Chương 17: Ấu trĩ
Edit : Củ Cải Ngâm Đường
------------------------------------
Lúc Tạ Ninh rời đi dì Vương vội vàng hỏi một câu đi đâu.
Tạ Ninh không có nói cho dì Vương biết rõ, chỉ hàm hồ nói một câu 'Có việc gấp' liền lái xe đi.
Tạ Trạch cách nơi của Nguyên Trạm và Tạ Ninh ở 10km, Tạ Ninh lái xe cơ hồ là tăng tốc hết cỡ, chạy như bay về nhà.
Tuy rằng cậu không muốn gặp Nguyên Trạm, nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc tính ân oán cá nhân.
Luc Tạ Ninh chạy về đến biệt thự, bên trong biệt thự đèn đuốc sáng choang, bảo mẫu người máy ở cửa chạy tới chạy lui, dì Trần cũng đứng ở cửa, một mặt lo lắng
Nhìn thấy Tạ Ninh, dì Trần nhất thời thở phào nhẹ nhõm, chào đón nói: "Phu nhân cuối cùng cũng về rồi, tiên sinh tự giam mình ở trong phòng nổi nóng nãy giờ,nói không muốn đi bệnh viện, thật là khiến người ta... Ai!"
Tạ Ninh đã sớm lĩnh giáo qua tính xấu của Nguyên Trạm, trong lòng bất đắc dĩ, ngoài miệng vẫn là động viên dì Trần nói: "Không có chuyện gì, một hồi con khuyên anh ấy một chút, dì Trần trước tiên đi gọi xe cấp cứu đến đi."
Dì Trần ngẩn người, chần chờ nói: "Như vậy không tốt đâu... Nếu tiên sinh vẫn không chịu đi thì làm sao bây giờ?"
Tạ Ninh nhắm mắt lại, một bên đổi giày một bên nhàn nhạt nói: "Đi hay không khoogn phải do anh ấy quyết định."
Dì Trần nghe vậy không khỏi ngẩn ra —— bà vẫn là lần đầu tiên nghe ngữ khí hung hăng như vậy của Tạ Ninh, nhưng mà lập tức bà liền hiểu được nặng nhẹ, xoay người đi gọi điện thoại.
Lúc này Tạ Ninh cũng đã nhanh chóng thay xong giày, phân phó bảo mẫu người máy đi rót một ly nước sôi bưng đến lầu hai, Tạ Ninh đi thẳng đến phòng của Nguyên Trạm ở lầu hai.
Nguyên Trạm thuật ra không phải đang nổi nóng, chỉ là khi đầu hắn đau sẽ đập phá đồ, vì để tránh làm bị thương người khác, nên thường tự nhốt mình trong phòng.
Tạ Ninh lên tới lầu hai liền xa xa nghe thấy động tĩnh trong phòng của Nguyên Trạm, không khỏi hơi nhíu lông mày.
Cậu không chần chờ, trực tiếp bước nhanh đi lên gõ cửa một cái, nói: "Thuốc tôi mang về rồi."
Động tĩnh trong phòng dừng một chút, tiếp đến cửa phòng liền bị mở ra một cái khe, khuôn mặt uể oải của Nguyên Trạm xuất hiện, gương mặt luôn đẹp trai bình thản bây giờ lại tiều tụy rất nhiều.
"Đưa thuốc đây." Nguyên Trạm mang theo vài phần đề phòng đưa tay ra, cũng không có ý cho Tạ Ninh vào.
Tạ Ninh nhìn đôi mắt đã hơi sinh ra tơ máu của Nguyên Trạm, nói: "Anh cho tôi vào trước đã."
Nguyên Trạm nhất thời có chút phiền não, "Đưa thuốc cho tôi !"
Tạ Ninh trái lại tiến lên một bước, đem cửa đẩy ra, sau đó cau mày nói: "Anh ngồi xuống đi, lại quậy cái gì ?"
Nguyên Trạm sửng sốt một giây, sau đó liền nhíu mày muốn quát lớn Tạ Ninh, cố tình vào lúc này bảo mẫu người máy bưng nước nóng lên đây, bùm bùm mà dùng âm thanh điện tử nói: "Nước nóng bưng lên nha, phu nhân!"
Tạ Ninh không khỏi nở nụ cười một tiếng, tiếp cũng lười đi quản phản ứng Nguyên Trạm, khom lưng nhận lấy nước nóng trên tay bảo mãu người máy, liền thay đổi biểu tình hòa hoãn một chút, ngẩng đầu ôn nhu nói với Nguyên Trạm: "Vào thôi."
Nguyên Trạm dùng ánh mắt âm trầm mà nhìn Tạ Ninh liếc mắt một cái, cuối cùng không lên tiếng buông lỏng chốt cửa, quay người đi vào bên trong.
Tạ Ninh thấy thế, không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng mừng thầm —— khó ở thì khó ở, còn chịu nghe tiếng người thì còn cứu được.
Đương nhiên trên mặt Tạ Ninh vẫn là vẫn duy trì trạng thái nghiêm túc bình tĩnh, bưng nước nóng, cầm hộp thuốc đi tới.
Nguyên Trạm ngồi ở bên giường, nhìn thấy Tạ Ninh đem nước nóng cùng hộp thuốc đưa tới, rõ ràng nhịp thở hơi dồn dập một chút, nhưng hắn vẫn là siết tay, nhẫn nại không đoạt đồ từ trên tay của Tạ Ninh.
Tạ Ninh thấy thế, ngược lại cũng không làm khó hắn, chủ động đem hộp thuốc cùng nước nóng cẩn thận đưa tới.
Nguyên Trạm tiếp nhận hộp thuốc,từ bên trong lấy ra sáu, bảy viên thuốc, sau đó cùng nước nóng một hơi nuốt xuống.
Sau khi uống thuốc xong, Nguyên Trạm thở dài một hơi, nhắm mắt dựa vào đầu giường, cũng không quản Tạ Ninh, dường như đang cố chịu đau đớn, chờ thuốc có tác dụng.
Tạ Ninh yên lặng ở bên cạnh chờ Nguyên Trạm uống thuốc xong, không nhịn được cau mày —— bộ dạng của Nguyên Trạm, cảm giác vấn đề đã rất nghiêm trọng, sớm nên đi bệnh viện triệt để kiểm tra một chút, nghe cách nói của dì Trần thì Nguyên Trạm đến bây giờ còn rất giấu bệnh sợ thầy?
Nghĩ tới đây, Tạ Ninh giật giật ánh mắt, nói: "Tôi vừa rồi sợ anh xảy ra chuyện nên đã kêu xe cứu thương. Nhưng mà bây giờ nhìn dáng vẻ của anh, một hồi hay là đi kiểm tra một chút —— "
Tạ Ninh còn chưa dứt lời, Nguyên Trạm liền một mặt buồn bực mở mắt ra, đứng dậy nói với Tạ Ninh: "Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm, bệnh viện tôi sẽ không đi."
Tạ Ninh trầm mặc một giây, bỗng nhiên nở nụ cười: "Anh mới mấy tuổi hả ?"
Nguyên Trạm:...
"Không cần cậu quan tâm!".Trên trán Nguyên Trạm bắt đầu nổi gân xanh.
Tạ Ninh sờ sờ mũi, cũng không dám cười nữa, chỉ có kìm nén nói: "Coi như cho tôi chút mặt mũi, một hồi xe cứu thương đến đùng có mà đánh nhau với bác sĩ là được."
Nguyên Trạm theo bản năng nổi giận đùng đùng phản bác: "Ai nói tôi sẽ đánh nhau với bác sĩ?
Tạ Ninh trừng mắt nhìn: "Không đánh là tốt nhất."
Nguyên Trạm:...
"Cậu đi ra ngaoif cho tôi!" Nguyên Trạm tức giận đến đầu bên phải lại bắt đầu đau, chỉ có thể dùng tay xoa huyệt thái dương.
Tạ Ninh thấy thế, chấn động trong lòng, biết mình có chút quá đáng, vốn là muốn trợ giúp Nguyên Trạm dời đi lực chú ý, lại không nghĩ rằng lại chọc giận hắn,liền vội vàng tiến lên một bước nói: "Anh không sao chứ?"
Nói xong Tạ Ninh đưa tay muốn xem xét tình hình của Nguyên Trạm, kết quả Nguyên Trạm lúc này đang rất cáu bẳn, theo bản năng đưa tay đẩy một cái ——
Trong thuốc có vài thành phần an thần, cho nên hắn đảy một cái, Tạ Ninh bị hắn đẩy ngã không nói, chính hắn cũng không kiểm soát được thân thể, thân thể theo quán tính đột nhiên nghiêng về phía trước —— rầm một tiếng, hai người cùng nhau ngã xuống đất.
Tạ Ninh bị Nguyên Trạm hơn 65kg đè lên, mắt nổ đom đóm, chỉ cảm thấy xương cốt đều muốn vỡ, thiếu chút nữa là phun ra.
Mà Nguyên Trạm va đầu vào trên bả vai Tạ Ninh, chỉ ngửi được một luồng mùi thơm mơ hồ nhàn nhạt trong veo, hắn vốn là đau đầu gần chết, khi ngửi thấy được mùi này mơ hồ cảm thấy được có chút thư thích, trong lúc hỗn loạn không nhịn được ở trên cần cổ trắng nõn của Tạ Ninh dụi dụi...
Tạ Ninh trong nháy mắt sởn cả tóc gáy.
Co mặt hơi co quắp một chút, Tạ Ninh dùng tay muốn đem Nguyên Trạm đẩy ra, chờ cậu vừa đặt tay trên bả vai Nguyên Trạm thì cửa phòng liền bị bảo mẫu người máy vừa đi vừa quang quác mồm đẩy ra.
"Phu nhân tiên sinh, xe cứu thương tới rồi!"
Tạ Ninh:...
Nguyên Trạm: !
Hai người cơ hồ là đồng thời, giãy dụa suy nghĩ muốn bò lên, ngay lúc này, bảo mẫu người máy sửng sốt một giây, liền quay người nhanh chóng trượt đi ra ngoài, đồng thời hét lớn: "Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!"
Tạ Ninh:...
Nguyên Trạm:...
Đương Tạ Ninh cắn răng, dùng tay đẩy vai Nguyên Trạm lên, Nguyên Trạm cũng ấn lại huyệt thái dương chống đỡ ngồi dậy.
Lúc thân thể nhia người tiếp xúc, Tạ Ninh đột nhiên cảm giác thấy có một cái vật ấm áp ở bên hông cậu cọ hai lần, trong nháy mắt mặt liền tái mét...
Mà Tạ Ninh vẫn là tận lực làm bộ không biết chuyện gì, cắn môi, yên lặng đẩy Nguyên Trạm ra ngồi dậy.
Nguyên Trạm lúc này cũng lảo đảo đứng lên, hơi cúi đầu. Tạ Ninh không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy hắn lộ ra đôi tai cùng nửa khuôn mặt đỏ ửng.
Tạ Ninh đương nhiên sẽ không tự luyến cho là Nguyên Trạm thích cậu, trái lại nghiêm túc cảm thấy Nguyên Trạm thật đáng thương —— đã kết hôn hai năm, hai mươi bảy tuổi, lại còn là một xử nam, thực sự là...
Bất quá mấy lời oán thầm Tạ Ninh đều không nói ra, giờ khắc này cậu chỉ là vỗ vỗ áo khoác nhăn nheo, nhẫn nhịn đau nhức trên bả vai bị Nguyên Trạm đập phải lúc nãy đứng lên nói: "Xe cứu thương đã đến rồi, hay là đi xem một chút đi, bộ dạng này của anh, tôi thực sự không yên tâm."
Nguyên Trạm bản thân tâm lý có quỷ, lúc này nghe ngữ khí hờ hững của Tạ Ninh, trái lại làm cho hắn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Ừm." Cuối cùng Nguyên Trạm một chữ quý như vàng mà nặn ra một chữ như thế.
Tạ Ninh hơi co quắp cơ mặt, nhịn cười, lẳng lặng nói: "Tốt lắm, anh đi nhà vệ sinh sửa sang lại chút đi, tôi đi ra ngoài chờ."
Gương mặt Nguyên Trạm lại đỏ thêm một tầng, có thể ngữ khí Tạ Ninh thật sự là quá mức bình tĩnh bình thường làm cho hắn thêm xấu hổ, vì thế hắn cắn răng, nhưng vẫn là xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Tạ Ninh yên lặng đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, liền thấy bảo mẫu người máy còn có dì Vương liền và mấy người bác sĩ y tá đứng ở dưới lầu.
Tạ Ninh ngẩn người, mỉm cười, tiến lên nghênh tiếp.
Tạ Ninh bên này cùng bác sĩ y tá đại khái trao đổi một chút tình huống của Nguyên Trạm, Nguyên Trạm cũng đã thay đổi quần áo, đi xuống.
Đem Nguyên Trạm đưa lên xe cứu thương, Tạ Ninh suy nghĩ một chút, bản thân cũng ngồi lên.
Nhìn Tạ Ninh cũng ngồi lên xe cứu thương, vốn là đã nằm xuống Nguyên Trạm liền không nhịn được muốn ngồi dậy, rồi lại bị Tạ Ninh dùng tay đè xuống.
"Đừng làm rộn, nằm xuống đi."
Tạ Ninh lúc nói lời này ngữ khí ôn hòa bình tĩnh, lực đạo đặt trên abr vai Nguyên Trạm cũng không lớn.
Nguyên Trạm ngẩn người, ở giữa một đám bác sĩ cùng y tá xa lạ không tự chủ liền sinh ra một chút cảm giác an toàn, không có giãy giụa nữa.
Tạ Ninh lúc này liền đối với hắn lẳng lặng nở nụ cười.
Nguyên Trạm:...
Sau đó hắn liền nhấp một môi dưới, yên lặng nhắm mắt lại,đặt đầu xuống.
Y tá bên này giúp Nguyên Trạm đo huyết áp, cau mày cùng bác sĩ nói hai câu gì đó, bác sĩ liền truyền cho Nguyên Trạm một bình nước gì đó Tạ Ninh không biết.
Tạ Ninh thấy thế, không nhịn được liền thấp giọng hỏi: "Kiểm tra ra cái gì sao?"
Bác sĩ liếc mắt nhìn Tạ Ninh, vừa liếc nhìn Nguyên Trạm, chần chờ nói: "Hai vị là quan hệ tình nhân?"
Nhất thời không gian yên tĩnh.
Nguyên Trạm lúc này yên lặng mở mắt ra, thần sắc có chút lúng túng, ngược lại là Tạ Ninh rất bình tĩnh mà mỉm cười nói: "Quan hệ vợ chồng."
Bác sĩ thần sắc càng cổ quái.
Tạ Ninh lúc này nhìn biểu tình bác sĩ, ánh mắt giật giật, nói: "Có lời gì bác sĩ có thể nói thẳng, không phải e ngại."
Bác sĩ trầm mặc hai giây, có chút lúng túng nói: "Hai vị mới vừa kết hôn không lâu?"
Tạ Ninh nhạy bén ngửi được có cái gì không đúng, trên mặt vẫn là bình tĩnh nói: "Có vấn đề gì không?"
Tác giả có lời muốn nói: cầu bao nuôi ~
Củ Cải có lời muốn nói :
Mình đang giai đoạn gần năm cuối sắp làm tốt nghiệp nên cần chú trọng vào việc học nhiều hơn nữa, đồ án mình làm cũng nặng hơn đó là lý do 2 tháng nay mình hầu như bỏ bê không tương tác Truyện Bất Hủ lẫn Wordpress, rất xin lỗi vì sự bất tiện này, mong các bạn thông cảm.
Mình quyết định thông báo lịch up truyện :
1.MANG THAI HÀI TỬ CỦA HÀO MÔN LÃO NAM NHÂN ( ĐANG UPDATE BẢN BETA BÊN WORDPRESS)- không có lịch up cố định khi rảnh mình mới up tiếp ( các bạn thông cảm theo dõi bản hoàn bên Truyện Bất Hủ và sẽ có khá nhiều sạn nếu k muốn đợi dài cổ)
2.SAU KHI LY HÔN TÔI MANG THAI CON CỦA TRA CÔNG (OG)- MỖI TUẦN 1 CHƯƠNG.
3.DẠY ALPHA GIẢ O LÀM NGƯỜI (OG)-MỖI TUẦN 1 CHƯƠNG.
4.MISS(MỘ NHIỄM-OG)- MỖI TUẦN 1 CHƯƠNG.
Lịch up cơ bản là như thế tuy nhiên có thể có tuần khá bận thì mình chỉ cố gắng ra 1 chương bất kỳ trong 3 bộ đang On going.
Thế thôi chúc các bạn một ngày tốt lành ! Cảm ơn đã ghé nhà Củ Cải.
Bình luận truyện