Chương 316: Đừng Quyến Rũ Tôi
Anh ôm Lương Hạnh xuống xe, để cô ngồi xuống một tảng đá.
Lương Hạnh nhớ tay anh còn đang bị thương, hơi áy náy, nhìn thêm vài lần.
Gió biển thổi tung tóc cô, sợi tóc bay đến bên miệng, định đưa tay vén ra, cô còn chưa chạm vào, anh đã vươn tay.
Đầu ngón tay lướt qua phần mặt nghiên của cô, làn da trắng nõn bị ánh nắng hoàng hôn chiếu đến ửng hồng, hàng mi dài và mũi cao thẳng làm cho gương mặt càng thêm sắc nét, xinh đẹp.
Vén tóc ra sau tai, tay cũng không rời đi mà khẽ vuốt ve vành tai, ánh mắt sâu thẳm, giống như muốn ôm cô vào lòng.
Truyện Võng Du
“Nếu hôm nay cô ta đâm trúng tim thì em phải làm sao đây?” Người đàn ông lạnh nhạt nói, không có bất cứ cảm xúc gì, nhưng ngón tay vẫn đang sờ vành tai của cô, lại có chút quyến rũ.
Lương Hạnh trợn tròn mắt, cô không nghĩ đến vấn đề này, chỉ biết cô không muốn trải qua khoảng khắc kia nữa.
Cô thở dốc, không biết nên nói gì.
Anh rũ mắt, hơi cong khóe môi, giống như lầm bầm: “Không thể xảy ra chuyện này được, anh sẽ không để em một mình.
”
Mắt Lương Hạnh co rụt lại, chớp mắt, khép môi lại.
“Còn đau không?”
Lương Hạnh duỗi tay về phía vai anh, giọng vô cùng mềm mại.
Mắt anh hơi lóe sáng, đầy ý cười: “Đau lòng sao?”
Sắc mặt của anh có chút vui vẻ, thêm chút hài hước.
Lương Hạnh cười nhạt: “Anh nói đau thì em cũng không có cách nào.
”
Anh nhướng mày, lướt ngón tay đến mũi cô, nhéo nhẹ, híp mắt lại: “Lời thật lòng à”
Lương Hạnh trợn tròn mắt, đối diện anh, hơi có chút ý cười, hơi nhướng mắt: “Em biết cách nói lời trái lương tâm lắm sao?”
Anh cười nhẹ, đứng thẳng dậy.
“Rất hiếm khi nói thật lòng với tôi.
” Giọng nói đầy từ tính mang theo vẽ khẳng định, ở trên cao nhìn xuống cô.
Lương Hạnh ghét cảm giác bị đè ép và nhìn thấu này, quay đầu sang một bên, nhưng cũng nhịn không được tự hỏi về những gì anh vừa nói.
Thật sự chưa bao giờ nói thật lòng với anh sao? Sao lại thế được.
Lúc mới cưới còn mặn nồng, cô từng lấy hết can đảm lấy lòng anh vô số lần, nhưng hầu như đều bị đáp lại bằng gương mặt không chút biểu tình, hoặc là một câu nói lạnh nhạt “Đừng quậy”, lâu dần rồi cũng sẽ bị đánh bại.
Sóng biển vỗ rì rầm, hai người dần yên lặng lại, lẳng lặng nghe tiếng sống vỗ, cục đá nằm yên dưới nước kia có lẽ đã tồn tại hơn mười nghìn năm, chúng nó luôn làm bạn cùng sóng biển.
Hai người bọn họ thì sao? Có thể mãi làm bạn cùng nhau sao?
Khi về đến bệnh viện, ba Lương và mẹ Lương đã đợi ở bệnh viện rất lâu rồi, vừa nhìn thấy Lương Hạnh là lập tức hoảng hốt sốt ruột chạy đến, thấy Triệu Mịch Thanh ôm cô thì lại càng gấp hơn.
Lần này ba Lương thật sự tức giận, mặt mày nặng nề, lúc mẹ Lương đang oán trách cũng không nói gì.
Lương Hạnh ngồi xuống an ủi mẹ Lương, Triệu Mịch Thanh đi chuẩn bị cơm chiều, chừa thời gian cho bọn họ nói chuyện.
Từ nhỏ đến giờ Lương Hạnh rất hiếm khi sợ ba Lương, nhưng nếu ông đã giận thì còn đáng sợ hơn mẹ Lương làm ầm ĩ nhiều, cho nên tạm thời cũng không dám nói gì: “Được rồi, ông xệ mặt ra đó cho ai xem! Con gái bị thương đang đau này, ông cũng đừng tạo áp lực cho con.
” Mẹ Lương sẵng giọng nói.
Lương Hạnh cười cười, hai mắt cong lên trông có chút trẻ con: “Ba, con không nói cho hai người biết cũng không phải là vì sợ hai người lo lắng, mà là sợ cái mặt không chút biểu tình nào của ba, con cũng tự biết bản thân con có lỗi.
”
Mẹ Lương bất đắc dĩ cười lắc đầu, chọt hờ vào đầu cô.
Lương Hạnh lè lưỡi.
“Còn biết cười, con không nghĩ đến hậu quả sao? Nửa đêm nửa hôm ra ngoài cũng không gọi ba và mẹ con, dẫn theo hai người bảo mẫu đã đi ra ngoài, còn nhất quyết tự lái xe đi! Con thử hỏi xem có phụ nữ mang thai nào làm chuyện kỳ cục như con không!”
Lương Hạnh cúi đầu, cảm thấy gần đây cách cô làm việc cũng có hơi kỳ cục, chỉ có thể liên tục gật đầu.
Tuy đã lớn bụng, nhưng trông vẫn hệt một đứa con nít.
Ba Lương mắng vài câu, thấy cô như vậy cũng không nỡ mắng tiếp.
“Từ giờ đến khi con sinh em bé ra, không được rời khỏi tầm mắt của ba mẹ, chuyện của con và Mịch Thanh cứ chờ mấy tháng sau rồi nói.
”
Mẹ Lương không đồng ý cũng không phản đối, cầm trái cây đi vào phòng bếp.
“Con nghe lời ba, ba nói thế nào thì thế đấy, ba đừng giận nữa.
”
Ba Lương bất đắc dĩ thở dài nhìn cô: “Mấy hôm nay ba cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu con và Triệu Mịch Thanh ở bên nhau cứ không được yên bình mãi thế này, còn không bằng tách ra, tuy cũng có chỗ không tốt nhưng dù sao cũng đỡ hơn ngày nào cũng phải lăn lộn thế này.
”
Lương Hạnh không nói gì, cô biết ba Lương đang nói chuyện này một cách nghiêm túc.
“Không nói đến chuyện cậu ta, nhưng mà bây giờ con còn hơi sức để đối phó với người nhà cậu ta sao? Vẫn dứt ra sớm thì tốt hơn.
”
Lương Hạnh mím môi, ngoan ngoãn, nhưng nãy giờ vẫn chưa nói gì.
Qua một lúc lâu mới nói: “Con cũng từng nghĩ đến chuyện này rất nhiều lần, ba nói không sai, nhưng! ”
Cô mơ màng, như đang nhớ lại điều gì đó: “Ngày hôm qua ngay khoảnh khắc anh ấy bị thương thì con không thể gạt bản thân được nữa, cũng không thể gạt người khác được, con thật sự không buông xuống được.
”
Ba Lương yên lặng ngồi đó, nhìn dáng vẻ cô như đã hiểu ra điều gì rồi lại đang che giấu rối rắm nào đó, thở dài, xoay người đi ra ngoài.
Vừa mới mở cửa, Triệu Mịch Thanh yên lặng đứng bên ngoài.
Ba Lương nhìn thấy anh, anh ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Đã chuẩn bị đồ ăn xong, ba và mẹ đi ăn trước đi, con lập tức dẫn Hạnh sang.
”
Ba Lương vẻ mặt căng thẳng, gật đầu thật khẽ rồi bỏ đi.
Lương Hạnh thấy anh bước vào ngay lập tức thì khẽ chớp mắt, thấy anh bình thản đóng cửa lại.
“Anh đứng ngoài đó nãy giờ sao?” Cô nhịn không được hỏi.
Anh không trả lời, đi đến cạnh giường bệnh, cúi người, vươn tay ôm lấy gáy cô, không cho cô thêm thời gian, lập tức cúi người bá đạo bao phủ lấy đôi môi cô, tấn công dồn dập, lập tức cuốn bay tất cả.
Lương Hạnh mở to hai ngắt, kinh ngạc không kịp làm gì, chỉ có thể để mặc cho anh hôn.
Khi hôn đến lúc mơ màng không biết gì nữa thì anh mới từ từ buông ra, đôi môi mỏng vẫn không rời đi, thả lỏng đặt ở giữa môi cô, hơi thở nhẹ nhàng phả đến.
Giọng nói hơi khàn khàn vang lên: “Đúng vậy.
”
Đầu Lương Hạnh chết máy, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa hiểu được anh nói vậy là có ý gì, nhưng lập tức nhớ ra, anh đang trả lời câu hỏi khi nãy.
Mặt lập tức đỏ bừng, lỗ tai cũng hồng hồng, làm anh nhịn không được cắn nhẹ.
“Đừng! em.
” Cô trầm giọng nói.
“Em đói bụng, anh gọi thức ăn chưa?” Cô hơi ngửa người ra sau, nhìn hai mắt anh.
Anh khẽ cong đôi môi mỏng, ánh mắt đầy quyến rũ: “Tôi có thể đút cho em ăn.
”
Mặt ngoài Lương Hạnh vẫn rất bình tĩnh: “! ”
Người đàn ông nheo mắt, tỏa ra hơi thở nguy hiểm: “Không tin sao?”
Lương Hạnh hơi chột dạ, cô từng thấy qua thái độ hổ báo của người đàn ông này, đừng nói bây giờ anh thật sự muốn!
“Em đói bụng thật, anh mau đi giục người ta đi.
” Ánh mắt cô trốn tránh.
Anh cười trầm thấp đáp: “Ừ.
”.
Bình luận truyện