Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 19: 19: Mắt Hai Người Chạm Thẳng Vào Nhau Mà Chẳng Hề Báo Trước




Sau một hồi lòng vòng trong những lối đi quanh co khúc khuỷu, cuối cùng nó đã dẫn Diệp Ca đến điểm đích.
Nơi này hẳn là trung tâm của ổ nhện.
Đây là một khu vực có cấu trúc sáu cạnh như tổ ong, bốn phương tám hướng xung quanh là vô số cửa hang, mỗi lối đi đều có lính nhện canh giữ.
Hiển nhiên, đây là nơi quan trọng nhất, cũng là đích đến cuối cùng của mọi con đường.
Có điều, anh không ngờ đã có rất nhiều lệ quỷ đang tụ tập ở khu vực trung tâm hang động này, dường như chúng đang chờ đợi thứ gì đó.
Diệp Ca nhìn quanh.
Những lệ quỷ tại đây có đứa cấp B, có đứa cấp A… thấp nhất cũng là cấp C+, đủ các chủng loại.

Thậm chí anh còn nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc trong đám quỷ ấy.
Anh không biết những năm qua chúng có mạnh hơn không, nhưng Diệp Ca dám chắc rằng đám lệ quỷ này đều hận anh thấu xương.
Mà dù không có thù oán gì với anh đi nữa, có lẽ chúng cũng muốn bắt anh đổi lấy số tiền thưởng trên bảng thù hận.
Sau vài giây im lặng, Diệp Ca quyết định tự thêm cho mình vài lớp âm khí quanh mặt để đề phòng.
Đám lệ quỷ thấp giọng trò chuyện với nhau, những tiếng xì xào vang vọng trong trong hang động khổng lồ.

Diệp Ca không nghe được chúng đang nói gì, nhưng anh có dự cảm…có lẽ đây chính là lý do vì sao khi ở hàng cửa hang anh không gặp bất cứ con lính nhện nào.
Anh cẩn thận nhích lại gần hai tên quỷ đói đang nói chuyện.
Nhưng Diệp Ca chưa kịp nghe thấy tin tức quan trọng nào thì mặt đất đã rung lên rầm rầm.
“Ầm” “ầm” “ầm”
Tiếng động nặng nề vang lên từ xa tới gần, khiến cả hang động phải rung chuyển theo.
Đám lệ quỷ đồng loạt im lặng, nhìn về phía âm thanh vọng lại.
Một con nhện có thể nói là khổng lồ trèo lên từ dưới đất, cơ thể ả ta bằng bốn, năm con lính nhện gộp lại.

Những cái chân dài phủ đầy lông nhọn duỗi ra, gần như có thể bao phủ cả khoảng đất rộng trăm mét vuông.


Bụng ả xấu xí và dị dạng, nhìn từ xa, những hoa văn chi chít trên đó trông như một gương mặt quỷ đỏ máu.
So với thân hình khổng lồ thì cái đầu của ả có vẻ bé một cách dị dạng.
Đó là một khuôn mặt người rất đỗi bình thường với làn da trắng nõn và ngũ quan xinh đẹp, cùng một đôi mắt đen láy chan chứa tình cảm.
Phía sau vùng bụng khổng lồ của ả ta là túi trứng tròn và dài như nhộng.
Túi trứng bán trong suốt phồng lên, thậm chí nhìn từ bên ngoài cũng có thể trông thấy đám trứng lúc nhúc bên trong.
Là nhện mẹ.
Diệp Ca quan sát con quái vật trông như ngọn núi nhỏ trước mắt, ánh mắt anh nghiêm túc hẳn lên.
Cấp bậc của con nhện mẹ này…
Là cấp S.
Vụ này khó ăn rồi đây.
Nếu như đối phương chỉ một thân một mình thì biết đâu anh có thể thử chiến một trận.

Nhưng lúc này anh không chỉ đang ở trong sân nhà của kẻ địch, mà còn có rất nhiều “người quen cũ” xung quanh …
Anh gần như không có cửa thắng.
Đúng lúc Diệp Ca nghĩ cách giải quyết, nhện mẹ đột nhiên mở lời, giọng ả ngọt ngào êm tai, chẳng ăn khớp gì với thân thể xấu xí khổng lồ.
“Ta tin rằng, hôm nay các ngươi tình nguyện tập trung về đây là vì chúng ta có chung một mục đích.”
Ả ngước đôi mắt đen kịt chậm rãi nhìn quanh đám lệ quỷ trước mặt, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng đầy ác ý: “Chúng ta không thừa nhận tên Vương kia.”
“Chính xác!” “Đúng vậy!”
“…Hắn không có tư cách!”
Hàng loạt âm thanh tán thành vang lên trong hang động.
Quào.
Diệp Ca thoát khỏi những suy tính trong lòng, bắt đầu cảm thấy hứng thú với cuộc họp này.
Ác quỷ lục đục nội bộ à?
Không phải ngày nào cũng bắt gặp được cảnh này đâu đấy.
Anh thích thú lắng nghe.

“… Trò chơi thừa nhận sự tồn tại của hắn, nhưng chúng ta thì không.” Nỗi hận thù lóe lên trong mắt nhện mẹ: “Thời gian hắn sống trên đời chỉ bằng số lẻ của chúng ta thôi! Ta sống mấy trăm năm tới giờ chưa từng nghe đến tên hắn.

Hắn ta không có thế lực cũng không có địa bàn, còn tàn sát những kẻ đi theo! Hắn tưởng chỉ cần xuất hiện với sự cho phép của trò chơi là có thể lãnh đạo chúng ta sao? Đừng có mơ!”
Hờ, hóa ra là một kẻ ngoại lai lên thống trị, vịt hóa thiên nga à?
Dữ đấy.
Diệp Ca nghe một cách say mê.
“…Đã vậy hắn còn mê muội tìm kiếm một con người.” Một giọng nói lạnh lẽo đột ngột xen vào.
Diệp Ca: “…”
Đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
“Đúng vậy đúng vậy!” “Chính thế!” Những tiếng tán đồng lần này còn mạnh mẽ hơn.
“Lãng phí nhiều tài nguyên như vậy chỉ vì một con người,” Giọng nói lạnh lùng xen lẫn sự giễu cợt: “Đúng là một kẻ đa tình.”
Diệp Ca: “…”
Đệt.
“Nói chứ thực ra ta cũng muốn tìm tên đó.” Một giọng nói ác độc khác chen vào: “Tên đó giết cả một hang ổ của tộc ta, ta muốn bắt hắn ta phải bồi thường…”
“Đúng đúng, ta cũng bị…”
“Tên đó cũng…”
Nhắc đến cái tên quen thuộc này, đám lệ quỷ bắt đầu đua nhau lên tiếng.
Diệp Ca: “…”
Rồi giờ là gì đây?
Hội giao lưu nạn nhân của ACE à?
Đúng lúc này cánh tay đen lại thò ra, dí sát vào tai anh nói nhỏ: “Anh nổi tiếng quá đi à.”
Diệp Ca lạnh lùng nói: “…Mày ngậm miệng vào.”
Dường như nhện mẹ cũng nhận ra chủ đề đang lệch dần, ả bèn lên tiếng kéo mọi người về chủ đề ban đầu:

“Chúng ta không cần Vương, huống chi còn là một tên Vương không đủ tư cách.”
Ả từ tốn tiến hai bước, mặt đất rung chuyển theo từng bước chân nặng nề của ả: “Ta đã thỏa thuận với những lệ quỷ cấp S khác, chờ đám con cháu này của ta ra đời, mọi thứ đều sẽ đâu vào đấy hết.”
Toàn bộ lệ quỷ nơi đây yên tĩnh trở lại, chúng chờ đợi những lời tiếp theo của ả.
“Liệu lúc này chúng ta có thể đạt thành nhận thức chung hay không?” Nhện mẹ nói: “Đuổi tên Vương không biết từ đâu đến kia phải trở lại nơi cống rãnh tối tăm của hắn!”
Những tiếng reo hò vang vọng giữa đám ác quỷ.
Hiển nhiên, chúng đều rất thích đề nghị này.
Trong lúc đám lệ quỷ đang ồn ào, Diệp Ca âm thầm nhích dần ra sau nhện mẹ, anh muốn tìm một vị trí thật tốt để ra tay.
Tất nhiên, anh không thể giết chết nhện mẹ ngay tại đây được.
Chuyện đó chẳng thực tế chút nào.
Nhưng lén lấy một ít dịch từ túi trứng của ả về cứu người thì cũng không thành vấn đề.
Đột nhiên, giọng nói của một người đàn ông vang lên từ xa tít trên cao, chất giọng nhẹ bỗng, nghe có vẻ xa xôi và bình tĩnh:
“Thế à?”
Mọi âm thanh chợt ngưng bặt như thể bọn chúng bị ai đó bóp cổ, sự im lặng bao trùm cả hang động.
Ục ục ục ục ục ục.
Tiếng nước chảy như có như không vang lên trong hang động.

Diệp Ca giật mình nhìn xuống, thấy dòng máu đặc quánh đang từ từ chảy ra từ những khe hở dưới đất, mực nước dâng lên từng chút một, chẳng mấy sẽ ngập quá mu bàn chân anh.
Diệp Ca chợt thấy căng thẳng, nhanh chóng nhảy lên tảng đá sau lưng.
“Là Huyết Cổ Ngư!” Một tên ác quỷ thét lên.
Gần như ngay khi nó cất tiếng hét, mặt đất cũng chậm rãi gồ lên.

Một con quái vật được tạo ra từ xương trắng trồi lên giữa biển máu, cái đầu dê núi trắng toát và lạnh lẽo, hốc mắt đen ngòm lẳng lặng nhìn đám lệ quỷ trước mắt.
Dòng máu đỏ tươi trút vào từ cửa hang, cuốn theo vô số xác lính nhện.
Cơ thể của Huyết Cổ Ngư nổi hẳn lên, bơi lội trong không trung.
Một bàn tay thon dài trắng bệch vươn ra từ bóng tối, nhẹ nhàng vuốt đầu nó: “Bé ngoan.”
“Là ngươi…” Nhện mẹ đăm đăm nhìn về một phía, gương mặt xinh đẹp bỗng trở nên méo mó đáng sợ.

Cặp càng vươn dài ra từ trong miệng ả, chiếc nanh độc sắc nhọn sáng loáng.

“Kê Huyền…”
Diệp Ca vừa nhảy lên tảng đá bỗng khựng lại.
Từ từ…
Kê Huyền?
Kê Huyền??
Kê Huyền????????
Anh nghe nhầm đúng không? Chắc chắn là nghe nhầm rồi đúng không…
Diệp Ca như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn lên.
Thân hình của người đàn ông hiện rõ mồn một trong bóng tối.
Thân hình cao lớn của hắn sừng sững giữa không trung, Huyết Cổ Ngư bơi vòng quanh người hắn.

Đôi mắt đỏ tươi như biển máu sôi trào, lập lòe thứ ánh sáng tàn nhẫn và xảo quyệt, khóe môi nhạt màu hơi nhếch lên, trào phúng nói:
“Ngươi vẫn chưa có tư cách gọi tên ta đâu.”
Dù hình dáng đang thay đổi rất nhiều, song khuôn mặt vẫn còn năm phần giống hồi bé kia, cùng với loại khí chất điên cuồng khiến người ta không rét mà run…
Chắc chắn là hắn.
Không nhầm đi đâu được.
Diệp Ca: “…”
Đậu má!!
Đậu má!!!!!!!
Ngoài hai chữ này, hắn thật sự không tìm thấy từ ngữ nào khác để biểu đạt sự chấn động trong lòng mình nữa.
Lần đầu tiên trong đời, đầu Diệp Ca trống rỗng.
Đến tận bây giờ, anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình có thể gặp lại người này…
Nhất là sau khi anh đã tự tay giết hắn.
Thế nào là hận thù chồng chất!
Thế nào là oan gia ngõ hẹp!!
Có lẽ vì Diệp Ca ngây người quá lâu, cũng có thể vì ánh mắt của anh rõ ràng quá khiến Kê Huyền đứng cạnh Huyết Cổ Ngư cảm nhận được, hắn cụp mắt, sau đó nhìn về phía anh.
Xuyên qua không gian chăng kín tơ nhện dính dớp, xuyên qua bóng dáng lũ quỷ đang chật vật giãy giụa… …Mắt hai người chạm thẳng vào nhau mà chẳng hề báo trước.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện