Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Chương 87: 87: Nhà Họ Đan Đế Thành 3




Dần dà, Đan Chấn Thiên lại tiếp quản tập đoàn Đan thị, hai đứa con trai nhà họ Đan chỉ đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc công ty.

Ông cụ gửi gắm toàn bộ hy vọng vào cháu trai, chờ anh trưởng thành để tiếp quản gia nghiệp, nhưng thằng nhãi này cũng khiến người ta phải lo lắng.

Đan Thần Huân là đứa con trai duy nhất của Đan Nguyên Khôn, cháu trai ruột duy nhất của ông cụ Đan.

Đứa cháu này vừa tài giỏi vừa đẹp trai, sở hữu chỉ số IQ cực cao, thừa hưởng huyết thống tốt đẹp của nhà họ Đan, chỉ tiếc anh không có hứng thú với xí nghiệp gia tộc, chỉ thích làm cảnh sát.

Tám năm trước Đan Thần Huân bất chấp tất cả thi vào Học viện cảnh sát, ông cụ tưởng anh chỉ hứng thú nhất thời, chỉ được nửa năm một năm là hối hận.

Nhưng anh tràn đầy nhiệt huyết, không hề dao động, còn có thành tích vô cùng xuất sắc ở Học viện cảnh sát, thậm chí tạo ra kỷ lục tốt nghiệp sớm một năm.

Ông cụ Đan nóng nảy, lo lắng cháu trai gặp chuyện thì không còn ai kế thừa xí nghiệp gia tộc, thế là ra lệnh ép anh từ bỏ công việc cảnh sát.

Đan Thần Huân mới ngoài hai mươi nên vô cùng nhiệt tình, coi cảnh sát là nghề nghiệp mơ ước, dù nói thế nào anh cũng không chịu đồng ý, thậm chí còn muốn từ bỏ quyền thừa kế.


Lúc đó, từ trên xuống dưới nhà họ Đan hỗn loạn, ông Đan nổi giận, bà Đan hoảng sợ.

Bà liên tục khuyên nhủ con trai, Đan Thần Huân là một đứa con có hiếu, cuối cùng đã đồng ý với mẹ sẽ không từ bỏ quyền thừa kế.

Nhưng anh cũng có yêu cầu: Năm năm! Hãy cho anh năm năm tự do!
Trong vòng năm năm không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của anh, vào ngày sinh nhật năm năm sau, anh sẽ quay về kế thừa sản nghiệp.

Bây giờ thời hạn năm năm sắp đến, ngày chín tháng chín là sinh nhật hai mươi sáu tuổi của anh, anh sẽ từ chức ở đồn cảnh sát.

Đây là thỏa thuận và cũng là lời hứa.

Ông cụ Đan vẫn coi thường công việc của Đan Thần Huân, trong lời lẽ đầy sự nghi ngờ và khinh thường với nghề nghiệp này, mỗi lần hai ông cháu gặp mặt, còn chưa nói được mấy câu đã kết thúc trong sự khó chịu.

Nửa năm trước, Đan Chấn Thiên yêu cầu anh từ chức sớm, Đan Thần Huân không đồng ý, mối quan hệ giữa hai ông cháu trở nên căng thẳng, từ ngày đó Đan Thần Huân không về nhà nữa.


“Ông nội! ” Lúc này Đan Tuyết Nhu lại lên tiếng, giọng nói ngọt ngào dịu dàng: “A Huân rất quan tâm đến thân phận của mình, nếu để lộ ra ngoài chắc chắn em ấy sẽ không vui.

Hơn nữa không để lộ thân phận vẫn có thể đi tìm, vì sao không tôn trọng mong muốn của em ấy chứ?”
Ông cụ Đan rất thích cô cháu gái này, ông cụ chưa từng trách mắng cô, dù không phải là ruột thịt.

Ông cụ nhìn cô, dù vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn nhưng ít nhất không nổi giận.

Thấy tình hình này, Đan Nguyên Khôn vội nói: “Đúng vậy, bố, chắc chắn A Huân vẫn an toàn, nếu để lộ thân phận của thằng bé, còn hai tháng nữa thằng bé mới từ chức, thằng bé còn làm việc ở đồn cảnh sát thế! nào! ”
Lúc nói đến hai chữ cuối cùng, thấy ông cụ lạnh lùng nhìn sang, giọng ông dần nhỏ đi.

“Hừ, không thể đi làm ở đồn cảnh sát nữa càng tốt!” Ông cụ gõ mạnh ba toong, cau mày: “Thằng nhãi đó! Nói nó từ chức thì nó không nghe, bây giờ lại mất tích! Thôi thôi, cứ coi như tôi không có đứa cháu này!”
Ông cụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chống ba toong đứng dậy rời đi, bóng lưng gầy gò thẳng tắp như gốc tùng.

Sau khi ông cụ đi, bầu không khí trong phòng khách đã thoải mái hơn.

“Lương Tử, Tiểu Thiên! ”
Bà Đan đứng dậy đi đến trước mặt hai người, Lương Tiêu và Lăng Thiếu Lâm vội vàng đứng lên.

“Hai đứa là bạn thân của A Huân, nhất định phải giúp đỡ tìm kiếm thằng bé, nếu không dì cũng không sống nổi nữa!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện