Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 180: Dịu Dàng
Diệp Sanh có lẽ chưa từng nghe được nhiều lời khen ngợi trong đời như đêm nay. Ninh Vi Trần lúc đầu có thể thật sự muốn khen ngợi cậu, nhưng về sau hắn lại thuần túy là tính tình ác liệt. Trong khi bọn họ l@m tình, hắn khen ngợi từng bộ phận đỏ bừng trên cơ thể của cậu, mọi phản ứng khi cậu xúc động. Diệp Sanh buộc phải chủ động hôn hắn, cậu mở to đôi mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Sanh nói: "Im đi." Ninh Vi Trần rất hài lòng với sự chủ động của cậu, cười ha hả, tóm lấy bắp chân cậu, tay còn lại dùng sức ấn mạnh eo cậu xuống giường, phát động một đợt cuồng phong tấn công mới.
Ngày hôm sau, khi Diệp Sanh tỉnh dậy, cậu khó có thể mở mắt ra được. Đêm qua, Ninh Vi Trần dường như chỉ muốn "làm cậu khóc", như thể hắn bị bệnh tâm thần. Nếu là cậu đến làm chắc chắn sẽ dịu dàng hơn hắn.
Giường trong khách sạn mềm mại, thoải mái, dễ ngủ hơn nhiều so với ván gỗ cứng nhắc ở làng cổ Dạ Khóc, không cần lo lắng về các loại ác mộng, người giấy và trẻ em dị dạng.
Rèm cửa được kéo thật chặt để ngăn ánh sáng lọt vào. Diệp Sanh duỗi tay ra từ trong chăn, bật đèn đầu giường lên, không ngờ trên người cậu che kín đầy những dấu vết ái muội.
Cái loại điên cuồng này của Ninh Vi Trần, may mắn là thể chất của cậu tốt.
Diệp Sanh kìm nén cơn tức giận, xoa xoa giữa lông mày, không muốn nhìn thấy mớ hỗn độn trên ngực mình, nghĩ đến chuyện ở Làng cổ Dạ Khóc vẫn chưa được giải quyết, cậu định rời khỏi giường và thay quần áo.
Nhưng cánh tay của Ninh Vi Trần đặt ngang eo cậu, thậm chí bị động tác của cậu đánh thức, bóp eo của cậu đem cậu trở về giường.
"Chào buổi sáng."
Diệp Sanh tựa lưng vào gối, rất không nói nên lời, nắm lấy cổ tay hắn nói: "Tỉnh lại thì đứng dậy, chuyện Sinh địa Làng cổ Dạ Khóc còn chưa giải quyết xong."
Ninh Vi Trần duỗi tay ôm cậu vào lòng, hắn cọ chiếc mũi cao thẳng vào làn da của Diệp Sanh, mỉm cười.
"Tại sao anh lại quan tâm đ ến Làng cổ Dạ Khóc đến vậy? Anh trộm gia nhập Cục Phi tự nhiên sau lưng em?"
Sau khi Diệp Sanh sửng sốt một lát, giọng điệu cũng mang theo nụ cười: "Sao có thể?"
Có lẽ vì trong ánh sáng lờ mờ nên cảm giác được cọ xát tai, thái dương với người yêu trên giường thật thư giãn.
Cậu để Ninh Vi Trần nghiêng người hôn, Diệp Sanh nói: "Cục Phi tự nhiên, thôi quên đi."
Cậu chưa bao giờ có cảm giác tốt về nó.
Ninh Vi Trần hơi đứng dậy, ánh sáng chiếu vào thân hình hoàn mỹ của hắn. Hắn mỉm cười, mái tóc cọ xát trên mặt Diệp Sanh, đầu ngón tay chạm vào khóe mắt Diệp Sanh, trong mắt mang theo một tia ý tứ: "Cục cưng, anh chắc chắn có muốn ra ngoài và gặp người khác như thế này không?"
Bàn tay hắn trông có vẻ được chiều chuộng nhưng thực chất ở khớp và lòng bàn tay có rất nhiều vết chai mỏng, mỗi lần hắn chạm vào điểm nhạy cảm của cậu, thắt lưng của cậu đều tê dại.
Diệp Sanh thầm nghĩ, hắn thật có gan nói ra lời này.
"So với lần trước thì tốt hơn nhiều." Nhưng cậu nghĩ nghĩ lại nói: "Chỉ cần có thể gặp được người là được."
Diệp Sanh không phải là người không tự nhiên. Chỉ cần dấu hôn không được để ở nơi dễ thấy thì cậu không thực sự quan tâm. Bởi vì thể chất của cậu rất tốt, hợp tác với nỗ lực quá mức của Ninh Vi Trần cũng không khó khăn gì. Khi chấp nhận Ninh Vi Trần, cậu đã biết rõ người yêu mình là người như thế nào, tính cách xấu xa và mạnh mẽ của Ninh Vi Trần sẽ chỉ bộc lộ trên giường.
Sau khi bị hắn đè khi l@m tình lần đầu tiên, Diệp Sanh đã chấp nhận số phận của mình và thậm chí còn thẳng thắn để mình chìm vào.
Một nụ cười thoát ra khỏi cổ họng Ninh Vi Trần, hắn lè lưỡi li3m khóe mắt đỏ hoe vì khóc của cậu, "Quá lợi hại, Sanh Sanh của chúng ta có thể rời khỏi giường."
Diệp Sanh: "..."
Diệp Sanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ninh Vi Trần, nếu cậu còn tiếp tục nói nhảm như vậy, tin hay không, lần sau tôi sẽ khiến cậu không thể rời khỏi giường."
Ninh Vi Trần ôm lấy cậu, giống như một dã thú ngủ say vừa mới tỉnh dậy, lười biếng mà hài lòng, cười nói: "Anh có thể khiến em lúc này không thể rời khỏi giường, chỉ cần anh đồng ý, em không muốn hôm nay phải ra khỏi giường."
Diệp Sanh nhận thấy có thứ gì đó đè lên eo mình, tức giận đến mức cắn vào vai hắn.
"Đi đi, hôm nay chúng ta có việc phải làm."
Ninh Vi Trần bất đắc dĩ nói: "Được."
Sau đó hắn dời đề tài đi, Ninh Vi Trần thấp giọng nói: "Anh có gì để mặc không, anh yêu?"
Diệp Sanh sửng sốt, cậu mặc váy cưới chạy ra khỏi Làng cổ.
Ninh Vi Trần cười nói: "Em nhờ quản gia Lý đưa cho chúng ta một bộ quần áo, đợi ông ấy gọi cho em thì chúng ta lại đứng dậy."
Diệp Sanh: "Ừ."
Ninh Vi Trần ôm cậu trong lòng, nhưng ngón tay lại không mấy bình tĩnh, đi theo vòng eo của Diệp Sanh, không nhẹ cũng không nặng ma sát lên những dấu vết đã để lại đó.
Diệp Sanh bị hắn sờ có chút ngứa ngáy, đẩy hắn: "Cậu có muốn đi vệ sinh không?"
Ninh Vi Trần: "Không cần."
Diệp Sanh mơ hồ cảm nhận được có điều gì đó không ổn với Ninh Vi Trần.
"Ninh Vi Trần, cậu mất khống chế à?"
Ninh Vi Trần cười nói: "Đêm qua có chút việc, nhưng cảm ơn sự hiếu khách của anh, anh trai. Bây giờ em vui vẻ lắm rồi."
Diệp Sanh: "Khi tôi nói chuyện chính sự, xin hãy nghiêm túc hơn một chút."
Ninh Vi Trần cười nhẹ một tiếng nói: "Chúng ta đều là người yêu, nói như vậy không phải là nghiêm túc sao?"
Diệp Sanh: "..."
Diệp Sanh theo thói quen sắp xếp mọi thứ và cau mày: "Cậu đã gọi cho Andrew chưa?"
Ninh Vi Trần nói: "Đánh em đi." Hắn thở dài: "Sao anh không nói cho em nghe những điều em thích nghe trên giường thế."
Hắn nói những lời này gần bên tai Diệp Sanh, hơi thở nóng hổi phả vào tai. Trên người Ninh Vi Trần vốn dĩ đã có loại mùi thơm độc đáo đặc biệt dễ chịu, giọng điệu lười biếng dỗ dành, khiến Diệp Sanh có cảm giác như bị hắn li3m một mảng da sau tai.
Tuy nhiên cậu đã ở cùng Ninh Vi Trần đã lâu, cũng đã sớm miễn nhiễm, nhìn lại đêm qua, cậu cũng biết Ninh Vi Trần thích nghe cái gì.
Diệp Sanh nói: "Cậu có thể nằm mơ."
Ninh Vi Trần không chịu bỏ cuộc, nũng nịu dỗ dành: "Anh ơi, anh thích nghe gì trên giường, em sẽ nói cho anh nghe, được không?"
Diệp Sanh lãnh đạm nói: "Ồ, hy vọng cậu ở trên giường câm miệng lại."
Ninh Vi Trần nhịn không được cười lớn, hắn đã lâu không có niềm vui đơn thuần thuần khiết như vậy.
"Vậy thì nhu cầu của chúng ta khá nhất quán, tức là thứ tự trên giường và dưới giường bị đảo ngược."
Diệp Sanh kỳ quái nhìn hắn một cái: "Cậu thích người câm ở 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》kia sao?"
Ninh Vi Trần lắc đầu nói: "Không, em không thích bé câm, em chỉ thích anh toàn tâm toàn ý dựa vào em."
Bởi vì Diệp Sanh ghét giao tiếp với người ngoài nên muốn nói gì hay làm gì cũng phải thông qua hắn. Nếu cậu gặp đề nghị mà không tán đồng, cậu sẽ lạnh lùng kéo tay áo hắn và thúc giục hắn nói. Khi phân tích vấn đề cậu vẫn như cũ lạnh lùng quyết đoán, nhưng kết quả phân tích đành phải bực bội gõ vào điện thoại di động, khi cúi đầu xuống, hắn dường như có thể nhìn thấy đám mây đen lơ lửng trên đầu Diệp Sanh. Cậu không nói được nên để tùy ý để hắn trêu chọc, khi cậu tức giận không chịu nổi nữa chỉ gõ phím trên điện thoại "Cút".
Ninh Vi Trần càng nghĩ càng thấy ngứa ngáy trong lòng, ánh mắt tối sầm, cười nói: "Thật đáng yêu, bé câm."
"..." Cả đời này cậu chỉ nghe thấy Ninh Vi Trần khen mình "dễ thương".
Ninh Vi Trần trìu mến nói: "Chúng ta đến làm thêm lần nữa nhé?"
Diệp Sanh gật đầu: "Cậu cũng rất đáng yêu, ban ngày còn nằm mơ."
Ninh Vi Trần nói: "Anh đã ở Làng cổ Dạ Khóc mười lăm ngày, thật sự không muốn nghỉ ngơi sao?"
Diệp Sanh có đồng hồ sinh học tốt và hiếm khi ngủ lại khi thức dậy.
Nhưng bị Ninh Vi Trần nhẹ nhàng hỏi như vậy, về sau cậu mới nhận ra, trong lòng có chút lười biếng.
"Vậy để tôi ngủ thêm chút nữa."
Ninh Vi Trần ôm chặt lấy cậu: "Ừ, khi quản gia Lý tới rồi thì em lại gọi anh."
"Ừm."
Diệp Sanh lại nhắm mắt lại, trên người đầy rẫy dấu vết ái muội trở về trong chăn.
Lần này cậu lại ngủ được khoảng ba tiếng. Khi Diệp Sanh tỉnh dậy lần nữa thì đã là buổi trưa. Các khách sạn mà Ninh Vi Trần đặt hầu hết là phòng suite. Cậu mở mắt ra và thấy một bộ quần áo đã được đặt sẵn bên cạnh mình. Nó có lẽ là do quản gia Lý mang đến và là một thương hiệu đắt tiền. Một chiếc áo len trơn màu và một chiếc quần dài đen. Quản gia Lý là một người chu đáo, cân nhắc việc họ phải quay lại Học viện Quân sự số 1 nên ông ấy đã mang một bộ đồng phục học sinh đến cho Diệp Sanh. Tuy nhiên, huy hiệu lớp F rồng bay phượng múa của cậu đã không còn nữa, thay vào đó là huy hiệu trường học giống hệt Ninh Vi Trần, con bướm đỏ và trường kiếm.
Diệp Sanh trực tiếp lựa chọn mặc đồng phục học sinh, sau khi bị cậu cảnh cáo nhiều lần vào đêm qua, Ninh Vi Trần cũng không để lại bất kỳ dấu vết nào ở những nơi rõ ràng.
Diệp Sanh thay quần áo xong ra ngoài đi rửa mặt, vừa ra ngoài liền phát hiện Ninh Vi Trần đang đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của dãy phòng khách sạn nói chuyện điện thoại. Lúc cậu ra khỏi phòng tắm, Ninh Vi Trần đã ngồi vào bàn. Hắn mặc đồng phục của Học viện Quân sự số 1 giống như cậu, trong mắt mang theo nụ cười vẫy tay với cậu: "Anh đói không?"
Diệp Sanh lắc đầu đi tới: "Quản gia Lý đâu?"
Ninh Vi Trần nói: "Em bảo ông ấy trước tiên đi đến Làng cổ Dạ Khóc xử lý Cục Phi tự nhiên."
Diệp Sanh: "Ồ."
Ninh Vi Trần nói: "Anh định khi nào rời khỏi Học viện Quân sự số 1?"
Diệp Sanh cắn một miếng bánh mì, nhai nuốt xong mới cụp mắt xuống nói: "Để xem xem."
Lúc đầu, cậu muốn thoát khỏi Ninh Vi Trần và tìm hiểu thế giới của những dị năng giả thực sự. Sau này, khi nhìn thấy bụi hoa Violet trên tháp, cậu lại có một cảm xúc kỳ lạ khác đối với Học viện Quân sự số 1.
Ninh Vi Trần kiên nhẫn chờ cậu nói xong.
Diệp Sanh ăn rất nhanh, có lẽ là do tính cách được Âm Sơn nuôi dưỡng, không kén chọn đồ ăn và không thích nhai chậm.
Ăn vài cái là xong, Ninh Vi Trần đưa cho cậu một ly sữa, sau đó cười nói: "Tình huống của anh em đã nói rõ với Cục Phi tự nhiên Đảo Bướm, sau khi anh trở về không cần phải đối mặt với quá nhiều người nữa."
Diệp Sanh nhấp một ngụm sữa, gật đầu, cậu không giỏi đối nhân xử thế.
Nhưng cậu nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Ninh Vi Trần: "Em nói hiện tại sức khỏe anh không tốt."
Diệp Sanh: "Hả?"
Ninh Vi Trần: "Em đã nói với Đảo Bướm, lẽ ra sau khi anh sảy thai nên chăm sóc bản thân thật tốt ở nhà, nhưng anh lại không nghe lời em, trốn sau lưng em chạy vào Học viện Quân sự. Anh cũng lạc vào Làng cổ Dạ Khóc. Bây giờ thân thể anh càng yếu hơn, cần phải chăm sóc bản thân thật tốt. Hiện tại không tiện gặp họ."
Diệp Sanh khó mà nuốt được ngụm sữa này. Cậu khống chế sức lực, cố gắng không làm vỡ chiếc ly trong tay, giả vờ bình tĩnh gật đầu.
"Ừm."
Ninh Vi Trần thực sự chỉ nói dối. Quên đi, cứ như vậy đi, sau khi quen biết Ninh Vi Trần, bắt đầu từ "ba ngày ba đêm yêu đương", thanh danh của cậu đã khét tiếng từ lâu nên không sao cả.
Không tức giận.
Không tức giận.
Cậu không tức giận.
Ninh Vi Trần nâng cằm lên và nhìn cậu từ phía bên kia bàn, khóe môi cong lên.
"Bạn học Diệp, em diễn cùng anh đã lâu như vậy, bây giờ là lúc anh diễn cùng em."
Diệp Sanh: "...Cái gì?"
Ninh Vi Trần: "Không khó đâu, chỉ cần đóng vai một Thái tử phi xanh xao ốm yếu là được."
Diệp Sanh cầm ly thủy tinh, đôi mắt trong veo nhìn sang, nói: "Cậu cố ý à?"
Ninh Vi Trần trầm thấp cười, phong độ nhẹ nhàng nói: "Sao có thể như vậy? Không phải anh không thích giao tiếp với người khác sao? Sau lần thử thách đầu tiên, ở Học viện Quân sự số 1 có rất nhiều hoạt động. Nếu không quen với những tình huống đó, anh chỉ cần ở bên em, lặng lẽ và không cần phải nói một lời."
Diệp Sanh rất khó chịu: "Tôi có thể không quay lại Học viện Quân sự số 1 được không?"
Cậu dừng lại, nghĩ đến những gì mình đã lấy được từ Bạch Tư ở Làng cổ Dạ Khóc, Diệp Sanh đặt chiếc cốc xuống và cau mày hỏi hắn.
"Ninh Vi Trần, cậu đã từng tới Thành phố Giải trí Thế giới chưa?"
---Editor có lời muốn nói---
Tôi muốn khóc, tôi đã biết chương 180 bị sửa đổi giống như chương 137 nhưng tại sao là nước thịt trời ơi.... tôi đi nhầm xe rồi huhuhuhu
Cảm ơn tác giả đã cố gắng chống lại thế lực tà ác Tấn Giang huhuhuhu
Diệp Sanh nói: "Im đi." Ninh Vi Trần rất hài lòng với sự chủ động của cậu, cười ha hả, tóm lấy bắp chân cậu, tay còn lại dùng sức ấn mạnh eo cậu xuống giường, phát động một đợt cuồng phong tấn công mới.
Ngày hôm sau, khi Diệp Sanh tỉnh dậy, cậu khó có thể mở mắt ra được. Đêm qua, Ninh Vi Trần dường như chỉ muốn "làm cậu khóc", như thể hắn bị bệnh tâm thần. Nếu là cậu đến làm chắc chắn sẽ dịu dàng hơn hắn.
Giường trong khách sạn mềm mại, thoải mái, dễ ngủ hơn nhiều so với ván gỗ cứng nhắc ở làng cổ Dạ Khóc, không cần lo lắng về các loại ác mộng, người giấy và trẻ em dị dạng.
Rèm cửa được kéo thật chặt để ngăn ánh sáng lọt vào. Diệp Sanh duỗi tay ra từ trong chăn, bật đèn đầu giường lên, không ngờ trên người cậu che kín đầy những dấu vết ái muội.
Cái loại điên cuồng này của Ninh Vi Trần, may mắn là thể chất của cậu tốt.
Diệp Sanh kìm nén cơn tức giận, xoa xoa giữa lông mày, không muốn nhìn thấy mớ hỗn độn trên ngực mình, nghĩ đến chuyện ở Làng cổ Dạ Khóc vẫn chưa được giải quyết, cậu định rời khỏi giường và thay quần áo.
Nhưng cánh tay của Ninh Vi Trần đặt ngang eo cậu, thậm chí bị động tác của cậu đánh thức, bóp eo của cậu đem cậu trở về giường.
"Chào buổi sáng."
Diệp Sanh tựa lưng vào gối, rất không nói nên lời, nắm lấy cổ tay hắn nói: "Tỉnh lại thì đứng dậy, chuyện Sinh địa Làng cổ Dạ Khóc còn chưa giải quyết xong."
Ninh Vi Trần duỗi tay ôm cậu vào lòng, hắn cọ chiếc mũi cao thẳng vào làn da của Diệp Sanh, mỉm cười.
"Tại sao anh lại quan tâm đ ến Làng cổ Dạ Khóc đến vậy? Anh trộm gia nhập Cục Phi tự nhiên sau lưng em?"
Sau khi Diệp Sanh sửng sốt một lát, giọng điệu cũng mang theo nụ cười: "Sao có thể?"
Có lẽ vì trong ánh sáng lờ mờ nên cảm giác được cọ xát tai, thái dương với người yêu trên giường thật thư giãn.
Cậu để Ninh Vi Trần nghiêng người hôn, Diệp Sanh nói: "Cục Phi tự nhiên, thôi quên đi."
Cậu chưa bao giờ có cảm giác tốt về nó.
Ninh Vi Trần hơi đứng dậy, ánh sáng chiếu vào thân hình hoàn mỹ của hắn. Hắn mỉm cười, mái tóc cọ xát trên mặt Diệp Sanh, đầu ngón tay chạm vào khóe mắt Diệp Sanh, trong mắt mang theo một tia ý tứ: "Cục cưng, anh chắc chắn có muốn ra ngoài và gặp người khác như thế này không?"
Bàn tay hắn trông có vẻ được chiều chuộng nhưng thực chất ở khớp và lòng bàn tay có rất nhiều vết chai mỏng, mỗi lần hắn chạm vào điểm nhạy cảm của cậu, thắt lưng của cậu đều tê dại.
Diệp Sanh thầm nghĩ, hắn thật có gan nói ra lời này.
"So với lần trước thì tốt hơn nhiều." Nhưng cậu nghĩ nghĩ lại nói: "Chỉ cần có thể gặp được người là được."
Diệp Sanh không phải là người không tự nhiên. Chỉ cần dấu hôn không được để ở nơi dễ thấy thì cậu không thực sự quan tâm. Bởi vì thể chất của cậu rất tốt, hợp tác với nỗ lực quá mức của Ninh Vi Trần cũng không khó khăn gì. Khi chấp nhận Ninh Vi Trần, cậu đã biết rõ người yêu mình là người như thế nào, tính cách xấu xa và mạnh mẽ của Ninh Vi Trần sẽ chỉ bộc lộ trên giường.
Sau khi bị hắn đè khi l@m tình lần đầu tiên, Diệp Sanh đã chấp nhận số phận của mình và thậm chí còn thẳng thắn để mình chìm vào.
Một nụ cười thoát ra khỏi cổ họng Ninh Vi Trần, hắn lè lưỡi li3m khóe mắt đỏ hoe vì khóc của cậu, "Quá lợi hại, Sanh Sanh của chúng ta có thể rời khỏi giường."
Diệp Sanh: "..."
Diệp Sanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ninh Vi Trần, nếu cậu còn tiếp tục nói nhảm như vậy, tin hay không, lần sau tôi sẽ khiến cậu không thể rời khỏi giường."
Ninh Vi Trần ôm lấy cậu, giống như một dã thú ngủ say vừa mới tỉnh dậy, lười biếng mà hài lòng, cười nói: "Anh có thể khiến em lúc này không thể rời khỏi giường, chỉ cần anh đồng ý, em không muốn hôm nay phải ra khỏi giường."
Diệp Sanh nhận thấy có thứ gì đó đè lên eo mình, tức giận đến mức cắn vào vai hắn.
"Đi đi, hôm nay chúng ta có việc phải làm."
Ninh Vi Trần bất đắc dĩ nói: "Được."
Sau đó hắn dời đề tài đi, Ninh Vi Trần thấp giọng nói: "Anh có gì để mặc không, anh yêu?"
Diệp Sanh sửng sốt, cậu mặc váy cưới chạy ra khỏi Làng cổ.
Ninh Vi Trần cười nói: "Em nhờ quản gia Lý đưa cho chúng ta một bộ quần áo, đợi ông ấy gọi cho em thì chúng ta lại đứng dậy."
Diệp Sanh: "Ừ."
Ninh Vi Trần ôm cậu trong lòng, nhưng ngón tay lại không mấy bình tĩnh, đi theo vòng eo của Diệp Sanh, không nhẹ cũng không nặng ma sát lên những dấu vết đã để lại đó.
Diệp Sanh bị hắn sờ có chút ngứa ngáy, đẩy hắn: "Cậu có muốn đi vệ sinh không?"
Ninh Vi Trần: "Không cần."
Diệp Sanh mơ hồ cảm nhận được có điều gì đó không ổn với Ninh Vi Trần.
"Ninh Vi Trần, cậu mất khống chế à?"
Ninh Vi Trần cười nói: "Đêm qua có chút việc, nhưng cảm ơn sự hiếu khách của anh, anh trai. Bây giờ em vui vẻ lắm rồi."
Diệp Sanh: "Khi tôi nói chuyện chính sự, xin hãy nghiêm túc hơn một chút."
Ninh Vi Trần cười nhẹ một tiếng nói: "Chúng ta đều là người yêu, nói như vậy không phải là nghiêm túc sao?"
Diệp Sanh: "..."
Diệp Sanh theo thói quen sắp xếp mọi thứ và cau mày: "Cậu đã gọi cho Andrew chưa?"
Ninh Vi Trần nói: "Đánh em đi." Hắn thở dài: "Sao anh không nói cho em nghe những điều em thích nghe trên giường thế."
Hắn nói những lời này gần bên tai Diệp Sanh, hơi thở nóng hổi phả vào tai. Trên người Ninh Vi Trần vốn dĩ đã có loại mùi thơm độc đáo đặc biệt dễ chịu, giọng điệu lười biếng dỗ dành, khiến Diệp Sanh có cảm giác như bị hắn li3m một mảng da sau tai.
Tuy nhiên cậu đã ở cùng Ninh Vi Trần đã lâu, cũng đã sớm miễn nhiễm, nhìn lại đêm qua, cậu cũng biết Ninh Vi Trần thích nghe cái gì.
Diệp Sanh nói: "Cậu có thể nằm mơ."
Ninh Vi Trần không chịu bỏ cuộc, nũng nịu dỗ dành: "Anh ơi, anh thích nghe gì trên giường, em sẽ nói cho anh nghe, được không?"
Diệp Sanh lãnh đạm nói: "Ồ, hy vọng cậu ở trên giường câm miệng lại."
Ninh Vi Trần nhịn không được cười lớn, hắn đã lâu không có niềm vui đơn thuần thuần khiết như vậy.
"Vậy thì nhu cầu của chúng ta khá nhất quán, tức là thứ tự trên giường và dưới giường bị đảo ngược."
Diệp Sanh kỳ quái nhìn hắn một cái: "Cậu thích người câm ở 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》kia sao?"
Ninh Vi Trần lắc đầu nói: "Không, em không thích bé câm, em chỉ thích anh toàn tâm toàn ý dựa vào em."
Bởi vì Diệp Sanh ghét giao tiếp với người ngoài nên muốn nói gì hay làm gì cũng phải thông qua hắn. Nếu cậu gặp đề nghị mà không tán đồng, cậu sẽ lạnh lùng kéo tay áo hắn và thúc giục hắn nói. Khi phân tích vấn đề cậu vẫn như cũ lạnh lùng quyết đoán, nhưng kết quả phân tích đành phải bực bội gõ vào điện thoại di động, khi cúi đầu xuống, hắn dường như có thể nhìn thấy đám mây đen lơ lửng trên đầu Diệp Sanh. Cậu không nói được nên để tùy ý để hắn trêu chọc, khi cậu tức giận không chịu nổi nữa chỉ gõ phím trên điện thoại "Cút".
Ninh Vi Trần càng nghĩ càng thấy ngứa ngáy trong lòng, ánh mắt tối sầm, cười nói: "Thật đáng yêu, bé câm."
"..." Cả đời này cậu chỉ nghe thấy Ninh Vi Trần khen mình "dễ thương".
Ninh Vi Trần trìu mến nói: "Chúng ta đến làm thêm lần nữa nhé?"
Diệp Sanh gật đầu: "Cậu cũng rất đáng yêu, ban ngày còn nằm mơ."
Ninh Vi Trần nói: "Anh đã ở Làng cổ Dạ Khóc mười lăm ngày, thật sự không muốn nghỉ ngơi sao?"
Diệp Sanh có đồng hồ sinh học tốt và hiếm khi ngủ lại khi thức dậy.
Nhưng bị Ninh Vi Trần nhẹ nhàng hỏi như vậy, về sau cậu mới nhận ra, trong lòng có chút lười biếng.
"Vậy để tôi ngủ thêm chút nữa."
Ninh Vi Trần ôm chặt lấy cậu: "Ừ, khi quản gia Lý tới rồi thì em lại gọi anh."
"Ừm."
Diệp Sanh lại nhắm mắt lại, trên người đầy rẫy dấu vết ái muội trở về trong chăn.
Lần này cậu lại ngủ được khoảng ba tiếng. Khi Diệp Sanh tỉnh dậy lần nữa thì đã là buổi trưa. Các khách sạn mà Ninh Vi Trần đặt hầu hết là phòng suite. Cậu mở mắt ra và thấy một bộ quần áo đã được đặt sẵn bên cạnh mình. Nó có lẽ là do quản gia Lý mang đến và là một thương hiệu đắt tiền. Một chiếc áo len trơn màu và một chiếc quần dài đen. Quản gia Lý là một người chu đáo, cân nhắc việc họ phải quay lại Học viện Quân sự số 1 nên ông ấy đã mang một bộ đồng phục học sinh đến cho Diệp Sanh. Tuy nhiên, huy hiệu lớp F rồng bay phượng múa của cậu đã không còn nữa, thay vào đó là huy hiệu trường học giống hệt Ninh Vi Trần, con bướm đỏ và trường kiếm.
Diệp Sanh trực tiếp lựa chọn mặc đồng phục học sinh, sau khi bị cậu cảnh cáo nhiều lần vào đêm qua, Ninh Vi Trần cũng không để lại bất kỳ dấu vết nào ở những nơi rõ ràng.
Diệp Sanh thay quần áo xong ra ngoài đi rửa mặt, vừa ra ngoài liền phát hiện Ninh Vi Trần đang đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của dãy phòng khách sạn nói chuyện điện thoại. Lúc cậu ra khỏi phòng tắm, Ninh Vi Trần đã ngồi vào bàn. Hắn mặc đồng phục của Học viện Quân sự số 1 giống như cậu, trong mắt mang theo nụ cười vẫy tay với cậu: "Anh đói không?"
Diệp Sanh lắc đầu đi tới: "Quản gia Lý đâu?"
Ninh Vi Trần nói: "Em bảo ông ấy trước tiên đi đến Làng cổ Dạ Khóc xử lý Cục Phi tự nhiên."
Diệp Sanh: "Ồ."
Ninh Vi Trần nói: "Anh định khi nào rời khỏi Học viện Quân sự số 1?"
Diệp Sanh cắn một miếng bánh mì, nhai nuốt xong mới cụp mắt xuống nói: "Để xem xem."
Lúc đầu, cậu muốn thoát khỏi Ninh Vi Trần và tìm hiểu thế giới của những dị năng giả thực sự. Sau này, khi nhìn thấy bụi hoa Violet trên tháp, cậu lại có một cảm xúc kỳ lạ khác đối với Học viện Quân sự số 1.
Ninh Vi Trần kiên nhẫn chờ cậu nói xong.
Diệp Sanh ăn rất nhanh, có lẽ là do tính cách được Âm Sơn nuôi dưỡng, không kén chọn đồ ăn và không thích nhai chậm.
Ăn vài cái là xong, Ninh Vi Trần đưa cho cậu một ly sữa, sau đó cười nói: "Tình huống của anh em đã nói rõ với Cục Phi tự nhiên Đảo Bướm, sau khi anh trở về không cần phải đối mặt với quá nhiều người nữa."
Diệp Sanh nhấp một ngụm sữa, gật đầu, cậu không giỏi đối nhân xử thế.
Nhưng cậu nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Ninh Vi Trần: "Em nói hiện tại sức khỏe anh không tốt."
Diệp Sanh: "Hả?"
Ninh Vi Trần: "Em đã nói với Đảo Bướm, lẽ ra sau khi anh sảy thai nên chăm sóc bản thân thật tốt ở nhà, nhưng anh lại không nghe lời em, trốn sau lưng em chạy vào Học viện Quân sự. Anh cũng lạc vào Làng cổ Dạ Khóc. Bây giờ thân thể anh càng yếu hơn, cần phải chăm sóc bản thân thật tốt. Hiện tại không tiện gặp họ."
Diệp Sanh khó mà nuốt được ngụm sữa này. Cậu khống chế sức lực, cố gắng không làm vỡ chiếc ly trong tay, giả vờ bình tĩnh gật đầu.
"Ừm."
Ninh Vi Trần thực sự chỉ nói dối. Quên đi, cứ như vậy đi, sau khi quen biết Ninh Vi Trần, bắt đầu từ "ba ngày ba đêm yêu đương", thanh danh của cậu đã khét tiếng từ lâu nên không sao cả.
Không tức giận.
Không tức giận.
Cậu không tức giận.
Ninh Vi Trần nâng cằm lên và nhìn cậu từ phía bên kia bàn, khóe môi cong lên.
"Bạn học Diệp, em diễn cùng anh đã lâu như vậy, bây giờ là lúc anh diễn cùng em."
Diệp Sanh: "...Cái gì?"
Ninh Vi Trần: "Không khó đâu, chỉ cần đóng vai một Thái tử phi xanh xao ốm yếu là được."
Diệp Sanh cầm ly thủy tinh, đôi mắt trong veo nhìn sang, nói: "Cậu cố ý à?"
Ninh Vi Trần trầm thấp cười, phong độ nhẹ nhàng nói: "Sao có thể như vậy? Không phải anh không thích giao tiếp với người khác sao? Sau lần thử thách đầu tiên, ở Học viện Quân sự số 1 có rất nhiều hoạt động. Nếu không quen với những tình huống đó, anh chỉ cần ở bên em, lặng lẽ và không cần phải nói một lời."
Diệp Sanh rất khó chịu: "Tôi có thể không quay lại Học viện Quân sự số 1 được không?"
Cậu dừng lại, nghĩ đến những gì mình đã lấy được từ Bạch Tư ở Làng cổ Dạ Khóc, Diệp Sanh đặt chiếc cốc xuống và cau mày hỏi hắn.
"Ninh Vi Trần, cậu đã từng tới Thành phố Giải trí Thế giới chưa?"
---Editor có lời muốn nói---
Tôi muốn khóc, tôi đã biết chương 180 bị sửa đổi giống như chương 137 nhưng tại sao là nước thịt trời ơi.... tôi đi nhầm xe rồi huhuhuhu
Cảm ơn tác giả đã cố gắng chống lại thế lực tà ác Tấn Giang huhuhuhu
Bình luận truyện