Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 332: 【 U Linh Biển Chết 】(6)



Dương Tông: "A? Tại sao?! Anh Dư, đừng làm tôi sợ!!"

Dư Chính Nghị nói: "Nhiệm vụ mà U Linh Biển Chết giao cho chúng ta là g iết chết Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật. Nếu muốn gặp hội trưởng, bữa tiệc trên con tàu chìm phải được tổ chức suôn sẻ."

Dương Tông hoàn toàn ngây ngốc.

Trần Xuyên Huệ sờ sờ đầu Black, bổ sung nói: "Đúng vậy, chỉ khi có mặt đầy đủ khách nhân thì chủ nhân mới xuất hiện. Bàn dài này nhất định phải chật kín người."

Hai chân Dương Tông mềm nhũn, khó khăn nuốt khan: "Ghế đầy người..."

Trần Xuyên Huệ nói: "Đừng sợ. Chỉ cần cậu ngồi theo trật tự 【Huyết Hệ】, không vượt quá giới hạn, sẽ không có nguy hiểm."

Dư Chính Nghị nói: "Mọi người nên chọn vị trí theo cấp bậc dị năng."

Hắn và Trần Xuyên Huệ nhìn nhau, đọc được trong mắt nhau một chút bất lực.

Họ không thích bại lộ bản thân. Nhưng tại tiệc tối trong con tàu đắm ở U Linh Biển Chết, các quy tắc do Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật đặt ra đã buộc họ phải ngồi ở phía trước và thu hút sự chú ý.

Trần Xuyên Huệ nói: "Đi thôi, ngồi xuống trước đi."

Nếu hai người họ ngồi xuống sớm hơn thì có lẽ đã có thể tránh được nhiều thương vong.

Nó cũng như một lời cảnh báo cho những người đến sau.

Dư Chính Nghị quay lại nhìn Diệp Sanh: "Diệp Sanh, cậu có muốn ngồi cùng chúng tôi không?" Kỳ thực, căn bản hắn không đoán ra được cấp bậc dị năng của Diệp Sanh. Học viện Quân sự số 1 phát hiện ra rằng cậu không có dị năng. Nhưng liệu một người không có dị năng có thể thực sự ra vào nhiều nơi nguy hiểm cấp độ cao như vậy mà không bị tổn hại gì không? Hắn càng có xu hướng cho rằng Diệp Sanh đã che giấu thực lực của mình.

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Không cần, hai người ngồi xuống trước đi."

Trần Xuyên Huệ và Dư Chính Nghị gật đầu: "Được."

Hai vị quan chấp hành cấp S bước tới, kéo chiếc ghế thứ hai bên trái và bên phải của chiếc bàn dài rồi ngồi xuống đối diện nhau. Cả hai người đều vô thức để lại vị trí ngai vàng đầu tiên cho Diệp Sanh.

*

Khung cảnh trong phó bản【U Linh Biển Chết】liên tục chuyển đổi một cách điên cuồng. Một khi đã thay đổi, nó sẽ quay được một đại thần.

Ở cảnh quay cuối cùng, hoa diên vĩ nhẹ nhàng rơi xuống và được giữ trong lòng bàn tay trắng trẻo. Ở phó bản trước, "cô gái quý tộc" ngây thơ, duyên dáng và quyến rũ đã lộ rõ ​​bản chất thật của mình trong phó bản này.

Bản chất của Marguerite là đạo đức giả, kiêu ngạo, tự phụ và đẫm máu. Bà bóp nát hoa diên vĩ trong tay, nước hoa lan vào nước biển, tất cả cá bên cạnh đều chết lặng lẽ.

Lần này Marguerite đứng cạnh một người đàn ông đang cầm một lá bài poker.

Thủ lĩnh khác của công hội Queen, 【Con Rối】, mặc đồ đen. Dưới mắt phải của hắn có bốn vết bớt hình hoa văn lá bài poker, từ trên xuống dưới tạo thành một biểu tượng kỳ lạ. Theo thứ tự, chúng là quân bích, cơ, chuồn và rô. Món đồ chơi mới mà Con Rối chơi lần này là một con rối trông giống như một thiên thần.

Phó bản trước,【Con Rối】đã gi ết chết một dị năng giả cấp A 【Thiên thần sa ngã】.

Hắn đã luyện 【Thiên thần sa ngã】 thành một con rối và nó trở thành một lá bài rất mạnh mẽ đối với hắn.

Marguerite đi vào trong rừng san hô, quạt chiếc quạt xếp của mình, chậm rãi nói: "Không biết khi nào Ogier sẽ tới."

Con Rối nói: "Lần này ngài dự định ra tay chống lại Ogier sao?"

Marguerite che mặt cười: "Không cần, hắn sẽ tự mình chết."

Con Rối: "Bây giờ chúng ta đi tìm Ogier nhé?"

Marguerite lắc đầu nói: "Không cần, bây giờ chúng ta đi dự tiệc."

Con Rối hiển nhiên không hiểu bữa tiệc U Linh Biển Chết này đến từ đâu. Marguerite giơ tay lên, chỉnh lại mái tóc một cách khiêm tốn và duyên dáng, mỉm cười nói: "Một bữa tiệc có sự phân cấp nghiêm ngặt. Con Rối, hãy nhớ chọn chỗ ngồi của mình và đừng ngồi nhầm chỗ. Bữa tiệc chỉ bắt đầu khi tất cả khách đều đã đến, chủ nhân sẽ xuất hiện."

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều bối rối, nhưng cũng không dám bình luận, bởi vì có rất nhiều đại thần phó bản, bất kỳ câu hỏi nào họ nêu ra sẽ chỉ khiến họ trông ngu ngốc. Quản Thiên Thu và Bùi Hồi gặp Ogier và Tần Mị sau khi vào thành phố.

"Ranger?" Tần Mị sửng sốt khi nhìn thấy Bùi Hồi.

Ogier nheo mắt nguy hiểm.

Bùi Hồi nói: "Cô Quản, xin lỗi vì không tiếp cô được." Thân là thành viên của công hội Jack, Bùi Hồi chắc chắn sẽ có sự ủng hộ thiên về Ogier hơn. Hơn nữa, hắn và Quản Thiên Thu đều đã thử thách lẫn nhau suốt chặng đường, hoàn toàn không có sự tin tưởng nào, thà đường ai nấy đi càng sớm càng tốt. Quản Thiên Thu cười gật đầu, đoán được thân phận của Ogier. Cô ấy ở xa nên không đi chào hỏi hội trưởng công hội Jack như một dấu hiệu tôn trọng.

Bùi Hồi cung kính nói: "Hội trưởng."

Ogier nói: "Cậu vào lúc nào?"

Bùi Hồi nói: "Không bao lâu. Tất cả người chơi sẽ mất khoảng thời gian như nhau để tiến vào phó bản này."

Ogier: "Ranger, đây đã không còn là phó bản, cũng không còn ở trong trò chơi của Thế giới Khải Minh. U Linh Biển Chết là một nơi hoàn toàn có thật và nguy hiểm."

Bùi Hồi im lặng một lúc rồi nói: "Tôi biết, khi bước vào tôi đã nhận thức được điều này."

Trên mặt Ogier lộ ra vẻ tham lam không giấu giếm, hắn nói: "Chúng ta vào cung tham dự "bữa tiệc". Tôi đã đói lâu như vậy, nhưng cuối cùng cũng có thể ăn một bữa no nê."

Bùi Hồi nghĩ đến cơn cuồng ăn mà hội trưởng đã phải chịu đựng cách đây không lâu, cau mày, nhưng không lộ ra ngoài, chỉ nói: "Hội trưởng đang chờ bữa tiệc này khi đến Thế giới Khải Minh, phải không?"

Ogier li3m môi dưới: "Đúng vậy. Bữa tiệc này sẽ cung cấp cho tất cả khách mời bộ đồ ăn, bộ đồ ăn độc nhất vô nhị."

Ogier nói xong, hắn cười ha hả, trong mắt hiện lên sự đói khát cùng tham lam sâu sắc nhất, nói: "Ranger, tôi đã đói lâu rồi, tôi tưởng rằng cả đời tôi sẽ không bao giờ nếm được cảm giác ăn no đến mức sung mãn nữa, tôi cảm thấy khó chịu đến mức tôi muốn chết. Không ngờ cuối cùng con ưng đã cứu tôi. Sau khi nó mổ vào nhãn cầu của tôi, tôi nuốt nó trong một ngụm. Tôi nhai đầu nó, nuốt nó và sau đó, nó nói chuyện trong bụng tôi."

"Nó nói với tôi rằng món ăn ngon nhất trên thế giới này thực ra là... những kẻ dị giáo và những dị năng giả."

"Giá trị thần quái là món ngon độc đáo nhất trên thế giới, nhưng thân thể con người chúng ta mỏng manh đến mức không có cách nào thưởng thức được nó. May mắn thay, U Linh Biển Chết khác với những nơi khác. Ở vương quốc thất lạc này, chủ nhân của vương thành mang đến cho mỗi vị khách mời một bộ đồ ăn."

"Với những bộ đồ ăn đó, những kẻ dị giáo trong toàn thành phố là thức ăn của chúng ta."

Ogier không ngừng nuốt nghẹn nước miếng, dù hắn đang nói về dị giáo.

Nhưng Bùi Hồi biết rằng vị hội trưởng công hội Jack u ám và độc ác tàn nhẫn này, người háu ăn nhiều năm, luôn quan tâm đ ến máu thịt của những dị năng giả.

Ogier xua tay nói: "Bữa tiệc được tổ chức trong con tàu đắm. Dưới ngai vàng có một trăm chiếc ghế, mỗi bên năm mươi chiếc, đang yên tĩnh chờ một trăm vị khách. Ngai vàng thuộc về vị Vương tối cao. Và dưới ngai vàng, mỗi chiếc ghế tượng trưng cho một thân phận địa vị khác nhau, kim cương, vàng, bạc, đồng, san hô, đá, cành gỗ chết, tương ứng với dị năng giả mạnh nhất đến yếu nhất."

"Nói theo cách thông thường thì, Ranger. Đây là một phó bản có cấp bậc dị năng có thể nghiền nát người ta đến chết."

"Không có cái gì gọi là may mắn. Vị Vương đó coi thường sự chăm chỉ nỗ lực của chúng ta. Trình độ bẩm sinh của chúng ta quyết định vị trí của chúng ta."

Ngay khi lời nói của Ogier vang lên, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều bùng nổ.

【 Chết tiệt! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Cả một đám người chơi phải xem cấp bậc dị năng của nhau trong Phó bản U Linh Biển Chết à???? 】

【 Cứu... chơi lớn thế này à? Nó thực sự không mang lại cho người bình thường một con đường sống sót. 】

【 Ai là Vương của thành phố biển này? Ôi chúa ơi, tính cách của hắn quá cực đoan. 】

【 Cứu mạng, tôi nghĩ lý thuyết về huyết thống quý tộc của Marguerite đã đủ kỳ quái rồi, nhưng không ngờ rằng còn có người điên rồ hơn bà ta. 】

【 Ít nhất Marguerite vẫn là một con người. Marguerite sống trong giấc mơ cũ về Đế quốc Pháp, bà quan tâm đ ến phẩm giá của huyết thống con người và tự hào về họ của mình. Nhưng với vị Vương của U Linh Biển Chết này thì rõ ràng khác hẳn. Điều hắn nhìn là thứ bậc của các loài, cá lớn nuốt cá bé, điều hắn nhìn là thứ tự của bọn họ trong chuỗi thức ăn. 】

【 Cứu tôi với, phó bản này đáng sợ quá. Nếu tôi bước vào đây, chắc chắn sẽ chết. 】

【 Vậy một trăm chiếc ghế bên trong con tàu bị chìm là dành cho những dị năng giả? Vì vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, Marguerite và Ogier chiếm vị trí đầu tiên. Những dị năng giả cấp A còn lại nên được xếp hạng theo bảng xếp hạng Asgard. Một trăm chiếc ghế... liệu có chỗ cho dị năng giả cấp C không? Điều gì sẽ xảy ra với những người chơi còn lại nếu họ không thành công tham gia bữa tiệc này? 】

【 Tôi cảm thấy thật khủng khiếp. 】

【 Thật đáng sợ và vô vọng. Chưa bao giờ có một phó bản nào hoàn toàn phớt lờ nỗ lực của các dị năng giả như thế này. Cứ nhìn vào trình độ bẩm sinh mà nói chuyện. 】

*

Bên kia, Trần Xuyên Huệ và Dư Chính Nghị ngồi xuống trước mặt mọi người trên tàu.

Black duỗi thân rắn ra, lắc đầu, nhìn quanh, rít lên và phun ra lưỡi rắn.

Một nhóm người trên tàu sững sờ khi chứng kiến ​​cảnh tượng này. Đó có phải là vị trí thứ ba và thứ tư? Hai người này điên à? Sao bọn họ dám!

Hai người này đều là người nói ra quy tắc, không có lý do gì mà họ lại không biết ngồi phía trước có ý nghĩa gì. Trong phó bản này có rất nhiều đại thần, bọn họ đang tìm cái chết!

Bạch Chính Hưng lo lắng nhắc nhở: "Dương Tông, hai người bạn của em đang làm gì vậy? Đi nhắc nhở bọn họ rằng Marguerite và J đều ở trong phó bản này đi. Nếu họ ngồi vào hai vị trí này sẽ xảy ra chuyện đó. Hãy tận dụng cơ hội bọn họ chưa nhặt được bộ đồ ăn nào mà đi thuyết phục họ đi!"

Vẻ mặt Dương Tông phức tạp nói: "Không được, anh Bạch, hai vị trí này đều là dành cho bọn họ."

Bạch Chính Hưng: "Đùa đấy à? Marguerite tới rồi."

Dương Tông: "Em không đùa đâu, anh Bạch, họ là nhóm người bí ẩn nhất trong Cục Phi tự nhiên."

Anh ta thay đổi lời nói của mình thành một cách nói mờ mịt.

"..."

"........................"

Bạch Chính Hưng ngừng nói, buông lỏng quần áo, miễn cưỡng duy trì biểu tình.

Giọng nói của Dương Tông không lớn cũng không nhỏ, nhưng lời nói lại truyền khắp phòng.

Những người trong khoang tàu lúc đầu còn ngơ ngác nhưng bây giờ họ bàng hoàng như bị sét đánh. Duy trì một động tác, bọn họ đần ra. Nhìn về phía trước, đại não bọn họ trống rỗng.

Trong đầu bọn họ chỉ có những lời của Dương Tông.

Bọn họ là Cục Phi tự nhiên, nhóm người bí ẩn nhất...

Trần Xuyên Huệ ngồi trên ghế pha lê, từng sợi tóc dường như tỏa sáng, vẻ mặt luôn có cảm giác thế ngoại cao nhân. Dư Chính Nghị có hứng thú với Black, hắn tháo chiếc kính đen không gọng xuống, mỉm cười và dùng tay trêu chọc Black.

Khái niệm về nhóm người bí ẩn nhất là gì?

Máu của mọi người đông cứng lại thành băng và họ không nói nên lời.

Trước đây họ luôn vô thức phớt lờ Dư Chính Nghị, mặc dù hắn luôn bị Queen và White Knight kiêng kị. Hiện tại tất cả mọi người rốt cuộc cũng ý thức được, loại "phớt lờ" này vốn dĩ đã lộ ra có gì đó không ổn.

Nhóm người bí ẩn nhất trong Cục Phi tự nhiên, không có ngoại hình, tên, dị năng hay mật danh nào của họ bị rò rỉ ra thế giới bên ngoài.

Hai người này là... quan chấp hành cấp S?!

Quan chấp hành cấp S!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện