Chương 572
CHƯƠNG 572
Tống Nhiễm vẫn thích ngồi ở phía sau cùng hơn, cái cảm giác khiêm tốn mà lại có thể nắm bắt được tất cả như vậy.
Nhưng cái mà cô ta cho rằng là khiêm tốn, có lúc lại không giống với ý người khác.
Vì trong trường hợp như thế này thường xuyên sẽ bị những người đàn ông lạ mặt bắt chuyện, một mặt vì chính sức hấp dẫn của cô ta, mặt khác là sức hút mà gia thế của cô ta đem đến.
Vậy nên ứng phó nhiều trường hợp như này mới tạo nên một cô ta như bây giờ, cô độc, lạnh lùng, xa cách với người khác, bình thường, chỉ cần hai ba câu cô ta đã có thể khiến người khác mặt đỏ ửng, hổ thẹn rời đi.
Vì vậy, khi nhìn thấy một người đàn ông từ quầy rượu nước bên cạnh cách đó không xa cầm theo hai ly sâm panh bước từng bước về phía này, trong lòng cô ta đã lờ mờ có phán đoán.
“Đan Nhiêu.” Đan Nhiêu bước gần đến, đứng vững trước mặt cô ta, đưa một ly rượu trong tay qua, lịch sự mà ga lăng khẽ cúi đầu.
Tống Nhiễm im lặng một lúc, nhìn bộ vest được may vừa với cơ thể anh ta: “Lễ nghi rất chu toàn, từng ở phương Tây sao?”
Đan Nhiêu cảm thấy kì lạ, khẽ mỉm cười, gật đầu đáp: “Tám năm.”
So với những người đàn ông sẽ hoảng loạn đến mức không biết đáp gì, hay những người gấp rút muốn thể hiện bản thân mà nói, người đàn ông trước mắt này từ đầu đến cuối vẫn duy trì vẻ mặt thản nhiên, khiến Tống Nhiễm khẽ thở phào một hơi.
Cô nhận lấy ly sâm panh, cầm trong tay nhưng không có ý định uống.
“Hôm nay cô rất xinh đẹp.” Người đàn ông khẽ nâng chiếc ly lên, lấy lòng một cách hơi cứng nhắc.
Mà cô ta chỉ đơn giản, kiêu ngạo đáp một câu “Tôi biết”, khiến anh ta câm nín, bật cười.
Nửa phút sau, Tống Thiến đứng dậy, trả lại cái ly vẫn chưa động đến cho người đàn ông, lịch sự tỏ ý xin lỗi: “Anh này, ý định của anh khi đến đây đại khái tôi cũng hiểu, nhắc nhở anh một câu, phán đoán hữu hiệu và dừng lại đúng lúc cũng là năng lực nghiệp vụ cơ bản của một doanh nhân.”
Lần này, Tống Nhiễm không từ chối quá cứng nhắc, nhưng cũng đủ để người đàn ông cảm thấy ảo não sau khi suy nghĩ thấu đáo. Có điều, trước khi người đàn ông đã bị Tây hóa một nửa này tiêu hóa hết lời cô nói, ánh mắt của cô đã chú ý đến bóng người kia, cất bước qua đó.
Một lúc lâu sau, Đan Nhiêu nhìn vị trí trước mắt đã trống không, ngơ ngác nhếch miệng bật cười.
Trong không gian nhỏ chật hẹp tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng mà độc đáo thuộc về riêng người phụ nữ, anh ta chợt rũ mắt nhìn ly sâm panh trong tay mình, có một cảm xúc trước nay chưa từng có dâng trào trong trái tim.
Đang dạo chơi trong tâm trạng không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả, bên tai chợt truyền đến một giọng nói trầm thấp mà quen thuộc, gọi anh ta một tiếng: “Cậu chủ.”
Anh ta tỉnh táo lại, có chút bất mãn nhìn người đàn ông đang thở hồng hộc trước mặt, cầm ly rượu của mình ngửa cổ lên uống, rồi mới hỏi: “Sao thế?”
Người đàn ông cười “hihi”, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Đan Nhiêu nghi hoặc nhìn anh ta, cảm xúc nơi đáy mắt từ vẻ chống đối dần trở thành ghê tởm, anh ta cất bước định tránh đi.
“Cậu chủ, anh đừng đi mà…” Người đàn ông đuổi theo, bước chân vội vàng: “Cậu chủ, anh có biết không, ông cụ nhà họ Tống ở Kinh Đô cũng là đại biểu danh dự của buổi từ thiện tối này, ông ấy có giao tình gì với ông cụ nhà chúng ta vậy?”
Nghe đến đây, Đan Nhiêu đang cất bước vội vàng chợt dừng bước, quay đầu lại: “Giao tình gì?”
Bình luận truyện