Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 347: 【 U Linh Biển Chết 】(21)
Trên Đảo Bướm, mọi người đều biết mối quan hệ giữa Diệp Sanh và Ninh Vi Trần không tốt. Bởi tính cách và cách hành xử của họ hoàn toàn trái ngược nhau. Diệp Sanh quanh năm bước đi trên lưỡi kiếm của đêm tối. Những chuyến thăm và xuất hiện của Ninh Vi Trần thường liên quan đến những dịp chính trị mà người đó ăn mặc lịch sự và chỉn chu. Một người ẩn mình trong sự giết chóc, lạnh lùng và cô đơn. Một người có ý cười tản mạn và thanh lịch.
Cả hai đều có xuất thân không tầm thường và họ đã ngầm tránh xa nhau khi lớn lên, điều này càng khẳng định tin đồn rằng mối quan hệ của họ không tốt.
Vì vậy, không ai biết về mối liên kết giữa họ ở Vịnh Nhân Ngư khi còn nhỏ.
Ninh Vi Trần đã vẽ cho cậu rất nhiều bức tranh và Diệp Sanh cũng biết điều đó.
Khi còn bé, Ninh Vi Trần rất khiêm tốn đưa bức tranh ra, dùng bút chống cằm, nghiêm túc nhận xét: "Diệp Sanh, lúc ngủ nhìn anh dễ thương hơn nhiều so với khi mở mắt ra."
Diệp Sanh cầm lấy bức tranh và xé nó làm đôi trước mặt Ninh Vi Trần.
Ninh Vi Trần không hề ngạc nhiên và nhún vai.
Đối với người dân Đảo Bướm, Diệp Sanh và Ninh Vi Trần đều là những biểu tượng xa vời. Họ đứng ở đỉnh cao của khát vọng quyền lực, dường như không có cảm xúc bình thường của con người, Diệp Sanh lạnh lùng như sông băng ngàn năm không tan, trong khi Ninh Vi Trần lại là người giỏi nhất về giả vờ.
Chỉ khi còn nhỏ, họ đã thấy nhiều lần sự mất kiểm soát của đối phương trong phòng trắng.
Ninh Vi Trần là một kẻ điên, khi đặc biệt tức giận, hắn sẽ lao vào Diệp Sanh, cắn vào mặt Diệp Sanh. Khi Diệp Sanh bị cắn lần đầu tiên, cậu choáng váng trong vài giây, sau đó thái dương giật lên, xắn tay áo lên và đấm hắn.
Sau khi Diệp Sanh được đá Định số tuyển chọn, trên người cậu đã có hơi thở từ sâu trong biển khởi nguyên. Khi thảm họa bắt đầu, Ninh Vi Trần vừa mới bước ra khỏi Thoi Sinh Mệnh, còn chưa hoàn toàn thích ứng với đất liền, hắn rất phụ thuộc vào hơi thở khởi nguyên này.
Kết quả là kẻ dị giáo không có lễ nghĩa liêm sỉ này thường xuyên đến gần và thân cận da thịt với Diệp Sanh. Hắn không biết hôn và ôm có ý nghĩa gì, hắn có thể làm bất cứ điều gì để bản thân cảm thấy thoải mái và sẽ dùng những biện pháp bạo lực để ép buộc khi cần thiết. Kẻ dị giáo trong xương cốt rất mạnh mẽ, cố chấp và nguy hiểm. Nhưng tất nhiên Diệp Sanh sẽ không để hắn đạt được mong muốn của mình. Ninh Vi Trần bị cậu làm cho trọng thương ở Vịnh Nhân Ngư, sau khi lên đất liền, sức lực của hắn đã giảm đi rất nhiều.
Vì vậy, hiểu biết ban đầu của Diệp Sanh về chứng "rối loạn tâm thần" của Ninh Vi Trần là Ninh Vi Trần bị đánh đến mức mũi bầm tím, mặt sưng tấy, vẫn phải đưa tay ra ôm lấy cậu.
Sau này, Ninh Vi Trần nhanh chóng thích nghi với đất liền và hiểu được hôn ôm trong xã hội loài người có ý nghĩa như thế nào. Mạch não của Ninh Vi Trần khác với người bình thường, ngày hôm đó hắn sững sờ một lúc, sau đó quay đầu về phía Diệp Sanh, cười đầy ẩn ý nói: "Vậy, Diệp Sanh, anh là nụ hôn đầu tiên của tôi."
Diệp Sanh nhìn hắn như kẻ ngốc: "Cậu bị bệnh tâm thần à?"
Ninh Vi Trần nhiệt tình hỏi: "Vậy tôi là nụ hôn đầu tiên của anh à?"
Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Cậu có ghê tởm hay không?"
Ninh Vị Thần cong lên khóe môi: "Thật là ghê tởm. Nhưng nghĩ đến anh còn ghê tởm hơn tôi, tôi lại có chút vui vẻ."
Diệp Sanh đã xác nhận không biết bao nhiêu lần rằng Ninh Vi Trần là một kẻ tâm thần.
Diệp Sanh sẵn sàng làm "người giám sát cảm xúc" của Ninh Vi Trần vì cậu sợ kẻ mất trí này sẽ tiết lộ nguồn gốc khẩu súng của mình. Burris vốn đã đề phòng cậu nghiêm ngặt, nếu biết súng của cậu đến từ nơi khởi nguyên, gã nhất định sẽ dùng hết toàn lực gi ết chết cậu. Sau khi trở thành "người giám sát cảm xúc" của Ninh Vi Trần, Đảo Bướm đã sắp xếp để cậu và Ninh Vi Trần sống cùng nhau.
Thiết kế nhân vật của Ninh Vi Trần lúc đó là hình ảnh một thiếu gia Ninh gia "không thể kiểm soát bản thân sau khi thức tỉnh dị năng cấp S".
Vì vậy điều hắn cần làm nhất là nắm vững lại kỹ năng của con người và tìm hiểu cảm xúc của con người. Những gì hắn học hàng ngày vào thời điểm đó là những khóa học có thể nuôi dưỡng tình cảm con người và làm phong phú thêm cảm xúc của họ, chẳng hạn như hội họa, âm nhạc và đọc sách. Tuy nhiên, Diệp Sanh thường xuyên nhìn thấy Ninh Vi Trần ngủ trong lớp âm nhạc, và trong lớp đọc sách, hắn xé cuốn sách ra và đưa giấy cho cậu.
Khóe miệng Diệp Sanh co giật, cảm thấy Ninh Tri Nhất thật sự mất trí rồi.
Ninh Vi Trần không thích những thứ này, hắn thích giết chóc hơn nghệ thuật.
Vì thế hắn rất thẳng thắn nói với Diệp Sanh: "Tôi cảm thấy tình cảm con người của các người thật sự là nông cạn."
Diệp Sanh: "Ồ."
Ninh Vi Trần dùng đôi mắt hoa đào không chớp nhìn chằm chằm cậu, cười nói: "Nhưng mà, thống đốc, hôm nay tôi học được một mệnh đề vĩnh cửu của nhân loại, gọi là tình yêu. Anh có thể giải thích cho tôi được không."
Diệp Sanh: "Cậu cho rằng tôi có thể hiểu được tình yêu sao?"
Ninh Vi Trần nói: "Nhất định anh biết rõ hơn tôi."
Diệp Sanh chán ghét nói: "Nhất định cậu bị ngu rồi."
Ninh Vi Trần là thiên tài về mọi mặt, mặc dù hàng ngày trong lớp đều lười biếng nhưng bài tập về nhà của hắn cũng rất xuất sắc. Ninh Tri Nhất muốn hắn hòa nhập vào xã hội loài người, để hắn có được tình cảm của con người. Cuối cùng Ninh Vi Trần đã học được bài học và bắt đầu tin vào một câu tục ngữ của Trung Quốc: "Những gì bạn học trên giấy cuối cùng sẽ trở nên nông cạn*."
*Raw: 纸上得来终觉浅.
Ninh Vi Trần nói với Ninh Tri Nhất: "Bố ơi, con cảm thấy rằng con cần trải qua tất cả những cảm xúc của người, từ niềm vui, sự giận dữ, đau buồn đến hạnh phúc, mới có thể thực sự thuộc về chính mình. Vì vậy, con cần có một người, để nói cho con biết điều gì là tình yêu và sự hận thù của con người."
Hắn mỉm cười và chuyển sự chú ý sang Diệp Sanh.
Trên thực tế, hắn đã nói dối Ninh Tri Nhất, hắn không hề quan tâm đ ến cảm xúc của con người, hắn chỉ... quan tâm đ ến Diệp Sanh mà thôi.
Diệp Sanh biết Ninh Vi Trần đang nhìn mình.
Trên Đảo Bướm, họ đã sống trong hàng nghìn camera giám sát. Trong khi Diệp Sanh và Burris không hợp nhau, và Ninh Vi Trần cũng phải đối phó với mọi người trong Ninh gia, đa phần họ đều có việc riêng phải làm. Trong quá khứ đầy rẫy sự đe dọa trên Đảo Bướm, vào những năm đó mỗi bước đi đều đầy sát khí và như đi trên lớp băng mỏng. Mỗi khi Ninh Vi Trần có thời gian rảnh sẽ quay lại tìm Diệp Sanh. Hắn ghét Đảo Bướm, ghét Ninh gia, ghét con người và ghét tất cả các tình huống giao tiếp. Trong bóng tối mờ ảo của đám đông, hắn chỉ bình tĩnh lại khi quay lại và nhìn thấy Diệp Sanh.
Nhưng sự bình tĩnh này có phải là điều tốt?
Ninh Vi Trần uống rượu trong ly với vẻ mặt vô cảm.
Diệp Sanh đối phó với một Burris đã đủ đau đầu, không muốn chọc tức Ninh gia nữa nên cậu tự giác tránh xa Ninh Vi Trần. Theo đó, Ninh Vi Trần càng ngày càng xa cách với cậu.
Khi còn nhỏ, mỗi lần đánh nhau họ đều "thân mật, gần gũi" nhưng khi lớn lên, họ hiếm khi nói chuyện với nhau dù có gặp mặt.
Lục An ra nước ngoài chữa bệnh, bạn chơi thời thơ ấu của Diệp Vẫn trở thành con sứa một mình bị nhốt trong bể nước. Lục Nguy đang bận rộn lập lại trật tự ở Miền Đất Hứa. Ninh Vi Trần bắt đầu dần nắm quyền trong Ninh gia.
Sau khi xây dựng Phòng thí nghiệm Cực Điểm trên Đảo Bướm, Diệp Sanh đã bí mật điều tra nguyên lý ra đời của 【Thuốc sinh học】.
Những bông hoa Violet trước cửa sổ phòng cậu đã lâu không thay đổi.
Dù thường xuyên cảm thấy chán ghét khi bọn họ ở cạnh nhau nhưng vẫn có những giây phút bình yên, dịu dàng. Đêm hè kia khi cậu đang trốn ở hành lang nghe lén, Ninh Vi Trần nắm lấy tay cậu, nghiêm túc nói với cậu: "Đi thôi.". Đảo Bướm mùa hè, ánh trăng lạnh như nước, soi sáng từng bước chân. Họ chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm, tim như nghẹn lại, như thể đang chạy trốn khỏi nhân loại.
Việc Diệp Sanh bị thương là chuyện thường ngày, Ninh Vi Trần đã học được những khóa học về con người, tất nhiên cũng bao gồm cả y thuật.
Hắn coi Diệp Sanh như một đối tượng thí nghiệm.
Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Ninh Vi Trần, tôi nghĩ vết thương của tôi sẽ lành nhanh hơn nếu không có cậu."
Ninh Vi Trần đặt ngón tay lên môi cậu, ra hiệu cho cậu im lặng, cảnh cáo: "Bệnh nhân này, xin hãy tin tưởng bác sĩ của anh."
Diệp Sanh mặc dù không ưa Ninh Vi Trần, nhưng cậu cũng biết Ninh Vi Trần sẽ không làm hại cậu. Lúc đó họ bị ràng buộc với nhau bởi cùng một bí mật, không ai có thể làm gì nếu không có sự che chở của đối phương. Vì thế Diệp Sanh trợn mắt, cũng không từ chối. Các kỹ năng y tế của Ninh Vi Trần đều được tập luyện trên người Diệp Sanh. Lúc đầu, Diệp Sanh bị tra tấn đến mức cậu cảm thấy Ninh Vi Trần đang chân thành tìm cách trả thù mình.
Ninh Tri Nhất thực sự là một kẻ ngu ngốc, còn Ninh Vi Trần lại là sát thủ bẩm sinh, học y để đi hại người sao?!
Nhưng dần dần, y thuật của Ninh Vi Trần càng ngày càng tốt. Diệp Sanh hàng ngày bước đi trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, vết thương nghiêm trọng nhất xảy ra khi cậu bị nhiễm virus dị giáo và phát sốt vào nửa đêm. Ninh Vi Trần nhận thấy giá trị thần quái của cậu có biến động, từ phòng bên cạnh đi tới. Hắn đặt bàn tay lạnh lẽo lên trán Diệp Sanh và gọi cậu: "Diệp Sanh." Nửa ngủ nửa tỉnh, Diệp Sanh nhận thấy một hơi thở lạnh lẽo truyền vào miệng cậu, làm dịu đi cơn đau rát trong đầu cậu.
Khi Diệp Sanh tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cậu nhìn thấy Ninh Vi Trần đang ngủ bên cạnh giường mình.
Mái tóc đen dài lạnh lẽo quấn quanh ngón tay cậu. Khi Ninh Vi Trần ngơ ngác tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là dùng thái độ mạnh mẽ nắm lấy tay cậu, khiến cổ tay Diệp Sanh đau nhức. Đầu ngón tay của Ninh Vi Trần cọ xát vào cổ tay Diệp Sanh, đây là một cử chỉ thân mật trong tiềm thức.
Diệp Sanh sửng sốt. Cậu đã sớm phát hiện ra rằng Ninh Vi Trần đặc biệt thích tiếp xúc da kề da với cậu.
Nếu như lúc đầu là bởi vì mới đặt chân lên lục địa, bị phụ thuộc vào hơi thở khởi nguyên.
Còn sau này thì sao? Ninh Vi Trần đã thích nghi với lục địa từ lâu. Sau đó thì vì cái gì?
Vì cái gì......
Diệp Sanh vẫn không thoát khỏi tay hắn, ngồi trên giường, ngơ ngác một lúc. Vào một buổi sáng yên tĩnh và nhẹ nhàng như vậy, cậu vô thức ngước nhìn những bông hoa Violet trước cửa sổ.
Và cậu... cậu làm điều đó vì cái gì?
Ninh Vi Trần là người đầu tiên khiến cậu cảm thấy sợ hãi. Trong trò chơi ở Vịnh Nhân Ngư, đối mặt với vị thần tối cao, lần đầu tiên Diệp Sanh trải nghiệm áp lực của cái chết là như thế nào.
Ninh Vi Trần cũng là người đầu tiên nhìn thấy nước mắt của cậu. Mặc dù cậu đã quên không rõ là nước mắt thực sự hay là nước biển.
Ban đầu, Ninh Vi Trần là nhân chứng duy nhất cho sự sợ hãi, tức giận và nước mắt của cậu. Sau này cậu bị bệnh, dáng người suy yếu tiều tụy, yếu ớt, chỉ có Ninh Vi Trần là người xem duy nhất.
Có lẽ vì ấn tượng lần đầu quá tồi tệ, nên tất cả những hành động sau này, so với lần gặp đầu tiên đều như là để cộng điểm.
Trong 【Vịnh Nhân Ngư】, cuối cùng Diệp Sanh đã tức giận và dùng hòn đá Định số đập vào đầu Ninh Vi Trần. Ninh Vi Trần ngẩng đầu, lửa giận trong đôi mắt màu tím bạc cũng muốn nghiền nát cậu.
Sau lần gặp gỡ đầu tiên thảm thiết như vậy, vốn tưởng rằng lần thứ hai bọn họ gặp nhau, họ nhất định sẽ chiến đấu đến chết. Thật bất ngờ, do có nhiều hạn chế trên Đảo Bướm, họ vô tình bị ràng buộc với nhau. Ninh Vi Trần khi tới đảo quả thật có hận Diệp Sanh, nhưng so với việc phá hủy sợi tơ sinh mệnh thì lòng hận thù của hắn không đáng kể.
Khi Diệp Sanh nhìn thấy hắn lần nữa, vẻ mặt cậu khó coi như thể vừa ăn phải một con ruồi.
Cả hai đều muốn giết nhau nên không ai có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Diệp Sanh, một người không bao giờ thích hoa, bắt đầu trồng hoa.
Diệp Sanh ghét bị người khác chạm vào nhưng cậu lại để Ninh Vi Trần chữa lành vết thương cho mình.
Còn Ninh Vi Trần...
Ninh Vi Trần đã trả lời câu hỏi của Burris thay cho cậu trong bữa tiệc.
Ninh Vi Trần đã giúp cậu gọi tiến sĩ Tần để ngăn chặn kế hoạch cấy ghép 【Hủy diệt】.
Ninh Vi Trần nắm tay cậu, dẫn cậu ra khỏi phòng thí nghiệm.
Ninh Vi Trần không chán ghét khi vẽ vô số bức tranh cho cậu.
Ninh Vi Trần vẫn luôn quay đầu lại nhìn cậu.
Những cảm xúc vô lý có thể được nhìn thoáng qua từ những manh mối. Cậu có thể nhận ra có điều gì đó không ổn, vậy thì Ninh Vi Trần làm sao có thể không nhận ra được.
Vì vậy, sau khi chương trình học kết thúc, Ninh Vi Trần rời đi rất nhanh chóng. Hắn đứng ở cửa, tóc dài buộc cao, vẫy tay tạm biệt cậu, mỉm cười nói: "Thống đốc, tạm biệt."
Diệp Sanh gật đầu. Nhưng Ninh Vi Trần cũng không có lập tức rời đi, mà chỉ lặng lẽ nhìn cậu, một lúc lâu sau mới cười nhẹ, ném chìa khóa phòng trắng sang một bên, xoay người rời đi.
Ninh Vi Trần nắm lấy tay nắm cửa, hơi dừng một chút, dùng giọng nói rất nhẹ nhàng nhắc lại: "Diệp Sanh, tạm biệt."
Nói lời tạm biệt cũng giống như nói lời tạm biệt với mọi thứ trong quá khứ.
Sau đó là 【Án trộm cắp】, cuộc nổi loạn của Lục Nguy và giấc ngủ sâu của【Thảm Họa】.
Họ xé bỏ mặt nạ giả tạo, giả vờ bình thường.
Sau đó Diệp Sanh quay trở lại căn phòng nơi họ từng sống và cậu nhìn thấy những bức tranh do Ninh Vi Trần vẽ bên trong. Cậu hoàn toàn không thể nhận ra người bên trong là cậu, nhưng đó thực sự là cậu, đang nằm sấp ngủ trong lớp.
Ninh Vi Trần vẽ vài sợi tóc dựng đứng, cũng như phần thịt bị má và cánh tay ép ra. Đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dài đen nhánh, thậm chí có thể nói là "đáng yêu".
Nếu đây là hình ảnh của cậu trong mắt Ninh Vi Trần thì Diệp Sanh cảm thấy Ninh Vi Trần bị mù không nhẹ.
Nhìn từng bức một, bức cuối cùng là bức phác họa của Ninh Vi Trần trước khi rời đi. Không có nhân vật nào được vẽ ra. Chỉ với hai nét đơn giản nhất, hắn đã vẽ được một chiếc nhẫn làm từ hoa Violet.
Chiếc nhẫn Violet...
Diệp Sanh nhìn bức tranh và ngay lập tức mỉm cười. Cậu vừa hoàn thành nhiệm vụ, đôi mắt vẫn đỏ ngầu, tròng mắt giống như mặt đồng hồ cơ khí chính xác. Bộ quân phục đen, eo và đôi chân dài đứng như cây thông, mỗi chi tiết nào cũng thể hiện sự "tuyệt đối trật tự" của thống đốc Đảo Bướm. Nhưng đối với một người tuyệt đối trật tự như vậy, lúc này suy nghĩ của cậu rất hỗn loạn.
Diệp Sanh tự nhủ: "Chắc chắn mình đang nằm mơ."
May mắn thay, cả hai đều tỉnh dậy đủ nhanh.
Những kí ức này, thời niên thiếu này, tình cảm chưa bao giờ được nuôi dưỡng đã bị gi ết chết trước khi nó kịp nảy mầm.
Cả hai bên liên quan đều ngầm chọn cách bỏ qua, những người khác sẽ không biết về điều đó.
---Editor có lời muốn nói---
móa quá khứ làm tui bồn chồn quá, cảm ơn tác giả đã để đôi trẻ yêu nhau hai đời wooohooooo
Cả hai đều có xuất thân không tầm thường và họ đã ngầm tránh xa nhau khi lớn lên, điều này càng khẳng định tin đồn rằng mối quan hệ của họ không tốt.
Vì vậy, không ai biết về mối liên kết giữa họ ở Vịnh Nhân Ngư khi còn nhỏ.
Ninh Vi Trần đã vẽ cho cậu rất nhiều bức tranh và Diệp Sanh cũng biết điều đó.
Khi còn bé, Ninh Vi Trần rất khiêm tốn đưa bức tranh ra, dùng bút chống cằm, nghiêm túc nhận xét: "Diệp Sanh, lúc ngủ nhìn anh dễ thương hơn nhiều so với khi mở mắt ra."
Diệp Sanh cầm lấy bức tranh và xé nó làm đôi trước mặt Ninh Vi Trần.
Ninh Vi Trần không hề ngạc nhiên và nhún vai.
Đối với người dân Đảo Bướm, Diệp Sanh và Ninh Vi Trần đều là những biểu tượng xa vời. Họ đứng ở đỉnh cao của khát vọng quyền lực, dường như không có cảm xúc bình thường của con người, Diệp Sanh lạnh lùng như sông băng ngàn năm không tan, trong khi Ninh Vi Trần lại là người giỏi nhất về giả vờ.
Chỉ khi còn nhỏ, họ đã thấy nhiều lần sự mất kiểm soát của đối phương trong phòng trắng.
Ninh Vi Trần là một kẻ điên, khi đặc biệt tức giận, hắn sẽ lao vào Diệp Sanh, cắn vào mặt Diệp Sanh. Khi Diệp Sanh bị cắn lần đầu tiên, cậu choáng váng trong vài giây, sau đó thái dương giật lên, xắn tay áo lên và đấm hắn.
Sau khi Diệp Sanh được đá Định số tuyển chọn, trên người cậu đã có hơi thở từ sâu trong biển khởi nguyên. Khi thảm họa bắt đầu, Ninh Vi Trần vừa mới bước ra khỏi Thoi Sinh Mệnh, còn chưa hoàn toàn thích ứng với đất liền, hắn rất phụ thuộc vào hơi thở khởi nguyên này.
Kết quả là kẻ dị giáo không có lễ nghĩa liêm sỉ này thường xuyên đến gần và thân cận da thịt với Diệp Sanh. Hắn không biết hôn và ôm có ý nghĩa gì, hắn có thể làm bất cứ điều gì để bản thân cảm thấy thoải mái và sẽ dùng những biện pháp bạo lực để ép buộc khi cần thiết. Kẻ dị giáo trong xương cốt rất mạnh mẽ, cố chấp và nguy hiểm. Nhưng tất nhiên Diệp Sanh sẽ không để hắn đạt được mong muốn của mình. Ninh Vi Trần bị cậu làm cho trọng thương ở Vịnh Nhân Ngư, sau khi lên đất liền, sức lực của hắn đã giảm đi rất nhiều.
Vì vậy, hiểu biết ban đầu của Diệp Sanh về chứng "rối loạn tâm thần" của Ninh Vi Trần là Ninh Vi Trần bị đánh đến mức mũi bầm tím, mặt sưng tấy, vẫn phải đưa tay ra ôm lấy cậu.
Sau này, Ninh Vi Trần nhanh chóng thích nghi với đất liền và hiểu được hôn ôm trong xã hội loài người có ý nghĩa như thế nào. Mạch não của Ninh Vi Trần khác với người bình thường, ngày hôm đó hắn sững sờ một lúc, sau đó quay đầu về phía Diệp Sanh, cười đầy ẩn ý nói: "Vậy, Diệp Sanh, anh là nụ hôn đầu tiên của tôi."
Diệp Sanh nhìn hắn như kẻ ngốc: "Cậu bị bệnh tâm thần à?"
Ninh Vi Trần nhiệt tình hỏi: "Vậy tôi là nụ hôn đầu tiên của anh à?"
Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Cậu có ghê tởm hay không?"
Ninh Vị Thần cong lên khóe môi: "Thật là ghê tởm. Nhưng nghĩ đến anh còn ghê tởm hơn tôi, tôi lại có chút vui vẻ."
Diệp Sanh đã xác nhận không biết bao nhiêu lần rằng Ninh Vi Trần là một kẻ tâm thần.
Diệp Sanh sẵn sàng làm "người giám sát cảm xúc" của Ninh Vi Trần vì cậu sợ kẻ mất trí này sẽ tiết lộ nguồn gốc khẩu súng của mình. Burris vốn đã đề phòng cậu nghiêm ngặt, nếu biết súng của cậu đến từ nơi khởi nguyên, gã nhất định sẽ dùng hết toàn lực gi ết chết cậu. Sau khi trở thành "người giám sát cảm xúc" của Ninh Vi Trần, Đảo Bướm đã sắp xếp để cậu và Ninh Vi Trần sống cùng nhau.
Thiết kế nhân vật của Ninh Vi Trần lúc đó là hình ảnh một thiếu gia Ninh gia "không thể kiểm soát bản thân sau khi thức tỉnh dị năng cấp S".
Vì vậy điều hắn cần làm nhất là nắm vững lại kỹ năng của con người và tìm hiểu cảm xúc của con người. Những gì hắn học hàng ngày vào thời điểm đó là những khóa học có thể nuôi dưỡng tình cảm con người và làm phong phú thêm cảm xúc của họ, chẳng hạn như hội họa, âm nhạc và đọc sách. Tuy nhiên, Diệp Sanh thường xuyên nhìn thấy Ninh Vi Trần ngủ trong lớp âm nhạc, và trong lớp đọc sách, hắn xé cuốn sách ra và đưa giấy cho cậu.
Khóe miệng Diệp Sanh co giật, cảm thấy Ninh Tri Nhất thật sự mất trí rồi.
Ninh Vi Trần không thích những thứ này, hắn thích giết chóc hơn nghệ thuật.
Vì thế hắn rất thẳng thắn nói với Diệp Sanh: "Tôi cảm thấy tình cảm con người của các người thật sự là nông cạn."
Diệp Sanh: "Ồ."
Ninh Vi Trần dùng đôi mắt hoa đào không chớp nhìn chằm chằm cậu, cười nói: "Nhưng mà, thống đốc, hôm nay tôi học được một mệnh đề vĩnh cửu của nhân loại, gọi là tình yêu. Anh có thể giải thích cho tôi được không."
Diệp Sanh: "Cậu cho rằng tôi có thể hiểu được tình yêu sao?"
Ninh Vi Trần nói: "Nhất định anh biết rõ hơn tôi."
Diệp Sanh chán ghét nói: "Nhất định cậu bị ngu rồi."
Ninh Vi Trần là thiên tài về mọi mặt, mặc dù hàng ngày trong lớp đều lười biếng nhưng bài tập về nhà của hắn cũng rất xuất sắc. Ninh Tri Nhất muốn hắn hòa nhập vào xã hội loài người, để hắn có được tình cảm của con người. Cuối cùng Ninh Vi Trần đã học được bài học và bắt đầu tin vào một câu tục ngữ của Trung Quốc: "Những gì bạn học trên giấy cuối cùng sẽ trở nên nông cạn*."
*Raw: 纸上得来终觉浅.
Ninh Vi Trần nói với Ninh Tri Nhất: "Bố ơi, con cảm thấy rằng con cần trải qua tất cả những cảm xúc của người, từ niềm vui, sự giận dữ, đau buồn đến hạnh phúc, mới có thể thực sự thuộc về chính mình. Vì vậy, con cần có một người, để nói cho con biết điều gì là tình yêu và sự hận thù của con người."
Hắn mỉm cười và chuyển sự chú ý sang Diệp Sanh.
Trên thực tế, hắn đã nói dối Ninh Tri Nhất, hắn không hề quan tâm đ ến cảm xúc của con người, hắn chỉ... quan tâm đ ến Diệp Sanh mà thôi.
Diệp Sanh biết Ninh Vi Trần đang nhìn mình.
Trên Đảo Bướm, họ đã sống trong hàng nghìn camera giám sát. Trong khi Diệp Sanh và Burris không hợp nhau, và Ninh Vi Trần cũng phải đối phó với mọi người trong Ninh gia, đa phần họ đều có việc riêng phải làm. Trong quá khứ đầy rẫy sự đe dọa trên Đảo Bướm, vào những năm đó mỗi bước đi đều đầy sát khí và như đi trên lớp băng mỏng. Mỗi khi Ninh Vi Trần có thời gian rảnh sẽ quay lại tìm Diệp Sanh. Hắn ghét Đảo Bướm, ghét Ninh gia, ghét con người và ghét tất cả các tình huống giao tiếp. Trong bóng tối mờ ảo của đám đông, hắn chỉ bình tĩnh lại khi quay lại và nhìn thấy Diệp Sanh.
Nhưng sự bình tĩnh này có phải là điều tốt?
Ninh Vi Trần uống rượu trong ly với vẻ mặt vô cảm.
Diệp Sanh đối phó với một Burris đã đủ đau đầu, không muốn chọc tức Ninh gia nữa nên cậu tự giác tránh xa Ninh Vi Trần. Theo đó, Ninh Vi Trần càng ngày càng xa cách với cậu.
Khi còn nhỏ, mỗi lần đánh nhau họ đều "thân mật, gần gũi" nhưng khi lớn lên, họ hiếm khi nói chuyện với nhau dù có gặp mặt.
Lục An ra nước ngoài chữa bệnh, bạn chơi thời thơ ấu của Diệp Vẫn trở thành con sứa một mình bị nhốt trong bể nước. Lục Nguy đang bận rộn lập lại trật tự ở Miền Đất Hứa. Ninh Vi Trần bắt đầu dần nắm quyền trong Ninh gia.
Sau khi xây dựng Phòng thí nghiệm Cực Điểm trên Đảo Bướm, Diệp Sanh đã bí mật điều tra nguyên lý ra đời của 【Thuốc sinh học】.
Những bông hoa Violet trước cửa sổ phòng cậu đã lâu không thay đổi.
Dù thường xuyên cảm thấy chán ghét khi bọn họ ở cạnh nhau nhưng vẫn có những giây phút bình yên, dịu dàng. Đêm hè kia khi cậu đang trốn ở hành lang nghe lén, Ninh Vi Trần nắm lấy tay cậu, nghiêm túc nói với cậu: "Đi thôi.". Đảo Bướm mùa hè, ánh trăng lạnh như nước, soi sáng từng bước chân. Họ chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm, tim như nghẹn lại, như thể đang chạy trốn khỏi nhân loại.
Việc Diệp Sanh bị thương là chuyện thường ngày, Ninh Vi Trần đã học được những khóa học về con người, tất nhiên cũng bao gồm cả y thuật.
Hắn coi Diệp Sanh như một đối tượng thí nghiệm.
Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Ninh Vi Trần, tôi nghĩ vết thương của tôi sẽ lành nhanh hơn nếu không có cậu."
Ninh Vi Trần đặt ngón tay lên môi cậu, ra hiệu cho cậu im lặng, cảnh cáo: "Bệnh nhân này, xin hãy tin tưởng bác sĩ của anh."
Diệp Sanh mặc dù không ưa Ninh Vi Trần, nhưng cậu cũng biết Ninh Vi Trần sẽ không làm hại cậu. Lúc đó họ bị ràng buộc với nhau bởi cùng một bí mật, không ai có thể làm gì nếu không có sự che chở của đối phương. Vì thế Diệp Sanh trợn mắt, cũng không từ chối. Các kỹ năng y tế của Ninh Vi Trần đều được tập luyện trên người Diệp Sanh. Lúc đầu, Diệp Sanh bị tra tấn đến mức cậu cảm thấy Ninh Vi Trần đang chân thành tìm cách trả thù mình.
Ninh Tri Nhất thực sự là một kẻ ngu ngốc, còn Ninh Vi Trần lại là sát thủ bẩm sinh, học y để đi hại người sao?!
Nhưng dần dần, y thuật của Ninh Vi Trần càng ngày càng tốt. Diệp Sanh hàng ngày bước đi trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, vết thương nghiêm trọng nhất xảy ra khi cậu bị nhiễm virus dị giáo và phát sốt vào nửa đêm. Ninh Vi Trần nhận thấy giá trị thần quái của cậu có biến động, từ phòng bên cạnh đi tới. Hắn đặt bàn tay lạnh lẽo lên trán Diệp Sanh và gọi cậu: "Diệp Sanh." Nửa ngủ nửa tỉnh, Diệp Sanh nhận thấy một hơi thở lạnh lẽo truyền vào miệng cậu, làm dịu đi cơn đau rát trong đầu cậu.
Khi Diệp Sanh tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cậu nhìn thấy Ninh Vi Trần đang ngủ bên cạnh giường mình.
Mái tóc đen dài lạnh lẽo quấn quanh ngón tay cậu. Khi Ninh Vi Trần ngơ ngác tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là dùng thái độ mạnh mẽ nắm lấy tay cậu, khiến cổ tay Diệp Sanh đau nhức. Đầu ngón tay của Ninh Vi Trần cọ xát vào cổ tay Diệp Sanh, đây là một cử chỉ thân mật trong tiềm thức.
Diệp Sanh sửng sốt. Cậu đã sớm phát hiện ra rằng Ninh Vi Trần đặc biệt thích tiếp xúc da kề da với cậu.
Nếu như lúc đầu là bởi vì mới đặt chân lên lục địa, bị phụ thuộc vào hơi thở khởi nguyên.
Còn sau này thì sao? Ninh Vi Trần đã thích nghi với lục địa từ lâu. Sau đó thì vì cái gì?
Vì cái gì......
Diệp Sanh vẫn không thoát khỏi tay hắn, ngồi trên giường, ngơ ngác một lúc. Vào một buổi sáng yên tĩnh và nhẹ nhàng như vậy, cậu vô thức ngước nhìn những bông hoa Violet trước cửa sổ.
Và cậu... cậu làm điều đó vì cái gì?
Ninh Vi Trần là người đầu tiên khiến cậu cảm thấy sợ hãi. Trong trò chơi ở Vịnh Nhân Ngư, đối mặt với vị thần tối cao, lần đầu tiên Diệp Sanh trải nghiệm áp lực của cái chết là như thế nào.
Ninh Vi Trần cũng là người đầu tiên nhìn thấy nước mắt của cậu. Mặc dù cậu đã quên không rõ là nước mắt thực sự hay là nước biển.
Ban đầu, Ninh Vi Trần là nhân chứng duy nhất cho sự sợ hãi, tức giận và nước mắt của cậu. Sau này cậu bị bệnh, dáng người suy yếu tiều tụy, yếu ớt, chỉ có Ninh Vi Trần là người xem duy nhất.
Có lẽ vì ấn tượng lần đầu quá tồi tệ, nên tất cả những hành động sau này, so với lần gặp đầu tiên đều như là để cộng điểm.
Trong 【Vịnh Nhân Ngư】, cuối cùng Diệp Sanh đã tức giận và dùng hòn đá Định số đập vào đầu Ninh Vi Trần. Ninh Vi Trần ngẩng đầu, lửa giận trong đôi mắt màu tím bạc cũng muốn nghiền nát cậu.
Sau lần gặp gỡ đầu tiên thảm thiết như vậy, vốn tưởng rằng lần thứ hai bọn họ gặp nhau, họ nhất định sẽ chiến đấu đến chết. Thật bất ngờ, do có nhiều hạn chế trên Đảo Bướm, họ vô tình bị ràng buộc với nhau. Ninh Vi Trần khi tới đảo quả thật có hận Diệp Sanh, nhưng so với việc phá hủy sợi tơ sinh mệnh thì lòng hận thù của hắn không đáng kể.
Khi Diệp Sanh nhìn thấy hắn lần nữa, vẻ mặt cậu khó coi như thể vừa ăn phải một con ruồi.
Cả hai đều muốn giết nhau nên không ai có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Diệp Sanh, một người không bao giờ thích hoa, bắt đầu trồng hoa.
Diệp Sanh ghét bị người khác chạm vào nhưng cậu lại để Ninh Vi Trần chữa lành vết thương cho mình.
Còn Ninh Vi Trần...
Ninh Vi Trần đã trả lời câu hỏi của Burris thay cho cậu trong bữa tiệc.
Ninh Vi Trần đã giúp cậu gọi tiến sĩ Tần để ngăn chặn kế hoạch cấy ghép 【Hủy diệt】.
Ninh Vi Trần nắm tay cậu, dẫn cậu ra khỏi phòng thí nghiệm.
Ninh Vi Trần không chán ghét khi vẽ vô số bức tranh cho cậu.
Ninh Vi Trần vẫn luôn quay đầu lại nhìn cậu.
Những cảm xúc vô lý có thể được nhìn thoáng qua từ những manh mối. Cậu có thể nhận ra có điều gì đó không ổn, vậy thì Ninh Vi Trần làm sao có thể không nhận ra được.
Vì vậy, sau khi chương trình học kết thúc, Ninh Vi Trần rời đi rất nhanh chóng. Hắn đứng ở cửa, tóc dài buộc cao, vẫy tay tạm biệt cậu, mỉm cười nói: "Thống đốc, tạm biệt."
Diệp Sanh gật đầu. Nhưng Ninh Vi Trần cũng không có lập tức rời đi, mà chỉ lặng lẽ nhìn cậu, một lúc lâu sau mới cười nhẹ, ném chìa khóa phòng trắng sang một bên, xoay người rời đi.
Ninh Vi Trần nắm lấy tay nắm cửa, hơi dừng một chút, dùng giọng nói rất nhẹ nhàng nhắc lại: "Diệp Sanh, tạm biệt."
Nói lời tạm biệt cũng giống như nói lời tạm biệt với mọi thứ trong quá khứ.
Sau đó là 【Án trộm cắp】, cuộc nổi loạn của Lục Nguy và giấc ngủ sâu của【Thảm Họa】.
Họ xé bỏ mặt nạ giả tạo, giả vờ bình thường.
Sau đó Diệp Sanh quay trở lại căn phòng nơi họ từng sống và cậu nhìn thấy những bức tranh do Ninh Vi Trần vẽ bên trong. Cậu hoàn toàn không thể nhận ra người bên trong là cậu, nhưng đó thực sự là cậu, đang nằm sấp ngủ trong lớp.
Ninh Vi Trần vẽ vài sợi tóc dựng đứng, cũng như phần thịt bị má và cánh tay ép ra. Đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dài đen nhánh, thậm chí có thể nói là "đáng yêu".
Nếu đây là hình ảnh của cậu trong mắt Ninh Vi Trần thì Diệp Sanh cảm thấy Ninh Vi Trần bị mù không nhẹ.
Nhìn từng bức một, bức cuối cùng là bức phác họa của Ninh Vi Trần trước khi rời đi. Không có nhân vật nào được vẽ ra. Chỉ với hai nét đơn giản nhất, hắn đã vẽ được một chiếc nhẫn làm từ hoa Violet.
Chiếc nhẫn Violet...
Diệp Sanh nhìn bức tranh và ngay lập tức mỉm cười. Cậu vừa hoàn thành nhiệm vụ, đôi mắt vẫn đỏ ngầu, tròng mắt giống như mặt đồng hồ cơ khí chính xác. Bộ quân phục đen, eo và đôi chân dài đứng như cây thông, mỗi chi tiết nào cũng thể hiện sự "tuyệt đối trật tự" của thống đốc Đảo Bướm. Nhưng đối với một người tuyệt đối trật tự như vậy, lúc này suy nghĩ của cậu rất hỗn loạn.
Diệp Sanh tự nhủ: "Chắc chắn mình đang nằm mơ."
May mắn thay, cả hai đều tỉnh dậy đủ nhanh.
Những kí ức này, thời niên thiếu này, tình cảm chưa bao giờ được nuôi dưỡng đã bị gi ết chết trước khi nó kịp nảy mầm.
Cả hai bên liên quan đều ngầm chọn cách bỏ qua, những người khác sẽ không biết về điều đó.
---Editor có lời muốn nói---
móa quá khứ làm tui bồn chồn quá, cảm ơn tác giả đã để đôi trẻ yêu nhau hai đời wooohooooo
Bình luận truyện