Chương 397: Tôi Biết Rõ Hơn Cô
Người đàn ông cười nhạt nhìn cô biểu cảm trầm ổn lạnh lẽo, cùng với sự kinh hoàng của Lương Hạnh lại tạo thành sự đối lập rõ ràng.
Đôi môi của Lương Hạnh khẽ nhếch lên, bởi vì trong đầu đang phải suy nghĩ quá nhiều thứ, trong lúc nhất thời lại không biết phải phản ứng như thế nào, cô trực tiếp ngẩng đầu lên, bước chân lui ra bên cạnh còn muốn chạy.
Còn chưa chạy ra ngoài liền cảm thấy bả vai của mình bị người ta nắm lại, sức lực đó lại tăng thêm, đau đến nỗi làm cô hít vào một ngụm khí lạnh.
“Đưa đứa nhỏ cho tao.
” Người phụ nữ to con chạy đến nỗi thở không ra hơi, cái tay đang bắt lấy Lương Hạnh vô cùng có sức mạnh, nữa điểm cũng không chịu buông lỏng.
Tiếng khóc của đứa nhỏ trong ngực lại càng to rõ, Lương Hạnh vô thức ôm thằng bé thật chặt vào trong ngực, quay đầu lạnh lùng đối diện với đôi mắt ác độc nham hiểm của cô ta: “Tôi cũng đã biết mục đích mà các người đến đây, đứa bé này không có liên quan gì đến các người, theo như tôi được biết thì Hoắc Khải Nguyên và vợ của anh ta đã ly hôn từ trước, cô làm như vậy có ý nghĩa gì không?”
Người đàn bà to con dường như đã bị chọc giận, bởi vì tức giận hốc mắt cũng đỏ lên: “Con bé ly hôn là bị ép buộc, bị ép buộc!”
Vừa nói vừa đưa tay muốn giật lấy đứa bé.
Thân thể của Lương Hạnh lui ra phía sau, bởi vì người đàn ông ở phía sau ngăn cản lại, cô cũng không thể không mở rộng bước chân, trơ mắt nhìn cánh tay cường tráng đó đưa qua, lại bất ngờ bị một lực đạo kiềm chế giữa không trung.
Lương Hạnh giật mình nhìn người đàn ông đang chống lại người đàn bà to con, không bao lâu sau biểu cảm của cô ta trở nên đau đớn kêu rên.
Trương Quyền thu tay lại, đồng thời dùng sức đẩy ra phía trước, người kia liền lùi lại mấy bước, lùi đến lúc đụng phải cái lan can ở bên cạnh, sau đó khoanh tay nửa ngày, không dám bước lên nửa bước.
Lương Hạnh chú ý đến cánh tay của cô ta không kiềm chế được mà phát run, cũng đã hơi yên tâm một chút, đặt bình xịt chống sói trở lại vào trong túi của cô.
Trên gương mặt của người phụ nữ mập xuất hiện một tầng mồ hôi dày, nâng mí mắt lên nhìn chằm chằm vào người đàn ông đằng sau lưng của Lương Hạnh, dường như là không phục mà mở miệng mắng chửi: “Rắn chuột một ổ, cậu biết cô ta là con tiện nhân gì không hả? Đáng giá để cậu giúp đỡ cô ta như thế này à?”
Biểu cảm của Trương Quyền lạnh nhạt, vô cùng tự nhiên mà nắm lấy bả vai của Lương Hạnh, cong môi cười một tiếng: “Cô ấy là ai, tôi biết rõ hơn cô, còn cô là ai, cục cảnh sát sẽ điều tra cho rõ ràng.
”
Vừa mới nói xong, anh ta lại quay đầu và ra hiệu với lối vào ở nhà hàng tây: “Lại xác nhận một chút xem người đã đến chưa?”
Một người đàn ông mặc vest đi đôi giày da đứng ở lối vào của nhà hàng tây, anh ta trông giống như là người phụ trách của nhà hàng, sau khi nghe thấy lời nói này thì gật đầu quay đầu lại dặn dò cho người đứng ở sau lưng: “Nói là người đã bị bắt lại rồi, xác nhận là bao lâu có thể đến.
”
Người phụ nữ mập mạp nghe thấy lời nói này, sắc mặt thay đổi, quay đầu lại muốn chạy, bước chân của Lương Hạnh loạng choang, cũng không có ý định muốn đuổi theo, chỉ là thở dài một tiếng, đồng thời thân thể lui sang bên cạnh dựa trên lan can.
Trương Quyền cong môi, lại ra hiệu cho quản lý nhà hàng: “Nơi này giao cho anh.
”
Anh ta nói xong, quản lý bất đắc dĩ nhún nhún vai, đáp lại một câu: “Đến lúc nào thì anh mới có thể không tìm cho tôi loại phiền toái này.
”
Sau đó lại nhấc chân đi.
Sắc mặt của Lương Hạnh tái nhợt, mồ hôi làm ướt sợi tóc dán bên thái dương, hiện ra mấy phần mệt mỏi.
Sau đó cô di chuyển tầm mắt nhìn về phía Trương Quyền, chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười nhẹ: “Cảm ơn phó tổng Trương đã ra tay giúp đỡ, ngày hôm nay thiếu phần tình nghĩa này của anh, sau này có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp.
”
Cô nói xong, dựa người lên lan can sau lưng, nhưng mà bởi vì sức lực tiêu hao hết rồi, thiếu chút nữa đã buông lỏng lực đạo ở trên tay, làm cho đứa nhỏ trong ngực cô trượt xuống, làm cô hốt hoảng đổ mồ hôi lạnh cả người.
Trương Quyền thấy thế, nghiêng người nhận lấy đứa nhỏ, một tay ôm vào trong ngực, một cái tay khác thì đỡ Lương Hạnh: “Đây là con của cô hả?”
Anh ta đỡ được cô, dẫn cô đi đến nhà hàng bên cạnh, ở đó có một đám người đang xem náo nhiệt liền đồng loạt tránh ra, đưa mắt nhìn hai người ngồi đối diện với nhau trên ghế ngồi gần đó.
Đôi chân của Lương Hạnh bị giày cao gót làm bị thương, lúc này lo ngại thể diện nên không thể cởi ra kiểm tra, cô cố gắng chống đỡ trong chốc lát, cảm thấy thân thể đã khôi phục được chút sức lực, lúc này mới duỗi tay ra với Trương Quyền ở phía đối diện: “Đưa lại cho tôi.
”
Đứa nhỏ trong tay của Trương Quyền ngược lại đã dừng tiếng khóc, lúc này đang mút lấy ngón tay nhỏ nhìn chằm chằm vào người đàn ông xa lạ ở trước mắt, trên mặt vẫn còn mang theo nước mắt, trong đôi mắt lại chứa đầy sự tò mò và tìm tòi nghiên cứu.
“Hình như là thằng bé rất thích tôi.
” Trương Quyền cười cười, không nóng lòng trả lại đứa nhỏ, mà đôi mắt lại tinh tế đánh giá, gương mặt với ngũ quan trắng nõn tinh xảo phối hợp với biểu cảm cùng động tác, lúc này trông có vẻ vô cùng dịu dàng, giống như là một người anh trai không màng thế sự ở nhà hàng xóm.
Nhưng mà Lương Hạnh biết rõ ràng người có thể ngồi lên vị trí giống như anh ta, không có mấy người là ngây thơ.
Cô hơi rủ mắt xuống, cố nén cơn đau kịch liệt đến từ đôi chân, lại muốn đưa tay nhận lấy đứa nhỏ từ trong tay của anh ta, liền nhìn thấy Châu La La vội vàng chạy tới, trong miệng do dự nói: “Lương Hạnh, con của tớ! "
Lương Hạnh bắt đầu lo lắng.
Nhìn thấy trên gương mặt của Châu La La có vết máu ứ đọng, tóc tai cũng lộn xộn không chịu nổi, bước chân loạng choạng, sau khi nhìn rõ đứa nhỏ ở trong tay của Trương Quyền thì dường như là nỗi lo lắng mới buông xuống, sức lực cô cố gắng chống đỡ đến bây giờ cũng đã hoàn toàn sụp đổ, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Lương Hạnh kịp phản ứng lại, hai tay đỡ lấy cô ôm cô vào trong lòng: “Đứa nhỏ không có việc gì đâu, thằng bé rất tốt.
”
Cô thấp giọng an ủi, cũng không biết còn có thể nói cái gì nữa.
Châu La La lại chớp mắt khóc như một đứa nhỏ ở trong ngực của Lương Hạnh, cô gần như là gào thét lên, trên mặt nhanh chóng bị nước mắt che kín: “Hạnh, tại sao lại có thể như vậy, tại sao lại biến thành như vậy! "
Lương Hạnh để mặc cho cô khóc, bàn tay im lặng nắm thành nắm đấm, trong lòng tức giận xuất hiện một cái tên! Hoắc Khải Nguyên.
Anh ta chính là kẻ cầm đầu đã tạo ra cục diện như hiện tại.
Dường như là Trương Quyền có chút luống cuống, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, sau khi kịp phản ứng thì quay người nhìn về phía nhân viên làm việc ở bên cạnh dặn dò cái gì đó.
Không bao lâu sau, chờ đến lúc cảm xúc của Châu La La ổn định lại, anh ta mới mở miệng nói: “Tôi đã gọi xe ở dưới lầu rồi, trước tiên đưa bạn của cô đến bệnh viện đi.
”
Lương Hạnh quay đầu nhìn anh ta, cảm xúc trong đáy mắt của người đàn ông bình thản, không lộ ra vẻ lo lắng quá mức, cũng không lộ ra vẻ thân thiện.
“Được.
” Cô nhẹ nhàng gật đầu một cái, cố gắng đỡ Châu La La đứng dậy.
Chỉ nghe thấy bên tai có âm thanh hít khí lạnh lùng, chân mày của Lương Hạnh nhíu chặt lại, dường như là phát giác ra cái gì đó, khẽ cắn môi cố gắng chống đỡ thân thể của người phụ nữ, đỡ cô đi xuống dưới lầu.
Trương Quyền nhìn thấy thế, ngăn cản cô lại, lại nói với hai nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh: “Hai người đưa cô gái này xuống dưới đi.
”
Tiếng nói vừa mới dứt, lực độ trên vai của Lương Hạnh từ từ nhẹ nhàng hơn, đau đớn trên chân cũng đã được làm dịu, cô hơi thở ra một hơi, liền đưa tay với Trương Quyền: “Đưa đứa nhỏ cho tôi đi, ngày hôm nay thật sự cảm ơn anh.
”
Trương Quyền nghe nói như vậy, đôi môi chậm rãi cong lên, thân thể nghiêng ra phía trước: “Tôi thấy trạng thái của cô cũng không tốt cho lắm, vì sự an toàn của đứa nhỏ, cứ nên để cho tôi đi.
”
Nói như vậy làm cho Lương Hạnh không có cách nào phản bác lại được, hai tay do dự một hồi trong không trung, cuối cùng vẫn im lặng bỏ xuống, xấu hổ cười một tiếng: “Được rồi, cảm ơn anh.
”
Đến bệnh viện, rốt cuộc Lương Hạnh cũng đã tiếp nhận đứa nhỏ vào trong tay của mình, lúc này thằng bé đã ngủ rồi, hình như là thằng nhóc hoàn toàn không cảm nhận được tất cả những gì đang xảy ra xung quanh mình, ngủ vô cùng ngon.
Lương Hạnh ngồi trên chiếc ghế dài ở bên ngoài bệnh viện, cô rất thành thạo mà vuốt ve thân thể của đứa nhỏ, trong đôi mắt tràn đầy tình yêu và trìu mến.
Cũng không chú ý đến Trương Quyền trở về từ hồi nào, chỉ nhìn thấy trong tay của anh ta mang theo một đôi dép lê, cúi người đặt ở bên chân của Lương Hạnh: “Thay ra đi.
”
Lương Hạnh bất ngờ, trong lúc nhất thời vẫn còn chưa tỉnh táo lại.
Trương Quyền thấy thế, cúi người ngồi xuống dường như là muốn tự tay thay dép cho cô.
Lương Hạnh kịp phản ứng lại, trong lòng xuất hiện một cảm giác bối rối, cô vội vàng từ chối: “Cảm ơn, tôi tự mình làm là được rồi.
”
Sau đó không đợi động tác kế tiếp của người đàn ông, cô lập tức đổi thành đôi dép vải bông ở bên cạnh, đôi chân đạp lên miếng đệm mềm mại lập tức cảm thấy được giải phóng.
Trương Quyền ngồi xổm, nhìn thấy vết máu bầm trên chân của Lương Hạnh, lông mày bất giác nhíu chặt lại.
.
Bình luận truyện