Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 214: 【 Bảo Tàng Tín Ngưỡng 】(25)



【Đi Vào Vĩnh Hằng —— Triển lãm đặc biệt về nền văn minh nhân loại tại Bảo tàng Tín Ngưỡng】.

Triển lãm này luôn nhấn mạnh đến "vĩnh hằng" hơn là "thiên đường".

Ánh mắt của La Hành bình tĩnh, hắn nhìn Diệp Sanh, giơ cổ tay lên, đưa đường màu đỏ nhạt cho Diệp Sanh xem.

"Đại khái tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng Thái tử phi, con đường vĩnh hằng mà chúng ta ngay từ đầu đã chọn chính là lên thiên đường. Con đường này đã đi được ba phần tư, phòng triển lãm cuối cùng không cho phép chúng ta hối hận."

Diệp Sanh không phản bác lời nói của hắn và bình tĩnh gật đầu.

Circe mệt mỏi xoa xoa lông mày: "Chúa ơi, xin đừng đùa với tôi và nói rằng chúng ta đã phạm sai lầm ngay từ đầu."

Diệp Sanh chậm rãi lấy tờ giấy ra, lau nước nho trên đầu ngón tay khi vừa nhét nho cho Ninh Vi Trần, bình tĩnh nói: "Đừng lo lắng, quyết định trước mắt là đúng đắn. Chúng ta chỉ có thể đạt đến điểm này bằng cách chọn đường đến thiên đường."

"Tốt lắm." Circe thở dài nhẹ nhõm.

Đầu Tô Hi sắp nổ tung, cô túm tóc vội vàng tìm kiếm câu trả lời: "Nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là diễn thật tốt và kiếm đủ 30 triệu phải không?"

Dịch Hồng Chi nói: "Ừ."

Với sự trấn an của Dịch Hồng Chi. Sắc mặt của Tô Hi mới được cải thiện đôi chút.

Trong khi mọi người đang dùng bữa và thảo luận thì bên ngoài đột nhiên có tiếng la hét và tiếng gõ cửa.

"Mở cửa, mở cửa! Cho chúng tôi vào! Cứu, cứu! Làm ơn! Cho chúng tôi vào!"

Sắc mặt mọi người thay đổi mạnh mẽ, sau khi nhìn một lượt, tất cả đều đứng dậy và đi lên tầng hai. Họ đứng trên ban công tầng hai và nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Vào ban đêm, những bông hoa Tinh trên Đảo Tinh phát ra ánh huỳnh quang màu vàng nhạt và phấn hoa phát sáng rải rác khắp bầu trời khi có gió thổi. Ban ngày Diệp Sanh ngắm nhìn từ xa, cậu cảm thấy loại hoa này rất kỳ lạ, những cánh hoa của hoa Tinh đều phủ đầy bột phấn, bó chặt lại với nhau.

Bây giờ vào ban đêm, Diệp Sanh biết rằng đây không phải là bột, mà là sâu bọ.

Lâm Nại là người đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm, cô nhanh chóng nói: "Mọi người đi vào đi! Đóng cửa ra vào và cửa sổ lại!"

Mọi người tuân theo mệnh lệnh của cô, vội vã quay vào nhà, đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ.

Bọ Tinh Bay lơ lửng trong không trung, nhấp nháy, giống như những con đom đóm nhỏ nhưng nhỏ hơn đom đóm rất nhiều. Chúng nó giống như hạt bụi, vô hình riêng lẻ nhưng khi kết nối với nhau thành một đường dây lại trông có vẻ lãng mạn đến mức ghê người. Tất nhiên, kiểu lãng mạn này không đẹp đẽ chút nào khi thấm vào cơ thể con người. Bọ Tinh ăn thịt và máu người, giống như đỉa, chúng bám vào da người và dính chặt lên da.

Một số người đã bị chúng nó chui vào xoang mũi và bị chết ngạt.

Có người hét lớn và dùng tay tát vào mặt mình một cách điên cuồng, tát chết con bọ, nhưng điều chờ đợi anh ta là sự trừng phạt từ người thực thi pháp luật ở khắp mọi nơi.

Ông Rand nhiều lần cảnh báo rằng hoa Tinh rất quý giá, có thể tưởng tượng rằng tài sản riêng này chắc chắn có giá trị hơn cả mạng người. Ông Rand sẽ không nhận bất kỳ khoản bồi thường nào và ông ta sẽ giết bất cứ ai cố ý làm hỏng hoa của ông. Và dựa trên đánh giá giá trị, nó hoàn toàn hợp lý.

Người thực thi pháp luật đã mang thi thể đi và vứt xuống biển Ba Tư.

Cũng có những người thông minh sau khi phát hiện ra cái chết bí ẩn của đồng đội đã lập tức vào một ngôi nhà đá bỏ hoang để trang trí trên đảo, khóa cửa cách ly lũ bọ Tinh và tự cho rằng mình đã trốn thoát được một kiếp. Nhưng khi màn đêm buông xuống, người thực thi pháp luật vẫn tìm thấy anh ta. Bởi vì ông Rand không cho phép người ta lên đảo của ông vào ban đêm. Người đàn ông trốn trong nhà đá, run rẩy không chịu ra ngoài.

Người thực thi pháp luật rất khó xử, nhưng không dễ để nó c**ng bức phá hủy tài sản riêng của Rand, phá hủy ngôi nhà đá và kéo người kia ra ngoài.

Sau đó mọi người nhìn thấy những xúc tu dài của người thực thi pháp luật bắt đầu mỏng dần, cuối cùng trở nên giống như kim loại lỏng, chui vào khe hở trong nhà đá.

Sau đó mọi người đều nghe thấy những tiếng la hét kinh hoàng!

"Ahhh!"

Người thực thi pháp luật cắt người thành từng mảnh. Cắt da, thịt và xương người thành những miếng thịt nhỏ vụn, trộn với máu rồi chảy ra từ các vết nứt trên đá. Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Hi che miệng muốn nôn, vội vàng chạy vào toilet. Vẻ mặt của những diễn viên quần chúng còn lại trở nên nhợt nhạt và đóng băng tại chỗ.

Lúc này, đạo diễn lại cầm loa phóng thanh nói: "Các người đang nhìn cái gì? Ngày mai chúng ta phải quay cảnh thứ hai. Mau đi nghỉ ngơi đi."

Mọi người thất hồn lạc phách mà quay trở về phòng.

Là người đại diện, Diệp Sanh không có áp lực.

Tất nhiên, điều này cũng có nghĩa là số tiền trong thẻ ngân hàng của cậu vẫn còn là số 0.

Chiếc điện thoại mà đạo diễn đưa cho họ chỉ có một chức năng gọi điện, cậu không thể truy cập Internet hay tìm kiếm bất cứ thứ gì.

Sau khi vào phòng, Diệp Sanh cau mày.

Ninh Vi Trần: "Anh đang suy nghĩ cái gì?"

Diệp Sanh cau mày, nhẹ nhàng nói: "Cậu nghĩ Rand muốn gì?"

Ninh Vi Trần: "Hả?"

Diệp Sanh: "Nếu ông ta không muốn chúng ta quay chụp, ông ta có thể từ chối cho thuê địa điểm ngay từ đầu, thay vì chơi trò giết chóc này."

Ninh Vi Trần cười nói: "Bảo bối, anh có để ý thấy ban ngày đạo diễn vẫn xem phòng phát sóng trực tiếp không?"

Diệp Sanh: "Ừ."

Ninh Vi Trần nói: "Thật ra, kể từ khi bắt đầu casting bộ phim 《 Liệp Tâm 》đã xảy ra vấn đề gì đó. Đây là bộ phim truyền hình được Star Entertainment ra mắt rầm rộ và là bộ phim được yêu thích nhất. Diễn viên chính thực chất là hai diễn viên ít được biết đến, tất cả các vai phụ đều phụ thuộc vào buổi thử vai."

Diệp Sanh hiểu ra: "...Xem ra không chỉ có Rand kỳ quái. Bartlett cũng đã đoán trước được hết thảy những thứ chúng ta gặp phải."

Ông chủ của công ty Star Entertainment từ lâu đã biết rằng họ sẽ gặp khó khăn từ Rand trên Đảo Tinh.

Vậy mục đích của bộ phim 《 Liệp Tâm 》là gì?

Ninh Vi Trần nói: "Ngày mai anh có muốn đi xem bọn họ quay phim không?"

Diệp Sanh nói: "Bây giờ chúng ta là người đại diện, cậu có thể chuyên nghiệp hơn một chút được không?"

Ninh Vi Trần dùng ánh mắt lặng lẽ nhìn cậu, cười như không cười nói: "Còn anh, với tư cách là hôn thê của em, thân ái, anh có thể tôn trọng sự nghiệp của mình không?"

Diệp Sanh: "..."

Ninh Vi Trần cởi cúc áo đầu tiên, móc lấy eo Diệp Sanh, kéo cậu vào lòng, cắn môi Diệp Sanh, thầm nói: "Nếu sớm biết trong Bảo tàng Tín Ngưỡng có bốn phòng triển lãm, phải tốn nhiều thời gian như vậy, em sẽ không bao giờ để anh tới đây."

Diệp Sanh: "............"

Ninh Vi Trần luôn mang trong mình một mùi hương rất nhẹ, không quá lạnh, không quá nồng nàn. Không có cảm giác xa cách như mùi thông và tuyết mỏng khi lần đầu nhìn thấy, giống như biển hoa rơi trong mưa, vẻ đẹp mê hồn bị sương mù và mưa làm loãng đi.

Diệp Sanh tiếp xúc gần gũi với hắn nhiều lần nên cậu đã quen với mùi hương của hắn từ lâu. Nhưng không biết có phải là do phòng triển lãm thứ tư quá căng thẳng hay không, khi khoảng khắc Ninh Vi Trần kéo cậu vào cơn ý loạn tình m3, Diệp Sanh không khỏi ngước mắt lên nhìn người yêu của mình.

Quá bình tĩnh.

Cậu biết rằng Ninh Vi Trần đã được cấy ghép dị giáo cấp A+ hải yêu và sức mạnh của hắn tương đương với một quan chấp hành cấp S.

Nhưng sự bình tĩnh như vậy có chút không bình thường.

Trong phòng triển lãm thứ tư, La Hành và Lạc Hưng Ngôn đều dùng từ "cờ bạc", nhưng Ninh Vi Trần lại thờ ơ từ đầu đến cuối.

Trên thực tế, Diệp Sanh đã phát hiện ra điều này từ lâu. Lúc đó cậu cho rằng là bởi vì cấp bậc dị năng của Ninh Vi Trần thấp, không có ý thức tham gia nên toàn bộ quá trình đều chỉ đi theo.

Nhưng hắn ở Làng cổ Dạ Khóc đã bại lộ thực lực của mình cho cậu.

Ninh Vi Trần không thể không biết thứ nguy hiểm ở đây, nhưng hắn vẫn không chú ý tới bất kỳ nguy hiểm nào...

Diệp Sanh: "..." Diệp Sanh mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn.

Ninh Vi Trần nói: "Ngày mai chúng ta nghỉ ngơi một ngày đi."

Diệp Sanh: "Cậu muốn làm gì?"

Ninh Vi Trần cười khẽ: "Em muốn làm gì? Hiện tại em chưa biểu hiện rõ ràng sao?"

Diệp Sanh thật sự phục hắn, nhưng nếu cậu từ chối, Ninh Vi Trần sẽ hoàn toàn ngăn cản cậu bằng một nụ hôn.

Do bị Diệp Sanh nhiều lần cảnh cáo nên cả hai không làm đến cùng mà Diệp Sanh vẫn bị kéo lên giường và lăn lộn rất lâu. Khi bước vào phòng triển lãm thứ tư, trong đầu cậu vẫn luôn chứa đựng rất nhiều thứ, sau một cuộc lăn lộn, đầu óc cậu thoáng chốc thư giãn trong vài giây.

Ninh Vi Trần nghịch nghịch ngón tay, bỗng nhiên nói: "Lúc trước chúng ta hôn nhau, lúc nhìn em, anh đang nghĩ gì?"

Sau khi làm một chút chuyện để giải quyết d*c vọng, giọng của hắn hơi khàn khàn, hơi thở phả vào tai Diệp Sanh.

Diệp Sanh không hề ngạc nhiên trước câu hỏi của Ninh Vi Trần. Mặc dù đã ở cùng Ninh Vi Trần lâu như vậy, nhưng cậu vẫn chưa bao giờ quên sự nguy hiểm mà Ninh Vi Trần đã cho cậu thấy khi lần đầu gặp nhau. Ninh Vi Trần là người rất giỏi nhìn thấu lòng người.

Diệp Sanh quay đầu lại, đôi mắt có chút đỏ lên, lặng lẽ nhìn hắn, sau đó nói: "Cậu không sợ sao?"

Ninh Vi Trần: "Hả?"

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Cậu không sợ Bảo tàng Tín Ngưỡng sao? Tôi đã cùng cậu đến nhiều nơi nguy hiểm như vậy, nhưng chưa một lần nào tôi nghĩ cậu nghiêm túc."

Ninh Vi Trần cong lên khóe môi, bình tĩnh nói: "Đại khái là bởi vì em tin tưởng Sanh Sanh sẽ không bao giờ để em gặp nguy hiểm."

Diệp Sanh: "..." Tuy biết người này tùy ý mở miệng mà nói, nhưng Diệp Sanh vẫn thấy an ủi một cách kỳ lạ.

Sau khi Diệp Sanh sửng sốt một giây, cậu bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm, chủ nghĩa anh hùng cá nhân của cậu có nghiêm trọng như vậy không? Có lẽ yêu thật sự có thể khiến người ta choáng váng. Trong tình huống bình thường, sự tỉnh táo của Diệp Sanh có thể suy ra rất nhiều điều chỉ từ một vài manh mối. Nhưng khi đối mặt với Ninh Vi Trần, Diệp Sanh không khỏi tự tẩy não chính mình.

Ninh Vi Trần có chút kỳ quái: "Tại sao anh cảm thấy em không nghiêm túc trong Bảo tàng Tín Ngưỡng?" Hắn suy nghĩ một chút, thanh âm mang theo ý cười nói: "Em cảm thấy biểu hiện của em ở đây cũng không tệ lắm."

Nó thực sự không quá tệ.

Ở mỗi phòng triển lãm, hắn đều tham gia thảo luận, ít nói nhưng thường xuyên nói đúng điểm mấu chốt, thậm chí hắn còn đề xuất ngay chủ đề đầu tiên là "Vĩnh hằng".

Diệp Sanh nói: "Bởi vì tôi đã từng nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của cậu."

Cậu biết Ninh Vi Trần nghiêm túc là như thế nào, cho nên cậu biết hắn không nghiêm túc.

Ninh Vi Trần hạ giọng, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu: "Bộ dáng nghiêm túc của em là bộ dáng gì?"

Diệp Sanh không thể trả lời, nhưng cậu biết điều đó khi nhìn ánh mắt của Ninh Vi Trần.

Trong 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, dưới ánh hoàng hôn, Ninh Vi Trần nói với cậu: "Hy vọng trong tương lai, anh sẽ thấy em trong quá khứ mà anh không thể quên."

Ở Làng cổ Dạ Khóc, Ninh Vi Trần đứng trên cây cầu treo phủ đầy tuyết, nhìn cậu với nụ cười trong mắt. Thậm chí trước đó, đã có nhiều lần ánh mắt họ chạm vào nhau và có cảm giác. Diệp Sanh nhịn không được, cười nói: "Cụ thể thế nào tôi không thể nói cho cậu. Nhưng bây giờ tôi phát hiện, lần đầu tiên gặp cậu ở trên tàu, cậu thật sự rất giả tạo, cậu chỉ muốn chọc giận tôi mà thôi."

Ninh Vi Trần nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng mỉm cười.

Hắn không trả lời, dùng đôi môi mỏng hôn lên môi Diệp Sanh, đầu ngón tay hướng xuống, bắt đầu một cuộc tình triều mới.

Trước khi kết thúc, Diệp Sanh đã nghe thấy Ninh Vi Trần nói chuyện với mình bằng một giọng rất dịu dàng.

"Đợi một chút, Sanh Sanh. Thành phố Giải trí Thế giới, em sẽ nói cho anh biết phiên bản chân thực nhất của em."

Ngày hôm sau, Diệp Sanh lại tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học của mình. Dù mệt mỏi đến đâu, cậu cũng không thể xin nghỉ phép, bởi vì cậu không muốn thu hút sự chú ý thăm dò của những người đó. Ngược lại, Ninh Vi Trần lại rất hào phóng, thậm chí còn để lộ vết cắn do Diệp Sanh để lại trên cổ.

"..." Đó là đêm qua cậu không muốn rên ra tiếng nhưng Ninh Vi Trần lại ép cậu phải rên lên. Diệp Sanh tức giận, chọn cách cắn vào vai hắn để ngăn tiếng r3n rỉ.

Diệp Sanh không thể chịu đựng được nữa và chủ động buộc nút áo cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện