Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 150: Bảng Biểu
Khi Diệp Sanh tập trung vào một việc, cậu sẽ rất tập trung, nhưng giữa buổi học, cậu phát hiện ra quan chấp hành đang nói về những điều mà cậu đã quen thuộc nên mới thu hút sự chú ý của mình.
Diệp Sanh đặt bút xuống, đóng cuốn sổ lại và nhìn xuống những hình vẽ trong cuốn sổ của mình. Ánh nắng ban mai chiếu lên đôi má trắng trẻo lạnh lùng của chàng trai, vẻ mặt tẻ nhạt vô vị và có chút buồn chán.
Diệp Sanh không quay đầu lại nhìn Ninh Vi Trần. Cậu biết kỹ năng diễn xuất của mình không tốt nên không có ý định đối diễn với vị ảnh đế này, tốt nhất họ nên giả vờ làm người lạ, thậm chí không cần giao tiếp bằng mắt.
Tất cả sinh viên năm nhất trong giảng đường đều nhìn chằm chằm vào màn hình, theo cô bước vào thế giới của những dị năng giả. Khi thấy điều gì đó sôi nổi, hào hứng, họ sẽ quay người sang một bên và nói nhỏ với những người bên cạnh.
Lớp học không thể nói là ồn ào, nhưng chắc chắn cũng không thể nói là yên tĩnh.
Bên ngoài nắng ấm, gió nhẹ, lá rơi trên hành lang. Diệp Sanh ngày hôm qua ở Học viện Quân sự số 1 ngủ không ngon giấc, cậu cất sổ và bút vào ngăn kéo, tùy ý đặt hai tay lên bàn, nằm lên bàn bắt đầu nhắm mắt ngủ tiếp.
Tư thế ngủ của cậu vốn mang tính phòng thủ, vai, cổ và thắt lưng đều căng chặt.
Bên tai cậu là tiếng gõ bàn phím lạnh lùng đều đặn của Ninh Vi Trần. Hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cậu, Diệp Sanh dần dần thả lỏng.
Ninh Vi Trần lúc đầu đã tháo tai nghe ra vì tôn trọng, nhưng sau khi nghe giáo viên nói sáo rỗng về "Thời đại thức tỉnh dị năng thứ hai", hắn liền đeo tai nghe lên trong suốt quá trình. Bước vào lớp, hắn không nhìn ai, ngồi ở hàng ghế cuối cùng dường như chỉ để thuận tiện, tiếp tục tâm trạng lạnh lùng buồn chán mà hắn đã có từ khi đến Học viện Quân sự số 1.
Những người trong lớp F thầm cảm thấy nhẹ nhõm. Dù bị cô chỉ trích vì suy nghĩ hời hợt, nóng nảy nhưng con người sẽ không phải là con người nếu biết kiềm chế suy nghĩ của mình. Ý tưởng của họ rất đơn giản, họ đều yếu ở lớp F, tại sao Diệp Sanh phải sống tốt hơn họ.
Thấy Thái tử thực sự không coi trọng Diệp Sanh, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng thỉnh thoảng bọn họ vẫn liếc nhìn phía sau.
Diệp Sanh ngủ rất nhẹ, ngủ khoảng hai mươi phút, mở mắt liền tỉnh lại.
Giáo viên đã giảng từ các loại dị giáo rồi đến phương châm khẩu hiệu và nội quy của Học viện Quân sự số 1. Phương châm và nội quy của trường Học viện Quân sự số 1 dài dòng và nhàm chán. Đến phần này, hiển nhiên mọi người đều không mấy hứng thú, trong khán phòng cũng có nhiều tiếng nói hơn.
Diệp Sanh mở mắt ra, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là bàn tay của Ninh Vi Trần. Khi rơi xuống bàn phím, nó có màu trắng, thanh mảnh và có các khớp nối rõ ràng.
Ánh mắt của Diệp Sanh ngước lên và phát hiện ra rằng Ninh Vi Trần cũng đang mặc đồng phục của Học viện Quân sự số 1, áo sơ mi trắng và áo khoác màu bạc, khiến hắn trông có vẻ có bờ vai rộng và vòng eo hẹp, dáng người cao hơn hẳn. Khác với những người khác, huy hiệu của Ninh Vi Trần không phải là ABC đại diện cho giai cấp, mà là huy hiệu của trường học của Học viện Quân sự số 1, với một đôi thanh kiếm bạc bao phủ một con bướm màu đỏ.
Bươm bướm.
Con bướm đỏ quen thuộc.
Diệp Sanh nhìn chằm chằm vào con bướm màu đỏ, đôi mắt hơi lạnh lùng và tối tăm. Kể từ khi tiếp xúc với thế giới của dị năng giar, biểu tượng con bướm đỏ luôn xuất hiện trong cuộc đời cậu. Đôi cánh bướm sống động như thật rất giống với vết bớt trên vai cậu. Trong chiếc hộp do bà ngoại để lại có một khẩu súng và một mảnh giấy, nói với cậu rằng quá khứ của cậu có liên quan đến Đế Quốc Dị Giáo đại diện cho "mercy of god", nhưng trong lòng Diệp Sanh bắt đầu có những nghi ngờ kỳ lạ —— vì vậy, "Đảo Bướm" ở trong quá khứ của cậu sắm một vai trò tồn tại như thế nào?
Cậu đang lạc lối trong suy nghĩ.
Ninh Vi Trần đột nhiên rút ngón tay ra khỏi bàn phím, duỗi tay ra và gõ nhẹ vào bàn bên cạnh Diệp Sanh, như thể đang cảnh cáo.
Sắc nét và ngắn gọn. Làm Diệp Sanh tỉnh táo lại sau những suy nghĩ nhất thời của mình.
Vừa ngước mắt lên, cậu đã bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Ninh Vi Trần.
Có lẽ có quá nhiều người lén lút chú ý tới bọn họ, cho nên trong mắt Ninh Vi Trần không mang theo bất kỳ ý cười nào. Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói: "Bạn cùng lớp này? Nhìn đủ chưa?"
Diệp Sanh: "..."
Khi những người ở lớp F phía trước nghe thấy tiếng động, họ đều không thể tin được và kinh hoàng. Họ đã nghe thấy gì?
Thái tử hỏi Diệp Sanh, "Bạn đã nhìn đủ chưa?" Điều này có nghĩa là gì? Mọi người nhìn nhau và nhận được câu trả lời từ ánh mắt của nhau.
Chẳng lẽ Diệp Sanh rình coi Thái tử suốt cả một tiết học? Cậu ấy thực sự có suy nghĩ về Thái tử? Mẹ nó. Thái tử thậm chí còn mang một chiếc nhẫn đến trường, nói rõ rằng hắn không thích bị quấy rầy và chán ngấy những người viển vông ái muội hư vinh như thế.
Diệp Sanh không muốn sống nữa?
Diệp Sanh lại không ngủ được nữa, liền ngồi dậy, đáp lại câu hỏi có chút ác ý của Ninh Vi Trần, đơn giản nói: "Xin lỗi."
Ninh Vi Trần nhếch môi cười, thanh âm rất nhẹ nhàng.
"Tôi nhớ rõ cậu, chúng ta còn rất có duyên."
Diệp Sanh: "Ừ."
Ninh Vị Thần xử lý xong sự việc, đóng máy tính lại, chống cằm trầm ngâm nhìn cậu, sau đó đưa tay ra cười nói: "Nếu như chúng ta có duyên như vậy, chúng ta làm quen một chút đi, tôi tên Ninh Vi Trần."
Hành vi của Ninh Vi Trần luôn mang lại cảm giác tản mạn ái muội, nhưng chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn lại giống như biểu tượng của sự cấm dục đoan trang.
Vừa mâu thuẫn vừa mê hoặc khó hiểu.
Thứ mà hắn đang đưa ra cho cậu bây giờ là bàn tay trái của hắn.
"Diệp Sanh."
Diệp Sanh đơn giản báo ra tên của mình: "Chúng ta cũng không cần thiết làm quen nhau, ở đây không có giấy lau tay cho cậu đâu."
Những người khác.
"..."
"............"
Diệp Sanh, cậu muốn chết sao?
Ninh Vi Trần bình tĩnh thu tay lại, cười nhẹ, gật đầu nói: "Đúng vậy."
Diệp Sanh không muốn chơi đùa với Ninh Vi Trần, không diễn lại được hắn, sau khi cậu tỉnh lại cũng không có ý định nghiêm túc nghe giảng, ánh mắt lại nhìn tập sách trên bàn, cậu cầm lên và chuẩn bị đọc lại.
Nhưng hiển nhiên Ninh Vi Trần không có ý định thả cậu đi, cho nên hắn nhẹ nhàng nói ra.
"Cậu nhìn tôi lâu như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự muốn làm quen với tôi."
Diệp Sanh:......
Ninh Vi Trần: "Rốt cuộc cậu không vào lớp A à?" Ánh mắt Ninh Vi Trần rơi vào huy hiệu trên đồng phục của Diệp Sanh, đột nhiên lên tiếng.
Diệp Sanh: "Ừ."
Ninh Vi Trần đi tới, cúi người xuống, chỉ ngón tay vào huy hiệu trên ngực Diệp Sanh, ánh mắt đen tối: "Lớp F?" Hắn di chuyển ngón tay xuống từng chút một, dường như đang lần theo chữ F, nhưng Diệp Sanh biết rằng Ninh Vi Trần đang trêu chọc cậu cách qua quần áo.
Diệp Sanh dám bắn Theodore, trong mắt các bạn cùng lớp, cậu không phải là người sợ hãi những người có quyền lực. Diệp Sanh hất tay hắn ra và lùi lại, tránh tiếp xúc với hắn, giọng điệu lạnh lùng và cáu kỉnh.
"Thái tử, ngài rảnh quá sao?"
Thái tử...
Ninh Vi Trần gần như không nhịn được cười trong lớp.
Ninh Vi Trần: "Xin lỗi."
Mọi người: "..."
Quan chấp hành cấp A ở trên bục đương nhiên nhìn thấy chuyện xảy ra ở hàng cuối, cô cau mày, cảm thấy có chút bối rối.
Ninh Vi Trần không phải Theodore, đầu óc không ngu ngốc và đơn giản như vậy, Cục Phi tự nhiên luôn tập trung vào người thừa kế của gia tộc Ninh.
Theo một nghĩa nào đó, kỹ năng xã hội vượt trội của Ninh Vi Trần đến từ sự "từ chối". Trong tương tác với người khác, điều hắn giỏi nhất là từ chối những nỗ lực của những người nhằm lấy mục đích đi lấy lòng người khác, tiếp cận người khác, ngưỡng mộ người khác và khen ngợi người khác. Và bây giờ chuyện gì đang xảy ra ở hàng cuối cùng...người luôn từ chối người khác giờ lại chủ động?
Sau khi Ninh Vi Trần nói "Xin lỗi", hắn ngừng nói. Nhóm người đang lén cảm giác như bị mèo cào vào lòng. Bọn họ ghét Diệp Sanh vì đã may mắn như vậy, và bọn họ hả hê vì Diệp Sanh thực sự không sợ chết, bọn họ cũng sợ nếu thủ thuật lạt mềm buộc chặt của cậu ta thực sự có tác dụng.
Quan chấp hành cấp A nhìn nhóm người này và cảm thấy bất lực.
Quả nhiên, sự hẹp hòi có thể là một vấn đề phổ biến ở những người yếu đuối. Mỗi lớp học sinh lớp F đều dành gần như toàn bộ sức lực để bám vào kẻ mạnh. Sau khi ra ngoài rèn luyện, biết được ý nghĩa của nhà họ Ninh, họ hiểu được rằng đối với Ninh Vi Trần, thứ rẻ tiền nhất là dụ dỗ, thứ kém giá trị nhất là nịnh nọt.
Quan chấp hành cấp A lắc đầu nói.
"Yên lặng, bây giờ đã nói xong khẩu hiệu và nội quy của trường, chúng ta nói về buổi luyện tập đầu tiên của tân sinh viên. Đây là lần đầu tiên các bạn bước vào nơi nguy hiểm. Vì vậy, trường học có một quy định để đảm bảo an toàn cho các bạn, tức là các bạn phải do quan chấp hành dẫn đầu đến và dẫn dắt đội. Khi đến lúc, nhà trường sẽ phát một con đom đóm cho mọi người. Con đom đóm ở bên cạnh các bạn như một công cụ để chứng kiến trải nghiệm của các bạn. Nó có nhiều chức năng giám sát, kiểm tra đo lường, phân tích. Khi đom đóm phát hiện hơi thở nguy hiểm cao, nó sẽ vang lên báo động, các bạn vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, nghe thấy báo động lập tức rời đi, không được hành động một mình."
"Đom đóm sẽ ở bên cạnh các bạn phân tích mọi phương diện biểu hiện của các bạn, sau đó cho các bạn điểm lần đầu trải nghiệm. Khi các bạn hoàn thành trải nghiệm lần thứ nhất, có nghĩa là các bạn đã thực sự tiến vào bảng xếp hạng tích phân của Học viện Quân sự số 1."
"Trước đây đều là các lớp tự thành lập đội riêng, sau đó xin giáo viên số điện thoại của văn phòng Cục Phi tự nhiên địa phương, rồi sau khi được sự cho phép từ đó sẽ lên đường. Nhưng năm nay, xem xét mối quan hệ giữa các cá nhân với các giáo viên ở các lớp khác nhau, nhà trường đã thay đổi hình thức. Sau đó tôi sẽ gửi email cho các bạn. Có một bảng với hàng trăm địa điểm nguy hiểm để các bạn lựa chọn làm trải nghiệm đầu tiên. Mỗi địa điểm nguy hiểm đều có danh ngạch hạn chế. Lớp A sẽ chọn trước, rồi đến lớp B, lớp C và lớp D, theo thứ tự các lớp."
"Ở những khu vực nguy hiểm cấp độ cao, dù có quan chấp hành chỉ huy đội cũng có rất nhiều nguy hiểm nên mọi người nên cân nhắc kỹ và hành động theo khả năng của mình."
Trên thực tế, những gì cô ấy nói hoàn toàn vô nghĩa.
Mức độ nguy hiểm cao nhất trong bảng kinh nghiệm là B. Học sinh lớp AB về cơ bản đã tóm sạch chỗ đó, và không ai muốn thua ngay từ vạch xuất phát.
"Đương nhiên, nếu như các bạn có thể liên hệ Cục Phi tự nhiên địa phương không có trong danh sách, thì các bạn được phép tham gia thực hiện nhiệm vụ với bọn họ, trường học cũng sẽ cho các bạn đi, để các bạn đi theo bọn họ huấn luyện."
"Như tôi đã nói trước đó, hãy hành động theo khả năng của các bạn. Trải nghiệm đầu tiên sẽ giúp bạn thu được phần lớn kiến thức."
Nội quy huấn luyện mới vừa được ban ra, sắc mặt Theodore trở nên u ám, nghiến răng nghiến lợi!
Tại sao Diệp Sanh này lại may mắn như vậy, mọi điều tốt đẹp đều xảy đến với cậu ta. Kế hoạch cô lập Diệp Sanh của hắn và khiến Diệp Sanh không thể bắt đầu trải nghiệm đầu tiên của mình đã thất bại. Trước đây, có học viên lớp F không thể tham gia buổi huấn luyện đầu tiên tại Học viện Quân sự số 1 vì không liên lạc được với quan chấp hành. Không ngờ năm nay, để ngăn chặn tình trạng này, lần này nhà trường chỉ đơn giản làm biểu mẫu để đảm bảo mọi người đều có thể tham gia đào tạo.
Giáo viên vừa nói xong, mọi người bắt đầu nhìn xuống điện thoại của mình.
Nhìn vào thông tin gửi tới email, có một bảng dài ghi các địa điểm nguy hiểm trên thế giới từ trên xuống dưới. Tên, cấp bậc, tên và thông tin liên lạc của văn phòng Cục Phi tự nhiên và quan chấp hành địa phương.
Diệp Sanh đặt bút xuống, đóng cuốn sổ lại và nhìn xuống những hình vẽ trong cuốn sổ của mình. Ánh nắng ban mai chiếu lên đôi má trắng trẻo lạnh lùng của chàng trai, vẻ mặt tẻ nhạt vô vị và có chút buồn chán.
Diệp Sanh không quay đầu lại nhìn Ninh Vi Trần. Cậu biết kỹ năng diễn xuất của mình không tốt nên không có ý định đối diễn với vị ảnh đế này, tốt nhất họ nên giả vờ làm người lạ, thậm chí không cần giao tiếp bằng mắt.
Tất cả sinh viên năm nhất trong giảng đường đều nhìn chằm chằm vào màn hình, theo cô bước vào thế giới của những dị năng giả. Khi thấy điều gì đó sôi nổi, hào hứng, họ sẽ quay người sang một bên và nói nhỏ với những người bên cạnh.
Lớp học không thể nói là ồn ào, nhưng chắc chắn cũng không thể nói là yên tĩnh.
Bên ngoài nắng ấm, gió nhẹ, lá rơi trên hành lang. Diệp Sanh ngày hôm qua ở Học viện Quân sự số 1 ngủ không ngon giấc, cậu cất sổ và bút vào ngăn kéo, tùy ý đặt hai tay lên bàn, nằm lên bàn bắt đầu nhắm mắt ngủ tiếp.
Tư thế ngủ của cậu vốn mang tính phòng thủ, vai, cổ và thắt lưng đều căng chặt.
Bên tai cậu là tiếng gõ bàn phím lạnh lùng đều đặn của Ninh Vi Trần. Hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cậu, Diệp Sanh dần dần thả lỏng.
Ninh Vi Trần lúc đầu đã tháo tai nghe ra vì tôn trọng, nhưng sau khi nghe giáo viên nói sáo rỗng về "Thời đại thức tỉnh dị năng thứ hai", hắn liền đeo tai nghe lên trong suốt quá trình. Bước vào lớp, hắn không nhìn ai, ngồi ở hàng ghế cuối cùng dường như chỉ để thuận tiện, tiếp tục tâm trạng lạnh lùng buồn chán mà hắn đã có từ khi đến Học viện Quân sự số 1.
Những người trong lớp F thầm cảm thấy nhẹ nhõm. Dù bị cô chỉ trích vì suy nghĩ hời hợt, nóng nảy nhưng con người sẽ không phải là con người nếu biết kiềm chế suy nghĩ của mình. Ý tưởng của họ rất đơn giản, họ đều yếu ở lớp F, tại sao Diệp Sanh phải sống tốt hơn họ.
Thấy Thái tử thực sự không coi trọng Diệp Sanh, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng thỉnh thoảng bọn họ vẫn liếc nhìn phía sau.
Diệp Sanh ngủ rất nhẹ, ngủ khoảng hai mươi phút, mở mắt liền tỉnh lại.
Giáo viên đã giảng từ các loại dị giáo rồi đến phương châm khẩu hiệu và nội quy của Học viện Quân sự số 1. Phương châm và nội quy của trường Học viện Quân sự số 1 dài dòng và nhàm chán. Đến phần này, hiển nhiên mọi người đều không mấy hứng thú, trong khán phòng cũng có nhiều tiếng nói hơn.
Diệp Sanh mở mắt ra, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là bàn tay của Ninh Vi Trần. Khi rơi xuống bàn phím, nó có màu trắng, thanh mảnh và có các khớp nối rõ ràng.
Ánh mắt của Diệp Sanh ngước lên và phát hiện ra rằng Ninh Vi Trần cũng đang mặc đồng phục của Học viện Quân sự số 1, áo sơ mi trắng và áo khoác màu bạc, khiến hắn trông có vẻ có bờ vai rộng và vòng eo hẹp, dáng người cao hơn hẳn. Khác với những người khác, huy hiệu của Ninh Vi Trần không phải là ABC đại diện cho giai cấp, mà là huy hiệu của trường học của Học viện Quân sự số 1, với một đôi thanh kiếm bạc bao phủ một con bướm màu đỏ.
Bươm bướm.
Con bướm đỏ quen thuộc.
Diệp Sanh nhìn chằm chằm vào con bướm màu đỏ, đôi mắt hơi lạnh lùng và tối tăm. Kể từ khi tiếp xúc với thế giới của dị năng giar, biểu tượng con bướm đỏ luôn xuất hiện trong cuộc đời cậu. Đôi cánh bướm sống động như thật rất giống với vết bớt trên vai cậu. Trong chiếc hộp do bà ngoại để lại có một khẩu súng và một mảnh giấy, nói với cậu rằng quá khứ của cậu có liên quan đến Đế Quốc Dị Giáo đại diện cho "mercy of god", nhưng trong lòng Diệp Sanh bắt đầu có những nghi ngờ kỳ lạ —— vì vậy, "Đảo Bướm" ở trong quá khứ của cậu sắm một vai trò tồn tại như thế nào?
Cậu đang lạc lối trong suy nghĩ.
Ninh Vi Trần đột nhiên rút ngón tay ra khỏi bàn phím, duỗi tay ra và gõ nhẹ vào bàn bên cạnh Diệp Sanh, như thể đang cảnh cáo.
Sắc nét và ngắn gọn. Làm Diệp Sanh tỉnh táo lại sau những suy nghĩ nhất thời của mình.
Vừa ngước mắt lên, cậu đã bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Ninh Vi Trần.
Có lẽ có quá nhiều người lén lút chú ý tới bọn họ, cho nên trong mắt Ninh Vi Trần không mang theo bất kỳ ý cười nào. Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói: "Bạn cùng lớp này? Nhìn đủ chưa?"
Diệp Sanh: "..."
Khi những người ở lớp F phía trước nghe thấy tiếng động, họ đều không thể tin được và kinh hoàng. Họ đã nghe thấy gì?
Thái tử hỏi Diệp Sanh, "Bạn đã nhìn đủ chưa?" Điều này có nghĩa là gì? Mọi người nhìn nhau và nhận được câu trả lời từ ánh mắt của nhau.
Chẳng lẽ Diệp Sanh rình coi Thái tử suốt cả một tiết học? Cậu ấy thực sự có suy nghĩ về Thái tử? Mẹ nó. Thái tử thậm chí còn mang một chiếc nhẫn đến trường, nói rõ rằng hắn không thích bị quấy rầy và chán ngấy những người viển vông ái muội hư vinh như thế.
Diệp Sanh không muốn sống nữa?
Diệp Sanh lại không ngủ được nữa, liền ngồi dậy, đáp lại câu hỏi có chút ác ý của Ninh Vi Trần, đơn giản nói: "Xin lỗi."
Ninh Vi Trần nhếch môi cười, thanh âm rất nhẹ nhàng.
"Tôi nhớ rõ cậu, chúng ta còn rất có duyên."
Diệp Sanh: "Ừ."
Ninh Vị Thần xử lý xong sự việc, đóng máy tính lại, chống cằm trầm ngâm nhìn cậu, sau đó đưa tay ra cười nói: "Nếu như chúng ta có duyên như vậy, chúng ta làm quen một chút đi, tôi tên Ninh Vi Trần."
Hành vi của Ninh Vi Trần luôn mang lại cảm giác tản mạn ái muội, nhưng chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn lại giống như biểu tượng của sự cấm dục đoan trang.
Vừa mâu thuẫn vừa mê hoặc khó hiểu.
Thứ mà hắn đang đưa ra cho cậu bây giờ là bàn tay trái của hắn.
"Diệp Sanh."
Diệp Sanh đơn giản báo ra tên của mình: "Chúng ta cũng không cần thiết làm quen nhau, ở đây không có giấy lau tay cho cậu đâu."
Những người khác.
"..."
"............"
Diệp Sanh, cậu muốn chết sao?
Ninh Vi Trần bình tĩnh thu tay lại, cười nhẹ, gật đầu nói: "Đúng vậy."
Diệp Sanh không muốn chơi đùa với Ninh Vi Trần, không diễn lại được hắn, sau khi cậu tỉnh lại cũng không có ý định nghiêm túc nghe giảng, ánh mắt lại nhìn tập sách trên bàn, cậu cầm lên và chuẩn bị đọc lại.
Nhưng hiển nhiên Ninh Vi Trần không có ý định thả cậu đi, cho nên hắn nhẹ nhàng nói ra.
"Cậu nhìn tôi lâu như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự muốn làm quen với tôi."
Diệp Sanh:......
Ninh Vi Trần: "Rốt cuộc cậu không vào lớp A à?" Ánh mắt Ninh Vi Trần rơi vào huy hiệu trên đồng phục của Diệp Sanh, đột nhiên lên tiếng.
Diệp Sanh: "Ừ."
Ninh Vi Trần đi tới, cúi người xuống, chỉ ngón tay vào huy hiệu trên ngực Diệp Sanh, ánh mắt đen tối: "Lớp F?" Hắn di chuyển ngón tay xuống từng chút một, dường như đang lần theo chữ F, nhưng Diệp Sanh biết rằng Ninh Vi Trần đang trêu chọc cậu cách qua quần áo.
Diệp Sanh dám bắn Theodore, trong mắt các bạn cùng lớp, cậu không phải là người sợ hãi những người có quyền lực. Diệp Sanh hất tay hắn ra và lùi lại, tránh tiếp xúc với hắn, giọng điệu lạnh lùng và cáu kỉnh.
"Thái tử, ngài rảnh quá sao?"
Thái tử...
Ninh Vi Trần gần như không nhịn được cười trong lớp.
Ninh Vi Trần: "Xin lỗi."
Mọi người: "..."
Quan chấp hành cấp A ở trên bục đương nhiên nhìn thấy chuyện xảy ra ở hàng cuối, cô cau mày, cảm thấy có chút bối rối.
Ninh Vi Trần không phải Theodore, đầu óc không ngu ngốc và đơn giản như vậy, Cục Phi tự nhiên luôn tập trung vào người thừa kế của gia tộc Ninh.
Theo một nghĩa nào đó, kỹ năng xã hội vượt trội của Ninh Vi Trần đến từ sự "từ chối". Trong tương tác với người khác, điều hắn giỏi nhất là từ chối những nỗ lực của những người nhằm lấy mục đích đi lấy lòng người khác, tiếp cận người khác, ngưỡng mộ người khác và khen ngợi người khác. Và bây giờ chuyện gì đang xảy ra ở hàng cuối cùng...người luôn từ chối người khác giờ lại chủ động?
Sau khi Ninh Vi Trần nói "Xin lỗi", hắn ngừng nói. Nhóm người đang lén cảm giác như bị mèo cào vào lòng. Bọn họ ghét Diệp Sanh vì đã may mắn như vậy, và bọn họ hả hê vì Diệp Sanh thực sự không sợ chết, bọn họ cũng sợ nếu thủ thuật lạt mềm buộc chặt của cậu ta thực sự có tác dụng.
Quan chấp hành cấp A nhìn nhóm người này và cảm thấy bất lực.
Quả nhiên, sự hẹp hòi có thể là một vấn đề phổ biến ở những người yếu đuối. Mỗi lớp học sinh lớp F đều dành gần như toàn bộ sức lực để bám vào kẻ mạnh. Sau khi ra ngoài rèn luyện, biết được ý nghĩa của nhà họ Ninh, họ hiểu được rằng đối với Ninh Vi Trần, thứ rẻ tiền nhất là dụ dỗ, thứ kém giá trị nhất là nịnh nọt.
Quan chấp hành cấp A lắc đầu nói.
"Yên lặng, bây giờ đã nói xong khẩu hiệu và nội quy của trường, chúng ta nói về buổi luyện tập đầu tiên của tân sinh viên. Đây là lần đầu tiên các bạn bước vào nơi nguy hiểm. Vì vậy, trường học có một quy định để đảm bảo an toàn cho các bạn, tức là các bạn phải do quan chấp hành dẫn đầu đến và dẫn dắt đội. Khi đến lúc, nhà trường sẽ phát một con đom đóm cho mọi người. Con đom đóm ở bên cạnh các bạn như một công cụ để chứng kiến trải nghiệm của các bạn. Nó có nhiều chức năng giám sát, kiểm tra đo lường, phân tích. Khi đom đóm phát hiện hơi thở nguy hiểm cao, nó sẽ vang lên báo động, các bạn vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, nghe thấy báo động lập tức rời đi, không được hành động một mình."
"Đom đóm sẽ ở bên cạnh các bạn phân tích mọi phương diện biểu hiện của các bạn, sau đó cho các bạn điểm lần đầu trải nghiệm. Khi các bạn hoàn thành trải nghiệm lần thứ nhất, có nghĩa là các bạn đã thực sự tiến vào bảng xếp hạng tích phân của Học viện Quân sự số 1."
"Trước đây đều là các lớp tự thành lập đội riêng, sau đó xin giáo viên số điện thoại của văn phòng Cục Phi tự nhiên địa phương, rồi sau khi được sự cho phép từ đó sẽ lên đường. Nhưng năm nay, xem xét mối quan hệ giữa các cá nhân với các giáo viên ở các lớp khác nhau, nhà trường đã thay đổi hình thức. Sau đó tôi sẽ gửi email cho các bạn. Có một bảng với hàng trăm địa điểm nguy hiểm để các bạn lựa chọn làm trải nghiệm đầu tiên. Mỗi địa điểm nguy hiểm đều có danh ngạch hạn chế. Lớp A sẽ chọn trước, rồi đến lớp B, lớp C và lớp D, theo thứ tự các lớp."
"Ở những khu vực nguy hiểm cấp độ cao, dù có quan chấp hành chỉ huy đội cũng có rất nhiều nguy hiểm nên mọi người nên cân nhắc kỹ và hành động theo khả năng của mình."
Trên thực tế, những gì cô ấy nói hoàn toàn vô nghĩa.
Mức độ nguy hiểm cao nhất trong bảng kinh nghiệm là B. Học sinh lớp AB về cơ bản đã tóm sạch chỗ đó, và không ai muốn thua ngay từ vạch xuất phát.
"Đương nhiên, nếu như các bạn có thể liên hệ Cục Phi tự nhiên địa phương không có trong danh sách, thì các bạn được phép tham gia thực hiện nhiệm vụ với bọn họ, trường học cũng sẽ cho các bạn đi, để các bạn đi theo bọn họ huấn luyện."
"Như tôi đã nói trước đó, hãy hành động theo khả năng của các bạn. Trải nghiệm đầu tiên sẽ giúp bạn thu được phần lớn kiến thức."
Nội quy huấn luyện mới vừa được ban ra, sắc mặt Theodore trở nên u ám, nghiến răng nghiến lợi!
Tại sao Diệp Sanh này lại may mắn như vậy, mọi điều tốt đẹp đều xảy đến với cậu ta. Kế hoạch cô lập Diệp Sanh của hắn và khiến Diệp Sanh không thể bắt đầu trải nghiệm đầu tiên của mình đã thất bại. Trước đây, có học viên lớp F không thể tham gia buổi huấn luyện đầu tiên tại Học viện Quân sự số 1 vì không liên lạc được với quan chấp hành. Không ngờ năm nay, để ngăn chặn tình trạng này, lần này nhà trường chỉ đơn giản làm biểu mẫu để đảm bảo mọi người đều có thể tham gia đào tạo.
Giáo viên vừa nói xong, mọi người bắt đầu nhìn xuống điện thoại của mình.
Nhìn vào thông tin gửi tới email, có một bảng dài ghi các địa điểm nguy hiểm trên thế giới từ trên xuống dưới. Tên, cấp bậc, tên và thông tin liên lạc của văn phòng Cục Phi tự nhiên và quan chấp hành địa phương.
Bình luận truyện