Chương 116: Trộm Người
Ba dị năng giả cấp ba, Mạnh Giang Thiên còn chưa để vào mắt. Anh đánh giá hệ gió của mình hiện tại cũng phải cấp sáu cấp bảy.
Cho dù bị đánh hội đồng, nếu đánh không lại anh còn chạy, đã chạy thì không ai có thể ngăn được anh.
"Tiểu tử cậu đúng là dầu muối không vào nổi. Cậu thấy chị là một người thiếu tiền sao? Chị đây hiện tại thật sự không nghĩ ra muốn cái gì, nếu cậu không muốn nợ nhân tình, vậy tôi cái gì cũng không cần, miễn phí cho cậu đi?"
"Không được." Mạnh Giang Thiên nhất quyết, lại muốn đi.
"Đứng lại." Diêu Tuyết đời này chưa từng theo đuổi một người đàn ông nào như vậy, đừng mơ tưởng cô dễ dàng buông tha.
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Mạnh Giang Thiên cũng rất im lặng, đời này anh cũng chưa từng bị một người phụ nữ theo đuổi như vậy.
"Được rồi, vậy tôi liền nói thẳng. Trịnh Gia Kiều nói hắn gặp một dị năng giả cấp cao, nói rất thần bí, hắn đều sắp thổi cậu lên trời rồi. Cho nên tôi chính là muốn thăm dò một chút đẳng cấp của cậu rốt cuộc cao bao nhiêu. Nếu cậu thật sự đẳng cấp rất cao, tôi là chuẩn bị quyến rũ cậu, đem cậu lưu lại trong khu an toàn. Nhưng tiểu tử cậu dầu muối không vào, tôi lớn như vậy, chưa bao giờ theo đuổi đàn ông thất bại."
"Tôi sẽ không ở lại trong khu an toàn của các cô, Đừng phí tâm."
Mạnh Giang Thiên muốn đi, Diêu Tuyết lại ngăn lại.
"Cậu không ở lại chỗ này cũng được, nhưng tôi muốn mời cậu giúp một việc. Tôi giúp cậu đi Thôi gia trộm người, cậu giúp tôi việc này, chúng ta liền xí xóa."
Sớm nói như vậy không phải là xong rồi sao, Mạnh Giang Thiên trong lòng chửi bới một câu, mặt không chút thay đổi hỏi: "Việc gì?"
"Chúng tôi chuẩn bị ra ngoài khu an toàn gϊếŧ zombie phạm vi lớn một lần, tôi hy vọng cậu có thể đi theo chúng tôi, tốt nhất có thể gϊếŧ sạch zombie xung quanh."
"Không được." Mạnh Giang Thiên suy nghĩ một chút, lập tức cự tuyệt.
"Tại sao?"
"Zombie xung quanh khu an toàn các cô có quá nhiều, đều gϊếŧ sạch quá lãng phí thời gian."
Mạnh Giang Thiên một đường bay tới, nhìn thấy gần khu an toàn có không ít zombie.
Anh còn phải nhanh chóng trở về quê tìm ba mẹ mình, không có thời gian giúp người khác gϊếŧ zombie.
"Vậy không gϊếŧ sạch cũng được, cậu giúp chúng tôi tìm ra zombie có trí tuệ gϊếŧ chết cũng được." Diêu Tuyết lui một bước nói.
"Zombie có trí tuệ?" Mạnh Giang Thiên nhướng mày, hiện tại zombie khôi phục chỉ số thông minh? Vậy họ là zombie hay con người?
"Đúng vậy. Hiện tại xuất hiện zombie có trí tuệ, bọn nó có thể tổ chức zombie, cùng nhau công kích khu an toàn."
"Bọn nó có trí tuệ vẫn là zombie sao? Nó không nghĩ về con người trước đây của nó? Tại sao lại tấn công con người?"
"Bọn nó chỉ có trí tuệ, cũng không khôi phục trí nhớ. Nó vẫn có một sự thèm ăn mạnh mẽ máu thịt con người. Khu an toàn tập hợp rất nhiều người, là nơi tốt nhất cho chúng nó ăn buffet. Vì ăn được máu thịt của con người, bọn nó sẽ không như zombie bình thường đấu đá nhau, có đại não con người, bọn nó sẽ có kế sách để tấn công khu an toàn. Lấy trình độ phòng vệ trước mắt và số lượng dị năng giả trong khu an toàn của chúng tôi, nếu có zombie trí tuệ tới công kích, khu an toàn của chúng tôi cũng có thể sẽ bị san bằng tất cả."
"Cũng? Có khu an toàn nào bị san bằng rồi sao?"
"Ừm." Diêu Tuyết gật đầu, đột nhiên nhìn Mạnh Giang Thiên hỏi: "Cậu đến từ khu an toàn thủ đô có phải không?"
"Đúng vậy."
"Vậy cậu không biết khu an toàn thủ đô các cậu đã bị zombie có trí tuệ công phá, người đều chết sạch sao?"
"Cái gì! Xảy ra khi nào?" Lời nói của Diêu Tuyết khiến Mạnh Giang Thiên quá mức khiếp sợ. Lúc bọn họ rời đi, khu an toàn thủ đô rõ ràng còn tốt.
"Hẳn là chuyện đêm qua đi. Người quản lý của họ đã yêu cầu chúng tôi giúp đỡ. Nói khu an toàn của bọn họ có thông đạo ngầm, zombie có thể từ thông đạo ngầm tiến vào khu an toàn, muốn chúng tôi phái dị năng giả tới hỗ trợ. Nhưng dị năng giả của chúng tôi còn không đủ dùng, làm sao có dư thừa đi giúp hắn."
"Đêm qua, bọn họ lại gửi tin nhắn cầu cứu, nói bọn họ bị lực lượng zombie lớn công kích, cửa thành đã bị công phá. Còn gửi một đoạn video tới, quả thật toàn bộ khu an toàn đều bị zombie xâm nhập, cục diện kia rất thảm."
Diêu Tuyết hồi tưởng lại đoạn video tối hôm qua nhìn thấy, không khỏi run rẩy, vỗ vỗ ngực có chút buồn nôn.
Hình ảnh kia hiện tại nhớ tới vẫn sẽ khiến cho có phản ứng sinh lý, lúc tận thế vừa tới, cô cũng chưa từng thấy qua cục diện thảm hại như vậy, quả thực là địa ngục trần gian.
"Chúng tôi cảm thấy sự tình nghiêm trọng, phải đi xem một chút, liền phái mấy dị năng giả qua. Hôm nay dị năng giả truyền về tin tức, khu an toàn thủ đô đã bị zombie chiếm lĩnh, bọn họ ít người, không dám đi xuống tìm kiếm người sống. Nhưng phỏng chừng đã không còn người sống nữa. Cậu không phải là dị năng giả tối hôm qua lâm trận chạy trốn đó chứ?" Diêu Tuyết đột nhiên trừng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên, vẻ mặt khinh bỉ.
Nhưng thấy Mạnh Giang Thiên vẻ mặt khiếp sợ, không giống như diễn, lại cảm thấy Mạnh Giang Thiên có thể chỉ là vận khí tốt, trước khi zombie xâm chiếm liền rời đi.
Mà Mạnh Giang Thiên đúng là vận khí tốt, tốt đến mức trùng hợp rời đi vào buổi tối zombie xâm chiếm.
Mạnh Giang Thiên cũng không có ấn tượng gì tốt với khu an toàn thủ đô. Nhưng người trong thành kia đều đã chết, Mạnh Giang Thiên vẫn cảm thấy trong lòng có chút nặng nề, tận thế vẫn tàn khốc.
Điều này làm cho anh càng muốn sớm mang theo ba mẹ Thôi Tây Sinh đi tìm ba mẹ mình.
Nếu khu an toàn của Tô Thành cũng xuất hiện zombie có trí tuệ, anh sớm một chút chạy về, người khác anh không giữ được, nhưng người nhà mình vẫn tự tin có thể bảo vệ.
"Xin lỗi, tôi e rằng tôi không thể giúp cô. Tôi sẽ tự cứu người." Mạnh Giang Thiên vẫn cự tuyệt thỉnh cầu của Diêu Tuyết, bên cạnh gió nổi lên, Mạnh Giang Thiên trực tiếp bay lên bầu trời.
"Chờ một chút. Cậu không hỗ trợ cũng được, nhưng nếu sau này khu an toàn của chúng tôi thật sự bị zombie đánh phá, cậu có thể trở về hỗ trợ không?" Diêu Tuyết đúng lúc giữ chặt cánh tay Mạnh Giang Thiên, bị Mạnh Giang Thiên mang theo bay lên bầu trời.
Cô cũng thật sự cảm nhận được tốc độ của Mạnh Giang Thiên, cảnh sắc bên cạnh bởi vì tốc độ quá nhanh đều nối liền thành một đường.
Mạnh Giang Thiên chưa từng thấy qua tiểu yêu tinh nào dính người như vậy, chậm lại tốc độ bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tôi đáp ứng cô. Nếu thật sự có ngày đó, tôi sẽ trở về hỗ trợ."
"Thật sao! Vậy số điện thoại của cậu là gì?" Diêu Tuyết cao hứng hỏi.
Không còn cố ý trêu chọc, khuôn mặt tươi cười phát ra từ nội tâm của Diêu Tuyết quả thật đẹp không gì sánh được.
Cách quá gần, Mạnh Giang Thiên rất không tự nhiên, tránh thoát Diêu Tuyết, mang theo cô treo lơ lửng giữa không trung, Mạnh Giang Thiên thản nhiên nói: "Tôi không có điện thoại di động."
"Vậy tôi phải liên lạc với cậu như thế nào?"
"Không biết."
"Lúc rời đi tôi sẽ đưa cho cậu một cái di động, cậu cũng đừng ném đi."
"Sẽ không."
"Vậy đi thôi, đi trộm người."
Đi theo Diêu Tuyết một đường chạy như điên, hai người rất nhanh tới một khu biệt thự.
Biệt thự số 8 số may mắn, ngay cả diện tích cũng lớn hơn biệt thự khác một vòng.
"Cậu tránh xa một chút, đừng để họ phát hiện ra. Thôi gia này là điển hình của nhà giàu mới nổi, còn là một nhà giàu mới nổi có vũ lực. Cả nhà đầu óc đều có vấn đề, không có một người tốt, hết lần này tới lần khác còn không có ai đánh bọn họ. Tôi lặng lẽ trộm người rồi đi, cậu tránh xa một chút. ”
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
22/9/2021
#NTT
Bình luận truyện