Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 159: 【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(6)
Quản Thiên Thu sửng sốt một chút, nói: "Cậu đi tìm ai để xin quần áo?"
Diệp Sanh không chút nghĩ ngợi: "Mạnh Lương."
Quản Thiên Thu: "Nhưng Mạnh Lương đang ở bên ngoài."
Diệp Sanh: "..."
"Ông mày tới đây!" Mạnh Lương tức giận đi vào, đóng chặt cửa lại, vẻ mặt vặn vẹo nói: "Không có quần áo! Không có quần áo cho người không kính trọng tổ tiên! Hương cũng chưa châm, ai thật là!"
Diệp Sanh nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Ninh Vi Trần, mỉa mai nói: "Đây là cách cậu đối xử với tổ tiên của người khác sao?"
"?" Mạnh Lương gần như cởi đôi dép rơm của mình ra, ném qua: "Nhãi ranh, ngày hôm qua chính cậu mới đốt chỉ còn một phần ba nén nhang, cậu cho rằng thái độ của mình là tốt sao?!"
Diệp Sanh: "..."
Ninh Vi Trần cười nhẹ.
Mạnh Lương thực sự không thích ai trong số họ: "Việc cho rắn ăn xong rồi thì làm xong cho tôi một chiếc đèn lồ ng và làm đúng như mẫu bên trong! Mẹ nó gặp phải các người thật đen đủi!" Nói xong, hắn cầm lấy gậy trúc, tức giận xông lên lầu.
Sau khi bị Mạnh Lương bày tỏ sự không vừa lòng, Diệp Sanh cảm thấy khó chịu, khóe miệng nhếch lên một cách uể oải.
Ninh Vi Trần nén nụ cười trên môi, hỏi: "Vị bạn cùng lớp này, cậu định nắm tay tôi bao lâu?"
Lúc này Diệp Sanh mới ý thức được mình vẫn đang nắm cổ tay Ninh Vi Trần.
Diệp Sanh lùi lại một bước và nhanh chóng buông tay.
Ninh Vi Trần thu tay lại, tránh xa ra, xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út, cười nửa miệng, thản nhiên nói: "Chỉ là mệnh lệnh của trường học mà thôi. Mối quan hệ của chúng ta vẫn chưa thân thiết đến thế đâu, bạn cùng lớp."
Diệp Sanh nhìn bộ dạng của hắn như một người chồng đã có gia đình đang giữ mình trong sạch, cảm thấy hắn mất trí rồi, "Ồ."
Thạch Thấp đi tới, vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn: "Cậu và Diệp Sanh là bạn cùng lớp à?"
Kỹ năng xã hội xuất sắc của Ninh Vi Trần lại được thể hiện ở nơi nguy hiểm, hắn mỉm cười nói: "Ừ, tôi học cùng trường nhưng khác lớp. Tôi tên là Ninh Vi Trần. Xin chào."
Thạch Thấp chỉ cần nhìn vào huy hiệu con bướm của hắn là biết người đàn ông này không hề đơn giản.
Thạch Thấp nói: "Cậu đến từ lớp A phải không?"
Ninh Vi Trần cười nói: "Không phải."
Thạch Thi đang định nói thêm gì nữa thì Quản Thiên Thu đột nhiên lên tiếng, ánh mắt vô cùng tối tăm, nhẹ nhàng lặp lại họ của hắn: "Ninh?"
Quản Thiên Thu nói một từ, mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Ninh.
Ninh gia.
Ninh Vi Trần không muốn dây dưa vào chủ đề này, nhướng mắt cười nói: "Hôm nay không phải chúng ta còn có nhiệm vụ sao? Trọng điểm bây giờ là rời khỏi Làng cổ Dạ Khóc."
Những người còn lại đều đang suy đoán về họ này. Quản Thiên Thu là người đầu tiên bình tĩnh lại, cô khôi phục nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta đi đến phòng đèn lồ ng đi."
Phòng đèn lồ ng nằm trên tầng 2, vừa bước vào, thứ đầu tiên bọn họ nhìn thấy là hai chiếc đèn lồ ng tròn lớn màu đỏ tươi, giống như những chiếc đèn lồ ng được dân làng treo trước cửa. Đến gần hơn, bọn họ nhận ra loại giấy dùng để dán đèn lồ ng hơi lạ, nó dày hơn gạc một chút và mỏng hơn giấy thường một chút.
Giữa phòng đặt hơn hai mươi khung đèn lồ ng bằng tre và dây sắt, một chồng giấy vàng và một thùng sơn đỏ.
Vương Thấu nhìn chiếc đèn lồ ng dùng để làm mẫu trước cửa rồi phân tích: "Có vẻ như nhiệm vụ của chúng ta là đóng khung đèn lồ ng. Bước đầu tiên là dán giấy lên khung đèn. Bước thứ hai là sơn đỏ bề mặt của đèn lồ ng."
Hắn ta đã phân tích xong rồi. Nhưng ở đây không ai dám hành động liều lĩnh, nhờ sự tồn tại của 【Xà Ngữ Sư】, họ vừa thoát khỏi hai cái bẫy chết người trong phòng Rắn, nhưng khi đến Phòng Đèn Lồ ng, liệu mọi chuyện có còn suôn sẻ như vậy không?
Thạch Thấp nói: "Mọi người cho rằng cái gì có thể giết người trong phòng đèn lồ ng?"
Quản Thiên Thu nói: "Chúng ta mô phỏng lại quá trình làm đèn lồ ng đi." Cô nghiêng đầu nói với đầu trọc: "Lửa, cậu đi đi."
Đầu trọc gật đầu nói: "Được."
Người đàn ông đầu trọc nín thở bước tới đống giấy màu vàng.
Anh ta lấy một mảnh ra, sờ vào, sau đó sắc mặt thay đổi và nói: "Chị Quan, đây không phải là giấy!"
Một nhóm người từ công hội King đã có kinh nghiệm và gần như ngay lập tức đoán được vật liệu nào sẽ được sử dụng để làm đèn lồ ng ở ngôi làng độc ác này.
Đầu trọc nói: "Anh Thạch, lại đây xem xem." Thạch Thấp có mật danh là 【 Thực Thi Nhân 】, sở thích của gã là ăn xác chết, hắn rất nhạy cảm với da thịt. Thạch Thấp bước tới, gã muốn giơ tay chạm vào nó, nhưng với tư cách là dị năng giả cấp A, gã cảnh giác, dừng tay giữa không trung và thu lại. Thạch Thấp cúi đầu cẩn thận quan sát một hồi, trên mặt lộ ra vẻ nan kham, kiên quyết nói: "Là da người."
Miêu Nham thở dài: "Quả nhiên."
Diệp Sanh nhìn xuống đống da người có hình dạng bất thường được xếp chồng lên nhau mỏng manh, vẻ mặt tối sầm. Gió thổi vào phòng làm lay động hai chiếc đèn lồ ng ở cửa.
Họ quay lại, giống như một cái đầu người màu đỏ như máu.
Người đàn ông đầu trọc nói: "Tôi tiếp tục đây." Anh ta ngồi xổm xuống, cầm lấy một mảnh giấy da người, tập trung dán miếng giấy da người vào đèn lồ ng bằng keo. Anh ta làm việc rất nghiêm túc và nhanh chóng dán xong một phần nhỏ, nhưng một mảnh giấy da người còn lâu mới đủ để đóng khung toàn bộ chiếc đèn lồ ng. Tên đầu trọc đi lấy cái khác.
Lúc này Quản Thiên Thu mở miệng nói: "Lửa, cậu thử kéo căng da người được không?"
"Được." Đầu trọc hiểu ý của Quản Thiên Thu.
Nếu ở Phòng Rắn, những viên hỉ hoàn đó có thể là nguồn cung cấp cho họ trong năm ngày, thì ở Phòng Đèn Lồ ng, những bộ da người này có thể là tất cả những gì họ có. Tiết kiệm vật liệu bất cứ nơi nào có thể.
Đầu trọc: "Tôi thử xem." Anh ta kéo xuống, phát hiện độ đàn hồi của tờ giấy rất nhỏ nhưng cũng không phải hoàn toàn không có. Bốn mảnh da người được dán lại với nhau tạo thành một chiếc đèn lồ ng, để lại một số khe hở nhỏ, gã đầu trọc không muốn lãng phí lớp da người mới che phủ nó. Anh ta dùng tay chạm vào mép và lấy keo dính vào tay. Ban đầu anh ta không cảm thấy lạ, cho đến khi phát hiện da người dính vào ngón tay mình, một cơn đau nhói ập đến, gã đầu trọc mở to đôi mắt. Giấy da người có màu vàng nhạt, da của gã đầu trọc lại sẫm màu hơn, màu da khác biệt rất rõ ràng, vì vậy dấu vết giấy da người từng chút một dính vào tay gã cũng có thể thấy rõ.
Tấm giấy da người dường như có sự sống, trượt xuống từ chiếc đèn lồ ng và hướng về phía đầu trọc bao trùm lấy người gã. Cánh tay gã đầu trọc hiện rõ màu xanh và đen, cơ bắp và xương cốt bị vật lạ ăn mòn biến thành máu loãng.
"Đốt nó đi!" Thạch Thấp lập tức hét lên.
Người đàn ông đầu trọc phản ứng nhanh chóng, một ngọn lửa đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay còn lại, đốt cháy cánh tay của anh ta. Sau đó Diệp Sanh nhìn thấy toàn bộ cánh tay của gã đầu trọc đã bị chính anh ta đốt cháy, không còn tro tàn. Giấy da người mất đi độ bám dính và rơi xuống đất một tiếng "bụp". Anh ta ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt lùi lại vài bước, đưa tay sờ lên mồ hôi trên đầu, ngay sau đó, một cánh tay khác mọc ra từ nơi tay anh ta đã đứt rời.
"Chết tiệt, tôi biết chúng ta không thể chạm vào lớp keo đó mà."
Quản Thiên Thu nói: "Có điều kiện tử vong, không được chạm vào keo."
Đầu trọc nói: "Tay của tôi có thể tái sinh hai lần, tôi thử xem còn có thể loại bỏ cái gì. Tôi sẽ dùng quần áo quấn tay lại."
Người đàn ông đầu trọc làm một chiếc găng tay đơn giản bằng tay áo dài, hít một hơi thật sâu, bò tới và phớt lờ những khoảng trống gần như không nhìn thấy được. Nhúng cọ vào thuốc nhuộm màu đỏ trong xô và bôi lên đèn lồ ng. Thuốc nhuộm dễ dính nên anh ta phải thao tác thật nhanh, nếu không nó sẽ rơi ra, trong thời gian này bàn tay của người đàn ông đầu trọc vô tình dính phải sơn đỏ, gây ra hiện tượng ăn mòn khác. May mắn thay, ngọn lửa tự phát của anh ta nhanh chóng đốt cháy cánh tay của anh ta, nếu không người cũng sẽ chết.
Một chiếc đèn lồ ng được dán giấy và tô màu, tên đầu trọc đã tê liệt vì mệt mỏi.
Anh ta nói: "Không thể chạm vào keo, không thể chạm vào sơn, thậm chí đeo găng tay cũng vô dụng".
"Được." Quản Thiên Thu gật đầu: "Chúng ta bắt đầu đi."
Diệp Sanh quan sát hồi lâu như một khán giả, đột nhiên lạnh giọng nói: "Không, chiếc đèn lồ ng này vẫn chưa hoàn thành. So với mẫu hắn ta đưa cho chúng ta, nó vẫn cần bước cuối cùng, đốt lửa."
Trong nhà có một sợi dây treo trên tường, chuyên dùng để treo đèn lồ ng.
Vương Thấu quay đầu lại nhìn chiếc đèn lồ ng treo ở cửa, sửng sốt một chút rồi nói: "Đúng vậy, nếu hai cái đó là mẫu thì nó đang cháy."
Miêu Nham cũng ngồi xổm xuống, nhặt một hộp diêm từ đống giấy da người bên cạnh lên, nói: "Đầu trọc, tới, treo đèn lên và thắp lên, nhiệm vụ hôm nay của cậu đã hoàn thành."
Người đàn ông đầu trọc đứng dậy khỏi mặt đất, lấy hộp diêm, ngẫu nhiên gõ hai cái để thắp ngọn nến ở đáy đèn. Ngọn lửa bùng lên, đèn da người nhuốm máu.
Tên đầu hói đang định thở phào nhẹ nhõm thì chợt cứng đờ, nhìn thấy ánh nến lọt ra từ khe hở mà hắn đã bỏ qua, lúc đó ánh sáng như dao và lửa, cắt đôi bề mặt đèn lồ ng. Một lúc sau, tờ giấy da người vỡ ra, cháy rụi và biến thành tro bụi, chỉ còn lại khung tre trơ trụi.
Bởi vì để lại những khe hở nên mọi nỗ lực trước đó đều trở nên lãng phí.
Đầu trọc: "...Mẹ kiếp."
Diệp Sanh rời mắt khỏi cảnh này, ánh mắt lại rơi vào đống giấy da người. Ninh Vi Trần vẫn luôn nhìn cậu, sâu trong mắt hắn, màu tím bạc chỉ xuất hiện trong hoàn cảnh đặc biệt chợt lóe lên, Ninh Vi Trần đột nhiên nói: "Trông trạng thái của cậu không ổn?"
Diệp Sanh sửng sốt, tâm trạng cậu quả thực không ổn chút nào. Đêm đầu tiên cậu bước vào Làng cổ Dạ Khóc đã cảm thấy rất khó chịu. Nhưng bây giờ cảm giác khó chịu đã được cải thiện rất nhiều.
Diệp Sanh: "Không có gì đâu. Điều quan trọng bây giờ là sống sót trong làng cổ trước."
Ninh Vi Trần hỏi: "Vừa rồi cậu đang suy nghĩ cái gì?"
Diệp Sanh nhìn nhóm người trong công hội King và cau mày.
Ninh Vi Trần hạ giọng, chớp mắt cười nói: "Nếu bọn họ không tiện nghe, cứ viết chữ vào lòng bàn tay của em là được."
Diệp Sanh: "..."
Ninh Vi Trần mở lòng bàn tay trắng nõn về phía cậu, thể hiện sự cởi mở của các bạn cùng lớp giúp đỡ lẫn nhau và trao đổi thông tin ở nơi nguy hiểm.
Diệp Sanh:...Ninh Vi Trần, rốt cuộc là hắn có bao nhiêu hoài niệm với bé câm ở 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》kia!
Nhưng vậy cũng tốt thôi. Cậu có rất nhiều lời để nói, không chỉ bất tiện khi nói trước mặt công hội King, mà còn không tiện nói ở phòng phát sóng trực tiếp.
Diệp Sanh dùng một tay nắm lấy cổ tay hắn, cụp mắt xuống và viết ở nơi bí mật tối tăm.
【 Tôi nghĩ nó đã diễn ra quá suôn sẻ. 】
【 Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như một giấc mơ, nhưng điều đầu tiên cần loại trừ là khả năng này. 】
Bởi vì Quản Thiên Thu ở đây. Tại sao một dị năng tưởng chừng như vô dụng như 【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】 lại có thể được đánh giá là cấp A, bởi vì diễn đàn thứ sáu có quá nhiều cạm bẫy liên quan đến thần phật, ma thuật, thôi miên và ảo ảnh.
Dị năng【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】này có thể nói là nghịch thiên, nó bỏ qua mê hoặc, giấc mơ và mọi ô nhiễm tinh thần, Quản Thiên Thu thậm chí không cần lo lắng về việc bị tộc trưởng thôi miên. Ký ức của cô sẽ luôn nguyên vẹn và không bao giờ bị mất đi trong ảo ảnh. Sự hiện diện của cô ấy là một sự đảm bảo, để mọi người có thể chắc chắn rằng họ đang ở thế giới thực và mọi thứ họ gặp đều là thật.
Ninh Vi Trần nhướng mày.
Diệp Sanh viết chậm rãi.
【 Mỗi bước suy luận của họ đều đúng. Nếu để tôi tới làm điều đó, tôi sẽ chỉ nhận được kết quả tương tự như họ. 】
【 Nhưng chính vì điều này mà tôi càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Ninh Vi Trần, cậu có thấy dị giáo của Làng cổ Dạ Khóc quá mức dễ hiểu không? 】
Nói xong, cậu chờ Ninh Vi Trần trả lời.
Ninh Vi Trần cong môi dưới, cụp mắt xuống, viết vào lòng bàn tay cậu.
Hắn đã viết.
【 Tối nay chúng ta ngủ cùng nhau nhé? 】
Diệp Sanh: "..."
Diệp Sanh: "............"
---Tác giả có lời muốn nói---
Hahahahahahaha các bạn thật dễ thương, các bạn đang nghĩ đến loại giấc mơ nào là điều đầu tiên tôi sẽ loại trừ khi viết. Nếu không sẽ khó vượt qua Làng cổ Dạ Khóc đấy.
---Editor có lời muốn nói---
"Ngủ" cùng nhau thui mà hehe
Diệp Sanh không chút nghĩ ngợi: "Mạnh Lương."
Quản Thiên Thu: "Nhưng Mạnh Lương đang ở bên ngoài."
Diệp Sanh: "..."
"Ông mày tới đây!" Mạnh Lương tức giận đi vào, đóng chặt cửa lại, vẻ mặt vặn vẹo nói: "Không có quần áo! Không có quần áo cho người không kính trọng tổ tiên! Hương cũng chưa châm, ai thật là!"
Diệp Sanh nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Ninh Vi Trần, mỉa mai nói: "Đây là cách cậu đối xử với tổ tiên của người khác sao?"
"?" Mạnh Lương gần như cởi đôi dép rơm của mình ra, ném qua: "Nhãi ranh, ngày hôm qua chính cậu mới đốt chỉ còn một phần ba nén nhang, cậu cho rằng thái độ của mình là tốt sao?!"
Diệp Sanh: "..."
Ninh Vi Trần cười nhẹ.
Mạnh Lương thực sự không thích ai trong số họ: "Việc cho rắn ăn xong rồi thì làm xong cho tôi một chiếc đèn lồ ng và làm đúng như mẫu bên trong! Mẹ nó gặp phải các người thật đen đủi!" Nói xong, hắn cầm lấy gậy trúc, tức giận xông lên lầu.
Sau khi bị Mạnh Lương bày tỏ sự không vừa lòng, Diệp Sanh cảm thấy khó chịu, khóe miệng nhếch lên một cách uể oải.
Ninh Vi Trần nén nụ cười trên môi, hỏi: "Vị bạn cùng lớp này, cậu định nắm tay tôi bao lâu?"
Lúc này Diệp Sanh mới ý thức được mình vẫn đang nắm cổ tay Ninh Vi Trần.
Diệp Sanh lùi lại một bước và nhanh chóng buông tay.
Ninh Vi Trần thu tay lại, tránh xa ra, xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út, cười nửa miệng, thản nhiên nói: "Chỉ là mệnh lệnh của trường học mà thôi. Mối quan hệ của chúng ta vẫn chưa thân thiết đến thế đâu, bạn cùng lớp."
Diệp Sanh nhìn bộ dạng của hắn như một người chồng đã có gia đình đang giữ mình trong sạch, cảm thấy hắn mất trí rồi, "Ồ."
Thạch Thấp đi tới, vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn: "Cậu và Diệp Sanh là bạn cùng lớp à?"
Kỹ năng xã hội xuất sắc của Ninh Vi Trần lại được thể hiện ở nơi nguy hiểm, hắn mỉm cười nói: "Ừ, tôi học cùng trường nhưng khác lớp. Tôi tên là Ninh Vi Trần. Xin chào."
Thạch Thấp chỉ cần nhìn vào huy hiệu con bướm của hắn là biết người đàn ông này không hề đơn giản.
Thạch Thấp nói: "Cậu đến từ lớp A phải không?"
Ninh Vi Trần cười nói: "Không phải."
Thạch Thi đang định nói thêm gì nữa thì Quản Thiên Thu đột nhiên lên tiếng, ánh mắt vô cùng tối tăm, nhẹ nhàng lặp lại họ của hắn: "Ninh?"
Quản Thiên Thu nói một từ, mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Ninh.
Ninh gia.
Ninh Vi Trần không muốn dây dưa vào chủ đề này, nhướng mắt cười nói: "Hôm nay không phải chúng ta còn có nhiệm vụ sao? Trọng điểm bây giờ là rời khỏi Làng cổ Dạ Khóc."
Những người còn lại đều đang suy đoán về họ này. Quản Thiên Thu là người đầu tiên bình tĩnh lại, cô khôi phục nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta đi đến phòng đèn lồ ng đi."
Phòng đèn lồ ng nằm trên tầng 2, vừa bước vào, thứ đầu tiên bọn họ nhìn thấy là hai chiếc đèn lồ ng tròn lớn màu đỏ tươi, giống như những chiếc đèn lồ ng được dân làng treo trước cửa. Đến gần hơn, bọn họ nhận ra loại giấy dùng để dán đèn lồ ng hơi lạ, nó dày hơn gạc một chút và mỏng hơn giấy thường một chút.
Giữa phòng đặt hơn hai mươi khung đèn lồ ng bằng tre và dây sắt, một chồng giấy vàng và một thùng sơn đỏ.
Vương Thấu nhìn chiếc đèn lồ ng dùng để làm mẫu trước cửa rồi phân tích: "Có vẻ như nhiệm vụ của chúng ta là đóng khung đèn lồ ng. Bước đầu tiên là dán giấy lên khung đèn. Bước thứ hai là sơn đỏ bề mặt của đèn lồ ng."
Hắn ta đã phân tích xong rồi. Nhưng ở đây không ai dám hành động liều lĩnh, nhờ sự tồn tại của 【Xà Ngữ Sư】, họ vừa thoát khỏi hai cái bẫy chết người trong phòng Rắn, nhưng khi đến Phòng Đèn Lồ ng, liệu mọi chuyện có còn suôn sẻ như vậy không?
Thạch Thấp nói: "Mọi người cho rằng cái gì có thể giết người trong phòng đèn lồ ng?"
Quản Thiên Thu nói: "Chúng ta mô phỏng lại quá trình làm đèn lồ ng đi." Cô nghiêng đầu nói với đầu trọc: "Lửa, cậu đi đi."
Đầu trọc gật đầu nói: "Được."
Người đàn ông đầu trọc nín thở bước tới đống giấy màu vàng.
Anh ta lấy một mảnh ra, sờ vào, sau đó sắc mặt thay đổi và nói: "Chị Quan, đây không phải là giấy!"
Một nhóm người từ công hội King đã có kinh nghiệm và gần như ngay lập tức đoán được vật liệu nào sẽ được sử dụng để làm đèn lồ ng ở ngôi làng độc ác này.
Đầu trọc nói: "Anh Thạch, lại đây xem xem." Thạch Thấp có mật danh là 【 Thực Thi Nhân 】, sở thích của gã là ăn xác chết, hắn rất nhạy cảm với da thịt. Thạch Thấp bước tới, gã muốn giơ tay chạm vào nó, nhưng với tư cách là dị năng giả cấp A, gã cảnh giác, dừng tay giữa không trung và thu lại. Thạch Thấp cúi đầu cẩn thận quan sát một hồi, trên mặt lộ ra vẻ nan kham, kiên quyết nói: "Là da người."
Miêu Nham thở dài: "Quả nhiên."
Diệp Sanh nhìn xuống đống da người có hình dạng bất thường được xếp chồng lên nhau mỏng manh, vẻ mặt tối sầm. Gió thổi vào phòng làm lay động hai chiếc đèn lồ ng ở cửa.
Họ quay lại, giống như một cái đầu người màu đỏ như máu.
Người đàn ông đầu trọc nói: "Tôi tiếp tục đây." Anh ta ngồi xổm xuống, cầm lấy một mảnh giấy da người, tập trung dán miếng giấy da người vào đèn lồ ng bằng keo. Anh ta làm việc rất nghiêm túc và nhanh chóng dán xong một phần nhỏ, nhưng một mảnh giấy da người còn lâu mới đủ để đóng khung toàn bộ chiếc đèn lồ ng. Tên đầu trọc đi lấy cái khác.
Lúc này Quản Thiên Thu mở miệng nói: "Lửa, cậu thử kéo căng da người được không?"
"Được." Đầu trọc hiểu ý của Quản Thiên Thu.
Nếu ở Phòng Rắn, những viên hỉ hoàn đó có thể là nguồn cung cấp cho họ trong năm ngày, thì ở Phòng Đèn Lồ ng, những bộ da người này có thể là tất cả những gì họ có. Tiết kiệm vật liệu bất cứ nơi nào có thể.
Đầu trọc: "Tôi thử xem." Anh ta kéo xuống, phát hiện độ đàn hồi của tờ giấy rất nhỏ nhưng cũng không phải hoàn toàn không có. Bốn mảnh da người được dán lại với nhau tạo thành một chiếc đèn lồ ng, để lại một số khe hở nhỏ, gã đầu trọc không muốn lãng phí lớp da người mới che phủ nó. Anh ta dùng tay chạm vào mép và lấy keo dính vào tay. Ban đầu anh ta không cảm thấy lạ, cho đến khi phát hiện da người dính vào ngón tay mình, một cơn đau nhói ập đến, gã đầu trọc mở to đôi mắt. Giấy da người có màu vàng nhạt, da của gã đầu trọc lại sẫm màu hơn, màu da khác biệt rất rõ ràng, vì vậy dấu vết giấy da người từng chút một dính vào tay gã cũng có thể thấy rõ.
Tấm giấy da người dường như có sự sống, trượt xuống từ chiếc đèn lồ ng và hướng về phía đầu trọc bao trùm lấy người gã. Cánh tay gã đầu trọc hiện rõ màu xanh và đen, cơ bắp và xương cốt bị vật lạ ăn mòn biến thành máu loãng.
"Đốt nó đi!" Thạch Thấp lập tức hét lên.
Người đàn ông đầu trọc phản ứng nhanh chóng, một ngọn lửa đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay còn lại, đốt cháy cánh tay của anh ta. Sau đó Diệp Sanh nhìn thấy toàn bộ cánh tay của gã đầu trọc đã bị chính anh ta đốt cháy, không còn tro tàn. Giấy da người mất đi độ bám dính và rơi xuống đất một tiếng "bụp". Anh ta ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt lùi lại vài bước, đưa tay sờ lên mồ hôi trên đầu, ngay sau đó, một cánh tay khác mọc ra từ nơi tay anh ta đã đứt rời.
"Chết tiệt, tôi biết chúng ta không thể chạm vào lớp keo đó mà."
Quản Thiên Thu nói: "Có điều kiện tử vong, không được chạm vào keo."
Đầu trọc nói: "Tay của tôi có thể tái sinh hai lần, tôi thử xem còn có thể loại bỏ cái gì. Tôi sẽ dùng quần áo quấn tay lại."
Người đàn ông đầu trọc làm một chiếc găng tay đơn giản bằng tay áo dài, hít một hơi thật sâu, bò tới và phớt lờ những khoảng trống gần như không nhìn thấy được. Nhúng cọ vào thuốc nhuộm màu đỏ trong xô và bôi lên đèn lồ ng. Thuốc nhuộm dễ dính nên anh ta phải thao tác thật nhanh, nếu không nó sẽ rơi ra, trong thời gian này bàn tay của người đàn ông đầu trọc vô tình dính phải sơn đỏ, gây ra hiện tượng ăn mòn khác. May mắn thay, ngọn lửa tự phát của anh ta nhanh chóng đốt cháy cánh tay của anh ta, nếu không người cũng sẽ chết.
Một chiếc đèn lồ ng được dán giấy và tô màu, tên đầu trọc đã tê liệt vì mệt mỏi.
Anh ta nói: "Không thể chạm vào keo, không thể chạm vào sơn, thậm chí đeo găng tay cũng vô dụng".
"Được." Quản Thiên Thu gật đầu: "Chúng ta bắt đầu đi."
Diệp Sanh quan sát hồi lâu như một khán giả, đột nhiên lạnh giọng nói: "Không, chiếc đèn lồ ng này vẫn chưa hoàn thành. So với mẫu hắn ta đưa cho chúng ta, nó vẫn cần bước cuối cùng, đốt lửa."
Trong nhà có một sợi dây treo trên tường, chuyên dùng để treo đèn lồ ng.
Vương Thấu quay đầu lại nhìn chiếc đèn lồ ng treo ở cửa, sửng sốt một chút rồi nói: "Đúng vậy, nếu hai cái đó là mẫu thì nó đang cháy."
Miêu Nham cũng ngồi xổm xuống, nhặt một hộp diêm từ đống giấy da người bên cạnh lên, nói: "Đầu trọc, tới, treo đèn lên và thắp lên, nhiệm vụ hôm nay của cậu đã hoàn thành."
Người đàn ông đầu trọc đứng dậy khỏi mặt đất, lấy hộp diêm, ngẫu nhiên gõ hai cái để thắp ngọn nến ở đáy đèn. Ngọn lửa bùng lên, đèn da người nhuốm máu.
Tên đầu hói đang định thở phào nhẹ nhõm thì chợt cứng đờ, nhìn thấy ánh nến lọt ra từ khe hở mà hắn đã bỏ qua, lúc đó ánh sáng như dao và lửa, cắt đôi bề mặt đèn lồ ng. Một lúc sau, tờ giấy da người vỡ ra, cháy rụi và biến thành tro bụi, chỉ còn lại khung tre trơ trụi.
Bởi vì để lại những khe hở nên mọi nỗ lực trước đó đều trở nên lãng phí.
Đầu trọc: "...Mẹ kiếp."
Diệp Sanh rời mắt khỏi cảnh này, ánh mắt lại rơi vào đống giấy da người. Ninh Vi Trần vẫn luôn nhìn cậu, sâu trong mắt hắn, màu tím bạc chỉ xuất hiện trong hoàn cảnh đặc biệt chợt lóe lên, Ninh Vi Trần đột nhiên nói: "Trông trạng thái của cậu không ổn?"
Diệp Sanh sửng sốt, tâm trạng cậu quả thực không ổn chút nào. Đêm đầu tiên cậu bước vào Làng cổ Dạ Khóc đã cảm thấy rất khó chịu. Nhưng bây giờ cảm giác khó chịu đã được cải thiện rất nhiều.
Diệp Sanh: "Không có gì đâu. Điều quan trọng bây giờ là sống sót trong làng cổ trước."
Ninh Vi Trần hỏi: "Vừa rồi cậu đang suy nghĩ cái gì?"
Diệp Sanh nhìn nhóm người trong công hội King và cau mày.
Ninh Vi Trần hạ giọng, chớp mắt cười nói: "Nếu bọn họ không tiện nghe, cứ viết chữ vào lòng bàn tay của em là được."
Diệp Sanh: "..."
Ninh Vi Trần mở lòng bàn tay trắng nõn về phía cậu, thể hiện sự cởi mở của các bạn cùng lớp giúp đỡ lẫn nhau và trao đổi thông tin ở nơi nguy hiểm.
Diệp Sanh:...Ninh Vi Trần, rốt cuộc là hắn có bao nhiêu hoài niệm với bé câm ở 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》kia!
Nhưng vậy cũng tốt thôi. Cậu có rất nhiều lời để nói, không chỉ bất tiện khi nói trước mặt công hội King, mà còn không tiện nói ở phòng phát sóng trực tiếp.
Diệp Sanh dùng một tay nắm lấy cổ tay hắn, cụp mắt xuống và viết ở nơi bí mật tối tăm.
【 Tôi nghĩ nó đã diễn ra quá suôn sẻ. 】
【 Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như một giấc mơ, nhưng điều đầu tiên cần loại trừ là khả năng này. 】
Bởi vì Quản Thiên Thu ở đây. Tại sao một dị năng tưởng chừng như vô dụng như 【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】 lại có thể được đánh giá là cấp A, bởi vì diễn đàn thứ sáu có quá nhiều cạm bẫy liên quan đến thần phật, ma thuật, thôi miên và ảo ảnh.
Dị năng【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】này có thể nói là nghịch thiên, nó bỏ qua mê hoặc, giấc mơ và mọi ô nhiễm tinh thần, Quản Thiên Thu thậm chí không cần lo lắng về việc bị tộc trưởng thôi miên. Ký ức của cô sẽ luôn nguyên vẹn và không bao giờ bị mất đi trong ảo ảnh. Sự hiện diện của cô ấy là một sự đảm bảo, để mọi người có thể chắc chắn rằng họ đang ở thế giới thực và mọi thứ họ gặp đều là thật.
Ninh Vi Trần nhướng mày.
Diệp Sanh viết chậm rãi.
【 Mỗi bước suy luận của họ đều đúng. Nếu để tôi tới làm điều đó, tôi sẽ chỉ nhận được kết quả tương tự như họ. 】
【 Nhưng chính vì điều này mà tôi càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Ninh Vi Trần, cậu có thấy dị giáo của Làng cổ Dạ Khóc quá mức dễ hiểu không? 】
Nói xong, cậu chờ Ninh Vi Trần trả lời.
Ninh Vi Trần cong môi dưới, cụp mắt xuống, viết vào lòng bàn tay cậu.
Hắn đã viết.
【 Tối nay chúng ta ngủ cùng nhau nhé? 】
Diệp Sanh: "..."
Diệp Sanh: "............"
---Tác giả có lời muốn nói---
Hahahahahahaha các bạn thật dễ thương, các bạn đang nghĩ đến loại giấc mơ nào là điều đầu tiên tôi sẽ loại trừ khi viết. Nếu không sẽ khó vượt qua Làng cổ Dạ Khóc đấy.
---Editor có lời muốn nói---
"Ngủ" cùng nhau thui mà hehe
Bình luận truyện