sao?
Lê: [Ừm.]
Trả lời xong, Kỷ Lê vào khung chat với Lôi Kiều Vân rồi gửi giám sát sang cho anh ta.
Lê: [Anh thu dọn đồ đạc rồi đi đi.]
Gửi xong, Kỷ Lê cũng không chờ anh ta trả lời, chỉ nhìn anh ta đang kinh ngạc mở to mắt nhìn camera giám sát.
Có lẽ chính anh ta cũng không ngờ thực sự có camera.
Sau đó Kỷ Lê thấy anh ta gõ chữ, xoá xoá gõ gõ một hồi lâu rồi mới gửi lại tin nhắn.
Lôi: [Cậu……có ý gì?]
Lê: [Ý trên mặt chữ, anh bị đuổi việc.]
Lôi: [Chỉ vì hôm nay tôi đến muộn ư?]
Lôi: [Tôi làm việc cẩn thận, suy nghĩ cho ông chủ, cống hiến hết mình vì công ty, tôi không hề đi muộn về sớm một ngày, thậm chí còn tình nguyện tăng ca, tôi không hiểu vì sao mình bị sa thải!]
Lê: [Anh làm việc thế nào chính anh không biết sao?]
Lôi: [Nhà tôi xảy ra nhiều chuyện, nhưng việc đó đâu có nghĩa là tôi không làm việc được.]
Lôi: [Nếu là vì tôi vay tiền cậu thì sau này tôi không vay nữa, thế được chưa?]
Kỷ Lê nhíu mày nhìn hai tin nhắn này.
Lê: [Lười nói với anh, mau dọn đồ đi, tôi còn trả nhà.]
Nói xong cũng không thèm nhìn tin nhắn nữa, nhắn luôn sang cho An Tuyên.
Lê: [Cho cậu một cơ hội lập công chuộc tội này, qua phòng làm việc dọn giùm tôi rồi mang máy tính về hộ tôi nhé.]
An Tuyên: [Ok nha!!]
……
Cuối cùng cũng đuổi việc được ông nhân viên kia rồi, Kỷ Lê thở phào nhẹ nhõm, nhân viên này thực sự khiến cậu mệt mỏi quá.
Cậu còn sửa lại pass đăng nhập của shop, nhân viên cũ nghỉ rồi, không đổi pass không được, tiện tay còn huỷ luôn tài khoản phụ của Lôi Kiều Vân.
Xong xuôi, cậu mở giao diện chat với Thẩm Thuật Bạch ra cầu an ủi.
Lê: [Đại Bạch, em cho nhân viên chăm sóc khách hàng kia nghỉ rồi.]
Đại Bạch (● –– ●): [Ừ.]
Đại Bạch (● –– ●): [Lẽ ra phải cho nghỉ lâu rồi.]
Lê: [Khổ sở tới khóc thút thít.jpg]
Đại Bạch (● –– ●): [Chúng ta chẳng hiếm lạ gì một nhân viên chăm sóc khách hàng, cho anh ta nghỉ việc còn tiết kiệm tiền hơn.]
Lê: [Lau nước mắt cố gắng kiên cường.jpg]
Đại Bạch (● –– ●): [Ôm ôm.jpg]
Lê: [Anh đừng lén trốn việc nữa, mau đi làm đi.]
Đại Bạch (● –– ●): [Thương tâm.jpg]
Lê: [Đi rồi.jpg]
……
Trần gia.
Ba của Trần Hàm đã biết chuyện, ông giận tới mức muốn đánh con gái mình một trận.
“Học ở đâu mà dám mua thuỷ quân!?” Ba Trần tức đến run người.
Bộ dáng hung ác của ba Trần khiến Trần Hàm sợ tới phát khóc.
“Khóc? Mày vẫn còn mặt mũi mà khóc à? Tao sắp tức chết vì mày rồi!” Ba Trần nghĩ tới hành vi ngu xuẩn của con gái mình mà tức gần chết.
“Ba giận cái gì chứ! Con có làm sai gì đâu!” Trần Hàm khóc lóc.
Thấy con gái mình không hề biết bản thân đã làm sai chuyện gì, ba Trần tức điên: “Nếu mày vẫn không biết bản thân đã làm sai chuyện gì thì đừng về nữa! Tao sẽ đóng băng hết thẻ của mày lại, chờ mày biết sai mới được về.”
Đứa con gái này của ông từ nhỏ đã được chiều chuộng quá mức nên mới không có đầu óc đến mức độ này, nó không hề hiểu nỗi khó khăn của người khác.
Trần Hàm uất nghẹn: “Khoá thì khoá, con cần gì!”
Khoá thẻ thì sao? Cô còn có Dịch Ý, cô có thể tìm Dịch Ý vay tiền, cũng có thể tới đó ở nhờ.
Ba Trần thấy vậy tức đến không thèm để ý đến cô nữa, ông bước thẳng ra cửa gọi người hầu: “Thu dọn hành lý cho tiểu thư.”
Trần Hàm nghe ba mình nói, nước mắt rơi không ngừng.
Ba mình lại đối xử với mình như vậy, coi như mình không có ba đi!!
Cô tức đến thở phì phì, vừa lau nước mắt vừa dọn đồ.
Người hầu tiến vào cũng giúp cô dọn.
Trần Hàm càng tủi thân, những người hầu này chỉ biết nghe lời ba, cũng không biết ngăn cản chút…..
Cô ta khóc nức nở, tiếp tục dọn đồ.
……
Kéo hành lý ra khỏi nhà, cô gọi điện cho Đỗ Dịch Ý.
“Alo, Dịch Ý, tôi bị đuổi ra khỏi nhà rồi, tôi tới nhà cậu ở nhờ một thời gian được không?”
“Hàm Hàm, sao cậu lại cãi nhau với người nhà rồi?” Đỗ Dịch Ý vô cùng quan tâm, “Cậu như vậy là không được đâu, phải vui vẻ ở cùng người nhà mới tốt chứ, nhưng nếu cậu giận họ thì tới nhà tôi ở mấy hôm cũng được, tôi luôn hoan nghênh cậu.”
Trần Hàm cảm động muốn chết.
Thật sự là rất may mắn mới có một người bạn tốt như vậy! Đỗ Dịch Ý thực sự rất tốt, lại còn quan tâm đến cô hơn cả ba và anh trai cô.
“Dịch Ý, cậu thật tốt.” Trần Hàm cảm động nói.
“Chuyện này có gì đâu.” Đỗ Dịch Ý cười cười, “Đúng rồi, Hàm Hàm này, cậu đang ở đâu? Có cần tôi tới đón không? Lần trước tôi thấy một chiếc túi xách đẹp lắm, chúng ta cùng đi xem nhé?”
Nhắc tới đây, Trần Hàm hơi khó xử: “Dịch Ý, ba tôi đóng băng hết thẻ của tôi rồi…..”
Đầu kia ngừng một lát rồi mới nói: “Ôi chao, đóng băng thì thôi, vậy chắc cậu vẫn còn tiền mặt chứ?”
“Không còn…..” Nói tới đây, Trần Hàm lại muốn khóc, không hiểu sao tiền tiêu vặt tháng nào cũng hết sạch, còn bị âm nữa.
Giờ trên người cũng chỉ còn có mấy trăm đồng.
“Vậy à.” Giọng nói đầu kia có hơi mất mát, nhưng một lát sau lại nói, “Không sao, Hàm Hàm, cậu cứ qua nhà tôi trước, chờ ba cậu hết giận thì cậu lại về, đương nhiên cậu muốn ở cả đời cũng được, nhưng tiền đề là cậu phải hoà thuận với người nhà mình nhé, họ mới là những người tốt nhất với cậu.”
Trần Hàm nghe Đỗ Dịch Ý nói có thể ở cả đời cũng được liền cảm động rơi nước mắt: “Dịch Ý, cậu thật tốt!”
Gió: tuy tôi thích đọc tin phích mất não, nhưng tôi cực ghét những nhân vật mất não kiểu này, ghét tới mức type chương này tôi phải ngừng gần 1 tiếng cho đỡ bực. Nhân vật có thể ngạo kiều, biệt nữu, biến thái, độc ác, nhưng tuyệt đối không được ngu, ok????
Bình luận truyện