Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 92: Sống chết cũng là chuyện lớn (2)



Người yêu?

Quỷ Mẫu nói bọn họ là người yêu.

Diệp Sanh sửng sốt vài giây sau đó mới nhớ ra tư thế của mình và Ninh Vi Trần trong đoạn video lan truyền đến Đế Quốc Dị Đoan ái muội đến mức nào, giống như yêu đương vụng trộm hơn là tán tỉnh.

Diệp Sanh: "..." Người yêu chết tiệt.

Chuyện ba ngày ba đêm trên tàu Âm Sơn đã lừa dối tất cả mọi người, nhưng không lừa được đương sự.

Cái gì giả chính là giả. Một trái tim đập vì người yêu, có lẽ cả hai bọn họ đều không có.

Ánh mắt Diệp Sanh rơi xuống trên bàn, rũ mắt xuống, vươn tay từ trong đống giấy tờ rải rác rút ra một tờ rơi quảng cáo bệnh viện tư nhân, chắc là quảng cáo của đài phát thanh.

Phía trên tờ rơi ghi rõ tên bệnh viện, "Bệnh viện phụ khoa Đức Tâm". Phía dưới là khẩu hiệu: 【 Tiên phong trong công nghệ, xây dựng khoa sản hàng đầu. Bệnh viện tư nhân luôn là đối tác chăm sóc sức khỏe tận tâm nhất của bạn. 】【 Bệnh viện Đức Tâm, thai phụ an tâm, người nhà yên tâm 】

Bệnh viện tư nhân luôn là đối tác chăm sóc sức khỏe tận tâm nhất của bạn. Nghĩ đến Quỷ Mẫu ngồi đối diện chiếc bàn dài với bàn tay đầy máu tươi, Diệp Sanh chỉ cảm thấy mỉa mai.

Diệp Sanh nhặt tờ rơi với vẻ mặt lạnh lùng và giọng điệu bình tĩnh: "Không phải lúc giết người cô luôn chú ý đến nhân quả báo ứng sao? Nếu cô cho rằng mình là chính nghĩa, sao cô không giết những kẻ vô tâm thực sự đáng bị như vậy mà phải làm khó chúng tôi?"

Hera cổ quái nói: "Chẳng lẽ không phải các cậu tự đưa tới cửa sao?"

Diệp Sanh ngước mắt lên, đôi mắt của cậu tỏa ra ánh sáng xanh nhạt ở ranh giới giữa đen và trắng, xinh đẹp đến mức quỷ dị, cậu chán ghét nói.

"Cố Sự Đại Vương tạo ra 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》để tạo ra một anh hùng và trả thù kẻ xấu. Tôi nghĩ cái kết của nguyên văn 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》cho thấy những người mất đi trái tim chắc chắn không phải là những cặp tình nhân tự nguyện hy sinh trái tim dành cho người yêu của họ. Cô giết người vô tội một cách bừa bãi như thế này có tính là làm hỏng toàn bộ câu chuyện không?

Giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng, không nghe ra chút cảm xúc nào.

Khuôn mặt vặn vẹo chồng chéo của Hera mờ mịt không rõ ràng, bốn con mắt đều nhàn nhạt nhìn về phía Diệp Sanh. Từ biểu hiện của cô, Diệp Sanh biết rằng cậu đã đúng.

Mối quan hệ giữa Hera và Cố Sự Đại Vương nên gần với mối quan hệ hợp tác hơn là mối quan hệ cấp trên và cấp dưới. Trước đây, khi Lạc Hưng Ngôn phát hiện ra hơi thở của Quỷ Mẫu ở Tần gia, anh ta đã nói đó là một kẻ dị giáo cấp A, nhưng bây giờ đứng trước mặt họ là một kẻ dị giáo cấp A+ được Cố Sự Đại Vương đóng dấu "Dư sinh dư tử".

Cố Sự Đại Vương đã ban cho Hera những năng lực mạnh mẽ, và đổi lại, cô trở thành một nhân vật trong câu chuyện của hắn.

Dựa vào sự coi trọng của Cố Sự Đại Vương đặt vào câu chuyện, "giả mạo và làm ô uế" là một vấn đề rất nghiêm trọng.

Quỷ Mẫu vẻ mặt u ám, nước đen bắt đầu cuồn cuộn không ngừng chảy ra từ chiếc ghế sau lưng cô, toát ra từ mọi hướng, giống như rắn và nhện, quấn vào mái tóc xoăn vàng óng của cô.

Dừng một lúc lâu, Hera cười khẩy nói: "Kết thúc của nguyên văn quả thực không phải như thế này. Đáng tiếc, tôi không thể nhìn thấy cái kết của 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》. Nhưng tôi biết, nếu một câu chuyện muốn trở thành một tác phẩm kinh điển, nhất định phải đẹp đến rơi nước mắt cho người xem, nếu tình yêu đẫm máu có thể thu hút nhiều người nghe đến với câu chuyện, tôi tin người điều hành diễn đàn sẽ tha thứ cho tôi."

Diệp Sanh cúi đầu không chút biểu cảm, dùng ngón tay nhặt tờ rơi lên, gấp lại hai lần rồi ném thẳng xuống bàn.

"Nếu cô muốn kết thúc câu chuyện thật bi thảm, tại sao cô không bắt đầu từ chính mình?"

Mặt Hera chợt tối sầm khi cô nhìn vào tờ rơi của bệnh viện tư nhân.

Diệp Sanh nói: "Không phải cô là người không thể dung thứ một hạt cát trong mắt sao? Chỉ cần không phải là nạn nhân hoàn hảo trong mắt cô, thì tất cả đều xứng đáng bị trừng phạt. Nếu Đường Gia Hào có thể được cô lựa chọn bởi vì hắn thấy chết không cứu, thì theo tôi, trong căn phòng này, đã có người hoàn hảo nhất để bị đào tim."

Hera nhìn tờ rơi của bệnh viện tư nhân và hơi thở của cô trở nên gấp gáp trong giây lát. Ngực cô phập phồng, khuôn mặt nhăn nhó, những ngón tay trắng bệch và run rẩy khi cô cầm lấy tờ giấy.

Cái bóng khổng lồ phía sau cô duỗi ra vô số xúc tu vì trái tim đầy hận ý của cô, nhảy múa điên cuồng dọc theo bức tường với lũ quỷ.

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Người mù quáng không đáng có mắt, người bịa đặt không đáng có lưỡi. Lương Tân Hải cấu kết với người có thế lực để khiến cô chết trên bàn mổ. Hắn phát rồ, làm bác sĩ mà lại như vậy, người như vậy —— không xứng đáng có trái tim, đáng chết bị đào tim."

"Mà cha thiếu nợ thì con trả là điều thiên kinh địa nghĩa." Diệp Sanh nói: "Người cô ký sinh, Lương Húc mới là lựa chọn hoàn hảo nhất để đào tim trong 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》."

Hera đột nhiên ngẩng đầu.

Bốn mắt đều nhìn về phía Diệp Sanh, trong mắt bác sĩ Lương bình tĩnh bi thương, trong khi đôi mắt Quỷ Mẫu lại tràn đầy vặn vẹo huyết dịch.

Cô thở hổn hển, giọng nói đứt quãng và khàn khàn như một chiếc ống thổi cũ, Quỷ Mẫu mỉm cười quái dị.

"Cậu cho rằng tôi không muốn giết hắn sao? Tôi đã muốn giết hắn từ lâu rồi."

"Tôi muốn giết Lương Tân Hải! Tôi muốn giết Lương Húc! Tôi muốn giết cả nhà bọn họ!"

"Những bác sĩ này, dưới vỏ bọc danh tiếng, làm những việc còn tệ hơn cả súc vật. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến sau khi chết là đưa cả gia đình hắn xuống địa ngục."

"Nhưng tôi đã chết trong tay Lương Tân Hải, và hàng trăm triệu đứa trẻ khác, đều là những đứa trẻ mà hắn từng giúp tôi sinh ra một cách từng đứa một, sức mạnh của tôi kỳ thực cùng tồn tại với hắn."

Những ngón tay của Quỷ Mẫu run rẩy, co giật khi cầm tấm áp phích quảng cáo của bệnh viện tư nhân, những giọt nước mắt đỏ tươi chảy ra từ khuôn mặt cô, vẻ mặt vặn vẹo mang theo một sự hận thù hủy diệt thế giới.

Như cảm nhận được tâm trạng của cô có điều gì đó không ổn, cái bóng trên tường trở nên lập thể, vươn một bàn tay tròn trịa như em bé đặt lên vai mẹ để an ủi.

Khoảnh khắc cô được đứa trẻ chạm nhẹ vào người, sự hận thù trên mặt Quỷ Mẫu dần dần tiêu tan. Cô cúi đầu, mái tóc dài màu vàng nhạt nhẹ nhàng mềm mại, một con ma đủ bốn chi từ từ bò lên trên chân cô.

Quỷ Mẫu giơ tay lên, những ngón tay xám xịt đầy vết thi đốm đặt lên đầu đứa con ma, đôi mắt cô lộ ra ánh sáng đầy tình mẫu tử và thần thánh.

Quỷ Mẫu nhẹ nhàng nói.

"Đêm đó bệnh viện Thừa Ân thực sự rất bận rộn. Lúc đó bụng tôi to đến mức người khác tưởng tôi đang mang thai đôi."

Cô làm động tác so sánh nhẹ trên bụng mình: "Khi tôi mang thai được bảy tháng, tinh thần tôi đã rối loạn. Tôi muốn chạy trốn nhưng Tần Văn Thụy lại trói tôi vào giường, ngày nào cũng cho tôi ăn loại thuốc kinh tởm đó."

"Tần Văn Thụy bị suy nhược t1nh trùng, hắn không muốn chữa trị, cho nên mới tìm người nghĩ ra bùa chú."

"Họ trộn một đống thứ kinh tởm với t1nh dịch của Tần Văn Thụy thành một bát thuốc đen và ép tôi uống."

"Tử c ung và dạ dày của phụ nữ không thông nhau, làm sao có thể mang thai được? Ai có thể ngờ rằng trong lúc uống nó tôi lại có thai."

"Từ khi còn nhỏ, tôi rất yêu trẻ con. Lúc đó, tôi cũng mong muốn có một đứa con cho riêng mình. Những tháng đầu của thai kỳ, tôi sẵn sàng uống thuốc hàng ngày để thai nhi ổn định. Kết quả, từ từ, tôi phát hiện có gì đó không ổn. Khi tôi bước đi, bụng tôi thực sự phát ra âm thanh ầm ầm, nghe như một bát nước đang rung chuyển."

"Tôi mất cảm giác thèm ăn, thường xuyên mất ngủ, nửa đêm khó thở, rụng tóc, buồn nôn nôn mửa, cổ họng bị viêm, bị cảm lạnh do yếu huyết, đi được hai bước liền ngất xỉu."

"Có một đêm tôi nằm mơ thấy mình bò vào bụng mình, hóa ra những thứ thuốc đen đó không chỉ đọng lại trong dạ dày mà còn xuyên qua các mạch máu và thành dạ dày, từng chút một thấm vào từng bộ phận trên cơ thể tôi. Thuốc đen là chất độc. Chúng ăn mòn cơ thể tôi, ăn mòn nội tạng của tôi, ăn mòn mạch máu, ăn mòn gan và ăn mòn ruột của tôi. Tôi thấy dạ dày của tôi cuối cùng đã trống rỗng và bị ăn mòn hoàn toàn. Tất cả chỉ còn lại là chất lỏng đen như mực."

"Tôi kể chuyện này với người Tần gia, họ nói tôi điên, tôi muốn dùng dao mở nó ra nhìn cho rõ, tôi không muốn tự sát, tôi chỉ cảm thấy bụng mình đầy nước. Tôi muốn dùng kim chọc một lỗ nhỏ, xem bên trong nước có chảy ra không? Nhưng tất cả mọi người ở Tần gia đều cho rằng tôi bị bệnh, có xu hướng tự hại mình."

"Họ trói tôi, nhốt tôi trên giường, trói chân tay tôi và tiếp tục cho tôi ăn thứ thuốc kinh tởm kia hàng ngày."

"Tôi chỉ nằm trên giường và nhìn bụng mình càng ngày càng lớn."

"Nhưng tôi thật sự rất thích trẻ con. Tôi rất thích cảm giác được sinh ra một sự sống mới. Vì vậy, trước ngày sinh nở, tôi lại tha thứ cho những người đó. Tôi sờ bụng rồi bước vào phòng mổ, nghĩ thầm, lỡ như mình thực sự có thể sinh hạ một đứa con khỏe mạnh và đáng yêu, tất cả chuyện này sẽ kết thúc."

Những ngón tay của Hera chạm vào đầu đứa trẻ ma với vẻ mặt dịu dàng. Đứa trẻ ma cười hì hì ôm lấy ngón tay Quỷ Mẫu, trên mặt đầy tham lam thèm nhỏ dãi, há miệng dùng hàm răng sắc nhọn gặm c ắn. Đó không phải là tình cảm của đứa bé dành cho mẹ mà là ước muốn thực sự được ăn thịt mẹ.

Nhưng Quỷ Mẫu cũng không bận tâm, cô rất yêu thương con mình.

"Tình trạng ở bụng khiến tôi không thể sinh thường nên phải sinh mổ."

"Mọi người đều biết sinh nở là một việc đau đớn. Kỳ thực, trên đời còn có một thứ còn tuyệt vọng hơn, đó là tỉnh dậy trong một ca sinh mổ."

"Tôi tỉnh dậy trong khi đang phẫu thuật."

"Khi thực hiện một ca phẫu thuật gây mê toàn thân, ba loại thuốc được đưa vào cơ thể con người: thuốc gây mê, thuốc giảm đau và thuốc giãn cơ. Thuốc gây mê làm cho người ta buồn ngủ, thuốc giảm đau làm cho dây thần kinh không còn cảm giác đau, và thuốc giãn cơ làm toàn thân bị tê, cơ thể trong tình trạng tê liệt giúp bác sĩ dễ dàng thực hiện các ca phẫu thuật tốt hơn."

"Trong lần phẫu thuật đó, thuốc giảm đau không còn tác dụng, toàn thân tôi vẫn còn đang được gây mê, nhưng ý thức của tôi tỉnh dậy trước. Ánh đèn phẫu thuật chiếu mạnh vào mặt tôi, tôi cảm thấy hắn dùng dao nhỏ rạch bụng tôi. Con dao di chuyển chậm rãi xuống. Tôi cảm nhận rõ ràng mọi đau đớn, con dao cứa vào bụng và thịt tôi, nhưng mí mắt tôi nặng trĩu không thể mở ra, tôi không thể phát ra âm thanh, tôi không thể hét lên, tôi không thể truyền đạt ý nghĩ của mình. Tôi muốn nói với họ rằng tôi đã tỉnh. Tôi muốn nói rằng thuốc giảm đau không đủ. Tôi muốn nói rằng thuốc mê đã mất hiệu lực và tôi đau đớn sắp chết. Nhưng tôi không thể nói được."

"Miệng tôi không thể cử động, cơ thể tôi không thể cử động, tôi bị mắc kẹt trong biển ý thức đen tối. Tôi bị bác sĩ mổ bụng một cách thụ động bằng dao. Tôi đau đớn đến mức phải trải qua sự tra tấn khủng khiếp như địa ngục này."

"Đó là một cơn ác mộng, cơ thể và linh hồn của tôi đã hoàn toàn tách biệt!"

Giọng điệu hung dữ của Quỷ Mẫu đột nhiên trở nên dịu dàng trở lại.

"Hiện tượng này hiếm gặp nhưng có tồn tại và được gọi là nhận thức trong ca phẫu thuật. Sẽ thật tuyệt nếu chỉ là nhận thức trong ca phẫu thuật, nhưng Chúa phải cố tình nhấn mạnh rằng tôi phải hoàn toàn hiểu được sự vĩ đại của "sự sống".

"Lương Tân Hải mổ bụng tôi ra, chắc chắn cảnh tượng bên trong khiến hắn sợ hãi, tay run rẩy."

"Có một quả bóng nước màu đen trong bụng tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện