Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 88: Lén lút



Chương 88 Lén lút ?

Editor: Trúc Dạ Ngọc

===========11/10/21=========

Hai người cứ như vậy hồ đồ xác nhận quan hệ, đương nhiên, có lẽ cũng chỉ là Đường Lê đơn phương hồ đồ.

Cô cũng không nghĩ rằng mình tự bạo trước, kết quả cuối cùng lại thành đôi được.

Nhưng đối với Tề Diệp mà nói, đây xem như là chuyện anh mong muốn, kỳ vọng đã lâu.

Anh chỉ cảm thấy hoảng hốt, đầu óc rối loạn, giống như còn đang lơ lửng trong mộng vậy.

Đường Lê sấy tóc cho anh rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ, cổ họng Tề Diệp lăn lộn, cũng rón rén nằm bên cạnh cô.

Nhưng lần này không giống như lúc trước, anh lại không dám đánh giá quá cao ý chí của mình, vậy nên không dám hành động thiếu suy nghĩ đi đụng chạm Đường Lê.

Anh cứ như vậy nằm nghiêng bên cạnh Đường Lê, cô lại đưa lưng về phía anh.

Đôi mắt Tề Diệp lóe lên, cho dù lúc này là buổi tối, anh cũng có thể nhìn thấy cổ trắng nõn của cô, còn có vành tai ửng đỏ chưa phai của cô.

Hóa ra không phải một mình anh căng thẳng bất an như vậy, cô cũng có cảm giác

Nhận thức này làm cho khóe môi thiếu niên bất giác nhếch lên, mặt mày cũng nhu hòa hơn một chút.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cần hơi động một chút ngón tay là có thể chạm vào đối phương.

Tề Diệp nhìn thẳng vào người trước mắt, sợ chỉ cần mình nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, ngày mai sau khi tỉnh lại phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng hoang đường mà thôi.

Anh sợ phải trở lại thực tế lạnh lẽo.

Đường Lê kỳ thật cũng không ngủ được, không biết vì là hưng phấn hay là khẩn trương, ít nhiều cũng cảm thấy không chân thật.

Hơn nữa tiếng hít thở của thiếu niên phía sau tuy rằng không nặng, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được anh cũng không có ngủ, hơn nữa tầm mắt nóng rực, vẫn còn rơi lên trên người cô.

Giống như cô, anh có lẽ cũng cảm thấy tất cả những điều này không thực tế.

Ý thức được điều này, đôi mắt Đường Lê lóe lên, nghiêng người xoay người qua.

Tề Diệp không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên quay qua, tầm mắt hai người bất ngờ không kịp đề phòng chạm nhau, sợ tới mức anh cuống quít cúi đầu định tránh đi.

"Anh hoảng hốt cái gì vậy? Muốn nhìn thì nhìn, khuôn mặt này của tôi cũng không phải là vé vào cửa khu thắng cảnh, lại không cần thu phí. "

Phải, phải.

Bây giờ họ đã khác, họ đã chính thức kết giao với nhau.

Anh không cần phải cẩn thận như lúc trước, giấu giếm không dám để cho cô biết tâm ý của mình.

Thiếu niên khẽ mím môi, lông mi thật dài run rẩy, nhấc mí mắt lên, lúc này mới ngước mắt khẩn trương nhìn qua.

"...... Sao em không ngủ đi? "

"Ngủ không được, cứ nghĩ đến những chuyện gì đâu."

Đường Lê cảm thấy nằm nghiêng như vậy có chút không thoải mái, giơ tay chống đầu.

Tóc của cô dài hơn một chút so với các thiếu niên khác, sát bên cổ, bởi vì động tác này nên có một hoặc hai sợi tóc trượt xuống.

Càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô.

"Tề Diệp, tôi có thể hỏi anh một câu được không?"

"Rốt cuộc anh thích tôi ở điểm gì?"

Vấn đề này từ lúc vừa rồi Đường Lê đã suy nghĩ, cô cảm thấy mình tính tình không tốt, luôn chọc cho anh khóc.

Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6

Cũng không làm chuyện gì đặc biệt, sao đối phương đột nhiên lại thích cô?

"Tôi có hảo cảm với anh còn có thể giải thích, dù sao ngoại hình anh rất đẹp, cũng coi như tôi thấy sắc nảy lòng tham. Nhưng nếu anh nói vì khuôn mặt của tôi mà thích tôi, tôi không tin. "

"Nếu thật sự muốn nói đẹp, Trần Điềm Điềm cũng rất đẹp, hơn nữa các người lại là bạn cùng bàn, sao anh không thích cô ấy mà nhất định coi trọng tôi?"

Tề Diệp bị hỏi nên ngẩn ra, câu trước còn tốt, nghe được câu phía sau cô nhắc tới Trần Điềm Điềm.

Đôi môi mỏng của anh khẽ mím lại, vẻ mặt cũng có chút nhạt.

Cũng không phải là bởi vì đối với Trần Điềm Điềm có ý kiến gì, mà là anh không thích Đường Lê lấy loại chuyện này làm ví dụ.

Anh sẽ không thích Trần Điềm Điềm, cũng sẽ không thích người khác.

Anh chỉ thích cô.

"...... Em rất tốt, chỉ là bản thân em không biết mà thôi. "

Trong lòng anh vẫn không có cảm giác an toàn, cho nên từ sau khi biết mình thích Đường Lê, anh liền phát hiện trân bảo mình thích cũng không phải chỉ có một mình anh phát hiện ra vẻ đẹp chói mắt của cô.

Rất nhiều người biết, nhưng chỉ có cô ấy không biết mà thôi.

Trần Điềm Điềm người rất tốt, cô ấy nguyện ý giúp anh, cho nên anh mới có cơ hội thể hiện cõi lòng, mới có cơ hội biết Đường Lê cũng có cảm giác với anh.

Anh rất biết ơn cô ấy.

Nhưng không phải tất cả những người thích Đường Lê đều là Trần Điềm Điềm, còn có Khương Tuyết Nhi là một, Sở Bắc Thần ở trường thể thao bên cạnh là hai.

Tề Diệp rất tự ti cũng rất không tự tin.

Luận ưu thế giới tính anh không bằng Khương Tuyết Nhi, luận ưu thế diện mạo anh không thể so sánh với Sở Bắc Thần.

Sở Bắc Thần có đường nét rõ ràng, ngũ quan tuấn mỹ, rất anh khí tuấn lãng. Không giống như anh, nam sinh nữ tướng, vừa mềm mại vừa quyến rũ, không có một chút khí khái nam tử nào.

"Đường Lê, bản thân tôi cũng biết mình một đống tật xấu, tôi giả tạo, tính chiếm hữu du͙ƈ vọиɠ mạnh mẽ, thân thể tôi cũng không tốt, còn luôn sợ hãi khóc lóc. Tôi không tốt, tôi không xứng với em. "

"Cho nên khi em nói em cũng có hảo cảm với tôi, tôi cảm thấy cực kỳ không chân thật, có vui mừng đồng thời nhiều hơn là sự sợ hãi..."

Đường Lê ngạc nhiên nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mắt, đuôi mắt hắn phiếm hồng, thanh âm vừa buồn bực vừa nặng.

Cô giơ tay lên lau khóe mắt anh ướŧ áŧ, ngón tay lại vuốt ve gò má anh.

Thấy anh nức nở một tiếng lại không nói nữa, đầu ngón tay cô khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng búng trán anh.

"Anh sợ cái gì vậy? Hả? "

Tề Diệp mím môi mỏng, chậm lại một lát mới thấp giọng mở miệng.

"Em rất tốt, em xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn. Nhưng tôi cái gì cũng không có. Tôi sợ thời gian dần qua em hết có cảm giác mới mẻ, em sẽ chán ghét, em sẽ không cần tôi nữa..."

Lời này nghe rất quen tai.

Là lời Đường Lê lúc trước nói cho Tề Diệp nghe. Nhưng cô chỉ tùy ý mà nói, đến miệng thiếu niên vừa ủy khuất vừa đáng thương, giống như một giây sau sẽ khóc ra.

Kết quả cũng không biết chuyện gì xảy ra, đối phương càng như vậy, trong lòng cô càng ngứa ngáy, cũng càng thêm thú vị.

"Phải không? Tôi có gì tốt, anh nói cho tôi nghe. "

Tề Diệp chớp chớp mắt, hiển nhiên không ngờ rằng đối phương sẽ đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Anh há miệng, nhất thời cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Chính là, em, em..."

"Tôi làm sao?"

Tề Diệp đỏ mặt, đầu óc càng loạn, suy nghĩ cũng không thông suốt, nhất là khi đối diện với đôi mặt cười của Đường Lê, anh càng ấp úng không biết nên nói cái gì cho phải.

Anh biết Đường Lê đang trêu chọc mình, thế nhưng anh lại chịu không nổi bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú.

"Em đừng nhìn như vậy..."

Anh giơ tay lên nhẹ nhàng phủ lên mặt Đường Lê, lông mi của cô vừa dài vừa dày, quét qua lòng bàn tay anh vừa nhẹ vừa ngứa.

Thiếu niên hít sâu một hơi, sau khi cô không còn trong tầm mắt, trong lòng anh mới thả lỏng được một chút.

Đường Lê cũng không thèm quản anh, tùy ý để anh che mắt mình như vậy.

"Được rồi, hiện tại tôi không nhìn anh, anh muốn khen tôi cái gì thì khen đi, tôi nghe. Tôi là người ngày thường bị người khác mắng quen rồi, còn chưa được nghe người ta khen. "

"Khen nhiều một chút, nếu làm tôi cao hứng, cuối tuần tôi sẽ dẫn anh đi chơi."

"Lần này sẽ không dẫn thêm người khác, chỉ có hai chúng ta, thế nào?"

Không phải không nói, đây đối với Tề Diệp mà nói là một hấp dẫn cực lớn.

Anh chưa từng cùng Đường Lê một mình đi ra ngoài chơi, lúc trước anh cũng đi theo cô ra ngoài, nhưng là bởi vì giao đấu giữa 2 trường nhất trung và thể thao.

Không chỉ có đội bóng rổ giữa hai trường, mà còn có bọn Sở Bắc Thần, lúc nửa chừng lại có một Khương Tuyết Nhi tới.

Từ đầu đến cuối Tề Diệp trên cơ bản cũng không có cơ hội cùng Đường Lê ở chung một mình, ngay cả lời cũng không nói được vài câu.

Tính anh cũng không ham chơi, trước khi quen biết Đường Lê anh sống ba điểm một đường. Cho dù đến cuối tuần cũng bình thường là ở nhà luyện đề, chăm sóc Tề Minh, rất ít khi đi ra ngoài.

Nhưng mà nếu như là cùng Đường Lê đi ra ngoài, dù chỉ trong suy nghĩ cũng đủ để cho anh động tâm không thôi.

"Thật sao?"

Cổ họng Tề Diệp lăn lộn, sợ đối phương nói giỡn với mình, lại nhẹ nhàng hỏi lại một câu.

Nói thật, Đường Lê cũng chỉ là thuận miệng mà nói, đùa giỡn anh, muốn nhìn xem anh có phản ứng gì.

Vốn tưởng rằng anh sẽ thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó xoay người đi không để ý tới cô, dù sao da mặt anh cũng mỏng

Cũng không ngờ Tề Diệp lại chờ mong như vậy.

Dáng vẻ cẩn thận, sợ cô đổi ý.

Đường Lê bị nhìn chằm chằm nên không được tự nhiên, dừng một chút, rầu rĩ từ trong cổ họng phát ra một đơn âm xem như đã đồng ý.

Ánh mắt Tề Diệp sáng lên, sau khi nhận được câu trả lời xác định thì rất là cao hứng. Nhưng nghĩ lại muốn khen Đường Lê, anh ít nhiều lại có chút xấu hổ.

Anh cúi đầu thu liễm cảm xúc nơi đáy mắt, tay bất giác nắm chặt chăn dưới thân.

"...... Tuy rằng tính tình của em không tốt lắm, lúc nói chuyện ngữ khí cũng xông lên, không có tính nhẫn nại gì, một lời không hợp liền động tay động chân. Nhưng tôi biết em rất dịu dàng, em chỉ không giỏi biểu đạt, khẩu thị phi mà thôi. "

"...... Được, tiếp tục đi. "

"Nếu như em có thể phát huy mặt sau, tôi đoán chắc có thể em sẽ cành cao hứng."

Đường Lê bị những lời này của Tề Diệp làm cho nghẹn lại, trong lúc nhất thời không phân biệt được đối phương đến tột cùng là đang khen cô hay đang đâm chọc cô.

Thiếu niên cong khóe môi, cảm thấy cô đặc biệt đáng yêu, không nhịn được lại gần một chút, chạm môi cô.

Đường Lê đột nhiên bị hôn thì sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì lại nghe được đôi môi mỏng của Tề Diệp khẽ mở ra, ôn nhu tiếp tục nói.

"Không có, tôi thật sự đang nghiêm túc khen ngợi em."

"Em không biết em tốt biết bao nhiêu, có đôi khi có thể chính em cảm thấy mình chỉ là làm một chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng mỗi một chuyện đều làm cho người ta khó có thể ngăn cản. Em Là một kho báu bị phủ bụi, chính em giấu chính mình, vì vậy họ không biết em tốt biết bao nhiêu. "

"Nhưng không phải tất cả mọi người đều mù. Trần Điềm Điềm, Khương Tuyết Nhi, còn có Sở Bắc Thần. Bọn họ đều biết, họ phát hiện ra... nhận thấy em rất tốt, em rất tốt. "

Đôi mắt thiếu niên ảm đạm một phần, đưa tay ôm chặt lấy cô vào trong ngực.

"Bọn họ cũng tốt hơn tôi, Đường Lê, là tôi không tốt, tôi không xứng với em."

"Cám ơn em đã thích tôi, cho dù chỉ có một chút, tôi cũng sẽ cố gắng nắm bắt. Tôi sẽ cố gắng trở thành người tốt hơn, tốt đến mức không cầu có thể xứng đôi với em, tôi nghĩ ít nhất có thể xứng đôi với em vậy là tốt rồi. '"

Rõ ràng là để cho anh khen mình, kết quả đến cuối cùng anh lại bắt đầu bất an sợ hãi.

Cảm giác được sức lực thiếu niên ôm mình càng thu càng chặt, Đường Lê thấy có chút không thích hợp, nhưng cũng nhịn không có đẩy ra.

"Đường Lê, tôi thích em, tôi thật sự rất thích em."

Đường Lê phát hiện Tề Diệp đang lắp bắp , hết lần này đến lần khác, kiên định bất đắc dĩ.

Mỗi một lần được anh tỏ tình như vậy, Đường Lê trong lòng đều rung động không thôi, tim đập như lôi.

Hô hấp của cô có chút loạn, cảm giác được thân thể thiếu niên run rẩy, rất là bất an.

Đầu ngón tay Đường Lê khẽ động, cũng không do dự mà ôm qua, đáp lại.

"Được."

"Vậy xin anh đem phần thích này duy trì lâu dài một chút..."

Bởi vì tôi cũng thích anh.

Lời sau Đường Lê không nói, cô nghĩ sau này thiếu niên cũng sẽ mềm giọng như vậy, gắt gao ôm Trần Điềm Điềm lo được lo mất biểu đạt tình yêu như vậy.

Nói thật, trong lòng cô ít nhiều cảm thấy không dễ chịu.

Cũng may ngay từ đầu cô đã hạ quyết tâm, chỉ là hành động vui vẻ nhất thời, cũng chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cả hai chia tay. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6

Tương lai là tương lai, và bây giờ là hiện tại.

Ít nhất hiện tại, người thiếu niên đang ôm chặt là cô, không phải người khác.

Giờ khắc này là thật lòng, vậy là đủ rồi.

Tề Diệp không biết Đường Lê đang suy nghĩ cái gì.

Anh nghe bên tai truyền đến thanh âm ôn hòa, hơi thở cũng thanh ngọt. không khỏi làm thân thể anh nóng lên, chôn ở trên người cô hít một hơi thật sâu.

"Vậy cũng xin em đừng chán ghét tôi nhanh như vậy, tốt nhất có thể thích tôi thật lâu."

Nghe được giọng điệu bá đạo hiếm có của đối phương, Đường Lê ngoài ý muốn nhíu mày.

Tâm trạng cũng có chút suиɠ sướиɠ.

Thiếu niên tiếp thu bài học trước đó không dám lung tung cọ xát nữa, sau khi ngửi ngửi mùi sữa hoa nhài trên người cô, anh lại có chút phản ứng.

Vì thế đành phải hít sâu một hơi, đỏ mặt khắc chế rời khỏi người cô.

Sau khi rụt về vị trí của mình, đôi mắt Tề Diệp lóe lên, vùi đầu vào trong chăn chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn chằm chằm Đường Lê.

"Em có hạnh phúc không?"

Đường Lê nghe được một câu bất ngờ không kịp đề phòng của anh thì dừng lại một chút, lập tức mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, đây là anh đang hỏi cô được khen có vui hay không.

Cô cong môi hơi gật đầu.

"Rất vui."

"Anh muốn đi đâu chơi? Không thể qua cuối tuần hoặc lâu hơn hai ngày nghỉ, không thể đi quá xa, chỉ cần ở gần thành nam Hoài Nam là được, anh xem mình muốn đi đâu, rồi nói cho tôi biết, tôi sẽ dẫn anh đi. "

Cổ họng Tề Diệp cuồn cuộn, nhịn không được lại muốn tiến lên người Đường Lê.

Cuối cùng vẫn chịu đựng được quấn chăn không nhúc nhích.

"...... Tất cả đều ổn. "

"Hả? cái gì? "

Bởi vì nửa dưới mặt được chôn trong chăn, Tề Diệp lúc nói chuyện thanh âm cũng ấp ớt, Đường Lê nghe không rõ.

Anh run rẩy, vươn tay nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay cô. Sau đó lại lấy tay phủ lên, mười ngón tay đan vào nhau, nắm chặt.

"Chỗ nào cũng được."

"Chỉ cần được ở cùng một chỗ với em, chỗ nào cũng được."

Đường Lê có đôi khi cảm thấy Ninh Đệ nói đúng, người trước mắt này không chỉ là yêu tinh, hơn nữa còn là loại yêu tinh không biết mình là yêu tinh.

Không cần làm gì cả, chỉ cần một ánh mắt lướt qua, nói một hai câu là có thể trêu chọc người ta đến rối loạn nội tâm.

Cô biết đối phương nói lời này là thật lòng, thật sự anh ấy cảm thấy chỗ nào cũng tốt.

Nhưng anh lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô, còn muốn chạm vào cô như vậy, vừa thuần khiết vừa du͙ƈ vọиɠ, dạy lòng người viên ý mã.

Hận không thể cái gì cũng nâng lên tay anh.

Đường Lê đè nén rung động trong lòng, nuốt nước miếng.

"...... Tôi cũng không biết phải đi đâu. "

"Bình thường cuối tuần tôi không chơi bóng mà là chơi game, thỉnh thoảng hội họp bạn bè. Ngoài ra chỉ ở trong phòng, cũng không đi đâu khác. "

Cô nói đến đây, ý thức được cái gì đó liền đưa tay sờ sờ điện thoại di động đặt ở đầu giường.

"Nếu chúng ta cũng không biết đi đâu, để tôi đi tìm một chút, xem có chỗ nào thú vị..."

Tề Diệp không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn chăm chú vào người trước mắt. Ánh sáng trên màn hình điện thoại chiếu rọi trên gương mặt cô, đôi mắt màu trà kia càng thêm trong suốt.

Anh quên nói điều quan trọng.

Anh cũng thích đôi mắt của cô, trong suốt xinh đẹp, không có một chút tạp chất.

Đặc biệt là khi anh nhìn thấy nó.

Nhật thăng nguyệt trầm, sao trời lấp lánh, tựa như đều rơi vào đôi mắt này.

Làm thế nào có thể có một người đàn ông đẹp như vậy trên thế giới?

Mắt, mũi, môi, tất cả đều đẹp đến nỗi mọi người không thể rời mắt.

Đôi môi mỏng của Tề Diệp đè lên, tầm mắt bất giác trở nên nóng rực.

Anh cúi đầu, tâm tình tối tăm, bất động thanh sắc mà áp chế phản ứng dưới thân.

Đường Lê đối với tâm tư người bên cạnh hồn nhiên không biết, cầm di động lướt qua một vòng, dư quang thoáng nhìn thấy một tiêu đề "công lược hẹn hò mười đại thánh địa".

Hẹn hò...

Bọn họ hình như đã xác định quan hệ, hai người cùng nhau đi chơi, đây không phải là hẹn hò sao?

Trách không được vừa rồi Tề Diệp nghe xong lời của cô, mặt đỏ như vậy, thì ra là coi đây là hẹn hò.

Không ý thức được đây là hẹn hò còn tốt, Đường Lê còn có thể tùy tiện nhìn xem, nhìn chỗ nào đánh giá không tệ sẽ tùy tiện lưu ý.

Nhưng một khi ý thức được đây là hẹn hò, cô cũng không hiểu sao cũng trở nên khẩn trương.

Tề Diệp nhìn bộ dáng giống như rất chờ mong, nghĩ vẫn nên cẩn thận một chút, đừng đến lúc đó làm hỏng chuyện lại làm cho người ta khóc.

Vì thế Đường Lê từ mười chỗ này sàng lọc nửa ngày, loại bỏ khoảng cách quá xa, còn có đánh giá một chút địa điểm sau đó.

Cuối cùng chốt lại trong một công viên giải trí.

Bắt xe khoảng nửa tiếng là tới, mấu chốt là chơi hạng mục gì đó cũng nhiều, nhìn qua cũng rất tốt.

Chính là không biết Tề Diệp có thích hay không.

"Tề Diệp à, tôi tìm qua thì thấy một công viên chủ đề, anh..."

"Được."

Đường Lê còn chưa kịp nói xong, thiếu niên mở miệng nhẹ nhàng đáp một tiếng như vậy.

Cô nghẹn lại, nhìn bộ dáng nhu thuận ngoan ngoãn của anh, cũng không còn hứng nói chuyện.

"Vậy được đi, chỉ cần hỏi anh cái gì anh cũng nói được. Vậy thì chọn nơi này, đến lúc đó tôi mua vé trước một ngày, sau đó liền dẫn anh đi. Chắc hẳn là rất thú vị đi, dù sao tôi cũng chưa từng đi qua. "

Giống như lại có một tâm sự.

Sau khi Đường Lê đặt điện thoại xuống, không bao lâu sau cũng chậm rãi ngủ thiếp đi.

Thiếu niên nghe tiếng hít thở đều đều bên cạnh truyền đến, mí mắt anh khẽ động, ngước mắt lẳng lặng nhìn qua.

Đường Lê không biết từ lúc nào đã ngủ một chút, cứ như vậy nằm nghiêng đối diện với anh.

Trên chăn trên người cô có mùi sữa hoa nhài, hơi thở của người trước mắt thở ra.

Đôi mắt Tề Diệp tối sầm, tầm mắt im lặng dừng trên cánh môi mềm mại của cô.

Cổ họng anh lăn lộn, chần chờ một chút.

cuối cùng vẫn không nhịn được giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào cánh môi cô.

Trước đó đã phát hiện, màu môi Đường Lê rất đậm, hơn nữa còn nhỏ hơn so với các nam sinh khác, hơn nữa cũng mềm mại hơn.

Tề Diệp không phân biệt được là ngón tay của mình quá nóng, hay là hơi thở của cô nóng bỏng.

Anh cảm thấy không dám cử động quá mạnh, chỉ dùng ngón tay từng chút từng chút chậm rãi vuốt ve cánh môi cô.

Lúc mới bắt đầu còn tốt, càng về sau anh càng khó chịu, người khô nóng lên.

Chỉ cần hôn nó.

Chỉ cần chuồn chuồn lướt nước.

Bây giờ họ đã xác định mối quan hệ, anh bạn trai của cô, và anh không phải là người lạ nào khác.

Anh chỉ hôn một cái, hôn một cái mà thôi, chắc là không có gì.

Huống chi Đường Lê đã ngủ thiếp đi, chỉ cần anh cẩn thận một chút, cô cũng sẽ không biết.

Tề Diệp nhiều lần nói trong lòng như vậy, hết lần này đến lần khác trấn an tâm tình khẩn trương của mình cùng trái tim sắp nhảy ra.Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6

Sau khi nhiều lần xác định đối phương đã ngủ say, tay anh lấy từ trong chăn ra, chống đỡ bên gối của cô.

Sau đó nhẹ nhàng hô hấp, chậm rãi cúi đầu tới gần.

Môi Đường Lê khẽ mở ra, hơi thở nóng ẩm theo anh tới gần phun lên gò má anh.

Giống như đường ngậm trong miệng, vừa thơm vừa ngọt.

Tề Diệp nuốt nước miếng, cúi người dán hai mảnh môi mỏng đến cánh môi cô.

Cảm giác ấm áp, mềm mại hơn ngón tay của cô, mềm mại hơn vòng eo của cô.

anh vốn chỉ muốn nhẹ nhàng chạm vào như vậy, cảm thụ được xúc cảm rồi sẽ rời đi.

Nhưng sau khi thật sự chạm vào anh lại không nỡ, cổ họng truyền đến tiếng vang nhỏ bé.

Tề Diệp có chút hối hận, hối hận chính mình không ngăn cản được hấp dẫn mà dán lên.

Căn bản không đủ, anh còn muốn nhiều hơn.

Anh thấy Đường Lê cũng không có động tĩnh tỉnh lại, lá gan cũng lớn lên.

Từ lúc mới bắt đầu chỉ là đơn giản đụng chạm, trằn trọc, rồi lại khẽ cắn lên.

Cuối cùng anh lại thăm dò muốn thân cận hơn, từng chút từng chút... cạy mở.

"Này..."

Ước chừng là bị hôn đến có chút hô hấp không thông, Đường Lê cau mày kêu lên một tiếng.

Tề Diệp nghe được, cuống quít dời khỏi môi cô, thấy lông mi của cô khẽ động nhưng cũng không có tỉnh lại, lúc này mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.

Hô hấp anh dồn dập, giơ tay lên đặt ở lồng ngực mình, anh cảm nhận được rõ ràng nhịp tim đập bên trong mình như sấm.

Từng chút một, đập đến đinh tai nhức óc.

Tề Diệp mím môi mỏng, chậm lại trong chốc lát lại một lần nữa rơi lên trên môi Đường Lê.

Màu môi của cô vốn đã đậm, lúc nãy bị anh cắn như vậy... Đầm nước liễm diễm e lệ.

Cũng là lúc này, thiếu niên mới hậu tri hậu giác ý thức được mình vừa rồi làm cái gì, ngạc nhiên lấy lòng bàn tay che giấu môi mình.

Rõ ràng anh chưa từng thân cận với người khác như vậy, càng không có hôn qua.

Thế nhưng loại chuyện này anh chỉ cần đụng phải Đường Lê liền không hiểu sao nước chảy thành sông, thuận theo bản năng đi thử một lần là sẽ biết.

Giống như vừa rồi trong phòng tắm, giống như bây giờ.

Hai tai Tề Diệp đỏ đến lợi hại, cổ còn có cả người cũng bắt đầu nhiễm ửng màu đỏ.

Nhất là khi nhìn thấy hô hấp Đường Lê chưa loạn phân nào, cứ như vậy bình tĩnh mà bình yên ngủ ở bên cạnh mình. Trong lòng anh càng thêm phỉ nhổ chính mình không biết xấu hổ, mặt dày vô sỉ.

Rõ ràng đều là con trai, rõ ràng cô cũng nói là thích anh.

Tại sao anh lại hoảng loạn như vậy, hơn nữa, còn không biết đói khát, du͙ƈ vọиɠ như vậy. Suy nghĩ nhiều.

Tề Diệp xấu hổ ngồi trên giường, anh ôm đầu gối vùi mặt vào.

Mà trong làn tóc, màu ửng của vành tai vẫn có thể thấy rõ ràng như trước.

Em không cảm thấy gì sao?

Em sẽ không giống như tôi, cũng khao khát mình như vậy?

Anh nghĩ tới đây từ đầu gối ngước mắt nhìn qua, đi xuống, cuối cùng rơi xuống giữa chân Đường Lê.

Trên người cô đang đắp một lớp chăn mỏng, cũng không dày, chỉ cần hơi có phản ứng đều có thể nhìn thấy.

Tuy nhiên, không có.

Đừng nói là phản ứng, từ lúc trước đến bây giờ hô hấp Đường Lê cũng chưa từng rối loạn.

Em có thực sự thích tôi không...

Hay chỉ có tôi như vậy... không biết xấu hổ như vậy sao?

Trong lòng Tề Diệp có chút không xác định, anh cắn cắn môi, cho dù là là loại suy đoán nào anh cũng đều khó có thể tiếp nhận.

Anh nức nở một tiếng, hận không thể tìm một chỗ đem chính mình giấu đi không để cho người ta nhìn thấy.

"Đường Lê..."

"Đường Lê..."

Một lúc lâu sau, trong căn phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở, thiếu niên gọi tên cô.

Khóe mắt ướŧ áŧ, hơi thở cũng trở nên có chút nặng.

Tề Diệp cũng không biết vì sao mình lại nổi lên phản ứng.

Bên trong anh tựa như có thứ gì đó sắp phá tan gông cùm xiềng xích, từng chút từng chút kịch liệt đụng vào trong lòng anh.

"Hu hu, muốn..."

Muốn em.

===========

Cái chương này dài 4k5 từ, gõ chữ muốn gãy cả tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện