Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Chương 146: Về Nhà



Dream Lisa cho Mạnh Giang Thiên xem một đoạn video điện thoại di động, tất cả chân tướng đều rõ ràng.

Nhìn trong video Lưu An Giản khuôn mặt cay nghiệt nhắc tới mình, Mạnh Giang Thiên khẽ nhíu mày. Anh chỉ là cự tuyệt Lưu An Na mà thôi, về phần muốn đẩy anh vào chỗ chết?

Hoặc là bởi vì... Thôi Tây Sinh?

Mạnh Giang Thiên đem video bắn qua điện thoại di động của mình, tuân thủ ước định thả Dream Lisa.

Ra khỏi không gian nhìn thoáng qua, nữ zombie kia ở cách đó không xa hô to, phá hư tòa nhà ven đường.

Mạnh Giang Thiên nhìn Dream Lisa, bay lên bầu trời, phi nước đại mà về. Người phụ nữ này có thể sống sót hay không, phải xem bản lĩnh của cô ta.

Nữ zombie cảm giác được khí tức dị năng của Mạnh Giang Thiên, lập tức quay đầu đuổi theo. Nhưng tốc độ toàn lực bay của Mạnh Giang Thiên nó không thể đuổi theo.

Nhưng điều này lại hại Dream Lisa, người phụ nữ này vốn định vụиɠ ŧяộʍ chuồn đi, lại không nghĩ tới nữ zombie cảnh giác như vậy, lập tức vọt tới.

Cô trốn trong một trung tâm mua sắm bên đường với hy vọng trốn thoát.

Nhưng dị năng hệ cây vốn có thể nhận ra khí tức sinh vật, nữ zombie bị vây trong cơn giận dữ lập tức tìm được Dream Lisa.

Dream Lisa vẫn không thể trốn thoát, nữ zombie nuốt tinh hạch của Dream Lisa, nhìn thấy điện thoại di động của cô.

Đôi mắt màu xanh xám lóe lên, nữ zombie cầm lấy điện thoại đùa nghịch, nhìn thấy Dream Lisa có rất nhiều ảnh cùng video nhỏ.

Trong một đoạn video, nó nghe thấy những lời của Dream Lisa: "Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng, khu an toàn Tô Tỉnh chúng tôi, hoàn cảnh là tốt ..."

Nữ zombie ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Giang Thiên rời đi, mặt zombie màu xám xanh âm trầm tựa như ác ma bò ra dưới lòng đất.

Mạnh Giang Thiên một khắc cũng không dám dừng lại, bay về khu an toàn, nhiệm vụ lần này tuy rằng năm trăm vạn không kiếm được, nhưng biết chuyện so với năm trăm vạn còn đáng giá hơn.

Bên người có một người bạn muốn mạng của mình, thật đúng là làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Lúc về đến nhà, đã là chạng vạng, Thôi Tây Sinh cùng Tiêu Nhã Tình đang ăn cơm, Hách Nhân không yên lòng chọc vào hạt cơm, tâm sự nặng nề.

Ba người hai vật nhìn thấy Mạnh Giang Thiên đều hoảng sợ, vội vàng nghênh đón, hỏi han ân cần.

"Anh làm sao trở về cũng không nói trước một tiếng?" Thôi Tây Sinh nhào vào trong ngực Mạnh Giang Thiên, ôm eo anh, cười đến khóe miệng đều nhếch ra sau gáy.

"Muốn cho em một kinh hỉ a, vui không?" Mạnh Giang Thiên ôm Thôi Tây Sinh, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái.

"Vui. Anh đã ăn chưa? Cùng ăn đi. Đã lâu không ăn cùng anh, em ăn cũng không ngon."

"Cũng chỉ có ba ngày mà thôi, nào có bao lâu."

"Một ngày không gặp, như cách ba thu."

Thôi Tây Sinh kéo Mạnh Giang Thiên ngồi vào bàn ăn, cả nhà vui vẻ ăn một bữa cơm tối.

Về chuyện nhiệm vụ lần này Mạnh Giang Thiên không nói một chữ, hai trưởng bối cũng không quấy rầy hai người đoàn tụ, cơm nước xong liền tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.

Mạnh Giang Thiên nhìn bóng lưng Hách Nhân một chút, lão đầu này tâm sự nặng nề, ngày mai lại hỏi ông đi.

Mạnh Giang Thiên và Thôi Tây Sinh nằm trên một chiếc giường, hỏi thăm tình huống ba ngày nay.

"Ngày đó may mắn có Lưu An Giản hỗ trợ, bằng không mẹ em sẽ phải chịu bao nhiêu đau đớn. Anh nên cảm ơn hắn. Mấy ngày nay hắn cũng giúp không ít, tối nay đồ ăn vẫn là hắn đưa tới, những thứ anh lưu lại đã sớm ăn hết." Thôi Tây Sinh nhắc tới Lưu An Giản, trong lời nói cư nhiên không có một tia phản cảm.

Nghe được món ăn tối nay là Lưu An Giản mang đến, Mạnh Giang Thiên nhất thời cảm thấy buồn nôn.

Người này thật đúng là hai mặt, âm thầm hãm hại anh, bên ngoài lại chăm sóc Thôi Tây Sinh như vậy. Tên kia quả nhiên là hướng về phía Thôi Tây Sinh.

Mạnh Giang Thiên nhìn mặt Thôi Tây Sinh trong ngực, thật đúng là tiểu yêu tinh, ai cũng có thể câu dẫn.

Lại sờ sờ bụng phồng lên của Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên rất muốn cảnh cáo nhóc con này, không cần phát ra dị năng nữa, cha con cũng sắp bị tình địch hại chết.

Mạnh Giang Thiên trở về, làm cho gia đình này có thêm một phần cảm giác an toàn, buổi tối, mỗi người đều ngủ rất vững vàng.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Nhã Tình vừa mới dậy muốn làm điểm tâm, chuông cửa đã bị ấn vang.

Tiêu Nhã Tình mở cửa, Lưu An Giản lại mang theo một giỏ trái cây và rau quả đứng ở ngoài cửa.

"Sao lại mang nhiều đồ ăn như vậy tới đây, hôm qua còn chưa ăn hết đâu." Đối mặt với ân nhân cứu mạng này, Tiêu Nhã Tình rất nhiệt tình đón Lưu An Giản vào trong phòng.

"Chưa ăn xong thì vứt đi, rau vẫn phải ăn tươi. Tất cả những thứ này vừa được hái từ trang trại sáng nay, hoàn toàn tươi."

"Cũng không thể vứt đi, đồ ăn bây giờ rất quý giá a. Cậu có ăn sáng không, nếu không ở lại đây ăn chút?" Tiêu Nhã Tình khách khí hỏi.

Lưu An Giản lại tuyệt không khách khí, thuận dốc xuống lừa, vẻ mặt cao hứng nói: "Cháu thật đúng là chưa có ăn cơm, sáng sớm nay đã đến nông trường. Tay nghề của dì Tiêu so với bảo mẫu nhà cháu tốt hơn nhiều, lần trước ăn một bữa cơm ở chỗ dì, cháu đã suy nghĩ rất lâu."

"Tôi nấu chút đồ ăn gia đình mà thôi, cậu ngồi trước một lát, tôi đi nấu ăn." Tiêu Nhã Tình được khen đến vui vẻ tươi cười, mang theo Lưu An Giản vào phòng.

"Thôi Tây Sinh còn chưa tỉnh sao?" Lưu An Giản ngồi trên sô pha, nhìn phòng Thôi Tây Sinh muốn thủng, hắn rất muốn đi vào xem khuôn mặt ngủ của Thôi Tây Sinh.

"Tối hôm qua Tiểu Thiên trở về, hai đứa hẳn là trò chuyện đến rất muộn, Tiểu Sinh thích ngủ nướng, Tiểu Thiên trở về, nó càng sẽ không rời giường." Tiêu Nhã Tình cười nói.

"Cái gì? Mạnh Giang Thiên đã trở lại!?" Lưu An Giản đứng dậy từ trên ghế, kinh hoảng hô.

"Đúng vậy, tối qua trở về. Có chuyện gì với cậu vậy? Sao lại ngạc nhiên như thế?" Tiêu Nhã Tình cầm một quả dưa chuột, không hiểu sao nhìn Lưu An Giản.

"Cháu... Không có gì đâu." Lưu An Giản miễn cưỡng nở nụ cười, hoảng hốt nhìn cửa phòng Thôi Tây Sinh đóng chặt.

"Dì Tiêu, cháu nhớ tới còn có việc, cháu đi trước." Lưu An Giản lo lắng muốn biết rõ ràng sự tình rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, điểm tâm căn bản không có tâm tình ăn, vội vàng muốn đi.

"Ăn điểm tâm rồi đi." Mạnh Giang Thiên mở cửa phòng, gọi Lưu An Giản.

Lưu An Giản cứng đờ, đứng tại chỗ, cảm giác phía sau, ánh mắt Mạnh Giang Thiên có thể chọc thủng gáy hắn.

Duy trì hai chân mềm nhũn, Lưu An Giản chậm rãi quay đầu lại, Mạnh Giang Thiên dựa vào khung cửa, đang mỉm cười nhìn hắn.

Lưu An Giản cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy Mạnh Giang Thiên cười dọa người như vậy. Hắn muốn hướng về phía Mạnh Giang Thiên cũng lộ ra một nụ cười, nhưng mặt hắn cứng ngắc căn bản không chịu sự khống chế của hắn.

"Cậu đã trở lại, tôi thấy cậu nhận nhiệm vụ đi Liễu Thụ trấn, nhiệm vụ kia quá khó khăn, căn bản không có người nhận. Tôi muốn gọi cậu trở về, nhưng cậu đã đi rồi, cậu có thể bình an trở về thật sự là quá tốt."

Lưu An Giản không hổ là thư ký, hít sâu vài hơi, sắc mặt dần dần hòa hoãn, càng nói càng lưu loát, cuối cùng lại là thật lòng thay Mạnh Giang Thiên cảm thấy vui vẻ.

"Đúng vậy, quả thật rất nguy hiểm, thiếu chút nữa không trở về." Mạnh Giang Thiên vẫn cười như cũ, đi ra khỏi phòng đóng cửa phòng lại, ngăn cách ánh mắt Lưu An Giản không ngừng nhìn vào trong.

Lưu An Giản thất vọng lui về phía sau vài bước, Mạnh Giang Thiên đi về phía sô pha, chào hỏi Lưu An Giản: "Lại đây ngồi, ăn điểm tâm rồi đi. Nhân tiện, tôi có chuyện muốn hỏi anh."

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

27/9/2021

#NTT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện