Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 238: Tiêu Dịch Thi



Động tác rút súng của Diệp Sanh rất đơn giản và nhanh chóng.

Ánh mắt cậu khi bóp cò giống như viên đạn cậu bắ n ra, lạnh lùng và không có chút cảm xúc nào.

Thân hình vạm vỡ của lớp phó dừng lại cách gã một mét, lỗ máu ở giữa lông mày của gã chứa đầy máu, gã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như sương giá của Diệp Sanh, đôi môi run rẩy, lúc này gã cảm thấy nỗi sợ hãi thấu tận xương tủy là như thế nào.

Từ Mãng chưa bao giờ nghĩ tới Diệp Sanh lại có súng chứ đừng nói đến chuyện Diệp Sanh sẽ bắn gã. Gã thở gấp, hình xăm trên cổ dường như trở nên sống động và di chuyển về phía trái tim gã.

Dị năng của Từ Mãng có thể di chuyển một hình xăm lớn trên cơ thể và biến nó thành một lá chắn bảo vệ. Nhưng viên đạn của Diệp Sanh hoàn toàn phớt lờ dị năng của gã. Phụt, tiếng đạn xuyên qua ngực gã có thể nghe rõ ràng.

Vẻ tự mãn trên mặt Từ Mãng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt tái nhợt.

Điền Tuyết đỏ mắt nâng Trữ Khánh bị vả bầm dập mặt mũi dậy, đôi mắt đỏ hoe, hai người cũng bàng hoàng trước diễn biến này. Khi Trữ Khánh nhìn thấy người đó là Diệp Sanh, hắn liền nín thở không dám thở ra. Khi ở Thành phố Giải trí Thế giới, khi nhìn thấy Diệp Sanh rời cảng Frigga một mình, hắn biết rằng đây không phải là người bình thường. Nhưng hắn không ngờ nó lại không bình thường đến thế.

Diệp Sanh nói rằng cậu không có dị năng, hắn không nghĩ rằng Diệp Sanh sẽ cố tình nói dối hắn, nhưng cậu là một người bình thường không có dị năng, cậu tùy ý ra vào Asgard, có thẻ vàng từ công hội King, và thậm chí còn ở trong lớp, không nói một lời, cậu đã dùng súng gi ết chết hai người.

Không chỉ mọi người trong lớp đều nhìn Diệp Sanh.

Tại Trung tâm phát sóng trực tiếp của Thành phố Giải trí Thế giới, một nhóm người cũng bị Diệp Sanh làm cho ngu người.

【...Chết tiệt, hắn đã giết Từ Mãng sao? 】

【 Một người mới không có dị năng đã giết Từ Mãng bằng súng? 】

【 Một viên đạn, hai người, thân phận trước đây của người này là gì? 】

【 Anh ấy đẹp trai quá, tôi cược anh ấy, tôi cược anh ấy! 】

【 Ah ah ah, anh ấy thực sự rất đẹp trai! 】

【 Các người xác định muốn cược vào hắn sao? Tôi nghĩ ở vòng đấu loại trực tiếp, người mới đã bộc lộ mũi nhọn ngay từ đầy thiếu kiên nhẫn sẽ không phải là người chiến thắng cuối cùng. 】

【 Tôi đồng ý với lầu trên, việc giả vờ phải trả giá, đặc biệt khi anh ta chỉ là một người bình thường. Tôi nghĩ điều thông minh nhất mà người bình thường nên làm trong giai đoạn đầu của Trò chơi Khải Minh là bảo vệ bản thân một cách khôn ngoan, kiếm đủ điểm và đổi lấy đạo cụ để chuẩn bị cho tương lai. 】

【 Anh ấy đẹp trai khi được chú ý, nhưng anh ấy thực sự không thông minh. 】

【 Đúng. 】

【 Đặc biệt ở phía sau, cậu ta phải mang theo một đám kéo chân sau. 】

Các dị năng giả không nhắm vào Diệp Sanh, họ chỉ đang nói về vấn đề này.

Làm trò như vậy trước mặt nhiều người chơi lâu năm, việc người mới bộc lộ tài năng ngay từ đầu không hẳn là điều tốt.

Viên đạn do Diệp Sanh bắ n ra không hề mang giá trị thần quái nào nhưng vẫn khiến hai người đàn ông phải chảy máu đầu. Tại Bảo tàng Tín Ngưỡng, cậu đã giết bốn chủ nhân phòng triển lãm trên đường đi và nạp rất nhiều đạn vào hộp súng của mình. Sức mạnh của các vị thần và dị giáo ở diễn đàn thứ sáu bị phân tán và khó ngưng tụ. Nhưng Diệp Sanh hiện có ít nhất hai viên đạn cấp A trong súng.

Huống chi hiện tại cậu đang ở khu vực nguy hiểm của diễn đàn thứ bảy, ngay cả đạn cũng không cần sử dụng, cậu là chủ nhân tuyệt đối của nơi này.

Diệp Sanh cho rằng mình đã giết hai người này. Nhưng không ngờ, trên không trung đột nhiên xuất hiện một ngôi sao màu trắng mờ nhạt, chúng được mô phỏng bằng dữ liệu, xuyên vào vết thương của hai người và bắt đầu tự chữa lành.

Diệp Sanh ngẩng đầu lên khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Cùng lúc đó, cả lớp nghe thấy âm thanh của ứng dụng Khải Minh.

【 Thế giới Khải Minh có thời gian bảo hộ cho người mới, mỗi người có một cơ hội được giải cứu trong trận đấu loại trực tiếp đầu tiên. Nhưng chỉ một lần thôi nên người chơi hãy trân trọng nó nhé. 】

Đồng thời, Diệp Sanh cũng nhận được một lời cảnh báo riêng.

【 Trò chơi Khải Minh nhấn mạnh một lần nữa rằng trường trung học Thanh Hòe là một cuộc thi đồng đội của lớp và các bạn là một tập thể. 】

【 Người chơi "Người Chứng Kiến" giết bạn cùng lớp, bị trừ 50 điểm. 】

【 Người chơi "Người Chứng Kiến" giết hai bạn cùng lớp, bị trừ 100 điểm】

Diệp Sanh: "..."

Diệp Sanh đã trừ 100 trước khi bắt đầu trò chơi.

Ứng dụng này thực sự là một kẻ chậm phát triển nhân tạo, nó đã nhắm mắt làm ngơ trước nạn bắt nạt học đường vừa rồi và chỉ xuất hiện khi có người đã chết.

Diệp Sanh nhìn xuống màn hình điện thoại.

Biểu tượng của ứng dụng Khải Minh là một ngôi sao sáng trên bầu trời đêm, rất cao quý. Bấm vào ứng dụng sẽ có thông tin của chính cậu, cột điểm ghi rõ 【-100】.

Diệp Sanh cất súng, lạnh lùng nhìn ứng dụng Khải Minh, cử động ngón tay và chuyển Search sang trang này.

Cậu bị bắt nạt trong lớp thì nó nên bị bắt nạt trên điện thoại di động.

Một ngày Mắt To có 24 giờ, trong đó có 24 giờ để ngủ. Sau khi được Diệp Sanh chuyển về tổ, nó nhanh chóng tạo ra một không gian thoáng đãng để bản thân có thể ngủ ngon lành. Kết quả là ở nhà cũng không được bao lâu, nó lại được chuyển đến một nơi đông người và gặp lại một người quen cũ khó chịu.

Search: "..."

Ứng dụng Khải Minh: "..."

Cả hai đều là những kẻ dị giáo trong diễn đàn thứ tư, nhưng chúng nó không hề có cảm giác chỉ hận đồng hương gặp nhau quá muộn mà chúng nó lại là kẻ thù đỏ mắt khi gặp nhau, và bắt đầu trực tiếp đánh nhau. Ứng dụng Khải Minh mang thù, nghẹn một hơi, nó vẫn nhớ vài cái đập do bị Search đánh đập.

Mặt khác, Search cho rằng cái việc cứng rắn chen vào nhà của người ta lại như âm hồn không tan này cmn cũng thật chán ghét.

Hai người lần lượt biến thành búa và dao trên đầu và bắt đầu chém nhau, ping ping ping ping pong, chiến đấu không thể tách rời.

Hai tên dị giáo của diễn đàn thứ tư đang tranh giành địa bàn trong điện thoại di động của cậu, Diệp Sanh hít một hơi rồi ném nó sang một bên.

Viên đạn của cậu không có giá trị thần quái, Thế giới Khải Minh chữa trị rất nhanh, Từ Mãng và lớp phó đều được sống lại. Nhưng điều này cũng có nghĩa là cơ hội cứu sống duy nhất của người mới trong phó bản đã bị tận dụng.

Sau khi trải qua cú đánh của Diệp Sanh, Từ Mãng nào có bộ dáng diễu võ dương oai như cũ, nằm khập khiễng trên mặt đất như một con chó nhà có tang, hai chân run rẩy điên cuồng.

"Diệp Sanh!" Trữ Khánh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hắn mừng đến phát khóc, mặc dù bị đánh bầm tím mũi, mặt sưng tấy. Hắn vui vẻ vẫy tay với Diệp Sanh và bước nhanh tới.

Những người còn lại trong lớp nhìn thấy Diệp Sanh giống như một vị cứu tinh, đôi mắt đỏ hoe và nước mắt long lanh.

Diệp Sanh không quen thuộc với hắn, nhưng khi nhìn thấy Điền Tuyết được bảo vệ bởi Trữ Khánh và nhiều người bối rối và rụt rè ở đây, cậu nhẹ nhàng gật đầu.

"Ừ, chúng ta lại gặp mặt."

Cậu sẽ không ở lại lớp 1 của trường trung học lâu và cậu không có hứng thú trở thành người dẫn đầu trong các vòng đấu loại trực tiếp.

Kể từ thời điểm nhóm người này chọn gia nhập Thế giới Khải Minh, họ đã bước nửa bước vào thế giới dị năng giả xám xịt.

Cậu có thể làm gì?

Cậu không thể làm gì được.

Mọi người chỉ có thể tự mình lựa chọn để phát triển.

Bây giờ cậu đang trả lời Trữ Khánh chỉ để sau này Trữ Khánh có thể dễ dàng mượn tên cậu và chăm sóc những người thực sự yếu đuối hơn.

Trong giai đoạn chuyển tiếp, những người mới đến vẫn cần một số hướng dẫn tử tế.

Cậu không thích hợp làm người đó, nhưng Trữ Khánh thì có.

Trữ Khánh vội vàng chạy tới, cực kỳ hưng phấn: "Diệp Sanh, không ngờ chúng ta lại bị phân vào cùng một phó bản."

"Đúng vậy." Diệp Sanh đưa nhật ký của Vương Tiểu Minh cho hắn, không để ý đến hai con chó nhà có tang trên mặt đất, thẳng thắn nói: "Trường trung học Thanh Hòe là một phó bản của trò chơi nhập vai, nhiệm vụ chính là tiễn thần đi, nhưng nếu muốn hoàn thành việc tiễn đưa, trước tiên phải hiểu rõ các người mời thần như thế nào. Trong nhật ký của Vương Tiểu Minh có một số thông tin về việc mời thần, nhưng nó chưa hoàn chỉnh, các người nên bắt đầu với vai trò của chính mình trước và xem xem nếu có bất kỳ manh mối mới nào."

Trữ Khánh cầm lấy cuốn nhật ký, cười nói: "Ồ, được rồi. Cảm ơn anh Diệp, cảm ơn anh Diệp đã vì dân trừ hại."

Điền Tuyết cũng đi tới, cô vốn là một cô gái có tính cách hoạt bát, trước đó cô gần như phát điên vì trầm cảm. Cô bật khóc và cười nói: "Cảm ơn anh Diệp, cảm ơn anh, thực sự cảm ơn anh." Nói xong, cô cúi đầu thật sâu.

Diệp Sanh: "Không cần."

Diệp Sanh đã nhiều lần trải nghiệm cảnh cá lớn nuốt cá bé trong xã hội dị năng giả, và mỗi lần cậu đều trải nghiệm nó một cách sâu sắc hơn. Cậu nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng và không nói thêm lời cảnh báo nào nữa. Cậu tin rằng sau sự việc của Từ Mãng, nhóm người này nhất định sẽ trưởng thành rất nhiều.

Trữ Khánh tràn đầy lo lắng và hy vọng nói: "Anh Diệp, anh có muốn đi cùng chúng tôi không?"

Diệp Sanh: "Không."

Cậu muốn thử tác dụng của cây bút chuyện xưa trong trò chơi này, hợp tác với cậu, Trữ Khánh chán sống sao?

Diệp Sanh đứng dậy và đi thẳng ra ngoài lớp học.

Những người trong lớp nhìn chằm chằm cậu với vẻ hoài nghi, nhưng họ đã có linh cảm rằng Diệp Sanh sẽ không ở lại.

May mắn thay, Diệp Sanh đã để lại Trữ Khánh cho họ. Vì tình bạn với Diệp Sanh, bây giờ Trữ Khánh đã trở thành người mà Từ Mãng không thể xúc phạm.

Từ Mãng không dám khiêu khích Trữ Khánh nữa. Gã sợ hãi, sờ ngực rồi đứng dậy khỏi mặt đất, ngồi đó thở hổn hển một lúc lâu mới hoàn hồn lại.

Ánh mắt của Trữ Khánh cực kỳ chán ghét, hung hăng trừng mắt nhìn gã.

Từ Mãng hận đến ngứa răng, nhưng lại sợ Diệp Sanh lại bắn mình nên đành miễn cưỡng cười. Lúc này Từ Mãng không còn tâm tình làm hoàng đế nữa, thành thật trở lại trò chơi, Từ Mãng nói: "Tôi chỉ nói đùa thôi, xin lỗi mọi người vì chuyện vừa xảy ra." Gã tập trung vào Trữ Khánh và Điền Tuyết để xin lỗi.

"Xin lỗi người đẹp, vừa rồi tôi đã mạo phạm."

Điền Tuyết ném thẳng cốc nước vào mặt gã.

Từ Mãng tức giận đến mức chửi má nó, nhưng ngực gã vẫn còn đau, co được dãn được, cười nói: "Không cầu mọi người tha thứ cho tôi, mọi người có thể nguôi giận thì tốt rồi. Nhưng ứng dụng Khải Minh cũng nói rằng chúng ta đều là bạn học lớp 1 năm nhất trong trường trung học. Chúng ta là một đội, một tập thể. Đừng tức giận vì những vấn đề nhỏ nhặt. Nhiệm vụ phải tiếp tục, vì vậy hãy để tôi chuộc tội bằng cách nói cho mọi người những manh mối tôi biết đầu tiên."

Dù sao Từ Mãng là dị năng giả, hiểu biết và kinh nghiệm về dị giáo của gã cũng khá tốt.

【...Sự phát triển này hơi khác so với những gì tôi nghĩ. 】

【 Đúng vậy, tôi vốn tưởng rằng Diệp Sanh sẽ trở thành lớp trưởng mới của lớp 1 năm nhất, dẫn dắt bọn họ hoàn thành nhiệm vụ. 】

【 Người mới này có phải quá khoa trương rồi không, hắn thật sự cho rằng bởi vì may mắn giế t chết dị năng giả cấp E nên rất mạnh mẽ sao? 】

【 Thế giới Khải Minh này ngu ngốc cái gì thế, tôi muốn xem Diệp Sanh đi đâu, không muốn nhìn thấy một đám nhóc lớp 1 năm nhất mổ nhau. 】

【 Đúng vậy, Diệp Sanh đã đi đâu? 】

Diệp Sanh đi đến tòa nhà Bác Văn đối diện.

Nhật ký của Vương Tiểu Minh kể rằng chính trong phòng học kín ở tòa nhà Bác Văn, họ đã chơi đùa với Bút Tiên để mời "thần linh" đến. Trường trung học Thanh Hòe xảy ra một vụ án giết người khét tiếng trong lớp học, Tiêu Dịch Thi, chủ nhiệp lớp 1, năm ba, đột ngột qua đời trong lớp học vào ngày cuối tuần không rõ nguyên nhân, đầu bị xẻ đôi bằng rìu, đại não tiểu não bên trong đầu, tất cả thịt, máu và não đều được đào ra một cách sạch sẽ.

Diệp Sanh bước vào lớp học bụi bặm này và trước tiên cậu ngửi thấy mùi máu nồng nặc. Khi bước đi, cậu chơi đùa với khối bát diện trong tay như thể đang tung một đồng xu.

Một vật chống đỡ thu được từ phó bản cấp A+ ở đây chỉ đơn giản là một đòn tấn công hạ đối tượng xuống cấp độ thấp hơn.

Hơn nữa, bản thân cậu còn sở hữu một cây bút viết truyện.

Tiêu Dịch Thi dù sợ hãi đến đâu, gã vẫn rỉ ra từ bức tường khi bước chân của Diệp Sanh đến gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện