Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 144: Ninh Gia



Diệp Sanh chỉ thờ ơ liếc nhìn qua quy trình một cái, sau đó quay người rời khỏi đám đông, số lượng sinh viên dự thính đến từ công hội đều có số thứ tự rất trễ, vẫn còn rất lâu mới đến lượt cậu. Hắc Nguyên bị số lượng người đông chen lấn, không nhìn thấy gì nên đành rời đi cùng Diệp Sanh, lựa chọn xem màn hình lớn ở phía ngoài.

"Quan chấp hành đầu vào đều là C." Hắc Nguyên sờ mũi thở dài. Hầu hết dị năng của các quan chấp hành đều được xếp loại C, nhưng các dị năng cũng rất khác nhau giữa các loại khác nhau như hệ tinh thần, hệ chiến đấu, hệ chữa lành, hệ điều khiển, v.v. Các máy móc sẽ tự động phân chia thành các lớp dựa trên sức mạnh và độ hiếm của chúng.

"Mẹ kiếp! Lộc Tĩnh thật sự là trị liệu sư cấp A, không hổ là thiếu gia nhà họ Lộc!"

Các học sinh từ tứ đại gia tộc đều đứng đầu.

Bài kiểm tra trình độ cấp bậc của họ là một lời cảnh báo cho mọi người.

Suy cho cùng, trong một đấu trường mà cấp độ C và thậm chí B là hiếm hoi, một điểm A hiển thị trên màn hình có thể dễ dàng gây chấn động cho vô số người.

Phía trên màn hình đấu trường là một thiếu niên mảnh khảnh và ngoan ngoãn, mặc đồng phục của lớp A, với mái tóc xoăn màu vàng nhạt và khuôn mặt nhỏ đến kì lạ. Thân là thiếu gia nhà họ Lộc, cậu không hề có chút làm giá nào với nhóm dị năng giả bên cạnh, cậu mím môi cười dịu dàng với mọi người, bên má có một lúm đồng tiền nhỏ.

Bên cạnh màn hình của cậu ta. Đó là dữ liệu cấp độ và điểm đến cuối cùng được đưa ra bởi máy dò.

【 Cấp bậc dị năng: Cấp A, Lớp: A 】

Mọi người đều thở dài.

"Hệ chữa lành cấp A! Việc này không phải sẽ được tất cả các giáo viên cưng chiều trong lòng bàn tay sao?"

"Không biết là chữa lành cái gì, nếu có thể chữa lành sự dị hóa thì thật là quá tuyệt vời!"

"Tôi không nghĩ chuyện này là điều có khả năng. Cho đến nay, thuốc giải độc duy nhất cho "dị hóa" là thuốc sinh học. Và bản thân Lộc Tĩnh cũng có nguy cơ bị dị hóa. Làm sao hắn có thể chữa lành sự dị hóa?"

"Đúng vậy, không phải hắn cấy ghép dị giáo sao? Sử dụng quá nhiều năng lực sẽ khiến hắn dễ dàng bị dị hóa! Hắn không thể tự bảo vệ mình!"

"Nhưng hắn xuất thân từ Lộc gia, một trong tứ đại gia tộc, cho nên hẳn là hắn không thiếu thuốc sinh học."

"Cậu đang suy nghĩ quá nhiều. Thuốc sinh học được độc quyền bởi Tổng cục. Để duy trì trật tự, luôn chỉ có hai cách để có được chúng: hoặc là cậu, với tư cách là quan chấp hành thường trú, nhận chúng hàng tháng; Hoặc là dị năng giả cầm dị đoan đã chết đem đi đổi. Không hề có lối tắt nào cho tứ đại gia tộc trong vấn đề này."

"Chết tiệt, nghe đến từ thuốc sinh học là tôi muốn khóc. Cuộc đời của dị năng giả nhất định phải gắn liền với thuốc sinh học."

"Tôi nghĩ không sao đâu. Nếu không có thuốc sinh học tồn tại, Cục Phi tự nhiên không thể bảo đảm địa vị tuyệt đối của mình, và thế giới này sẽ hỗn loạn."

"Đây là một vấn đề nan giải, không sử dụng dị năng thì sẽ không bị dị hóa, có thể lựa chọn làm người bình thường, nhưng nếu sử dụng dị năng, nhất định sẽ bị dị hóa, nhất định phải dùng thuốc sinh học khống chế nó."

Cuộc thảo luận của tân sinh viên cũng lan tới diễn đàn Học viện Quân sự số 1.

【 Lớp năm nhất này biết khá nhiều. 】

【 Chúc mừng bọn họ đã nhận ra bản chất của thế giới: Cục Phi tự nhiên bắt đầu từ thời điểm bọn họ quyết định bước vào thế giới của dị năng giả, đó là một ngọn núi khổng lồ mà bọn họ sẽ mãi mãi không thể tránh khỏi! 】

【 Ha ha ha, lầu trên cười chết tôi, cậu muốn bị giáo viên mời đi văn phòng uống trà sao? 】

【 Thuốc sinh học thật tuyệt vời, trường chỉ phát ra mười bình thuốc một học kỳ. Còn lại phải tự mình làm nhiệm vụ để lãnh, tôi không nói nên lời. Tôi thật kém may mắn! Tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể giết được tên dị giáo, mỗi lần đều thiếu một chút nữa, tôi phải làm sao đây? 】

【 Tôi nên làm gì đây? Chỉ có thể chấp nhận thôi. Điều đó có nghĩa là cậu không phù hợp để trở thành dị năng giả, thật ngu ngốc. 】

【 Khuyến cáo rằng khi sắp bị dị hóa, cậu nên nhanh chóng đến gặp giáo viên để ký《 Thỏa thuận cá nhân tự nguyện từ bỏ dị năng 》, sau đó quay trở lại xã hội loài người sau khi tự cứu mình. 】

【 Đừng phàn nàn nữa, trong Học viện Quân sự số 1 còn có một cơ hội để tự cứu mình, bên ngoài hoàn toàn chính là cá lớn nuốt cá bé, lạnh lùng và tàn khốc hơn những gì các người có thể tưởng tượng. 】

【 Đó là vì cấp bậc của họ thấp. Bình quân đầu người của chúng ta là cấp C. Làm sao họ có thể so sánh được? 】

【 Tại sao chủ đề lại đi xa đến vậy? Cậu không xem bài kiểm tra của sinh viên năm nhất sao? 】

【 Không có cách nào, có người đã đề cập đến thuốc sinh học. 】

【 Ài, tóm lại một câu: Tổng cục thật lợi hại! Tổng cục thật hùng mạnh! 】

【...Mấy người đang suy nghĩ quá nhiều rồi. Việc sản xuất thuốc sinh học không phải do Tổng cục độc quyền. 】

【??? 】

【 Ah???? 】

Người vừa nói là một học sinh cuối cấp lớp B. Vừa nói ra, mọi người trong diễn đàn chợt nảy ra thắc mắc.

Hầu hết những người chú ý đến đấu trường trong mùa khai giảng của sinh viên năm nhất đều không nằm trong top 1.000 trên bảng xếp hạng. Họ thường không có tiếng tăm trong Học viện Quân sự và không có cảm giác tồn tại nên chọn cách quan sát những học viên mới để cảm thấy mình vượt trội.

Học sinh lớp B cuối cấp phát biểu rất ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề.

【 Quên đi, sau này các người sẽ biết. 】

Lúc này, một học sinh khác của lớp B cũng nhảy ra.

【 Haha, bọn họ biết thì có ích gì? Nếu trên mạng có thể tìm ra một ít thông tin liên quan đến nhà họ Ninh thì tôi thua. 】

【 Đây là sự thật. 】

【 Tôi bận kiếm điểm và ít vào diễn đàn. Ngay khi tôi vừa vào, tôi đã không nói nên lời trước những người nhược trí này. Chuyện nhà họ Ninh cũng không biết, khó trách các người đang tìm kiếm ưu thế so với học sinh mới, các người là một đám ngu xuẩn. 】

【 Hahahaha, +1 tầng trên, đọc bài trước thấy buồn cười quá. Kẻ yếu luôn vung kiếm chống lại kẻ yếu hơn. Mỗi năm tân sinh viên vào trường, người háo hức nhất vẫn luôn là các bạn lớp C và D của năm trước. 】

Những người được gọi là "khán giả" trước đó đang vô cùng phấn khích chờ xem những câu chuyện cười về học sinh xóa đói giảm nghèo và những câu chuyện cười của Diệp Sanh, đột nhiên ngừng nói.

Tại Học viện Quân sự số 1, nơi sức mạnh được đặt lên hàng đầu, những người xuất hiện hiện tại đều đứng trong top 1.000 trên bảng xếp hạng. Họ thuộc tầng lớp thượng lưu trong chuỗi khinh thường của Học viện Quân sự Số 1, bận rộn vượt qua những nơi nguy hiểm để giành điểm và cấp bậc.

Nhóm người này cũng kiêu ngạo từ trong xương cốt, và họ kiêu ngạo ở cấp độ cao hơn: họ không tìm niềm vui mà chọn cách phớt lờ nó.

【 Khi học sinh mới được nhận vào, điều duy nhất đáng chú ý là trình độ của một số thành viên trong tứ đại gia tộc, cũng như các thành viên của Lớp A. Ngoài ra tôi không biết còn thấy gì đẹp nữa. 】

【 Đừng bận tâm. Cảm giác ưu việt của nhóm người này chỉ có thể dựa trên kiểu "vui vẻ với kẻ yếu" này. 】

【Ha ha ha ha ha ha】

Những người đang hưng phấn phía trước đó đột nhiên im bặt.

Nhưng các bài đăng của Học viện Quân sự số 1 được cập nhật quá nhanh. Người có điểm tích phân cao bận rộn rất nhiều việc, nói vài câu liền rời đi.

Thế là ngay lập tức một đợt "người vui vẻ" mới lại xóa bài. Họ không biết chuyện gì đã xảy ra và vẫn ồn ào.

【 Đã đến công hội chưa? Đã đến công hội chưa? Hãy để tôi gặp những thành viên tương lai của lớp F! 】

【Wow wow wow wow Lộc Tĩnh quả thực là A! 】

Diệp Sanh thậm chí còn không biết về tình trạng hỗn loạn trên diễn đàn Học viện Quân sự số 1.

Sau khi Theodore kiểm tra xong dị năng của mình và màn hình hiển thị 【Cấp bậc dị năng: A, Lớp: A】, hắn đi thẳng qua đám đông và đi về phía Diệp Sanh.

Hắc Nguyên ở một bên trợn to hai mắt, kinh ngạc trước thiếu niên tóc nâu mắt xanh, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo cùng ác ý.

Bởi vì Theodore, rất nhiều người trong đấu trường đều hướng sự chú ý về phía Diệp Sanh.

Trong mắt Theodore tràn đầy vẻ tự cho là đúng, hắn vuốt thẳng áo khoác, nham hiểm nói: "Diệp Sanh, nếu bây giờ cậu xin lỗi tôi, tôi vẫn có thể cân nhắc đến việc thả cậu đi."

Diệp Sanh ngước mắt lên và nhìn hắn như một kẻ ngốc.

Theodore tức giận, vẻ mặt u ám: "Cậu có biết sau tuần học đầu tiên ở Học viện Quân sự số 1, tân sinh viên sẽ có trải nghiệm lớn nhất? Mọi người phải chọn một nơi nguy hiểm và từ đó bắt đầu tiếp xúc với đom đóm và bảng xếp hạng tích phân. Cậu có tin rằng tôi có thể khiến cậu bị cô lập với mọi người trong lần trải nghiệm đầu tiên không?

Hắn ta chế giễu: "Cậu có muốn thử cảm giác một mình đi đến nơi nguy hiểm không? Ôi, không biết cậu có thể sống sót trở về không."

Học viện Quân sự số 1 sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho học viên, nhưng trong thế giới dị năng giả, cái chết không phải là điều gì quá nghiêm trọng và hiếm gặp.

Diệp Sanh: "..." Diệp Sanh không còn gì để nói.

Hắc Nguyên cũng bối rối. Hắn biết xúc phạm Theodore là điều không tốt, nhưng hắn không ngờ rằng Theodore lại tàn nhẫn như vậy. Hắn lo lắng đến mức lén lút nháy mắt với Diệp Sanh, sau đó thì thầm: "Diệp Sanh, đây là trải nghiệm đầu tiên của cậu, cậu không nên ở một mình."

Trên thế giới này có vô số nơi nguy hiểm, và sự tàn bạo của những kẻ dị giáo là điều hiển nhiên đối với tất cả mọi người. Khi một học sinh mới lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ, nếu hành động một mình chắc chắn sẽ chết.

Vì thế sẽ có rất nhiều người tụ tập lại, cùng nhau liên lạc với giáo viên, giáo viên sẽ hỏi một số quan chấp hành địa phương mà họ biết xem bọn họ có nhiệm vụ gì không, xem có thể cử học sinh vào không. Việc có tiền bối làm người dẫn đường là một việc tương đối an toàn.

Trong lần trải nghiệm đầu tiên, mọi người đều còn khá non trẻ. Nơi nguy hiểm cấp D đủ để một người thiếu kinh nghiệm ăn một quả đắng. Mặc dù Hắc Nguyên là người của công hội, có giới hạn tuổi của Học viện Quân sự số 1 nhưng hắn chưa bao giờ một mình đến những nơi nguy hiểm. Hắn luôn đi theo người khác và từ từ trưởng thành.

Nếu lần đầu tiên của Diệp Sanh thực sự bị cô lập và gặp nguy hiểm một mình... thì...

Hắc Nguyên nói: "Diệp Sanh...  Cậu không muốn..."

Diệp Sanh ngẩng đầu nhìn màn hình, phát hiện phía sau cậu vẫn còn rất nhiều người.

Theodore hoàn toàn tức giận vì sự làm lơ của cậu!

Sắc mặt hắn vặn vẹo: "Xem ra cậu rất tự tin. Cấp độ dị năng của cậu không thấp."

Diệp Sanh thậm chí còn không thèm để ý tới hắn. Kỳ thật cậu cũng không phải thờ ơ, trong lòng cậu tràn đầy sát ý. Ban đầu Diệp Sanh là một người ghét bị người khác nhìn chăm chú. Nhưng đây là ở Học viện Quân sự số 1, và cậu cần phải kiềm chế.

Theodore nhìn cậu một lúc lâu rồi đột nhiên nở một nụ cười tàn nhẫn.

"Được, vậy tôi cho phép cậu nhảy hàng, để cậu thể hiện."

Hắn ta quay đầu lại, giơ tay và nói với nhân viên kiểm tra: "Thầy ơi, em muốn cho người nhảy vào hàng!"

La Quan bỗng nhiên tức giận: "Theodore!" Lộc Tĩnh ở bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay áo La Quan, cười nói: "Không sao, hắn chỉ đùa giỡn thôi, không có gì to tát." Lawrence nhìn Diệp Sanh càng có hứng thú hơn.

Nhân viên kiểm tra cau mày, nhưng đối mặt với người của tứ đại gia tộc, hắn vẫn có chút mặt mũi, lạnh lùng nói: "Theodore, muốn cho người vào hàng, trước tiên phải hỏi người trước mặt xem bọn họ có đồng ý hay không."

Theodore chạm vào chiếc khuyên mũi của mình và hỏi: "Cậu có đồng ý không?"

Không ai sẽ chủ động khiêu khích tứ đại gia tộc, thậm chí còn có tâm lý xem chuyện cười, có người hiểu chuyện ồn ào, cười nói.

"Không vấn đề gì! Không vấn đề gì!"

"Để chúng ta xem thực lực của công hội trước!"

Diệp Sanh: "..."

Hắc Nguyên thì thầm: "Mẹ kiếp, Theodore đã đi quá xa." Sau khi Theodore làm bài kiểm tra xong, hắn ta lại yêu cầu Diệp Sanh làm bài kiểm tra, điều này giống như tát vào mặt Diệp Sanh. Đối mặt với năng lực cấp A, Diệp Sanh sẽ bị biến thành tro bụi trong vài giây.

Không khí tại hiện trường hoàn toàn náo động, người xem tại diễn đàn vô cùng phấn khích. Lộc Tĩnh ở bên cạnh che môi miệng mỉm cười, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Lawrence: "Thật ra tôi cũng muốn xem thực lực của cậu ấy." Lawrence không quan tâm: "Cậu ta có thể có thực lực gì." Có Theodore như châu ngọc ở phía trước, dị năng cấp A vốn đã là đỉnh cao rồi.

Diệp Sanh liếc nhìn màn hình. Điều khiến cậu bận tâm trước đây là vết hôn trên xương quai xanh. Cậu không thích người ta tò mò đời tư của mình, nhưng cậu vừa mới công khai thừa nhận với Hắc Nguyên rằng mình có người yêu, không sao cả, có thể cho mọi người thấy cũng được.

Thấy hiện trường bầu không khí tốt như vậy, nhân viên kiểm tra vẫn hỏi Diệp Sanh: "Diệp Sanh, cậu có muốn kiểm tra trước không?"

Diệp Sanh tắt điện thoại và đi về phía trung tâm đấu trường với vẻ mặt lạnh lùng.

Toàn bộ nơi này đang sôi sục.

Những người ham việc vui trên diễn đàn cũng trở nên ồn ào.

【 Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp! Vừa lên đã là một vở kịch lớn?? 】

【 Hahahaha, tôi có thể xem kịch giữa bông hoa trắng nhỏ và tứ đại gia tộc trong ba năm! 】

【 Theodore: Này anh bạn, cậu đã thu hút được sự chú ý của tôi rồi. 】

【 Diệp Sanh có thể đạt được cấp C không? 】

【 Không có cấp C thì làm sao mượn được vị trí dự thính từ công hội? 】

【 Kia không phải là lớp E thì cũng là lớp F. 】

【 Nếu Theodore thực sự để mọi người cô lập Diệp Sanh, tôi nghĩ trải nghiệm đầu tiên của Diệp Sanh sẽ rất nguy hiểm. Suy cho cùng, học sinh lớp E và lớp F sẽ khó liên hệ được với một quan chấp hành sẵn sàng lãnh đạo nhóm của họ. Đây là trải nghiệm nơi nguy hiểm đầu tiên của cậu ta, dữ nhiều lành ít. 】

【 Điều đó phụ thuộc vào may mắn của cậu ta đi. Nơi nguy hiểm đầu tiên của Diệp Sanh chắc chắn là cấp D. Những kẻ dị giáo cấp D không nguy hiểm đến thế, nếu may mắn, một người cũng có thể sống sót. 】

【 Ah ah ah, cậu ấy đã lên rồi. 】

Diệp Sanh đứng trước mặt nhân viên kiểm tra dưới ánh đèn sân khấu. Nhân viên kiểm tra thay thế giác hút của bốn xúc tu máy móc, nâng cằm lên và nói với Diệp Sanh: "Cởi hai nút."

Diệp Sanh rũ mắt xuống, ánh sáng chiếu vào một bên khuôn mặt của thiếu niên, cậu có dáng người gầy gò, lông mày sắc sảo và xinh đẹp, mỗi cử động đều có vẻ lạnh lùng rõ rệt.

Diệp Sanh nhẹ giọng nói: "Không thể kiểm tra cách quần áo sao?"

Người nhân viên kiểm tra cau mày: "Đừng nói nhảm."

Những người đứng gần đó cười ồ lên.

"Đây là sợ sao?"

"Hàng năm, số sinh viên dự thính đến từ công hội đều co rúm lại khi chứng kiến ​​cảnh tượng này."

"Đúng là cậu ta đã bị xử tử trước công chúng."

Nhưng sự phấn khích và xem trò vui không kéo dài được lâu. Tai nghe của nhân viên kiểm tra lóe lên, như thể vừa nhận được mệnh lệnh nào đó, sắc mặt thay đổi đột ngột, đột nhiên đứng dậy. Cùng lúc đó, tất cả đèn trong đấu trường đột nhiên bật sáng. Một quan chấp hành bước nhanh về phía trước, đôi giày của anh ta phát ra âm thanh rõ ràng trên mặt đất.

Mọi người đều choáng váng.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Đột nhiên, quan chấp hành phía trước cung kính hô: "Hiệu trưởng."

Hiệu trưởng?? Vị thần long thấy đầu không thấy đuôi thậm chí còn không xuất hiện trong buổi lễ đón sinh viên năm nhất của Học viện Quân sự số 1, quan chấp hành cấp S huyền thoại?? Hiệu trưởng Thiên Dụ?!

Lúc này, mọi người có mặt ở đây đều quay lại.

Ngay cả diễn đàn của Học viện Quân sự số 1 cũng sôi trào tràn ngập sự phấn khích sau một thời gian im lặng.

Hiệu trưởng! Hiệu trưởng Thiên Dụ?!

Hiệu trưởng Thiên Dụ đứng ở cửa, ông ấy rất gầy, đeo kính không gọng và đầy khí chất sách vở. Ông đã hơn bảy mươi tuổi, tóc đã bạc, vẫn mặc bộ quân phục màu đen bạc.

Hiệu trưởng Thiên Dụ gật đầu với vị quan chấp hành, và khi ông ta cười trông rất hiền lành, không giống hiệu trưởng Học viện Quân sự số 1, người nổi tiếng là người khắc nghiệt.

Và bên cạnh hiệu trưởng còn có một người rất tuyệt vời cả về chiều cao, ngoại hình lẫn khí chất, không thể bỏ qua được.

Hắn ta đứng ngược ánh sáng, với giọng điệu lạnh lùng, lịch sự và xa cách.

"Không cần làm phiền hiệu trưởng Thiên Dụ nữa, chúng ta dừng ở đây đi."

Mối quan hệ giữa Ninh gia và Cục Phi tự nhiên luôn rất tế nhị. Là một con cáo già, hiệu trưởng Thiên Dụ vẫn rất giỏi các kỹ năng bề ngoài, ông ấy ân cần nói: "Được rồi, vậy thôi. Vi Trần, sau khi kiểm tra trình độ và đăng ký xong hãy đến gặp tôi."

Ninh Vi Trần: "Được, cảm ơn."

Hiệu trưởng Thiên Dụ nói với quan chấp hành: "Đưa Vi Trần đi kiểm tra trình độ."

Quan chấp hành đã bình tĩnh lại. "Được."

Không ai trong số những quan chấp hành cao nhất của Cục Phi tự nhiên sẽ cảm thấy xa lạ với khuôn mặt này, và không ai xa lạ với thân phận của hắn ta.

Quan chấp hành cung kính nói: "Ninh thiếu gia, đi theo tôi."

Người không biết sự thật chỉ nhìn thấy vẻ ngoài không tầm thường của người này. Sự xuất hiện của Diệp Sanh đã khiến mọi người kinh ngạc, nhưng họ không ngờ rằng họ sẽ kinh ngạc lần thứ hai. Tuy nhiên, trong thế giới dị năng giả, ngoại hình chỉ là thứ yếu. Điều khiến họ sốc là người đàn ông này có thể bình tĩnh như vậy khi ở bên hiệu trưởng Thiên Dụ, và hiệu trưởng cũng đối xử rất tôn trọng với hắn ta? Gã đó là ai?

Vị quan chấp hành dang tay ra và làm động tác "mời" với Ninh Vi Trần.

Ninh Vi Trần nhẹ nhàng rũ mắt xuống, lễ phép nhếch lên khóe môi.

"Cảm ơn."

Việc hắn đến Học viện quân sự số 1 ban đầu là một vấn đề phức tạp đối với nhiều thế lực.

Từ lâu Ninh Vi Trần đã chán ngán việc gặp nhiều người như vậy trên đường đi, hắn không che giấu tâm trạng, đôi chân dài và vẻ mặt lãnh đạm bước về phía trước.

Người của tứ đại gia tộc sửng sốt, sắc mặt tái nhợt. Những người khác không biết, nhưng họ biết. Ninh gia luôn là tồn tại bí ẩn nhất trong thế giới dị năng giả, mức độ bí ẩn của họ có thể so sánh với Đảo Bướm và Tổng cục.

Ở ngoài đời, Ninh gia ở thủ đô Trung Quốc luôn mang đến cho mọi người khái niệm "giàu có và quyền thế ngập trời", nhưng không ai có thể biết được họ giàu có và quyền lực đến mức nào.

Ninh gia rất khiêm tốn, họ có vẻ thích thế giới thực hơn thế giới của các sinh vật siêu nhiên, tuy nhiên, hành vi có vẻ "điềm tĩnh" này thực chất lại là một sự kiêu ngạo và thờ ơ sâu sắc hơn. Bởi vì nó chỉ để lại cái bóng ở cả hai thế giới.

Diễn đàn cũng bùng nổ, một số ông lớn đứng đầu bảng xếp hạng tình cờ ghé thăm diễn đàn trong thời gian rảnh rỗi, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.

Lúc này, họ còn phấn khích hơn cả nhóm người mà ban đầu họ coi thường.

【 Ninh thiếu gia???? 】

【 Ninh gia?!! 】

【 Ninh gia?????? Mẹ kiếp! 】

【 Tôi không hề nằm mơ phải không! Đây có phải là Ninh gia không? Tôi nhớ nhà họ Ninh chỉ có một người thừa kế duy nhất, cái quái gì vậy, cái quái gì vậy...】

【 Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, cả đời này, tôi thật sự có thể học cùng trường với Thái tử gia. Hôm nay mình đang nằm mơ à? 】

【... Tôi muốn hỏi, Ninh gia có phải là một gia tộc khác ở ngoài tứ đại gia tộc không? Tại sao mọi người lại phấn khích như vậy? 】 Đối với Theodore, những người trên diễn đàn hoàn toàn không có thái độ như vậy. Tại sao một diễn đàn nơi sức mạnh là trên hết lại hưng phấn vì một gia tộc?

【 Thật là một câu hỏi ngu ngốc mà cậu đã hỏi. Tại sao chúng tôi lại hưng phấn như vậy, nếu có quan hệ tốt với Thái tử gia thì cả đời cậu sẽ không phải lo lắng về thuốc sinh học. 】

【 Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, cậu ấy thực sự là một Thái tử. 】

【 Thuốc sinh học????!!!! 】

Lúc này, Diệp Sanh đã hoàn toàn bị lãng quên. Suy cho cùng, so với người thừa kế nhà họ Ninh đến Học viện Quân sự số 1, một bông hoa nhỏ màu trắng chỉ để mua vui thực sự không đáng kể.

Diệp Sanh một mình đứng trước máy dò, cụp mắt xuống, đưa tay chạm vào xúc tu máy móc.

Vốn dĩ cậu là người tiếp theo tham gia bài kiểm tra, nhưng bây giờ đã có người gia nhập hàng của cậu... Diệp Sanh cau mày, cậu biết mình sẽ gặp Ninh Vi Trần, nhưng cậu không ngờ lại gặp nhau nhanh như vậy.

Đám người tản ra như thủy triều, trong lúc giao tiếp bằng miệng, sau khi biết được sự thật, đồng tử của mọi người đều co rút lại, hai mắt gần như muốn lồi ra ngoài. Bọn họ nhìn chàng trai trẻ được hiệu trưởng mang đến với vẻ khó tin.

Ninh Vi Trần từng bước đi về phía máy dò. Khi nhìn thấy Diệp Sanh đứng ở trung tâm, hắn sửng sốt một chút, sau đó khóe môi nhếch lên, đôi mắt hoa đào đầy băng mỏng lúc này tan chảy, lộ ra ánh sao còn đọng lại. Nhưng nghĩ đến lời khuyên của Diệp Sanh, hắn nhanh chóng nén lại nụ cười.

Nhân viên kiểm tra lạnh lùng ra lệnh: "Diệp Sanh, cậu trở về trong đám người trước đi."

Diệp Sanh lạnh lùng gật đầu: "Được."

Cậu biết diễn xuất của mình không tốt nên căn bản không thèm nhìn Ninh Vi Trần.

Khi cậu đi ngang qua Ninh Vi Trần.

Ninh Vi Trần lên tiếng.

"Không cần phiền phức, không tốn bao nhiêu thời gian, cứ để người bạn cùng lớp này đợi ở đây là được."

Diệp Sanh: "..." Diệp Sanh ngẩng đầu lên, nhìn Ninh Vi Trần bằng đôi mắt đen trắng lạnh lùng.

Nhưng Ninh Vi Trần cũng không thèm nhìn cậu một cái, giống như đây là lần đầu tiên hắn gặp người xa lạ. Ăn mặc bảnh bao, lịch lãm và đường hoàng, không thèm liếc nhìn cậu một cái, đi ngang qua Diệp Sanh, ngồi trước máy dò, chú ý tới quan chấp hành trước mặt, cười nhạt nói: "Làm sao để kiểm tra đo lường."

Nhân viên kiểm tra nói: "Tình huống của ngài rất đặc biệt, chỉ cần một tay là được." Cấy ghép dị giáo cấp A+ hải yêu, sức mạnh cũng không cần kiểm tra cũng biết là cấp S.

Ninh Vi Trần: "Ừ."

Hắn đưa tay ra.

Nhân viên kiểm tra cẩn thận và thận trọng gắn một chiếc giác hút vào xương cổ tay hắn.

Vào lúc này, không chỉ những người trên đấu trường, mà cả những người xem tại diễn đàn Học viện Quân sự đều nín thở.

Năm nay, số lượng người xem đã vượt quá con số những năm trước đó.

【 Cấp độ dị năng của Thái tử gia. Chậc, tôi nghĩ, có lẽ chúng ta sắp chứng kiến ​​một kỳ tích. 】

【 Đây chắc chắn là A! 】

【 A? Cậu đang đùa sao. 】

【 Không phải A? Có thể là B? 】

【 Đồ ngu ngốc, cậu có thể ngừng nói chuyện được không? 】

【 Đừng gắt gỏng như thế. 】

【 Tôi thực sự không ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy cảnh này trong bài kiểm tra dành cho sinh viên năm nhất trong đời. 】

【 Đừng gây ồn ào nữa, nó sắp ra rồi, nó sắp ra rồi! 】

Xúc tu máy móc gắn trên cổ tay Ninh Vi Trần đột nhiên bắt đầu bốc khói, sau đó, âm thanh của dòng điện vang lên, sau đó thậm chí còn truyền đến cánh tay của nhân viên kiểm tra. Sắc mặt nhân viên kiểm tra đột nhiên tái nhợt, toát mồ hôi, cố chịu đựng đau đớn, nhanh chóng tháo giác hút ra. Đồng thời, cột mức năng lượng trên màn hình liên tục nhấp nháy trong khoảng một phút và một dòng chữ mà trước đây chưa ai từng thấy xuất hiện.

【S】

Toàn bộ nơi này im lặng.

Sự im lặng chết chóc.

【 Cấp bậc dị năng: Cấp S, Lớp: 】

Thậm chí còn không có sự phân chia lớp học ở phía sau.

Phải mất một thời gian dài mới có người bắt đầu phát biểu trong diễn đàn Học viện Quân sự số 1.

【Mẹ kiếp......】

Ninh Vi Trần nói: "Được chưa?"

Sắc mặt nhân viên kiểm tra vẫn tái nhợt, hai tay không khỏi run lên, nói: "Được rồi."

Ninh Vi Trần không có đứng dậy rời đi mà chỉ nhìn hắn, thản nhiên nói: "Hình như thân thể của anh không được khỏe."

Nhân viên kiểm tra nói: "Không sao đâu, Ninh thiếu gia. Ngài có thể đi tìm hiệu trưởng. Tôi chỉ nghỉ ngơi một lát thôi là tốt rồi."

Ninh Vi Trần khách khí nói: "Một khi đã như vậy anh đi nghỉ ngơi trước đi đi, tiếp theo tôi giúp anh kiểm tra."

Nhân viên kiểm tra chết lặng.

Diệp Sanh cuối cùng cũng biết tại sao Ninh Vi Trần lại để cậu ở đây làm gì. Nhân viên kiểm tra quả thực đã bị thương nhẹ khi kiểm tra đo lường cho hải yêu và cần phải giảm tốc độ. Hắn ngơ ngác gật đầu.

Ninh Vi Trần đứng dậy và nhường vị trí của mình cho Diệp Sanh.

Diệp Sanh: "..." Lúc cậu ngồi xuống, Ninh Vi Trần liền đưa tay ra, tri kỷ mà đỡ cậu.

【...Mẹ, Diệp Sanh, vừa rồi tôi suýt quên mất cậu ấy, nhưng cậu ấy thực sự lại xuất hiện. 】

【 Ôi Chúa ơi, tôi có thể nói gì đây? Đây là một sự may mắn trá hình, cậu ấy là người đầu tiên tiếp xúc với Thái tử, nếu điều này có thể tạo thành mối quan hệ...】

【 Quên đi, cái gì nhờ họa được phúc. Bất cứ khi nào Thái tử gia chạm vào cái gì đều phải lau tay, điều đó có nghĩa là anh ấy đang giúp đỡ các bạn cùng lớp. 】

【 Ninh gia thật sự khác biệt với tứ đại gia tộc, tôi cảm thấy Thái tử gia tuy lạnh lùng nhưng lại rất có lễ phép. 】

【 Anh ấy thực sự rất lịch sự và chủ động giúp đỡ những học sinh nghèo làm bài kiểm tra. 】

Lúc Ninh Vi Trần giúp cậu, ngón tay vừa chạm vào cánh tay Diệp Sanh, hắn liền đứng dậy lấy khăn giấy chậm rãi lau đầu ngón tay. Khi vào vai "người lạ", mọi khía cạnh của hắn đều lạnh lùng và xa cách. Sự khinh miệt của một thiên chi kiêu tử hiện diện trong mọi hành vi lơ đãng bình thường.

Ninh Vi Trần rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: "Kiểm tra đo lường yêu cầu cậu c ởi quần áo."

Diệp Sanh: "..."

Diệp Sanh nhịn không được, lạnh lùng nói: "Ồ." Ninh Vi Trần cởi cúc quần áo cậu mà vẫn khách khí như vậy thông báo cho cậu, thật sự sống lâu cũng có thể thấy được.

【 Diệp Sanh có biểu cảm gì vậy? Ôi Chúa ơi. 】

【 Cậu ta có thể không biết người đã giúp cậu ta kiểm tra là ai. Khi biết sự thật, chắc chắn có người sẽ khóc. 】

【... Một dị năng giả cấp S sẽ được theo sau bởi một dị năng giả cấp D hoặc thậm chí cấp E. Đó là một sự tương phản hoàn toàn và cậu ta sẽ bị xử tử trước công chúng. 】

【 Tôi tự hỏi biểu cảm của Thái tử gia sẽ thế nào khi thấy mình đã kiểm tra ra một người bạn cùng lớp từ lớp F. 】

【 Chà, cấp độ thấp nhất mà Thái tử gia từng gặp trong đời có lẽ là B. Ninh gia có dị năng giả phục vụ gia tộc, cấp bậc cao nhất là S. 】

【 Hoàn toàn tuyệt vời...】

【 Diệp Sanh vẫn như cũ lãnh đạm như vậy, Thái tử gia hiển nhiên so với cậu ta càng thêm bất đắc dĩ không tình nguyện, hắn đang lau tay mà lại cách xa như vậy. 】

Ninh Vi Trần đi tới từ phía sau, hơi cúi người, cởi bỏ quần áo cho Diệp Sanh.

Góc độ này thực chất chỉ chặn camera.

Ngón tay của hắn dài và lạnh, khi hắn cởi chiếc cúc đầu tiên của Diệp Sanh, đầu ngón tay của hắn vô tình chạm vào yết hầu của Diệp Sanh.

Diệp Sanh lạnh lùng cảnh cáo: "Ninh Vi Trần, đừng gây phiền toái cho tôi."

Ninh Vi Trần ái muội cười một tiếng, hắn cởi nút thứ hai, đặt máy dò vào xương quai xanh của Diệp Sanh. Ngón tay hắn ấn nhẹ vào vết cắn đỏ bừng, đôi mắt tối sầm, ái muội khám phá kiệt tác của mình. Người vừa rồi chỉ giả vờ lau tay bằng giấy dường như bị nghiện làn da ở vùng này.

Ninh Vi Trần cúi người, kề đôi môi mỏng sát vào tai Diệp Sanh, mỉm cười.

"Sanh Sanh, anh thực sự rất nhạy cảm."

Diệp Sanh: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện