Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No
Chương 35
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
So với ảo cảnh gần giống hồ nước trước kia, suối nguồn phun trào giờ đây thoạt trông cũng không bắt mắt hơn nhiều lắm, nhưng lượng linh khí trong nguồn nước lại vô cùng sung túc, khiến cho tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng năng lượng tinh thuần một cách rõ ràng.
Một đường xe chạy, ảo cảnh, súng đạn, bầy sói, quỷ dựng tường, đường đi gian hiểm, không phải là ít. Lộ trình của đội ngũ đã tốn gấp đôi thời gian so với dự tính ban đầu, hoạt động trên cao nguyên vốn đã nhiều áp lực hơn gấp mấy lần so với dưới đồng bằng, cộng thêm nguy hiểm bất ngờ và tinh thần căng thẳng, cho dù là đối với đệ tử huyền môn đã trải qua khổ tu, cuộc hành trình này cũng tuyệt đối không tính là thong thả.
May mắn ở chỗ, tất cả những gì bỏ ra đều đáng giá, nghe được lời Thẩm Thu Vãn, không ít đệ tử đều tỏ ra kích động, bọn họ dạt dào mừng rỡ, gần như không giấu được hồ hởi trên nét mặt.
Nếu muốn tu luyện huyền môn, ngoại trừ tố chất sẵn có, người tu hành còn cần được cung cấp linh khí không ngừng. Chẳng qua là bây giờ, dù là vùng đất trù phú quy tụ linh khí do Ngũ đại tông môn quản lý, hay là linh phù và linh đan có lợi cho tu luyện, đều không phải đồ có thể giành lấy tùy tiện. Bây giờ lại có một dòng linh tuyền dồi dào linh khí bày ra trước mắt mọi người, nó trong suốt uốn lượn, chẳng hề bị cản trở, giống như một miếng bánh ngọt ngon lành không người sở hữu, đặt trước mặt người thực khách bụng réo ùng ục.
Rất nhiều đệ tử theo bản năng muốn tiến về phía trước quan sát linh tuyền, lại bị Thẩm Thu Vãn mở miệng ngăn cản.
"Nguồn nước ngọt này rất nhỏ, nhiều người cùng lên có thể sẽ đè áp đến nó," Thẩm Thu Vãn giải thích, "A Liên, bảo mọi người mang thùng nước đã chuẩn bị đến, đựng nước linh tuyền vào rồi lại nói."
Sau khi bày hết thùng này đến thùng khác ra, đếm được tổng cộng mười thùng nước. Thẩm Thu Vãn đeo găng tay, cẩn thận đặt một đầu ống cao su vào nguồn nước, một đầu khác đặt vào bên trong thùng nước.
Không chỉ một mình Thẩm Thu Vãn, những người khác muốn tiếp xúc với nước suối và thùng nước đều bị bắt buộc đeo găng tay, những người còn lại đều bị cấm tự tiện đến gần, hành động này đại khái là để tránh gây ô nhiễm mạch nước, mặc dù các đệ tử khác có chút thầm thì ngờ vực, nhưng đứng trước linh tuyền, cũng không ai ngỏ lời thắc mắc.
Đa số đệ tử đều làm theo yêu cầu mà đứng cách ra xa, vậy nên bọn họ cũng không thấy được, giọt mồ hôi lạnh trượt xuống sau gáy Thẩm Thu Vãn.
Tốc độ nước chảy của mạch linh tuyền không chậm, nhưng nguồn nước lại khá nhỏ. Ngũ đại tông môn chọn ra hai người ở lại hỗ trợ đựng nước linh tuyền, những người còn lại trở về bên cạnh xe SUV, đi dựng lều vải, chuẩn bị bữa tối.
Chờ đến khi mười thùng nước đều được chứa đầy rồi khênh trở về, lều vải và bữa tối đã được chuẩn bị xong xuôi. So sánh với cảnh tượng lặp đi lặp lại mấy ngày trước, sau khi phá bỏ quỷ dựng tường, khung cảnh bốn phía trở nên vắng lặng bất thường, cây cối cũng càng thêm tiêu điều cằn cỗi, thậm chí thi thoảng còn xuất hiện tuyết mỏng trên mặt đất.
Tuy nhiên khi ngẩng đầu nhìn bầu trời, khoảng cách giữa nơi đây và chân trời cũng càng thêm gần lại, bầu trời sao mênh mang thần bí làm người ta không nỡ chớp mắt, dường như chỉ cần giơ tay, là có thể trực tiếp hái xuống ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm.
Trời quang mây tạnh, bầu trời sao đẹp lạ thường, bầu không khí bữa tối vui vẻ hơn trước đó rất nhiều. Đội ngũ bôn ba suốt mấy ngày đêm rốt cuộc cũng phát ra tiếng nói cười, không ít người còn đang mặc sức tưởng tượng tác dụng của nguồn linh tuyền.
Do tải trọng của xe việt dã, mười thùng nước suối đã là giới hạn cuối chót, sau khi mang về nguồn nước này vẫn sẽ bị tịch thu bổ sung công quỹ, suất dành cho mỗi người sẽ rất hữu hạn, nhưng những người tham gia hiện giờ, nhất định sẽ được ưu đãi ngoài định mức---- bọn họ vất vả mãi mới tìm được linh tuyền, nếu không tranh thủ tận dụng, hấp thu tu luyện ngay tại chỗ, thì đúng là không còn gì để nói.
Quả nhiên, sau khi bữa tối kết thúc, tất cả mọi người đều được triệu tới, xếp hàng nhận mỗi người một bình đựng đầy nước linh tuyền.
Kích cỡ bình nước thống nhất, trọng lượng cho mỗi người cũng tương đồng. Cùng với Thẩm Thu Vãn, người dẫn đội của bốn tông môn lớn còn lại đều giải thích đơn giản với các sư đệ sư muội của mình, bảo bọn họ tranh thủ tối nay tu luyện gấp rút, đến sáng hôm sau, đội ngũ lập tức phải lên đường trở về.
Các đệ tử cầm bình nước trong tay rốt rít gật đầu, sau đó vội vã quay trở về lều vải, bắt đầu tu luyện.
Doanh trại nhanh chóng yên tĩnh lại. Ngoại trừ tiếng gió thét gào, bốn bề xung quanh không truyền đến tiếng động gì khác.
Trong chiếc lều đôi, hai người duy nhất không đi lĩnh bình nước cũng đang tu luyện.
Có điều Vân Tử Túc vừa mới dò xét tình hình xung quanh, đã bị tiến độ của Hàn Dịch làm cho thoáng kinh ngạc.
"Đả thông kinh mạch xong rồi?" Vân Tử Túc sững sờ, ngay sau đó đưa tay chạm vào vị trí tâm khẩu của đối phương.
Do bị khôi linh cản trở, khi đối mặt với Hàn Dịch, Vân Tử Túc cũng không thể dùng linh thức dò xét trực tiếp như với những người khác, cậu vẫn cần tiếp xúc thân thể với đối phương.
Thế nhưng chờ đến lúc cậu sắp đụng vào người đối phương, mới chợt nhận ra bây giờ cả hai đều là tu sĩ, tùy tiện chạm vào căn cơ lồng ngực của tu sĩ khác là không lễ độ.
Vân Tử Túc khẽ rụt tay một chút, nhẹ giọng dò hỏi: "Em có thể kiểm tra một chút không?"
Hàn Dịch cúi đầu nhìn đối phương, hắn không lên tiếng, nhưng lại giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay đối phương, kéo đến trước ngực mình.
Vân Tử Túc thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng linh thức thăm dò cơ thể đối phương.
Quả nhiên, Hàn Dịch chẳng hề nói quá, toàn bộ ứ đọng bên trong chín huyệt khiếu tại kinh mạch đã được quét dọn khôi linh đều được đả thông từ đầu đến cuối.
Kể cả huyệt khiếu cất chứa mảnh vỡ màu đen.
Mặc dù linh thức của Vân Tử Túc không thể thâm nhập mảnh vỡ màu đen này, nhưng có vẻ như nó không hề bài xích năng lượng của bản thân Hàn Dịch. Từ đầu đến cuối, nó không hề ảnh hưởng gì đến việc tu luyện của Hàn Dịch.
Chín huyệt khiếu thông suốt, kinh mạch được linh lực nối liền, điều này chứng minh Hàn Dịch đã tu luyện hoàn thành tầng một Luyện Khí. Vân Tử Túc ngẫm nghĩ, đối phương mới chỉ dùng có hai ngày.
Tốc độ này có đặt ở Tu linh giới, cũng tuyệt đối có thể tự xưng là thiên tài trong số các thiên tài.
"Lôi linh căn ghê gớm vậy sao..." Vân Tử Túc lầm rầm than thở một câu, sau đó hoàn hồn, dò hỏi, "Vậy anh có thể đả thông thêm một huyệt khiếu nữa được không?"
Hàn Dịch lắc đầu một cái.
"Anh không cảm nhận được sự tồn tại của kinh mạch thứ hai."
Đó là bởi vì các kinh mạch khác đều bị khôi linh chiếm đóng.
Vân Tử Túc rơi vào trầm tư.
Cậu có thể tiếp tục hấp thu khôi linh trong cơ thể Hàn Dịch, tiếp tục dọn dẹp giúp đối phương. Nhưng mà lần hấp thu khôi linh trước đó là do có thể chất thuần linh cần bù đắp, hiện giờ, cậu lại chẳng cần tiêu gì tốn đến vậy.
Qua vài lần thử nghiệm, Vân Tử Túc hiểu được năng lực chiếm đoạt và đồng hóa của khôi linh---- nếu không thể dọn sạch quá nửa khôi linh trong kinh mạch trong cùng một lần, khôi linh sẽ lại lấp đầy kinh mạch một lần nữa. Nhưng mà lúc này, dù đã luyện thành thể chất thuần linh, Vân Tử Túc cũng không thể hấp thu một phát hơn nửa khôi linh trong kinh mạch đối phương.
Ngày xưa thì ăn bạt mạng cũng chẳng đủ no, bây giờ thì liều mạng ăn cũng ăn không hết.
Vân Tử Túc khổ tâm bứt tóc.
Sầu người.
Hàn Dịch thấy vậy liền nói: "Mệt nhọc cả ngày, hôm nay nghỉ ngơi trước đã. Không phải ngày mai còn phải dậy sớm hơn sao?"
Phải rồi, sáng mai bọn họ còn có một vở kịch hay cần xem nữa.
Vân Tử Túc gật đầu, đoạn nhìn về phía Hàn Dịch.
"Vậy tối nay em có thể ôm anh ngủ được không?"
Cậu khoa tay múa chân một cái: "Là kiểu kéo túi ngủ ra, dựa gần nhau một chút ấy..."
Dù không thể hấp thu nửa đoạn kinh mạch trong cùng một lần, cậu cũng muốn hấp thu tối đa khôi linh trong cơ thể Hàn Dịch, không để cho đối phương bị chúng xâm hại.
Đến lượt Hàn đại thiếu rơi vào trầm tư.
Thế rồi chủ động kéo hai chiếc túi ngủ nằm sát cạnh nhau, lại còn kéo mở khóa kéo.
Có một đêm linh khí tràn ứa dồi dào này, sáng sớm hôm sau, các đệ tử đều chui ra khỏi lều một cách vui vẻ sảng khoái, hít thở bầu không khí mát lành trên cao nguyên, sau đó vác tinh thần phấn chấn đi chuẩn bị bữa sáng.
Thời gian mặt trời mọc ở Tây Tạng thiên muộn, khi đại đa số mọi người thức giấc, sắc trời còn chưa hửng sáng. Tuy nhiên có vẻ ánh sáng tờ mờ cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, trên mặt ai nấy đều đượm vẻ thỏa mãn vì có phần thăng cấp. Có mấy người còn túm năm tụm ba, thảo luận thành quả và những điều tâm đắc khi tận dụng linh tuyền tu luyện của mình tối qua.
Sau khi năm người tổ một xuất hiện, bữa sáng mới chính thức bắt đầu. Mặc dù cầm trong tay vẫn là mấy mẩu lương khô, nhưng đa phần mọi người đều nếm ra mùi vị khác hẳn với hai ngày trước.
Mãi đến lúc mọi người lục tục ăn sáng, bình minh rực rỡ mới nhô lên phía chân trời trên đỉnh ngọn núi tuyết.
Ánh nắng tươi đẹp tỏa chiếu doanh trại, giá rét một đêm bị ánh nắng xua tan, kết hợp với bầu trời xanh thăm thẳm, đây vốn dĩ nên là một màn thanh thản vui tươi, nào ngờ, một vị đệ tử Toàn Chân tông bị ánh mặt trời trực tiếp chiếu đến kia lại đột nhiên phát sinh vấn đề.
Lương khô trong tay người này rơi thẳng xuống mặt đất, có người đang định lên tiếng nhắc nhở, chỉ thấy bắt đầu từ huyệt thái dương cậu ta, kinh lạc màu đỏ máu lan rộng ra cả khuôn mặt.
Mạch máu trên mặt cậu ta nhô lên dữ tợn, cổ họng "ùng ục" kêu vang, phần da không bị màu đỏ máu xâm chiếm cũng trương phình thành màu đỏ tím. Bộ dạng toàn thân trông cực kỳ đáng sợ.
Không chỉ có vậy, mặt trời càng lên cao, cổ và hai tay người đệ tử này cũng bắt đầu lộ ra kinh lạc đỏ máu. Cậu ta đau đớn bóp chặt cổ họng chính mình, há rộng đôi môi bầm tím, nhưng vẫn không thể phát ra dù chỉ một chút âm thanh.
Sự kiện ngoài ý muốn xảy ra quá nhanh, không tới năm giây, đệ tử kia đã ngã vật xuống đất.
Đệ tử Toàn Chân tông bên cạnh vội vã đưa tay dò mạch đập bên cổ cậu ta, sờ hai cái, người này bỗng kêu lên sợ hãi.
"Tôn Minh, cậu ấy, cậu ấy chết rồi!!"
Hòn đá ném trúng mặt hồ yên ả, toàn doanh trại tức khắc nổ tung. Đội một đứng đầu lập tức phản ứng, Thẩm Thu Vãn mau chóng bước tới, muốn kiểm tra xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng tình hình nghiêm trọng hơn hẳn so với tưởng tượng, Tôn Minh không chỉ là trường hợp duy nhất, mặt trời dần nhô cao, ánh nắng ấm áp bao phủ hơn nửa doanh trại, trong số những đệ tử huyền môn phơi dưới ánh mặt trời ấm áp, không ít người bắt đầu xuất hiện tình trạng giống y đúc Tôn Minh.
"Cứu, cứu mạng..."
"Thẩm sư huynh! Cứu... em..."
Tiếng kêu rên vang lên bốn phía, âm thanh thảm thiết kỳ dị khiến khoảng trời cao nguyên yên ả biến thành một góc địa ngục. Thẩm Thu Vãn không thể để ý hết nhiều người như vậy, đúng lúc anh ta sứt đầu mẻ trán, chợt nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Liên Kỳ Tư.
"Sư, sư huynh..." Thậm chí giọng cậu ta còn cất chứa nghẹn ngào, "Mặt anh... không, không! Sư huynh!"
Hoảng sợ và tuyệt vọng xâm chiếm tất cả mọi người. Không tới ba phút, ngoại trừ những người uống say tối qua và những người dẫn đường còn đang nghỉ ngơi trong lều, tất cả đệ tử huyền môn đều ngã quỵ nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Không còn tiếng động nào nữa.
Gió lạnh lặng lẽ quét qua, rít ra những tiếng vang thê lương như tiếng nghẹn ngào nức nở.
Cũng không mất bao lâu, bên ngoài doanh trại đột nhiên xuất hiện mấy bóng người xa lạ mặc áo khoác da.
Đầu tiên những người này đứng bên ngoài cảnh giác quan sát một hồi, cho đến khi đã chắc chắn tất cả mọi người trong doanh trại đều không còn tiếng động, mới dùng âm thanh khàn nghẹn pha lẫn hưng phấn hô lên: "Đại trưởng lão! Mau đến đây! Mấy tên oắt con này chết cả rồi!"
Rất nhanh, một lão già thấp bé lưng còng, mặt mày nhăn nheo như vỏ quýt bước ra.
Lão nhấc cặp kính bảo hộ trên khuôn mặt, đôi mắt nheo lại như con kền kền hung ác, nhìn chằm chằm con mồi thối rữa.
"Tam Minh, đi xem xem." Lão già mở miệng, giọng lão khàn và đục, khiến người nghe vào tai cực kỳ khó chịu, "Tìm cái tên Thẩm Thu Vãn trước."
Một gã trung niên cao to khỏe mạnh lên tiếng đáp lại, có người đứng gần nhắc nhở gã: "Nhẹ nhàng thôi, đừng có làm nó cụt tay cụt chân, linh lực tản đi đại trưởng lão không ăn được."
Gã trung niên ngoác miệng cười một tiếng, để lộ hàm răng vàng khè: "Yên tâm, tao biết rồi, mấy đứa nhãi con này da mềm thịt non, rách tí da thôi cũng thoát hết linh lực."
Gã nói với đại trưởng lão: "Lão chờ đấy, tôi sẽ giao thằng ranh họ Thẩm nguyên đai nguyên kiện cho lão ngay tắp lự!"
Đại trưởng lão chậm rãi gật đầu.
Ngay sau đó mấy người đi về phía doanh trại, gã đi đầu bước đến trước một vị đệ tử nằm úp mặt xuống đất, gã đưa tay sờ mạch đập của người kia, sờ hai cái, cặp lông mày thô cứng bỗng nhiên nhíu lại.
Sau đó, gã lại đưa tay sờ sang cổ một người khác, biểu cảm kỳ dị càng thêm rõ ràng.
Đại trưởng lão đứng phía sau, cách khá xa, người nọ bèn quay đầu gọi kẻ tên là Tam Minh ban nãy: "Tam sư huynh! Tại sao mấy thằng ranh tôi sờ tới lại vẫn còn hơi..."
Lời gã còn chưa dứt, đã thấy sắc mặt Tam Minh thoắt biến.
Cúi đầu lần nữa, gã đã nhìn thấy mũi dao sắc bén nhỏ máu cắm lên lồng ngực mình.
"Roạt" một tiếng, con dao nhuốm máu bị rút ra từ bên trong cơ thể, sinh mạng bất ngờ kết thúc trong vòng một nốt nhạc, ngay cả tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra. Cùng thời điểm con dao bị rút ra, mấy gã khoác áo da đứng đằng sau muốn chạy lại cũng kêu lên rồi ngã gục.
Tia sáng mỏng xoẹt ngang qua cổ họng, chờ cho bọn chúng đồng loạt ngã xuống đất, máu đỏ phun trào mới ào ào chảy ra.
Bao gồm cả gã Tam Minh vừa rồi, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, toàn bộ những người này đều bỏ mạng.
Đại trưởng lão đứng cách xa mười mấy mét sắp nứt cả vành mắt, lạnh lùng quát lớn: "Thẩm Thu Vãn! Mày lại dám giết đệ tử Chính Thống tông của tao!"
Thẩm Thu Vãn nắm con dao nhỏ máu trong tay, từ từ đứng dậy.
Nắng ấm dâng lên sau lưng anh ta, ánh vàng óng ả phủ một tầng sáng rực rỡ lên bóng dáng cao gầy của Thẩm Thu Vãn.
Tuy nhiên chỉ có kẻ đang đối mặt với anh ta mới nhìn thấy được, Thẩm Thu Vãn xưa nay một mực ôn hòa giờ phút này lại lạnh lẽo cực độ. Trên gò má anh ta, thậm chí còn dính một vệt máu đỏ chói.
Ánh sáng sau lưng không hề tăng thêm độ ấm cho anh ta, trái lại còn khiến toàn thân anh, giống như lưỡi dao nhỏ máu trong tay mình, bị mặt trời phản chiếu ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, lóa mắt và mười phần sát khí.
Đại trưởng lão căng thẳng mặt mày, lão không lùi về phía sau, nhưng cánh tay giấu sau lưng lại âm thầm siết chặt thứ gì.
Lão cười lạnh một tiếng: "Cũng biết giả vờ đấy, để xem mày còn có thể chịu đựng được bao lâu? Tao nói cho mày biết, cơ thể mày đã mọc đầy vu tảo do tao bố trí, còn dám lằng nhằng, tao sẽ khiến mày phải bỏ mạng như những đứa sau lưng mày."
Nghe vậy, quả nhiên Thẩm Thu Vãn dừng lại không cử động nữa.
Đại trưởng lão còn chưa kịp mở lời giễu cợt, đã đột nhiên phát hiện một luồng gió lạnh ập đến phía sau lưng.
Trái tim lão rét run một cái, vội vàng xoay người lại. Quả cầu đỏ máu trong tay nhanh chóng phồng to, thay lão cản trở một đòn công kích dũng mãnh!
"Phập" một tiếng, giống như tiếng quả cầu nước bị roi da quật rách, quả cầu đỏ máu ngăn trước mặt đại trưởng lão bị bổ làm đôi, hai nửa cầu vẫn tiếp tục giãn nở, nhưng tốc độ vẫn kém xa người vừa tới----
Tia sáng chớp lóe, nhanh như chớp, thứ vũ khí không thấy rõ diện mạo đánh thẳng vào cổ đại trưởng lão.
Chỉ nghe một tiếng "rắc" vang lên khe khẽ.
Đại trưởng lão còn chưa kịp truyền mệnh lệnh cho quả cầu máu, đã trực tiếp bị bẻ gãy cổ.
Cùng thời điểm thân thể khòng khèo già khọm nặng nề ngã xuống đất, một cậu con trai khuôn mặt tuấn tú, cực kỳ trẻ trung cũng nhẹ nhàng tiếp đất cách đó một mét.
Cử động trên cao nguyên rất khó khăn, nhưng người này lại nhẹ như lông hồng, dường như không chịu chút ảnh hưởng nào.
Tay phải cậu con trai cầm một sợi xích màu bạc, thấy đại trưởng lão đã toi đời, cổ tay cậu rung một cái, đoạn xích trực tiếp cuốn gãy cổ kẻ địch đột nhiên hóa mềm, ngoan ngoãn trượt xuống đất, một lần nữa bị cậu thu vào lòng bàn tay.
Hai nửa quả cầu máu ngã xuống đất không vì cái chết của đại trưởng lão mà ngừng chuyển động, chúng giống như hai bãi máu loãng co quắp, trơn tuồn tuột ưỡn ẹo trên mặt đất, tiện đường chảy về phía người đang đứng gần.
Vân Tử Túc khịt mũi một cái, bước vòng qua thi thể đại trưởng lão, nhảy cách xa mấy bước. Máu không theo kịp cậu, lại đụng trúng thi thể đại trưởng lão, bèn quay đầu áp sát, giống như tấm vải đỏ biết cử động, bọc kín đại trưởng lão.
Rất nhanh, bãi máu trải rộng chậm rãi sụp xuống, thi thể vốn bị bọc bên trong cũng không thấy tăm hơi, sắc máu thì lại càng thêm rực rỡ, diện tích cũng tăng lên đáng kể.
Đúng lúc bãi máu ăn no uống đủ đang định đi tìm mục tiêu tấn công kế tiếp, chợt có một tấm phù lục từ trên trời rơi xuống. Ánh sáng nhạt màu roẹt qua, bãi máu không kiêng kỵ gì đột nhiên lao về phía phù lục, sau đó, chúng phát ra âm thanh sôi sục khi bị lửa thiêu đốt.
Theo từng bọt máu sôi trào, thể tích bãi máu càng ngày càng cạn, không mất bao lâu, mặt đất chỉ còn dư lại một tấm phù lục phẳng lì như mới.
Vân Tử Túc vung tay một cái, phù lục biến mất.
Cậu nhớ đến vũng máu trước kia bị dụ đến nhà ba mẹ.
Cùng là máu như nhau, có loại thì biết dọn phòng, có loại thì lại chỉ biết ăn thịt người.
Chênh lệch giác ngộ thật là quá khủng, giáo dục tư tưởng quả nhiên không thể thiếu được.
Dọn dẹp hiện trường xong xuôi, doanh trại đằng kia đã lần nữa náo nhiệt, tổ năm người thứ nhất bắt đầu thu xếp hiện trường, mấy vị đệ tử Toàn Chân tông mặt đỏ "chết yểu" vừa rồi cũng đã ngon nghẻ đứng dậy, nhưng vẫn có không ít người còn nằm trên đất, không phản ứng gì.
Vân Tử Túc chậm rãi bước trở về, nói một tiếng với các đệ tử huyền môn đang nhìn cậu bằng con mắt kính sợ: "Bóp nhân trung."
Từ khi bắt đầu đồng ý giúp đỡ Thẩm Thu Vãn, Vân Tử Túc cũng không tính tiếp tục giấu nghề.
Trước kia cậu dùng mọi cách để mà khiêm tốn, thậm chí còn mượn cặp kính gọng đen giảm bớt sự chú ý của người khác lên người mình, chính là vì lo lắng trong thế giới này sẽ có cao thủ vượt mình một bậc, phát hiện mình sở hữu công pháp bí mật tu luyện thể chất thuần linh.
Nếu chết ở nơi này, Vân Tử Túc thật sự không trở về được nữa.
Nhưng bây giờ, thể chất thuần linh đã luyện thành, Hàn đại thiếu cũng đã bước đi trên con đường tu luyện. Sau khi có năng lực tự bảo vệ bản thân và bảo vệ người bên cạnh, thể hiện chút ít bản lĩnh bản thân còn có thể mang lại nhiều lợi ích hơn đối với Vân Tử Túc.
Rất nhanh, Thẩm Thu Vãn đã bước tới.
Vết máu trên mặt thanh niên đã được lau sạch, nhưng vẻ xơ xác tiêu điều trên người vẫn chưa hoàn toàn rút hết, anh ta bước tới trước mặt Vân Tử Túc chậm một bước so với Hàn Dịch, bày tỏ cảm ơn một cách vô cùng chân thành.
"Rất cảm ơn các anh đã hỗ trợ."
Vân Tử Túc cười một tiếng, lấy tấm phù lục hấp thụ máu ban nãy ra, đưa cho Thẩm Thu Vãn: "Đừng quên thù lao là được."
"Chắc chắn sẽ không quên." Đưa tay nhận lấy tấm phù lục, giọng điệu của Thẩm Thu Vãn vô cùng trịnh trọng.
Ba người cùng đi trở về, những đệ tử bình thường bị Vân Tử Túc làm cho choáng váng cũng đều chậm rề rề xoay người, mờ mịt ôm cái đầu rối mù từ từ thích ứng.
Các đệ tử Toàn Chân tông bê ra hai thùng nước, bên trong chứa nước linh tuyền tối hôm qua. Thế nhưng, chờ đến khi thùng nước được đặt dưới ánh mặt trời, không mất bao lâu, làn nước trong veo xuyên suốt lại đột nhiên xuất hiện màu đỏ tươi, rất nhanh, cả thùng nước đã chuyển sang sắc đỏ.
Rất nhiều đệ tử không rõ sự việc đều bị dọa hết hồn hết vía, bốn tông môn còn lại cũng khênh thùng nước ra ngoài, phơi dưới ánh nắng.
Mười thùng nước, không một thùng ngoại lệ.
Nhớ đến bình nước suối tối qua được mang đi tu luyện, không ít đệ tử đều để lộ vẻ mặt hoảng sợ, lúc này, Liên Kỳ Tư đi tới, cất giọng: "Bình đựng linh tuyền tối qua là dùng linh đan ngâm nước ngụy trang thành, không có nguy hiểm gì, không cần lo lắng."
Ngoại trừ mấy đệ tử phụ trách diễn xuất đã sớm biết chuyện, các đệ tử còn lại rõ ràng đều thở dài nhẹ nhõm.
Liên Kỳ Tư tiếp tục giải thích đơn giản ngọn nguồn cho mọi người cùng nghe.
Đám thợ săn trái phép đêm kia, bầy sói bị cố tình dẫn dụ tới, và cả linh tuyền đỏ máu, đều do người của Chính Thống tông giở trò.
Cũng chính là mấy gã đàn ông khoác áo da vừa bị đánh ngã, và đại trưởng lão bị bãi máu cắn nuốt vừa rồi.
Linh tuyền thật sự là linh tuyền, nhưng vào sáng sớm trước khi đội ngũ tìm đến, những kẻ này đã bố trí mai phục. Chính Thống tông trồng vu tảo được luyện chế vào trong linh tuyền, khiến cho nước suối chảy ra bị vu tảo xen lẫn, một khi có người tu hành sử dụng linh tuyền cho mục đích tu luyện, vu tảo trong nước sẽ lẻn vào bên trong cơ thể người này, nhanh chóng sinh sôi bên trong kinh mạch mạch máu. Người bị ký sinh, hoặc bị Chính Thống tông thao túng, hoặc chờ cho vu tảo hút no máu và tinh khí, rồi nổ tung mà chết, kết cục vô cùng thảm thiết.
Mà tin tức linh tuyền được truyền ra, dẫn dụ đệ tử hạch tâm của Ngũ đại tông môn cùng có mặt, cũng do chính Chính Thống tông nhúng tay vào.
Mặc dù tin tức linh tuyền y như thật, nhưng vẫn chưa thể đả động đến các trưởng lão tông môn. Chính Thống tông bỏ nhiều vốn như vậy, chính là để dẫn đệ tử hạch tâm của Ngũ đại tông môn tới nơi này, sau khi dùng vu tảo kiểm soát, sẽ hút linh lực và tinh khí trên người bọn họ, tăng tiến tu vi cho bản thân.
Sau khi nghe nói trong đám người có mặt còn có cả Thẩm Thu Vãn, đại trưởng lão vô cùng mừng rỡ---- đây chính là kẻ đứng đầu thế hệ trẻ của Ngũ đại tông môn, tu vi đến giờ đã đạt tầng chín Luyện Khí, nếu hút được linh lực của y, nhất định sẽ có lợi cho bản thân.
Tuy nhiên có Thẩm Thu Vãn ở đây, nếu linh tuyền trực tiếp xuất hiện, vu tảo trong nước có thể không qua được mắt y, vậy nên người của Chính Thống tông mới hao hết sức lực, bày đủ các loại cạm bẫy hiểm trở cản đường đội ngũ.
Chờ đến khi màn đêm buông xuống, đội ngũ đã kiệt quệ sức lực, lại bỗng nhiên tìm được linh tuyền, sẽ mừng rỡ phấn khích mà buông lỏng cảnh giác, vu tảo không để lộ màu sắc vào ban đêm, đội ngũ cũng không có khả năng phát hiện dòng nước có gì khác lạ.
Chính Thống tông tính toán cẩn thận, lại chẳng ngờ giữa đường nhảy ra một tên Vân Tử Túc. Kế hoạch bọn họ khổ tâm thiết kế bấy lâu, cứ thế bị người ta chọc nát.
"Các vị tiền bối, đây là tuyết y tảo và thủy khê lục cầu tảo," bản thân đệ tử huyền môn biết tiếng Tạng cũng là người dân tộc Tạng, cậu ta thảo luận với những người dẫn đường tộc Tạng xong, bèn thông báo kết quả cho năm người dẫn đoàn tổ một, "Loại tảo này đa phần phân bố trong băng tuyết, sức chịu lạnh rất cao, đến khi bị ánh mặt trời chiếu đến, vào thời điểm nhiệt độ lên cao sẽ hiện ra màu đỏ."
"Trong băng tuyết trên núi cao hay ẩn chứa loại tảo này, mặt trời vừa chiếu, toàn bộ đỉnh núi sẽ chuyển thành màu đỏ xinh đẹp, tuyết đỏ cũng là một trong những phong cảnh đặc thù," Đệ tử giải thích, "Tuy nhiên bình thường tuyết y tảo không gây hại cho người, mấy thứ này hẳn đã bị Chính Thống tông luyện chế, nên mới có thể hút linh lực của mọi người."
Thẩm Thu Vãn gật đầu một cái, ánh mắt nhìn dòng linh tuyền có chút phức tạp.
Dưới ánh mặt trời, linh tuyền róc rách đang phản chiếu ra màu hồng nhàn nhạt.
Vẻ mặt bốn người còn lại cũng tràn đầy tiếc nuối.
Đệ tử kia đặc biệt nhấn mạnh, khả năng sinh tồn của các loại tảo này cực mạnh, dưới ba mươi bốn mươi độ sẽ không chết, mà sau khi bị luyện chế, năng lực sinh sản của chúng càng kinh người, đại trưởng lão trực tiếp bị cắn nuốt chính là chứng minh tốt nhất.
Điều này nói lên rằng, không thể nào lọc sạch vu tảo, nguồn linh tuyền vất vả mãi mới phát hiện ra, lại hoàn toàn không thể sử dụng cho việc tu hành.
Mọi người đều đang thầm chửi Chính Thống tông trong lòng, Thẩm Thu Vãn trầm mặc một hồi, đoạn nói: "Thu xếp cho mọi người ổn thỏa trước đã, để mọi người tĩnh dưỡng xong xuôi rồi lại bàn sau."
Mọi người gật đầu rối rít, bọn họ quyến luyến không thôi liếc nhìn linh tuyền thêm mấy lần nữa, rồi cũng chỉ đành trở về doanh trại.
Sợ rằng đến cuối cùng, bọn họ cũng chỉ còn cách bõ công mà về, nhịn đau từ bỏ điều thương yêu.
Sau khi đoàn người rời đi, lại có hai người từ từ bước đến bên cạnh linh tuyền.
"Linh lực trong linh tuyền này vẫn dồi dào chán," Vân Tử Túc cúi đầu nhìn dòng linh tuyền không ngừng lưu động, "Để cho một người dùng, đủ cho người này tu từ Luyện Khí thẳng đến Kim Đan."
Toàn bộ Phàm tục giới chưa chắc đã có nổi một tu sĩ Kim Đan ấy chứ.
Hàn Dịch nhìn cậu: "Không phải nói đã bị ô nhiễm rồi à?"
Vân Tử Túc cười một tiếng, bên dòng nước chảy phảng phất ánh mặt trời lấp loáng trong veo, dung mạo của cậu càng được tôn thêm vẻ đẹp đẽ tinh tế.
"Khôi linh còn có thể hấp thu, còn sợ gì vu tảo?"
__________________________
Tác giả có lời: Vân bé ngoan giảo hoạt cool ngầu tập một!
Vân Tử Túc: Trước khi kết hôn tôi ăn không no, sau khi kết hôn tôi ăn không hết...
So với ảo cảnh gần giống hồ nước trước kia, suối nguồn phun trào giờ đây thoạt trông cũng không bắt mắt hơn nhiều lắm, nhưng lượng linh khí trong nguồn nước lại vô cùng sung túc, khiến cho tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng năng lượng tinh thuần một cách rõ ràng.
Một đường xe chạy, ảo cảnh, súng đạn, bầy sói, quỷ dựng tường, đường đi gian hiểm, không phải là ít. Lộ trình của đội ngũ đã tốn gấp đôi thời gian so với dự tính ban đầu, hoạt động trên cao nguyên vốn đã nhiều áp lực hơn gấp mấy lần so với dưới đồng bằng, cộng thêm nguy hiểm bất ngờ và tinh thần căng thẳng, cho dù là đối với đệ tử huyền môn đã trải qua khổ tu, cuộc hành trình này cũng tuyệt đối không tính là thong thả.
May mắn ở chỗ, tất cả những gì bỏ ra đều đáng giá, nghe được lời Thẩm Thu Vãn, không ít đệ tử đều tỏ ra kích động, bọn họ dạt dào mừng rỡ, gần như không giấu được hồ hởi trên nét mặt.
Nếu muốn tu luyện huyền môn, ngoại trừ tố chất sẵn có, người tu hành còn cần được cung cấp linh khí không ngừng. Chẳng qua là bây giờ, dù là vùng đất trù phú quy tụ linh khí do Ngũ đại tông môn quản lý, hay là linh phù và linh đan có lợi cho tu luyện, đều không phải đồ có thể giành lấy tùy tiện. Bây giờ lại có một dòng linh tuyền dồi dào linh khí bày ra trước mắt mọi người, nó trong suốt uốn lượn, chẳng hề bị cản trở, giống như một miếng bánh ngọt ngon lành không người sở hữu, đặt trước mặt người thực khách bụng réo ùng ục.
Rất nhiều đệ tử theo bản năng muốn tiến về phía trước quan sát linh tuyền, lại bị Thẩm Thu Vãn mở miệng ngăn cản.
"Nguồn nước ngọt này rất nhỏ, nhiều người cùng lên có thể sẽ đè áp đến nó," Thẩm Thu Vãn giải thích, "A Liên, bảo mọi người mang thùng nước đã chuẩn bị đến, đựng nước linh tuyền vào rồi lại nói."
Sau khi bày hết thùng này đến thùng khác ra, đếm được tổng cộng mười thùng nước. Thẩm Thu Vãn đeo găng tay, cẩn thận đặt một đầu ống cao su vào nguồn nước, một đầu khác đặt vào bên trong thùng nước.
Không chỉ một mình Thẩm Thu Vãn, những người khác muốn tiếp xúc với nước suối và thùng nước đều bị bắt buộc đeo găng tay, những người còn lại đều bị cấm tự tiện đến gần, hành động này đại khái là để tránh gây ô nhiễm mạch nước, mặc dù các đệ tử khác có chút thầm thì ngờ vực, nhưng đứng trước linh tuyền, cũng không ai ngỏ lời thắc mắc.
Đa số đệ tử đều làm theo yêu cầu mà đứng cách ra xa, vậy nên bọn họ cũng không thấy được, giọt mồ hôi lạnh trượt xuống sau gáy Thẩm Thu Vãn.
Tốc độ nước chảy của mạch linh tuyền không chậm, nhưng nguồn nước lại khá nhỏ. Ngũ đại tông môn chọn ra hai người ở lại hỗ trợ đựng nước linh tuyền, những người còn lại trở về bên cạnh xe SUV, đi dựng lều vải, chuẩn bị bữa tối.
Chờ đến khi mười thùng nước đều được chứa đầy rồi khênh trở về, lều vải và bữa tối đã được chuẩn bị xong xuôi. So sánh với cảnh tượng lặp đi lặp lại mấy ngày trước, sau khi phá bỏ quỷ dựng tường, khung cảnh bốn phía trở nên vắng lặng bất thường, cây cối cũng càng thêm tiêu điều cằn cỗi, thậm chí thi thoảng còn xuất hiện tuyết mỏng trên mặt đất.
Tuy nhiên khi ngẩng đầu nhìn bầu trời, khoảng cách giữa nơi đây và chân trời cũng càng thêm gần lại, bầu trời sao mênh mang thần bí làm người ta không nỡ chớp mắt, dường như chỉ cần giơ tay, là có thể trực tiếp hái xuống ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm.
Trời quang mây tạnh, bầu trời sao đẹp lạ thường, bầu không khí bữa tối vui vẻ hơn trước đó rất nhiều. Đội ngũ bôn ba suốt mấy ngày đêm rốt cuộc cũng phát ra tiếng nói cười, không ít người còn đang mặc sức tưởng tượng tác dụng của nguồn linh tuyền.
Do tải trọng của xe việt dã, mười thùng nước suối đã là giới hạn cuối chót, sau khi mang về nguồn nước này vẫn sẽ bị tịch thu bổ sung công quỹ, suất dành cho mỗi người sẽ rất hữu hạn, nhưng những người tham gia hiện giờ, nhất định sẽ được ưu đãi ngoài định mức---- bọn họ vất vả mãi mới tìm được linh tuyền, nếu không tranh thủ tận dụng, hấp thu tu luyện ngay tại chỗ, thì đúng là không còn gì để nói.
Quả nhiên, sau khi bữa tối kết thúc, tất cả mọi người đều được triệu tới, xếp hàng nhận mỗi người một bình đựng đầy nước linh tuyền.
Kích cỡ bình nước thống nhất, trọng lượng cho mỗi người cũng tương đồng. Cùng với Thẩm Thu Vãn, người dẫn đội của bốn tông môn lớn còn lại đều giải thích đơn giản với các sư đệ sư muội của mình, bảo bọn họ tranh thủ tối nay tu luyện gấp rút, đến sáng hôm sau, đội ngũ lập tức phải lên đường trở về.
Các đệ tử cầm bình nước trong tay rốt rít gật đầu, sau đó vội vã quay trở về lều vải, bắt đầu tu luyện.
Doanh trại nhanh chóng yên tĩnh lại. Ngoại trừ tiếng gió thét gào, bốn bề xung quanh không truyền đến tiếng động gì khác.
Trong chiếc lều đôi, hai người duy nhất không đi lĩnh bình nước cũng đang tu luyện.
Có điều Vân Tử Túc vừa mới dò xét tình hình xung quanh, đã bị tiến độ của Hàn Dịch làm cho thoáng kinh ngạc.
"Đả thông kinh mạch xong rồi?" Vân Tử Túc sững sờ, ngay sau đó đưa tay chạm vào vị trí tâm khẩu của đối phương.
Do bị khôi linh cản trở, khi đối mặt với Hàn Dịch, Vân Tử Túc cũng không thể dùng linh thức dò xét trực tiếp như với những người khác, cậu vẫn cần tiếp xúc thân thể với đối phương.
Thế nhưng chờ đến lúc cậu sắp đụng vào người đối phương, mới chợt nhận ra bây giờ cả hai đều là tu sĩ, tùy tiện chạm vào căn cơ lồng ngực của tu sĩ khác là không lễ độ.
Vân Tử Túc khẽ rụt tay một chút, nhẹ giọng dò hỏi: "Em có thể kiểm tra một chút không?"
Hàn Dịch cúi đầu nhìn đối phương, hắn không lên tiếng, nhưng lại giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay đối phương, kéo đến trước ngực mình.
Vân Tử Túc thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng linh thức thăm dò cơ thể đối phương.
Quả nhiên, Hàn Dịch chẳng hề nói quá, toàn bộ ứ đọng bên trong chín huyệt khiếu tại kinh mạch đã được quét dọn khôi linh đều được đả thông từ đầu đến cuối.
Kể cả huyệt khiếu cất chứa mảnh vỡ màu đen.
Mặc dù linh thức của Vân Tử Túc không thể thâm nhập mảnh vỡ màu đen này, nhưng có vẻ như nó không hề bài xích năng lượng của bản thân Hàn Dịch. Từ đầu đến cuối, nó không hề ảnh hưởng gì đến việc tu luyện của Hàn Dịch.
Chín huyệt khiếu thông suốt, kinh mạch được linh lực nối liền, điều này chứng minh Hàn Dịch đã tu luyện hoàn thành tầng một Luyện Khí. Vân Tử Túc ngẫm nghĩ, đối phương mới chỉ dùng có hai ngày.
Tốc độ này có đặt ở Tu linh giới, cũng tuyệt đối có thể tự xưng là thiên tài trong số các thiên tài.
"Lôi linh căn ghê gớm vậy sao..." Vân Tử Túc lầm rầm than thở một câu, sau đó hoàn hồn, dò hỏi, "Vậy anh có thể đả thông thêm một huyệt khiếu nữa được không?"
Hàn Dịch lắc đầu một cái.
"Anh không cảm nhận được sự tồn tại của kinh mạch thứ hai."
Đó là bởi vì các kinh mạch khác đều bị khôi linh chiếm đóng.
Vân Tử Túc rơi vào trầm tư.
Cậu có thể tiếp tục hấp thu khôi linh trong cơ thể Hàn Dịch, tiếp tục dọn dẹp giúp đối phương. Nhưng mà lần hấp thu khôi linh trước đó là do có thể chất thuần linh cần bù đắp, hiện giờ, cậu lại chẳng cần tiêu gì tốn đến vậy.
Qua vài lần thử nghiệm, Vân Tử Túc hiểu được năng lực chiếm đoạt và đồng hóa của khôi linh---- nếu không thể dọn sạch quá nửa khôi linh trong kinh mạch trong cùng một lần, khôi linh sẽ lại lấp đầy kinh mạch một lần nữa. Nhưng mà lúc này, dù đã luyện thành thể chất thuần linh, Vân Tử Túc cũng không thể hấp thu một phát hơn nửa khôi linh trong kinh mạch đối phương.
Ngày xưa thì ăn bạt mạng cũng chẳng đủ no, bây giờ thì liều mạng ăn cũng ăn không hết.
Vân Tử Túc khổ tâm bứt tóc.
Sầu người.
Hàn Dịch thấy vậy liền nói: "Mệt nhọc cả ngày, hôm nay nghỉ ngơi trước đã. Không phải ngày mai còn phải dậy sớm hơn sao?"
Phải rồi, sáng mai bọn họ còn có một vở kịch hay cần xem nữa.
Vân Tử Túc gật đầu, đoạn nhìn về phía Hàn Dịch.
"Vậy tối nay em có thể ôm anh ngủ được không?"
Cậu khoa tay múa chân một cái: "Là kiểu kéo túi ngủ ra, dựa gần nhau một chút ấy..."
Dù không thể hấp thu nửa đoạn kinh mạch trong cùng một lần, cậu cũng muốn hấp thu tối đa khôi linh trong cơ thể Hàn Dịch, không để cho đối phương bị chúng xâm hại.
Đến lượt Hàn đại thiếu rơi vào trầm tư.
Thế rồi chủ động kéo hai chiếc túi ngủ nằm sát cạnh nhau, lại còn kéo mở khóa kéo.
Có một đêm linh khí tràn ứa dồi dào này, sáng sớm hôm sau, các đệ tử đều chui ra khỏi lều một cách vui vẻ sảng khoái, hít thở bầu không khí mát lành trên cao nguyên, sau đó vác tinh thần phấn chấn đi chuẩn bị bữa sáng.
Thời gian mặt trời mọc ở Tây Tạng thiên muộn, khi đại đa số mọi người thức giấc, sắc trời còn chưa hửng sáng. Tuy nhiên có vẻ ánh sáng tờ mờ cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, trên mặt ai nấy đều đượm vẻ thỏa mãn vì có phần thăng cấp. Có mấy người còn túm năm tụm ba, thảo luận thành quả và những điều tâm đắc khi tận dụng linh tuyền tu luyện của mình tối qua.
Sau khi năm người tổ một xuất hiện, bữa sáng mới chính thức bắt đầu. Mặc dù cầm trong tay vẫn là mấy mẩu lương khô, nhưng đa phần mọi người đều nếm ra mùi vị khác hẳn với hai ngày trước.
Mãi đến lúc mọi người lục tục ăn sáng, bình minh rực rỡ mới nhô lên phía chân trời trên đỉnh ngọn núi tuyết.
Ánh nắng tươi đẹp tỏa chiếu doanh trại, giá rét một đêm bị ánh nắng xua tan, kết hợp với bầu trời xanh thăm thẳm, đây vốn dĩ nên là một màn thanh thản vui tươi, nào ngờ, một vị đệ tử Toàn Chân tông bị ánh mặt trời trực tiếp chiếu đến kia lại đột nhiên phát sinh vấn đề.
Lương khô trong tay người này rơi thẳng xuống mặt đất, có người đang định lên tiếng nhắc nhở, chỉ thấy bắt đầu từ huyệt thái dương cậu ta, kinh lạc màu đỏ máu lan rộng ra cả khuôn mặt.
Mạch máu trên mặt cậu ta nhô lên dữ tợn, cổ họng "ùng ục" kêu vang, phần da không bị màu đỏ máu xâm chiếm cũng trương phình thành màu đỏ tím. Bộ dạng toàn thân trông cực kỳ đáng sợ.
Không chỉ có vậy, mặt trời càng lên cao, cổ và hai tay người đệ tử này cũng bắt đầu lộ ra kinh lạc đỏ máu. Cậu ta đau đớn bóp chặt cổ họng chính mình, há rộng đôi môi bầm tím, nhưng vẫn không thể phát ra dù chỉ một chút âm thanh.
Sự kiện ngoài ý muốn xảy ra quá nhanh, không tới năm giây, đệ tử kia đã ngã vật xuống đất.
Đệ tử Toàn Chân tông bên cạnh vội vã đưa tay dò mạch đập bên cổ cậu ta, sờ hai cái, người này bỗng kêu lên sợ hãi.
"Tôn Minh, cậu ấy, cậu ấy chết rồi!!"
Hòn đá ném trúng mặt hồ yên ả, toàn doanh trại tức khắc nổ tung. Đội một đứng đầu lập tức phản ứng, Thẩm Thu Vãn mau chóng bước tới, muốn kiểm tra xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng tình hình nghiêm trọng hơn hẳn so với tưởng tượng, Tôn Minh không chỉ là trường hợp duy nhất, mặt trời dần nhô cao, ánh nắng ấm áp bao phủ hơn nửa doanh trại, trong số những đệ tử huyền môn phơi dưới ánh mặt trời ấm áp, không ít người bắt đầu xuất hiện tình trạng giống y đúc Tôn Minh.
"Cứu, cứu mạng..."
"Thẩm sư huynh! Cứu... em..."
Tiếng kêu rên vang lên bốn phía, âm thanh thảm thiết kỳ dị khiến khoảng trời cao nguyên yên ả biến thành một góc địa ngục. Thẩm Thu Vãn không thể để ý hết nhiều người như vậy, đúng lúc anh ta sứt đầu mẻ trán, chợt nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Liên Kỳ Tư.
"Sư, sư huynh..." Thậm chí giọng cậu ta còn cất chứa nghẹn ngào, "Mặt anh... không, không! Sư huynh!"
Hoảng sợ và tuyệt vọng xâm chiếm tất cả mọi người. Không tới ba phút, ngoại trừ những người uống say tối qua và những người dẫn đường còn đang nghỉ ngơi trong lều, tất cả đệ tử huyền môn đều ngã quỵ nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Không còn tiếng động nào nữa.
Gió lạnh lặng lẽ quét qua, rít ra những tiếng vang thê lương như tiếng nghẹn ngào nức nở.
Cũng không mất bao lâu, bên ngoài doanh trại đột nhiên xuất hiện mấy bóng người xa lạ mặc áo khoác da.
Đầu tiên những người này đứng bên ngoài cảnh giác quan sát một hồi, cho đến khi đã chắc chắn tất cả mọi người trong doanh trại đều không còn tiếng động, mới dùng âm thanh khàn nghẹn pha lẫn hưng phấn hô lên: "Đại trưởng lão! Mau đến đây! Mấy tên oắt con này chết cả rồi!"
Rất nhanh, một lão già thấp bé lưng còng, mặt mày nhăn nheo như vỏ quýt bước ra.
Lão nhấc cặp kính bảo hộ trên khuôn mặt, đôi mắt nheo lại như con kền kền hung ác, nhìn chằm chằm con mồi thối rữa.
"Tam Minh, đi xem xem." Lão già mở miệng, giọng lão khàn và đục, khiến người nghe vào tai cực kỳ khó chịu, "Tìm cái tên Thẩm Thu Vãn trước."
Một gã trung niên cao to khỏe mạnh lên tiếng đáp lại, có người đứng gần nhắc nhở gã: "Nhẹ nhàng thôi, đừng có làm nó cụt tay cụt chân, linh lực tản đi đại trưởng lão không ăn được."
Gã trung niên ngoác miệng cười một tiếng, để lộ hàm răng vàng khè: "Yên tâm, tao biết rồi, mấy đứa nhãi con này da mềm thịt non, rách tí da thôi cũng thoát hết linh lực."
Gã nói với đại trưởng lão: "Lão chờ đấy, tôi sẽ giao thằng ranh họ Thẩm nguyên đai nguyên kiện cho lão ngay tắp lự!"
Đại trưởng lão chậm rãi gật đầu.
Ngay sau đó mấy người đi về phía doanh trại, gã đi đầu bước đến trước một vị đệ tử nằm úp mặt xuống đất, gã đưa tay sờ mạch đập của người kia, sờ hai cái, cặp lông mày thô cứng bỗng nhiên nhíu lại.
Sau đó, gã lại đưa tay sờ sang cổ một người khác, biểu cảm kỳ dị càng thêm rõ ràng.
Đại trưởng lão đứng phía sau, cách khá xa, người nọ bèn quay đầu gọi kẻ tên là Tam Minh ban nãy: "Tam sư huynh! Tại sao mấy thằng ranh tôi sờ tới lại vẫn còn hơi..."
Lời gã còn chưa dứt, đã thấy sắc mặt Tam Minh thoắt biến.
Cúi đầu lần nữa, gã đã nhìn thấy mũi dao sắc bén nhỏ máu cắm lên lồng ngực mình.
"Roạt" một tiếng, con dao nhuốm máu bị rút ra từ bên trong cơ thể, sinh mạng bất ngờ kết thúc trong vòng một nốt nhạc, ngay cả tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra. Cùng thời điểm con dao bị rút ra, mấy gã khoác áo da đứng đằng sau muốn chạy lại cũng kêu lên rồi ngã gục.
Tia sáng mỏng xoẹt ngang qua cổ họng, chờ cho bọn chúng đồng loạt ngã xuống đất, máu đỏ phun trào mới ào ào chảy ra.
Bao gồm cả gã Tam Minh vừa rồi, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, toàn bộ những người này đều bỏ mạng.
Đại trưởng lão đứng cách xa mười mấy mét sắp nứt cả vành mắt, lạnh lùng quát lớn: "Thẩm Thu Vãn! Mày lại dám giết đệ tử Chính Thống tông của tao!"
Thẩm Thu Vãn nắm con dao nhỏ máu trong tay, từ từ đứng dậy.
Nắng ấm dâng lên sau lưng anh ta, ánh vàng óng ả phủ một tầng sáng rực rỡ lên bóng dáng cao gầy của Thẩm Thu Vãn.
Tuy nhiên chỉ có kẻ đang đối mặt với anh ta mới nhìn thấy được, Thẩm Thu Vãn xưa nay một mực ôn hòa giờ phút này lại lạnh lẽo cực độ. Trên gò má anh ta, thậm chí còn dính một vệt máu đỏ chói.
Ánh sáng sau lưng không hề tăng thêm độ ấm cho anh ta, trái lại còn khiến toàn thân anh, giống như lưỡi dao nhỏ máu trong tay mình, bị mặt trời phản chiếu ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, lóa mắt và mười phần sát khí.
Đại trưởng lão căng thẳng mặt mày, lão không lùi về phía sau, nhưng cánh tay giấu sau lưng lại âm thầm siết chặt thứ gì.
Lão cười lạnh một tiếng: "Cũng biết giả vờ đấy, để xem mày còn có thể chịu đựng được bao lâu? Tao nói cho mày biết, cơ thể mày đã mọc đầy vu tảo do tao bố trí, còn dám lằng nhằng, tao sẽ khiến mày phải bỏ mạng như những đứa sau lưng mày."
Nghe vậy, quả nhiên Thẩm Thu Vãn dừng lại không cử động nữa.
Đại trưởng lão còn chưa kịp mở lời giễu cợt, đã đột nhiên phát hiện một luồng gió lạnh ập đến phía sau lưng.
Trái tim lão rét run một cái, vội vàng xoay người lại. Quả cầu đỏ máu trong tay nhanh chóng phồng to, thay lão cản trở một đòn công kích dũng mãnh!
"Phập" một tiếng, giống như tiếng quả cầu nước bị roi da quật rách, quả cầu đỏ máu ngăn trước mặt đại trưởng lão bị bổ làm đôi, hai nửa cầu vẫn tiếp tục giãn nở, nhưng tốc độ vẫn kém xa người vừa tới----
Tia sáng chớp lóe, nhanh như chớp, thứ vũ khí không thấy rõ diện mạo đánh thẳng vào cổ đại trưởng lão.
Chỉ nghe một tiếng "rắc" vang lên khe khẽ.
Đại trưởng lão còn chưa kịp truyền mệnh lệnh cho quả cầu máu, đã trực tiếp bị bẻ gãy cổ.
Cùng thời điểm thân thể khòng khèo già khọm nặng nề ngã xuống đất, một cậu con trai khuôn mặt tuấn tú, cực kỳ trẻ trung cũng nhẹ nhàng tiếp đất cách đó một mét.
Cử động trên cao nguyên rất khó khăn, nhưng người này lại nhẹ như lông hồng, dường như không chịu chút ảnh hưởng nào.
Tay phải cậu con trai cầm một sợi xích màu bạc, thấy đại trưởng lão đã toi đời, cổ tay cậu rung một cái, đoạn xích trực tiếp cuốn gãy cổ kẻ địch đột nhiên hóa mềm, ngoan ngoãn trượt xuống đất, một lần nữa bị cậu thu vào lòng bàn tay.
Hai nửa quả cầu máu ngã xuống đất không vì cái chết của đại trưởng lão mà ngừng chuyển động, chúng giống như hai bãi máu loãng co quắp, trơn tuồn tuột ưỡn ẹo trên mặt đất, tiện đường chảy về phía người đang đứng gần.
Vân Tử Túc khịt mũi một cái, bước vòng qua thi thể đại trưởng lão, nhảy cách xa mấy bước. Máu không theo kịp cậu, lại đụng trúng thi thể đại trưởng lão, bèn quay đầu áp sát, giống như tấm vải đỏ biết cử động, bọc kín đại trưởng lão.
Rất nhanh, bãi máu trải rộng chậm rãi sụp xuống, thi thể vốn bị bọc bên trong cũng không thấy tăm hơi, sắc máu thì lại càng thêm rực rỡ, diện tích cũng tăng lên đáng kể.
Đúng lúc bãi máu ăn no uống đủ đang định đi tìm mục tiêu tấn công kế tiếp, chợt có một tấm phù lục từ trên trời rơi xuống. Ánh sáng nhạt màu roẹt qua, bãi máu không kiêng kỵ gì đột nhiên lao về phía phù lục, sau đó, chúng phát ra âm thanh sôi sục khi bị lửa thiêu đốt.
Theo từng bọt máu sôi trào, thể tích bãi máu càng ngày càng cạn, không mất bao lâu, mặt đất chỉ còn dư lại một tấm phù lục phẳng lì như mới.
Vân Tử Túc vung tay một cái, phù lục biến mất.
Cậu nhớ đến vũng máu trước kia bị dụ đến nhà ba mẹ.
Cùng là máu như nhau, có loại thì biết dọn phòng, có loại thì lại chỉ biết ăn thịt người.
Chênh lệch giác ngộ thật là quá khủng, giáo dục tư tưởng quả nhiên không thể thiếu được.
Dọn dẹp hiện trường xong xuôi, doanh trại đằng kia đã lần nữa náo nhiệt, tổ năm người thứ nhất bắt đầu thu xếp hiện trường, mấy vị đệ tử Toàn Chân tông mặt đỏ "chết yểu" vừa rồi cũng đã ngon nghẻ đứng dậy, nhưng vẫn có không ít người còn nằm trên đất, không phản ứng gì.
Vân Tử Túc chậm rãi bước trở về, nói một tiếng với các đệ tử huyền môn đang nhìn cậu bằng con mắt kính sợ: "Bóp nhân trung."
Từ khi bắt đầu đồng ý giúp đỡ Thẩm Thu Vãn, Vân Tử Túc cũng không tính tiếp tục giấu nghề.
Trước kia cậu dùng mọi cách để mà khiêm tốn, thậm chí còn mượn cặp kính gọng đen giảm bớt sự chú ý của người khác lên người mình, chính là vì lo lắng trong thế giới này sẽ có cao thủ vượt mình một bậc, phát hiện mình sở hữu công pháp bí mật tu luyện thể chất thuần linh.
Nếu chết ở nơi này, Vân Tử Túc thật sự không trở về được nữa.
Nhưng bây giờ, thể chất thuần linh đã luyện thành, Hàn đại thiếu cũng đã bước đi trên con đường tu luyện. Sau khi có năng lực tự bảo vệ bản thân và bảo vệ người bên cạnh, thể hiện chút ít bản lĩnh bản thân còn có thể mang lại nhiều lợi ích hơn đối với Vân Tử Túc.
Rất nhanh, Thẩm Thu Vãn đã bước tới.
Vết máu trên mặt thanh niên đã được lau sạch, nhưng vẻ xơ xác tiêu điều trên người vẫn chưa hoàn toàn rút hết, anh ta bước tới trước mặt Vân Tử Túc chậm một bước so với Hàn Dịch, bày tỏ cảm ơn một cách vô cùng chân thành.
"Rất cảm ơn các anh đã hỗ trợ."
Vân Tử Túc cười một tiếng, lấy tấm phù lục hấp thụ máu ban nãy ra, đưa cho Thẩm Thu Vãn: "Đừng quên thù lao là được."
"Chắc chắn sẽ không quên." Đưa tay nhận lấy tấm phù lục, giọng điệu của Thẩm Thu Vãn vô cùng trịnh trọng.
Ba người cùng đi trở về, những đệ tử bình thường bị Vân Tử Túc làm cho choáng váng cũng đều chậm rề rề xoay người, mờ mịt ôm cái đầu rối mù từ từ thích ứng.
Các đệ tử Toàn Chân tông bê ra hai thùng nước, bên trong chứa nước linh tuyền tối hôm qua. Thế nhưng, chờ đến khi thùng nước được đặt dưới ánh mặt trời, không mất bao lâu, làn nước trong veo xuyên suốt lại đột nhiên xuất hiện màu đỏ tươi, rất nhanh, cả thùng nước đã chuyển sang sắc đỏ.
Rất nhiều đệ tử không rõ sự việc đều bị dọa hết hồn hết vía, bốn tông môn còn lại cũng khênh thùng nước ra ngoài, phơi dưới ánh nắng.
Mười thùng nước, không một thùng ngoại lệ.
Nhớ đến bình nước suối tối qua được mang đi tu luyện, không ít đệ tử đều để lộ vẻ mặt hoảng sợ, lúc này, Liên Kỳ Tư đi tới, cất giọng: "Bình đựng linh tuyền tối qua là dùng linh đan ngâm nước ngụy trang thành, không có nguy hiểm gì, không cần lo lắng."
Ngoại trừ mấy đệ tử phụ trách diễn xuất đã sớm biết chuyện, các đệ tử còn lại rõ ràng đều thở dài nhẹ nhõm.
Liên Kỳ Tư tiếp tục giải thích đơn giản ngọn nguồn cho mọi người cùng nghe.
Đám thợ săn trái phép đêm kia, bầy sói bị cố tình dẫn dụ tới, và cả linh tuyền đỏ máu, đều do người của Chính Thống tông giở trò.
Cũng chính là mấy gã đàn ông khoác áo da vừa bị đánh ngã, và đại trưởng lão bị bãi máu cắn nuốt vừa rồi.
Linh tuyền thật sự là linh tuyền, nhưng vào sáng sớm trước khi đội ngũ tìm đến, những kẻ này đã bố trí mai phục. Chính Thống tông trồng vu tảo được luyện chế vào trong linh tuyền, khiến cho nước suối chảy ra bị vu tảo xen lẫn, một khi có người tu hành sử dụng linh tuyền cho mục đích tu luyện, vu tảo trong nước sẽ lẻn vào bên trong cơ thể người này, nhanh chóng sinh sôi bên trong kinh mạch mạch máu. Người bị ký sinh, hoặc bị Chính Thống tông thao túng, hoặc chờ cho vu tảo hút no máu và tinh khí, rồi nổ tung mà chết, kết cục vô cùng thảm thiết.
Mà tin tức linh tuyền được truyền ra, dẫn dụ đệ tử hạch tâm của Ngũ đại tông môn cùng có mặt, cũng do chính Chính Thống tông nhúng tay vào.
Mặc dù tin tức linh tuyền y như thật, nhưng vẫn chưa thể đả động đến các trưởng lão tông môn. Chính Thống tông bỏ nhiều vốn như vậy, chính là để dẫn đệ tử hạch tâm của Ngũ đại tông môn tới nơi này, sau khi dùng vu tảo kiểm soát, sẽ hút linh lực và tinh khí trên người bọn họ, tăng tiến tu vi cho bản thân.
Sau khi nghe nói trong đám người có mặt còn có cả Thẩm Thu Vãn, đại trưởng lão vô cùng mừng rỡ---- đây chính là kẻ đứng đầu thế hệ trẻ của Ngũ đại tông môn, tu vi đến giờ đã đạt tầng chín Luyện Khí, nếu hút được linh lực của y, nhất định sẽ có lợi cho bản thân.
Tuy nhiên có Thẩm Thu Vãn ở đây, nếu linh tuyền trực tiếp xuất hiện, vu tảo trong nước có thể không qua được mắt y, vậy nên người của Chính Thống tông mới hao hết sức lực, bày đủ các loại cạm bẫy hiểm trở cản đường đội ngũ.
Chờ đến khi màn đêm buông xuống, đội ngũ đã kiệt quệ sức lực, lại bỗng nhiên tìm được linh tuyền, sẽ mừng rỡ phấn khích mà buông lỏng cảnh giác, vu tảo không để lộ màu sắc vào ban đêm, đội ngũ cũng không có khả năng phát hiện dòng nước có gì khác lạ.
Chính Thống tông tính toán cẩn thận, lại chẳng ngờ giữa đường nhảy ra một tên Vân Tử Túc. Kế hoạch bọn họ khổ tâm thiết kế bấy lâu, cứ thế bị người ta chọc nát.
"Các vị tiền bối, đây là tuyết y tảo và thủy khê lục cầu tảo," bản thân đệ tử huyền môn biết tiếng Tạng cũng là người dân tộc Tạng, cậu ta thảo luận với những người dẫn đường tộc Tạng xong, bèn thông báo kết quả cho năm người dẫn đoàn tổ một, "Loại tảo này đa phần phân bố trong băng tuyết, sức chịu lạnh rất cao, đến khi bị ánh mặt trời chiếu đến, vào thời điểm nhiệt độ lên cao sẽ hiện ra màu đỏ."
"Trong băng tuyết trên núi cao hay ẩn chứa loại tảo này, mặt trời vừa chiếu, toàn bộ đỉnh núi sẽ chuyển thành màu đỏ xinh đẹp, tuyết đỏ cũng là một trong những phong cảnh đặc thù," Đệ tử giải thích, "Tuy nhiên bình thường tuyết y tảo không gây hại cho người, mấy thứ này hẳn đã bị Chính Thống tông luyện chế, nên mới có thể hút linh lực của mọi người."
Thẩm Thu Vãn gật đầu một cái, ánh mắt nhìn dòng linh tuyền có chút phức tạp.
Dưới ánh mặt trời, linh tuyền róc rách đang phản chiếu ra màu hồng nhàn nhạt.
Vẻ mặt bốn người còn lại cũng tràn đầy tiếc nuối.
Đệ tử kia đặc biệt nhấn mạnh, khả năng sinh tồn của các loại tảo này cực mạnh, dưới ba mươi bốn mươi độ sẽ không chết, mà sau khi bị luyện chế, năng lực sinh sản của chúng càng kinh người, đại trưởng lão trực tiếp bị cắn nuốt chính là chứng minh tốt nhất.
Điều này nói lên rằng, không thể nào lọc sạch vu tảo, nguồn linh tuyền vất vả mãi mới phát hiện ra, lại hoàn toàn không thể sử dụng cho việc tu hành.
Mọi người đều đang thầm chửi Chính Thống tông trong lòng, Thẩm Thu Vãn trầm mặc một hồi, đoạn nói: "Thu xếp cho mọi người ổn thỏa trước đã, để mọi người tĩnh dưỡng xong xuôi rồi lại bàn sau."
Mọi người gật đầu rối rít, bọn họ quyến luyến không thôi liếc nhìn linh tuyền thêm mấy lần nữa, rồi cũng chỉ đành trở về doanh trại.
Sợ rằng đến cuối cùng, bọn họ cũng chỉ còn cách bõ công mà về, nhịn đau từ bỏ điều thương yêu.
Sau khi đoàn người rời đi, lại có hai người từ từ bước đến bên cạnh linh tuyền.
"Linh lực trong linh tuyền này vẫn dồi dào chán," Vân Tử Túc cúi đầu nhìn dòng linh tuyền không ngừng lưu động, "Để cho một người dùng, đủ cho người này tu từ Luyện Khí thẳng đến Kim Đan."
Toàn bộ Phàm tục giới chưa chắc đã có nổi một tu sĩ Kim Đan ấy chứ.
Hàn Dịch nhìn cậu: "Không phải nói đã bị ô nhiễm rồi à?"
Vân Tử Túc cười một tiếng, bên dòng nước chảy phảng phất ánh mặt trời lấp loáng trong veo, dung mạo của cậu càng được tôn thêm vẻ đẹp đẽ tinh tế.
"Khôi linh còn có thể hấp thu, còn sợ gì vu tảo?"
__________________________
Tác giả có lời: Vân bé ngoan giảo hoạt cool ngầu tập một!
Vân Tử Túc: Trước khi kết hôn tôi ăn không no, sau khi kết hôn tôi ăn không hết...
Bình luận truyện