Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 114: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(14)
Trước khi bị bố mẹ kéo lên lầu, Tiểu Vũ đã viết một câu vào cuốn sổ rồi giơ lên cho Diệp Sanh xem.
Tiểu Vũ nói: 【 Trên người các người thơm quá. 】
Gò má hóp lại khiến đôi mắt cậu bé trông to đến bất ngờ. Giờ đây, đôi mắt trong trẻo và trong sáng đầy trẻ thơ đó nhìn họ với vẻ ác ý và kỳ lạ không thể tả được. Tiểu Vũ viết xong câu này, liền thu hồi sổ tay, ngoan ngoãn đi lên lầu.
—— Trên người các người thơm quá.
Tất cả phấn hoa ở Thành phố Mùa xuân đều bị hít vào trong cơ thể họ, không chỉ gieo mầm mà còn đặt gốc rễ của tai họa. Bây giờ họ giống như chiên con được rắc gia vị, tỏa ra một mùi thơm quyến rũ và thu hút vô số chó rừng thèm muốn nó.
Diệp Sanh nhìn bóng dáng Tiểu Vũ rời đi với vẻ mặt vô cảm, thầm nghĩ, xem ra đêm nay mọi người trong căn hộ đều đừng nghĩ có thể ngủ.
"Tới phòng 103." Sắc mặt Lạc Hưng Ngôn cũng không tốt lắm.
Sau đó một số người đã đến phòng 103.
Dục Ma là người mở miệng trước tiên, hắn đưa ra một đống đồ như đang hiến vật quý, trong đó có tăm, kẹo m út, thậm chí cả chocolate, hắn nói để lấy lòng: "Anh Lạc, ngày hôm nay lúc tôi đang điều tra thì đi ngang qua một quán ăn vặt. Tôi nghĩ đến anh thích cắn đồ vật trong miệng nên đặc biệt mua cho anh một ít đồ ăn, để từ nay về sau anh không cần mỗi ngày phải tước tăm xỉa răng."
Lạc Hưng Ngôn nhìn đồ ăn vặt, lạnh lùng nhìn Dục Ma với đôi đồng tử dọc như đang nhìn người chết, hỏi: "Cậu đã ăn thứ gì trong thành phố này?"
Dục Ma ngơ ngác: "A? Làm sao vậy?"
Tên tùy tùng của Dục Ma nói: "Tôi vừa ăn một viên kẹo dẻo."
Lạc Hưng Ngôn: "Kẹo dẻo có ngọt không?"
Dục Ma gật đầu: "Thật ngọt ngào. Đây là loại kẹo tôi từng nếm qua ngọt ngào nhất béo ngậy nhất, mùi vị cũng rất đặc biệt."
Lạc Hưng Ngôn: "Có giống mùi hoa không?"
Dục Ma nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó chú ý tới một tia sợ hãi, thanh âm run run: "Đúng vậy, là mùi hoa."
Lạc Hưng Ngôn mỉa mai nói: "Đừng ăn bất cứ thứ gì trong thành phố này. Ngay cả không khí cũng độc hại. Nếu cậu ăn thức ăn và nước uống của nó, cậu sẽ chỉ nhanh chóng bước vào quan tài mà thôi."
Dục Ma sợ hãi tái mặt: "Trong không khí có độc?!"
Lạc Hưng Ngôn có nhiều kinh nghiệm đi đến những nơi nguy hiểm hơn họ nên anh đã bỏ xiềng xích quanh tay mình xuống.
"Phấn hoa trong không khí Hoài Thành chứa đầy ký sinh trùng, chúng ta phải nhanh chóng thoát ra ngoài."
"Những phấn hoa này đã bị chôn vùi trong cơ thể chúng ta. Cậu có thể thử sử dụng sức mạnh của mình để xem cảm giác của mình như thế nào."
Sau khi anh nói điều này, tất cả những người dị năng ở đây đều thử nó, và cuối cùng, không có ngoại lệ, sắc mặt của tất cả mọi người đều trông rất khó coi.
Không ai trong nhóm của họ là người mới thiếu kinh nghiệm. Dục Ma đến từ công hội Jack, một trong ba công hội lớn của các dị năng giả. Hắn vốn là dị năng giả cấp B, và dị năng của hắn là về khả năng thể chất.
Tốc độ, khả năng nhảy và sự nhanh nhẹn của cơ bắp của hắn đều rất cao, và hắn có thể có thể nhảy lên đ ỉnh biệt thự chỉ trong một cú nhảy.
Nhưng bây giờ Dục Ma cố gắng siết chặt nắm đấm, tựa như đang gắng sức nắm lấy điểm nào đó, cơ bắp thả lỏng, căn bản không tìm được cảm giác dư thừa lực lượng thường ngày. Khuôn mặt hắn trở nên u ám.
"Dị năng của tôi...dị năng của tôi dường như bị ức chế."
Dương Tông là dị năng giả cấp C và dị năng của hắn ta là ẩn nấp. Đây cũng chính là nguyên nhân hắn dám một mình đem em trai đi khắp nơi rèn luyện, khi có chuyện gì có thể giấu hơi thở lẻn đi.
Vì vậy, Dương Tông thích hợp tác với người lạ. Bởi vì kỹ năng của hắn đương nhiên thích hợp phản bội đồng đội, để cho vật tế thần thay mình tìm đường đi. Kết quả hiện tại, ẩn thân của hắn đã bị áp chế, không thể sử dụng được.
"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?!"
Lạc Hưng Ngôn nói: "Xiềng xích của tôi kể từ khi tôi bước vào thế giới này ngày càng nặng hơn."
Đối với 【 Xiềng Xích】, dây xích sắt là vũ khí kết hợp với linh hồn.
Dị năng của Lạc Hưng Ngôn ban đầu có 【 Sức Mạnh 】. Sợi xích ngày càng nặng hơn, đồng nghĩa với việc dị năng của anh đang bị thế giới này ăn mòn.
"Trọng lượng của nó không tăng đều, ngày đầu tiên trọng lượng thay đổi không rõ ràng, nhưng hôm nay khi đi ra ngoài, tôi có thể cảm thấy mỗi bước đi nó càng trở nên nặng hơn." Lạc Hưng Ngôn thờ ơ nói:
"Tối mai chúng ta phải đi ra ngoài trước bình minh!"
"Tối mai trước bình minh?! Chúng ta chỉ có bấy nhiêu thời gian thôi sao?"
Liễu Thiến Thiến ngủ cả ngày trong biệt thự, lần đầu tiên tham gia thảo luận, nghe được một câu như vậy, cô hoàn toàn chết lặng. Có lẽ cô là người mới đến duy nhất có mặt, mắt cô đỏ hoe vì sợ hãi, cô kêu lên: "Anh tìm được đường chưa? Làm sao chúng ta có thể thoát ra được?"
Dục Ma sụp đổ và nói: "Khi vào loại 【 Không gian 】này, chúng ta phải giết chủ sở hữu của không gian trước thì mới có thể đi ra ngoài —— tại sao, tại sao lại có một kẻ dị giáo có thể tạo ra không gian trong Trung tâm mua sắm Gia Hòa!"
Sự bình tĩnh mà Dục Ma giả vờ cuối cùng đã sụp đổ, vẻ mặt hắn trở nên tuyệt vọng. Những kẻ dị giáo có thể tạo ra không gian thường có cấp độ thấp nhất là B.
Trước đây hắn cũng đã từng đến những nơi nguy hiểm cao cấp cùng với thủ lĩnh của công hội và tiến vào không gian ảo ảnh. Nhưng chưa bao giờ hắn lại sợ hãi và mê man đến thế.
—— bởi vì, đây là một thành phố.
Loại dị giáo nào có thể tạo ra một không gian đô thị và nhốt họ vào bên trong. Loại dị giáo nào có thể áp chế dị năng của họ?
Dưới ánh đèn, mọi người đều có vẻ chán nản và lo lắng.
Ngoại trừ Lạc Hưng Ngôn, Diệp Sanh và Ninh Vi Trần, một số ít người có mặt ở đây không biết họ đang ở trong địa ngục nào.
Nhóm người này, đứng đầu là Dục Ma và Dương Tông, họ dốc toàn lực để đối phó thì nhiều nhất chỉ có thể đối phó một tên dị giáo cấp B. Họ chỉ biết rằng có ma quỷ ở bên ngoài vào ban đêm, nhưng hầu hết những con ma họ nhìn thấy vào ngày đầu tiên đều là cấp E, cấp D và cấp C, vì vậy đối với họ, ở đây chỉ có rất nhiều kẻ dị giáo, và nó không đáng sợ lắm.
Lạc Hưng Ngôn không có ý định nói sự thật cho họ biết, nói với họ rằng đây là 【 Không gian 】do một kẻ dị giáo cấp S tạo ra sẽ chỉ khiến những người này suy sụp hơn nữa, thậm chí mất đi sự tự tin và dũng khí để ra ngoài.
Dục Ma giống như một con thú bị mắc kẹt, túm lấy cổ áo của Dương Tông: "Cậu đã nói gì với chúng tôi trong điện thoại! Không phải cậu đã nói rằng tối đa chỉ có một tên dị giáo cấp C ở Trung tâm thương mại Gia Hòa sao! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Dương Tông phàn nàn không ngừng: "Tôi không biết! Tôi không biết tại sao nơi này lại nguy hiểm như vậy! Nếu có những kẻ dị giáo trên cấp C, Cục Phi tự nhiên của Hoài Thành không nên phái người đi sao? Tôi chỉ thấy rằng Cục Phi tự nhiên không đến đây nên tôi mới gọi cho anh."
Dục Ma tức giận phun ra một ngụm đờm: "Chết tiệt! Cục Phi tự nhiên là một lũ thua cuộc! Một lũ rác rưởi!"
Lạc Hưng Ngôn: "..." Lạc Hưng Ngôn nắm lấy dây xích, mặt tái mét hỏi hắn: "Cục Phi tự nhiên không phải đã phong tỏa khu mua sắm Gia Hòa sao? Anh vào bằng cách nào?"
Lời này vừa nói ra, Dục Ma liền sửng sốt. Khu vực gần Trung tâm mua sắm Gia Hòa quả thực đã bị phong tỏa...
Họ lẻn vào dựa trên thân phận dị năng giả của họ.
Dục Ma ngay lập tức không nói nên lời. Lạc Hưng Ngôn trợn mắt và nghĩ: Quả nhiên, người tìm đường chết chắc chắn sẽ chết. Đối phó với Cố Sự Đại Vương anh thậm chí còn không chắc mình có thể thoát khỏi an toàn chứ đừng nói đến việc mang theo một nhóm kéo chân như vậy.
Lạc Hưng Ngôn không nghĩ rằng tất cả những người này có thể sống sót thoát ra ngoài. Bây giờ anh đang chia sẻ những manh mối và phát hiện của mình với họ, chỉ để tận tình tận nghĩa và để họ chết càng muộn càng tốt.
Lạc Hưng Ngôn nói: "Hôm nay tôi đã tìm kiếm toàn bộ thành phố Hoài Thành và không tìm thấy ai có thể là chủ sở hữu của không gian."
Mọi người càng tuyệt vọng hơn.
Phán đoán của quan chấp hành cấp S là 99% sẽ đúng. Diệp Sanh rũ mắt xuống và vẽ một hình chữ nhật lệch lên trên tờ giấy. Đồng thời vẽ dấu chéo vào chỗ trống bên cạnh. Không thể tìm thấy Trình Tiểu Thất trong thành phố này... Trình Tiểu Thất đã đi đâu?
Pin điện thoại di động của Diệp Sanh không tốt và hết pin rất nhanh. Sau khi nhận được giấy và bút từ Tiểu Vũ, cậu bắt đầu viết lên giấy và trao đổi với Ninh Vi Trần.
Diệp Sanh vẻ mặt nghiêm túc và viết.
【 Tối nay, ngoại trừ chủ nhà, tất cả những người thuê nhà sẽ có hành động chống lại chúng ta. 】
Cậu nghĩ Ninh Vi Trần sẽ mở miệng trả lời cậu. Không ngờ, Ninh Vi Trần lại chống cằm nhìn cậu hồi lâu, sau đó đột nhiên mỉm cười, cầm lấy cây bút trong tay cậu. Cầm chiếc bút đen trên bàn tay mảnh khảnh, Hắn viết một dòng chữ bằng nét chữ đẹp và rõ ràng trên tờ giấy.
【 Vì 《 Thành Phố Mùa Xuân 》? 】
Diệp Sanh: "..." Ninh Vi Trần bị mất giọng à? Tại sao hắn lại cố gắng học viết như cậu?!
Khóe miệng Diệp Sanh giật giật, nhưng thời gian gấp rút, cậu cũng lười nói chuyện vô nghĩa như vậy với Ninh Vi Trần.
Diệp Sanh viết.
【 Ừ, Cố Sự Đại Vương không thể để chúng ta trốn chỗ này chỗ kia hoài được. 】
Bọn họ ẩn náu ở trong biệt thự Trường Minh, bên ngoài hàng triệu dị đoan sợ hãi không dám tới gần, nhưng trong biệt thự, dị giáo cấp cao mỗi người đều có d*c vọng riêng, không thèm khát máu thịt của người bên ngoài đến vậy. Vậy là họ có thể vượt qua đêm đầu tiên một cách an toàn.
Nhưng hạt giống đang "nảy mầm".
Trong 《 Thành Phố Mùa Xuân 》, phấn hoa được gió xuân ấm áp thổi vào cơ thể con người không chỉ tước đi mạng sống, ức chế dị năng của họ mà còn khiến họ trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận. Máu thịt của họ ngày càng trở nên hấp dẫn, những người thuê phòng "lý trí" sẽ dần mất đi "lý trí" và giương móng vuốt chống lại họ.
Diệp Sanh viết.
【 Chủ nhà cấm làm ồn vào ban đêm. Tôi nghĩ những người thuê phòng này sẽ hành động riêng lẻ và gõ cửa từng phòng một. 】
Ninh Vi Trần cầm bút viết.
【Người thuê phòng ở phòng 301 và 201 được xếp hạng B, dễ giải quyết hơn. Em hy vọng chúng ta sẽ gặp may mắn một chút. 】
Diệp Sanh viết nói.
【 Vô dụng thôi. Nếu đêm nay trốn thoát thì còn có đêm mai, thậm chí đêm mai chủ nhà cũng có thể ra ngoài. Cậu nghĩ chủ nhà sẽ ở trình độ nào? 】
Ninh Vi Trần chống khuỷu tay lên bàn và cười khúc khích mà không cần suy nghĩ.
【 A+ 】
Diệp Sanh: "..."
Dù biết cấp bậc của chủ nhà nhất định phải trên cấp A, nhưng nhìn điểm A+ này, Diệp Sanh vẫn cảm thấy vô lý và ớn lạnh. Ở trong đài phát thanh, cậu suýt soát thoát chết trong gang tấc khi đối phó với một Quỷ Mẫu cấp A+. Bây giờ lại có một kẻ dị giáo cấp A+ khác trong biệt thự Trường Minh này.
Chương thứ tám của 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, 《 Chủ Nhà Địa Ngục 》quả thực là địa ngục.
Giá trị thần quái cấp A+ trong hộp súng có thể quy đổi thành nhiều loại đạn cấp C. Nhưng nếu chuyển sang cấp B thì số lượng sẽ giảm đi rất nhiều, nếu chuyển sang cấp A thì có thể chỉ bắn được năm sáu phát. Điều này cũng cần tính đến sức chịu đựng của cơ thể cậu, dù sao bắn một viên đạn cấp cao cũng giống như thân thể của Diệp Sanh đã bị tra tấn một lần.
Đêm xuân ở Hoài Thành đầy máu, nhưng gió vẫn dịu dàng.
Cậu vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm ngát của hoa trong tòa nhà ống quanh co này.
Cậu muốn nôn.
Ninh Vi Trần lại viết bằng bút.
【 Em hỏi chủ nhà, Trình Tiểu Thất trước đây từng sống ở đây, hắn sống ở phòng 203, nhưng chủ nhà từ chối đưa chìa khóa cho em, bà ta nói rằng phòng 203 tạm thời không có người cho thuê. 】
Diệp Sanh viết.
【 203? Vậy không phải hắn sống ở tầng dưới chỗ Vương Tiểu Bàn sao?]
【 Ừm. 】
Diệp Sanh tựa hồ biết bóng dáng Vương Tiểu Bàn trong ảnh đang nhìn cái gì, nhón chân nhìn xuống xem cái gì.
Hắn ta đang kiểm tra xem Trình Tiểu Thất có ở nhà không.
Vậy tâm trạng của Trình Tiểu Thất khi chụp bức ảnh này là mỉa mai, tức giận hay tuyệt vọng và buồn bã?
Tiểu Vũ nói: 【 Trên người các người thơm quá. 】
Gò má hóp lại khiến đôi mắt cậu bé trông to đến bất ngờ. Giờ đây, đôi mắt trong trẻo và trong sáng đầy trẻ thơ đó nhìn họ với vẻ ác ý và kỳ lạ không thể tả được. Tiểu Vũ viết xong câu này, liền thu hồi sổ tay, ngoan ngoãn đi lên lầu.
—— Trên người các người thơm quá.
Tất cả phấn hoa ở Thành phố Mùa xuân đều bị hít vào trong cơ thể họ, không chỉ gieo mầm mà còn đặt gốc rễ của tai họa. Bây giờ họ giống như chiên con được rắc gia vị, tỏa ra một mùi thơm quyến rũ và thu hút vô số chó rừng thèm muốn nó.
Diệp Sanh nhìn bóng dáng Tiểu Vũ rời đi với vẻ mặt vô cảm, thầm nghĩ, xem ra đêm nay mọi người trong căn hộ đều đừng nghĩ có thể ngủ.
"Tới phòng 103." Sắc mặt Lạc Hưng Ngôn cũng không tốt lắm.
Sau đó một số người đã đến phòng 103.
Dục Ma là người mở miệng trước tiên, hắn đưa ra một đống đồ như đang hiến vật quý, trong đó có tăm, kẹo m út, thậm chí cả chocolate, hắn nói để lấy lòng: "Anh Lạc, ngày hôm nay lúc tôi đang điều tra thì đi ngang qua một quán ăn vặt. Tôi nghĩ đến anh thích cắn đồ vật trong miệng nên đặc biệt mua cho anh một ít đồ ăn, để từ nay về sau anh không cần mỗi ngày phải tước tăm xỉa răng."
Lạc Hưng Ngôn nhìn đồ ăn vặt, lạnh lùng nhìn Dục Ma với đôi đồng tử dọc như đang nhìn người chết, hỏi: "Cậu đã ăn thứ gì trong thành phố này?"
Dục Ma ngơ ngác: "A? Làm sao vậy?"
Tên tùy tùng của Dục Ma nói: "Tôi vừa ăn một viên kẹo dẻo."
Lạc Hưng Ngôn: "Kẹo dẻo có ngọt không?"
Dục Ma gật đầu: "Thật ngọt ngào. Đây là loại kẹo tôi từng nếm qua ngọt ngào nhất béo ngậy nhất, mùi vị cũng rất đặc biệt."
Lạc Hưng Ngôn: "Có giống mùi hoa không?"
Dục Ma nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó chú ý tới một tia sợ hãi, thanh âm run run: "Đúng vậy, là mùi hoa."
Lạc Hưng Ngôn mỉa mai nói: "Đừng ăn bất cứ thứ gì trong thành phố này. Ngay cả không khí cũng độc hại. Nếu cậu ăn thức ăn và nước uống của nó, cậu sẽ chỉ nhanh chóng bước vào quan tài mà thôi."
Dục Ma sợ hãi tái mặt: "Trong không khí có độc?!"
Lạc Hưng Ngôn có nhiều kinh nghiệm đi đến những nơi nguy hiểm hơn họ nên anh đã bỏ xiềng xích quanh tay mình xuống.
"Phấn hoa trong không khí Hoài Thành chứa đầy ký sinh trùng, chúng ta phải nhanh chóng thoát ra ngoài."
"Những phấn hoa này đã bị chôn vùi trong cơ thể chúng ta. Cậu có thể thử sử dụng sức mạnh của mình để xem cảm giác của mình như thế nào."
Sau khi anh nói điều này, tất cả những người dị năng ở đây đều thử nó, và cuối cùng, không có ngoại lệ, sắc mặt của tất cả mọi người đều trông rất khó coi.
Không ai trong nhóm của họ là người mới thiếu kinh nghiệm. Dục Ma đến từ công hội Jack, một trong ba công hội lớn của các dị năng giả. Hắn vốn là dị năng giả cấp B, và dị năng của hắn là về khả năng thể chất.
Tốc độ, khả năng nhảy và sự nhanh nhẹn của cơ bắp của hắn đều rất cao, và hắn có thể có thể nhảy lên đ ỉnh biệt thự chỉ trong một cú nhảy.
Nhưng bây giờ Dục Ma cố gắng siết chặt nắm đấm, tựa như đang gắng sức nắm lấy điểm nào đó, cơ bắp thả lỏng, căn bản không tìm được cảm giác dư thừa lực lượng thường ngày. Khuôn mặt hắn trở nên u ám.
"Dị năng của tôi...dị năng của tôi dường như bị ức chế."
Dương Tông là dị năng giả cấp C và dị năng của hắn ta là ẩn nấp. Đây cũng chính là nguyên nhân hắn dám một mình đem em trai đi khắp nơi rèn luyện, khi có chuyện gì có thể giấu hơi thở lẻn đi.
Vì vậy, Dương Tông thích hợp tác với người lạ. Bởi vì kỹ năng của hắn đương nhiên thích hợp phản bội đồng đội, để cho vật tế thần thay mình tìm đường đi. Kết quả hiện tại, ẩn thân của hắn đã bị áp chế, không thể sử dụng được.
"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?!"
Lạc Hưng Ngôn nói: "Xiềng xích của tôi kể từ khi tôi bước vào thế giới này ngày càng nặng hơn."
Đối với 【 Xiềng Xích】, dây xích sắt là vũ khí kết hợp với linh hồn.
Dị năng của Lạc Hưng Ngôn ban đầu có 【 Sức Mạnh 】. Sợi xích ngày càng nặng hơn, đồng nghĩa với việc dị năng của anh đang bị thế giới này ăn mòn.
"Trọng lượng của nó không tăng đều, ngày đầu tiên trọng lượng thay đổi không rõ ràng, nhưng hôm nay khi đi ra ngoài, tôi có thể cảm thấy mỗi bước đi nó càng trở nên nặng hơn." Lạc Hưng Ngôn thờ ơ nói:
"Tối mai chúng ta phải đi ra ngoài trước bình minh!"
"Tối mai trước bình minh?! Chúng ta chỉ có bấy nhiêu thời gian thôi sao?"
Liễu Thiến Thiến ngủ cả ngày trong biệt thự, lần đầu tiên tham gia thảo luận, nghe được một câu như vậy, cô hoàn toàn chết lặng. Có lẽ cô là người mới đến duy nhất có mặt, mắt cô đỏ hoe vì sợ hãi, cô kêu lên: "Anh tìm được đường chưa? Làm sao chúng ta có thể thoát ra được?"
Dục Ma sụp đổ và nói: "Khi vào loại 【 Không gian 】này, chúng ta phải giết chủ sở hữu của không gian trước thì mới có thể đi ra ngoài —— tại sao, tại sao lại có một kẻ dị giáo có thể tạo ra không gian trong Trung tâm mua sắm Gia Hòa!"
Sự bình tĩnh mà Dục Ma giả vờ cuối cùng đã sụp đổ, vẻ mặt hắn trở nên tuyệt vọng. Những kẻ dị giáo có thể tạo ra không gian thường có cấp độ thấp nhất là B.
Trước đây hắn cũng đã từng đến những nơi nguy hiểm cao cấp cùng với thủ lĩnh của công hội và tiến vào không gian ảo ảnh. Nhưng chưa bao giờ hắn lại sợ hãi và mê man đến thế.
—— bởi vì, đây là một thành phố.
Loại dị giáo nào có thể tạo ra một không gian đô thị và nhốt họ vào bên trong. Loại dị giáo nào có thể áp chế dị năng của họ?
Dưới ánh đèn, mọi người đều có vẻ chán nản và lo lắng.
Ngoại trừ Lạc Hưng Ngôn, Diệp Sanh và Ninh Vi Trần, một số ít người có mặt ở đây không biết họ đang ở trong địa ngục nào.
Nhóm người này, đứng đầu là Dục Ma và Dương Tông, họ dốc toàn lực để đối phó thì nhiều nhất chỉ có thể đối phó một tên dị giáo cấp B. Họ chỉ biết rằng có ma quỷ ở bên ngoài vào ban đêm, nhưng hầu hết những con ma họ nhìn thấy vào ngày đầu tiên đều là cấp E, cấp D và cấp C, vì vậy đối với họ, ở đây chỉ có rất nhiều kẻ dị giáo, và nó không đáng sợ lắm.
Lạc Hưng Ngôn không có ý định nói sự thật cho họ biết, nói với họ rằng đây là 【 Không gian 】do một kẻ dị giáo cấp S tạo ra sẽ chỉ khiến những người này suy sụp hơn nữa, thậm chí mất đi sự tự tin và dũng khí để ra ngoài.
Dục Ma giống như một con thú bị mắc kẹt, túm lấy cổ áo của Dương Tông: "Cậu đã nói gì với chúng tôi trong điện thoại! Không phải cậu đã nói rằng tối đa chỉ có một tên dị giáo cấp C ở Trung tâm thương mại Gia Hòa sao! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Dương Tông phàn nàn không ngừng: "Tôi không biết! Tôi không biết tại sao nơi này lại nguy hiểm như vậy! Nếu có những kẻ dị giáo trên cấp C, Cục Phi tự nhiên của Hoài Thành không nên phái người đi sao? Tôi chỉ thấy rằng Cục Phi tự nhiên không đến đây nên tôi mới gọi cho anh."
Dục Ma tức giận phun ra một ngụm đờm: "Chết tiệt! Cục Phi tự nhiên là một lũ thua cuộc! Một lũ rác rưởi!"
Lạc Hưng Ngôn: "..." Lạc Hưng Ngôn nắm lấy dây xích, mặt tái mét hỏi hắn: "Cục Phi tự nhiên không phải đã phong tỏa khu mua sắm Gia Hòa sao? Anh vào bằng cách nào?"
Lời này vừa nói ra, Dục Ma liền sửng sốt. Khu vực gần Trung tâm mua sắm Gia Hòa quả thực đã bị phong tỏa...
Họ lẻn vào dựa trên thân phận dị năng giả của họ.
Dục Ma ngay lập tức không nói nên lời. Lạc Hưng Ngôn trợn mắt và nghĩ: Quả nhiên, người tìm đường chết chắc chắn sẽ chết. Đối phó với Cố Sự Đại Vương anh thậm chí còn không chắc mình có thể thoát khỏi an toàn chứ đừng nói đến việc mang theo một nhóm kéo chân như vậy.
Lạc Hưng Ngôn không nghĩ rằng tất cả những người này có thể sống sót thoát ra ngoài. Bây giờ anh đang chia sẻ những manh mối và phát hiện của mình với họ, chỉ để tận tình tận nghĩa và để họ chết càng muộn càng tốt.
Lạc Hưng Ngôn nói: "Hôm nay tôi đã tìm kiếm toàn bộ thành phố Hoài Thành và không tìm thấy ai có thể là chủ sở hữu của không gian."
Mọi người càng tuyệt vọng hơn.
Phán đoán của quan chấp hành cấp S là 99% sẽ đúng. Diệp Sanh rũ mắt xuống và vẽ một hình chữ nhật lệch lên trên tờ giấy. Đồng thời vẽ dấu chéo vào chỗ trống bên cạnh. Không thể tìm thấy Trình Tiểu Thất trong thành phố này... Trình Tiểu Thất đã đi đâu?
Pin điện thoại di động của Diệp Sanh không tốt và hết pin rất nhanh. Sau khi nhận được giấy và bút từ Tiểu Vũ, cậu bắt đầu viết lên giấy và trao đổi với Ninh Vi Trần.
Diệp Sanh vẻ mặt nghiêm túc và viết.
【 Tối nay, ngoại trừ chủ nhà, tất cả những người thuê nhà sẽ có hành động chống lại chúng ta. 】
Cậu nghĩ Ninh Vi Trần sẽ mở miệng trả lời cậu. Không ngờ, Ninh Vi Trần lại chống cằm nhìn cậu hồi lâu, sau đó đột nhiên mỉm cười, cầm lấy cây bút trong tay cậu. Cầm chiếc bút đen trên bàn tay mảnh khảnh, Hắn viết một dòng chữ bằng nét chữ đẹp và rõ ràng trên tờ giấy.
【 Vì 《 Thành Phố Mùa Xuân 》? 】
Diệp Sanh: "..." Ninh Vi Trần bị mất giọng à? Tại sao hắn lại cố gắng học viết như cậu?!
Khóe miệng Diệp Sanh giật giật, nhưng thời gian gấp rút, cậu cũng lười nói chuyện vô nghĩa như vậy với Ninh Vi Trần.
Diệp Sanh viết.
【 Ừ, Cố Sự Đại Vương không thể để chúng ta trốn chỗ này chỗ kia hoài được. 】
Bọn họ ẩn náu ở trong biệt thự Trường Minh, bên ngoài hàng triệu dị đoan sợ hãi không dám tới gần, nhưng trong biệt thự, dị giáo cấp cao mỗi người đều có d*c vọng riêng, không thèm khát máu thịt của người bên ngoài đến vậy. Vậy là họ có thể vượt qua đêm đầu tiên một cách an toàn.
Nhưng hạt giống đang "nảy mầm".
Trong 《 Thành Phố Mùa Xuân 》, phấn hoa được gió xuân ấm áp thổi vào cơ thể con người không chỉ tước đi mạng sống, ức chế dị năng của họ mà còn khiến họ trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận. Máu thịt của họ ngày càng trở nên hấp dẫn, những người thuê phòng "lý trí" sẽ dần mất đi "lý trí" và giương móng vuốt chống lại họ.
Diệp Sanh viết.
【 Chủ nhà cấm làm ồn vào ban đêm. Tôi nghĩ những người thuê phòng này sẽ hành động riêng lẻ và gõ cửa từng phòng một. 】
Ninh Vi Trần cầm bút viết.
【Người thuê phòng ở phòng 301 và 201 được xếp hạng B, dễ giải quyết hơn. Em hy vọng chúng ta sẽ gặp may mắn một chút. 】
Diệp Sanh viết nói.
【 Vô dụng thôi. Nếu đêm nay trốn thoát thì còn có đêm mai, thậm chí đêm mai chủ nhà cũng có thể ra ngoài. Cậu nghĩ chủ nhà sẽ ở trình độ nào? 】
Ninh Vi Trần chống khuỷu tay lên bàn và cười khúc khích mà không cần suy nghĩ.
【 A+ 】
Diệp Sanh: "..."
Dù biết cấp bậc của chủ nhà nhất định phải trên cấp A, nhưng nhìn điểm A+ này, Diệp Sanh vẫn cảm thấy vô lý và ớn lạnh. Ở trong đài phát thanh, cậu suýt soát thoát chết trong gang tấc khi đối phó với một Quỷ Mẫu cấp A+. Bây giờ lại có một kẻ dị giáo cấp A+ khác trong biệt thự Trường Minh này.
Chương thứ tám của 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, 《 Chủ Nhà Địa Ngục 》quả thực là địa ngục.
Giá trị thần quái cấp A+ trong hộp súng có thể quy đổi thành nhiều loại đạn cấp C. Nhưng nếu chuyển sang cấp B thì số lượng sẽ giảm đi rất nhiều, nếu chuyển sang cấp A thì có thể chỉ bắn được năm sáu phát. Điều này cũng cần tính đến sức chịu đựng của cơ thể cậu, dù sao bắn một viên đạn cấp cao cũng giống như thân thể của Diệp Sanh đã bị tra tấn một lần.
Đêm xuân ở Hoài Thành đầy máu, nhưng gió vẫn dịu dàng.
Cậu vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm ngát của hoa trong tòa nhà ống quanh co này.
Cậu muốn nôn.
Ninh Vi Trần lại viết bằng bút.
【 Em hỏi chủ nhà, Trình Tiểu Thất trước đây từng sống ở đây, hắn sống ở phòng 203, nhưng chủ nhà từ chối đưa chìa khóa cho em, bà ta nói rằng phòng 203 tạm thời không có người cho thuê. 】
Diệp Sanh viết.
【 203? Vậy không phải hắn sống ở tầng dưới chỗ Vương Tiểu Bàn sao?]
【 Ừm. 】
Diệp Sanh tựa hồ biết bóng dáng Vương Tiểu Bàn trong ảnh đang nhìn cái gì, nhón chân nhìn xuống xem cái gì.
Hắn ta đang kiểm tra xem Trình Tiểu Thất có ở nhà không.
Vậy tâm trạng của Trình Tiểu Thất khi chụp bức ảnh này là mỉa mai, tức giận hay tuyệt vọng và buồn bã?
Bình luận truyện